Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 82

“………” “Em không đọc.” Nhan Bạch Tịch ném điện thoại lại vào lòng anh. Chút buồn bã vừa rồi đã bị mấy lời của anh đánh bay mất tăm, cô đưa mu bàn tay dụi mắt, xoay người định đi về phía cầu thang thì bị Bạc Ngạn giữ lại. Anh kéo cổ tay cô lôi người quay lại phía trước, cúi người nhìn cô, giọng ôn tồn: “Sao mới trêu em hai câu đã không để ý đến anh rồi?” “Anh cẩn thận một chút,” Nhan Bạch Tịch đập tay anh, cẩn thận liếc về phía cầu thang, đè giọng, “Coi chừng bị mẹ em nhìn thấy.” Bạc Ngạn cười nhẹ một tiếng, kéo cô lại gần hơn một chút, một bộ dạng bất cần kiểu ‘dù trời có sập xuống thì em vẫn là bạn gái anh’: “Em vừa mới nói với dì Lâm nhiều lời thích anh như thế, bây giờ cho dù bà ấy tới, khẳng định cũng nghĩ là em bám lấy anh không buông.” “Dì có thể nghĩ là em muốn trêu chọc anh.” Anh thật đúng là không cần mặt mũi. Nhan Bạch Tịch bị trêu cười, vừa đẩy anh vừa nghiêng người né: “Anh đừng tưởng gác mái nhà em không có camera giám sát là có thể làm bậy!” “Ai làm bậy,” Bạc Ngạn bật cười thành tiếng, hơi cúi đầu, nhìn cô giãy giụa trong lòng mình, “Anh chỉ muốn nghe lại một lần bạn gái anh tỏ tình với anh thế nào thôi, anh có muốn hôn em đâu.” Nhan Bạch Tịch túm lấy quần áo anh, cười khúc khích, một lát sau, kéo cổ áo anh bỗng nhiên nhón chân, hôn lên khóe môi anh một cái. Buông chân xuống lại liếc nhìn về phía cầu thang lần nữa, nhỏ giọng: “Như vậy được chưa, được không?” Có người chơi xấu: “Anh bảo em tỏ tình, không bảo em hôn anh, em thừa nước đục thả câu đấy à.” “Bạc Ngạn!” Nhan Bạch Tịch cao giọng. Bạc Ngạn thu lại vẻ đùa cợt, gật gật đầu: “Được, vậy anh trả lại cho em, không chiếm tiện nghi của em.” Nói rồi anh nâng cằm cô, hơi cúi đầu xuống. Nhan Bạch Tịch cười đẩy đầu anh ra: “Ai muốn anh trả lại, Bạc Ngạn!” Hai người nô đùa một hồi, cuối cùng Nhan Bạch Tịch đóng hé cửa phòng, để anh dựa vào khung cửa: “Mấy ngày nay ở nhà em, hai chúng ta duy trì khoảng cách 1 mét.” Bạc Ngạn khoanh tay dựa vào khung cửa: “Được được được, em cứ đối xử như vậy với bạn trai bao dung nhạy bén, đẹp trai ưu tú, từ Hồng Kông bay tới đây đưa cơm hộp cho em đi…” Nhan Bạch Tịch tiến lên nửa bước, kéo cổ áo anh túm xuống, lại lần nữa rất nhẹ nhàng chạm lên môi anh, híp mắt cười, giọng nói mềm mại: “Không được có ý kiến.” Bạc Ngạn ở nhà Nhan Bạch Tịch ba ngày, trong thời gian đó Nhan Bạch Tịch vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ anh lại lên cơn không kiểm soát được, làm ra chuyện gì không biết xấu hổ ở nhà mình. Nhưng ba ngày trôi qua phát hiện lo lắng của mình là thừa thãi. Bạc Ngạn là một người… nếu anh muốn, anh có thể khiến tất cả mọi người yêu thích, đối với trưởng bối thì khách khí lễ phép, đối với đám trẻ con thì trị gọn gàng, chỉ trong hai ngày, mấy đứa nhóc nghịch ngợm gây sự đều vây quanh gọi anh là “anh trai”. Nhan Bạch Tịch cùng anh sóng vai đứng trong sân nhà cũ họ Lâm. Trong tay cô bưng đĩa trái cây dì giúp việc vừa gọt xong, nghiêng mắt liếc người đang cách mình nửa mét. Bạc Ngạn cảm nhận được ánh mắt của cô, không nhìn cô, vẫn một tay đút túi, nhìn mấy đứa nhóc đang chơi bóng cách đó không xa, thờ ơ nói: “Sao thế, em cũng muốn gọi anh trai à?” Ngày Tết, mấy hôm nay ông trời đặc biệt ưu ái, thời tiết và nhiệt độ đều tốt lạ thường, giờ này buổi chiều, ánh nắng rải khắp sân. Các trưởng bối đang uống trà dưới ô che nắng trên bãi cỏ cách đó mấy mét. Nhan Bạch Tịch liếc nhìn về phía đó, thấy không ai nhìn về phía họ, tay trái lặng lẽ đưa qua, véo eo Bạc Ngạn một cái. Bạc Ngạn tóm lấy tay cô nắm chặt. Nhan Bạch Tịch đè giọng, một bộ dạng mờ mịt không hiểu: “Rốt cuộc anh lấy đâu ra lắm sở thích quái đản thế…” Bạc Ngạn bị cô chọc cười, kéo mu bàn tay cô ra sau lưng, nhẹ nhàng véo đầu ngón tay cô hai cái, nghiêng đầu, ghé lại gần một chút: “Lúc về anh có thể dọn đến căn hộ của em không?” Nhan Bạch Tịch kỳ quái: “… Anh không phải đã dọn qua rồi sao?” Từ đêm đầu tiên anh ngủ lại đó bắt đầu, sau này anh có đi hay không chẳng lẽ chính anh không rõ? “Anh nói là hoàn toàn ấy, anh ở nhà dọn dẹp ba vali hành lý rồi, chuẩn bị dọn đến nhà em…” Nhan Bạch Tịch kinh ngạc ngắt lời anh: “Anh nói mấy vali?” “Ba vali, còn đóng gói hai thùng giấy nữa.” “Không được không được, nhà em không để vừa đâu.” Bạc Ngạn nghe vậy dừng lại, thật sự đang cân nhắc: “Vậy anh mua cho em thêm một căn nhà nữa trong khu nhà em nhé?” “Lúc mẹ em mua nhà cho em không cân nhắc đến anh, đúng là hơi nhỏ thật…” Nhan Bạch Tịch không biết tại sao lại có người mặt dày vô sỉ đến mức này: “Mẹ em mua nhà cho em đương nhiên sẽ không cân nhắc đến anh.” “Đúng vậy,” Bạc Ngạn tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, “Cho nên anh trách dì đâu, anh tự mua cho em.” “………” Bạc Ngạn từ trước đã đặt vé máy bay chiều mùng ba Tết, Nhan Bạch Tịch tối hôm trước đã nói với Lâm Vi là phải về Hồng Kông, Lâm Vi đại khái cũng biết Bạc Ngạn đến đây là vì tìm cô. Nếu là trước kia, biết hai người đang yêu đương có lẽ sẽ không dễ dàng để Nhan Bạch Tịch đi như vậy, nhưng hiện tại… cuộc đối thoại đêm giao thừa của hai mẹ con khiến bà không còn kiên định như trước nữa. Bà và Nhan Vĩ Minh rất thành công trong sự nghiệp, nhưng về phương diện làm ba mẹ thì đúng là không đủ tư cách. Buổi tối về đến Hồng Kông, Nhan Bạch Tịch được người trong ban nhạc hẹn đi liên hoan. Năm ngoái năm buổi biểu diễn hiệu quả rất tốt, năm sau có một lễ hội âm nhạc mời họ đến làm ban nhạc biểu diễn xen kẽ, đây là buổi biểu diễn có quy cách cao hơn tất cả những lần họ tham gia trước đây. Để chúc mừng nhận được lời mời, mọi người trong nhóm bàn bạc, hẹn tối hôm đó ăn cơm. Lúc đó Nhan Bạch Tịch và Bạc Ngạn đang đi về phía bãi đỗ xe. Xe Bạc Ngạn vẫn đậu ở bãi đỗ xe sân bay, mấy ngày trước đến đã không lái đi. Anh đi phía trước đẩy hành lý, Nhan Bạch Tịch vì trả lời tin nhắn nên bị tụt lại hai bước. Bạc Ngạn ý thức được người bên cạnh không theo kịp, dừng chân, đợi cô vài giây, Nhan Bạch Tịch liếc anh một cái, đi lên: “Bọn Chúc Vũ gọi em đi ăn cơm.” Bạc Ngạn nhướng mày: “Hôm nay?” Từ lúc Nhan Bạch Tịch đi trước Tết đến hôm nay, tính ra hai người đã có gần nửa tháng không ở riêng bên nhau. Nhan Bạch Tịch hai tay nắm chặt di động, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Đúng vậy.” Đại thiếu gia tỏ vẻ hơi bất mãn: “Người trong ban nhạc của các em có phải đều không yêu đương không, Tết nhất thế này, đều không cần thế giới hai người à?” Câu này anh không hề hạ giọng, mấy người đi ngang qua bên cạnh đều nhìn anh. Nhan Bạch Tịch cảm thấy xấu hổ, tiến lên hai bước chặn tay anh lại, giọng đầy bực bội: “Anh có thể nói nhỏ tiếng một chút được không?!” Hai người ánh mắt đối nhau, cô liếc anh một cái, lẩm bẩm: “Chỉ mình anh có bạn gái chắc?” Bạc Ngạn khẽ “hừ”, ngữ khí còn mang theo chút kiêu ngạo không biết từ đâu tới: “Dù sao thì người trong ban nhạc em không có.” “Có thì cũng không đẹp bằng bạn gái anh.” Nhan Bạch Tịch: ……… Cho anh sỉ đi. Để đồ đạc lại căn hộ, dọn dẹp đơn giản một chút, Bạc Ngạn lái xe đưa người đi. Gần đến địa điểm hẹn, Nhan Bạch Tịch xuống xe mua thuốc giải rượu. Tụ tập giữa những người trẻ tuổi, vòng hai là khó tránh khỏi, thường thì ăn cơm xong sẽ lại đến quán bar uống chút rượu chơi game, Nhan Bạch Tịch luôn thích làm việc theo kế hoạch, nên muốn chuẩn bị trước. Cô đẩy cửa xuống xe, Bạc Ngạn ở ghế lái cũng tháo dây an toàn đi xuống cùng. Nhan Bạch Tịch quay đầu liếc anh một cái: “Anh làm gì vậy? Em mua xong là về liền mà.” Chỉ mất vài phút thôi. Giữa tháng hai, nhiệt độ so với trước đó lại tăng lên một chút, Bạc Ngạn mặc một chiếc áo khoác gió mỏng màu trắng gạo, hai tay đút túi: “Đi cùng.” Siêu thị này nằm gần một trung tâm thương mại phía sau, diện tích rất lớn, hai người đi đến khu vực chuyên bán thuốc giải rượu, nhìn các sản phẩm trên kệ nghiên cứu một lúc. Nhan Bạch Tịch lấy một hộp trong đó xuống, giơ lên với Bạc Ngạn: “Anh nói em mua cái này được không?” Bạc Ngạn không nhìn thuốc trong tay cô, ánh mắt đều dán trên người cô, lướt qua đường môi cô: “Đều được, dù sao cũng không phải mua cho anh ăn.” Anh khoanh tay dựa vào kệ hàng, đường nét gương mặt sắc lẹm, đẹp trai có chút quá đáng. Nhan Bạch Tịch giơ tay che miệng anh lại: “Cái gì gọi là không cho anh ăn, thuốc giải rượu thì ăn bậy bạ cái gì??” Bạc Ngạn khẽ hừ, đổi trọng tâm chân, kéo tay cô khỏi môi mình, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay cô: “Nhưng sẽ mua cho mấy tên đàn ông thân thiết trong ban nhạc của em ăn.” Nhan Bạch Tịch cảm thấy cái định ngữ này của anh đặc biệt kỳ quái: “Em thân với họ chỗ nào??” “Anh làm sao biết được,” Bạc Ngạn lười biếng, “Dù sao thì còn mua thuốc giải rượu cho họ.” “………” Nhan Bạch Tịch từ trên kệ lấy thêm hai hộp thuốc giải rượu khác nhét vào lòng anh: “Cũng mua cho anh rồi, mua cho anh hai hộp, về nhà anh vừa uống rượu vừa tự pha mà ăn.” Bạc Ngạn: ……… Nhan Bạch Tịch xách giỏ đựng mấy hộp thuốc, đi về khu vực khác, Bạc Ngạn đi theo sau cô. Đi được hai bước, Nhan Bạch Tịch quay đầu lại: “Hay là anh đi cùng em nhé?” Bạc Ngạn nhướng mắt liếc cô một cái, tay phải đưa lên, ngón út gãi vành tai, giống như cuối cùng cũng đợi được câu này: “Ồ, được thôi.” Cái vẻ kiêu ngạo được thể hiện đầy đủ. Nhưng giọng nói vừa dứt, Nhan Bạch Tịch vẫn nhìn anh, hai người đối mặt. Giữa ánh mắt hai người có những dòng chảy ngầm thoáng hiện. Một lát sau, Bạc Ngạn hứa hẹn nói một câu: “Anh không nổi điên đâu.” Nhan Bạch Tịch khẽ híp mắt, ánh mắt không hoàn toàn tin tưởng. Bạc Ngạn đưa tay sờ gáy, khẽ “Hmm” sửa lời: “Anh cố hết sức.” “Anh mà phát điên thì làm sao bây giờ?” Bạc Ngạn nhìn cô ba giây, tay từ sau gáy buông xuống, thản nhiên nói một câu: “Về nhà rồi phát điên sau.” Hai người vẫn đối mặt, im lặng vài giây, Nhan Bạch Tịch đột nhiên tưởng tượng đến cái gì đó, bên tai hơi nóng lên, sau đó xoay người đi về phía trước, lẩm bẩm lầu bầu: “Về nhà cũng không cho phát điên.” Trên đường đến quầy thu ngân, đi ngang qua một dãy khu đồ chơi, bán đồ chơi trẻ em, đủ màu sắc treo đầy tường. Chúc Vũ vừa lúc gọi điện thoại tới, Nhan Bạch Tịch đưa cái giỏ đang xách tay phải cho Bạc Ngạn, đi sang bên cạnh hai bước, nghe Chúc Vũ nói chuyện. Bạc Ngạn đợi cô, buồn chán, cúi đầu liếc nhìn di động, màn hình tắt, ánh mắt dừng lại ở kệ đồ chơi bên cạnh. Đồ chơi trẻ em ngày càng nhiều, tay nghề cũng ngày càng tinh xảo, gần đây một bộ phim hoạt hình chủ đề cảnh sát và tội phạm rất hot, các trung tâm thương mại tương ứng cũng nhập rất nhiều loại đồ chơi này. Súng đồ chơi tạo hình giống hệt trong phim hoạt hình xuất hiện ở các trung tâm thương mại lớn. Tất cả trẻ con đều quyết tâm trở thành một cảnh sát chính nghĩa ngầu bá cháy. Ánh mắt Bạc Ngạn dừng lại ở một hộp đồ chơi trên khu trưng bày của quầy hàng, giây lát, anh lấy hộp đó khỏi kệ, nhìn nhìn hai mắt. Khẩu súng rất thật, kèm theo một chiếc còng tay bằng bạc, anh rất nhẹ nhàng nhướng mày. Ba giây sau, anh đặt hộp lại chỗ cũ, mở di động lên. Nhan Bạch Tịch cúp điện thoại đi về: “Đi thôi, Chúc Vũ nói mọi người tụ gần đông đủ rồi, kêu chúng ta nhanh lên.” Nhìn thấy Bạc Ngạn đang xem di động, thuận miệng hỏi thêm một câu: “Anh đang làm gì đấy?” Bạc Ngạn tắt màn hình, cất điện thoại đi, đuổi kịp cô: “Mua ít đồ.”

Bình Luận (0)
Comment