Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 78

“Hay là… em chủ động đi?” “Giống như lúc nãy em hôn anh vậy đó.” … Nhan Bạch Tịch hoàn hồn, dòng suy nghĩ rút về từ nửa tiếng trước. Giờ đây, cô cũng giống hệt như lúc ở trên xe, đang ngồi d*ng ch*n trên người Bạc Ngạn, và cũng bị anh yêu cầu phải chủ động. Chỉ mất vài phút về đến nhà, cô còn chưa kịp đứng vững đã bị Bạc Ngạn bế thốc từ phía sau, đưa thẳng vào phòng ngủ. Căn hộ cô ở không lớn lắm, phòng ngủ cũng vậy, ngoài chiếc giường thì chẳng còn lại bao nhiêu không gian, chỉ đủ kê một chiếc ghế lười giữa giường và cửa sổ sát đất. Mà lúc này, Bạc Ngạn đang dựa người trên chiếc ghế lười đó, còn cô thì ngồi trên hông anh. Đèn phòng không bật, rèm cửa chỉ kéo một nửa, căn phòng được chiếu sáng nhờ ánh trăng lọt vào. Anh bắt lấy tay cô, đặt lên bụng mình qua lớp áo, đôi mắt lười biếng híp lại nhìn cô, giọng nói khàn đặc: “Sờ anh, hoặc là hôn anh.” Quần áo của Nhan Bạch Tịch đã xộc xệch từ lúc bị hôn trên xe và chưa được chỉnh lại. Lúc này, giày tuột nửa vời, để lộ bắp chân trắng nõn ẩn bên trong, khóa váy bung ra, lỏng lẻo bên hông, hai cúc áo sơ mi bật mở, hở ra lớp vải lót cotton màu trắng. Bạc Ngạn liếc nhìn, khẽ quăng mái tóc, rồi luồn tay vào cổ áo sau kéo chiếc áo thun trên người xuống, ngả người ra ghế. Dưới ánh trăng, những đường cong cơ bắp săn chắc của anh hiện lên đầy căng tràn, mang một vẻ hoang dã và gợi cảm nguyên thủy nhất. “Bảo bối, sờ đi,” anh chăm chú nhìn cô, ấn tay cô di chuyển từ cổ mình xuống dưới, “Giống như trước đây ấy.” Anh lười nhác nằm đó, giọng điệu có vẻ uể oải: “Lâu lắm rồi không được em chạm vào, thật khó chịu.” Ánh mắt anh tràn đầy sự chiếm hữu và xâm lược mãnh liệt, Nhan Bạch Tịch bị nhìn đến mức lông mi cũng run lên. Một tay cô bị anh giữ lại, lòng bàn tay áp lên cơ bắp rắn chắc của anh. Cô lên tiếng, giọng nói cũng trở nên khản đặc hư ảo: “Sờ… sờ đâu chứ…” “Em nói xem?” Anh cười, vừa ph*ng đ*ng vừa lả lơi, “Em đã từng sờ rồi mà, bảo bối.” Nhan Bạch Tịch hơi cúi đầu, tóc mái rũ xuống bên tai, tay cô trượt dọc xuống, từ ngực chạm đến cơ bụng. Chẳng có kỹ thuật, cũng không có nhịp điệu, nhưng Bạc Ngạn lại cực kỳ có cảm giác, anh chỉ khát khao cô, cũng chỉ có cảm giác với cô. Nhiệt độ lòng bàn tay cô hơi thấp hơn làn da anh, chậm rãi di chuyển từ sườn eo ra sau lưng. Bạc Ngạn lười biếng ngả người ra sau, toàn thân toát lên vẻ gợi cảm uể oải và mê đắm, bị cô chạm đến mức đuôi mắt cũng ửng đỏ. “Bạc Ngạn…” “Ừm?” Cô không biết có nên tiếp tục đi xuống nữa không… Bạc Ngạn bắt lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt, kéo cô ngã sấp lên người mình. Tiếp đó, anh giữ chặt tay kia của cô, ấn xuống phía dưới. Giọng anh khàn đặc không thành tiếng, ghé sát tai cô: “Còn chỗ này nữa, chăm sóc một chút?” Không biết anh đã k** kh** q**n từ lúc nào, không còn bất cứ ngăn cách nào, để bàn tay trần của cô bao lấy. Nóng quá, ngón tay Nhan Bạch Tịch run lên, tai bị anh ghé vào nói chuyện ngứa ran, bàn tay cứng đờ. Yết hầu Bạc Ngạn trượt sâu, giọng khàn đi nhuốm một tia lười biếng: “Cầu xin em đó, bảo bối.” Lúc trước khi còn bên nhau, vì anh luôn ép buộc, cô cũng luôn không muốn, nên chưa bao giờ làm chuyện thế này. Nhan Bạch Tịch một tay vòng qua cổ anh, đầu vùi vào vai anh, nén lại xấu hổ, tay phải nhẹ nhàng di chuyển hai cái. Sau đó, anh véo gáy cô, nâng đầu cô lên khỏi vai mình. “Nhìn rồi hẵng sờ.” “Cùng anh ngắm nhìn nó đi, bảo bối.” “Anh xin em.” … Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng tức giận: “Anh hoàn toàn không có cầu xin em!” Anh một tay giữ gáy cô, tay kia hoàn toàn bao lấy bàn tay cô, ép cô phải cùng anh nhìn. Bị mắng, anh nghiêng đầu cười khẽ, giọng khàn đặc: “Nhưng anh rất thích em nhìn nó.” Tay trái anh vẫn bao lấy tay cô, tay kia đè gáy cô kéo lại gần để hôn. Nụ hôn sâu mãnh liệt, đầu lưỡi công thành đoạt đất càn quét khoang miệng mềm mại của cô, m*t lấy, trước tiên là đầu lưỡi cô, sau đó là môi dưới, không bỏ sót chút nào, nuốt trọn hơi thở của cô. Bạc Ngạn trước nay chưa từng trao một nụ hôn thuần túy. Cuối cùng, khi hôn cô đến gần như nghẹt thở, anh hơi dừng lại, ngón cái ấn lên ngón tay cô đang đè ở nơi sắp tuôn trào. Thái dương anh rịn lớp mồ hôi mỏng, bật cười khàn giọng. Thiếu chút nữa là không nhịn được rồi. Sau đó, nén lại hai giây, anh một tay ôm Nhan Bạch Tịch, chống ghế đứng dậy, đi về phía phòng tắm. Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng có thể buông tay. Lòng bàn tay cô bị cọ đến tê rần nóng rát, nhưng… Cô ngây ngốc nhìn anh. Bạc Ngạn bắt gặp ánh mắt cô, cười một tiếng, rồi đưa ngón trỏ tay phải lên môi, giọng khàn khàn: “Bị em rút ra sớm quá.” “Đợi chút,” anh che mắt cô lại, bước vào phòng tắm, “Lát nữa lên giường.” Tắm rửa nhanh chóng xong xuôi, lúc được Bạc Ngạn quấn áo choàng tắm ôm ra ngoài đã là nửa tiếng sau. Chân tóc cô đã được Bạc Ngạn sấy khô, chỉ còn đuôi tóc hơi ẩm, chiếc áo choàng tắm trắng khoác hờ trên người, đai lưng không thắt, lỏng lẻo. Bạc Ngạn chỉ mặc một chiếc quần mặc nhà màu xám đậm để lại đây, thân trên tr*n tr**, chỉ đeo chiếc vòng cổ bạc mà cô tặng. Anh đè cô xuống chiếc giường nhỏ mềm mại của cô. Cô theo bản năng lùi về sau, bị Bạc Ngạn giữ chặt chân. Ánh đèn ngủ đầu giường tỏa ra vầng sáng màu vàng cam dịu nhẹ, bao phủ bóng hình hai người, chiếc bóng in lên bức tường đối diện, một cao một thấp. Bạc Ngạn khẽ nắm mắt cá chân cô kéo về dưới thân mình. Rút dây đai áo choàng tắm của cô trói chặt hai cổ tay cô lại, đè cô xuống rồi cúi đầu hôn. Đương nhiên, tiến vào không chỉ có nụ hôn. Nhan Bạch Tịch nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, ngón tay bấu chặt vào sợi dây vải mềm đang buộc ở cổ tay. “Mở mắt ra?” Ngón tay anh lướt nhẹ qua má cô. Nhan Bạch Tịch liều mạng lắc đầu. Đèn sáng như vậy, đã lâu không làm thế này, cô thật sự rất ngại. Bạc Ngạn đến lúc này vẫn còn tâm trí nói chuyện: “Có phải bắt em nhìn nó đâu, là bảo em nhìn anh này.” Nhan Bạch Tịch nghĩ đến cảnh tượng trước khi đi tắm, tai lập tức đỏ bừng. Mặt cô dúi vào chiếc gối bên cạnh, giọng mềm oặt chẳng có chút khí thế nào: “Ai thèm nhìn anh, em không nhìn gì hết!” Bạc Ngạn bật cười khàn giọng, nâng eo cô lên một chút, để cô dựa vào đầu giường. Vì động tác vừa rồi, có một khoảnh khắc rút ra ngắn ngủi, rồi sau đó lại hung hăng vùi vào. Nhan Bạch Tịch sắp bị hành động của anh làm cho phát điên, nước mắt tràn khoé mi, bắt đầu nức nở: “Bạc Ngạn, anh…” “Ngoan, mắng anh đi,” anh cúi xuống hôn cô, nước từ ngọn tóc nhỏ xuống trán cô, “Em nói anh là tên khốn nạn, đồ b**n th** chết tiệt, tên chó chết.” Nhan Bạch Tịch không hiểu sao anh lại có sở thích này, cô cắn môi không mắng, anh liền càng ác hơn, càng vào sâu hơn. Cuối cùng, cô chịu không nổi, nghiêng đầu, vùi mặt vào cánh tay, lí nhí mắng một câu anh muốn nghe. Anh cúi đầu hôn cô, gọi một tiếng “bảo bối”. “Bạc Ngạn…” “Ừm?” Cơ thể dính mồ hôi, tóc tai rối bù, cô giật giật bàn tay bị dây áo choàng trói lại, khẽ hít vào, giọng thương lượng: “Cởi ra được không…” Bạc Ngạn gỡ nút thắt giải thoát cho tay cô, sau đó đè tay phải cô lên gối, bắt tay trái cô móc lấy vòng cổ của mình. Anh nắm chặt tay cô kéo sợi dây chuyền, cúi xuống bên tai cô, khẽ giọng: “Em có muốn làm anh không?” Nhan Bạch Tịch muốn bịt tai lại, người này thật đúng là không biết xấu hổ. Giọng cô nhỏ nhẹ mềm mại, gần như suy sụp: “Anh đang nói cái gì vậy… Có thể đừng nói những lời kỳ quái như thế không.” Bạc Ngạn cười một tiếng, để ngón trỏ cô siết chặt sợi dây chuyền trước cổ mình. “Giật cái này, làm anh được không?” Nhan Bạch Tịch trợn mắt, lông mi vẫn còn đọng nước mắt long lanh, giọng nói cũng khàn đi, sắp khóc: “Không được… Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy hả…” Rốt cuộc là ai đang làm ai chứ. Anh giữ chặt eo cô, chôn sâu, tóc mái trên trán nửa ướt, không rõ là nước chưa khô hay là mồ hôi mới thấm ra. Con người anh trên giường chưa bao giờ dịu dàng nổi, dù có ôn nhu thì cũng chỉ dừng lại ở lời nói mà thôi. Bạc Ngạn bao lấy tay cô, để ngón tay cô móc lấy vòng cổ kéo anh về phía trước. “Ra lệnh cho anh đi, bảo bối.” “Ra lệnh gì chứ…” “Em nói, Bạc Ngạn là của Nhan Bạch Tịch.” “Bạc Ngạn là của Nhan Bạch Tịch…” “Em nói, Bạc Ngạn cả đời này chỉ được làm với Nhan Bạch Tịch.” “Bạc Ngạn…” Cô đứt quãng lặp lại từng câu anh nhét vào miệng mình. … Một giờ sáng, Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng được đặt lại lên giường. Lần tắm cuối cùng vừa rồi, cô đã mệt đến muốn ngất đi, may mà căn hộ này có bồn tắm, cô dựa vào thành bồn ôm cổ Bạc Ngạn, hoàn toàn không còn sức lực để xấu hổ, mặc anh tắm rửa sạch sẽ cho mình. Cô xin rút lại lời nói mình thích Bạc Ngạn, Bạc Ngạn đáng ghét nhất, đặc biệt là lúc trên giường, siêu cấp đáng ghét!! Lúc trước khi cô không muốn, anh còn không điên cuồng như bây giờ, chẳng biết hiện tại anh bị k*ch th*ch điểm nào mà trên giường vừa điên vừa chó lại còn đặc biệt lưu manh. Đúng là loại được voi đòi tiên. Cô mệt đến mức không buồn động đậy, phía sau phòng tắm truyền đến tiếng đóng cửa, rồi lại là tiếng bước chân. Bạc Ngạn đã thay sang quần áo khác, không còn mặc bộ đồ mà Nhan Bạch Tịch cấm anh mang lên giường. Anh cúi người sờ trán cô, sau đó lại kiểm tra xem tóc cô đã khô hoàn toàn chưa, rồi ngồi xuống mép giường chạm vào cánh tay cô: “Muốn uống nước không?” Nhan Bạch Tịch lắc đầu. “Không uống nước thì chúng ta ngủ nhé?” Nhan Bạch Tịch nửa mặt vùi trong chăn, chậm rãi gật đầu. Bạc Ngạn khẽ nhướng mày, hơi lạnh nhạt nhỉ… Bạc Ngạn: “Vậy em nói em thích anh đi.” Nhan Bạch Tịch như muốn nổ tung, kéo chăn xuống khỏi đầu: “Em không nói!” Cô xoay nửa người, túm chăn che trước ngực, lên án: “Vừa nãy trên giường em nói rồi, sau đó anh…” Sau đó anh liền lại càng sâu càng tàn nhẫn, em nói một lần thì anh lại mạnh thêm một chút, không biết rốt cuộc anh hưng phấn cái gì nữa. Bạc Ngạn nhìn bộ dạng sinh động này của cô, không hiểu sao tâm trạng đặc biệt tốt, tay chống mặt giường, cúi người hôn cô một cái: “Sau đó anh làm sao?” Nhan Bạch Tịch tức giận nhìn anh hai giây, sau đó bực bội cụp mắt: “… Dù sao em cũng không nói nữa đâu…” Bạc Ngạn lôi cô ra khỏi chăn, cúi đầu hôn lên má cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính mang theo ám thị: “Em không nói sẽ càng mạnh hơn đấy.” Nhan Bạch Tịch nói không lại anh, đành từ bỏ giãy giụa. Đợi Bạc Ngạn ngồi dậy tháo đồng hồ, cô lại nghiêng đầu, nhìn thấy vỏ bao cao su trong thùng rác đầu giường. Cả đêm dùng hết bốn cái. Với tốc độ này, hai hộp anh mua kia sẽ nhanh chóng dùng hết thôi. Nghĩ ngợi, cô vẫn mở miệng hỏi: “Có cần mua thêm chút nữa không?” “Cái gì?” Bạc Ngạn đặt đồng hồ lên tủ đầu giường. “Cái đó đó.” Cô chỉ về phía thùng rác. Bạc Ngạn nhìn qua, rồi chuyển mắt về: “Tạm thời không cần.” “Hả?” Nhan Bạch Tịch hoang mang, “Lần trước anh đi siêu thị không phải chỉ mua hai…” Bạc Ngạn thản nhiên đáp: “Không phải, anh mua mười lăm hộp.” Nhan Bạch Tịch: ……

Bình Luận (0)
Comment