Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 14

Mấy ngày sau đó, những đề thi và câu hỏi mà bình thường cô đều rất quen thuộc trên mặt giấy đều trở nên mơ mơ màng màng.

 

May mà kỹ xảo làm đề của cô đã quá thành thạo, ngòi bút di chuyển, tỉ lệ chính xác vẫn không hạ thấp đi tí nào.

 

Hôm ấy quay về, cô mở máy tính gõ ba chữ “đua xe Rally” vào.

 

Trong video, núi thiêng rừng độc, rừng sâu hoang dã, cánh đồng tuyết sông băng, những con đường hẹp hòi uốn lượn ra từng đoạn đường cong vắng lặng.

 

Tiếng rít gào ồn ào xâm nhập vào con đường yên lặng, giống như có người xách theo đao đến đó, cuốn lên một đoạn đường đầy khói xe bụi đất và tuyết bay.

 

Chiếc xe dán bảng quảng cáo và màu sắc rực rỡ dán sát mặt đất chạy đi, giống như từ khi mới sinh ra đã không biết sợ hãi là thứ gì, cũng giống như cho dù như thế nào thì trên đời này cũng không có gì có thể ngăn cản quyết tâm đạp chân ga lao về phía trước kia.

 

Hai bên con đường dài đằng đẵng kia cũng có vô số người xem, nhưng từ đầu đến cuối, đây chỉ là một cuộc vật lộn của tay đua với chính mình.

 

Mọi thứ đều yên lặng, đây là khói thuốc súng duy nhất.

 

Cô đột nhiên nghĩ đến những bức ảnh chụp mà cô nhìn thấy trong trang cá nhân của anh.

 

Lại dần dần trùng điệp với từng khung cảnh trong video trước mặt.

 

Chờ đến khi cô phản ứng lại, không ngờ mắt cô đã bắt đầu rưng rưng.

 

Mấy đêm nay, trong mỗi giấc mơ của cô đều là tiếng động cơ ồn ào cực lớn, có đôi khi cô sẽ giật mình tĩnh lại, sự hỗn loạn trong mơ và không gian yên bình ngoài hiện thực khác biệt quá lớn, cô phải mất rất lâu mới có thể chìm vào cơn ngủ say lần nữa.

 

Mấy ngày qua, Thương Thời Chu cũng không còn liên lạc với cô nữa.

 

Cô đã click mở ảnh đại diện màu đen tuyền kia rất nhiều lần, đầu ngón tay rũ ở bên trên đó một lúc rồi lại thoát ra.

 

Cuối cùng cô lại bật cười khẽ.

 

Ngày hôm đó Thương Thời Chu nói xong, tim cô đập nhanh như trống, lại còn phải cố giữ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh mà “ồ” một tiếng.

 

Anh cúi người chống tay ở cửa xe bên cô, không cho cô đi ra ngoài. Cô mím môi, bởi vì quá sốt ruột nên nói bậy nói bạ.

 

“Cho nên anh muốn nhờ tôi giới thiệu giúp anh sao?”

 

Hiện tại Thư Kiều nhớ lại biểu cảm lúc đó của Thương Thời Chu thì vẫn cứ nhịn không được muốn mỉm cười.

 

Đầu tiên anh yên lặng nhìn cô vài giây, sau đó lại bật cười một tiếng khẽ, nhường đường.

 

Cũng không biết có phải là giận quá hóa cười không nữa.

 

Thư Kiều hơi chột dạ, lại có chút đúng lý hợp tình nghĩ, ai mà biết anh nói câu kia là có ý gì chứ.

 

Chỉ là sau lần này, mỗi lần cột tóc, cô đều ma xui quỷ khiến thế nào mà cột tóc thấp đi một chút.

 

Ngày hôm sau nữa thì Tô Ninh Phỉ đã được xuất viện, cuối cùng thì cha mẹ cô ấy cũng chạy trở về kịp lúc. Lần này đi chơi cũng chẳng vui tí nào, nhưng Tô Ninh Phỉ lại rất vô tâm, không cảm thấy việc mình bị bệnh mà không có người nhà bên cạnh chăm sóc là chuyện gì đáng để buồn cả.

 

Không được mấy ngày thì cô ấy đã lại gọi điện thoại cho Thư Kiều, nói là vì muốn bồi thường nên cô ấy và cha mẹ mình quyết định lại đăng ký thêm một tour du lịch mới, đi qua bên bờ bên kia đại dương chơi.

 

Cũng không biết là vì bồi thường cho chính cô ấy hay là bồi thường cho cha mẹ cô ấy nữa.

 

Trước khi đăng ký lên máy bay, Thư Kiều gửi tin nhắn bảo cô ấy nhớ giữ gìn sức khỏe, dù sao cô ấy vừa mới làm phẫu thuật xong, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

 

Tô Ninh Phỉ đồng ý lia lịa, lại hỏi thêm một câu: “Đúng rồi, cậu có còn giữ liên lạc với đàn anh Thương không?”

 

Thư Kiều khựng lại, một lúc lâu sau mới lắc đầu, lắc đầu xong lại nghĩ đến Tô Ninh Phỉ không nhìn thấy, lúc này mới có chút nhẹ nhàng đáp: “Không có.”

 

“Hôm tớ xuất viện thì Kha Dịch có nói chờ anh ấy lành bệnh rồi sẽ mời tớ đi ăn cơm. Kết quả đến hôm nay tớ mới nhớ ra là mình chưa lưu số điện thoại của anh ấy.” Cách điện thoại cũng có thể nghe được giọng nói phơi phới của cô ấy: “Chờ cậu gặp được anh ấy thì nhớ nói với anh ấy một tiếng giúp tớ, chờ tớ về lại mời tớ, đừng hòng quỵt nợ.”

 

Thư Kiều còn định nói cô làm gì còn có cơ hội gặp anh ấy chứ thì người đối diện đã cúp điện thoại, hiển nhiên là chuẩn bị đi đăng ký rồi.

 

Cuối cùng cô ấy còn gửi một tin nhắn đến, nói là sẽ mua quà về cho cô.

 

Thư Kiều cười khẽ, quăng điện thoại sang một bên, tiếp tục cắm đầu làm bài.

 

Tuần này nhiệt độ ở Bắc Giang cuối cùng cũng hơi hạ thấp xuống, tiếng ve kêu vẫn rất ồn ào, nghe lâu rồi còn sẽ cảm thấy buồn ngủ, trong tầm tay của Thư Kiều chưa bao giờ vắng bóng cà phê.

 

Bài thi được chồng lên hết xấp này đến xấp khác, vở bài sai lại càng ngày càng mỏng. Hứa Thâm thật sự là một người đàn anh rất giỏi giảng bài và dạy kèm, tuy rằng là do Lộ Trình sắp xếp, nhưng chiếm dụng thời gian của người ta lâu như thế, Thư Kiều vẫn có chút băn khoăn, đã đặt trước nhà hàng, mời anh ấy chiều nay cùng nhau đi ăn cơm để cảm ơn.

 

Cô đến sớm một chút, cắm đầu chơi một trò chơi tên là “Thung lũng kỷ niệm”.

 

Nhân vật hoạt hình đội nón chóp nhọn xuyên qua những hình ảnh thay đổi khác nhau.

 

Ghế ở đối diện bị kéo ra, Thư Kiều nở nụ cười có chút lễ phép, ngẩng đầu khỏi một đống hình đủ màu xoay tròn kia.

 

Sau đó người cứng đờ.

 

Người mà mấy ngày nay cô không gặp lại tùy tiện ngồi xuống, cong khuỷu tay gác lên lưng ghế mộ cái ghế khác, nhướng mày nhìn cô, trên mặt mang theo chút vẻ mệt mỏi.

 

Thấy cô ngước mắt lên, anh lười nhác cười khẽ: “Hứa Thâm có việc, tôi đến thay cậu ấy.”

 

*

 

Thật ra đây cũng không phải là một cuộc gặp mặt được tính toán sắp đặt từ trước.

 

Hôm nay là ngày Kha Dịch xuất viện, có lẽ là vì trước khi phẫu thuật anh ấy ăn uống lung tung quá nhiều, cộng thêm vấn đề thể chất, tốc độ khôi phục vết thương của anh ấy rất chậm, phải nằm viện thêm vài ngày mới được cho phép xuất viện.

 

Mấy ngày nay Thương Thời Chu đều đang luyện tập đua xe, lúc đến đón anh ấy về khách sạn thì trên người còn mang theo mùi bùn đất, Kha Dịch mới vừa mở cửa ghế phụ ra đã cảm nhận được khác thường, nhíu mày hỏi: “Có người ngồi ghế phụ của cậu à?”

 

“Ừ.”

 

Kha Dịch càng thêm giật mình: “Cậu còn dám cho người khác ngồi vào vị trí cưng của tôi à?! Trai hay gái đó? Suốt bao năm qua, ngoại trừ tôi ra, còn có ai có thể nhúng chàm ghế phụ của cậu hả? Tôi nhớ lần trước có một cô em rất xinh đẹp, tay còn chưa kịp đụng vào cửa xe của cậu đã bị cậu dọa chạy rồi, lần này...”

 

Nói đến đây, trong lòng Kha Dịch đột nhiên chợt lóe sực nhớ đến một người Thương Thời Chu gặp được trong lúc anh ấy nhập viện.

 

Sau đó anh ấy dần dần trợn to mắt: “Không thể nào? Em gái Thư hả? Người ta còn đang học cấp ba đó! Nhỏ hơn cậu chừng ba tuổi, còn chưa trưởng thành nữa, cầm thú! Chẳng trách cậu còn gọt táo cho người ta nữa chứ!”

 

“Nói ai cầm thú đó hả?” Thương Thời Chu chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng lên một chút nói: “Người ta có tên, đừng có mở miệng ngậm miệng là em gái Thư, cứ như là hai người thân nhau lắm vậy.”

 

Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận. Kha Dịch nghi ngờ nhìn anh một lúc rồi sửa miệng: “Thật ra em gái Thư cũng khá tốt đó chứ, cậu lại chờ cô ấy một năm, không phải cô ấy cũng sẽ thi đến trường của chúng ta sao?”

 

Rõ ràng là đang thử.

 

Thương Thời Chu nhẹ nhàng hờ hững nhìn thoáng qua anh ấy.

 

Trong lòng Kha Dịch có chút kinh ngạc trước thái độ của Thương Thời Chu, nghĩ thầm không thể nào, anh nghiêm túc thật đó à?

 

Nhưng anh ấy cũng biết thấy tốt thì nên dừng lại, ngừng đề tài này. Anh ấy hơi điều chỉnh tư thế ngồi, đột nhiên cảm thấy có chút khác thường, giơ tay sờ nhẹ, rút ra một cái bao lì xì hỏi: “Đây là gì thế?”

 

Bao lì xì có vẻ ngoài rất quê mùa, là cái loại có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu, bên trên còn có mấy chữ đại cát đại lợi nữa.

 

Bên trong không quá dày, sờ nhẹ là biết ngay, bên trong chắc có khoảng hai ba nghìn.

 

Kha Dịch thuận miệng nói: “Ui cha, là ai nhét bao lì xì cho cậu thế này.”

 

Anh ấy cũng không mở ra, tiện tay lật sang mặt trái, thấy được bên trên có một hàng chữ Khải vô cùng xinh đẹp: “Đã nói là tôi mời rồi...? Hửm? Ai mời? Của ai thế?”

 

Ngay sau đó, tay Kha Dịch trống rỗng.

 

Thương Thời Chu dùng một tay cầm lái, tay còn lại duỗi về phía này, nhẹ nhàng rút bao lì xì ra khỏi tay anh. Tranh thủ lúc đèn đỏ mở ra xem thử, sắc mặt rất quái dị

 

Kha Dịch kết hợp lại mọi chuyện, đã đoán được tám chín mươi phần trăm, trong lòng muốn cười lại không dám, vô cùng khôn khéo chuyển sang đề tài khác: “Tối nay ăn món gì đây? Tính ra thì cũng lâu rồi không gặp Hứa Thâm, hay là gọi cậu ấy ra ăn chung luôn đi ha?”

 

Kha Dịch cầm điện thoại gọi.

 

Điện thoại tự động kết nối bluetooth với loa trong xe, cho nên giọng nói của Hứa Thâm vang vọng khắp xe.

 

“Hôm nay không được, hôm nay có đàn em hẹn tôi đi ăn cơm rồi. Ngày mai đi, ngày mai tôi mời.”

 

Ngón tay Thương Thời Chu khẽ âm thầm nhúc nhích một tí, đến cả tốc độ xe cũng chậm đi một chút.

 

Kha Dịch lại không hề cảm nhận được, cười ha hả nói: “Ui cha, cây vạn tuế già của chúng ta sắp nở hoa rồi hả? Hẹn ở nơi nào thế? Cậu đừng có thấy tôi vừa mới đến Bắc Giang mà lầm, tôi nói cho cậu biết, hiện tại tôi đã biết rõ toàn bộ các quán ăn lớn nhỏ trong Bắc Giang như lòng bàn tay. Nói ra để tôi đánh giá giúp cậu.”

 

Sau đó lại dặn dò truyền thụ kinh nghiệm: “Tôi nói cho cậu biết, ăn xong nhớ lén chạy đi tính tiền, đừng có mà thấy đàn em hẹn cậu thì cậu thật sự khờ khạo ngồi yên một chỗ từ đầu đến cuối đó!”

 

Hứa Thâm nói tên nhà hàng, có chút bất đắc dĩ nói: “Cái gì mà cây vạn tuế nở hoa chứ, cậu đừng có nói bậy.”

 

Nhưng mà ý cười trong lời nói lại không thể nào ngăn được.

 

Có hơi chói tai.

 

Còn rất bực bội.

 

Thương Thời Chu đột nhiên đạp phanh thắng xe, lốp xe cọ xát với mặt đất phát ra tiếng chói tai, Kha Dịch đột nhiên nhào về phía trước, có chút kinh hoảng nhìn đông nhìn tây hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”

 

Dựa vào kỹ thuật lái xe của Thương Thời Chu, anh phanh gấp như thế, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!

 

Kết quả Thương Thời Chu lại xoay người, cầm túi hành lý đặt ở ghế sau của anh ấy lên, quăng vào trong lòng ngực anh ấy nói: “Xuống xe, tự đi bộ về đi.”

 

Kha Dịch: ???

 

Anh ấy đã làm sai cái gì chứ?!

 

Chờ đến khi anh ấy ôm hành lý đứng trên đường lớn đầy bụi đất thì vẫn còn chưa kịp hiểu là chuyện gì đang diễn ra.

 

Một lúc lâu sau, Kha Dịch đột nhiên ý thức được gì đó, cẩn thận ngẫm lại.

 

“Đậu xanh, lão Hứa học chung trường cấp ba với cậu ấy, lại còn nhắc đến đàn em, đừng có nói là cùng một người đó nha?” Kha Dịch xoay vòng vòng tại chỗ, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vỗ mạnh lên đùi.

 

Chuyện này sao có thể không tính là chuyện lớn chứ!

Bình Luận (0)
Comment