Một lúc sau Thương Thời Chu mới nhớ ra anh đã quên dặn trợ lý Lý lúc lấy hành lý thì nhớ lấy hồ sơ trong vali xách tay của anh ra rồi.
Chút chuyện nhỏ này cũng không cần thiết phải gọi đối phương chạy đến đây lần nữa.
Anh nhìn thoáng qua khung cảnh hồ Constance bên ngoài cửa sổ sát đất.
Ngày mưa, mặt hồ bao phủ một lớp sương mù, làm cho người ta uể oải chẳng có tí tinh thần nào.
Thang máy đi thẳng đến gara.
Cho dù ở nơi nào thì xe của anh cũng vô cùng bắt mắt dễ thấy.
Nhưng mà giờ phút này, bên trong cái gara không quá rộng lớn kia, thứ càng thu hút ánh nhìn của anh hơn lại chính là một chiếc xe khác.
Mọi động tác của Thương Thời Chu đều khựng lại.
Anh im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia.
Chiếc xe kia cho dù là kích cỡ, hay là các chi tiết cải tạo... Đều quen thuộc đến mức có thể đốt cháy chiếc xe của anh
*
“Nếu thật sự đến bước đường cùng, tớ sẽ suy xét đến việc bán hoặc là cầm cố chiếc xe đó đi.” Cuối cùng Thư Kiều cũng lấy lại tinh thần, cười cười nói: “Đương nhiên, nói không chừng cũng có thể là mượn tiền của cậu.”
Tô Ninh Phỉ là bạn thân từ thời cấp ba của cô đến tận bây giờ, biết rõ hơn ai khác chiếc xe kia có ý nghĩa như thế nào với Thư Kiều.
Hiện tại cô chịu đồng ý, cuối cùng Tô Ninh Phỉ cũng hơi thở phào nhẹ nhõm một chút.
Trong lúc nói chuyện, Thư Kiều cũng đã đến nơi mình muốn đến.
Cô cúp máy, đang định gõ cửa, lại nhìn thấy có người trong văn phòng đã đứng lên.
“Cô muốn thuê nhà sao?” Một người phụ nữ trung niên mặc đồ lao động đứng ở bậc thang áy náy lắc đầu nói: “Ngoại trừ căn nhà tiền thuê tám trăm euro một tháng ra, chỗ chúng tôi đã không còn nhà cho thuê nào khác.”
Tám trăm euro không nằm trong phạm vi lựa chọn hiện tại của cô.
Dự toán cao nhất cô có thể chi ra là ba trăm năm mươi euro.
Trên mặt Thư Kiều khó giấu được vẻ thất vọng, nhưng vẫn cứ lễ phép nói cảm ơn.
Người phụ nữ trung niên kia hơi tạm dừng rồi bảo cô chờ một lúc, bà ấy nhanh chóng xoay người cầm ly giấy dùng một lần rót một ly trà nóng cho cô: “Coi chừng bị cảm.”
Đầu ngón tay đông cứng được nhiệt độ ấm áp chân chính làm ấm lại.
Thư Kiều ngẩng đầu nhìn đối phương, hơi mím môi, vô cùng nghiêm túc cảm ơn.
Cô cầm ly giấy đứng ở góc đường, lại cúi đầu nhìn về phía di động.
Có hai email đồng thời được gửi đến.
Cô tràn ngập hi vọng mở ra.
Lúc nhìn thấy hàng chữ “xin lỗi, căn phòng này đã được cho thuê” thì sắc mặt lại hơi suy sụp ủ rũ.
Đây là email từ chối khéo thứ hai mươi tám mà cô nhận được.
Dưới thời tiết như thế, độ ấm của ly giấy bốc hơi rất nhanh.
Tay cô được trà nóng ủ ấm có tri giác trở lại, cô mới vừa nhấp một ngụm trà, làm cho lục phủ ngũ tạng trong người đều cảm nhận được hơi ấm, một giọng nói từ đằng sau cô vang lên.
“Thư Kiều, thì ra em ở chỗ này à. Anh tìm em lâu lắm rồi.”
Động tác của cô hơi khựng lại, nhanh chóng nhận ra chủ nhân của giọng nói là ai, trên mặt không nhịn được lộ ra chút mất kiên nhẫn.
Đó chính là đàn anh Trần, Trần Nhạc Ý, người đã gửi cho cô mười sáu, không đúng, hiện tại phải nói là hai mươi ba tin nhắn liên tục kia.
Trần Nhạc Ý cầm ô, cũng coi như là một người có dáng người cao lớn dễ nhìn.
Cũng không khó hiểu khi có không ít đàn em nữ âm thầm yêu thích gã ta.
Gã ta mặc áo gió dài đến đầu gối, cổ tay áo theo động tác của gã ta mà vừa lúc hơi nhích lên một chút, lộ ra một cái đồng hồ có giá trị xa xỉ.
Trần Nhạc Ý để ý thấy ánh nhìn của Thư Kiều hơi dừng lại trên cổ tay mình, ý cười dưới đáy mắt gã ta lại nhiều hơn một chút, tự nhiên cũng thêm một chút khinh thường.
Hiển nhiên gã ta đang cảm thấy những lời đồn đãi kia cũng không phải là không có lý.
Nếu không thì tại sao Thư Kiều lại cố tình nhìn về thứ quý giá đắt đỏ nhất trên người gã ta chứ?
Nếu không phải quanh năm suốt tháng đều ở trong hoàn cảnh nào đó thì sao có thể nhạy cảm với mấy thứ vật ngoài thân như vậy chứ?
Đúng là Thư Kiều đã nhìn thoáng qua đồng hồ của gã ta.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Nó trông rất quen.
Cô đã từng mua một cái giống như thế để tặng cho người khác.
Hơn nữa còn dùng số tiền đầu tiên cô kiếm được trong đời để mua.
Có một khoảng thời gian rất dài rồi cô không còn nhớ đến chuyện này và người kia, lại không ngờ hôm nay lại nhớ đến tận hai lần, cũng coi như là một lời báo hiệu.
Nhưng mà cô lại nhanh chóng quăng cảm xúc này đi, dù sao thì... có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nhưng lúc cô nghĩ như thế, hình như lại có tiếng động trầm thấp ồn ào nhốn nháo như tiếng động cơ xuyên qua màn mưa, chui vào trong lỗ tai của cô.
Giống như mùa hè kia còn chưa rời đi, cũng vĩnh viễn sẽ không rời đi vậy.
Cô im lặng trong chốc lát, đắm chìm trong hồi ức lại bị Trần Nhạc Ý hiểu lầm.
Tưởng rằng sau khi cô nhìn thấy cái đồng hồ kia thì đã nhận ra gã ta giàu có đến cỡ nào, bắt đầu hối hận vì trước đây cô không thèm để ý đến gã ta.
Chờ đến khi một góc áo gió đột nhiên xuất hiện trong khóe mắt của cô, Thư Kiều hơi ngẩn ra.
Cô theo bản năng lui ra sau nửa bước.
Trần Nhạc Ý đã đi đến gần cô, hơi cúi người, đặt một tay lên tay cầm valy hành lý của cô.
—— Cách cô gần trong gang tấc.
“Hiện tại em đã suy nghĩ kỹ chưa?” Trần Nhạc Ý cười nhìn cô, sắc mặt mang theo chút vẻ chắc chắn và nhất định phải chiếm được, ngón tay lại di chuyển về phía trước nửa tấc, hơi chạm nhẹ vào đầu ngón tay của cô: “Tuy rằng anh sống trong ký túc xá của trường học, nhưng cũng ở trong phòng đơn một phòng ngủ một phòng khách. Anh có thể bỏ qua không thèm để ý đến những chuyện cũ trong quá khứ của em...”
Thư Kiều quơ nhẹ ly giấy còn hơn phân nửa nước trà trong tay, hơi nhíu nhẹ mày, đã dự đoán được đối phương sẽ nói cái gì tiếp.
Quả nhiên, ngay sau đó, Trần Nhạc Ý đã hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy được nói: “Thư Kiều, chuyện đã đến nước này thì em cũng không cần thiết phải giả vờ cao quý gì nữa nhỉ? Ai còn không biết mấy cái chuyện dơ bẩn của em chứ? Nếu đã từng bị người ta bao nuôi thì phải nhận ra bản thân là ai, em cho rằng em là thứ gì hả? Mẹ nó đừng có ra vẻ làm giá nữa, anh đây nể mặt mà em còn không biết điều à!”
Đáp lại gã ta là một ly trà nóng từ đối diện hắt thẳng vào mặt.
“Cô —!" Trần Nhạc Ý tức điên, giơ tay lau nước trên mặt đi, đang định nói cái gì lại bị Thư Kiều liếc mắt ngắt ngang.
Cô rất xinh đẹp, lúc cô giận dữ thì lại mang theo nét đẹp như ngọn đèn dầu lắc lư chao đảo.
Thư Kiều cảm thấy cô nói thêm một chữ nào với loại người này thì cũng chỉ là lãng phí thời gian thôi.
Cô muốn giật lại vali hành lý của mình, lại bị đối phương nắm chặt lấy, rõ ràng là không hề có ý định muốn bỏ qua.
Thứ Trần Nhạc Ý ghét nhất chính là Thư Kiều như bây giờ.
Cứ như cô là người duy nhất còn tỉnh táo trong cái xã hội dơ bẩn này.
Làm cho tất cả những người khác đều trở nên tầm thường, không xứng lọt vào mắt cô chủ nhà giàu như cô.
Cô càng không nói tiếng nào thì gã ta lại càng muốn ép cô phải dừng lại vì gã ta.
Cũng chính vì thần thái như bây giờ của Thư Kiều mới khơi gợi nên d*c v*ng h*m m**n chinh phục của Trần Nhạc Ý.
Làm gã ta hết lần này đến lần khác “xuống nước, tự hạ giá”, mới chờ đến cơ hội này.
Nghĩ đến đây, Trần Nhạc Ý hít một hơi thật sâu, cô kiên nhẫn nói: “Thư Kiều, lúc nãy anh quá sốt ruột...”
Gã ta mới nói được một chút, bên đường lại đột nhiên vang lên tiếng kèn xe.
Con đường Konstanz này không cho phép nhấn kèn xe.
Nếu âm thanh vượt qua mức đề-xi-ben quy định thì chắc chắn sẽ nhận được hóa đơn nộp phạt.
Trong chớp mắt này, không chỉ riêng Thư Kiều, tất cả mọi người trên nửa con đường này đều theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là một chiếc xe đen từ đầu đến đuôi, chỉ có bức tượng nữ thần bay lượn đính kim cương trên đầu xe lóe lên ánh sáng làm lòng người sau mê, được mưa to xối xuống, làm cho người ta động lòng.
Ít nhất thì đối với một người biết rõ giá trị của chiếc xe này như Thư Kiều, có trong chớp mắt nào đó, cô thật sự rất muốn nhấn bức tượng nữ thần giang cánh kia vào lại trong xe.
Mưa còn to hơn lúc nãy một chút.
Cô vừa định thu hồi ánh mắt mình, chiếc Rolls-Royce Wraith kia lại cứ thế mà dừng lại ở lề đường cách cô chừng ba năm bước chân.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
Người đàn ông tóc đen điển trai lại kiêu ngạo đeo mắt kính gọng vàng ngồi ở bên trong, cánh tay đặt trên tay lái lộ ra một phần xương cổ tay xinh đẹp tràn ngập sức mạnh, viên ngọc bích trên nút tay áo cũng lóe lên chút ánh sáng tối tăm.
Bên dưới cổ tay áo được viên ngọc bích kia cài chặt lại chính là một cái đồng hồ khá giản dị, thậm chí là có chút bình thường.
Đây vốn dĩ là một cách phối đồ khá khác thường, lại có lẽ vì người này đã đeo quá nhiều năm nên làm cho đồng hồ và anh tạo ra một loại hài hòa lại không hợp nhau đến kỳ diệu.
—— Nói trùng hợp thì đúng là khá trùng hợp, cái đồng hồ đó lại giống y như đúc cái đồng hồ mà Trần Nhạc Ý cố ý để lộ ra lúc nãy.
Thư Kiều đột nhiên bất ngờ đối diện với đối phương trong tích tắc.
Cô dần dần mở to mắt.
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi thứ đều trở nên nhòe đi.
Gần như đều muốn trở thành nền cho người ngồi trong xe.
Rõ ràng không chỉ có gương mặt kia, còn có tiếng động cơ trầm thấp mà cô từng ảo tưởng lúc trước.
Xung quanh rất ồn ào, chỉ có duy nhất tiếng nói của anh là giống như có thể xuyên thấu qua mọi thứ lộn xộn hỗn tạp, giống như một sợi dây thẳng tắp không thèm vòng vèo chút nào, đâm thẳng vào trong màng tai của cô.
Giọng nam trầm thấp hơi khàn, không thể nhận ra được quá nhiều cảm xúc.
Là giọng nói mà cô vô cùng quen thuộc.
Cùng với giọng điệu cực kỳ xa lạ.
“Lên xe không?”