Nhan Bạch Tịch đến nơi liền đi tìm Lý Thanh Thanh và Minh Văn Tịnh, không nói với Bạc Ngạn câu nào. Cô bây giờ nói chuyện với anh là thấy sợ, hoàn toàn không biết sau khi đối thoại xong, từ cái miệng kia của anh sẽ lại tuôn ra cái gì kinh người nữa. Ngô Văn Vũ đã nhìn ra. Đánh xong một cơ bi-a, anh ta đưa gậy cho người khác, đi tới, nghiêng người dựa vào ghế, khuỷu tay huých huých Bạc Ngạn: “Bạn gái mày sao không thèm để ý đến mày thế?” Bên cạnh Bạc Ngạn không có ai, cũng không có điện thoại, đặc biệt nhàm chán. Anh đang cắn viên kẹo bạc hà nghiêng đầu xem bàn bi-a khác chơi, nhướng mắt nhìn lại, rất tự nhiên: “Không phải vừa nói với mày là do miệng tao dơ à?” Ngô Văn Vũ nghẹn họng một chút, nửa ngày không đáp lại được lời nào, giơ ngón tay cái lên: “Trâu bò.” Bạc Ngạn dựa người vào thùng rác đặt cạnh chân: “Khi nào kết thúc?” “Mày tổ chức mà, mày nói lúc nào kết thúc thì là lúc đó thôi?” Ngô Văn Vũ thuận miệng đáp. Bạc Ngạn nhướng mày. Bên này kết thúc, tám phần là cô gái nhỏ kia lại bảo đưa cô ấy về nhà, rồi xuống xe, tạm biệt, đi thong thả không tiễn là hết. Cũng không biết cái kiểu yêu đương này phải đến khi nào cô ấy mới chịu mở miệng mời anh lên nhà ngồi chơi. Anh càng nghĩ càng phiền, trong đầu toàn mấy thứ không đứng đắn. Chân phải lại đá Ngô Văn Vũ. Ngô Văn Vũ quay mặt nhìn anh, hai người đối mặt ba giây. Bạc Ngạn đặc biệt bực bội mà dời ánh mắt đi: “Thôi bỏ đi, mày không hiểu đâu.” “Chưa yêu bao giờ không hiểu được.” Ngô Văn Vũ: ………… “Nửa câu sau không thêm vào cũng không ai bảo mày câm đâu.” Nói xong vừa quay đầu đi, Bạc Ngạn lại đá hắn một chân nữa, hỏi: “Lúc đó mày với Minh Văn Tịnh làm thế nào mà lăn lên giường được?” Bị chọc đúng chỗ đau, Ngô thiếu gia gắt lên: “Mày có phiền không hả! Nói cả vạn lần rồi…” Anh ta liếc nhìn ba cô gái còn đang nói chuyện cách đó không xa, thu ánh mắt về, giọng hạ thấp xuống, lẩm bẩm cũng thấy phiền: “Thì là uống say quá, tao đưa cô ấy về đến nơi, cũng không biết sao lại hôn nhau… tao hỏi cô ấy được không, cô ấy nói được, sau đó… Sau đó buổi sáng xách váy chạy mất còn chặn số tao…” Bạc Ngạn chống cằm, đánh giá rất vô tình: “Mày thế này gọi là thừa nước đục thả câu.” “Chẳng lẽ mày không phải??” Ngô Văn Vũ chỉ vào mũi mình, “Với lại tao hỏi cô ấy ba lần cô ấy đều nói được, còn là cô ấy hôn tao trước!” Bạc Ngạn không hứng thú với đời tư của anh ta, qua loa gật đầu, hỏi một câu: “Dù sao thì cũng là do uống rượu đúng không.” “Ừ.” Buổi tối kết thúc, Bạc Ngạn đưa Nhan Bạch Tịch về. Giống hệt như anh dự đoán, người ta đến nơi mở cửa xuống xe, sau đó vòng qua phía anh, lễ phép ngoan ngoãn gật đầu tạm biệt, còn chúc anh thượng lộ bình an, sau đó… là không có sau đó nữa. Lúc sắp kết thúc, Bạc Ngạn đã bảo chú Lý mang một chiếc xe khác đến cho mình, trong gara có một chiếc mui trần màu xám bạc. Lúc này cửa sổ xe phía anh hạ xuống hoàn toàn, cánh tay phải anh gác lên thành cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ hai cái, nhìn Nhan Bạch Tịch, giọng nói trầm thấp, hòa vào màn đêm, lại xen lẫn một tia lười biếng: “Nhất định phải cuối tuần mới được gặp à?” “Ngày mai gặp không được sao?” Lúc nói chuyện anh còn phối hợp động tác gõ nhẹ lên thành cửa sổ, cả người toát ra khí chất công tử nhà giàu tự phụ. Nhan Bạch Tịch bị hỏi đến ngẩn người, rồi nghĩ đến lời mình nói với anh hôm qua, cân nhắc hai lượt, vẫn hơi lắp bắp: “Có, có thể. Nhưng mà mai em còn phải tập luyện, với lại ý em lúc trước là… cuối tuần mình đi hẹn hò.” Hẹn hò? Bạc Ngạn nhẩm lại hai chữ này. Vậy cũng không phải là không thể nhịn thêm hai ngày nữa. Anh lười nhác gật đầu, lần này sảng khoái hơn. Ném điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm, tắt máy, anh lại nhìn cô: “Em muốn đi đâu hẹn hò?” “Xem phim nhé?” Cô cũng không nghĩ ra hoạt động nào khác. “Được, xem phim thì xem phim.” Giọng nói lại hạ xuống, im lặng một lát, Nhan Bạch Tịch xua tay: “Vậy anh mau về đi thôi.” Anh đã vòng một chuyến đưa cô về rồi, muộn nữa sợ làm lỡ việc của anh. Bạc Ngạn nhìn cô chăm chú, hai giây sau, hất cằm về phía tòa nhà sau lưng cô: “Anh nhìn em lên nhà rồi đi.” Nhan Bạch Tịch ngơ ngác “Ồ” một tiếng, đưa tay gãi gãi cằm, rồi tiến lên hai bước, một tay vịn vào khung cửa sổ, tay trái vòng qua người anh, nhấc chiếc ba lô vừa để quên trên ghế lên. Đối với Bạc Ngạn mà nói, hơi thở ấy phả tới, rồi lại rời đi. Sau đó, cô lùi lại nửa bước, vẫy tay tạm biệt anh, rồi xoay người đi lên lầu. Đêm dài đường xa, lạnh hơn ban ngày một chút. Dù sao cũng là tháng Giêng, chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn vẫn không chống nổi gió lạnh. Tay áo Bạc Ngạn bị gió thổi tốc lên. Một cánh tay anh gác trên thành cửa sổ, nhìn theo bóng dáng vui vẻ kia biến mất vào trong tòa nhà. Đợi khoảng năm phút, ở tầng cao giữa tòa nhà có một phòng khách sáng đèn. Bạc Ngạn dùng điện thoại chụp lại một tấm, gửi qua. Bạc Ngạn: [【Hình ảnh】] Bạc Ngạn: [Em ở tầng 13 à?] Nhan Bạch Tịch vừa vào cửa, hơi khát, vòng vào bếp lấy nước. Mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng, vặn nắp, uống một ngụm ngậm trong miệng, đợi ấm lên mới nuốt xuống. Sau đó cô đặt chai nước xuống, đi lấy điện thoại. Nhìn thấy tin nhắn Bạc Ngạn gửi tới, cô đi về phía cửa sổ sát đất của phòng khách, đến trước cửa sổ, nhìn xuống dưới vài lần, nhận ra vị trí xe anh đang đỗ. Khả năng định hướng của cô không tốt, dù vừa mới từ dưới đó lên, vẫn phải tìm một lúc mới xác định được. Áo khoác còn chưa cởi, cô dựa vào cửa sổ, trả lời tin nhắn của người nào đó: [Sao anh còn chưa đi thế? ] Lúc tâm trạng tốt cô hay dùng trợ từ cuối câu, dù là nói chuyện hay nhắn tin đều vậy. Bạc Ngạn: [Nhận diện cổng.] Bạc Ngạn: [Để lỡ lần sau em gọi anh lên nhà anh còn biết đường.] Nhan Bạch Tịch nhìn dòng chữ này của anh, bỗng nhiên nhớ ra, hình như đúng là còn chưa dẫn anh đến nhà mình lần nào. Minh Văn Tịnh và các bạn nói muốn tới giúp cô mừng tân gia, bây giờ cũng nên mời Bạc Ngạn tới. Nhan Bạch Tịch: [Thứ sáu anh có muốn qua đây không?] Nhan Bạch Tịch: [Minh Tịnh với Thanh Thanh muốn tới, bọn em định ở nhà ăn lẩu.] Nghĩ nghĩ, cô lại thêm một câu. Nhan Bạch Tịch: [Nếu anh thấy toàn con gái nhàm chán thì có thể gọi cả Ngô Văn Vũ với Tống Kinh tới.] Bạc Ngạn khẽ nheo mắt, động tác lười biếng vén tóc mái, nhìn ba dòng chữ này. Một lát sau. Bạc Ngạn: [Mọi người ăn đi.] Bạc Ngạn: [Cuối tuần xem phim xong anh về cùng em chúc mừng.] Cuối tuần? Nhan Bạch Tịch tự hỏi một chút, hai người thì có gì mà chúc mừng, chuyện chúc mừng này hình như toàn là đông người cùng nhau mà… Nhưng cô không nghĩ nhiều, trả lời: [Vâng, cũng được.] Bạc Ngạn: [Ngủ đi.] Bạc Ngạn: [Thứ bảy anh qua.] Bạc Ngạn: [Đúng rồi, nói nhớ anh đi.] Nhan Bạch Tịch ở đầu bên này sờ sờ chóp mũi, ngón tay gõ chữ càng chậm hơn: [Nhớ anh.] Người đầu kia khen: [Không tệ.] Sáng thứ bảy, Nhan Bạch Tịch ở nhà ngủ một giấc ngon lành, gần trưa mới dậy. Dụi dụi mắt, cô quay người lấy điện thoại trên đầu giường, mở ra, nhắn cho Bạc Ngạn một tin “Chào buổi sáng” trước. Ban đầu lúc ôm ý định thử xem đồng ý yêu đương với Bạc Ngạn, cô chỉ định yêu đương kiểu như vậy. Chào hỏi, nắm tay, nhắn tin… Chỉ là không ngờ bị Bạc Ngạn thúc ép vội vàng lại thành ra thế kia. Ngồi trên giường lấy lại tinh thần, cô lại vò vò tóc, xem điện thoại lại phát hiện Bạc Ngạn vẫn chưa trả lời mình. Từ hôm đi chơi bi-a đến giờ, năm ngày làm việc trôi qua, số lần Bạc Ngạn chủ động tìm cô nói chuyện không nhiều lắm, thậm chí gần như không có. Mỗi sáng thức dậy cô đều nhắn cho anh một tin chào buổi sáng, ban ngày cũng là cô nhắn cho anh trước thì anh mới nhắn lại. Nhưng lần nào trả lời cũng rất nhanh, rất ít khi có tình trạng ba năm phút rồi mà chưa thấy hồi âm như thế này. Nhan Bạch Tịch nhìn chằm chằm màn hình hai giây. Cô cũng không đến mức vì anh thỉnh thoảng một hai lần trả lời tin nhắn chậm mà không vui, chỉ là cảm thấy… anh hình như hơi lạnh nhạt, không giống anh bình thường lắm. Là không vui sao, hay tình cảm hai người xuất hiện vấn đề gì chưa giao tiếp tốt? Cô lại vò vò tóc, đi dép lê vào, quyết định quan sát thêm chút nữa, nếu vẫn thấy không ổn thì tìm lúc nào đó hỏi anh. Quan niệm yêu đương của cô rất đúng đắn, có vấn đề là phải trao đổi, tuyệt đối không giữ trong lòng không nói, tự mình hoặc khiến đối phương hờn dỗi. Cô dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi vào bếp tự làm bữa sáng muộn. Trong lúc đó nhìn điện thoại, Bạc Ngạn cũng trả lời cô một tin chào buổi sáng, nhưng ngoài ra không nói thêm gì. Lúc này cô thật sự có hơi hoang mang. Anh đúng là ít nhắn tin một cách vô lý. Bình thường anh không nói nhiều lắm, nhưng lúc hai người ở bên nhau anh luôn nói câu này câu kia không ngừng. Mấy ngày gần đây anh đúng là không bình thường lắm. Buổi chiều 3 giờ, Bạc Ngạn đến đón cô. Kéo cửa xe ngồi vào, cô lấy bánh quy nhỏ nướng tối qua trước khi ngủ ra. Một gói nhỏ bọc trong túi giấy nhám màu trắng, miệng túi buộc nơ lụa màu xanh biển. Cô đưa về phía Bạc Ngạn: “Bánh quy cookie vị sô cô la, em nướng tối qua đó.” Cô mặc áo len dệt kim mỏng màu trắng, tóc tết thành hai bím, mắt cong cong, khoé môi có lúm đồng tiền rất mờ: “Anh nếm thử đi, nếu ăn ngon thì mấy hôm nữa em lại nướng cho anh.” “Hoặc là mấy hôm nữa hẹn hò, em lại mang cho anh,” mắt cô cong cong, “Muốn ăn vị gì anh cứ nói với em.” Đúng là giữa buổi chiều, ánh nắng đặc biệt đẹp. Cô không trang điểm gì, mặt mộc hoàn toàn, dưới ánh mặt trời trắng đến đặc biệt mịn màng, môi là màu môi tự nhiên của cô, hồng nhạt. Bạc Ngạn liếc nhìn một cái, nhận lấy bánh quy. Cũng không biết có phải gần đây cơ thể anh có vấn đề không, giọng nói luôn hơi khàn: “Hẹn hò lần sau em tính làm gì?” “Anh muốn làm gì?” Nhan Bạch Tịch nghĩ nghĩ, “Anh muốn đi dạo phố không? Hoặc là xem biểu diễn, đi thư viện?” Bạc Ngạn đổ hai viên kẹo bạc hà từ hộp kim loại vào miệng, đuôi mắt trĩu xuống, dáng vẻ mệt mỏi vì bị nắng chiếu: “Còn lựa chọn nào khác không? Phòng chiếu phim riêng tư? Câu lạc bộ riêng tư?Phòng riêng ở quán Bar?” Nhan Bạch Tịch sờ sờ tóc, cảm thấy mấy địa điểm anh nói này đều hơi kỳ lạ. Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy Bạc Ngạn có lẽ là làm đại thiếu gia quen rồi, không thích đến chỗ đông người chen chúc với người khác, nên mới chú trọng tính riêng tư của địa điểm hẹn hò như vậy. Hơn nữa… cô nhìn hộp kẹo anh vừa ném ra, dạo gần đây anh rất thích ăn kẹo bạc hà, giống như người cai thuốc lá vậy, không có việc gì là lại ném hai viên vào miệng. Ánh mắt cô lại nhìn lên: “Vậy chúng ta có thể tìm một nhà hàng có không gian tốt để ăn cơm, anh chọn đi, đặt phòng riêng gì đó.” “Em đi đâu cũng được, anh thích là được rồi.” Nhan Bạch Tịch thật sự đặc biệt dễ nói chuyện. Bạc Ngạn nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cô, rồi gật đầu, hơi ngồi thẳng dậy một chút, khởi động xe: “Vậy ngày mai đi. Ăn cơm xong lại qua nhà em ngồi chơi, giống như hôm nay.” “Ừm?” Nhan Bạch Tịch gật đầu, “Vâng được…” Nửa giờ sau, hai người đến rạp chiếu phim. Đi thang máy một mạch lên lầu, rồi lấy vé. Còn chút thời gian nữa phim mới bắt đầu, Bạc Ngạn bảo Nhan Bạch Tịch ngồi đợi, anh đi ra quán trà sữa gần đó mua trà sữa cho cô. Lúc quay lại, Nhan Bạch Tịch đã đứng dậy từ khu nghỉ ngơi, đi tới, đứng ở đầu thang cuốn chờ anh. Cô không lùn, nhưng khung xương mảnh mai, người gầy gầy. Bạc Ngạn còn ở trong thang máy đã nhìn thấy cô, nhìn chằm chằm một lát, cảm thấy cô vẫn ăn hơi ít cơm. Từ thang máy đi xuống, đi vài bước đến gần, anh đưa cốc trà sữa vào tay cô: “Còn muốn ăn gì nữa không, anh đi mua.” Trà sữa ấm áp, áp vào lòng bàn tay rất ấm. Nhan Bạch Tịch hai tay ôm cốc, lắc đầu: “Không cần đâu.” Sau khi hòa hảo mới phát hiện, thật ra cô là người rất hay cười. Gần một tuần gặp hai lần, lúc cô nói chuyện với anh, rất thường xuyên đều cười đến mắt cong cong. Bạc Ngạn xoa xoa lòng bàn tay, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm từ thành cốc trà sữa vừa nãy. Cuối cùng anh hơi cúi đầu, ghé sát vào tai cô: “Bảo bối có muốn nắm tay không.” Nhan Bạch Tịch đang cúi đầu hút trà sữa, nghe thấy anh đến gần nói chuyện, theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, trán chạm phải cằm anh. Hai người đứng trong lối đi từ thang máy đến rạp chiếu phim. Sau lưng cô là bức tường, phía trước thỉnh thoảng có người đi đường ngang qua. Nhan Bạch Tịch lùi lại nửa bước, gót chân chạm vào tường: “Được…” Tai cô hơi nóng lên, tay phải rời khỏi cốc trà sữa, dò dẫm tìm đến nắm tay Bạc Ngạn. Đầu ngón tay vừa chạm tới mu bàn tay anh, đã bị anh kéo lên, bao trọn lấy