“Em không muốn trói buộc anh, vậy thì em phải chứng minh anh là của em chứ.” Đây là câu thứ hai Bạc Ngạn nói với cô. Cô không hiểu việc chứng minh anh là của cô thì liên quan gì đến việc cắn anh hai cái. Trên cổ anh có dấu răng, người khác nhìn vào có thể nhận ra dấu răng đó là của cô hay sao? “Không cần đâu.” Cô không xuống tay được. Nhưng Bạc Ngạn dường như lại rất thích như vậy. Nhiều lúc Nhan Bạch Tịch đều cảm thấy d*c v*ng chiếm hữu của anh không chỉ là “em là của anh”, mà nhiều hơn là muốn cô thể hiện, và chứng minh anh là của cô. “Nhanh lên.” Anh ấn đầu cô thúc giục, rồi nói tiếp, “Đã bảo em chọn một cái, không cắn được thì l**m hai cái.” “………” Môi cô gần như dán vào bên gáy anh, mỗi một hơi nóng thở ra khi nói chuyện đều phả vào cổ anh. Cô lí nhí rất nhỏ: “Hai chúng ta là động vật họ mèo hay sao… Sao cứ muốn l**m tới l**m lui thế, Bạc Ngạn anh kỳ quái thật đấy…” Yết hầu Bạc Ngạn trượt sâu. Mỗi lần cô nói chuyện, môi mấp máy chạm vào da anh, cơ thể anh lại theo đó mà hơi căng lên. Anh cúi mắt liếc cô, chậm rãi, sâu xa nói: “Đừng để anh phải giục em nữa.” Nhan Bạch Tịch “À” một tiếng, lần này ngoan ngoãn nhoài người tới trước, rất nhẹ mà cắn cắn vào vùng da trên xương quai xanh của anh. Anh lười biếng nhả chữ: “Mạnh chút.” “Hay để anh cắn em nhé?” Anh lại nói. Nhan Bạch Tịch phản kháng: “Bạc Ngạn anh là chó à?!” Mỗi lần cô tức giận gọi tên anh đều đặc biệt dễ nghe. Bạc Ngạn hơi híp mắt: “Cũng gần giống đi, còn không cắn là anh cắn em thật đấy.” Nhan Bạch Tịch lườm anh một cái, sau đó mặt đỏ bừng, cụp mi xuống, vịn vai anh, áp môi lên, dọc theo vai cổ anh lại cắn hai cái nữa. Lần này dùng hơi nhiều sức, để lại dấu hơi ửng đỏ. Bạc Ngạn nhặt điện thoại bên cạnh lên, dùng camera trước nhìn hai cái, rất hài lòng, lại bắt cô cắn thêm mấy cái nữa. Cuối cùng Nhan Bạch Tịch bị ép đến phát cáu, cắn mạnh một cái vào bả vai anh, rồi bò khỏi đùi anh: “Được chưa!” “Chưa đâu.” Bạc Ngạn cầm lấy điện thoại, ôm cô đứng dậy, đi về hướng phòng ngủ, “Lát nữa em chụp giúp anh hai tấm.” “Chụp cái gì?” “Chỗ em vừa cắn ấy.” “…” Nhan Bạch Tịch khẽ nói trong hơi thở, “Bạc Ngạn anh đúng là chó phải không, chỉ có chó con mới đánh dấu đồ vật như vậy!” Bạc Ngạn cúi đầu, hôn lên mắt cô, giọng nói sâu xa: “Ừ là chó đấy bảo bối.” … Buổi chiều ngày hôm sau là buổi biểu diễn nhỏ. Ban nhạc của họ không phải ban nhạc nổi tiếng, chỉ biểu diễn ở live house, làm khách mời hâm nóng sân khấu cho một ban nhạc khác. Bạc Ngạn kết thúc huấn luyện sớm, đến địa điểm biểu diễn của họ tìm cô. Lúc anh đến, bài hát đầu tiên vừa kết thúc. Họ ở trên sân khấu nhỏ lệch về bên phải khu trung tâm, hai chùm đèn chiếu màu trắng rọi thẳng vào chính giữa, vị trí tay trống của Nhan Bạch Tịch lùi về phía sau. Cô hiếm khi mặc đồ tối màu: áo sơ mi đen và váy ngắn, cùng đôi bốt Martin. Tóc được buộc cao thành đuôi ngựa. Gương mặt vẫn ngoan ngoãn linh động, nhưng lại có cảm giác của một yêu tinh nhỏ tinh nghịch. Bạc Ngạn chưa bao giờ thấy cô như thế này. Anh dựa vào bức tường ở lối vào, một tay đút túi quần, tay kia ấn vành mũ xuống, ánh mắt nhìn thẳng tắp, dừng lại ở chỗ cô. Tiếng nhạc chát chúa, người xung quanh nhảy nhót la hét, tiếng nhạc và tiếng tim đập cộng hưởng cùng tần số. Bạc Ngạn đưa tay, ngón út gãi vành tai, có chút không quen. Cuộc sống huấn luyện của anh rất đơn điệu, thật ra không thường đến những môi trường thế này. Buổi biểu diễn của ban nhạc Nhan Bạch Tịch hiệu quả rất tốt, không khí được khuấy động hoàn toàn, ngày càng nhiều người dừng việc đang làm, nhảy nhót theo giai điệu của họ. Khu vực đứng rất đông người, mọi người đứng san sát nhau. Bạc Ngạn nghe thấy người phía trước hơi chếch giơ chai nước trái cây trong tay lên, bắt đầu bàn tán về người trên sân khấu. Hai người con trai trông không lớn tuổi lắm, một người mặc áo thun đen, một người mặc áo hoodie đội mũ lưỡi trai, tai phải đeo một chiếc khuyên tai bạc lấp lánh. “Ban nhạc này ở đâu ra thế?” “Không biết, nghe nói là của đại học A.” “Khá chuyên nghiệp đấy, giọng hát chính đủ tốt, nốt cao vừa rồi mà cũng lên được.” “Tay trống cũng xinh gái vãi, lúc đèn quét qua hai giây vừa rồi tao thấy được.” … Bên cạnh lại có mấy nữ sinh chen tới, thuận miệng nói chuyện với họ. “Đúng không, tớ cũng thấy cô bé chơi trống kia đặc biệt xinh, kiểu vừa ngọt ngào vừa cá tính ấy.” “Xin WeChat đi.” Cô gái kia cười nói đùa. Hai cậu trai huých vai nhau, cười nói nhỏ trêu ghẹo câu gì đó. Sau đó đề tài được chuyển đi, cậu trai đeo khuyên tai lại nói: “Học viện âm nhạc đại học A không phải nổi tiếng lắm sao? Biết đâu ban nhạc này sau này lại nổi được mấy người.” “Thật sự rất ổn áp, hôm nay đến đây đáng giá.” “Thêm bài nữa đi!” Họ hét về phía sân khấu. … Một bài hát kết thúc, cuộc đối thoại của mấy người bị tiếng cổ vũ hết đợt này đến đợt khác át đi. Ánh mắt Bạc Ngạn thờ ơ thu về, vứt vỏ kẹo vào thùng rác gần đó, ném một viên kẹo bạc hà vào miệng. Ngoài hai cậu trai kia, anh còn nghe thấy những người khác xung quanh bàn tán về “cô bé đánh trống xinh đẹp kia”. Thành thật mà nói, lời khen của những người đó không có gì không ổn, nói muốn xin WeChat cũng chỉ là nói đùa. Dù sao Nhan Bạch Tịch ở nơi đông người thế này, lại đang là nhân vật chính trên sân khấu, mọi người không thể không nhìn cô. Nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái, có điều sự khó chịu này là do anh không đúng… Ánh mắt anh lại hướng về sân khấu, nén lại hai giây, chút cảm giác khó chịu mơ hồ kia bị anh cố tình lờ đi. Hơn mười phút sau, ban nhạc của Nhan Bạch Tịch kết thúc bài hát cuối cùng. Ánh đèn hơi tối đi, họ thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống sân khấu. Cô gái hát chính trong ban nhạc dùng cánh tay huých Nhan Bạch Tịch, cằm hất về phía xa dưới sân khấu: “Kia có phải bạn trai cậu không?” Lần trước Bạc Ngạn đến đón Nhan Bạch Tịch đi chơi bóng bàn, cô gái này về muộn nên đã nhìn thấy Bạc Ngạn. Ngày hôm sau gặp lại Nhan Bạch Tịch, cô hỏi thì được biết đó là bạn trai cô ấy. Vẻ ngoài của Bạc Ngạn quá xuất chúng, vốn đã để lại ấn tượng sâu sắc. Cô gái về nhà, nhớ ra gì đó liền lên mạng tìm kiếm, phát hiện anh là vận động viên đang cực kỳ nổi tiếng trong giới thể thao gần đây. Tay phải Nhan Bạch Tịch đang cầm bản nhạc phổ, còn chưa kịp gập giá nhạc lại xong, cô nhìn theo hướng cô bạn chỉ, trong mắt bất giác ánh lên ý cười. Cô gái nhìn thấy biểu cảm của Nhan Bạch Tịch là biết mình không nhận nhầm, vừa cùng cô thu dọn đồ đạc vừa kinh ngạc nói: “Là tuyển thủ bắn súng đó hả? Bạc Ngạn?” “Hồi hè tớ không xem thi đấu, cũng biết trên mạng toàn tin tức về anh ấy,” cô quay đầu, lại nhìn về phía Bạc Ngạn lần nữa, “Người thật đẹp trai quá…” Nhan Bạch Tịch cảm thấy cô bạn hơi khoa trương: “Cũng bình thường thôi, anh ấy…” Cô vốn định nói bộ dạng đầu bù tóc rối như tổ quạ buổi sáng của anh cũng rất khó coi, nhưng nhớ lại hồi trước ở nhà họ Bạc, lúc dậy sớm gặp anh ở hành lang… Cô xoa mặt, thở dài, thôi được rồi, anh dù có như vậy cũng đẹp trai quá đáng. Cô vui vẻ tiếp nhận lời khen của cô bạn, cùng nhân viên công tác xách giá nhạc phổ, đi xuống từ cầu thang phía sau bên cạnh sân khấu biểu diễn. Cô gái hát chính tên là Chúc Vũ, sinh viên năm nhất học viện âm nhạc đại học A, năm nay mới nhập học nên trước đó cũng không biết Bạc Ngạn. Cô ấy đuổi theo Nhan Bạch Tịch từ phía sau, một tay khoác lên cánh tay cô: “Sau khi kết thúc, sẽ có liên hoan cậu có dẫn bạn trai đi cùng không?” “Khải Dương sẽ đi cùng, ngay gần đây thôi, đi ăn chút thịt nướng Nhật Bản, uống chút rượu.” Tính cách Chúc Vũ đặc biệt cởi mở, có chút giống Lý Thanh Thanh. Lúc nói câu này, tay phải cô ấy chụm hai ngón tay lại làm thành hình ly rượu, làm động tác ngửa cổ uống rượu. Nhan Bạch Tịch quay đầu nhìn lướt qua sân khấu vừa đi xuống, Khải Dương mà Chúc Vũ nhắc đến đang ở cách họ vài mét phía sau. Anh ta chính là người mà Nhan Bạch Tịch cảm thấy có hảo cảm với mình. Trước khi cô nói mình có bạn trai, Khải Dương đã bóng gió thăm dò cô. Sau này, biết cô có bạn trai qua lời Chúc Vũ thì không còn biểu hiện gì nữa. Có điều lúc nói chuyện với cô thỉnh thoảng vẫn sẽ đỏ mặt ngượng ngùng, ánh mắt cũng ít nhiều dừng lại trên người cô. Thành thật mà nói, cô không cảm thấy chuyện này có gì to tát, nhưng cô vẫn không muốn để Bạc Ngạn biết. Thu lại ánh mắt, cô vỗ vỗ tay Chúc Vũ: “Tớ không đi đâu, các cậu đi đi.” Chúc Vũ nghe câu này của cô thì mặt mày ỉu xìu, vô cùng tiếc nuối: “Cậu không đi sao? Đây là lần đầu tiên chúng ta biểu diễn bên ngoài đó, tuy chỉ là khách mời hâm nóng, nhưng là lần đầu tiên có nhiều khán giả như vậy.” “Chúng ta có thể biểu diễn trọn vẹn như vậy đã là thắng lợi rồi,” Chúc Vũ thật sự rất tiếc, cô ấy lắc lắc cánh tay Nhan Bạch Tịch, “Đi mà đi mà, Tịch Tịch.” Lúc nói chuyện, Nhan Bạch Tịch không để ý Bạc Ngạn đã đến gần. Anh cao lớn, chân tất nhiên cũng dài, lúc đi từ phía cửa cách đó không xa tới thật ra rất dễ thấy, nhưng Nhan Bạch Tịch đang lơ đãng nên không chú ý tới anh. “Nghĩ gì đấy?” Anh không gọi cô, mà trực tiếp đưa tay chạm vào má cô. Chúc Vũ vừa thấy “bản tôn” đến, có thể là vì kính nể vận động viên, cô ấy theo bản năng buông cánh tay Nhan Bạch Tịch ra, lùi về sau nửa bước. Sau đó nhớ ra gì đó, lại giơ hai tay lên ngang tai: “Em định rủ Tịch Tịch lát nữa đi liên hoan cùng bọn em, nhưng Tịch Tịch bảo không đi, tiếc quá, hai người có muốn đi cùng bọn em không?” Cô ấy lặp lại lời mời lần nữa. Chúc Vũ và Nhan Bạch Tịch là con gái, đồ đạc có nhân viên giúp đỡ chuyển nên xuống trước, mấy bạn nam khác trong ban nhạc còn ở trên sân khấu, đồ đạc vẫn chưa thu dọn xong. Bạc Ngạn nhìn về phía sân khấu biểu diễn, ánh mắt lại quay về phía Nhan Bạch Tịch. Hôm nay cô trang điểm, lớp trang điểm sân khấu đậm hơn ngày thường một chút. Khóe mắt cô dán thứ gì đó không rõ, lấp lánh, giống như tiểu tinh linh. Nhưng lúc này mắt cô lại hơi cụp xuống, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Mỗi lần trong lòng cô có chuyện, sự lơ đãng luôn thể hiện rất rõ ràng. Bạc Ngạn lại liếc nhìn mấy cậu trai trên sân khấu, sau đó thu hồi tầm mắt. Anh nắm lấy cánh tay Nhan Bạch Tịch, kéo cô lại gần mình hơn một chút, thấp giọng hỏi: “Em muốn đi không?” Ban nhạc vốn dĩ đã nhiều con trai, lát nữa đi liên hoan chắc chắn cũng vậy. Con trai với nhau uống chút rượu rồi lại đùa giỡn, Nhan Bạch Tịch luôn cảm thấy việc ở cùng Bạc Ngạn trong môi trường nhiều con trai là một chuyện rất nguy hiểm. Nghĩ nghĩ, cô vẫn lắc đầu, nhìn về phía Bạc Ngạn: “Em hơi mệt, hay là chúng mình về nhà đi.” Bạc Ngạn nhìn cô hai giây: “Thật sự không muốn đi?” “Nếu em muốn đi, nhưng không muốn anh đi cùng,” Bạc Ngạn dừng lại, “Anh có thể đợi em ở bên ngoài.” “Không cần đâu, chúng mình về nhà đi.” Nhan Bạch Tịch vịn vào cánh tay anh. Mặc dù đi liên hoan rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng Bạc Ngạn. Cô không muốn anh đến đón cô rồi lại để anh tự về một mình.