Nhan Bạch Tịch ngồi xuống cạnh Bạc Ngạn mới biết thế nào gọi là tâm điểm chú ý thực sự. Rõ ràng mọi người cũng không hề tỏ ra quá lộ liễu, nhưng cứ liên tục có người đến mời rượu. Người mời rượu cách vài bước còn hô hào lớn tiếng, đến gần lại bất giác hạ giọng, đầu tiên là liếc mắt nhìn Bạc Ngạn một cái, sau đó khoác vai Ngô Văn Vũ cụng ly, hơi khúm núm, hạ thấp tư thái. Bất kể nam nữ, bất kể quen hay không quen, đều sẽ kiếm cớ hoặc là trắng trợn nhìn về phía bàn bọn họ, ánh mắt dừng trên người Bạc Ngạn, rồi lại lướt đi, thì thầm với bạn bè. Rõ ràng chàng trai bên cạnh cô chỉ yên lặng ngồi đó, thỉnh thoảng cúi mắt nghịch điện thoại trong tay, chẳng làm gì cả. Một loại cảm giác trở thành tiêu điểm của đám đông một cách trầm lặng. Nhan Bạch Tịch khẽ ấn tai, giảm bớt sự va đập liên tục của tiếng nhạc bass nặng vào màng nhĩ, dựa sát vào tai Lý Thanh Thanh: “Sao lại…” Lúc cô nói lời này, ánh mắt dừng trên người không biết là thứ mấy đến tìm Ngô Văn Vũ uống rượu. Ở giữa trung tâm đám đông, Lý Thanh Thanh càng cảm thấy mới lạ, cô ấy nhún nhảy theo điệu nhạc hai cái, ôm cổ Nhan Bạch Tịch, ghé sát tai giải thích: “Có tiền có thế mà, đều đang cố tạo quan hệ, mong sau này dễ làm việc.” “Trong mấy người bạn của họ, nhà đàn anh Bạc Ngạn hình như lợi hại hơn một chút, không chỉ là có tiền,” Lý Thanh Thanh nhỏ giọng truyền đạt lại mấy lời hóng hớt được, “Nhưng anh ấy không thường tham gia mấy hoạt động kiểu này, Ngô Văn Vũ thì dễ nói chuyện hơn một chút, nên ai cũng tìm anh ta uống rượu.” Đạo lý đối nhân xử thế, ăn uống tiệc tùng, đại học chính là một xã hội thu nhỏ. Tình hình nhà Bạc Ngạn, Nhan Bạch Tịch biết một phần, nghĩ lại lời Lý Thanh Thanh vừa nói, cũng có thể hiểu vì sao mọi người đều đến tìm anh uống rượu (Thực ra là tìm Ngô Văn Vũ). Cô khẽ nhúc nhích người, viền váy cọ vào đường may quần Bạc Ngạn, quay đầu định nói xin lỗi, anh không nghe thấy, nghiêng đầu về phía môi cô: “Cái gì?” Mùi bạc hà mát lạnh, hòa lẫn hương rượu nhàn nhạt. Ngồi quá sát nhau, động tác nghiêng đầu sang bên, vành tai anh gần như cọ vào môi cô. Nhan Bạch Tịch hoảng hốt một giây, sau đó hơi lùi về sau. Bạc Ngạn như nhận ra động tác của cô, thẳng người lên, mí mắt nhướng lên, nói một tiếng “Xin lỗi”. Giọng rất thấp, Nhan Bạch Tịch gần như không nghe thấy, nhưng có thể thấy rõ khẩu hình của anh. Cô xua hai tay: “Không có gì.” Cô nhìn thấy Bạc Ngạn liếc nhìn bàn tay đang xua của cô trong bóng tối, đang định hỏi anh sao vậy, mấy chiếc ghế phía trước đột nhiên bị kéo ra, Lưu Trạch Văn dẫn theo vài người đến ngồi xuống. Buổi giao lưu tối nay vốn dĩ là do cậu ta khơi mào trước, cô và Lý Thanh Thanh mới đến. Lúc này cậu ta đã uống khá nhiều, liếc thấy cô và Lý Thanh Thanh ngồi ở đây, tự nhiên là đến kiếm chuyện. “Chơi bài không?” Lưu Trạch Văn lật lật bộ bài Poker trong tay trái, rõ ràng mang theo men say, nhìn về phía Lý Thanh Thanh, “Texas Hold’em, thua một ván ba ngụm, cược tối đa hai ly, chơi không?” Minh Văn Tịnh vốn đang ở bàn bên cạnh, thấy có trò chơi bài, giơ cốc bia lớn lên, cũng đi tới. Rượu vào ba tuần, nói vài ba câu mời mọc, rất nhiều người tham gia. Chiếc ghế dài vốn rộng rãi, kéo thêm ghế lại có thêm vài người ngồi xuống, tay vịn bên phía Lý Thanh Thanh cũng có người ngồi, Nhan Bạch Tịch bị buộc phải nhích lại gần Bạc Ngạn hơn nữa, chân dưới vạt váy dài dán sát vào đường may quần anh. Ngô Văn Vũ xào bài, lớn tiếng hô: “Ai chơi nào, rót rượu đầy vào, giơ tay lên, tôi chia bài.” Nói xong hắn nghiêng đầu hỏi Bạc Ngạn bên cạnh: “Chơi không?” Bạc Ngạn không ngước mắt, hạ mắt liếc nhìn bên đùi phải đang bị ép sát của mình, một lát sau, ánh mắt mới nâng lên, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: “Các cậu chơi đi.” Lý Thanh Thanh và đám Lưu Trạch Văn vốn không ưa nhau, không có lý nào bị đánh tận cửa mà không đánh trả, lập tức rót đầy rượu đòi bài từ Ngô Văn Vũ. Ồn ào huyên náo giơ tay rót rượu tham gia hơn chục người, Nhan Bạch Tịch nhìn ly rượu của mình vẫn chưa quyết định. Trước kia ở đại lục, ba mẹ quản nghiêm, những hoạt động tương tự cô chưa từng tham gia, trò chơi bài Lưu Trạch Văn nói cô cũng không biết chơi, nhưng cô muốn thử xem… Đầu ngón tay chống lên ly rượu trước mặt, nửa là do dự tính toán xem tửu lượng của mình có thể thua được mấy ván, bên tai đột nhiên vang lên giọng nam lười nhác hỏi một câu: “Muốn chơi?” Nhan Bạch Tịch khẽ giật mình, liếc nhìn xung quanh, sau đó nghiêng mắt nhìn anh, nhỏ giọng thẳng thắn: “Có chút, nhưng em không biết.” Hai người ngồi sát nhau, ánh sáng lại mờ, không ai nhìn thấy hai người đang trao đổi. Nhan Bạch Tịch nghe thấy Bạc Ngạn cười khẽ, hỏi tiếp: “Tửu lượng cũng không tốt?” Cô gật đầu: “Vâng.” “Cũng tàm tạm, có thể uống vài ly.” Cô hạ giọng. Trong lúc nói mấy câu, bài trên tay Ngô Văn Vũ đã phát đến lượt mình, chọn hai lá đang định chia cho Nhan Bạch Tịch thì Bạc Ngạn bỗng nhiên cầm chai rượu, rót đầy vào ly thủy tinh trước mặt mình. Ngô Văn Vũ nhìn thấy động tác của anh, lá bài trong tay đổi hướng, đưa về phía anh: “Mày cũng chơi à?” Bạc Ngạn rút hai lá bài Poker trong tay cậu ta, đặt lên bàn trước mặt Nhan Bạch Tịch: “Không, cô ấy chơi.” Tay kia rót đầy rượu vào ly, hờ hững nói: “Thắng tính cô ấy, thua tính tôi.” Câu này anh nói không hề nhỏ, vừa đúng lúc một bản rock ồn ào kết thúc, xung quanh cũng yên tĩnh lại. Mọi người đều nghe thấy câu này, nhìn qua, biểu cảm trên mặt hoặc kinh ngạc hoặc tò mò, vô cùng đặc sắc. Nhan Bạch Tịch khẽ động, đầu gối lại lần nữa cọ qua má đùi chàng trai bên cạnh. Lưu Trạch Văn đã uống nhiều, hiện tại trong lòng ngoài việc muốn chỉnh Lý Thanh Thanh ra thì không còn gì khác, giơ tay lên huơ huơ trong không trung: “Tới, tới.” Không khí tốt, ván bài bắt đầu. Bạc Ngạn cứ ngồi bên cạnh Nhan Bạch Tịch, luôn nhìn bài của cô, thỉnh thoảng thấp giọng giảng giải vài câu quy tắc. Nhan Bạch Tịch tuy kỹ thuật gần như bằng không, nhưng vận may tốt, lại có Bạc Ngạn giúp cô nhìn bài, mấy ván trôi qua, lúc thua rất ít. Lưu Trạch Văn và Lý Thanh Thanh tố tất tay (all-in) vài lần, mấy ly rượu vào bụng, cảm xúc càng lên cao, mũi nhọn chuyển hướng, nhắm vào Nhan Bạch Tịch. Cầm ly rượu, cược sáu ngụm, hỏi cô có theo không. Mấy ván trôi qua, Nhan Bạch Tịch cũng đã quen thuộc quy tắc, cúi mắt cầm góc bài, lật lên nhìn hai cái. Bài của cô không tốt lắm, tuy rằng tức tối bộ mặt vênh váo của Lưu Trạch Văn, nhưng cô cũng thật sự không chắc thắng. Đang lúc do dự, lá bài trong lòng bàn tay bị người chặn lại kéo đi. Bạc Ngạn giữ chặt hai lá bài Poker của cô, dùng giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Muốn chơi thì tố, thua tôi uống.” Nhan Bạch Tịch liếc anh một cái, xoa xoa ngón tay, chần chờ: “Vậy anh có uống hơi nhiều không…?” Đầu ngón tay Bạc Ngạn điểm trên mặt trái lá bài, trong cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp: “Cậu ta cũng chưa chắc đã thắng.” Bài Poker nằm trong tay Bạc Ngạn, sau khi lật ba lá bài chung và bỏ bài, anh tăng cược lên ba ly. Nhan Bạch Tịch theo dõi mà lòng run sợ, bài của cô số khác nhau, chất cũng khác nhau, thật sự không tốt lắm. Lưu Trạch Văn nhìn thấy thần sắc Nhan Bạch Tịch, lòng yên tâm hẳn, không phục, theo cược. Vòng lật bài thứ hai kết thúc, bài của những người trên bàn không tốt, phần lớn đều chọn bỏ bài, chỉ còn lại ba người là Lưu Trạch Văn, Nhan Bạch Tịch và một cậu em khóa dưới. Nhan Bạch Tịch lặng lẽ hít vào một hơi, ánh mắt lướt qua bốn lá bài đã mở trên bàn, mặt bài dường như đang chuyển biến tốt hơn. Bạc Ngạn nói đúng, cô không phải không có hy vọng thắng. Bạc Ngạn chặn lá bài Poker trong tay Nhan Bạch Tịch, nghiêng mặt hỏi cô: “Còn tố thêm không?” Nhan Bạch Tịch nghi vấn: “Còn có thể tố thêm hả?” Không phải đã vượt mức cược tối đa, thành ba ly rồi sao. “Có thể,” anh thấp giọng cười, “Muốn chơi thì tố thêm, tôi năm cậu ta bốn, tố như vậy.” Nhan Bạch Tịch ánh mắt sáng lên: “Vậy em tố thêm nhé?” Bạc Ngạn lướt mắt qua cổ tay mảnh khảnh của cô, lười biếng ừ một tiếng. Nhan Bạch Tịch giơ tay, hướng về phía Lưu Trạch Văn cách đó không xa: “Tôi năm cậu bốn, tố không?” Vượt mức cược tối đa để tăng giá, nghĩa là muốn đối phương phải uống nhiều hơn một ly. Lưu Trạch Văn bị cách tăng giá nhục nhã này làm tức cười, cậu ta nghẹn một hơi giọng vịt đực khàn khàn, bàn tay không cầm ly rượu giơ lên chỉ vào không trung: “Tố thì tố, đều năm!” Một ván Texas Hold’em đơn giản, tiền cược tăng lên đến năm ly, không khí lên đến đỉnh điểm, sự chú ý của cả bàn giờ đều đổ dồn vào Nhan Bạch Tịch và Lưu Trạch Văn, đương nhiên, nhiều người hơn cũng đang liếc nhìn Bạc Ngạn. Lá bài cuối cùng được mở ra, Lưu Trạch Văn vung tay hét lên: “Cù lũ (Full house), tôi là cù lũ, tôi xem ai lớn hơn tôi!” Lý Thanh Thanh thực sự chịu không nổi, nắm lấy cổ tay Nhan Bạch Tịch định xem bài cô, thì Bạc Ngạn ở bên kia đã rút lá bài trong lòng bàn tay cô gái ra, mở ra ném lên mặt bàn. Giọng điệu nhàn nhạt, nhìn Lưu Trạch Văn: “Sảnh (Straight), uống đi.” Ngô Văn Vũ nhìn chằm chằm mặt bài: “Vãi chưởng.” Lý Thanh Thanh phấn khích như chính mình thắng, bật đứng dậy, chỉ vào Lưu Trạch Văn, nhướng mày hả hê: “Uống đi chứ, tôi xem ai lớn hơn cậu, bọn tôi lớn hơn cậu đấy, uống đi, năm ly, đại ca à.” Nhan Bạch Tịch theo đó thở phào một hơi, dựa người ra sau, vì cũng đã uống rượu nên mặt đỏ bừng, ánh đèn chiếu vào con ngươi lấp la lấp lánh. Người ngồi bên cạnh cô hai ngón tay kẹp lá bài poker, khẽ xoay hai vòng, dáng vẻ vân đạm phong khinh, phảng phất như người đẩy Lưu Trạch Văn vào cục diện bây giờ không phải là anh. Nhan Bạch Tịch nghiêng đầu nhìn anh, muốn nói lời cảm ơn với anh, dù sao tuy bài là cô rút, nhưng chỉ dựa vào chút kỹ thuật của cô thì không thể nào thắng nhiều thua ít được. Uống rượu vào, ánh sáng lại mờ ảo, ranh giới xã giao không rõ ràng như ngày thường, cô nghiêng người sang trái, dựa sát lại gần: “Cảm ơn anh, Bạc Ngạn.” Giọng cô trong trẻo, pha lẫn men rượu, âm cuối kéo dài, lại có chút mềm mại, đọc hai chữ Bạc Ngạn nghe đặc biệt êm tai. Tim Bạc Ngạn run lên, nghiêng mắt nhìn qua. Cô dựa thật sát, hơi thở gần như len lỏi vào lồng ngực anh, chân dưới vạt váy vẫn dán vào má đùi anh. Anh đã phải cố gắng ép buộc toàn bộ tâm trí chơi bài mới miễn cưỡng dời đi sự chú ý, giờ lại bị cô dễ dàng câu trở về. Anh biết rõ khao khát của mình đối với cô không hề lẫn lộn bất kỳ d*c v*ng nào, nhưng chỉ riêng ý nghĩ muốn được v**t v*, trấn an cũng đủ để nuốt chửng đại não anh. Mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang điên cuồng gào thét, cực độ muốn được cô chạm vào một chút. Mấy người trên bàn đều đang nhìn bọn họ, nhưng anh vốn dĩ không phải kiểu người sợ bị nhìn chằm chằm. Anh thấp giọng cụp mắt, nhìn vào mắt cô, hỏi rất tự nhiên: “Rất vui vẻ?” Nhan Bạch Tịch tưởng anh hỏi mình thắng bài có vui không. Người khác giúp mình, đương nhiên phải biểu đạt sự tán thưởng và cảm tạ, cô nghiêm túc gật đầu, nhìn chăm chú vào mắt Bạc Ngạn: “Vui, rất vui, cảm ơn anh.” “Ừm,” ngón trỏ anh móc nhẹ chiếc vòng tay trên cổ tay phải cô, “Vậy đem cái này cho tôi?” Là cùng một dòng với cái hôm qua cô định tặng anh, chỉ là màu sắc khác, của cô là màu trắng tinh. Cô uống đến hơi phấn khích, cảm xúc dâng cao, lập tức gật đầu, tháo vòng tay của mình ra, ấn lên cổ tay Bạc Ngạn: “Cho anh, thật vui vì được làm bạn với anh.” Khoảnh khắc lòng bàn tay cô gái ấn lên vùng da mặt trong cổ tay anh, yết hầu anh trượt sâu một cái, cảm thấy những tế bào vẫn luôn gào thét trong cơ thể bị chặn lại. Dây thần kinh trong não bị khẽ khàng câu lấy, trấn an dịu xuống. Thật thoải mái, thoải mái đến mức không muốn ngón tay này rời khỏi anh. “Vòng một chút, cài khóa lại là được.” Vòng tay đã đưa, Nhan Bạch Tịch định buông tay ra, lại bị Bạc Ngạn đè lại. Anh giữ chặt mu bàn tay cô, ấn lên mặt trong cổ tay mình, khiến toàn bộ lòng bàn tay cô hoàn toàn dán sát vào da thịt anh. Sau đó kéo cả tay cô xuống dưới bàn trà: “Tôi vừa giúp em, em có phải cũng nên giúp tôi không?” Nhan Bạch Tịch sửng sốt, ngẩng đầu. Anh cười nhẹ trong bóng sáng mờ ảo, giọng nói hơi khàn: “Giúp một chút, tôi không biết cài.” Sau đó Nhan Bạch Tịch cảm giác được, lúc Bạc Ngạn giơ tay lên, không biết là cố ý hay vô tình, đầu ngón tay đã lướt qua đầu ngón tay cô.