Cầm tay chưa được ba phút, Nhan Bạch Tịch đã phát hiện người này đúng là chứng nào tật nấy. Người khác nắm tay thì chỉ đan mười ngón vào nhau, cùng lắm là siết chặt một chút. Bạc Ngạn lại khác, anh lại như đang thưởng thức, lần lượt mân mê từ ngón út đến ngón trỏ của cô, rồi lại từ gốc ngón tay đến đầu ngón tay, cọ vào phần mềm mại nhất phía trong ngón tay cô. Nhan Bạch Tịch không tài nào diễn tả được, nhưng kiểu cầm tay này đặc biệt… ám muội. Có cảm giác gì đó ẩm ướt. Năm phút sau, cô không chịu nổi nữa, khẽ rút tay trái ra, nói nhỏ: “Bạc Ngạn, anh đừng như vậy…” Người đang níu lấy ngón tay cô vẫn còn mân mê thưởng thức, nghe vậy, anh hờ hững liếc qua: “Đừng như thế nào?” Hai người vẫn đang đứng ở khu chờ xem phim. Hôm nay là cuối tuần, khu chờ gần như kín chỗ. Hơi chếch phía trước là một cặp vợ chồng dắt theo hai đứa con, một trai một gái. Có lẽ vì cô và Bạc Ngạn đang đứng, chúng cứ nhìn về phía họ mãi. Bị trẻ con nhìn chằm chằm, Nhan Bạch Tịch càng… Cô không hiểu sao người này đến nắm tay thôi cũng mờ ám đến thế. Cảm giác cứ như đang bị người ta đè vào tường hôn giữa thanh thiên bạch nhật vậy. Cô lại giằng tay ra, lặng lẽ lùi một bước về sau, nấp sau lưng Bạc Ngạn. Bạc Ngạn cúi mắt nhìn cô, tay phải vẫn nghịch ngón tay cô. Từ lòng bàn tay vuốt lên đến mặt trong cổ tay, lòng bàn tay thô ráp khẽ cọ xát, day ấn đầy kỹ xảo, giống như mỗi lần trên giường, khi cô không kìm được tiếng rên, anh sẽ bắt lấy cổ tay cô, khẽ cắn vào chỗ này. Hai người đứng ở góc khuất, thật ra dù anh có cúi xuống hôn cô một cái cũng chẳng có gì to tát, không hiểu sao chỉ nghịch tay thôi mà cô lại ngại ngùng như vậy. Anh nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô, giọng trầm thấp, đôi môi gần như chạm vào vành tai: “Còn trốn nữa anh hôn em đấy.” Ly trà sữa cô uống dở đã nằm trong tay anh. Cô dùng tay kia véo eo anh, giọng hờn dỗi: “Anh dám!” Khu chờ này có ít nhất mấy chục người qua lại, sao anh có thể… mặt dày như thế chứ. Vẻ mặt tức giận của cô thực sự quá đáng yêu. Bạc Ngạn không nhịn được, bật cười, nghiêng người che cho cô, cúi đầu, môi khẽ chạm l*n đ*nh tóc cô, yết hầu trượt xuống: “Vậy để anh nắm thêm lát nữa.” “Anh nhớ em” anh nói. Nhan Bạch Tịch chọn một bộ phim giải trí popcorn, tình tiết dồn dập, hài hước, nhưng logic hơi có vấn đề, không thể nghĩ sâu. Nhưng điều này với Bạc Ngạn có lẽ không quan trọng, bởi vì suốt! Cả! Bộ! Phim! Anh đều chỉ lo nghịch ngợm cô. Đầu tiên là bàn tay bị anh mân mê qua lại, rồi lần lên cánh tay, cọ đông cọ tây, đẩy tay vịn giữa hai người lên, kéo cánh tay cô đặt lên đùi anh, từ lúc phim bắt đầu đến lúc kết thúc. Cô nghi ngờ anh căn bản chẳng biết phim chiếu cái gì!! Ra khỏi phòng chiếu, cô rút tay ra, túm áo anh đi theo sau, hơi bực bội: “Anh có nghiêm túc xem không thế?! Anh nói xem bạn gái của nam chính tên gì?” Ánh mắt Bạc Ngạn lướt qua mặt cô, dừng lại trên mày mắt và đôi môi cô. Sau đó ánh mắt trượt xuống, giọng hơi khàn: “Anh ta có bạn gái à?” “…” Cô biết ngay mà!! “Anh chẳng chịu xem tử tế gì cả,” cô lại véo eo anh, “Bạn gái của Trương Phong tên là…” Bạc Ngạn nắm lại tay cô: “Trương Phong là ai?” “…” Nhan Bạch Tịch bó tay, “Là nam chính đấy!!” Bạc Ngạn nhướng mày, nhớ lại: “Ồ? Cái ông râu xồm đó hả?” Nhan Bạch Tịch: “Không phải, đó là bố anh ta!!” Hiếm khi Nhan Bạch Tịch nổi giận, nhưng vừa ra khỏi rạp đã bị Bạc Ngạn chọc tức không chịu nổi. Hai người đứng ở khúc quanh từ rạp chiếu phim dẫn vào trung tâm thương mại, nhỏ giọng cãi nhau. “Anh rõ ràng không hề nghiêm túc xem, anh xem sót vài đoạn cũng được đi, đằng này anh chẳng xem chút nào.” Sợ bị người khác nghe thấy, Nhan Bạch Tịch từ đầu đến cuối đều dùng giọng nói khe khẽ. “Lúc phim chiếu được một nửa em hỏi anh có hay không, anh còn bảo hay, anh chỉ giả vờ thôi!” Nói đến chỗ tức thật sự, cô đưa tay véo eo anh mấy cái. Sức cô nhỏ, véo chẳng đau chút nào, ngược lại còn khiến Bạc Ngạn thấy dễ chịu. Anh một tay đặt sau lưng cô, kéo cô sát vào người mình, gần như ôm trọn vào lòng. Giọng điệu rất cà lơ phất phơ, nhưng không phải qua loa: “Em muốn xem thì mình xem lại lần nữa, anh lấy sổ tay ghi lại xem bọn họ tên gì.” Giọng Nhan Bạch Tịch dịu đi: “Em không có ý đó…” Bạc Ngạn “Ồ” một tiếng, bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu: “Vậy xem lại thì có được nắm tay nữa không?” “Không được!” “Anh nắm tay trong sáng thôi mà.” “Không được!!” Nhan Bạch Tịch muốn nổi điên, anh đang so sánh vớ vẩn gì vậy. Bạc Ngạn nhìn cô cười khẽ, đưa tay véo má cô, giọng rất trong, nhẹ bẫng: “Sao mà cứ đáng yêu thế này nhỉ.” Nhan Bạch Tịch bị khen đến đỏ mặt tía tai, gạt tay anh ra, kiễng chân, vùi mặt vào ngực anh. Dạo quanh trung tâm thương mại một lúc, ăn tối xong, mãi đến hơn 8 giờ mới về. Xe sắp chạy đến khu nhà Nhan Bạch Tịch, Bạc Ngạn dừng xe bên đường, tháo dây an toàn: “Anh đi mua ít đồ.” Trước khu nhà Nhan Bạch Tịch có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, khá lớn, bên trong có cả quầy thuốc. Cô đang trả lời tin nhắn, xong xuôi, úp điện thoại xuống, ngẩng mặt nhìn người đã bước ra khỏi xe, hỏi: “Mua gì thế?” “Nước.” Bạc Ngạn đáp mặt không đổi sắc. “Trong nhà có mà.” “Còn mua kẹo bạc hà nữa,” anh chỉ vào hộp kẹo trên bảng điều khiển trung tâm, “Hết rồi.” Nhan Bạch Tịch gật đầu, điện thoại rung lên, lại có tin nhắn đến. Cô không để ý nhiều, cúi mắt tiếp tục bàn bạc với đối phương về công việc liên quan đến buổi biểu diễn của ban nhạc tuần sau. Hôm nay trời trở lạnh, Bạc Ngạn mặc áo thun khoác ngoài áo gió, đi vào cửa hàng tiện lợi, lấy một cái giỏ từ kệ gần cửa, rồi đi thẳng vào trong, đến một dãy kệ hàng, lướt nhìn đồ trên kệ. Nhan Bạch Tịch không ở đây, vẻ mặt anh lại trở về dáng vẻ lạnh lùng kênh kiệu trước mặt người ngoài, tùy ý nhặt đồ trên kệ, ném vài hộp vào giỏ. Anh vốn là kiểu người phóng túng bừa bãi, chẳng để ý hay kiêng dè điều gì, chỉ là trước mặt Nhan Bạch Tịch có thu liễm lại đôi chút. Vài phút sau, giỏ hàng được đặt lên quầy thanh toán. Nhân viên thu ngân nhìn đồ trong giỏ thì sững sờ, vì thật sự chưa thấy ai mua “áo mưa” mà lấy cả chục hộp một lúc. Ngước mắt lên nhìn vị khách trước quầy. Chàng trai có ngũ quan anh tuấn, đường nét rõ ràng, thuộc kiểu đẹp trai cực kỳ thu hút, lúc này đang nhướng mày nhìn cô dò hỏi tại sao lại nhìn mình. Trên mặt không hề có chút xấu hổ nào khi mua mười mấy hộp “áo mưa”. Cô nhân viên bất giác ho nhẹ một tiếng, lấy hộp hàng trong giỏ ra quét mã vạch, nhỏ giọng xin lỗi vì đã ngẩn người lúc nãy. Tổng cộng mười lăm hộp, cô nhân viên nghi ngờ Bạc Ngạn đã mua sạch cả kệ hàng. Thật ra không phải Bạc Ngạn muốn mua nhiều thế, chủ yếu là đã lâu không làm, mà trong tiệm lại không có loại hai người từng dùng trước kia, nên tiện tay lấy mỗi thứ một ít, lỡ không hợp còn có thể đổi loại khác. Da Nhan Bạch Tịch đặc biệt mềm mại, anh sợ cô bị dị ứng. Dù sao lần này không dùng hết thì sau này cũng sẽ dùng đến, mua nhiều thì cứ mua nhiều, đỡ phải chạy ra siêu thị lần nữa. “Thưa anh, tổng cộng là…” Nhân viên báo giá. Bạc Ngạn nhớ lại lời nói với Nhan Bạch Tịch lúc xuống xe, tiện tay lấy thêm một hộp kẹo bạc hà trên kệ, đặt lên quầy, sau đó liếc nhìn những món đồ đã được quét mã tính tiền. Anh cầm lấy một hộp trong đó, ra hiệu: “Thương hiệu này có loại gel bôi trơn mùi dâu tây không?” Trước đây từng dùng mùi cam, nhưng anh nhớ Nhan Bạch Tịch nói mùi đó không dễ ngửi. Lúc đó cô đẩy tay anh ra từ chối, không còn cách nào, cuối cùng vẫn là anh hôn cô cho xong chuyện. Nhưng đôi khi cô không thích vừa hôn vừa làm, cô nói mệt lắm, bắp chân sẽ bị chuột rút đau nhức. Thứ gel bôi trơn này tổng cộng mới dùng một hai lần, vẫn chưa biết cô rốt cuộc thích mùi vị gì, nhưng kẹo thì cô thích ăn vị dâu. Cô nhân viên thực sự lần đầu gặp người mua mấy thứ này mặt không đỏ tim không nhảy, cũng không che giấu, cứ thẳng thắn hỏi như vậy. Cô nhất thời hơi lắp bắp: “… Anh chờ một chút, tôi đi xem giúp anh.” Cô mở cánh cửa bên hông quầy thu ngân, đi vào kho chứa đồ phía sau siêu thị. Vài phút sau, cô quay lại, tay cầm mấy tuýp: “Còn có mấy loại này.” Bạc Ngạn nhận lấy từ tay cô, xem xét vài lần, loại bỏ một loại mà Nhan Bạch Tịch có thể bị dị ứng, số còn lại đặt hết lên bàn, ra hiệu cho nhân viên quét mã tính tiền. “Phiền cô lấy túi đen đựng giúp tôi.” Nhân viên thu ngân gật đầu, ra hiệu Bạc Ngạn quét mã thanh toán, rồi giúp anh gói đồ lại. Nhan Bạch Tịch vừa trò chuyện xong với người phụ trách của ban nhạc, đối chiếu lại quy trình biểu diễn, đặt điện thoại xuống ngẩng đầu lên thì Bạc Ngạn cũng vừa về tới. Tay phải anh cầm chai nước, tay trái xách một cái túi đen, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ thì anh đã vòng qua đầu xe về phía ghế lái, mở cửa sau, ném cái túi vào đó, rồi mới ngồi lại vào ghế lái. Ánh sáng trong xe khá tối, cái túi lại chỉ lướt qua, Nhan Bạch Tịch không nhìn rõ, thuận miệng hỏi: “Anh mua gì thế?” Bạc Ngạn khởi động xe: “Một ít đồ dùng sinh hoạt và…” Anh khẽ đánh lái, cho xe chạy đi, khóe môi ẩn hiện ý cười, cái vẻ lười biếng phóng túng quen thuộc. “Và kẹo dâu.” Anh nói. “Kẹo dâu? Không phải kẹo bạc hà sao?” Bạc Ngạn liếc nhìn cô, vẻ mặt cô hoàn toàn là ngơ ngác thật sự, sao có thể ngây thơ thế chứ… đáng yêu chết đi được. Anh không nhịn được, yết hầu trượt sâu, đưa tay dùng đốt ngón tay cọ má cô, giọng nói có chút ph*ng đ*ng: “Là kẹo dâu đấy.” Anh nói nước đôi như vậy, Nhan Bạch Tịch cũng không quá tò mò, không hỏi thêm nữa. Dù sao rất nhiều lời anh nói cô đều nghe không hiểu. Xe chạy đến dưới lầu, Nhan Bạch Tịch xuống xe trước. Bạc Ngạn bảo cô đi trước, anh lấy đồ. Nhan Bạch Tịch không nghi ngờ gì, đi trước vài bước đến dưới tòa nhà mình ở, nhập mật mã mở khóa. Bạc Ngạn xuống khỏi ghế lái, mở cửa sau, hơi cúi người, lấy hai hộp và một chai gel bôi trơn từ trong chiếc túi vừa nãy nhét vào túi áo khoác. Sau đó đóng cửa lại, khóa xe, rồi mới đi về phía Nhan Bạch Tịch đang đứng. Lúc gần đến nơi, thấy cô sợ cửa đóng sập lại, đang dùng cánh tay phải cố chống cửa chờ anh, đôi mắt tròn như mắt nai nhìn quanh về phía anh. Lướt mắt qua gương mặt và đôi mắt đang nhìn mình của cô, anh vẫn cảm thấy mọi hành động của cô đều ngây thơ đến mức muốn mạng. Anh khẽ nuốt nước bọt, đuôi mày hơi nhếch lên. Cô như vậy, anh càng muốn bế thốc cô lên, đè vào tường, đi vào trong, nhìn cô vừa không kìm được tiếng r*n r* vừa mắt ngấn nước chăm chú nhìn anh như thế. “Bảo bối.” Anh đột nhiên gọi cô một tiếng, giọng điệu vẫn kiểu kéo dài lười biếng đó. Tim Nhan Bạch Tịch nhảy thót vì tiếng gọi của anh: “Sao thế…” “Đi thôi, lên nhà,” anh che đầu cô, giúp cô đóng cửa lại, “Lên xem nhà em thế nào.”