Mặc dù giờ phút này cô và đối phương đang nhìn nhau, nhưng Thư Kiều cũng không thể hoàn toàn xác định rằng ba chữ mà anh vừa nói ra rốt cuộc có phải đang nói với cô hay không.
Bởi vì cũng giống như giọng nói.
Người kia có gương mặt cô rất quen thuộc.
Và cả khí chất cô hoàn toàn xa lạ.
Cô thậm chí không thể xác định được cô có nhận nhầm người hay không.
Thư Kiều ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, chiếc dù đen cứ liên tục vang lên tiếng mưa rơi liên miên không đồng đều nhau, cứ như tiếng thúc giục.
Nhưng mà Thương Thời Chu cũng không còn nói gì nữa.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Anh có làn da rất trắng, gương mặt sắc nét, mỗi đường nét trên mặt đều mang theo chút vẻ ủ rũ, là gương mặt châu Á cực kỳ đẹp trai sắc bén, cố tình đôi mắt lại là màu xanh xám.
Màu xám nhiều hơn màu xanh.
Đó là vì huyết thống người Caucasus của bà ngoại anh.
Ánh mắt kia phản chiếu ra bóng dáng của Thư Kiều, làm cho bóng dáng của cô cũng mang theo chút tối tăm lại trong trẻo.
Giống như sau lưng Thư Kiều là một vùng xanh nhạt rộng lớn.
Tương tự như màu xám trắng của sắc trời hiện tại.
Làn đường duy nhất của con đường hai chiều bị anh chặn đứng, vô số chiếc xe xếp thành một hàng dài với ánh đèn xe lập lòe như ảo ảnh.
Màn mưa xối xuống gia tăng thêm một lớp hư ảo cho những màu sắc này.
Thư Kiều cảm thấy, Thương Thời Chu như thế thật sự rất xa lạ.
Xa lạ và hư ảo giao thoa với nhau, Thư Kiều không nhịn được dùng móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, dùng cơn đau để tìm kiếm sự chân thật.
“Anh trai kia ơi.” Một giọng nói đột ngột vang lên, Trần Nhạc Ý tằng hắng nói: “Có lẽ lúc nãy đã xảy ra một vài việc làm anh hiểu lầm, nhưng mà tôi và bạn gái tôi chỉ là đang giận dỗi nhau thôi, anh...”
Suy nghĩ của Trần Nhạc Ý rất đơn giản.
Gã ta cho rằng đối phương chỉ là đột nhiên nổi hứng tốt bụng, cho nên mới dừng lại hỏi xem Thư Kiều có cần giúp gì hay không.
—— Nếu không, nếu như Thư Kiều quen biết với người có thân phận như thế thì tại sao sẽ rơi xuống tình huống như bây giờ chứ.
“Được thôi.” Tiếng nói của Thư Kiều lại đột nhiên ngắt ngang những lời gã ta định nói tiếp.
Trần Nhạc Ý thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, suy nghĩ xem cô nói như thế là có ý gì.
Gã ta đã nhìn thấy cửa ghế lái của xe mở ngược ra sau, đôi giày da được làm thủ công không thèm để ý mà đạp lên vũng nước, người đàn ông kia nhận lấy vali hành lý có chút bẩn trong tay Thư Kiều, nhẹ nhàng tùy ý nhét vào trong cốp xe.
Mí mắt Trần Nhạc Ý giật tăng tăng.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì vệt nước trên vali hành lý đã đủ để làm cho một miếng da thật mềm mại lót ở cốp xe trở nên dơ bẩn.
Nhưng hiển nhiên người đàn ông lái xe kia lại không thèm để ý tí nào.
Thấy Thư Kiều thật sự muốn lên xe, Trần Nhạc Ý có cảm giác hoang đường như là vịt đã nấu chín lại mọc cánh bay đi.
Gã ta nhịn không được lại bước lên hai bước, trực tiếp đè cửa xe lại.
“Anh trai này, có lẽ tôi giải thích còn chưa đủ rõ ràng. Cô ta chẳng phải thứ tốt lành gì...”
Trong mưa, những lời nói vô cùng khó nghe kia cũng trở nên đứt quãng.
Thư Kiều nhẹ nhàng nhíu mày lại.
Mặt Thương Thời Chu cũng không có bất cứ biểu tình gì, giống như chẳng nghe thấy gì cả.
Anh có ngón tay thon dài, lúc đặt lên cửa xe mở ra, cảm giác kim loại và làn da va chạm vào nhau tạo ra sức dãn và cảm giác tràn ngập sức mạnh một cách kỳ dị. Trước khi bước lên xe, Thư Kiều nhịn không được lại nhìn thoáng qua một lần.
Hình như để ý đến ánh mắt của cô tạm dừng, động tác cúi người đóng cửa giúp cô của Thương Thời Chu cũng chậm lại vài giây.
Sau đó mới đóng cửa ngăn cản tất cả âm thanh ở bên ngoài.
Mưa làm tóc của anh ướt một chút.
Cũng làm cho vai anh dính chút vệt nước, khiến màu vải ở nơi đó trở nên đậm hơn.
Nhưng anh cũng không thèm để ý, chỉ là khi đi về phía bên kia chiếc xe, ngước mắt nhìn thoáng qua bàn tay đang vịn cửa của Trần Nhạc Ý.
Ánh mắt kia rất nhẹ, chẳng có chút cảm xúc gì.
Nhưng Trần Nhạc Ý cũng sợ hãi, theo bản năng thả lỏng tay ra, thậm chí còn lui ra sau nửa bước.
Cuối cùng thứ lọt vào tay gã ta là bốn chữ càng lạnh nhạt hơn cả lúc nãy.
“Đồng hồ đẹp đó.”
Cửa xe đóng lại, đoạn đường bị dừng lại lại di chuyển thành một chuỗi chuyển động.
Mãi đến khi đèn sau của chiếc xe kia hoàn toàn biết mất trong tầm mắt của gã ta.
Sắc mặt của Trần Nhạc Ý cực kém, cũng cực kỳ mất mặt.
Gã ta đương nhiên nghe rõ câu nói cuối cùng của người kia là có ý gì.
Đụng hàng đồng hồ cũng chẳng có gì ghê gớm.
Ai xài hàng giả thì người đó xấu hổ thôi.
*
Trong xe vô cùng yên tĩnh.
Một ca khúc tiếng Pháp từ trong loa vang lên.
Giai điệu rất buồn, lại mang theo chút quái đản kỳ lạ.
Thư Kiều từng học tiếng Pháp trong một khoảng thời gian ngắn, đã quên hơn phân nửa rồi, trình độ thụt lùi đến mức chỉ có thể đọc hiểu được thực đơn.
Nhưng hiện tại suy nghĩ của cô vô cùng lộn xộn, toàn thân căng chặt, chỉ có thể giả vờ tập trung tinh thần lắng nghe, làm bộ như mình rất bình tĩnh.
Cứ thế, cô lại thật sự có thể nghe hiểu được ý nghĩa của câu hát đầu tiên.
[J\”aime quand tu joues dans le noir.]
—— Anh đứng trong bóng đêm yêu em.
Không hiểu sao trái tim Thư Kiều lại run lên, không dám nghiêm túc nghe nữa.
Cô muốn nghiêng đầu liếc nhìn anh, cuối cùng ánh mắt vẫn cứ dừng lại trên đầu ngón tay mình, lại nhìn về phía mép váy bị ướt mình đang mặc.
Cuối cùng thì đây cũng là một lần gặp lại hơi mất mặt tí.
Thư Kiều suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói.
“Cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi.” Ở bên trong không gian xe nhỏ hẹp này, mặc dù giọng nói của cô có vẻ cứng đờ thì không hiểu sao cũng mang theo chút lưu luyến – huống chi còn là chuyện nói lời cảm ơn này.
Thương Thời Chu trầm thấp “ừm” một tiếng, giống như đang đợi cô nói tiếp.
Thư Kiều không ngờ rằng anh lại sẽ nhẹ nhàng bâng quơ như thế, cô hơi khựng lại một chút, gần như là buột miệng thốt ra một địa chỉ, lại bổ sung thêm một câu: “Ở đằng trước không xa, tôi...”
Trùng hợp gặp được đèn đỏ.
Thương Thời Chu hơi nghiêng đầu nhìn qua, nhẹ nhàng nhướng mày, trong mắt mang theo chút cảm xúc khó hiểu, cũng không ngắt ngang lời cô.
Thư Kiều không hiểu ra sai, trong lòng hơi căng thẳng, thậm chí còn ngẫm lại những lời cô vừa nói lúc nãy, tự cảm thấy không có vấn đề gì, lúc này mới đành tiếng tục cắn răng nhắm mắt nói tiếp: “Tôi ở nơi đó.”
Cuối cùng cô lại lặp lại lần nữa: “Cảm ơn anh.”
Trong xe mang theo mùi hương thoang thoảng.
Nhạt nhẽo, lạnh nhạt, còn mang theo chút tươi mát.
Là mùi lá cây Violet.
Từ lúc Thư Kiều lên tiếng nói chuyện, mãi đến khi đèn đỏ biến thành đèn xanh, Thương Thời Chu vẫn chưa từng thu hồi ánh mắt lại.
Thư Kiều có thể cảm nhận được ánh mắt của anh dừng lại trên người mình, lại không cảm nhận rõ được cảm xúc trong đó.
Có vài lần cô muốn ra vẻ thản nhiên đối diện với đối phương, nhưng không đợi đến khi cô nghiêng đầu, Thương Thời Chu đã dời mắt đi.
Đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh.
Xe lại chạy về phía trước, gần như cùng lúc đó, Thương Thời Chu đột nhiên mỉm cười hỏi lại: “Vậy à?”
Thư Kiều gần như là theo bản năng siết chặt ngón tay.
Nhưng không ngờ rằng Thương Thời Chu lại không nói thêm cái gì nữa.
Màn mưa chia cắt phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mỗi ngã rẽ của khu vực bên hồ hồ Constance đều lồi ra, sau đó lại biến mất đằng sau các loại kiến trúc.
Thư Kiều lại càng cảm thấy hoảng hốt hơn.
Trước kia Thương Thời Chu luôn đạp chân ga đến hết cỡ, làm gì từng chạy xe với tốc độ 30 km/h như thế chứ?
Lúc xuống xe, Thư Kiều nhận lấy vali hành lý mà Thương Thời Chu đưa sang, vừa mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã lập tức nghe được đối phương mở miệng nói: “Khoan đã.”
Thư Kiều gần như là cứng đờ dừng bước chân lại.
Mưa trên đầu cô đột nhiên dừng lại.
Một cây dù màu đen tuyền mở ra trên đầu cô, bàn tay cầm dù và cán dù được làm bằng bạc thuần cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt của cô, mang theo chút cảm giác không cho phép từ chối giải thích.
Đúng rồi, lúc nãy cô xuống xe đã quên cầm dù.
Thư Kiều vô ý thức cầm lấy dù, đang định mở miệng thì Thương Thời Chu cũng đã xoay người quay về trong xe.
Thậm chí còn không cho cô có cơ hội nói một tiếng cảm ơn nữa.
Cô chưa bao giờ gặp qua một Thương Thời Chu nho nhã lễ độ lại xa cách như thế.
Giống như lần gặp mặt này thật sự chỉ là chuyện bèo nước gặp nhau, một cậu ấm nhà giàu tốt bụng giúp đỡ một nữ sinh viên nghèo túng bị người ta ăn h**p ở nơi đất khách quê người.
Thư Kiều bị sự tưởng tượng của mình chọc cười, rồi lại cảm thấy thật sự rất chính xác.
Vì thế tiếng cười này đã biến thành nụ cười tự giễu nào đó.
Thư Kiều cảm thấy quá xa lạ, lại không khỏi cảm thấy có chút may mắn xen lẫn sợ hãi.
—— May mà anh cũng không hỏi đến cùng về tình hình quẫn bách hiện tại của cô, cũng may rằng cuộc gặp mặt làm cô cảm thấy vô cùng chật vật xấu hổ này có thể kết thúc một cách dứt khoát gọn gàng như thế, đúng như những gì cô mong muốn.
Lúc nãy bởi vì quá hấp tấp, cô buột miệng thốt ra địa chỉ nơi mà cô đã ở hơn một năm qua, giờ phút này thật sự đứng ở khu phố có khung cảnh quen thuộc, nghe tiếng mưa rơi xuống dù, Thư Kiều thoáng hoảng hốt trong chốc lát, cuối cùng mới muộn màng cảm nhận được mình có chút trống rỗng.
Nhưng mà cô lại nhanh chóng đè xuống cảm giác này.
Cũng tốt, ai đi đường nấy đi.
Cứ để cho lần gặp nhau bất ngờ này chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi.
Cô cúi đầu chuẩn bị cầm điện thoại xem thời gian, rồi lại bỗng nhiên dừng lại.
Cô cầm cây dù này lên mà cứ cảm thấy hơi là lạ.
Cô rũ mắt nhìn tay mình.
Lại nhìn thấy logo hai chữ R vô cùng chói mắt.
Thư Kiều: “...”
Đây không phải dù của cô.
Cây dù vốn dĩ đã không nhẹ lại càng trở nên nặng như ngàn quân, Thư Kiều đột nhiên nhìn thoáng qua bên cạnh, lại không còn nhìn thấy tung tích của chiếc xe kia nữa.
Thư Kiều không cảm thấy Thương Thời Chu sẽ quay về để lấy dù.
Cho dù đây là một cây dù do Roll-Royce đặt làm riêng cực kỳ đắt đỏ thì cũng thế mà thôi.
Nhưng mà cô vẫn đứng yên tại chỗ chờ chừng mười lăm phút, mãi đến khi thời tiết se lạnh của mùa thu làm cho toàn thân cô cứng đờ lại.
Chỉ e là hôm nay cô lại không thể đi tìm nhà nữa rồi, Thư Kiều khẽ thở dài, bung dù kéo vali đi về phía trước vài bước, quẹo vào thang máy của một căn chung cư cách đó không xa, để lại một vệt nước dài ở phía sau.
Dù sao thì cô cũng đã ở nơi này hơn một năm, có người quen chào hỏi với cô. Tuy rằng khu chung cư bên hồ này mỗi tầng đều chỉ có một hộ gia đình, nhưng hai hôm trước khi cô dọn đồ ra khỏi nhà thì trùng hợp gặp được một cặp người yêu người Nga tên là Antony và Lena.
Lena nhìn thấy váy cô bị dính nước, lập tức hô to “Bé đáng thương”, đi lên ôm chặt lấy cô, lại thò tay vào túi lấy một viên socola ra đưa cho cô nói: “Cô chắc chắn đã phải trải qua một ngày vô cùng tồi tệ rồi. Bà nội của tôi đã nói, cho dù gặp được chuyện đau buồn cỡ nào, chỉ cần ăn một viên socola là đều sẽ qua hết. Từ đó về sau, tôi vẫn luôn mang theo socola theo bên người. Cô xem, không phải bây giờ đã có tác dụng rồi sao?”
Thư Kiều mở socola ra ăn ngay trước mặt Lena.
“Cũng không tính là quá tồi tệ, nhưng đúng là cũng chẳng khá là bao.” Cô đi vào thang máy, Lena theo bản năng ấn nút lầu bốn giúp cô. Cô nhìn thoáng qua, không giải thích quá nhiều nói: “Cảm ơn cô.”
Không bao lâu sau đã đến lầu ba, Lena vẫy tay với cô: “Nếu có khó khăn gì thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi còn có rất nhiều socola.”
Lúc cửa thang máy đóng lại, Thư Kiều mới nếm được mùi rượu Vodka cực kỳ nồng đậm bên trong socola.
Rượu thấm vào khoang miệng, k*ch th*ch môi lưỡi của cô, cửa thang máy phản chiếu ra gương mặt trắng nõn của cô nhanh chóng nhuộm màu hồng nhạt.
Thư Kiều đột nhiên duỗi tay chống lên vách tường thang máy, ra khỏi thang máy đến lầu bốn, đứng ở trước cửa chung cư mà cô vừa mới dọn đi hồi sáng.
Cô bị dị ứng cồn rất nặng, nhưng với số lượng nhỏ thế này, cho dù là rượu nặng thì cũng chỉ cần ngủ một giấc là ổn thôi.
Cô đang định cất hành lý vào xe, rồi lại đi tìm một cái khách sạn ở tạm.
Nhưng tình hình cơ thể hiện tại của cô cũng không cho phép cô làm như thế.
Ý thức của cô đã bắt đầu bị cồn ăn mòn, hiện tại mơ màng hồ đồ đứng trước cánh cửa bị ổ khóa mật mã khóa chặt.
Dưới đáy lòng có một âm thanh vô cùng táo bạo đang xúi giục cô.
Thử xem đi.
Chỉ cần mật mã còn chưa thay đổi, chứng minh chủ nhân tiếp theo của căn nhà này còn chưa đến.
Cô chỉ là nằm trên sofa nghỉ ngơi một chút xíu... chỉ một tí mà thôi, chờ cơn dị ứng kết thúc, cô sẽ lập tức rời đi.
Nếu mật mã sai thì cô sẽ nói là mình đi nhầm tầng lầu.
Trong lòng Thư Kiều còn có một giọng nói ngăn cản bảo cô đừng làm như thế.
Nhưng mà tay của cô đã ma xui quỷ khiến mà nâng lên, nhập sinh nhật của mình vào.
990220.
Cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Thư Kiều nhìn chằm chằm vào kẹt cửa hở ra bé tí kia, yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới phát hiện ra không biết cô đã đổ mồ hôi lạnh đầy người từ lúc nào rồi, đầu óc cũng tỉnh táo lại một chút.
Cô không tiếp tục mở cửa ra nữa, mà là vươn tay định đóng cửa lại.
Cồn hại chết người mà.
Cho dù mật mã còn chưa thay đổi, chủ nhân mới của căn nhà này còn chưa đến, cô cũng không thể...
Tay của cô còn chưa đụng đến then cửa, cửa lại đột nhiên được mở từ bên trong ra.
Ngón tay của Thư Kiều tạm dừng ở không trung, còn chưa kịp phản ứng lại rằng tình hình hiện tại là như thế nào.
Cô chậm đi nửa nhịp ngẩng đầu lên, câu xin lỗi nghẹn lại trong miệng.
Người ở trước mặt quá quen mắt.
Bóng tối phủ lên một nửa gương mặt Thương Thời Chu, làm đường nét trên gương mặt anh càng thêm lập thể, trong loại hoàn cảnh này, lẽ ra đôi mắt màu xanh xám kia sẽ lại càng xám hơn mới đúng, nhưng nó lại lộ ra một chút màu xanh khó có thể diễn tả thành lời.
Hiển nhiên anh cũng vừa mới vào nhà, một bàn tay còn đang đặt trên nơ, trông lỏng lẻo lại không quá lỏng lẻo, nút trên áo vest còn chưa tháo ra, viên ngọc bích trên cổ tay áo loáng thoáng dừng lại bên trên hầu kết, hai ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc lá.
Thư Kiều ngạc nhiên nhìn người trước mắt, đầu óc đã hoàn toàn dừng hoạt động.
Ánh mắt của anh rơi xuống gương mặt cô, đối diện với cô.
Sau đó lại cười khẽ.
“Sốt ruột trả dù cho tôi đến thế à?”