Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 83

Hai mươi phút sau, họ đến địa điểm ăn cơm. Vì người đến đông nên đã đặt một phòng ngăn kiểu mở, thông với sảnh lớn bên ngoài, nhưng nằm ở góc, hai mặt là tường, còn một mặt là bình phong. Ngoài các thành viên cốt cán của ban nhạc, còn có mấy anh chị khóa trên thường cùng họ luyện tập, một số người còn dẫn theo “người nhà”. May là phòng ngăn này vừa vặn có hai bàn, ngồi xuống vẫn dư dả. Bạc Ngạn và Nhan Bạch Tịch đến hơi muộn, vị trí được xếp ở phía ngoài, gần sảnh lớn. Lúc ngồi xuống, Bạc Ngạn nắm lấy cánh tay Nhan Bạch Tịch, đổi vị trí của cô vào phía trong dựa tường, còn mình thì ngồi ở chỗ gần lối đi nhỏ để tiện gọi món. Nhan Bạch Tịch liếc anh một cái rồi ngồi xuống. Người đông thì hoàn cảnh liền hỗn loạn, nhưng hai người ngồi xuống chưa đầy vài giây, Chúc Vũ đã phát hiện ra họ. Thực ra không chỉ Chúc Vũ, ánh mắt của gần như mọi người ở hai bàn ít nhiều đều hướng về phía họ. Nhan Bạch Tịch vốn đã xinh đẹp, lại thêm một Bạc Ngạn, mọi người muốn không nhìn cũng khó. Năm ngoái gặp ở livehouse một lần, mọi người đều có ấn tượng sâu sắc về anh. Khí chất của Bạc Ngạn thực sự quá mạnh mẽ, cao 1 mét 88, người cao nhất trong hai bàn còn thấp hơn anh mấy cm, đường nét khuôn mặt sắc bén, lúc không cười trông cực kỳ lạnh lùng. Đương nhiên lúc cười trông cũng chẳng ôn hòa mấy, đuôi mày hơi nhếch lên, một vẻ vừa bất cần vừa lạnh lùng xa cách. Lúc này anh ngồi hơi d*ng ch*n, cánh tay phải gác lên lưng ghế của Nhan Bạch Tịch, một tư thế mạnh mẽ bao bọc cô trong phạm vi thế lực của mình. Mà Nhan Bạch Tịch càng ngày càng quen với dáng vẻ này của anh, lúc này đang cúi đầu xem di động, không cảm thấy có gì không ổn. Lý Thanh Thanh nhắn tin nhờ cô chọn giúp dây chuyền, cô lướt xem vài lần, không chọn được, liền kéo kéo quần áo Bạc Ngạn, đưa di động đến trước mặt anh: “Cái nào đẹp hơn?” “Em muốn mua à?” Bạc Ngạn lướt qua, lại nhìn mặt cô, “Đều đẹp.” Nhan Bạch Tịch khẽ lắc tay: “Không phải em, là Thanh Thanh, anh thấy cậu ấy đeo cái nào đẹp hơn?” Bạc Ngạn cụp mắt nhìn lại mấy tấm ảnh đó, rồi lại ngước mắt lên: “Không biết.” “Không thân với cô ấy, không tưởng tượng ra được cảnh cô ấy đeo.” Anh nói thật. “Thôi được rồi.” Nhan Bạch Tịch có chút thất vọng, tự mình lướt ảnh xem lại vài lần, nghiêm túc chọn lựa. Cuối cùng quyết định một cái cô cảm thấy tương đối ổn, trả lời lại cho Lý Thanh Thanh. Người bên cạnh lại lên tiếng: “Em không cần à?” “Cái gì?” Nhan Bạch Tịch nhìn anh. Cằm Bạc Ngạn chỉ vào điện thoại của cô: “Mấy cái vừa nãy.” “Không cần, em không cần đâu.” “Tại sao?” Khuỷu tay trái Bạc Ngạn chống lên tay vịn, sờ sờ vành tai, vẫn luôn nhìn cô, lại khen một lần nữa, “Em đeo cái nào cũng đẹp.” Anh khen thật sự quá nghiêm túc, hai người nhìn nhau hai giây, Nhan Bạch Tịch bật cười thành tiếng. Bạc Ngạn liếc cô một cái, rút điện thoại từ tay cô. Nhan Bạch Tịch nhìn lướt qua mọi người vẫn đang nói chuyện, nhoài người tới: “Anh làm gì vậy?” Bạc Ngạn dùng điện thoại của mình quét mấy tấm ảnh trên điện thoại cô để tìm dây chuyền, sau đó lần lượt thêm vào giỏ hàng, bấm thanh toán. Nhan Bạch Tịch muốn giật lại điện thoại: “Anh làm gì thế, em không cần…” Hai người ngồi ở góc, sự chú ý ban đầu của mọi người đã chuyển đi, không ai để ý đến họ. Tay Bạc Ngạn đang đặt trên lưng ghế cô đưa lên, sờ sờ bên tai kia của cô, kéo người vào lòng mình hơn, cúi đầu: “Anh thích xem em đeo.” Dừng lại hai giây, lại bổ sung một câu: “Lần sau chỉ mặc áo ngủ thì đeo cho anh xem được không?” Giọng anh rất thấp, từng chữ từng chữ như gãi vào vành tai cô. Nhan Bạch Tịch cảm thấy tai ngứa ngáy, giơ tay che lại, sau đó mới phản ứng lại anh nói gì, vừa định nói chuyện thì lại bị anh ngắt lời. “Đúng rồi, em có cái dây…” Anh nhớ lại một chút lần trước nhìn thấy ở nhà, cái danh từ cô nói, “Dây đeo eo?” Một sợi dây rất dài rất mảnh, ở giữa có đính mấy viên trân châu rất nhỏ. Rất đẹp, đeo trên người cô chắc chắn còn đẹp hơn. Nhan Bạch Tịch lại nhìn xung quanh, đưa tay ra sau đập vào mu bàn tay Bạc Ngạn, đè giọng: “Anh có thể đừng nói linh tinh ở bên ngoài được không!” Mặc dù giọng anh rất thấp rất thấp, chỉ có hai người nghe thấy, nhưng cô vẫn bị lời anh nói làm cho vô cùng xấu hổ. Bạc Ngạn khẽ cười, bị cô đánh nên ngậm miệng lại. Sau đó giữ im lặng, theo ý cô đóng vai một người bạn trai tốt đứng đắn hoàn toàn không phù hợp với tính cách của anh, không nói lời bậy bạ, cũng không trêu chọc cô nữa, động tác làm nhiều nhất là gắp thức ăn cho cô. Mặc dù hai người cũng không nói chuyện nhiều, thỉnh thoảng vẫn có người nhìn về phía họ. Sau giải đấu mùa hè, Bạc Ngạn hiện tại quả thật có chút danh tiếng, người đến ăn cơm có vài người nhận ra anh, cho dù không biết mặt thì phần lớn cũng từng nghe qua tên anh. Ăn cơm được một nửa, có người từ bàn cách đó hai bàn đi tới, hỏi xin chữ ký Bạc Ngạn. Đến là một cặp anh em, cô em gái nhỏ tuổi hơn một chút, tính cách hoạt bát, liếc thấy Nhan Bạch Tịch bên cạnh anh, theo bản năng kinh ngạc hỏi: “Là bạn gái ạ?” Rốt cuộc nửa người Bạc Ngạn đang che chắn cô gái, tư thế bảo vệ thật sự quá rõ ràng, ai nhìn vào cũng thấy là tình nhân. Bạc Ngạn gật đầu, lúc đưa tờ giấy đã ký tên qua, tay kia ôm gáy Nhan Bạch Tịch nhẹ ấn vào lòng mình một chút, che mặt cô đi, nói với cặp anh em kia: “Phiền phức rồi.” Ý là không hy vọng lan truyền bất kỳ hình ảnh hay thông tin nào của Nhan Bạch Tịch lên mạng. Anh trai cô gái là fan thể thao, hiểu ý, cũng lập tức đồng ý, cầm lấy chữ ký cảm ơn Bạc Ngạn. Hai anh em đi rồi, Nhan Bạch Tịch từ trong lòng Bạc Ngạn từ từ ngẩng đầu lên, sau đó nhìn về phía hai anh em vừa rời đi, giơ tay chọc chọc vai Bạc Ngạn, nhỏ giọng: “… Anh nổi tiếng thật đấy.” Bạc Ngạn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, hơi cong môi dưới: “Tàm tạm thôi.” “Không nổi bằng em đâu,” anh lại nói, “Trên bàn này còn có fan của em đấy.” Nhan Bạch Tịch bị lời anh nói làm cho ngớ người: “Cái gì, em làm gì có fan…” Cằm anh hất lên: “Em trai Chúc Vũ không phải nói em đánh trống hay, đặc biệt thích em sao.” Năm ngoái tại buổi biểu diễn, ban nhạc bị người ta quay video đăng lên mạng, trong đó có một video lượt thích và chia sẻ rất cao, có rất nhiều người bày tỏ yêu thích. Nhan Bạch Tịch nhìn về phía anh chỉ, kéo tay áo anh: “Anh nói bậy, em trai cậu ấy thấy cả ban nhạc chúng em biểu diễn hay mà.” “Ồ?” Bạc Ngạn rót thêm nước vào ly cho cô, “Vậy sao cậu ta chỉ nhìn em?” “Bây giờ vẫn đang nhìn kìa,” dứt lời, anh đặt bình nước xuống, mí mắt mỏng hơi nhướng lên, “Còn cả cái người tên Khải gì đó nữa.” “Từ lúc ngồi xuống không biết đã nhìn em bao nhiêu lần rồi, không quản được mắt mình.” Nói hai câu, anh tự nói mình đến hơi bực mình: “Lẽ ra nên nhốt em ở nhà…” Lời còn chưa dứt, đã bị Nhan Bạch Tịch vỗ một cái. Bạc Ngạn đang gắp tôm cho cô, bị đánh bất ngờ bật cười, tay kia tóm lấy cổ tay cô: “Sao lại ra tay thế hả?” Anh buông đũa, đổi tay phải dắt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau kéo xuống dưới bàn, đặt lên đùi mình. Mấy đầu ngón tay trái của Nhan Bạch Tịch bị anh nhẹ nhàng véo qua véo lại, cô hơi dựa sát vào một chút: “Gần đây anh càng ngày càng ngang ngược.” Từ hôm giao thừa anh nghe được cuộc đối thoại của cô và Lâm Vi trong phòng, mấy ngày nay quả thực là được sủng ái mà kiêu. Bạc Ngạn cười, lòng bàn tay lướt qua khớp ngón tay cô, giọng điệu tản mạn: “Anh lúc nào mà chẳng ngang ngược.” Cô ngồi ở góc, ánh đèn vàng ấm áp trên đầu càng làm tôn lên vẻ dịu dàng của cô, giống như một chú thỏ trắng nhỏ. Khóe mắt Bạc Ngạn liếc thấy có người đi qua phía sau, ánh mắt bị thu hút, dừng lại trên người cô một chút. Cô xinh đẹp quá, ai đi qua cũng phải nhìn một cái, phiền chết đi được. Tay phải đang nắm tay cô trượt xuống, móc lấy lưng ghế của cô kéo ghế lại gần mình hơn: “Về nhà?” Nhan Bạch Tịch ngước mắt nhìn anh. Thật ra cũng ăn gần xong rồi, mọi người gần như không động đũa nữa, đều đang uống rượu nói chuyện phiếm, có mấy người uống say đã đứng dậy, cách đó mấy mét đang khoác vai bá cổ nói chuyện. Vị trí bên tay trái Bạc Ngạn cũng trống liền hai ghế. Anh đối diện với ánh mắt cô, giọng điệu nhàn nhạt, bắt đầu gây sự vô cớ: “Anh không vui, em nói anh không vui thì em sẽ về nhà dỗ anh.” Tay phải Nhan Bạch Tịch còn cầm đũa, chỉnh lại chiếc đĩa nhỏ trước mặt, mắt tròn xoe: “Em nói lúc nào…” “Lần trước ở trong xe, lúc em chủ động ấn anh xuống hôn,” Bạc Ngạn nói rồi lại khẽ “hít” một tiếng, “Sớm biết thế đã quay video lại rồi, em xem bây giờ em lại không thừa nhận.” “……” Nhan Bạch Tịch xấu hổ lại chỉnh đũa, cúi đầu, giả vờ ăn cơm: “Anh có thể đừng suốt ngày không ghi âm thì cũng quay video được không.” Bạc Ngạn đưa tay vén tóc sau gáy giúp cô, giọng nói thanh thanh đạm đạm: “Không quay lại thì em không nhận, bây giờ em còn không phải thế sao?” “Em nói anh không vui thì em về nhà hôn anh.” Anh lại lặp lại. Mặc dù xung quanh hai người không có mấy người, Nhan Bạch Tịch vẫn nghe đến tai lại lần nữa tê dại: “Anh nói nhỏ tiếng một chút…” Bạc Ngạn: “Anh vốn dĩ cũng đâu có nói to.” Xung quanh chỗ ngồi không còn mấy người, anh càng thêm không kiêng nể gì. “Có đi không? Có về không? Không đi anh nổi điên bây giờ đấy.” Không biết anh dùng cái giọng điệu vô cùng vân đạm phong khinh đó nói ra những lời này như thế nào. “Được được được, đi đi đi,” Nhan Bạch Tịch buông đũa, rút khăn giấy lau miệng, thấp giọng, “Em đi nói với Chúc Vũ một tiếng trước.” Nói rồi đứng dậy, sau đó cúi mắt nhìn người đang ngồi, ngón trỏ chỉ vào anh nhỏ giọng dặn dò: “Anh không được làm bậy.” Bạc Ngạn qua loa gật đầu: “Xem biểu hiện của em thế nào đã, về nhanh lên, không được nói chuyện với người con trai khác.” Anh lại ra cái vẻ mặt kiêu căng chết tiệt đó, Nhan Bạch Tịch không nhịn được, nhấc chân giẫm lên đôi giày mới của anh. Nửa giờ sau, hai người lái xe về nhà, vừa vào cửa, Nhan Bạch Tịch đã bị ấn lên cửa. Bạc Ngạn một tay khóa hai cổ tay cô, ấn l*n đ*nh đầu cô, đầu gối thúc mở hai chân cô, chặn g*** h** ch*n cô. Một tư thế tấn công cực mạnh, hoàn toàn xâm chiếm. Tay kia bóp lấy gương mặt cô, hơi dùng lực, ép cô há miệng, cúi đầu xuống, m*t lấy đầu lưỡi cô hôn vô cùng sâu. Nhan Bạch Tịch ngửa đầu nhón chân, bị hôn đến gốc lưỡi tê dại. Cô bám vào bờ vai anh, giọng nói mơ hồ, phát âm không rõ: “Bạc Ngạn…..” “Ừm?” Bạc Ngạn ngắn ngủi buông cô ra, ngón cái tay trái x** n*n môi dưới cô, nâng cằm cô lên, môi dừng ở sườn cổ trước của cô, hôn dọc xuống. Anh hôn quá mạnh, làn da trắng nõn lưu lại những vệt đỏ loang lổ. “… Bạc Ngạn.” Cô hít vào lên tiếng. Lần này giọng cao hơn, anh đang cắn xương quai xanh của cô. Người này đúng là thuộc tuổi Tuất, hôn thì cứ hôn, lại cứ thích cắn, phối hợp với răng nhẹ nhàng nghiền, cơn đau rất nhỏ, cùng cảm giác tê dại từ sau xương sống lan lên trên, da đầu đều tê rần. “Bạc Ngạn, anh đừng cắn em được không…” Anh nâng cằm dưới cô lại hôn vào, tấn công dồn dập, không cho một chút không gian hô hấp nào. “Không được cắn chỗ nào?” Giọng anh khàn khàn, vỗ nhẹ vào mặt trong đùi cô, “Lát nữa chỗ này có cho cắn không?” “Hoặc là chỗ này?” Anh lại ấn vào eo sau của cô. Anh ép cô vào góc huyền quan, hai bên Nhan Bạch Tịch, một mặt là tường, một mặt là kệ tủ, bị anh hoàn toàn bao bọc trong phạm vi thế lực của mình. Cô bị hôn đến chân mềm nhũn, lại bị anh ôm eo bắt đứng thẳng dậy, dán vào người anh, cách một lớp vải rất mỏng dán vào người anh. Anh lần nào cũng như vậy, lúc hôn môi hoặc là ở trên giường, mạnh mẽ, áp bức, khiến người ta trốn cũng không có cách nào trốn. Anh kéo cánh tay cô vòng qua cổ mình, sau đó ấn tay cô lên chỗ tóc mai sau gáy mình. Anh đang hôn vành tai cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Sờ sờ chỗ này?” “Cái gì ạ…” Lòng bàn tay cô dán vào tóc mai sau gáy anh, luôn cảm thấy sờ chỗ này giống như đang sờ cún con. Đầu gối anh thúc vào g*** h** ch*n cô, gần như nhấc bổng cô lên một chút: “Lát nữa có thể xem em ngồi trên người anh cọ không?” Tay Nhan Bạch Tịch đang nắm tóc gáy anh chợt siết chặt, đầu ngón tay đều nóng lên. Lại nói cái gì lời lẽ bẩn thỉu nữa thế. Bạc Ngạn từ lồng ngực bật ra một tiếng cười trầm thấp, cũng không quản cô có đồng ý hay không, bế người lên đi về phía phòng ngủ. Nửa giờ sau từ phòng tắm ra, ôm cô đi tìm cái dây đeo eo kia. Cái dây đeo eo đó là Nhan Bạch Tịch mua hồi năm nhất đại học, lúc đó bạn cùng phòng mua cái này muốn rủ cô mua chung góp đơn, cô mua hay không cũng không sao cả, cũng mua theo. Sau đó mua về căn bản không biết đeo thế nào, liền đặt trong hộp để đó không dùng đến. Nhan Bạch Tịch vừa nãy lúc tắm trong bồn bị Bạc Ngạn giày vò đến người đều mềm nhũn, lúc này bị anh ôm chính diện vào lòng, không có chút sức lực chống cự nào. Chỉ nhíu mày hỏi anh: “Anh cứ muốn tìm cái đó làm gì?” Bạc Ngạn nâng sườn mặt cô, hôn lên môi cô một cái, lời nói ra liền không biết xấu hổ: “Muốn nhìn em không mặc quần áo chỉ đeo cái đó.” Ầm một tiếng, tai Nhan Bạch Tịch lại đỏ lên, lời anh nói cô không cần suy nghĩ cũng hiểu. Sao anh luôn có nhiều chiêu trò như vậy! Cuối cùng cũng tìm được trong ngăn kéo bên trái bàn trang điểm. Bạc Ngạn đặt cô lên bàn, sau đó đẩy chiếc áo choàng tắm vốn đã hở của cô ra để đeo cho cô. Loay hoay với cái khóa cài hai lần không đeo lên được, Nhan Bạch Tịch lùi về sau trốn, mắt đều đỏ lên: “Sao chính anh không đeo đi!” Tay Bạc Ngạn không hề rảnh rỗi, vẫn đang gỡ cái khóa cài đó, nghe vậy chân mày hơi nhướng lên, giọng nói vẫn khàn khàn: “Em muốn xem anh đeo à?” Nhan Bạch Tịch kháng cự vừa lùi về sau, vừa nhấc chân đạp lên bụng dưới anh: “Sao cũng được, dù sao em không đeo…” Ai biết đeo vào anh lại muốn làm gì nữa. Bạc Ngạn cười, bế cô lên đi về phía mép giường, sau đó đặt người lên giường, mình thì quỳ một gối trên mép giường, không còn cố chấp dùng khóa cài nữa, sợi dây xích tùy ý buộc quanh eo bụng mình. Sợi dây chuyền eo nhỏ màu vàng nhạt, ở giữa và cuối dây có đính mấy viên trân châu nhỏ, cứ thế bị anh tùy tiện buộc trên eo mình. Mà lúc anh làm động tác này, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào mắt cô, tính công kích cực mạnh. Thân trên anh tr*n tr**, chỉ mặc một chiếc quần mặc nhà màu đen, rõ ràng là dây đeo eo kiểu nữ, quấn quanh eo bụng anh lại không hề lộ vẻ yếu mềm, ngược lại càng tăng thêm vẻ hoang dã bùng nổ. Cơ bụng bị bó dưới sợi dây đeo eo, cực kỳ khêu gợi. Anh từ tủ đầu giường lấy bao cao su ra, đầu gối chống tách hai chân cô ra. Nhan Bạch Tịch nhìn anh, kéo áo choàng lại vẫn lùi về sau, bị anh nắm cẳng chân kéo về, anh còn nửa quỳ trên giường, từ trên cao nhìn xuống cô, hơi nghiêng đầu: “Không phải nói muốn xem anh đeo sao, đeo rồi sao em không hưng phấn?” “Hưng phấn cái gì, rốt cuộc anh đang nói cái gì…” Cô càng lùi về sau, Bạc Ngạn càng nắm chặt cô không cho cô động, lúc tiến vào còn bắt cô nắm lấy một đầu dây đeo eo, nhẹ nhàng véo má cô: “Buông tay chúng ta sẽ vào sâu hơn một chút.”

Bình Luận (0)
Comment