Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 77

Ba người họ đứng nói chuyện hơi lâu dưới sân khấu, mấy người đồng đội ban đầu ở trên đài đã đi xuống. Khi thấy người đứng cạnh Nhan Bạch Tịch, ai nấy đều sững sờ. Chỉ có hai ba người biết Nhan Bạch Tịch có bạn trai nhờ quan hệ với Chúc Vũ, những người còn lại đều không rõ tình hình. Một cậu bạn đưa bản nhạc bị rơi của Nhan Bạch Tịch cho cô: “Thiếu hai trang mà cậu cũng không phát hiện à?” Mọi người trong ban nhạc khá thân thiết, nói chuyện cũng tùy tiện hơn. Tay phải Nhan Bạch Tịch vẫn đặt trên cánh tay Bạc Ngạn, còn Bạc Ngạn thì hai tay đút túi quần. Ánh sáng dưới sân khấu khá mờ ảo, bóng dáng và tư thế đứng của anh toát lên vẻ lười biếng và kiêu ngạo. Vầng trán anh sắc bén, đường nét khuôn mặt cương nghị, lúc không biểu cảm, khí chất toàn thân đặc biệt lạnh lùng xa cách. Mấy người đi cùng thoáng giật mình khi liếc thấy anh, sau đó cũng theo bản năng mà hạ giọng nói chuyện. Một tay guitar trong số đó nhìn anh vài giây, rồi nhận ra tuyển thủ bắn súng nổi tiếng lẫy lừng kia. Cậu ta chen từ phía sau tới, vẻ mặt có chút kích động, dò xét nhìn Bạc Ngạn: “Anh là Bạc Ngạn phải không?” Xung quanh đông người, lúc cậu ta tiến lên không chú ý, khuỷu tay va phải Nhan Bạch Tịch. Bạc Ngạn liếc nhìn, tay phải rút khỏi túi quần, kín đáo kéo cô gái lại gần mình hơn một chút. Tay guitar vẫn đang kích động, lục lọi túi giấy trên người: “Em có đứa em họ cực kỳ thích anh, có thể phiền anh ký cho em ấy được không?” Chúc Vũ nhìn bộ dạng của cậu ta mà ghét bỏ, xé một tờ giấy từ sổ tay của mình đưa cho cậu: “Cho cậu này, đừng tìm lung tung nữa.” Tay guitar vội vàng gật đầu cảm ơn, sau đó lại rút một cây bút từ túi Chúc Vũ, cùng đưa về phía Bạc Ngạn: “Được không ạ?” Bạc Ngạn buông Nhan Bạch Tịch ra, nhận lấy giấy bút từ cậu ta. Anh đặt tờ giấy trắng lên lòng bàn tay trái, dùng lòng bàn tay làm điểm tựa, ký tên lên đó. “Em gái cậu tên gì?” Giọng Bạc Ngạn vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc lên xuống. Cậu trai cười hì hì đọc một cái tên. Bạc Ngạn viết thêm tên cô gái vào góc trên bên trái tờ giấy. Chữ như người, nét chữ anh luôn phóng khoáng như rồng bay phượng múa, nhưng khi viết tên cô em họ kia lại đặc biệt nghiêm túc. Anh đã dồn hết mười hai phần tâm huyết cho sự nghiệp của mình, nên ngoài việc trân trọng thành tích, anh cũng dành sự tôn trọng cho những người hâm mộ yêu thích mình. Tay guitar cũng là người hay nói, trong lúc chờ Bạc Ngạn ký tên liền thuận miệng hỏi: “Anh đến đây để…” “Đón bạn gái.” Đúng lúc giữa hai bài hát, sân khấu không quá ồn ào, giọng anh không hề hạ thấp, người xung quanh đều có thể nghe thấy. Cậu ta sững sờ, rồi lập tức hiểu ra, liếc nhìn Nhan Bạch Tịch vẫn luôn đứng giữa hai người họ từ đầu đến cuối. Sau đó, cậu ta lại theo bản năng quay đầu, liếc nhìn Khải Dương. Cậu ta thân với Khải Dương, biết Khải Dương có chút ý tứ với Nhan Bạch Tịch, cái liếc mắt này thật sự là vô thức. Trên mặt cậu ta không hề có ý trêu chọc hay đùa giỡn, thật sự chỉ là một cái liếc mắt đơn thuần, nhưng vẫn bị Bạc Ngạn đang đứng thẳng người thu vào mắt. Ánh mắt Bạc Ngạn lướt qua người Khải Dương, thấy cậu ta đang nhìn Nhan Bạch Tịch, còn Nhan Bạch Tịch thì không biết đang cúi đầu nhìn gì, không có phản ứng gì cả. Đúng lúc này, có người chen qua từ phía sau Nhan Bạch Tịch. Mấy người đó vừa uống rượu xong, ánh mắt rất hỗn tạp, một kẻ trong đó còn cố tình huých vào Nhan Bạch Tịch một cái. Cô loạng choạng, lúc đưa tay vịn lấy anh, chiếc áo sơ mi vốn không dài bị kéo lên một chút, để lộ một đoạn eo thon tinh tế. Ngay trước khi ánh mắt kẻ vừa đụng Nhan Bạch Tịch quét đến vòng eo của cô, Bạc Ngạn đã giơ tay che chắn giúp cô, ôm eo kéo người vào lòng mình. Sau đó, anh nghiêng đầu khẽ nhếch mép, ánh mắt cực kỳ âm u lạnh lẽo, quay người khống chế cổ tay kẻ kia. Anh vốn đã cao hơn người kia nửa cái đầu, lực tay lại mạnh, vừa nắm lấy cổ tay, kẻ đó liền bắt đầu la oai oái. “Vừa nhìn đi đâu đấy, có cần tao móc mắt mày ra không?” Giọng anh kéo dài, vừa cất lời, cái vẻ lưu manh ngang ngược gần như muốn đè chết người. Nhan Bạch Tịch chỉ biết mình bị huých một cái, không biết chuyện gì khác đã xảy ra. Cô đứng vững lại, quay người giữ chặt cánh tay Bạc Ngạn, muốn ngăn anh lại. Anh bây giờ cũng có chút tiếng tăm, lỡ bị người ta nhìn thấy hoặc chụp được đăng lên mạng, sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Lúc kéo anh, cô sợ người khác nghe thấy nên không dám gọi tên anh, còn vội vàng dùng tay che nửa dưới khuôn mặt anh, đè giọng: “Sao vậy? Anh thả người ta ra trước được không?” Bạc Ngạn đương nhiên biết ý cô là gì. Anh vốn là kẻ ngông cuồng quen thói, chẳng thèm để ý mình có lên báo hay không, nhưng cảm nhận được động tác kéo tay mình của cô, sợ làm cô hoảng sợ, anh cười nhạo rồi nghiến răng, siết cổ tay kẻ kia ném ra xa. Người kia cũng không thấy rõ mặt Bạc Ngạn, loạng choạng lùi về sau hai bước ngã vào người bạn hắn, nhìn về phía bọn họ hùng hổ chửi bới vài câu. Lời lẽ rất khó nghe, toàn những từ ngữ bẩn thỉu. Bạc Ngạn mặt không biểu cảm, hai tay rất nhẹ nhàng che lấy tai Nhan Bạch Tịch, tránh để cô nghe thấy những lời lẽ không sạch sẽ đó. Nhan Bạch Tịch rất yên tĩnh nép trong lòng anh, chờ giọng kẻ kia nhỏ dần, cô khẽ ngước mắt, giọng rất thấp hỏi một câu: “Sao vậy anh?” Hai mảnh kim tuyến dán dưới khóe mắt cô bị rơi mất hai cái, lòng bàn tay Bạc Ngạn rất dịu dàng lướt qua, giúp cô lau đi. “Không sao.” Nhan Bạch Tịch thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng biết chắc chắn có liên quan đến mình. Sợ Bạc Ngạn kích động lại gây ra chuyện gì, cô rất dịu dàng kéo tay anh, ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay anh, như đang dỗ dành: “Bạc Ngạn, chúng ta về nhà đi, em muốn về nhà với anh.” Khúc nhạc đệm qua đi, ánh mắt mọi người xung quanh lại dần dần đổ dồn vào hai người họ. Phát hiện người khác đang nhìn mình, Nhan Bạch Tịch cứ dựa vào lòng anh như vậy, thật ra có chút đỏ mặt, nhưng vẫn dùng ngón tay cọ cọ lòng bàn tay anh: “Chúng ta về nhà đi.” Bạc Ngạn có một tay từ đầu đến cuối vẫn ôm sau lưng cô, lúc này nghiêng đầu, quét mắt nhìn mấy người trong ban nhạc. Cơn tức của anh chưa nguôi, ánh mắt tự nhiên cũng lạnh đi, ngón cái tay phải lặp đi lặp lại cọ qua vùng da bên eo Nhan Bạch Tịch vừa lộ ra lúc nãy. Mang theo sự tức giận rõ ràng đang lan tỏa. Theo suy nghĩ trước kia của anh, là muốn b*p ch*t tất cả những kẻ nhìn cô với ý đồ xấu. Đương nhiên bây giờ cũng chẳng tốt hơn là bao. Cuối cùng, anh một tay kéo khóa áo khoác trên người mình ra, khoác lên người Nhan Bạch Tịch bao lấy cô, sau đó một tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nhưng vẫn giữ phong độ tối thiểu để tạm biệt những người bạn này của cô. “Tôi đưa cô ấy đi trước.” Mặc dù Bạc Ngạn đã cực kỳ kiềm chế, nhưng mặt anh lạnh, ánh mắt cũng lạnh, bây giờ chẳng ai dám coi anh là người hiền lành. Vẫn là Chúc Vũ phản ứng trước, nhìn Nhan Bạch Tịch một cái, xác định cơn tức này của Bạc Ngạn thật sự không phải nhắm vào người trong lòng anh, vội vàng xua tay: “Không sao không sao, hai người đi trước đi, Tịch Tịch nếu có đồ gì bỏ quên tớ sẽ gọi điện báo cho hai người sau.” Những người còn lại càng không dám có ý kiến gì, rối rít gật đầu chào tạm biệt Bạc Ngạn. Ánh mắt Bạc Ngạn lướt qua tay guitar ban nãy, và cả Khải Dương mà tay guitar đó đã liếc nhìn, rồi khẽ gật đầu, tay phải trượt xuống nắm lấy tay Nhan Bạch Tịch, dẫn cô xoay người rời đi. Nhan Bạch Tịch ngoan ngoãn đi bên cạnh anh ra ngoài. Hai người đi một mạch đến chỗ đậu xe. Bạc Ngạn mở cửa ghế phụ, đưa cô lên trước, rồi vòng qua đầu xe, mở cửa, tự mình ngồi vào. Sau đó cửa xe khóa lại, bên trong xe trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Nhan Bạch Tịch hai tay chống lên ghế, đầu hơi cúi, chân chạm đất khẽ đung đưa, ngồi yên lặng. Một lát sau, Bạc Ngạn đột nhiên nghiêng người qua, ôm cô sang. Nụ hôn của anh rơi xuống: “Bảo bối, ban nhạc của em có phải có người thích em không?” Tay Bạc Ngạn lót sau lưng cô, ép cô lên vô lăng. Nhan Bạch Tịch bị hôn đến mức phải hơi ngửa đầu ra sau mới chịu nổi, ngón tay cô níu lấy cổ áo anh, không nhịn được siết chặt. Tiếng hôn môi ướt át vang lên trong không gian chật hẹp. Xe đậu ở góc trong cùng của bãi đỗ, ghế trước chiếc xe thể thao này của Bạc Ngạn khá rộng rãi, cô ngồi trên đùi anh bị ôm lấy, tuy có chật chội, nhưng cũng miễn cưỡng chứa được hai người. Ngón tay Bạc Ngạn lặp đi lặp lại miết má cô, véo cằm cô, rất tỉ mỉ m*t hôn, giọng trầm thấp bị đè nén: “Làm sao bây giờ, anh vẫn không nhịn được.” Tay anh luồn vào trong áo sơ mi cô, bóp eo cô, lặp đi lặp lại v**t v* vùng da sau eo cô, hôn cô. “Thằng đó đụng em, còn nhìn eo em, anh muốn móc mắt nó ra, còn cả cái thằng trong ban nhạc của em…” Ngón cái anh lướt qua môi dưới cô, rồi môi anh áp lên, cực kỳ gợi tình hôn thêm hai cái, “Thằng đó tên gì nhỉ, nó cứ nhìn em mãi.” Tư thế có chút gượng gạo, mặc dù Bạc Ngạn ôm cô rất chặt, Nhan Bạch Tịch vẫn sợ mình ngã xuống. Cô hai tay vịn lấy cánh tay Bạc Ngạn, bị anh đè lên vô lăng hôn môi. Hồi lâu sau, quần áo hai người đều bị hôn đến nhàu nhĩ. Đôi chân trắng nõn của Nhan Bạch Tịch đặt lên túi hộp chiếc quần đen của anh, màu sắc tương phản vô cùng rõ rệt. Anh ôm cô, ánh mắt lướt qua vùng da trắng ấy, trong giây lát, trán gần như chạm vào trán cô, một tiếng cười rất thấp bật ra từ lồng ngực: “Làm sao bây giờ bảo bối, anh hình như thật sự không sửa được.” Lúc anh nói câu này, tay phải vẫn nắm mắt cá chân cô, ngón cái lặp đi lặp lại v**t v* xương mắt cá lồi ra. Nhan Bạch Tịch bị hôn quá lâu, hô hấp không thông, ngực phập phồng dữ dội, vẫn còn đang th* d*c gấp gáp. Đốt ngón tay Bạc Ngạn chống cằm cô nâng lên, vẫn là giọng nói vừa trầm vừa lạnh đó, nhưng vì đã quen dịu dàng khi nói chuyện với cô, nên có một vẻ quyến rũ uể oải, anh nhìn vào mắt cô: “Có thể không sửa không?” “Anh thích em, nên không có cách nào rộng lượng như vậy.” “Thấy người khác nhìn em, liền muốn bắt em về ở cùng anh, sau đó hôn em như vừa rồi.” Nhan Bạch Tịch vẫn đang th* d*c, không nói nên lời: “Bạc…” Bạc Ngạn nắm gáy cô kéo về phía mình, rồi cúi đầu hôn lên môi cô một cái nữa, cười khẽ, giọng điệu như đã nghĩ thông suốt, mặc kệ tất cả: “Cũng không thể chia tay.” “Anh không muốn chia tay, cũng không cho phép em chia tay với anh, anh chính là một kẻ xấu.” “Em đã nói thích anh,” dừng một chút, anh lại tìm lý do cho mình, “Còn nói thích anh chỉ nhìn em, lần này anh không thể nào ngoan ngoãn buông tay.” Nhan Bạch Tịch cảm thấy lúc này anh nói thật nhiều, cô còn chưa có cơ hội nói. Hô hấp cuối cùng cũng trở lại bình thường, cô giơ tay, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ môi dưới, ngước mắt nhìn qua, vì vừa bị hôn đến chết đi sống lại, lúc này giọng nói có chút mềm nhũn. “Cũng chỉ là hôn thôi sao?” “Cái gì, bảo bối?” Nhan Bạch Tịch hít vào một hơi, nói rõ, giọng vẫn nhẹ nhàng: “Em nói là anh mỗi lần không vui như vậy, cũng chỉ cần hôn em xong là vui vẻ trở lại sao?” Bạc Ngạn lúc này lại bị cô hỏi đến ngây người, ngữ khí lười nhác, âm cuối hơi nhếch lên: “Em nói gì vậy bảo bối.” Nhan Bạch Tịch im lặng hai giây, sắp xếp lại ngôn từ: “Anh vừa rồi tuy đặc biệt không vui, nhưng em không cho anh đánh người thì anh liền không đánh người ta, em nói muốn về nhà anh cũng về nhà cùng em, có lẽ là sợ siết đau em, lúc kéo em ra ngoài cũng dắt em rất nhẹ…” Bạc Ngạn nhìn cô. Nhan Bạch Tịch cảm thấy khả năng diễn đạt ngôn ngữ của mình lúc này không được tốt lắm, dứt khoát chống lên đùi anh cúi người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái. Giọng nói chậm rãi: “Ý em là, nếu anh chỉ cần đè em ra hôn một cái là hết khó chịu… thì hình như cũng không phải là không được.” “… có thể làm như vậy.” “Em sẽ không tức giận, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện chia tay.” Cô muốn nói, anh ngoài việc thích hôn cô ra, những cái khác đều không có gì không tốt, hơn nữa điểm này cũng không có gì không tốt. Trong xe yên lặng khoảng mười giây. Ngay lúc Nhan Bạch Tịch cho rằng hai người họ cuối cùng đã đạt được nhận thức chung về chuyện này, tìm được điểm cân bằng. Ánh mắt đen thẳm sâu kín của Bạc Ngạn khóa chặt lấy cô, đột nhiên nói một câu. “Vậy “làm” một chút tâm trạng anh sẽ tốt hơn nữa, sau này còn như vậy nữa thì có thể về nhà làm luôn không?” “Bao gồm cả hôm nay.” “……” Nhan Bạch Tịch lặng im ba giây. Có phải lời cô vừa nói không đủ đứng đắn không? Anh đang nghĩ cái gì vậy?

Bình Luận (0)
Comment