Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 81

Nhan Bạch Tịch đứng hình hai giây, buông lỏng tay đang vịn lan can, quay người chạy về phía sân phơi. Đi ngang qua ghế sô pha nhặt chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế, vừa xỏ tay áo vừa đi về phía cửa. Lâm Vi vừa nhận điện thoại xong từ trên lầu đi xuống nhìn thấy bóng dáng vội vã của cô: “Đi đâu đấy?” Nhan Bạch Tịch quàng khăn quàng cổ, không dừng một khắc, bước nhanh ra huyền quan: “Con ra ngoài một chút!” Nửa phút sau, Bạc Ngạn nhìn thấy người chạy ra từ căn biệt thự cách đó không xa. Sân nhà họ Lâm rất lớn, anh bị cánh cửa sắt chắc chắn chặn ở bên ngoài. Anh nhìn thấy Nhan Bạch Tịch mặc bộ đồ bông màu trắng gần như hòa vào màu tuyết, dưới chân không hề dừng lại, chạy thẳng về phía anh. Người chạy đến trước mặt, cô gỡ chốt kim loại sau cửa sắt, kéo cửa ra. Bạc Ngạn tay trái đút túi áo khoác ngoài, cười rất đểu: “Cửa nhà em khóa chặt thế này, là để chặn anh…” Lời còn chưa dứt, một luồng hơi thở ấm áp đã lao vào lồng ngực anh, eo anh bị ôm chặt lấy. Cơ thể anh theo động tác của cô khẽ lắc lư về sau, giơ tay vỗ vỗ lưng cô, giọng điệu ra vẻ khoa trương: “Sắp ngã rồi đấy.” Mặt Nhan Bạch Tịch chôn vào trước ngực anh, cảm nhận được hơi ấm của anh qua lớp vải áo hoodie. Cô siết chặt vòng tay, mặt vẫn ép vào ngực anh, giọng nói nghèn nghẹn: “Sao anh lại đến đây?” “Đến đưa cơm hộp cho người ta.” “Cái gì?” Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu lên khỏi ngực anh. Bên trong áo phao của Bạc Ngạn là một chiếc áo hoodie màu đen, mũ áo hoodie đội lên đầu, bên trong phía dưới còn có một chiếc mũ lưỡi trai màu xám trắng. Anh luôn thích đội chồng hai cái mũ. Vẻ mặt Nhan Bạch Tịch ngơ ngác, rõ ràng không hiểu ý anh. Tay Bạc Ngạn trượt xuống, dắt lấy tay trái cô, dẫn cô vào trong sân: “Sân nhà em có chỗ nào ăn cơm được không?” “Cái gì ?” Bạc Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay đưa lên, quẹt qua má cô, trầm ngâm hai giây: “Hay là anh vào nhà em bắt em ăn?” Suy nghĩ hai giây, vứt bỏ ý nghĩ này: “Thôi bỏ đi, anh sợ mẹ em đuổi anh ra ngoài.” Nhan Bạch Tịch vẫn không hiểu: “Cái gì vậy ..” Bạc Ngạn nhìn cô, cong môi, bật cười khẽ bằng hơi. Lúc nói chuyện đã đi đến chỗ bồn hoa trong sân, anh tùy tiện đặt chiếc túi xách tay phải lên bồn hoa, sau đó kéo Nhan Bạch Tịch đến bên cạnh mình, cởi túi đóng gói, lần lượt lấy hộp giữ nhiệt ra ngoài. Đại thiếu gia vừa lấy đồ ra vừa khẽ “xì” một tiếng, tỏ vẻ rất bất mãn với chế độ hàng không hiện tại: “Đồ đóng gói trên máy bay không được mang chất lỏng quá 100ml, chỗ cà ri cá viên của em anh đổ hết nước dùng rồi.” “Nhân viên kia còn chê anh đổ không sạch, bắt anh đổ lại lần nữa.” Nói đến đây, lại “hmm” một tiếng: “Anh chưa trải qua chuyện như vậy, ở sân bay bị người ta giữ lại bắt đổ nước cà ri.” Lúc anh đóng gói ở cửa hàng đã xử lý qua, nhưng không ngờ bên sân bay yêu cầu nghiêm ngặt như vậy. Lần đầu tiên mang đồ ăn lên máy bay, không có kinh nghiệm. Sáu bảy cái hộp giữ nhiệt, màu sắc khác nhau, lớn nhỏ cũng không giống nhau, trong đó hai cái nắp đã bị mở ra, đồ vật bên trong xóc nảy suốt đường đi, hình thức tự nhiên cũng không đẹp mắt. Anh lấy đôi đũa bạc được gói kèm trong túi đưa cho cô: “Nếm thử vài miếng cho đỡ thèm thôi, muốn ăn thì về anh lại dẫn đi ăn.” Nhan Bạch Tịch ngẩn người nhận lấy đôi đũa, giọng nói rất căng: “Tiệm A Lâm?” Yên lặng hai giây. Bạc Ngạn chống hai tay lên đùi, hơi cúi người đối diện với mắt cô, giọng nói rất ôn hòa, thậm chí có chút chậm rãi dịu dàng: “Ngẩng lên.” “Mấy hôm trước gọi điện thoại không phải nói muốn ăn sao?” Rồi lại cười, giọng dỗ dành: “Đến cũng đến rồi, không mang theo chút đồ thì kỳ cục lắm.” Nhan Bạch Tịch không biết nói gì, nhìn anh vài giây, bỗng nhiên tiến lên nửa bước, hơi cúi đầu, đầu lại lần nữa tựa vào ngực anh. “Bạc Ngạn.” Giọng cô khản đặc. “Thế mà đã cảm động rồi?” Giọng anh trêu chọc. Nhan Bạch Tịch một tay cầm đôi đũa bạc anh vừa đưa, tay kia túm lấy áo hoodie của anh: “Hơi hơi.” “Hơi hơi?” Nhan Bạch Tịch sụt sịt mũi, sửa lời: “Rất nhiều.” “Rất nhiều là bao nhiêu?” Giọng điệu thiếu đòn, “Diễn tả bằng một bài văn 800 chữ xem nào…” Bạc Ngạn còn chưa nói xong, đã ăn một phát của Nhan Bạch Tịch. Cô giơ tay đánh mạnh vào cánh tay anh, khóe môi rõ ràng là đang cong lên, nhưng trong mắt lại ngấn nước long lanh. Bạc Ngạn vừa né, vừa đưa tay lau mặt cô, dùng tay áo lau nước mắt cho cô, dáng vẻ vô lại hết chỗ nói: “Khóc cái gì, nước mắt rơi ở đây lãng phí quá, để dành lên giường không được à? Lần sau để dành lên giường…” Ba câu không có câu nào đứng đắn. Nhan Bạch Tịch trừng mắt lườm anh một cái, đẩy mạnh anh ra, ngồi xổm xuống trước đống hộp giữ nhiệt, đưa đũa gắp một viên cá viên. Mặc dù vẫn luôn giữ trong hộp giữ nhiệt, nhưng vẫn hơi lạnh, lại không có nước dùng, ăn vào miệng khô khốc. Bạc Ngạn từ phía sau xoa đỉnh đầu cô: “Ăn hai miếng cho đỡ thèm thôi, đừng ăn hỏng bụng.” Nói rồi định lấy đi cái hộp trước mặt cô đã ăn qua. Nhan Bạch Tịch vội ôm lại, đồ ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống, nói ú ớ: “Em muốn ăn, đều là cho em mà, anh giật cái gì.” Bạc Ngạn nhìn động tác của cô, khóe môi nở nụ cười, vài giây sau, cởi áo phao của mình khoác lên người cô, ngồi xuống bên cạnh mấy cái hộp giữ nhiệt đó. Nhan Bạch Tịch ngồi xổm trước bồn hoa ăn đồ, Bạc Ngạn liền ngồi bên cạnh nhìn cô. Ngoài món cá viên không có nước dùng ra, mấy loại trà bánh khác hương vị vẫn ngon như thường lệ. Ăn được một nửa, Lâm Vi gọi điện thoại tới. Chỗ hai người ngồi vừa lúc là góc khuất khi vào sân, từ trong biệt thự không nhìn thấy. Giọng Lâm Vi trong điện thoại hơi lộ vẻ gấp gáp: “Con đi đâu đấy? Vẫn chưa về à?” Có lẽ là vì ly hôn rồi lại tái hôn, cảm thấy áy náy với Nhan Bạch Tịch, Lâm Vi không còn quản cô nghiêm như vậy nữa. Nếu là trước kia, cô vừa ra khỏi cửa là điện thoại đã gọi tới rồi. Đũa Nhan Bạch Tịch chọc vào hộp giữ nhiệt, liếc mắt nhìn Bạc Ngạn: “Con ra ngoài gọi điện thoại…” “Gọi điện thoại nhất định phải ra ngoài à? Gọi xong nhanh rồi về mau.” “Biết rồi ạ.” Nhan Bạch Tịch bên này điện thoại vừa cúp, bên kia Bạc Thịnh Hoằng lại gọi tới. Bạc Ngạn vừa bắt máy, giọng Bạc Thịnh Hoằng đã truyền ra: “Con lại lấy hộp giữ nhiệt trong nhà đi đâu rồi???” “Bảy cái, con ăn bằng hộp giữ nhiệt hả???” Bạc Ngạn khẽ “hít” một tiếng, vô cùng thành thục đưa điện thoại ra xa. Giọng Bạc Thịnh Hoằng quá lớn, Nhan Bạch Tịch nghe thấy rõ ràng, ngừng đũa, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chỉ vào hộp giữ nhiệt, dùng khẩu hình hỏi “Đều là của nhà anh à?” Bạc Ngạn khẽ gật đầu, nắm cổ tay Nhan Bạch Tịch đưa tay cô về lại chỗ cũ, ý bảo cô tiếp tục ăn. “Con qua đây thăm bạn gái, mang cho cô ấy ít đồ.” “Con nói con đi đâu?” Bạc Thịnh Hoằng tưởng mình nghe nhầm. Đêm giao thừa anh không ở nhà, Bạc Thịnh Hoằng và Đoạn Chi Ngọc đều tưởng anh đi tìm Ngô Văn Vũ, gọi đến chỗ Ngô Văn Vũ biết người không có ở đó, lúc này mới gọi lại cho anh. Đầu dây bên kia Đoạn Chi Ngọc phỏng chừng nghe thấy tiếng, giành lấy điện thoại, nói với Bạc Ngạn: “Con đi tìm Tịch Tịch à?” Tay phải Bạc Ngạn đặt giữa hai đầu gối: “Vâng.” Đoạn Chi Ngọc im lặng một chút: “Đưa điện thoại cho Tịch Tịch đi.” Bạc Ngạn lấy di động khỏi tai, đưa qua: “Mẹ anh muốn nói chuyện với em.” Nhan Bạch Tịch buông đũa, nuốt nốt đồ ăn trong miệng, hai tay nhận lấy, khẽ hít vào: “Alo, dì ạ?” Đoạn Chi Ngọc: “Bây giờ con có an toàn không? Thằng nhóc kia nếu cứ quấn lấy con không tha, con có thể báo cảnh sát…” Bạc Ngạn giật lại di động, bật loa ngoài, nói với người bên kia: “Mẹ, mẹ nghĩ con không nghe thấy à?” “Con đưa điện thoại cho Tịch Tịch.” “Con không đưa, mẹ suốt ngày dạy bạn gái con báo cảnh sát.” Nhan Bạch Tịch nghiêng người tựa vào một bên, nghe thấy tiếng cười khúc khích không ngừng. Bạc Ngạn cụp mắt liếc qua, véo véo má cô, sau đó tóm lấy cổ tay cô kéo thẳng người qua ngồi bên cạnh mình. Nhan Bạch Tịch nhỏ giọng: “Em còn chưa ăn xong…” “Không ăn nữa, nguội hết rồi, chỉ cho em nếm một miếng thôi.” Cuộc đối thoại của hai người bị người đầu kia nghe thấy, giọng Bạc Thịnh Hoằng vang lên: “Tịch Tịch? Thằng nhóc đó không làm gì con chứ…” Bạc Ngạn ngắt lời: “Hai người có phiền không vậy.” Nhan Bạch Tịch kéo tay Bạc Ngạn lấy lại điện thoại, hắng giọng hai tiếng, liếc nhìn Bạc Ngạn một cái, nói với đầu dây bên kia: “Cô, chú ạ.” Đoạn Chi Ngọc đáp lời. Mắt Nhan Bạch Tịch cười cong lên, ôm lấy cổ Bạc Ngạn, tựa vào vai anh, môi kề sát điện thoại, nói với đầu dây bên kia: “Anh ấy không làm gì đâu ạ… Anh ấy đến nhà con tìm con, còn mang đồ ăn ngon cho con nữa.” “… Hơn nữa chúng con… chúng con đang nghiêm túc ở bên nhau ạ.” Hai vợ chồng đối diện im lặng hai giây, Bạc Thịnh Hoằng: “Vậy được rồi, nếu đã đến nhà con thì phải nói với mẹ con một tiếng, đừng để bà ấy lo lắng.” Giọng Nhan Bạch Tịch mang theo tiếng cười: “Con biết rồi ạ.” Nói thêm vài câu, Bạc Ngạn giật lại điện thoại cúp máy. Nhan Bạch Tịch nhìn động tác của anh, một lát sau, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn vào nhà em không?” Bạc Ngạn nâng khuỷu tay cô đỡ cô đứng dậy, sau đó kéo áo phao đang khoác trên người cô xuống một chút, để cô ngồi nửa mông lên bồn hoa. “Mẹ em có đánh anh không?” Nhan Bạch Tịch lắc đầu: “… Cái đó thì chắc không, nhưng nhà em hơi đông người…” Giới thiệu sẽ hơi phiền phức. Bạc Ngạn nhìn ra sự rối rắm của cô, cười một tiếng, xoa đỉnh đầu cô: “Em về đi, anh ra thành phố thuê khách sạn ở một đêm.” Anh vốn dĩ cũng không định thật sự vào cửa nhà cô. Tình hình nhà cô vốn đã phức tạp, đêm giao thừa đột nhiên không báo trước mà dắt bạn trai về càng khó giải thích. Anh nắm vai cô đứng dậy, cởi chiếc áo khoác của mình trên người cô ra, vỗ vỗ lưng cô, đẩy nhẹ về phía trước một chút: “Về đi, không thì dì Lâm lại gọi điện thoại cho em bây giờ.” Nhan Bạch Tịch “Ồ” một tiếng, hai mắt nhìn anh, vân vê ngón tay. “Nhìn anh làm gì?” Anh véo má cô. “Người giao cơm hộp giao xong rồi thì cơm hộp cũng ở nhà em luôn hả?” Anh nói đùa. Nhan Bạch Tịch biết anh nói vậy là để cô không bị áp lực tâm lý. Nhìn chằm chằm anh suy nghĩ hai giây, hạ quyết tâm, tiến lên nửa bước, dắt lấy tay anh: “Hay là anh vào nhà với em đi.” “Em nói với mẹ một tiếng, còn ông bà ngoại nghĩ thế nào…” Cô gãi gãi tóc, “Họ thật ra đối với em đều không tệ, nên không sao cả, hơn nữa cho dù họ cảm thấy chuyện này em làm không thích hợp cũng không sao…” Nghiêm túc cân nhắc tình huống dẫn Bạc Ngạn về nhà hiện tại trong đầu, sau đó ngẩng đầu lên, rất kiên định: “Anh vốn dĩ là bạn trai em… Tại sao phải giấu giếm.” “Anh tốt với em như vậy, sao em có thể để anh ở khách sạn được.” Bạc Ngạn nhìn vào mắt cô, một lát sau, lại véo má cô: “Được.” Mười phút sau, Bạc Ngạn nghênh ngang bước vào cửa nhà họ Lâm. Nhan Bạch Tịch mấy phút trước đã nói tình hình với Lâm Vi trong điện thoại. Ông ngoại Nhan Bạch Tịch cả đời làm văn nhân, hơi câu nệ về quy củ, lúc Lâm Vi ra đón hai người vào, không nói với ông cụ về quan hệ của Bạc Ngạn và Nhan Bạch Tịch, chỉ nói Bạc Ngạn là con trai của một người bạn ở Hồng Kông xa xôi. Qua “0” giờ, đón giao thừa kết thúc, mặc dù mấy đứa nhỏ đều không muốn ngủ, nhưng vẫn đi rửa mặt sửa soạn về phòng mình. “Bạc Ngạn.” Lâm Vi đẩy cửa bước vào, phía sau là một dì giúp việc đang ôm chăn và gối. Bà liếc mắt nhìn Nhan Bạch Tịch, nói với Bạc Ngạn: “Cháu ở phòng này nhé?” Vừa nãy bà đẩy cửa còn nhìn thấy hai người nắm tay, lúc này lại đứng một trái một phải, cách nhau nửa mét. Phòng ở tầng 3, là phòng khách gần gác mái. Bạc Ngạn hơi cúi người, rất lễ phép: “Cảm ơn dì, ở đây là được rồi ạ, phiền dì quá.” Lâm Vi cũng gật đầu, sau đó dặn dò dì giúp việc giúp Bạc Ngạn dọn dẹp phòng, rồi xoay người ra ngoài, gọi cả Nhan Bạch Tịch ra cùng. Ra khỏi cửa, Lâm Vi bảo Nhan Bạch Tịch đóng cửa phòng lại, không vội đi ngay. Nhan Bạch Tịch sờ sờ chóp mũi, ngẩng đầu: “Mẹ.” Lâm Vi thực ra cũng không đặc biệt không vui. Bà là người có tham vọng sự nghiệp, so với việc để Nhan Bạch Tịch tùy tiện tìm một người mà bà “tự cho là” thích hợp, bà càng hy vọng con gái có thể liên hôn với gia đình có ích hơn cho bản thân cô. Cho nên nhà họ Bạc thực sự là một lựa chọn rất tốt. “Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?” Nhan Bạch Tịch nhìn xuống sàn nhà bên cạnh, nói thật: “Một năm trước từng ở bên nhau một thời gian, sau đó chia tay, đầu tháng trước con về Hồng Kông, lại quay lại với nhau.” Lâm Vi thoáng nhíu mày: “Một năm trước? Yêu đương tại sao không nói với mẹ?” Nhan Bạch Tịch cũng khẽ nhíu mày: “Lúc đó vẫn chưa ổn định…” Lâm Vi ngắt lời cô, giọng điệu cũng không nghiêm khắc: “Vậy bây giờ thì sao? Ổn định rồi? Mẹ hy vọng con không phải là hành động bốc đồng nhất thời, hôm nay yêu người này mai yêu người khác, mẹ hy vọng con đã suy nghĩ cẩn thận sau đó…” Nhan Bạch Tịch hiếm khi đợi Lâm Vi chưa nói xong đã tiếp lời: “Suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ xem nhà họ Bạc có phải là lựa chọn tốt nhất không, chúng con ở bên nhau có giúp ích gì cho gia đình không?” Nhan Bạch Tịch khẽ thở dài: “Mẹ, con thích anh ấy, không phải cảm thấy ở bên nhà họ Bạc tốt cho sự phát triển sau này của con mới chọn anh ấy.” “Là thích, mẹ có hiểu không ạ?” Nửa giây sau, Lâm Vi mở miệng: “Mẹ không thích lắm cách con làm việc như vậy, hôn nhân là chuyện rất quan trọng trong đời người, chỉ thích thôi không thể là lý do duy nhất, cần phải cân nhắc toàn diện, mối quan hệ này có giá trị hay không…” “Hôn nhân của mẹ và ba rất có giá trị, vậy mẹ có hạnh phúc không?” “Quan hệ hiện tại của mẹ và chú Cố cũng rất có giá trị, vậy mấy ngày nay mẹ ở cùng chú ấy và con của chú ấy có hạnh phúc không?” Hai mẹ con đối diện nhau, Lâm Vi không nói gì. “Mẹ,” Hốc mắt Nhan Bạch Tịch bỗng nhiên hơi cay, cô không hiểu, “Tại sao không thích lại phải kết hôn chứ? Hôn nhân ngay từ đầu… ngay từ đầu chính là vì thích, mới có mối quan hệ hôn nhân này.” Cô nhìn Lâm Vi, lúc nhìn thấy Bạc Ngạn một giờ trước cũng không giống như bây giờ, nước mắt lăn dài từ khóe mắt xuống: “Mẹ không thích ba, ba cũng không thích mẹ, cho nên con chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc.” “Nhưng Bạc Ngạn thích con, rất rất thích con, trước anh ấy con chưa bao giờ biết một người có thể thích một người khác nhiều như vậy.” “Con cũng rất thích anh ấy, anh ấy bao dung, nhạy bén, biết rất nhiều thứ, trong lĩnh vực anh ấy thích thì chuyên tâm lại chuyên nghiệp, có thiên phú lại rất chăm chỉ cũng làm rất tốt, con nhìn thấy anh ấy sẽ vui vẻ, không nhìn thấy anh ấy thì sẽ nhớ nhung, nghe anh ấy nói chuyện luôn cảm thấy thú vị… Mẹ ơi con cảm thấy đây mới là thích, con thích anh ấy.” Nhan Bạch Tịch về giọng nói và diện mạo đều giống Lâm Vi. Hai mẹ con có diện mạo tương tự dịu dàng, giọng nói cũng ôn nhu, cho nên đoạn đối thoại này từ đầu đến cuối đều rất ôn hòa, bao gồm cả động tác hiện tại của Nhan Bạch Tịch. Cô hơi nghiêng đầu, đầu ngón tay quệt đi giọt nước mắt treo trên chóp mũi. Cô rất ít khóc, quanh năm suốt tháng cũng không có mấy lần, đây cũng là lần đầu tiên, cô ở trước mặt Lâm Vi khóc lóc nói chuyện như vậy. Lâm Vi im lặng rất lâu, rất lâu. Một lát sau, bà rất nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Nhan Bạch Tịch: “Xin lỗi con.” “Mẹ cứ nghĩ làm cho con sống tốt,” bà dừng lại một chút, trong giọng nói có cảm xúc hơi mờ mịt, “Mẹ cứ nghĩ làm cho con sống tốt chính là tốt cho con.” Nhan Bạch Tịch cụp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, ống tay áo cô vì vừa lau nước mắt nên hơi ướt, cô hai tay nắm góc áo đó vô thức chà xát. Cô khẽ sụt sịt mũi, không khóc nữa, nhưng giọng nói còn nghèn nghẹn: “Con không muốn suy nghĩ về giá trị và lợi ích gia tộc mà mẹ nói, ổn định hay không ổn định.” “Con chỉ biết con muốn ở bên anh ấy,” cô dừng lại một chút, ngữ khí còn kiên định hơn vừa rồi, “Ít nhất hiện tại mỗi một khoảnh khắc nghĩ đến anh ấy,con đều nghĩ muốn vĩnh viễn ở bên anh ấy.” Rất lâu sau. Lâm Vi vỗ vỗ đầu cô: “Con tự quyết định đi.” “Nhà họ Bạc quả thật rất tốt…” Lâm Vi nói đến đây dừng lại, một lát sau, sửa lời, “Mẹ hy vọng con vui vẻ.” Đại khái là đoạn đối thoại này chạm đến đề tài hai mẹ con chưa bao giờ nói tới, Lâm Vi cũng không giỏi về mặt này, sau đó không nói gì thêm, chỉ lại sờ sờ đầu Nhan Bạch Tịch, xoay người rời đi. Khi bóng dáng bà biến mất ở cửa cầu thang, cảm xúc của Nhan Bạch Tịch mới vừa điều chỉnh lại. Khẽ hít hít mũi hai lần, lại đưa tay lau khóe mắt, sau đó cánh cửa bên cạnh bỗng nhiên bị mở ra. Bạc Ngạn một tay nắm tay nắm cửa, nghiêng vai dựa tường nhìn cô. Lông mi cô còn vương nước mắt, long lanh. Một lát sau, dì giúp việc dọn phòng từ phía sau Bạc Ngạn đi tới, Bạc Ngạn buông tay nhường chỗ, dì giúp việc khẽ gật đầu với hai người, sau đó tránh họ đi về phía xa. Ánh mắt Bạc Ngạn từ bóng lưng dì giúp việc chuyển lại đây. Tiếp theo Nhan Bạch Tịch nhìn thấy anh từ trong túi móc điện thoại ra. Bạc Ngạn: “Lặp lại lời tỏ tình vừa nãy đi, nghe chưa đủ.” “Cái gì ạ?” “Cái gì vừa nãy ấy,” Bạc Ngạn bấm vào ghi chú vừa ghi, thần sắc vô cùng tự nhiên, “Em nói với mẹ em ấy, bắt đầu từ đoạn nói anh bao dung nhạy bén.” “……” Nhan Bạch Tịch có chút xấu hổ, “Sao anh lại nghe lén? Em không nói đâu, em quên mất mình nói gì rồi…” “Không sao anh nhớ,” Bạc Ngạn đưa chiếc điện thoại đã mở ghi chú qua, hai tay đút túi quần dựa tường, lười biếng, cằm chỉ vào điện thoại trong tay cô ý bảo, “Vừa nghe vừa gõ lại rồi, đọc theo đi.” Bạc Ngạn: “Đọc hai lần đi, trước để anh nghe một lần, sau để anh ghi âm một lần.”

Bình Luận (0)
Comment