Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 66

Bạc Ngạn lên xe, cô không đi ngay mà đứng tại chỗ một lát, nhìn chiếc xe chạy đi rồi mới xoay người đi về phía khách sạn. Trời càng lúc càng khuya, chỉ đứng dưới lầu vài phút mà đã lạnh hơn lúc mới xuống. Cô kéo chặt cổ áo lên cao hơn để chắn gió lạnh. Hai phút sau, cô quay lại trên lầu. Vương Manh mở cửa, vừa nhấn chốt cửa vừa nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt. Bị nhìn đến phát hoảng, tay phải cô vẫn đang giữ cổ áo, lắp bắp hỏi: “Sao… sao vậy?” Vương Manh kéo tuột cô vào phòng, đóng sầm cửa lại, ghé sát tai cô nói nhỏ, giọng có chút trêu chọc: “Cậu cẩn thận chút đi, cậu ấy vừa rồi nhảy lò cò ra tận cửa sổ, vịn bệ cửa nhìn xuống dưới rõ lâu. Mới nghe thấy tiếng chuông cửa đã dặn tớ lúc ra mở cửa phải xem cậu rốt cuộc có mua đồ uống về không đấy.” Nhan Bạch Tịch buông lỏng cổ áo, cúi đầu nhìn đôi tay trống trơn của mình: “………” Quên mất vụ này rồi. Cô vẫn là cô của ngày xưa, cứ nói dối là lại chột dạ, đặc biệt là kiểu nói dối không chuẩn bị trước thế này. Vương Manh là cô gái miền Nam, tính tình mềm mại, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, lừa cô ấy còn dễ nói, nhưng Lưu Ảnh thì khác. Nhan Bạch Tịch ngước mắt lên, vẻ mặt không được tự nhiên lắm, thăm dò hỏi Vương Manh: “Trong tủ lạnh còn đồ uống hôm qua tụi mình mua không?” Vừa dứt lời, Lưu Ảnh đã nhảy lò cò từ trong phòng ngủ ra. Tay phải cô ấy vịn khung cửa, tay trái giơ cao, chỉ chỉ về phía này: “Cậu đừng hòng đục nước béo cò!” Bất ngờ bị quát một tiếng, Nhan Bạch Tịch bụm tai, rụt rè nhìn sang. Sau đó, cô vừa đi về phía sofa vừa tháo khăn quàng cổ, mắt không nhìn Lưu Ảnh, cố gắng lấp l**m cho qua: “Tớ nào có…” Lưu Ảnh nhảy lò cò đến bên cạnh cô: “Tớ thấy rồi nhé, ngay dưới lầu, cậu nói chuyện với ai đấy?” Các cô ở tầng cao, trời lại tối, Lưu Ảnh không nhìn rõ mặt Bạc Ngạn, chỉ biết đó là một chàng trai rất cao. Từ đầu đến cuối anh đều giữ tư thế hơi cúi đầu, phối hợp với chiều cao của Nhan Bạch Tịch, lắng nghe cô nói chuyện. “Ai thế?” Lưu Ảnh cuối cùng cũng nhảy tới cạnh sofa, ngồi phịch xuống, vớ lấy chai nước trái cây uống dở của mình trên bàn, sáp lại gần Nhan Bạch Tịch nhìn cô chằm chằm. Ở cùng phòng nửa năm, quan hệ ba cô gái rất tốt, nhưng không ai từng biết cô yêu đương bao giờ. Thỉnh thoảng hỏi đến, cô sẽ ngẩn người nghĩ ngợi vài giây, rồi tìm cớ nói cho qua. Trong lòng cô, mối quan hệ hơn nửa năm đó, tính là yêu đương, cũng không hẳn. Suy cho cùng, bắt đầu đã là sai lầm, quá trình cũng đầy rẫy những điều kỳ quặc. Cô vừa hồi tưởng lại, lại bắt đầu ngẩn ngơ. Lưu Ảnh đợi không kịp, đưa tay véo má cô một cái: “Cậu chắc chắn có vấn đề, hôm nay bao nhiêu lần rồi, cứ hỏi là cậu lại đơ ra…” Lưu Ảnh trời sinh giọng to, lúc này cả căn phòng vang vọng tiếng của cô ấy. “Bạn trai cũ.” Nhan Bạch Tịch đột nhiên nói. Căn phòng im lặng hai giây. Vẫn là Vương Manh phản ứng lại đầu tiên, giọng cô ấy không vang như Lưu Ảnh, nhưng rõ ràng ngữ khí không bình thản như mọi ngày: “Cái gì?” Lưu Ảnh đẩy cô ấy ra, vươn tay níu lấy Nhan Bạch Tịch đang định đứng dậy đi vào phòng ngủ: “Cũ cái gì?? Tớ còn tưởng cậu đến bạn trai cũng chưa có, bạn trai cũ???” Lưu Ảnh tò mò chết đi được: “Anh ta ở Bắc Kinh à? Hai người chia tay thế nào? Cậu đồng ý đến đây chơi không phải là để tìm anh ta đấy chứ…” “Không phải,” Nhan Bạch Tịch cầm chai nước táo, hơi không tự nhiên nhấp hai ngụm, khi hàng mi cụp xuống trông càng ngoan hiền hơn, “Tình cờ gặp thôi.” “Anh ta là người Bắc Kinh?” Nhan Bạch Tịch lắc đầu: “Không phải, Hồng Kông.” Lưu Ảnh “Ồ” hai tiếng: “Đúng đúng, cậu từ Hồng Kông sang đây trao đổi mà.” Tiếp theo, giọng cô ấy lại cao lên: “Thế gặp nhau thế nào, anh ta cũng ở gần đây à??” Từ lúc Nhan Bạch Tịch chuyển ký túc xá đến giờ, người theo đuổi cô không ít, nhưng vòng giao tiếp của cô lại đơn giản và sạch sẽ, bạn cùng phòng nhìn thấy hết nên bây giờ không thể không tò mò. Vương Manh tuy không nói gì, nhưng cũng mắt tròn xoe nhìn cô, rõ ràng cũng không có ý định đi ngủ. Nhan Bạch Tịch lại nhấp một ngụm nước trái cây, cảm thấy hình như cũng không có gì cần phải giấu giếm. Cô ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn hai người, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ đều là quả bom hạng nặng: “Vận động viên bắn súng, Bạc Ngạn.” —— Lại là mười giây im lặng kéo dài. Sau đó là tiếng lẩm bẩm của Lưu Ảnh: “…Cho nên tớ nhờ cậu đi tìm bạn trai cũ của cậu xin chữ ký.” Trời ạ, cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ giùm. Lưu Ảnh: “Vậy mà cậu trông tự nhiên thế.” Nắp chai nước trái cây trong tay Nhan Bạch Tịch vặn được một nửa thì dừng lại, sau đó nói: “Cũng tạm.” Nếu không phải Lưu Ảnh nhờ, có lẽ cô cũng sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Bạc Ngạn. Trong lòng quả thực có chút nhớ nhung anh. Nghĩ đến đây, lại nhớ tới sợi dây chuyền đeo trên cổ anh lúc ở dưới lầu ban nãy. Hồi ở Canada, hai người trở về khách sạn, một trận cảm xúc mãnh liệt đến mức không còn tâm trí để ý đến những thứ khác, chỉ có kéo dài và cãi vã, mãi cho đến cuối cùng, khi cô thật sự thu dọn xong hành lý kéo đi mới phát hiện hộp nhẫn kia không thấy đâu. Sau đó ra khỏi khách sạn, không biết là vì ý nghĩ gì, tóm lại cô đã đi đến sân vận động ngay bên cạnh, tìm kiếm ở chỗ hai người vừa đứng nói chuyện. Có lẽ cũng là may mắn, cô tìm thấy chiếc hộp đó ở chỗ gần lối đi bên ngoài, chiếc hộp trang sức bằng nhung đen, dính không ít bụi bẩn. Ánh mắt của Bạc Ngạn lúc chia tay khiến cô cảm thấy lúc đó dù gọi điện thoại trả lại thì anh cũng sẽ không nhận, tám phần sẽ buông một câu bảo cô cứ vứt đi tùy thích. Lúc ấy cô đã nhìn rất lâu, sau đó nghĩ ngợi, rồi đút chiếc nhẫn vào túi. Tiếp theo là trở về trường học, lúc sắp xếp lại quần áo lại lần nữa nhìn thấy chiếc hộp trang sức đó, đó là ngày Bạc Ngạn đến tìm cô lấy “thuốc”. Ngoài cổng chính trường học, anh thu âm xong liền rời đi, bóng lưng rất ngầu, nhưng nhìn chằm chằm qua màn mưa lâu rồi, vẫn cảm thấy giống như một chú chó con ướt sũng. Sau này nữa, chiếc nhẫn được giữ lại, cô tự mình đi đến cửa hàng trang sức chọn một sợi dây chuyền, treo nó trên cổ. Lúc mua dây chuyền, cô đã ở quầy hàng rất lâu, cuối cùng không chọn loại bạc rẻ tiền, mà là bỏ ra không ít tiền tiết kiệm, mua một sợi dây chuyền bạch kim chất liệu tốt hơn. Còn về lý do tại sao lại làm vậy… có lẽ là hành động của con người và những suy nghĩ trong lòng mình không giống nhau. Ví dụ như trước đó, cô cho rằng mình chỉ hơi rung động với Bạc Ngạn, nhưng hành vi theo bản năng lại nói cho cô biết, tình cảm của cô có lẽ nhiều hơn cô tưởng một chút. Cô đặt chai nước trái cây xuống, đổi sang cốc nước ấm mình thích hơn, tay nắm chặt cốc sứ vừa lấy từ bàn trà, lách người ra khỏi sofa, giơ tay ngăn Lưu Ảnh còn định nói gì đó, nhẹ nhàng nhún vai, ra vẻ: “Tớ đi tắm đây.” Cô rụt vai run run người: “Lạnh quá.” Rồi nhanh chóng bước những bước nhỏ, trở về phòng ngủ cách đó vài mét. Ngày cô trở về Hồng Kông, Vương Manh đã đi rồi, trong phòng ngủ ngoài cô ra còn có Lưu Ảnh. Lưu Ảnh nằm trên giường, miệng ngậm que cay, vẫy tay, dùng giọng nói “vui vẻ chọc ghẹo” cô. “Tớ không tiễn cậu ra ga đâu nhé, chắc là cậu đến đó cũng có người đón rồi nhỉ.” Nhan Bạch Tịch cố sức kéo hành lý từ phòng ngủ ra ngoài, đỡ chiếc mũ len trên đầu, ngước mắt rất nhẹ nhàng “Ai?” một tiếng. Lưu Ảnh cười sảng khoái, không trêu cô nhiều nữa, chỉ vẫy tay lần nữa: “Nhớ gọi điện cho tớ đấy, đã bảo là trước khi khai giảng còn muốn đến Nội Mông tìm tớ chơi, cậu mà dám quên tớ đánh chết cậu!” “Biết rồi biết rồi.” Nhan Bạch Tịch cười cong mắt đồng ý. Trên đường ra sân bay, cô nhận được điện thoại của Lâm Vi. “Đến sân bay chưa con?” “Chưa ạ, đang trên xe.” “Ừm, đi đường chú ý an toàn, đến nơi thì báo cho mẹ một tiếng.” Nhan Bạch Tịch lục khăn giấy trong túi xách ra, khẽ gật đầu với đầu dây bên kia: “Biết rồi ạ.” Có lẽ việc ly hôn đã khiến Lâm Vi nhận ra bao nhiêu năm qua mình thực sự đã có phần lơ là với con gái, nên năm Nhan Bạch Tịch ở Tây Nam này, bà gọi điện thoại rất thường xuyên, hai tháng trước đi công tác còn đặc biệt ghé qua một chuyến, mang cho cô ít đặc sản Trung Nguyên. Nhưng Nhan Bạch Tịch từ nhỏ đã tiếp nhận tình cảm rất nhạt nhẽo, nên thực ra cô không có quá nhiều mong đợi vào tình thân, đột nhiên có người đưa đến tận tay, cô cũng không biết đối đãi thế nào. Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy. Điện thoại vừa tắt màn hình đặt xuống, bác tài xế đạp phanh gấp, tránh chiếc xe phía trước, người Nhan Bạch Tịch theo đó lắc lư về trước sau một chút, sau đó cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ phía cô có thể nhìn thấy sân bay cách đó không xa, lờ mờ ẩn hiện trong sương mù. Đến Tây Nam một năm, cuối cùng vào tháng Giêng lạnh lẽo này, lại phải trở về Hồng Kông. … Máy bay hạ cánh xuống Hồng Kông, từ sân bay đi ra, là Lý Thanh Thanh và Minh Văn Tịnh đến đón cô. Bạn bè của cô ở Hồng Kông không nhiều, Lý Thanh Thanh là một, kế đến là Minh Văn Tịnh, tính tình tiểu thư nóng nảy, nhưng thẳng thắn, làm người rất hào sảng, ở một mức độ nào đó, có chút giống Lưu Ảnh. Lúc cô đẩy hành lý ra, đang trả lời tin nhắn của Lưu Ảnh thì bị Lý Thanh Thanh từ phía sau lao tới ôm chầm lấy eo. Lâu rồi không gặp, Lý Thanh Thanh đã cắt tóc ngắn, mái tóc ngắn ngang tai, dụi dụi vào vai cô, ánh mắt liếc vào điện thoại cô: “Này cô gái kia, cậu có ‘cún’ khác ở bên ngoài rồi nhé.” Nhan Bạch Tịch buồn cười thu điện thoại lại, đùa giỡn lùi về sau hai bước: “Ai nói.” Lý Thanh Thanh một tay chống nạnh, liếc xéo cô, tay phải giơ lên, ngón trỏ chỉ chỉ về phía cô: “Cô nàng, cậu không thoát khỏi mắt tớ đâu.” Minh Văn Tịnh chịu không nổi cái giọng điệu bá đạo tổng tài này của cô ấy, khoanh tay đi từ phía sau lên, giơ tay đập tay cô ấy xuống: “Thôi đi nha, diễn nữa tớ gửi cậu vào trường biểu diễn đấy.” Nhan Bạch Tịch nhìn hai người cười. Minh Văn Tịnh lái xe tới, hành lý ném vào cốp xe, Lý Thanh Thanh theo Nhan Bạch Tịch chen vào ghế sau. Mông còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã nghe Minh Văn Tịnh ở phía trước lớn tiếng gọi: “Một người lên ghế trước ngồi đi, không tớ cứ thấy mình giống tài xế.” Bên phía Nhan Bạch Tịch, hai chiếc xe đỗ sát nhau quá, cửa xe khó mở, chỉ có thể là Lý Thanh Thanh kêu to một tiếng, mở cửa đi xuống, ngồi lại lên ghế phụ. Xe từ bãi đỗ xe chạy ra, Nhan Bạch Tịch nhấn nút hạ cửa kính xe xuống. Trời Hồng Kông ấm áp, tháng Giêng mà nhiệt độ vẫn ở mười mấy độ, thỉnh thoảng trời đẹp có thể lên đến hơn hai mươi độ. Nhưng so với mùa hè thì vẫn hơi Lạnh một chút. Cô chống khuỷu tay lên khung cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài, bỗng nhiên lại có chút ngẩn ngơ. Trước kia theo Lâm Vi chuyển trường đến đây là lúc khai giảng năm hai, giờ ngoảnh đi ngoảnh lại đã một năm rưỡi trôi qua, năm ba cũng đã qua một nửa. Người trong cuộc đời đến đến đi đi, cô quen biết rất nhiều gương mặt mới, cũng có những người bất tri bất giác rời khỏi cuộc sống của cô. Cô và bạn bè cấp hai, cấp ba đã không còn liên lạc nhiều, người nói chuyện trong nhóm chat trường cũ cũng ngày càng ít đi, theo tuổi tác tăng lên, rất nhiều người bất tri bất giác cứ thế xa nhau. Bởi vì cô còn phải đi học ở đây, Lâm Vi đã sớm mua một căn hộ nhỏ gần đại học A, không để cô ở nhà họ Bạc nữa. Căn hộ đã được người dọn dẹp sẵn, ngoài đồ đạc nội thất ra, những thứ khác cũng đầy đủ cả, chỉ cần xách hành lý vào là có thể ở ngay. Biết cô vừa về, cần sắp xếp hành lý và nghỉ ngơi, Lý Thanh Thanh và Minh Văn Tịnh đưa cô đến nơi liền rời đi, nói hai ngày nữa mang quà đến giúp cô chúc mừng “tân gia”. Cô đứng trước khu chung cư tiễn hai người bạn, đội mũ lên, kéo hành lý lên lầu, mở cửa, vali còn chưa kịp cất, đi một vòng quanh phòng, ngắm nghía sơ qua, liền cởi áo khoác nằm ngửa ra sofa. Dậy sớm đi máy bay tới, đi đi lại lại kéo hành lý, tàu xe mệt mỏi, có chút mệt. Nằm một lát, cuối cùng cũng hồi phục chút tinh thần, cô mở vali ra, treo quần áo vào tủ, cầm đồ ngủ đi tắm rửa. Lúc từ phòng tắm đi ra, cuối cùng cũng có cảm giác thư giãn như được nghỉ ngơi thật sự. Tóc chưa sấy khô hoàn toàn, da đầu không ướt, nhưng đuôi tóc vẫn còn đọng nước. Cô dùng khăn lông lau lau đuôi tóc đi đến chiếc bàn phía đông phòng ngủ. Buổi tối 6 giờ, trời đã tối đen, cô cầm điện thoại đặt cơm, sau đó lòng bàn tay chạm vào ứng dụng chat, nhìn khung trò chuyện với Bạc Ngạn vài giây. Chưa kịp nhấn vào gửi tin nhắn thì tin nhắn của Ngô Văn Vũ nhảy vào. Anh ta là một kẻ lắm lời, gửi tin nhắn không bao giờ là một hai dòng, lúc nào cũng liên tù tì. Ngô Văn Vũ: [Minh Văn Tịnh nói em về rồi?] Ngô Văn Vũ: [Về rồi sao không liên lạc với anh?] Ngô Văn Vũ: [Mai tổ chức tiệc đón gió cho em, ăn cơm xong đi hát K thế nào!!] Ngô Văn Vũ: [Em còn chưa nghe đại gia này hát nhỉ, mai cho em thưởng thức vài bài.] Tay phải cầm khăn lông tuột xuống, cô có chút muốn hỏi Bạc Ngạn có đi không, khoảng cách từ lần gặp ở Bắc Kinh đến nay đã là… hôm nay là ngày thứ sáu. Còn chưa đến một tuần, có lẽ anh vẫn chưa về. Cô dẹp bỏ ý định hỏi thăm, trả lời Ngô Văn Vũ. Nhan Bạch Tịch: [Ok, mai hát hò em mời.] Nhan Bạch Tịch: [Em gọi Thanh Thanh với Văn Tịnh.] Ngô Văn Vũ: [okok, anh gọi thêm Tống Kinh với mấy đứa nữa, đều là người em quen cả.] Ngô Văn Vũ: [Nhưng mời khách thì thôi đi, đại gia sao có thể để em trả tiền.] Đơn giản nói chuyện vài câu, kết thúc đối thoại, Nhan Bạch Tịch thoát khỏi khung chat với Ngô Văn Vũ, lại liếc qua khung chat với Bạc Ngạn. Nhìn vài lần, cuối cùng vẫn quyết định để mai hỏi anh sau. … Hai ngày trước từ Bắc Kinh về Tây Nam, cô đã ngủ bù quá nhiều trong ký túc xá, sáng sớm hôm sau 7 giờ, Nhan Bạch Tịch đúng giờ tự nhiên tỉnh giấc. Cô mò điện thoại trên đầu giường, nhìn thời gian, không còn chút buồn ngủ nào nữa. Dậy rửa mặt, chạy hai vòng trong công viên nhỏ sau khu chung cư, rồi về tắm rửa, ăn sáng, dọn dẹp sơ qua nhà cửa. Làm xong xuôi mọi thứ nhìn lại đồng hồ, đã là 10 giờ. Cuối ngày hôm qua, Ngô Văn Vũ đã gửi cho cô một địa chỉ, nói trưa nay ăn trưa ở đó, sau đó mọi người cùng đến KTV không xa để hát. Tính toán thời gian, cô quyết định bây giờ sửa soạn ra ngoài. Cô quay lại phòng ngủ, ngồi xổm trước tủ quần áo, tìm đồ để mặc, lôi ra một chiếc quần jean và áo len mỏng, tiện tay cầm lấy điện thoại vừa đặt trên sàn đứng dậy. Đi về phía trước giường hai bước, cô cúi mắt nhìn điện thoại lần nữa, lại nghĩ đến Bạc Ngạn. Đứng ở mép giường do dự hai giây, tay trái ném quần áo lên, cô ngồi xuống giường. Suy nghĩ hai giây, ngón tay gõ chữ gửi tin nhắn. Nhan Bạch Tịch: [Anh về chưa?] Bạc Ngạn vừa cùng đội đến sân bay. Không tính toán kỹ thời gian, cả đội ra ngoài hơi trễ, qua cửa an ninh bằng lối đi nhanh, bây giờ vừa đến cổng lên máy bay. Nhìn thấy tin nhắn hiện lên trên màn hình, anh thả lỏng tay đang cầm cần kéo vali. Bạc Ngạn: [Vừa đến sân bay.] Trả lời xong, anh suy nghĩ một chút, giơ điện thoại lên, chụp một tấm về phía cổng lên máy bay. Trương Ích đứng phía trước nghe thấy tiếng camera, ngơ ngác quay lại, sờ sờ gáy mình: “Anh, anh chụp em làm gì?” “……” Bạc Ngạn liếc cậu ta một cái. Không thèm để ý Trương Ích, anh cúi mắt, gửi tấm ảnh cổng lên máy bay vừa chụp qua. Bạc Ngạn: [Đang làm thủ tục lên máy bay.] Giây lát sau —— Nhan Bạch Tịch: [Vâng.] Nhan Bạch Tịch: [Về Hồng Kông ạ?] Bạc Ngạn: [Ừ.] Nhan Bạch Tịch tính toán thời gian, cảm thấy anh bây giờ mới làm thủ tục thì chiều nay hát K chắc chắn không kịp, nên khẳng định sẽ không tới. Trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn gửi tin nhắn qua, nói về buổi tụ tập sắp tới. Không có ý muốn anh đến, chỉ đơn thuần là sắp gặp mặt Ngô Văn Vũ và nhóm bạn nên nói một chút. Nhan Bạch Tịch: [Hôm qua Ngô Văn Vũ nhắn tin hỏi hôm nay mọi người có muốn tụ tập không.] Nhan Bạch Tịch: [Hẹn rồi ạ, nên lát nữa bọn em đi hát K.] Bạc Ngạn nhìn chằm chằm hai dòng tin nhắn này ba giây, chụp màn hình, chuyển sang khung chat khác, gửi cho Ngô Văn Vũ. Bạc Ngạn: [Mày tranh thủ lúc tao không có mặt để hẹn bạn gái tao à?] Năm giây sau, tin nhắn của Ngô Văn Vũ ném tới —— Ngô Văn Vũ: [???] Ngô Văn Vũ: [Cái gì mà tranh thủ lúc mày không có mặt?? Làm như tao có ý đồ gì khác ấy.] Ngô Văn Vũ: [Còn nữa, chú ý dùng từ, đó là bạn gái cũ của mày.]

Bình Luận (0)
Comment