Hiếm khi Bạc Ngạn bị nói kháy đến mức không biết đáp lại thế nào, đầu dây bên kia Ngô Văn Vũ vẫn còn đang cười hề hề. Ngô Văn Vũ: [Nhan Bạch Tịch có biết mày mặt dày thế này không?] Ngô Văn Vũ: [Thật chưa thấy ai chia tay một năm rồi còn cố chấp không thừa nhận đấy.] Ngô Văn Vũ: [Còn bạn gái nữa chứ, mày tự mình tái hợp với chính mình à?] Bạc Ngạn: […………………] Bạc Ngạn: [Dời thời gian tụ tập lùi lại hai tiếng đợi tao về.] Ngô Văn Vũ: [Ồ.] Ngô Văn Vũ: [Khoan đã, để tôi hỏi bạn gái cũ của mày xem sao.] Bạc Ngạn: [……………………] Ngô Văn Vũ điển hình cho kiểu ngày thường bị Bạc Ngạn chèn ép đã lâu, giờ được dịp là cà khịa không có điểm dừng. Một phút sau, ảnh đại diện của Ngô Văn Vũ hiện lên một dấu chấm dò xét. Bạc Ngạn: [?] Anh giờ đang phát bực với cái tính lắm lời vô nghĩa của Ngô Văn Vũ, lề mề nãy giờ, chẳng được câu nào có ích. Bạc Ngạn: [Có gì nói thẳng đi.] Ngô Văn Vũ: [Chậc, mày hung dữ thế làm gì?] Ngô Văn Vũ: [Tao đang nghĩ hay là thôi, không nói với Nhan Bạch Tịch là mày sắp tới nữa.] Ngô Văn Vũ: [Lỡ như vừa nói mày tới cái cô ấy không đến nữa thì sao.] Ngô Văn Vũ: [Dù sao thì gặp lại người yêu cũ cũng ngại lắm.] Miệng Ngô Văn Vũ hôm nay cứ như bôi thuốc độc. Mà bản thân anh ta lại còn thấy kế hoạch của mình rất đúng đắn. Ngô Văn Vũ: [Đúng, cứ vậy đi, lát tao cho mày địa chỉ, mày lẻn tới, đừng để cô ấy phát hiện.] Bạc Ngạn mặc kệ anh ta, mấy tin nhắn này thuộc loại đọc mà thấy nghẹn lòng. Anh tùy tiện trả lời một tiếng “Ừ”, kéo sụp mũ lưỡi trai, nhét điện thoại lại vào túi. Nửa phút sau, lúc soát vé xong đi vào lối đi, anh lại lấy điện thoại ra, bấm vào khung chat với Ngô Văn Vũ. Bạc Ngạn: [Mày với Minh Văn Tịnh sao rồi?] Bạc Ngạn: [Nghe nói cô ấy uống say rồi qua đêm với mày xong chuồn mất.] Ngô Văn Vũ: [?????] Ngô Văn Vũ: [Mày nghe tao nói hả?!] Giờ còn giả vờ ngây thơ gì ở đây. Bạc Ngạn: [Ừ.] Bạc Ngạn: [Có người còn chẳng phải là bạn trai cũ nữa kìa.] Đầu dây bên kia im lặng như gà mắc tóc một phút—— Ngô Văn Vũ: [……………………………………] Ngô Văn Vũ: […… Tao phải mách Nhan Bạch Tịch là mày nói bậy!!] Bạc Ngạn: [Tùy mày.] Đều là người trẻ tuổi, bữa trưa được chọn tổ chức ở một nhà hàng phong cách Mexico. Nói thật, đồ ăn cũng bình thường, chủ yếu là không khí tốt, chỗ gần quầy bar có màn hình lớn, còn xem được bóng đá. Ăn xong, cả nhóm chuyển sang đi hát karaoke. Bắt đầu chưa được bao lâu thì lại có người vào. Nhan Bạch Tịch ngồi ở chỗ khá xa cửa, nhưng như có thần giao cách cảm, lúc Bạc Ngạn đẩy cửa bước vào, cô ngẩng đầu lên. Hôm nay nhiệt độ cao, anh mặc một chiếc áo thun màu xám đậm. Tóc như vừa mới gội, còn hơi ẩm ướt, tóc mái mềm mại rủ xuống trán, trông có vẻ ngoan ngoãn hơn thường lệ. Sợi dây chuyền móc chiếc nhẫn trên cổ rất rõ ràng. Lúc ngồi xuống, anh cầm chiếc nhẫn nhét vào trong áo. Mười giờ sáng lúc nhắn tin cho anh, anh vẫn còn ở sân bay, nên cô thật sự không ngờ anh sẽ đến. Động tác khuấy ly nước ép của Nhan Bạch Tịch khựng lại. Bạc Ngạn vào cửa liền lướt nhìn những người đang ngồi. Nhan Bạch Tịch ngồi ở góc trong cùng, bên cạnh là Lý Thanh Thanh. Ngô Văn Vũ ngồi một mình trên ghế sô pha, đang giơ ly nghe Tống Kinh gào thét trong micro, bên cạnh vẫn còn chỗ trống. Anh đi vòng hai bước, ngồi xuống cạnh Ngô Văn Vũ. Tiếng hát hò, la hét, chơi bài trong phòng vang lên không ngớt. Bạc Ngạn ngồi xuống rồi Ngô Văn Vũ mới nhìn thấy anh. Anh ta buông tay đang lắc lư theo nhạc xuống, quay mặt nhìn anh: “Nhanh vậy? Không phải mày vừa mới xuống máy bay à?” Rồi lại dí đầu sát vào người anh, mũi hít hà: “Tắm rồi hay xịt nước hoa thế, thơm vậy…” Bạc Ngạn đẩy mạnh đầu anh ta ra, giọng lạnh nhạt: “Tránh ra.” Ngô Văn Vũ hắng giọng: “Mày đừng quên hôm này là ai tổ chức, có tao thì mày mới có cơ hội với bạn gái cũ của mày…” Mấy chữ “nối lại tình xưa” còn chưa kịp nói ra, Bạc Ngạn đã liếc mắt, ném cho anh ta một cái nhìn không chút ấm áp. Ngô Văn Vũ nuốt ngược những lời định nói vào bụng. Một giây sau, anh ta lại ghé sát đầu vào người Bạc Ngạn, mũi lại hít hít, đổi chủ đề: “Rốt cuộc là xịt cái gì mà thơm thế…” Bạc Ngạn phát phiền với anh ta: “Chẳng xịt gì cả.” Ngô Văn Vũ: “Ồ, mùi cơ thể à?” Bạc Ngạn nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn thằng ngốc. Ngô Văn Vũ: ……… Thôi được, chủ đề này của anh ta đúng là hơi khó xử thật. Anh ta ho khan hai tiếng, cầm ly rượu nhích lại gần Bạc Ngạn hơn, nháy mắt ra hiệu, thì thầm: “Vừa hỏi thăm giúp mày rồi, bạn gái cũ của mày hiện vẫn độc thân.” “……” Anh sắp bị Ngô Văn Vũ nói đến miễn dịch rồi. Thu lại ánh mắt, tay phải Bạc Ngạn khẽ xoay chiếc ly thủy tinh trên bàn: “Tao biết.” “Mày biết??” Ngô Văn Vũ quay hẳn người sang, lại la lối om sòm như đứa trẻ chưa trải sự đời. Nếu không thì lần ở phòng nghỉ đó, cô đã không hôn anh, Bạc Ngạn thầm nghĩ. Anh vươn tay kéo xô đá bên cạnh lại gần, nhặt chiếc kẹp gắp bên trong, bỏ thêm hai viên đá vào ly thủy tinh trước mặt mình. “Ừ,” Coi như trả lời sự kinh ngạc vừa rồi của Ngô Văn Vũ. Anh vẫn luôn hơi cúi đầu, không ngẩng mặt lên, giọng nói và biểu cảm đều có chút lạnh nhạt. Ngô Văn Vũ nhìn anh hai giây, nhất thời có chút không đoán được suy nghĩ của anh. Suy nghĩ hai giây, Ngô Văn Vũ đặt ly xuống, quyết định bất chấp tất cả, đã giúp thì giúp cho trót. Anh ta vỗ Tống Kinh bảo cậu ta tránh ra, sau đó giơ tay về phía đối diện: “Nhan Bạch Tịch!” Nhan Bạch Tịch vẫn đang khuấy ly nước ép, bên dưới có rất nhiều thịt quả, cô đã uống không ít mà đáy ly vẫn còn toàn thịt nho. Nghe tiếng gọi, cô ngẩng mặt nhìn qua. Ngô Văn Vũ khum tay làm loa, cao giọng gọi: “Có muốn qua đây chơi trò chơi không?” Để không quá lộ liễu, anh ta lại giơ tay gọi cả người bên cạnh Nhan Bạch Tịch. Khi ánh mắt chuyển đến Minh Văn Tịnh, anh ta chép miệng một cái, có chút mất tự nhiên: “…Còn cả em nữa, có qua không?” Minh Văn Tịnh liếc nhìn anh ta một cái, lạnh lùng quay đi, ngón tay nhấn trên màn hình điện tử, tiếp tục chọn bài hát. Cách khá xa, cô ấy không nói gì, nhưng Ngô Văn Vũ cũng có thể cảm nhận được cái khí chất kiểu “Tên cũng không thèm gọi một tiếng, bà đây lười phản ứng” tỏa ra từ người cô ấy. Anh ta tức muốn chết, quay đầu sang Bạc Ngạn phàn nàn: “Cô ấy thái độ gì thế…” Bạc Ngạn nhìn anh ta, một giây sau, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo và sự quan tâm anh em, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: “Thái độ của mày cũng y chang.” “………” Thôi được, Ngô Văn Vũ bỏ cuộc. Anh ta quay lại, tiếp tục vẫy tay với Nhan Bạch Tịch: “Tịch Tịch! Nhan Bạch Tịch!” Thật ra khoảng cách không quá xa, chỉ cách nhau nửa cái bàn theo đường chéo mà thôi, nhưng trong phòng karaoke đông người, lại thật sự ồn ào, nên Ngô Văn Vũ mới phải gân cổ lên gọi như vậy. Cô nhìn về phía Ngô Văn Vũ, ánh mắt tự nhiên cũng lướt qua Bạc Ngạn. Cô buông ống hút trong tay phải xuống, làm khẩu hình miệng: “Chơi gì?” “Em qua đây, em qua đây trước đã,” Ngô Văn Vũ liên tục vẫy tay, “Qua đây rồi nói tiếp.” Mấy người được Ngô Văn Vũ gọi đều đổi chỗ theo. Chưa đầy hai phút, chỗ ngồi đã được sắp xếp lại. Nhan Bạch Tịch và Lý Thanh Thanh ở xa nhất cuối cùng cũng đến, đi vòng qua cạnh bàn. Ngô Văn Vũ kéo Bạc Ngạn lại gần mình, sau đó chỉ vào vị trí bên cạnh Bạc Ngạn cho Nhan Bạch Tịch, đặc biệt nhiệt tình: “Em ngồi đây này, ngay đây này, anh kêu người lấy thêm ghế cho Thanh Thanh.” Ngô Văn Vũ làm lộ liễu quá, Lý Thanh Thanh sao lại không nhìn ra ý đồ gì. Cô nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đảo mắt nhìn quanh hai vòng, tự mình kéo một chiếc ghế ngồi xuống phía ngoài cùng bên phải của chiếc sô pha kia. Sau đó ngước mắt nhìn Nhan Bạch Tịch, nhỏ giọng: “Hay là cậu cứ ngồi đây đi?” Không gian có chút chật chội. Nhan Bạch Tịch cúi mắt nhìn thoáng qua, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Bạc Ngạn đang ngước lên. Chiếc vòng cổ trên cổ anh lại lộ ra khỏi áo thun. Cô nhớ lại, tuần trước ở Bắc Kinh, chính là cô nói với anh sẽ về Hồng Kông tìm anh, cho nên dường như cũng chẳng có gì phải làm bộ làm tịch. Lúc Ngô Văn Vũ lại nhìn qua, cô lại vuốt vuốt đuôi tóc, ngồi xuống sát cạnh Bạc Ngạn. Thực sự ngồi xuống mới biết chỗ đúng là chật thật. Chiếc sô pha đôi không lớn, hai người đàn ông cao lớn, lại thêm một cô gái chen vào. Cô và Bạc Ngạn về cơ bản không chỉ dính sát vào nhau, mà gần như là ngồi trước ngồi sau, mông cô chỉ chiếm phần rìa mép trước của ghế sô pha. Ngồi lùi ra sau nữa là phải ngồi vào lòng Bạc Ngạn rồi. Đang suy nghĩ xem nên nhích người thế nào cho ổn hơn, Bạc Ngạn bỗng nhiên vòng tay qua lưng cô, kéo nhẹ cô sát vào người anh. “Không sợ ngã à?” Anh lên tiếng sau tai cô. Phòng karaoke thật sự quá ồn, để cô có thể nghe rõ, Bạc Ngạn nói câu này lúc ghé sát lại gần. Giọng nói trầm thấp hòa lẫn tiếng nhạc nền dân gian xập xình, vừa từ tính lại vừa dễ nghe. Nhan Bạch Tịch bỗng nhiên phát hiện, vì khoảng trống một năm xa cách, sự mâu thuẫn của cô đối với anh quả thực đã giảm đi rất nhiều. Mà một khi không còn nhìn anh với cảm xúc mâu thuẫn, cô sẽ phát hiện người này đúng là chỗ nào cũng đẹp. Giọng nói cũng cực kỳ dễ nghe. Nhưng lần trước ở phòng nghỉ hôn anh đã là bốc đồng rồi, bây giờ lại chưa nói rõ ràng gì đã ngồi sát vào lòng anh thế này, cô cứ cảm thấy làm chuyện này nhiều lần có hơi giống ‘trà xanh’… Chủ yếu là không đúng lúc, hai lần gặp mặt này đều sát nhau quá, hai người không có thời gian nói chuyện riêng. Tóc vương sau tai, cô hơi nghiêng đầu, hạ giọng, rất chân thành: “Bạc Ngạn, lần này em về là muốn nói chuyện rõ ràng với anh.” Ánh sáng trong phòng rất mờ ảo, phía xa vẫn có người đang hát, chỉ có mấy chùm đèn xoay trên trần nhà thỉnh thoảng quét qua chỗ họ một cái, phần lớn thời gian chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt từ màn hình lớn phía trước. Mắt Bạc Ngạn đối diện với tầm mắt cô, vì ngược sáng nên không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh: “Ừ.” “Chiếc nhẫn trên cổ anh là em nhặt được bên ngoài sân vận động lúc đó, về Tây Nam đã tìm dây đeo vào, sau đó… vẫn luôn đeo. Hôm đó đưa cho anh, cũng là muốn nói cho anh biết em không vứt đi, nhặt về rồi giữ gìn cẩn thận.” “Ừ.” Lại là một tiếng đáp khẽ của anh. “Bạc Ngạn, thật ra em…” Cô nói được hai chữ, vẫn cảm thấy trải lòng ở đây không thích hợp lắm. Cô cảm thấy chuyện này cần hai người đối mặt, nói chuyện thật nghiêm túc. “Vậy chuyện này thì liên quan gì đến việc bảo em ngồi lùi vào trong?” Anh đột nhiên hỏi. Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu. Bạc Ngạn: “Không muốn dựa sát vào anh, sợ chưa nói rõ ràng mà ngồi gần anh là mập mờ, là không tôn trọng anh?” Nhan Bạch Tịch gật đầu. Cô đúng là nghĩ vậy, Bạc Ngạn tổng kết rất đúng. Cô nhỏ giọng, giải thích thêm: “Với lại lúc ở phòng nghỉ hôn anh… tuy có hơi bốc đồng, nhưng em nghiêm túc…” Giọng cô bị Ngô Văn Vũ cắt ngang. Anh ta giơ tay cầm bộ bài tây chỉ chỉ hai người họ: “Bên kia, đôi uyên ương đã chia tay không được thì thầm to nhỏ.” Nhan Bạch Tịch: …… Bạc Ngạn: ……………. Bạc Ngạn ném cả hai bộ bài tây đang bày trên bàn ra trước mặt Ngô Văn Vũ, giọng thờ ơ: “Xào bài đi.” Rồi anh quay sang Nhan Bạch Tịch: “Đừng để ý đến anh ta, muốn nói gì thì nói tiếp đi.” Vì màn chen ngang vừa rồi, phần lớn người trên bàn đều nhìn về phía họ. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, thật sự rất ngại, cô có chút không nói nên lời. Ngón tay cô gãi nhẹ mũi, giọng lí nhí: “Đợi lát nữa hát xong rồi nói sau.” Ánh mắt Bạc Ngạn lướt qua mặt cô, lại “Ừ” một tiếng. Cánh tay phải của anh vẫn luôn đặt trên thành ghế sô pha sau lưng cô. Im lặng hai giây, cô lại nghe thấy Bạc Ngạn nói sau lưng mình. “Chưa nói rõ ràng em vẫn có thể mập mờ với anh,” anh xoay xoay chiếc bật lửa của ai đó trên bàn, giọng nói xen lẫn một tia cười nhạt, “Em cứ trêu đùa anh đi, anh không ngại.” Nhan Bạch Tịch quay mặt đi. Ánh đèn chiếu lướt nhẹ qua chỗ họ rồi lại chuyển đi. Cô nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của Bạc Ngạn đang nhìn mình, không nói rõ được cảm xúc trong đôi mắt ấy là gì, vừa sâu thẳm lại vừa mê người. Anh nói: “Anh thích em, nên em có thể làm vậy, Nhan Bạch Tịch.” “Bây giờ có thể ngồi lùi vào trong được chưa?” Anh lại hỏi.