Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 68

Bạc Ngạn nói rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức Nhan Bạch Tịch sững sờ một chút, có điểm không biết nên đáp lại thế nào. Cô giơ tay lên, khớp ngón tay lại cọ cọ chóp mũi. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, không ai dời đi ánh mắt trước. Tay kia của cô siết chặt, rất nhẹ mà vân vê góc áo. Ngô Văn Vũ vừa xào bài xong, đang nói luật chơi, quay mặt nhìn thấy hai người bên này, lại bắt đầu gõ bàn: “Này này, chia tay rồi cũng không được nhìn nhau chằm chằm thế.” Ngô Văn Vũ: “Muốn nhìn cũng được thôi, lên sân khấu phía trước ôm hôn vài cái đi, tao cấp phép cho.” Nhan Bạch Tịch: …… Bạc Ngạn: ………… Nhan Bạch Tịch da mặt mỏng, không đợi mọi người trên bàn kịp phản ứng hùa theo, ánh mắt đã vội chuyển đi chỗ khác. Cô lắp bắp nhặt lá bài tây trên bàn, lảng sang chuyện khác: “Xin lỗi, cái này chơi thế nào, em vừa nãy không nghe thấy…” “Đúng là không nghe thấy rồi, em vừa nãy toàn mãi nhìn bạn trai cũ…” Bị Bạc Ngạn huých nhẹ vào đùi, Ngô Văn Vũ đúng lúc im bặt. Đúng thật, Nhan Bạch Tịch không thể so với cái đồ mặt dày Bạc Ngạn kia, không thể đùa quá trớn được. Ngô Văn Vũ gom bài tây lại, ho nhẹ, thu lại vẻ mặt cà khịa: “Vậy thì, hay là chơi lắc xúc xắc đi, bài tây hơi khó. Xúc xắc so điểm lớn nhỏ, thua thì uống, cái này ai cũng biết chơi nhỉ.” Nói xong anh ta liếc mắt quét một vòng bàn, chỉ vào Lý Thanh Thanh và Tống Kinh: “Hai người một đội.” Sau đó lại chỉ một bạn nữ không uống được rượu lắm và một bạn nam: “Hai người.” Rồi lại ra hiệu cho Nhan Bạch Tịch và Bạc Ngạn: “Còn có hai người nữa.” “Chia đội chơi, thua thì con trai uống.” Hai người con trai còn lại thì tự chơi một mình. Ngô Văn Vũ làm lộ liễu đến thế, chỉ thiếu điều viết hai chữ “mai mối” lên mặt. Nhưng cố tình là hai người bị gán ghép lại chẳng ai từ chối. “Chơi không?” Bạc Ngạn nghiêng đầu hỏi, âm lượng không lớn. Nhan Bạch Tịch nhìn lại, mân mê chiếc ly trước mặt: “Chơi… đi.” Kỹ năng của cô không tốt, mà hôm nay vận may cũng tệ, thua liên tiếp ba ván. Chỗ Bạc Ngạn đã tích đủ sáu ly phạt. Trong KTV, bia cơ bản đều không nặng lắm, ly cũng nhỏ, thật ra không nhiều nhặn gì, nhưng Nhan Bạch Tịch vẫn thấy hơi áy náy. Chưa đến lượt lắc xúc xắc tiếp theo, cô nhẹ nhàng đẩy cốc xúc xắc nhựa về phía trước, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Hay là em không chơi nữa nhé, thế này nhiều quá…” “Không nhiều đâu,” Bạc Ngạn nói. Hai người ngồi sát cạnh nhau, cho dù Nhan Bạch Tịch không cố tình dựa vào phía anh, nhưng chân chạm chân, khó tránh khỏi có những va chạm cơ thể. Bạc Ngạn có chút mất tập trung, lòng dạ xốn xang. Sự yêu thích của anh luôn xen lẫn yếu tố sinh lý. Không phải vì khao khát da thịt mới thích, mà vì thích nên càng khao khát da thịt, cơ thể muốn đến gần, mỗi giây tiếp xúc lại càng muốn gần hơn nữa. Tình cảm của anh rất thuần nhất, người anh thích cũng sẽ có sức hấp dẫn chí mạng đối với anh. Tay phải anh khẽ xoay chiếc ly thủy tinh trên bàn, rồi mở miệng với giọng không rõ cảm xúc, thanh âm trầm ấm: “Nói với anh vài câu đi.” “Gì cơ?” Nhan Bạch Tịch đang tập trung tính toán số điểm xúc xắc của người trước mặt. Tuy rằng chơi không giỏi lắm, nhưng cũng không thể quá tệ được. “Nói chuyện với anh vài câu,” Giọng Bạc Ngạn hơi khàn, lặp lại. Giọng nói nghe qua bản ghi âm trăm ngàn lần vẫn khác với giọng thật, không có tiếng rè rè của dòng điện, giọng của chính cô ấy êm tai hơn một chút. Nhan Bạch Tịch mím môi. Nhìn thấy Bạc Ngạn xoay ly làm rượu sóng sánh ra ngoài, cô vươn tay đỡ lấy, ngón tay vô tình lướt qua cánh tay Bạc Ngạn. Ấm áp. Trong phòng bật điều hòa lạnh, nhưng da anh vẫn nóng. Cô mím môi, ngón tay hơi co lại, thu về lòng bàn tay: “Nói gì ạ?” “Gì cũng được,” Ngón cái Bạc Ngạn lau sạch rượu trên vành ly, “Ví dụ như hỏi anh tại sao lại tới đây.” Đầu óc Nhan Bạch Tịch hơi trống rỗng, cô nhẹ nhàng gật đầu, theo lời anh nói lặp lại: “Tại sao anh lại đến buổi tụ tập?” “Vì muốn gặp em,” Anh đáp, khẽ cười, “Hỏi tiếp đi, tại sao lại vội như vậy?” Đến lượt Nhan Bạch Tịch báo số điểm xúc xắc. Cô không tập trung chơi, thuận miệng báo một số, an toàn qua lượt. Nuốt nước bọt, cô khẽ gật đầu, hai giây sau: “…Tại sao lại vội như vậy?” “Vì sợ em không gặp được anh rồi lại quên mất anh,” Anh lại nói. Nhan Bạch Tịch siết chặt cốc xúc xắc trong tay phải. Anh luôn như vậy, mỗi một câu đều là tỏ tình. Cứ nói với cô rằng anh thích cô, vẫn luôn thích cô, mãi mãi thích cô. Nồng nhiệt đến mức khiến người ta cảm thấy an toàn vô hạn, rồi chìm đắm vào trong đó. Giọng cô lại bắt đầu căng thẳng. Cô phát hiện ra, từ lần gặp lại tuần trước đến ba lần gặp mặt này, rõ ràng là cô đã tính toán sẽ nói gì đó với anh trước, nhưng lần nào cũng bị anh giành nói trước. “Anh nhớ em.” “Đến đây để nhìn em.” “Vì muốn gặp em.” “Sợ em quên mất anh.” …… “Bạc Ngạn, em…” Giọng cô khô khốc. “Em không cần phải nói, tính cách của anh chính là sẽ đi trước em một bước để bày tỏ tất cả tâm ý của mình.” Để tình cảm của em được an toàn đáp xuống. Anh khẽ gõ hai cái lên mặt bàn, nghiêng mắt nhìn cô một cái: “Em vẫn chưa hỏi xong đâu, người Trung Quốc làm gì cũng thích số ba.” Nhan Bạch Tịch nhìn anh. “Hỏi anh bây giờ đang nghĩ gì.” “Anh đang nghĩ gì?” “Đang nghĩ, khi nào mới được em đồng ý quay lại” Thuê phòng KTV ba tiếng, trung bình mỗi người hát bảy tám bài, trong đó Tống Kinh là hát nhiều nhất. Lúc trả tiền, Ngô Văn Vũ bịt tai mình lại, điên cuồng phàn nàn: “Tao chịu hết nổi rồi, đúng là bỏ tiền mua tội mà, bài ‘Chết Vẫn Yêu’ hát đến tám lần, tao phục mày luôn.” Tống Kinh đứng bên cạnh ôm cổ họng, tu liền hai ngụm nước, giọng khàn đặc như quạ kêu, nói năm chữ vấp ba lần: “…em thấy… Mọi người đều chơi game, không hát… Sợ không có không khí…” “Được rồi được rồi,” Minh Văn Tịnh thật sự chịu không nổi, vặn chai nước trong tay, đưa qua, “Uống thêm chút đi.” Tống Kinh còn chưa kịp vươn tay nhận, Ngô Văn Vũ đã giật phắt lấy: “Nước tao mua mắc gì cho nó uống?” Nói rồi tu ừng ực nửa chai, mắt liếc Minh Văn Tịnh: “Còn em nữa, mắc gì mở nắp chai cho nó, nó không có tay à…” Minh Văn Tịnh vặn mở chai nước khác trong tay mình, dúi vào tay anh ta: “Cũng mở cho anh rồi đó, câm miệng được chưa?” Ngô Văn Vũ bị dúi hai chai nước, chai lắc lư làm nước bắn lên người. Anh ta nghẹn một chút, nửa giây sau, hạ giọng, lẩm bẩm: “Câm thì câm.” Lý Thanh Thanh ôm túi khoai tây chiên vừa trả tiền xong đi tới, mở ra, đưa tới trước mặt Nhan Bạch Tịch: “Ăn không?” Nhan Bạch Tịch thu lại ánh mắt đang nhìn về phía cách đó không xa, quay về, lắc lắc tay: “Thôi.” Ở trong quán ăn nhiều hoa quả thập cẩm rồi, giờ bụng cô vừa lạnh vừa đầy. Lý Thanh Thanh tự bỏ một miếng vào miệng mình: “Tối nay tớ với Minh Văn Tịnh qua nhà cậu mừng tân gia nhé?” Nhan Bạch Tịch lại nhìn Bạc Ngạn đang đứng cạnh Ngô Văn Vũ nghe cậu ta nói nhảm. Cô lại thu ánh mắt về: “…Hôm khác được không? Tối nay tớ có lẽ có chút việc.” Tối nay ăn cơm với Bạc Ngạn vậy. Cô thầm nghĩ. Nhưng mà kế hoạch không theo kịp thay đổi. Ý định mời cơm đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu mấy lần, cuối cùng lại bị cả nhóm kéo đi công viên giải trí. Ra khỏi KTV mọi người vẫn chưa chơi đã. Cách đó không xa có một công viên chủ đề, đang có hoạt động chủ đề năm mới. Tuy Tết Nguyên Đán đã qua một thời gian, nhưng giờ vẫn đang trong tháng Giêng, hoạt động chưa kết thúc. Có các hạng mục giới hạn đặc biệt, một năm một lần, không dễ gì gặp được. Cả đám bàn bạc, khó khăn lắm mới tụ tập cùng nhau, hay là cứ đến công viên chơi cho đã đời một phen. Nhan Bạch Tịch có vướng mắc muốn giải quyết trong buổi tụ tập hôm nay, nhưng thật sự không nỡ làm mọi người mất hứng. Mua vé vào cổng, chơi xong mấy trò phải xếp hàng, cả nhóm đi theo đoàn xe diễu hành hoa về phía trước. Nhan Bạch Tịch đi chậm lại ở cuối cùng, ngẩng đầu nhìn phía trước. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nhắn tin cho Bạc Ngạn. Nhan Bạch Tịch: […Tối nay anh có bận gì không?] Bạc Ngạn đang đi phía trước cách đó ba bốn mét. Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy anh cúi đầu xem điện thoại. Bạc Ngạn: [Không bận.] Nhan Bạch Tịch gõ đi gõ lại mấy dòng trên bàn phím, xoá đi, cuối cùng mới xác định được. Nhan Bạch Tịch: [Vậy tối nay có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không?] Bạc Ngạn dừng bước. Ngô Văn Vũ và Tống Kinh hai người bên cạnh đang la hét ầm ĩ. Tống Kinh thì vì còn trẻ, đơn thuần ngốc nghếch, còn Ngô Văn Vũ là vì muốn thu hút sự chú ý của ai đó. Cứ hét hai câu lại nghiêng mặt liếc về phía sau một cái, hét hai câu lại liếc về phía sau một cái, sắp lé luôn rồi. Bạc Ngạn vươn tay nghịch sợi dây chuyền trên cổ, mân mê hai lần, rồi lại ấn ấn vành tai. Nói thật, anh có thể cảm nhận được sự chủ động của cô, nhưng khi thật sự nhìn thấy tin nhắn này, anh vẫn bất giác nghiêng đầu muốn cười. Rất vui vẻ. Cả năm nay chưa từng vui vẻ như vậy. Nhưng những lần nhớ người đến phát điên thì lại rất nhiều. Căn hộ ở Tây Nam đó anh không bán đi. Sau này có đến đó vài lần. Những lúc nhớ cô nhất liền đứng ở bên kia đường đối diện cổng chính trường cô, tìm một góc khuất không ai nhìn thấy, vừa nhìn đủ loại người đi ra từ cổng trường, vừa nghe đoạn ghi âm trong điện thoại. Đoạn ghi âm vài giây, một tiếng đồng hồ có thể nghe được rất nhiều lần. Nhưng thật đáng tiếc, anh đến đó mấy lần, một lần cũng chưa từng nhìn thấy cô. Là ông trời tác hợp, sợ anh nhìn thấy cô sẽ càng khó chịu, nên không cho anh gặp. Nhưng cũng là ông trời không chiều lòng người, nhớ nhung như vậy, mà cũng chẳng thể gặp được một lần. Ánh mắt Bạc Ngạn lại nhìn xuống màn hình, bỗng nhiên nhớ lại. Cô gái này trước kia có từng chủ động hẹn anh ăn cơm không nhỉ, hình như là không, toàn là bị anh miễn cưỡng lôi đến bàn ăn. Lần duy nhất trong ký ức anh thấy cô ăn vui vẻ là lúc lái xe một tiếng đồng hồ đi mua kem A Lâm cho cô. Sau này toàn là anh ép cô, rồi cô im lặng không nói tiếng nào. Cho nên, thật ra ban đầu, cô cũng từng vui vẻ. Anh ấn xong vành tai lại ngước mắt lên. Mọi người vẫn đang ríu rít chỉ trỏ đoàn xe hoa bên cạnh. Với mức độ phấn khích này của họ, hôm nay có lẽ phải khuya lắm mới kết thúc. Nhưng mà, chậm cũng tốt, chậm thì ăn muộn một chút, ăn lâu hơn một chút. Bạc Ngạn: [Được.] Nhan Bạch Tịch thở phào, chuyển điện thoại sang giao diện khác, cân nhắc chọn nhà hàng. Đi theo đoàn xe diễu hành một tiếng đồng hồ, cả nhóm vừa lúc đi đến chân vòng đu quay. Đèn màu trên vòng đu quay vẫn chưa gỡ xuống. Không chỉ có đồ trang trí Tết Nguyên Đán, mà cả cây thông Noel và tất đỏ nhỏ từ Giáng Sinh cũng còn treo trên đó, mỗi cabin vòng đu quay đều được gắn sừng tuần lộc. Nhân viên nói qua hôm nay là phải dỡ xuống rồi. “Chơi đi, xếp hàng cái này đi,” Tống Kinh vừa la hét vừa lùi lại, “Mấy trò khác đông chết đi được.” Ngô Văn Vũ đi theo chen qua: “Đúng đó đúng đó, mai là mấy cái sừng gì đó dỡ đi rồi, không ngồi một chuyến tiếc lắm.” “Cái đó, mấy bạn nữ không phải đều thích chụp ảnh sao, chúng ta ngồi cái này đi.” Anh ta chỉ về phía sau. Nhan Bạch Tịch cúi đầu xem đồng hồ, đã qua 8 giờ tối. Cô lại đưa mắt nhìn vòng đu quay bên cạnh, không biết lên đó rồi sẽ quay đến bao giờ. Ưu tiên nữ giới, Nhan Bạch Tịch và Minh Văn Tịnh xếp hàng ở phía trước nhóm của họ. Trong lòng cô đang cân nhắc hay là để mai hãy ăn bữa cơm này với Bạc Ngạn, thì hàng đã đến ngay trước mắt. Ngô Văn Vũ, ông Tơ bà Nguyệt như thể đang chạy chỉ tiêu này, lại chen lên. Anh ta huých nhẹ Minh Văn Tịnh một cái, mắt không dám nhìn cô ấy, giọng nói yếu ớt: “Cái đó, em ngồi với tôi.” “Nhan Bạch Tịch, Nhan Bạch Tịch,” Anh ta quay mặt lại gọi như gọi hồn, tay kia còn kéo Bạc Ngạn từ phía sau tới, “Cậu ấy cao to, lỡ trên đó có nguy hiểm còn có thể bảo vệ em, đánh UFO gì đó chẳng hạn.” “………” Lý do đặc biệt vô nghĩa. Nhan Bạch Tịch ngước mắt, đối diện với Bạc Ngạn vừa bị đẩy tới. Ngô Văn Vũ đúng là có bệnh mà, thật sự. Nhưng mà… cô nhẹ nhàng kéo tay áo Bạc Ngạn, quay người, kéo áo anh dẫn về phía trước. Đầu óc cô hơi ngưng trệ, nói năng cũng không lưu loát: “Anh có muốn cùng em đánh UF… À không phải, anh có muốn ngồi cùng em không?” Cô nuốt nước bọt, cúi đầu đi về phía trước, không nhìn anh, đi đến trước cửa sắt, chờ nhân viên mở cửa cho vào. “Nghe em nói cái này đã,” cô nhẹ giọng. Vài giây sau, nhân viên cuối cùng cũng mở chốt cửa. Lúc đi về phía trước, cô nghe thấy Bạc Ngạn nói: “Nghe đây.”

Bình Luận (0)
Comment