Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 1

[Tôi cũng có thể nói lời chào tạm biệt với vận mệnh

 

Chọn những lời không đau không ngứa em thích nghe]

 

—    “Quạ đen”

 

Thư Kiều x Thương Thời Chu

 

*

 

Mưa rất lớn.

 

Mùa thu ở những quốc gia nằm ở khu vực vĩ độ cao luôn đến rất bất chợt, đường phố đã không còn rực rỡ sắc màu như mùa hè nữa.

 

Những bộ áo gió nặng nề với màu sắc đơn điệu cũng dính lấy hơi nước, biến thành từng sợi dây chuyển động dưới khung cảnh màu tro của buổi sáng.

 

Thư Kiều giống như là một trường hợp đặc biệt trong khung cảnh vội vàng này.

 

Cô có xương cổ tay rất nhỏ, cầm một cái ô che mưa màu đen có hơi quá cỡ, trông cứ như là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

 

Váy hai dây dài đến cẳng chân đã không thể nào tránh khỏi vệt nước. Trong một ngày mưa thế này, áo khoác bằng vải bông màu vàng nhạt cũng chẳng có tác dụng chống lạnh bao nhiêu.

 

Huống chi cô còn đang kéo theo một cái valy hành lý 32 inch.

 

—— Đây là loại valy mà các học sinh du học thường hay sử dụng, nó làm cô trông càng thêm nhỏ yếu.

 

Mưa xối qua đường phố, tất cả chiếc xe chạy ngang qua đều không hề thả chậm tốc độ.

 

Thư Kiều đứng trên vỉa hè sát vách tường, buông valy ra, cúi đầu nhìn thoáng qua di động.

 

Có không ít tin nhắn chưa xem.

 

Có người hỏi thăm tình hình gần đây của cô, hỏi xem cô có cần giúp đỡ gì không.

 

Có tin nhắn trông thì giống như đang quan tâm, thật ra chỉ là muốn hỏi thăm tin tức nhiều chuyện.

 

Đương nhiên, cũng có mười sáu tin nhắn liên tiếp của đàn anh mặt dày thích đeo bám nào đó.

 

Tin nhắn cuối cùng dừng lại ở hàng chữ [Thư Kiều, đừng có cố ra vẻ kiên cường nữa, em đang ở đâu, anh đến đón em.]

 

Thư Kiều nhìn chằm chằm vào mấy chữ “Cố ra vẻ kiên cường”, cười nhạt rũ mắt nhìn về phía làn váy đen của mình và mấy vệt bùn bắn lên trên đó.

 

Dù sao thì mọi việc diễn ra quá bất ngờ.

 

Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thiếu tiền, cô đương nhiên cũng sẽ không có thói quen để dành tiền bạc gì. Chờ đến khi tiền sinh hoạt tháng này đến muộn mười ngày, cô mới nhớ ra chuyện này, lại nhận được tin nhắn đến từ Thư Đường Viễn.

 

[Nhà mình phá sản rồi. Tạm thời không thể chăm sóc cho con được, con tự lo cho bản thân mình đi.]

 

Thư Kiều nhìn chằm chằm dòng chữ ngắn ngủi này chừng năm phút.

 

Chiều hôm đó, cô còn nhận được tin nhắn giục trả tiền thuê nhà và biên lai thẻ tín dụng.

 

Thư Kiều mất ngủ một đêm, đưa ra quyết định.

 

Cô không quen thiếu nợ ai.

 

Càng không có ý định làm tín dụng của mình có vấn đề gì.

 

Cho nên cô dùng đại đa số số tiền còn sót lại trên người để trả thẻ tín dụng, sau đó gửi tin nhắn báo cho chủ nhà biết tình hình của mình, nói cô muốn trả nhà không thuê nữa.

 

Ở nước Đức, nếu muốn trả nhà dừng thuê thì thường đều phải thông báo trước ba tháng, nhưng cũng có lẽ là cô khá may mắn – không ngờ trùng hợp lại có người đưa ra giá cao trực tiếp muốn mua căn chung cư cạnh bờ hồ này.

 

Chủ nhà khá vui vẻ, không chỉ không thu tiền vi phạm hợp đồng của cô mà còn trực tiếp trả ba tháng tiền thế chấp, thậm chí còn quy đổi nửa tháng tiền thuê nhà còn dư lại cho cô.

 

Đây vốn dĩ chỉ là việc cá nhân, chuyển nhà thì tìm lại nhà khác là được.

 

Nhưng mà cô tạm thời không thể dọn hết một đống đồ đạc của mình đi ngay được.

 

Nếu dựa theo phong cách làm việc hằng ngày của cô thì cứ quăng hết đi là xong.

 

Nhưng hiện tại lại là lúc cô đang thiếu tiền.

 

Thư Kiều không phải loại người sĩ diện thích làm ra vẻ.

 

Cô dứt khoát đăng một bài viết bán đồ secondhand trong hội nhóm, lúc này mới làm cho rất nhiều người phát hiện ra một chút tin tức.

 

Gia đình của cô cả Thư suy sụp, đành phải bán đồ đạc kiếm tiền, dọn ra khỏi khu chung cư rộng hai trăm mét vuông bên hồ.

 

—— Chuyện này đã trở thành đề tài mà các du học sinh ở trấn nhỏ bên hồ Nam nước Đức thích bàn tán nhất dạo gần đây.

 

Đương nhiên, các chi tiết trong đó cũng đã thay đổi thành rất nhiều phiên bản khác nhau.

 

Chẳng hạn như chuyện “gia cảnh suy sụp” cũng có thể thay đổi thành “bị ông già giàu có nào đó vứt bỏ”.

 

Mà cái lý do này cũng càng được nhiều người tiếp thu hơn.

 

Dù sao thì gương mặt của Thư Kiều cũng có thể dùng từ xinh đẹp quyến rũ để hình dung.

 

Những lúc cô trang điểm nhẹ thì giống như là siêu sao khiêm tốn dạo phố, khi ăn diện lộng lẫy thì càng có thể trực tiếp lấn át những siêu sao đang bước trên thảm đỏ, rất nhiều người đều không khống chế được mà suy nghĩ lung tung.

 

Những phiền phức từ gương mặt mang đến đều không phải lỗi của cô.

 

Thư Kiều cũng không đến mức vì chút lời đồn đãi kia mà cố ý đăng một bài viết trên trang cá nhân để giải thích.

 

Tóm lại trải qua vô số chuyện như thế, cuối cùng cũng làm cô kiếm được một khoản tiền đủ để duy trì việc ăn học trong nửa năm.

 

Đơn giản là phải sống tiết kiệm một chút mà thôi.

 

Những email gửi đi hỏi chuyện thuê nhà vẫn chưa nhận được câu trả lời.

 

Gió quá lạnh, Thư Kiều mặc quần áo quá mỏng, không nhịn được hơi rùng mình, ngón tay cũng bị lạnh đến cứng đờ lại.

 

Cô vừa định tắt màn hình, một cuộc điện thoại đã gọi đến.

 

“Kiều Kiều, cậu ở đâu thế? Có còn ổn không! Đã tìm được nhà chưa?” Giọng của Tô Ninh Phỉ nghe còn sốt ruột hơn cả cô: “Tớ thấy thời tiết chỗ cậu không tốt lắm, cậu còn đang ở bên ngoài xem nhà hả? Có thể thuê một khách sạn phù hợp ở vài ngày trước không?”

 

Giọng của Thư Kiều rất mềm mại, giống như muốn biến cơn mưa dầm liên miên thành một vùng sông nước, giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Tớ còn đang tìm người môi giới. Còn khá ổn. Vẫn chưa tìm được nhà. Mấy khách sạn có giá cả phù hợp cũng hết phòng rồi.”

 

Không đợi Tô Ninh Phỉ nói thêm cái gì, cô lại tiếp tục mở miệng.

 

“Cậu cũng biết muốn tìm nhà lúc sắp đến mùa tựu trường khó đến mức nào mà. Huống chi tớ lại đang tìm một căn nhà có thể vào ở ngay và có sẵn gara để xe nữa.”

 

Tiếng mưa và tiếng xe chạy hỗn loạn, giọng nói của cô có vẻ có chút mờ ảo mông lung, giống như muốn an ủi người ở đầu dây bên kia: “Cậu đừng lo, kiểu gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi. Chủ nhà cũ của tớ cũng nói rồi, người mới mua nhà tạm thời không cần dùng đến gara, cho nên tớ còn có thể đậu xe ở đó thêm một khoảng thời gian nữa... Với lại nếu thật sự hết cách thì tớ còn có thể vào xe ngủ tạm vài ngày mà.”

 

Tô Ninh Phỉ bị cô chọc giận đến bật cười: “Cậu còn có tâm trạng nói đùa nữa hả?”

 

“Nếu không thì làm sao đây? Đi mua vé máy bay chạy về nước, nhìn xem là bà con họ hàng nhà bé ba bé tư nào bên cạnh cha tớ quậy đến mức công ty phải phá sản sao?”

 

Thư Kiều cười khẽ.

 

Cô vừa nói vừa đeo tai nghe lên, hiển nhiên đã đoán trước được cuộc điện thoại của Tô Ninh Phỉ sẽ không kết thúc quá nhanh, mà cô thì lại còn phải chạy đến mấy nhà môi giới địa ốc đằng trước thử vận may.

 

Tiếng mưa rơi chói tai, cô lại bung dù hòa mình vào trong đám đông.

 

Tai nghe truyền đến tiếng lải nhải của Tô Ninh Phỉ, giống như là chút ấm áp trong thời tiết rét lạnh này.

 

Cuối cùng Tô Ninh Phỉ có chút ậm ừ ngập ngừng nói: “Nếu thật sự không được thì... Biết bao nhiêu năm rồi cậu không liên lạc với anh ấy, cần gì phải giữ chiếc xe đó lại chứ...”

 

Cô ấy nói đến đây thì ngừng lại.

 

Thư Kiều cũng hiểu cô ấy muốn nói cái gì.

 

Cô chậm rãi đi về phía trước, mưa rơi xuống mặt ngoài chiếc dù đen, giống như một bản sonata không quá trong sáng ở trấn nhỏ cạnh bờ hồ.

 

Chiếc xe kia à...

 

Không hiểu sao trong lòng Thư Kiều lại có chút hốt hoảng.

 

*

 

Mưa cũng đang rơi xuống thân một chiếc xe màu đen nào đó.

 

Thương Thời Chu không thích ngày mưa lắm.

 

Vốn dĩ chạy từ Zurich đến Konstanz chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ, lại vì cơn mưa này mà kéo dài đến tận ba tiếng.

 

Trợ lý Lý đã đứng ở ngã tư đường chờ sẵn. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, anh ấy chạy chậm đến gần, cúi người mở cửa xe ra, lại đưa chìa khóa xe của căn chung cư mới mua cho Thương Thời Chu: “Tổng giám đốc Thương, tôi đã sắp xếp xong hết rồi.”

 

Thương Thời Chu nhận lấy cây dù trong tay anh ấy, gật nhẹ đầu nói: “Làm phiền anh rồi.”

 

Trợ lý Lý nhìn theo bóng dáng Thương Thời Chu dần biến mất trong lối vào, lúc này mới cất dù đi đậu xe.

 

Thật ra đã xảy ra chút vấn đề nhỏ về việc bãi đậu xe. Người bán có nhắc đến khách thuê trước đó còn muốn đậu xe thêm vài ngày nữa, mà tổng giám đốc Thương lại chưa từng nhắc đến chuyện chỗ đậu xe.

 

Cho nên trợ lý Lý cam chịu là sẽ có tài xế riêng đưa đón anh, hơn nữa anh sẽ không ở lại nơi này trong thời gian quá dài.

 

May mà sau khi anh ấy biết được tổng giám đốc Thương đích thân lái xe đến đây, nửa tiếng trước mới khó khăn lắm dùng năng lực của đồng tiền để thuê lại một vị trí đậu xe kế bên để dùng tạm.

 

Nhưng mà hiển nhiên không cần thiết giải thích những chuyện này cho anh biết.

 

Lúc Thương Thời Chu hai mươi mốt tuổi đi đến châu Âu xa xôi, không có ai cảm thấy một người thanh niên quá trẻ lại quá ngông cuồng này có thể làm nên trò trống gì.

 

Nhưng có ai mà ngờ được, anh chỉ mất gần ba năm đã làm cho toàn bộ tập đoàn sống lại, diệt sạch các mối tai họa, căng buồm khởi động lại, giá trị thị trường tăng lên gấp mấy lần.

 

Tập đoàn đã không còn như năm xưa, thanh niên hiện tại hai mươi lăm tuổi cũng đã rũ sạch vẻ ngông cuồng của thời trẻ từ lâu, biến thành dáng vẻ lạnh nhạt đến mức nhạt nhẽo.

 

Mà Thương Thời Chu đương nhiên cũng đứng ở vị trí trung tâm của quyền lực chân chính, không có ai dám dị nghị gì.

 

Ở trước mặt một người như thế, nếu không thể cân nhắc kỹ cái gì nên nói, cái gì không cần thiết nói thì trợ lý Lý cũng có thể nộp đơn xin từ chức ngay rồi.

Bình Luận (0)
Comment