Sau đó anh ấy lấy điện thoại di động ra: “Lão Hứa à, đàn em mà cậu nói lúc nãy có phải họ Thư không. Đúng đúng đúng, chậc, bạn thân của cô ấy là bạn chung phòng bệnh với tôi nè, hiện tại còn đang chăm sóc người bệnh, nghe nói hai chúng ta quen biết nhau nên nhờ tôi nói cho cậu một tiếng, hủy bỏ bữa tiệc tối hôm nay, rất xin lỗi cậu. Cậu đừng buồn, đưa địa chỉ cho tôi, tôi xuất viện rồi, đi, anh em đây ăn với cậu.”
Kha Dịch cúp điện thoại thở dài thườn thượt: “Cả thế giới này chỉ có một mình tôi là người hiền lành, nhìn xem tôi vừa mới làm cái gì nè, thật đúng là làm cả Trung Quốc cảm động. Lão Thương à, không có tôi thì cậu phải sống thế nào đây!”
Thương Thời Chu đi đến ngã tư thì quay đầu xe, giơ tay lấy thuốc lá, rút một điếu ra ngậm ở bên miệng, lại không đốt lửa.
Thật ra anh cũng không phải không do dự.
Nhưng mà khi đạp chân ga chạy vụt qua người Kha Dịch, thật ra suy nghĩ của Thương Thời Chu cũng rất đơn giản.
Ba chữ em gái Thư kia anh còn chưa được gọi lần nào nữa.
*
Thư Kiều đối diện với người trước mặt.
Nơi cô lựa chọn là một nhà hàng rất sáng tạo vừa mới mở dạo gần dây, ở ngay mặt tiền đường, cách bài trí rất hiện đại, là không gian mở hoàn toàn, thông thoáng, bên cạnh là cửa kính sát đất đơn hướng trong suốt, bên ngoài cửa thủy tinh là dòng người qua lại vội vàng, lại không truyền bất cứ âm thanh nào vào.
Trong tiệm đang phát một ca khúc rất nhẹ nhàng, nhịp trong êm dịu, lời bài hát chậm rãi vang lên.
“Đột nhiên bùng cháy trong hoàng hôn
Ngọn lửa chiếu sáng lên gương mặt em
Là ai đang thì thầm bên tai em những ngôn ngữ xa lạ em chưa bao giờ nghe được.”
Ngay lúc câu hát nỉ non đầu tiên vang lên, ánh đèn rực rỡ ngoài đường cũng trùng hợp sáng lên, dừng lại bên trong ánh mắt vừa mới ngước lên nhìn anh của cô.
Trong mắt cô có kinh ngạc, có bất ngờ, có ánh sao rơi xuống từ ngọn đèn rực rỡ.
Lại bị bóng dáng của anh chiếm đầy.
Lúc đến đây Thương Thời Chu lái xe rất nhanh.
Hình như còn vì không quá để ý mà vượt đèn đỏ.
Khi dừng xe lại, anh còn đang nghĩ có cần thiết phải làm đến mức này không.
Giờ phút này, Thương Thời Chu nhìn đôi mắt cô, mọi phiền muộn trong mấy ngày qua đều tan thành mây khói, chỉ còn lại câu trả lời cho vấn đề anh tự giễu đưa ra lúc nãy.
Cần chứ.
Sao lại không cần được.
“Chuyện mời đi ăn cơm...” Thư Kiều có chút chần chừ mở miệng hỏi: “Cũng có thể tìm người thay thế sao?”
Thương Thời Chu cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, nâng cằm lên: “Không phải tôi đã đến rồi sao?”
Thư Kiều chậm nửa nhịp mới phản ứng lại anh nói thế là có ý gì.
Cô chớp nhẹ mắt: “Ồ --"
Sau đó cô cầm ipad lên bắt đầu gọi món, động tác mang theo vẻ tùy ý và thả lỏng mà đến cả chính cô cũng không nhận ra được.
Đương nhiên còn mang theo chút vẻ cố bình tĩnh nữa.
Cô cũng không phải là một người ngu ngốc.
Nếu anh ấy có việc bận thì báo trước với cô một tiếng, hủy cuộc hẹn này là được, cần gì phải cố ý tìm người đi thay chứ?
Mà đến tận lúc này rồi, cô thậm chí còn chưa nhận được bất cứ tin nhắn xin lỗi nào của đối phương.
Hứa Thâm không phải loại người như thế.
Nhưng cô vẫn cứ giả vờ như không hiểu gì hết, gọi một món bóng giòn ướp lạnh và tôm hấp vải, lại đưa ipad cho Thương Thời Chu nói: “Tôi cũng chưa đến nơi này lần nào, mấy món còn lại anh cứ gọi đi.”
Vẫn cứ ra vẻ như muốn mời anh một bữa.
Trong đoạn đường lái xe nhanh như chớp này, anh đều đang v**t v* mấy họa tiết quê mùa lồi lõm trên bao lì xì, lúc này dấu vết vẫn còn ở trong lòng bàn tay anh.
Thương Thời Chu vẫn có cảm giác khá mới lạ.
Anh lớn đến chừng tuổi này, ngoại trừ khi còn nhỏ mẹ anh trả tiền cho anh ra thì chưa từng có người phụ nữ nào tiêu tiền cho anh.
Sau này khi bà ngoại anh nuôi dưỡng anh, anh ít nhiều gì cũng đã hiểu chuyện hơn, có thẻ ngân hàng riêng. Bà ngoại có dòng máu Caucasus, lại lớn lên ở Đức, tính cách khá cổ hủ, nề nếp rõ ràng, là loại tính cách điển hình của dân tộc Đức, đối với bản thân và người bên cạnh cũng đều tuân thủ nghiêm khắc quy định ai dùng người ấy trả tiền.
Mấy năm nay dì út của anh ở bên cạnh chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho bà cụ, bà cụ cũng trả tiền lương rõ ràng.
... Nói đúng ra thì cũng không thể nói là không có. Đương nhiên là có người đơn phương muốn tặng quà cho anh, nhưng anh không nhận, vậy mấy món quà kia chẳng có liên quan gì đến anh cả.
Anh nhận lấy, tùy ý lướt nhẹ, gọi thêm vài món ăn: “Sao nào, cô còn muốn mời tôi nữa à?”
Chữ “còn muốn” này như đang ám chỉ gì đó.
Thư Kiều lập tức phản ứng lại, chắc là anh đã nhìn thấy bao lì xì cô nhét ở trong xe, mím môi mỉm cười nói: “Đúng vậy, anh hời to rồi.”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu vang, tóc xõa tự nhiên, mềm mại rũ xuống đầu vai. Cô không mang theo bất cứ đồ trang sức nào, không trang điểm, dưới ánh sáng lại lộ ra vẻ trắng sáng tự nhiên. Những khi cô yên lặng ngồi như thế, xung quanh người cô tràn ngập khí chất học sinh ngoan ngoãn, nhưng gương mặt kia lại quá xinh đẹp linh động, lặng lẽ lộ ra một chút dáng vẻ chân chính trong nội tâm của cô.
Thương Thời Chu đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy cô,
Thật ra anh đã thấy cô từ trước rồi, nhìn thấy làn váy cô bị gió thổi lên, thấy cô mệt mỏi giơ tay quăng một lon Coca sang bên kia đường.
Chỉ có một mình anh biết vì sao lúc đó anh lại đột nhiên đạp phanh thắng lại.
Những nhà hàng như thế này lên món rất nhanh, nhân viên phục vụ bưng một cái đồng hồ cát lên bàn, nói nếu như sau khi cát trong đồng hồ chảy hết mà đồ ăn vẫn còn chưa được bưng lên thì sẽ miễn phí bữa ăn này.
Sau đó Thương Thời Chu lập tức nhìn thấy Thư Kiều lén lén lút lút giơ tay kéo cái đồng hồ cát kia đến trước mặt mình, lắc trái lắc phải, lắc lên lắc xuống.
Sau khi phát hiện ra tốc độ chảy của đồng hồ cát không hề thay đổi gì, cô có chút nhụt chí buông ta: “Nhàm chán, còn thua cả mấy cái nhà hàng làm ra chương trình nếu có thể chạm đến cột mốc hai mét tám là có thể miễn phí một bữa ăn nữa.”
“Cô nhảy được à?”
Thư Kiều lắc đầu, nói chuyện vô cùng ngang nhiên: “Đương nhiên là không rồi, nhưng tôi thích xem người khác nhảy.”
Sau đó lại nói: “Anh thử suy nghĩ xem, nếu như nhà hàng này tổ chức sự kiện để anh gọi món ăn xong bắt đầu lắc lư đồng hồ cát, thi đấu xem ai lắc nhanh hơn, vậy chẳng phải sẽ thú vị hơn là ngồi chờ không à?”
Nói xong cô lại mỉm cười, hiển nhiên là đã tưởng tượng ra được cảnh đó.
Thương Thời Chu cũng cười theo cô.
Bởi vì anh phát hiện khi cô cười tươi thì má phải sẽ có một cái má lúm đồng tiền.
Anh còn phát hiện những lúc cô gái này căng thẳng thì sẽ bất giác nói nhiều hơn bình thường một chút.
Trước khi đồ ăn được bưng lên, Thư Kiều đứng lên đi vào trong nhà vệ sinh.
Cô vừa đi, ghế đối diện trống rỗng, rõ ràng cô đi ra ngoài cũng chỉ cầm theo một cái điện thoại, đến cả túi xách cũng không mang theo, cực kỳ tùy ý.
Ý thức được chuyện này, chút bực bội trong lòng Thương Thời Chu cũng tan biến sạch sẽ.
Lại không ngờ rằng cô đi mãi vẫn chưa về, toàn bộ đèn được trong nhà hàng và đèn bên ngoài con phố sáng rực kia đều đột ngột tối sầm lại.
Trời đất tối om, xung quanh vốn dĩ chỉ có vài âm thanh rải rác dần dần ồn ào hơn, có khách hàng của vài bàn đều xôn xao lo lắng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Quản lý nhà hàng liên tục lên tiếng trấn an mọi người, nói là mình đang xác minh tình hình.
Trong bóng đêm, đột nhiên có tiếng cô gái hét lên, sau đó là tiếng chén đũa rơi xuống đất vỡ vụn, làm cho càng nhiều người sợ hãi kêu to hơn.
Thư Kiều vừa mới mò mẫm ra khỏi nhà vệ sinh, nghe được âm thanh cũng hoảng sợ. Cô cảm thấy tiếng đồ đổ vỡ kia cách mình rất gần cho nên vội lui ra sau, đồng thời còn giơ tay tìm điện thoại, định mở đèn pin chiếu sáng, để tránh đạp lên mảnh vỡ.
Cô vừa mới mở đèn flash điện thoại lên đã nhìn thấy ở khu vực mờ ảo trước mặt mình, có một người đang đạp lên những mảnh vỡ đầy đất kia đi nhanh về phía cô.
Ngay sau đó toàn thân cô đã bị hơi thở quen thuộc bao phủ.
Cô cũng không biết đây có tính là một cái ôm không nữa.
Thương Thời Chu dùng một tay chống tường, bảo vệ cô ở dưới người, trong bóng đêm nhìn cô, anh sốt ruột chạy đến như thế, nhưng khi nhìn thấy cô lại không nói cái gì, chỉ sờ đầu cô hỏi: “Có bị thương không?”
Thư Kiều lắc đầu, đột nhiên may mắn vì bóng đêm đã che giấu lỗ tai đỏ rực vì sự tiếp cận của anh nói: “Anh đến đây làm gì?”
“Đến xem em.”
Giống như đã dự cảm được gì đó, tim Thư Kiều đập rất nhanh: “Tối đen thế này anh có thể thấy được cái gì chứ?”
Hình như Thương Thời Chu lại cười khẽ một tiếng: “Xem xem em có còn muốn giới thiệu ai cho anh không.”
Sau đó anh cúi đầu, hơi thở anh hít vào thở ra giống như có thể chạm vào da thịt của cô.
“Chẳng hạn như em.”
Anh cách cô rất gần, gần đến mức lời anh nói ra giống như tiếng nỉ non bên tai.
Có tiếng dòng điện hoạt động cực nhỏ vang lên, tiếng ca còn vang lên trước cả ánh đèn, quản lý nhà hàng nói bọn họ đã khởi động nguồn điện dự phòng rồi, mọi người cứ việc yên tâm dùng bữa.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy rõ đôi mắt màu xanh xám của anh.
Danh sách nhạc được phát đi phát lại, lại quay trở về bài hát lúc đầu.
“Là ai đang thì thầm bên tai em những ngôn ngữ xa lạ em chưa bao giờ nghe được.”
Ngay giây phút này, câu hỏi trong lời bài hát đột nhiên có câu trả lời.