Lần tiếp theo gặp lại Thương Thời Chu, đã là chuyện của vài ngày sau.
Từ trước đến nay cô đều bị đau bụng kinh rất nặng, hôm đó cô cố chịu đựng suốt một buổi tối không để lộ ra vẻ khác thường gì cũng đã là biểu hiện vượt mức bình thường rồi.
Cũng không biết có phải là nồi canh cổ ấm nóng kia phát huy tác dụng không nữa.
Chờ đến khi quay về ký túc xá và hai ngày sau đó, ngoại trừ lúc ăn cơm ra, trên cơ bản cô đều không bước chân xuống giường.
Đến cả tiết học kèm thêm của đàn anh Hứa Thâm cũng phải dời đi.
Một ngày trước khi Tô Ninh Phỉ xuất viện, cô lại đến bệnh viện thêm một lần nữa.
Cô gái mấy ngày hôm trước vẫn còn uể oải ỉu xìu hôm nay sắc mặt đã khá hơn rất nhiều rồi, cô ấy từ khi có thể xuống giường đi lại vẫn cứ hấp tấp vội vàng giống hệt như trước đây, lại đột nhiên đụng trúng miệng vết thương sẽ kêu la oai oái, y tá đi ngang qua đều sẽ dặn dò cô ấy đi chậm thôi.
Thấy Thư Kiều đến, Tô Ninh Phỉ vô cùng vui vẻ: “Tớ bị tù túng sắp chết rồi! Miệng cũng nhạt thếch! Cậu có lén mua cho tớ ly trà sữa không đó, tớ chỉ uống một ngụm thôi! Một tí xíu thôi!”
Thư Kiều còn chưa trả lời, giường bên cạnh đã vang lên giọng nói khàn khàn: "Bác sĩ bảo cô ăn uống phải kiêng cữ, cô quên rồi à?”
Cô hoảng sợ quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy Kha Dịch đang hơi thở thoi thóp nằm ở đằng kia, trên người còn đang truyền dịch.
Thấy cô nhìn sang bên này, Kha Dịch hết hơi hết sức nâng tay lên, coi như chào hỏi: “Tôi vẫn chịu không nổi, cắt ruột thừa rồi.”
Tô Ninh Phỉ ngồi ở mép giường lắc lư chân nói: “Tôi cứ uống đó, cho anh thèm chết luôn!”
Thư Kiều hỏi lại thì mới biết lúc trước trong mấy ngày Tô Ninh Phỉ phải ăn uống kiêng cử nghiêm khắc thì Kha Dịch ở giường bên cạnh lại ăn uống thả cửa, gọi đủ loại đồ ăn khác nhau đến, còn thường xuyên nói bóng nói gió hỏi Bắc Giang có món gì ngon.
Nói tới nói lui, anh ấy coi như mua hết tất cả các món Tô Ninh Phỉ thích ăn về, còn làm bảng xếp hạng độ yêu thích nữa.
Tô Ninh Phỉ thèm muốn chết lại ăn không được, vừa đau vừa tức, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc tình hình nghịch chuyển, chỉ thiếu điều bưng nồi lẩu đến bên cạnh giường Kha Dịch ngồi ăn nữa thôi.
Thấy Tô Ninh Phỉ đã tung tăng nhảy nhót, Thư Kiều cũng yên tâm, ngồi đó nói chuyện phiếm với cô ấy, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài câu nói hơi thở thoi thóp của Kha Dịch.
Chỉ là một buổi trưa trôi qua, Kha Dịch bắt đầu sốt.
Y tá thường xuyên đi ra đi vào, nói đây là tình hình thường thấy sau khi phẫu thuật, nhưng tốt nhất thì vẫn phải có người chăm sóc mới được, lại hỏi Thư Kiều và Tô Ninh Phỉ có nhìn thấy người nhà của Kha Dịch hay không.
Tô Ninh Phỉ mờ mịt lắc đầu nói: “Ngoài trừ hôm trước Thương... đến thăm anh ấy ra thì sau đó không có ai nữa. Đến cả đơn đồng ý phẫu thuật cũng là do anh ấy tự ký.”
Y tá nhíu mày: “Nếu có số điện thoại của người kia thì tốt nhất nên gọi anh ấy đến chăm sóc cho bệnh nhân.”
Tô Ninh Phỉ chậm rãi dời mắt nhìn về phía Thư Kiều.
Ở thời điểm này thì chẳng có gì để do dự cả, Thư Kiều cầm điện thoại tìm kiếm Wechat của Thương Thời Chu: “Để tớ hỏi thử xem sao.”
Nghỉ hè có không ít group chat đều trò chuyện rất hăng say, lại còn có tin nhắn quảng cáo của các tài khoản mạng nổi tiếng, cô cũng không tìm ra được ảnh đại diện màu đen kia ngay, trong lúc cô đang tìm thì Tô Ninh Phỉ ở bên cạnh đã có chút vui vẻ lẫn kinh ngạc “a” một tiếng.
Cô ấy kéo cánh tay Thư Kiều nói: “Đừng tìm nữa, anh ấy đến rồi!”
Thương Thời Chu từ cửa đi vào, ánh mắt nhìn thoáng qua người Thư Kiều rồi đi kiểm tra tình hình của Kha Dịch trước.
Y tá đi vào theo, dặn dò anh một đống việc cần phải chú ý, anh gật đầu nhớ kỹ, thấy Kha Dịch sẽ không tỉnh lại ngay nên cũng kéo ghế ngồi xuống ở bên cạnh.
Trong phòng đột nhiên có thêm một người, đến cả Tô Ninh Phỉ cũng yên lặng lại.
Thư Kiều còn chưa tìm được ảnh đại diện của anh, lúc này cũng không tìm nữa, không hiểu sao có hơi mất tự nhiên, cho nên đứng lên nói: “Tớ đi mua chai nước, cậu có muốn uống gì không?”
Tô Ninh Phỉ: “Trà sữa!”
Thư Kiều gõ nhẹ đầu cô ấy nói: “Cậu mơ đi.”
Lúc đứng trước máy bán hàng tự động, cô rõ ràng cảm nhận được có người ở đằng sau tiến đến gần.
Cùng lúc đó điện thoại cũng rung lên, cô không rảnh đi xem, quay đầu lại trước.
Thương Thời Chu giơ tay lướt qua đỉnh đầu cô, cũng chọn một chai nước suối, không đợi Thư Kiều phản ứng lại cũng đã thanh toán tiền, sau đó cúi người lấy cả hai chai ra.
Chắc lúc nãy anh không nhìn thấy cô chọn loại nước nào, trong máy bán hàng tự động có tổng cộng năm sáu loại thương hiệu nước khoáng khác nhau, lúc này hai chai mà anh cầm trên tay lại giống nhau y như đúc.
Có một loại cảm giác ăn ý đến lạ kỳ.
Hai chai nước tạm dừng trong lòng bàn tay anh trong chốc lát, cũng không biết anh đang ước lượng cái gì nữa. Một lúc sau anh mới mở nắp một chai ra đưa cho Thư Kiều hỏi: “Đang khó chịu trong người mà còn đến đây à?”
Thư Kiều ngơ ngác nhận lấy.
Trong lòng đương nhiên cũng có thắc mắc.
Sao anh lại biết cô đang khó chịu chứ?
Chén canh cổ kia lại hiện lên trong đầu, cuối cùng cô cũng hiểu ra gì đó.
Chỉ e là hôm đó khi ở nhà ăn đã có người nói cho Thương Thời Chu biết chuyện cô cần băng vệ sinh rồi, anh lại vô cùng chu đáo không hề nhắc đến.
Chai nước khoáng trong tay cũng không lạnh, cô đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, lúc nãy Thương Thời Chu cầm chai nước ước lượng là đang cảm nhận nhiệt độ nước.
“Đã gần khỏe hẳn rồi.” Dù sao đây cũng là việc tư, giọng cô hơi nhỏ đi, ánh mắt cũng nghiêng sang một bên, không muốn nói đến quá nhiều.
Thương Thời Chu liếc mắt nhìn cô nói: “Vậy là tốt rồi.”
Cuối cùng thì người trả tiền nước khoáng vẫn cứ là Thương Thời Chu, Thư Kiều cúi đầu tìm ảnh đại diện của anh, định trả tiền nước lại cho anh.
Hàng trên cùng là tin nhắn nhắc nhở Tô Ninh Phỉ vừa mới gửi đến, nói cho cô biết Thương Thời Chu cũng đi ra ngoài.
Cô cười cười tiếp tục lướt xuống bên dưới.
Tìm được ảnh đại diện màu đen tuyền kia, click vào xem mới phát hiện bên trong khung chat đang có vài tin nhắn mà đối phương gửi đến lẳng lặng nằm đó.
Nhưng mà góc bên phải ảnh đại diện của đối phương cũng không có ký hiệu số thứ tự lượng tin nhắn chưa đọc.
Cũng chẳng có nội dung cụ thể gì.
Đều là vài bức ảnh.
Trong đó có một bức ảnh là ảnh trường Bắc Giang số 1 dưới ánh chiều tà, nếu phóng to lên xem thì còn có thể nhìn thấy ánh đèn sáng lên trong ký túc xá và thư viện.
Trong vố số ngọn đèn kia, cũng có một ngọn đèn là cô.
Cô nằm ngủ dưới ánh đèn, anh lại đứng ở bên ngoài ngọn đèn kia.
Cẩn thận ngậm lại, hình như là trong lúc cô mơ mơ màng màng tỉnh lại cầm điện thoại xem giờ sẵn tiện xem tin nhắn luôn, nhưng còn chưa kịp trả lời tin nhắn đã ngủ tiếp, đến khi tỉnh lại thì cô cũng quên mất chuyện mình từng tỉnh giữa chừng.
Lúc này nhớ ra cũng sẵn tiện nhớ đến chuyện hình như cô còn nằm mơ thấy Thương Thời Chu nữa.
Hình ảnh trong mơ mờ mờ ảo ảo, không nhớ quá rõ, cẩn thận ngẫm lại thì cô cũng chỉ nhớ rõ trong giấc mơ có một đôi mắt vô cùng thâm tình.
Trùng khớp hoàn toàn với đôi mắt trước mặt này.
Thư Kiều suy nghĩ một chút, click vào bức ảnh kia, liên tục phóng to đến mức ảnh gần như nhòe đi mới chỉ vào một chút ánh sáng trong đó đưa cho Thương Thời Chu xem: “Đây là phòng của tôi.”
Thương Thời Chu thật sự cúi người xem, còn duỗi tay di chuyển ảnh, xem kỹ vị trí nói: “Biết rồi.”
Thư Kiều nghe câu này lại bật cười: “Cái này thì có gì hay mà phải biết chứ?”
Thương Thời Chu cũng cười: “Lần sau tôi sẽ chụp chính xác hơn.”
Thư Kiều nhấp một ngụm nước, nghiêm túc nói: “Vậy tôi phải nhớ kéo kỹ rèm mới được.”
Anh không hỏi cô vì sao không trả lời tin nhắn mình.
Cô cũng cảm thấy không cần thiết phải giải thích.
Chờ đến khi về phòng bệnh, y tá vừa mới đo nhiệt độ cơ thể xong, Kha Dịch đã hạ sốt một chút rồi, tuy rằng còn chưa tỉnh lại nhưng cũng coi như vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh ngủ cũng không yên ổn lắm, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm gì đó.
Ngay từ đầu còn chưa quá rõ ràng, dần dần trong phòng bệnh bắt đầu vang lên những câu nói rõ ràng hơn.
“... Vòng trái 2 không cần ôm cua, mượn sườn núi... sau khi qua sườn núi quẹo phải 30, 400...”
Còn xen lẫn chút tiếng Anh: “Over jump, over jump... bad camber...”
Tô Ninh Phỉ nghe mà trợn mắt há hốc mồm hỏi: “Cái này là thần chú gì hả? Sao mà chữ nào tôi nghe cũng hiểu, nhưng nối lại với nhau thì chẳng hiểu gì hết thế này?”
Người trả lời cô ấy là Thương Thời Chu.
Đây cũng là lần đầu tiên Thư Kiều nghe được anh chân chính nói đến những chuyện liên quan đến anh.
“Cậu ấy là hoa tiêu của tôi.” Anh nói: “Cậu ấy nằm mơ vẫn còn đang lầm bầm đường chạy đó.”
Hoa tiêu.
Đường chạy.
Đều là những thứ lần đầu tiên Thư Kiều nghe được.
Cô là một người rất giỏi đưa ra vấn đề.
Ở trong trường học cô luôn là học sinh giỏi, tan học sẽ cầm sách bài tập đi hỏi giáo viên.
Lúc Hứa Thâm đến dạy kèm cho cô, cô cũng sẽ chuẩn bị sẵn những vấn đề mình muốn hỏi.
Nhưng cố tình lúc này đáp án đã ở ngay trước mắt rồi.
Cô lại cúi đầu mở công cụ tìm kiếm ra, đi tra những từ ngữ xa lạ này.
Một loại cảm xúc kỳ lạ nào đó cản trở miệng của cô.
Sau này, Thư Kiều nhớ lại giờ phút này, cuối cùng cũng có thể phân tích kỹ hơn về nội tâm của mình.
Cô đơn giản chỉ là muốn hiểu biết về anh, lại không muốn cho anh biết rằng cô “muốn”.
Nhưng Thương Thời Chu không biết đã đến bên này từ lúc nào, anh rũ mắt nhìn màn hình của cô, vươn một ngón tay ra đè xuống, vừa lúc lướt qua giao diện vừa mới xuất hiện: “Muốn biết sao không hỏi thẳng tôi?”
Thư Kiều vẫn cứ nhìn thấy rõ mấy chữ “Đua xe Rally” dưới đầu ngón tay anh.
Cô chưa kịp xem nhiều hơn, Thương Thời Chu đã lấy một cuốn sổ lò xò phần mép đã cong hết cả lên, không biết đã lật xem bao nhiêu lần rồi của Kha Dịch ra. Anh lật đến một trang nào đó rồi mới đưa đến trước mặt cô: “Đây là đường chạy.”
Ngón tay của Thư Kiều hơi khựng lại một chút, cuối cùng nhấn tắt điện thoại cầm lấy.
Tô Ninh Phỉ có chút tò mò nhích lại gần xem chung.
Là chữ viết vô cùng sắc bén.
Cũng không phải là loại chữ viết bắt chước hệt trong sách chữ mẫu, có thể coi như là mang theo cá tính cá nhân, còn có cả vài hình vẽ, chữ cái tiếng anh, con số và vài chữ Hán linh tinh.
Bên trong còn dán một tờ giấy in, có lẽ là tờ giấy dùng để tham chiếu tiêu chuẩn.
Tô Ninh Phỉ nhìn một lúc đã cảm thấy chóng mặt, nằm xuống giường ngoan ngoãn tiếp tục truyền thuốc.
Nhưng mà Thư Kiều lại nhìn kỹ rất lâu hỏi: “Đây là chữ của Kha Dịch hả?”
“Chữ của tôi.” Giọng của Thương Thời Chu lười biếng nói: “Tôi viết, cậu ấy nhớ, đến lúc đó sẽ đọc lại cho tôi nghe.”
Vì thế khi Thư Kiều xem, không hiểu sao lại càng nghiêm túc hơn một chút.
Ánh mắt cũng phác họa lại từng nét bút một.
Từ 1 đến 6 là cấp bậc của các khúc cong, con số càng lớn thì khúc cong càng dịu, có nghĩa là tốc độ xe có thể càng nhanh hơn.
Mũi tên có hình cong góc vuông, hình cong kẹp tóc và hình cong góc nhọn, còn có một chút đoạn đường đặc biệt nữa.
L và R là chỉ phương hướng, đằng sau còn có con số và chiều dài của khúc cong, chính là ghi chép chính xác về một chặng đường.
Thương Thời Chu không ngờ rằng cô sẽ có hứng thú cắm đầu xem lâu như thế.
Càng không ngờ rằng sau khi cô xem xong một tờ rồi, giơ ngón tay vạch tới vạch lui giữa không trung một lúc, nhíu mày lại giãn ra, cuối cùng mang theo chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Cái này là... Đường núi Lê Đài hả?”
Thư Kiều cũng không biết cô đã xem bao lâu rồi.
Cũng không biết Kha Dịch tỉnh lại từ lúc nào.
Một giây trước khi cô mở miệng nói chuyện thì Kha Dịch còn đang bực bội dùng ánh mắt thi đầu với Thương Thời Chu, trách anh cầm sách đường chạy quan trọng như thế cho người khác xem.
Sau đó khi nghe được lời cô nói, anh ấy cũng ngạc nhiên ngước mắt lên.
Thư Kiều không để ý đến vẻ mặt của Kha Dịch, lại muộn màng nghĩ đến gì đó hỏi: “Cho nên lần đó... các anh là đang...”
Cô không biết phải dùng động từ gì, dừng một chút mới có chút ngập ngừng dùng danh từ mà cô mới vừa học được: “Viết sách đường chạy hả?”
“Đậu xanh, cô biết thật à” Kha Dịch vẫn còn đang đắm chìm trong câu nói trước đó của cô, kinh ngạc không dám tin nhìn sang, lại nhìn Thương Thời Chu: “Chắc chắn là cậu đã nói cho cô ấy biết đó là đoạn đường nào đúng không? Làm gì có ai mới xem sách đường chạy một lần mà đã biết được đó là đường nơi nào chứ?”
Không biết từ lúc nào Thương Thời Chu đã cầm một quả táo lên, lúc này đang thong thả ung dung cầm một con dao nhỏ gọt vỏ.
Gọt hai vòng rồi mà vỏ táo còn chưa đứt, nghe thế, anh giơ tay lên, lười biếng làm ra động tác chứng minh anh trong sạch: “Tôi không có.”
Kha Dịch không tin hỏi tiếp: “Cô rất quen thuộc đường núi Lê Đài à?”
Thư Kiều gật đầu nói: “Ừ, cũng coi như là thế, từ nhỏ đã đi qua đó vài lần rồi.”
Kha Dịch nhìn chằm chằm cô vài giây, cũng cảm thấy cô không đến mức phải dùng loại chuyện này để lừa gạt anh ấy.
Anh ấy chậc lưỡi vài tiếng, cảm thán nói: “Vậy thì là tài năng bẩm sinh rồi. Em gái Thư à, cô có tài năng ghi nhớ sách đường chạy như thế, trời sinh nên ngồi trên ghế phụ của Chu gia nhà tôi.”
Người nói không có ý gì.
Trái tim Thư Kiều lại đột nhiên nhảy mạnh lên.
Cô lại nghĩ đến cuộc nói chuyện ngày hôm đó với Thương Thời Chu.
Cô nói ghế phụ là một vị trí rất đặc biệt.
Anh không cãi lại, nhưng thì ra là bởi vì Kha Dịch là hoa tiêu của anh.
Cô còn chưa thể hiểu rõ từ ngữ này rốt cuộc có ý gì, nhưng không có gì để nghi ngờ, khi đó cô thật sự là đã... suy nghĩ theo một chiều hướng khác hoàn toàn.
“Kêu ai là em gái đó hả?” Thương Thời Chu liếc mắt nhìn Kha Dịch, cũng không phản bác, lúc Thư Kiều ngước mắt lên thì anh đưa quả táo đã gọt vỏ xong cho cô.
Cô theo bản năng nhận lấy, bỏ lên miệng cắn một miếng, dừng lại.
Sau đó cô lại rũ mắt nhìn quả táo được gọt vỏ có thể nói là hoàn mỹ kia, một lúc lâu sau lại chậm rãi ngước mắt lên.
Thương Thời Chu tùy ý dùng ngón tay kẹp lấy con dao nhỏ kia, chú ý đến ánh mắt của cô, tư thế ngồi của anh vô cùng tùy ý, liếc mắt nhìn thoáng qua: “Sao thế, không ngọt hả?”
“... Ngọt.”
Rất ngọt.
Ngọt không thể nào trốn tránh được.
*
Hôm ấy khi quay về thì vẫn cứ là Thương Thời Chu chở cô về.
Đến cổng trường số 1, anh xuống xe vòng ra, mở cửa xe ghế phụ ra giúp cô, anh không đợi cô bước xuống xe đã đột nhiên nhắc lại chuyện xưa cũ.
“Cho nên lúc đó cô đã suy nghĩ cái gì thế?”
Thư Kiều tạm thời còn chưa phản ứng lại ngay: “Cái gì chứ?”
Thương Thời Chu hất cằm chỉ về phía ghế phụ mà cô đang ngồi, cười như có thâm ý gì đó: “Cô tưởng tôi thích con trai hả?”
Thư Kiều lập tức đỏ bừng mặt, định giải thích ngay: “Tôi...”
Anh không chịu nghe, giơ tay ra hiệu im lặng, cúi người xuống thong thả ung dung tháo dây an toàn ra giúp cô.
“Tôi không thích con trai.”
Anh cách cô quá gần, đầu óc Thư Kiều vận chuyển theo không kịp, theo bản năng hỏi tiếp: “Vậy anh thích cái gì?”
Chờ hỏi xong cô mới phản ứng lại, cảm thấy mình quá đường đột. Trái tim lại giống như cảm nhận được gì đó, đập càng nhanh hơn.
Giọng nói lười biếng của Thương Thời Chu lại đã vang lên lần nữa.
Trời còn chưa tối hẳn, tiếng ve kêu liên miên, màu xanh ở cuối chân trời giống như đôi mắt anh, giọng nói của anh cũng giống như được phủ lên một lớp tơ lụa mềm mại.
“Tôi thích người cột tóc đuôi ngựa thật cao, da trắng, mắt rất đẹp, mặc váy càng đẹp hơn.”