Nhan Bạch Tịch vốn tưởng rằng Bạc Ngạn giơ tay để buông cô ra, nhưng không ngờ lại không phải, anh chỉ đổi phương hướng, vẫn ấn mu bàn tay cô lên da thịt anh. “Bạc Ngạn.” Cô giật giật tay. Nửa giây sau, anh như thể vừa mới ý thức được, buông ra: “Xin lỗi.” Lần nào anh cũng nói xin lỗi, nhưng lại như chẳng có chút ý tứ xin lỗi nào, giọng điệu lười nhác, giống như thuận miệng nói ra. Nhan Bạch Tịch nửa cúi mắt, nhìn chiếc vòng tay lỏng lẻo treo trên cổ tay Bạc Ngạn dưới lòng bàn tay mình. Nhìn như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, từ tối hôm qua đến giờ mình tổng cộng đã đưa cho anh hai món đồ, đều là của mình. Cô rút tay về, nhìn anh, nhẹ giọng: “Hay là em đưa anh chiếc màu đen kia nhé? Về rồi đưa anh, ở ngay phòng em…” Bạc Ngạn dựa người ra sau, kéo giãn khoảng cách với cô: “Cứ cái này đi.” “Tôi thích màu trắng.” Giọng điệu lười biếng, vẫn giống như đang thuận miệng nói bừa. “Giúp tôi cài một chút,” anh lại nhắc nhở, lắc lắc cổ tay, “Một tay tôi cài không được.” Đối phương đã nói như vậy, không có lý do gì để từ chối nữa, Nhan Bạch Tịch duỗi tay, ngón tay vòng lấy sợi dây bện, quấn quanh cổ tay chàng trai. Bạc Ngạn nghiêng người dựa vào sofa, ánh mắt nửa khép, cứ thế liếc nhìn người trước mắt đang giúp anh cài vòng tay. Lòng bàn tay cô mỗi lần lướt qua da thịt anh, anh đều có cảm giác. Muốn cô cứ dán sát như vậy, không rút ra nữa, hoặc là sờ lên trên thêm một chút, cánh tay, hoặc là chỗ khác. Bất kể chạm vào đâu, chỉ cần là cô chạm vào, đều rất thoải mái. Anh chống bàn tay kia lên thái dương, khẽ nhếch môi dưới trong bóng tối, cũng cảm thấy mình thật b**n th**. “Được rồi.” Nhan Bạch Tịch móc khóa cài lại, xác nhận đã cài hoàn toàn chắc chắn, thu tay về ngẩng đầu. Hơi thở thuộc về cô hoàn toàn thu đi, Bạc Ngạn nhìn cô một lát, giọng nhàn nhạt: “Cảm ơn.” “Không sao, vốn dĩ đã nói muốn tặng anh…” “Bạch Tịch.” Tống Chi Lâm đến gọi người. Ánh sáng trong quán rượu không rõ, xa xa lại vang lên tiếng rock ‘n’ roll, bóng người lắc lư. Nhan Bạch Tịch quay đầu lại, tập trung nhìn hai giây mới phân biệt được phương hướng Tống Chi Lâm đến và cả người anh. “Đàn anh?” Cô ngẩng đầu. Bạc Ngạn nhìn thấy Tống Chi Lâm trước cô một bước, đặt úp ly rượu xuống, ánh mắt hướng qua. Tống Chi Lâm đến gần: “Gọi tên anh là được rồi.” “Mấy người bên câu lạc bộ âm nhạc đến rồi,” anh chỉ về phía bàn mình vừa ngồi, “Có tay trống của ban nhạc trước đây, em có muốn qua đó ngồi chút không?” Nhan Bạch Tịch rất hứng thú với các ban nhạc rock ‘n’ roll. Trường học trước đây có một ban nhạc khá có tiếng ở Hồng Kông, năm ngoái dưới sự giúp đỡ của một nhà sản xuất âm nhạc đã ra một đĩa đơn, ngầm còn tổ chức vài buổi biểu diễn nhỏ. Tay trống Jazz trong đội là hội trưởng câu lạc bộ âm nhạc ban đầu. Mắt Nhan Bạch Tịch sáng lên, vội vàng đứng dậy, đặt quần áo trên đùi xuống sofa, muốn đi cùng Tống Chi Lâm: “Được ạ, em cũng muốn đi nghe một chút.” Lý Thanh Thanh là cao thủ xã giao, mấy phút trước đã bị kéo sang bàn bên cạnh chơi xúc xắc. Cô ngồi ở đây buồn chán muốn chết, người duy nhất quen biết là Bạc Ngạn, mà với anh lại chẳng có gì để nói. “Chỗ đó không còn chỗ đâu nhỉ.” Lúc cô vòng qua bàn để đi, nghe thấy Bạc Ngạn nói một câu. Tống Chi Lâm đứng ngay phía trước cô, đương nhiên cũng nghe thấy, hạ mắt nhìn qua, hai ánh mắt nam sinh đối nhau. Tống Chi Lâm giải thích: “Có người sắp đi, trống ra hai chỗ.” Bạc Ngạn gật đầu, lật ngửa chiếc ly đang úp lại, đế ly gõ vào mặt bàn. Nhan Bạch Tịch và Tống Chi Lâm đi chưa được bao lâu, Ngô Văn Vũ và Tống Kinh quay lại. Tống Kinh rõ ràng là người đại học B, đến xem náo nhiệt buổi giao lưu của đại học A thì thôi đi, còn chạy đi xin WeChat của người ta. Ngô Văn Vũ đặt mông ngồi xuống chỗ Nhan Bạch Tịch vừa ngồi, giơ điện thoại lên trước mặt Bạc Ngạn, lướt ảnh cho anh xem: “Chính là cô gái này, Tống Kinh để ý rồi, cứ bắt tao phải đi xin WeChat cho bằng được. Khuyên tai, khuyên môi, cô nhóc này hoang dã quá, tao thấy cậu ta không trị nổi đâu…” Bạc Ngạn phẩy tay đuổi đi: “Mùi rượu nồng quá, tránh xa tao ra.” “Vãi,” Ngô Văn Vũ túm cổ áo ngửi người mình, “Nồng chỗ nào hả trời, tao có uống mấy đâu, còn không nhiều bằng cô bé vừa ngồi đây… Ê, cô bé ấy đi đâu rồi, không phải vừa nãy còn ngồi đây sao…” Ngô Văn Vũ quay đầu nhìn quanh, tìm vài lần. Bạc Ngạn đặt ly rượu lên mặt bàn: “Bị Tống Chi Lâm gọi đi rồi.” Ngô Văn Vũ vừa đúng lúc liếc thấy chỗ Nhan Bạch Tịch ngồi, nhìn chằm chằm chỗ đó, vỗ đùi: “Tao đã nói hai người đó có gì mà! Nếu không sao có thể ngày nào cũng ở bên nhau.” Cậu ta bẻ ngón tay đếm: “Lần trước ở sân bóng, chiều nay ở phòng luyện tập, còn có bây giờ… Hơn nữa Tống Chi Lâm có đối xử tốt với ai như vậy bao giờ đâu, một đàn em khác khoa, cô bé trông ngoan thật, Tống Chi Lâm lại ra dáng chính trực nho nhã, mày đừng nói thật đúng là rất…” Ngô Văn Vũ thích ghép đôi cũng không phải một hai ngày, nếu không cũng chẳng đồng ý lời Minh Văn Tịnh, giúp cô ta bắc cầu. Bạc Ngạn đẩy đĩa hoa quả phục vụ vừa bưng lên ra xa, khẽ cười lạnh: “Vậy mày thấy tao thì sao?” “Mày cái gì?” Ngô Văn Vũ quay qua, mặt đầy mờ mịt. Bạc Ngạn tay phải đặt trên đầu gối, hai ngón tay khẽ gõ gõ, cũng nhìn về phía chỗ Nhan Bạch Tịch. Cô gái mi mắt cong cong, đang nói chuyện với mấy người trên bàn, cô gái ngồi cạnh cô mặc áo khoác sam cool ngầu buộc tóc đuôi ngựa cao, rõ ràng rất thích cô, đang ôm cổ cô nói chuyện. Bạc Ngạn giọng nhàn nhạt: “Không phải mày nói Tống Chi Lâm chính trực nho nhã à?” Ngô Văn Vũ trên dưới quét mắt nhìn anh, mang theo ân oán cá nhân mà “khách quan” đánh giá: “Mày là một con chó điên âm u.” Trong xương cốt mang theo sự chấp nhất bẩm sinh của vận động viên, mạnh mẽ và cố chấp. Ngô Văn Vũ mắng không chút lưu tình, vốn tưởng sẽ bị Bạc Ngạn khắc nghiệt mắng lại, không ngờ anh chỉ gõ ngón tay lên bàn trà thủy tinh, khẽ nghiêng đầu, nửa như mang theo ý cười, hờ hững đáp lại hắn: “Hình như là vậy thật.” Tình hình nhà Minh Văn Tịnh cũng tương tự Nhan Bạch Tịch, ba mẹ đều làm việc trong chính phủ, nhưng khác với Nhan Bạch Tịch là nhà cô quản rất nghiêm, cô thuộc dạng con một được cưng chiều hết mực. Cuộc đời mười chín năm đầu của đại tiểu thư đều là người khác vây quanh cô mà xoay chuyển. Về nước được hai ngày, nghe người ta nói Bạc Ngạn trong giới vừa đẹp trai lại lạnh lùng, đại tiểu thư đã nói là phải nói người tốt nhất, cho nên muốn đến thử đâm đầu vào tường. Uống rượu hai vòng, nhiệm vụ xã giao hoàn thành, nhớ ra mình vẫn đang theo đuổi người ta. Xách hai chai rượu đi tới, dựa sát Ngô Văn Vũ ngồi xuống, huơ ly rượu về phía Bạc Ngạn: “Này, anh Bạc Ngạn, anh thật sự phiền phức quá đi, nói chuyện với em đây thì sao nào, tuy anh đúng là siêu cấp đẹp trai, nhưng em cũng đâu có xấu, anh không thiệt đâu…” Ngô Văn Vũ chống cánh tay cô ta la oai oái: “Vãi, cô làm đổ rượu lên áo tôi rồi, cái áo hoodie này hai vạn tám đấy” Minh Văn Tịnh xách tai cậu ta kéo sang bên: “Mới hai vạn tám mà anh la cái quỷ gì, tôi vẽ cho anh một cái, tranh tôi vẽ được khen lắm đấy, vẽ một bức bán được mười tám vạn.” “Cô tưởng tôi chưa thấy cô vẽ tranh à? Như ma vẽ bùa ấy, thi nghệ thuật tiểu học cũng chả ai thèm, sao véo tôi??? ai yêu cô thì người đó xui xẻo, cô đừng nói chuyện với Bạc Ngạn nữa, tôi sẽ không giúp, để đẩy huynh đệ tôi vào biển lửa đâu.” Ngô Văn Vũ một câu “Mẫu Dạ Xoa” chửi Minh Văn Tịnh tức điên, nắm tai cậu ta tiếp tục kéo: “Được được được, vậy tôi nói chuyện với anh, không phải anh nói ai nói chuyện với tôi thì người đó xui xẻo sao, hai đứa mình yêu nhau đi, tôi không đánh anh rụng răng thì tôi không mang họ Minh…” Ngô Văn Vũ tiếp tục la oai oái: “Điên rồi điên rồi! Ai thèm yêu cô, yêu cô tôi thà cắn lưỡi tự sát còn hơn!!” Bạc Ngạn thấy hai người phiền phức, day day thái dương, xách nửa chai rượu tây độ cồn cao trên bàn đứng dậy, tránh cái bàn đi ra ngoài. Ngô Văn Vũ nhấc chân ngăn anh lại: “Mày đi đâu đấy?” Bạc Ngạn hất cằm về phía ban công cách đó không xa: “Hóng gió.” Nói xong ánh mắt dừng trên người hai người kia: “Hai người nói chuyện đi.” Minh Văn Tịnh lần thứ ba véo tai Ngô Văn Vũ: “Thấy chưa, anh Bạc Ngạn cũng nói vậy rồi.” Ngô Văn Vũ cất cao âm lượng: “Nói cái rắm, nó sợ cô bám dai nên mới ném cô cho tôi!!” Bạc Ngạn đi đến chỗ sân phơi, đẩy cửa ra, gió đêm khô ráo phả vào mặt, anh cũng không cảm thấy khá hơn trong kia là bao. Đi về phía trước hai bước, lại quay người, tay chống lên lan can, lười biếng dựa người ra sau, tay trái xách chai rượu đặt lên bàn trà bằng sắt nghệ thuật bên cạnh, tay phải cầm ly thủy tinh trong đó có rượu có đá viên. Ánh mắt anh nhàn nhạt liếc qua, xuyên qua cửa kính lớn, nhìn chăm chú vào trong phòng. Cô gái mặc váy dài vẫn ngồi cạnh Tống Chi Lâm, đang vui vẻ nói chuyện với mấy người khác trong đội, đuôi mày khóe mắt đều treo ý cười. Ngô Văn Vũ vừa có một câu nói đúng. Từ một mức độ nào đó mà nói, anh vừa cố chấp lại vừa điên, không phải loại người tốt hiền lành dịu dàng gì. Cho nên —— Ngón tay anh khẽ gõ lên lan can, nghiêng người khẽ cong môi dưới, dường như cũng chẳng có gì phải do dự. Buổi giao lưu tiến hành được hai tiếng, Nhan Bạch Tịch có chút chịu không nổi. Cô lần đầu tiên đến quán bar, màng nhĩ không quen được sự va đập như vậy, tim cũng bị chấn động đến tần số đập biến thành nhịp điệu âm nhạc. Rời khỏi bàn của Tống Chi Lâm, tìm được Lý Thanh Thanh, tìm chỗ trống bên cạnh cô ấy ngồi xuống. Hiếm có cơ hội được chơi như vậy, không khí lại tốt, Nhan Bạch Tịch uống hơi nhiều. Đầu óc choáng váng, lời nói cử chỉ đều mang theo men say, tay khum lại che miệng, dựa vào tai Lý Thanh Thanh: “Lát nữa chúng ta còn chơi gì nữa!” Lý Thanh Thanh tuy tỉnh táo hơn cô, nhưng uống cũng không ít, cũng khum miệng lại, như cái loa: “Chơi trốn tìm!” Gián đoạn ngắn ngủi, rock ‘n’ roll lại bắt đầu vang lên. Lý Thanh Thanh tay trái vòng chỉ khắp quán bar, hét lên giải thích cho Nhan Bạch Tịch: “Lấy sàn nhảy làm ranh giới, chỉ ở tầng một phía đông, trốn đâu cũng được, bị tìm thấy phạt một ly, nếu không ai bị tìm thấy, người đi tìm uống ba ly.” Đều uống nhiều quá rồi, cho nên mới chơi trò chơi ngớ ngẩn này. Nhan Bạch Tịch nửa cúi đầu, ba ly rượu cũng phải bẻ ngón tay đếm một chút. Ván thứ nhất Lý Thanh Thanh đi tìm. Trò chơi bắt đầu, Lý Thanh Thanh úp mặt vào lưng ghế sofa đếm giây. Nhan Bạch Tịch bị một cô em bên cạnh kéo từ chỗ ngồi dậy, đi theo người bên cạnh loạng choạng xoay hai vòng, nghiêng mắt liếc thấy sân phơi xa xa, dừng lại hai giây, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía đó. Cô thật sự uống nhiều quá, nhìn mặt đất bằng phẳng cũng thấy mờ ảo, chân thấp chân cao, rất vất vả mới đi đến trước cửa kính sân phơi, dùng thân người đẩy ra. Đi vào sân phơi, cánh cửa vừa bị đẩy ra nặng nề đóng sầm lại sau lưng hai tiếng. Cô lấy lòng bàn tay ấn trán, vỗ vỗ đầu, ợ một tiếng rượu. Lại mở mắt ra, tầm mắt mờ mịt. Sân phơi không có đèn, chỉ dựa vào ánh trăng chiếu sáng, còn tối hơn một chút so với bên trong quán bar có đèn chiếu sáng. Cô chớp chớp mắt, miễn cưỡng thích ứng ánh sáng, đi về phía góc rẽ bên phải tối hơn, nương theo ánh đèn yếu ớt cúi đầu xem giờ, miệng lẩm bẩm, tính toán xem Lý Thanh Thanh còn bao lâu nữa thì bắt đầu đứng dậy tìm người. Chưa kịp ngẩng đầu lên, “phịch” một tiếng, đâm sầm vào người. Cô theo bản năng giơ tay túm chặt quần áo người trước mặt, phòng ngừa mình ngã nghiêng ngả, nhưng thật sự là uống quá nhiều rượu, tay chân cũng mềm nhũn. Đợi đến khi dùng hết sức toàn thân mới ổn định được thân hình, cô gần như là kéo lấy áo đối phương ngã vào lòng người đó. Tóc rối bù dụi vào trước ngực anh, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền đến qua lớp vải mỏng manh. Cô dựa vào người anh, dường như sắp trượt xuống. Bạc Ngạn cuối cùng cũng giơ tay giữ lấy vai cô, cười. “Đến sân phơi làm gì?” Giọng nói vang lên trên đỉnh đầu. Nhan Bạch Tịch nghe ra là giọng một nam sinh, muốn đứng thẳng dậy, nhưng đại não choáng váng, tay chân không nghe lời sai khiến, bám vào anh cố gắng hai lần mà vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi vòng tay nam sinh. Mà càng nực cười hơn là đối phương chỉ giữ vai cô, không có động tác thừa thãi nào, càng khiến cô giống như một con chim cút đang giãy giụa vô ích. “Bắt… Chơi trốn tìm.” Cô trả lời. Trên đỉnh đầu lại là một tiếng cười khẽ như có như không, giống như đang cười cô chơi trò chơi trẻ con này. Nhan Bạch Tịch khẽ th* d*c, chớp mắt vài cái, lắc đầu, tay trái cuối cùng cũng sờ được lan can bên cạnh, dùng sức ấn xuống, đang định lùi về sau, ổn định thân hình, thì nam sinh lại đột nhiên giơ tay ôm lấy eo sau của cô. Khác với lúc nãy cô một mình leo lên giãy giụa, lần này là bị đối phương hoàn toàn ôm gọn vào lòng. “Chơi trốn tìm?” Anh dựa sát vào tai cô hỏi. Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng nghe ra giọng Bạc Ngạn, mê mang ngẩng đầu, nhìn qua màn hơi nước. “Bạc…” Bạc Ngạn liếc thấy Lý Thanh Thanh ở ghế dài đã đếm giây xong, đang đứng dậy. Thu tầm mắt lại, đầu anh cúi thấp hơn chút nữa, gần như thì thầm, thấp giọng hỏi cô: “Muốn thắng không?” Anh cười cười, môi không rời khỏi vành tai cô: “Say thành thế này cũng không uống thêm được nữa đâu nhỉ.” Dứt lời, không đợi Nhan Bạch Tịch trả lời nữa, tay trái anh đẩy cánh cửa phòng chứa đồ bên cạnh ra, kéo người vào trong. Lưng Nhan Bạch Tịch đập vào vách tường phòng chứa đồ, cửa phòng đồng thời khóa lại, tiếng nhạc và tiếng người vốn đã không rõ ràng lắm, bị hoàn toàn ngăn cách bên ngoài. Phòng chứa đồ chỉ rộng chừng hai mét vuông, dựa tường lại đặt một cái kệ gỗ, không gian còn lại chỉ đủ cho hai người đứng đối mặt nhau. Nhan Bạch Tịch lưng dán vào tường, bàn tay đặt trên eo sau cô vẫn chưa rút ra, cô gần như bị Bạc Ngạn hoàn toàn bao bọc trong hơi thở của anh. Tối tăm, nặng nề, chật chội. Tác dụng chậm của rượu dâng lên, đầu cô đau như muốn nổ tung, nuốt nước bọt ngẩng mặt lên, giọng ngốc nghếch: “Bạc Ngạn…” Bên ngoài truyền đến tiếng cửa kính sân phơi bị đẩy ra, tiếp theo là giọng nói của Lý Thanh Thanh và một cậu đàn em khác phụ trách tìm người. Cửa phòng chứa đồ có một ô cửa sổ nhỏ, ánh trăng màu bạc trắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào một ít, dừng trên gò má Bạc Ngạn, cắt thành hai phần sáng tối. Bàn tay ôm eo Nhan Bạch Tịch của anh khẽ nâng lên, ngón trỏ dựng thẳng, đặt trước môi làm dấu im lặng, tay kia che miệng cô lại, ngăn cô phát ra tiếng. “Không muốn uống ít rượu đi một chút à?” Nụ cười của anh không rõ ý tứ. Nhan Bạch Tịch chóng mặt đến đứng không vững, ngốc nghếch lắc đầu, rồi lại gật đầu. Lúc cúi đầu xuống để đứng vững hơn, cô vô thức lại lần nữa giơ tay túm lấy áo thun của anh. Bạc Ngạn cúi mắt, nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô đang níu lấy quần áo mình. Khắc chế sự thôi thúc muốn ấn cô vào lòng không một kẽ hở, cánh tay phải anh nâng lên, khuỷu tay chống lên bức tường sau đầu cô, ở nơi cô không nhìn thấy, anh cúi mắt nhìn xoáy tóc cô. Anh không hề giãy giụa, cứ thế nhìn cô, để mặc bản thân trong căn phòng bí bách này hoàn toàn chìm đắm vào hơi thở của cô. Vài phút sau, Nhan Bạch Tịch khôi phục lại một chút ý thức, khẽ đẩy anh, với tay nắm lấy tay nắm cửa: “Em… Em muốn ra ngoài.”