Mùa hè năm đó dường như dài đằng đẵng.
Ít nhất trong ký ức của Thư Kiều là như vậy.
Mũ bảo hiểm cũng không ngăn được mùi bụi đất cuốn theo gió, tiếng ồn ào chui vào tai cùng với tiếng ve kêu vang vọng suốt cả mùa hè của cô.
Hồi nhỏ, Thư Kiều từng ngồi tàu lượn siêu tốc.
Đó là một trong số những lần hiếm hoi mà Thư Đường Viễn đưa cô ra ngoài chơi.
Lúc đó vóc dáng của cô vẫn còn thấp bé, cả người lắc lư trong ghế, tai bị thanh chắn bảo vệ kẹp đến đau nhức, xung quanh toàn là tiếng la hét. Thư Đường Viễn thì vung tay múa chân loạn xạ ở bên cạnh, cô bạn gái mới của ông ngồi cạnh khóc lóc thảm thiết vô cùng đáng thương xinh đẹp.
Mọi người đều chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình, chỉ có Thư Kiều là mặt không cảm xúc, thậm chí còn có chút ngẩn người.
Đối với cô việc cơ thể mất kiểm soát không phải là sợ hãi, mà là tận hưởng.
Cô thích sự k*ch th*ch này.
Sau khi xuống tàu lượn siêu tốc, Thư Đường Viễn đi mua đồ uống, Thư Kiều nói muốn ngồi lại lần nữa.
Sau đó cô trơ mắt nhìn bạn gái của Thư Đường Viễn ngừng cả khóc, kinh hãi hỏi: “Con không sợ sao? Không sợ chút nào luôn hả? Vậy, vậy con có cảm giác gì khác không?”
Thư Kiều nghĩ, tại sao tôi phải nói cho cô biết.
Vì vậy cô lắc đầu.
Đến khi Thư Đường Viễn quay lại, Thư Kiều tận mắt thấy cô ta thì thầm gì đó với Thư Đường Viễn, sau đó sắc mặt Thư Đường Viễn thay đổi hẳn, ném mạnh ly nước xuống đất, chỉ tay ra khỏi công viên giải trí: “Cô cút ngay cho tôi!”
Sắc mặt đối phương cực kỳ khó coi, nhưng dù sao cũng hiểu tính cách của Thư Đường Viễn nên đã lập tức quay người rời đi.
Lúc lướt qua Thư Kiều, cô ta chửi thầm một câu gì đó, nhưng vẫn bị cô nghe thấy.
“Cả nhà đều thần kinh!”
Thư Đường Viễn tức giận chửi lại: “Còn không phải là cô cứ nằng nặc đòi đến công viên giải trí, còn muốn mang cả con bé theo, nói là để tăng cường tình cảm cha con, mẹ nó cuối cùng lại nói với tôi thế này? Uổng công tôi còn cho rằng cô hiền lành dịu dàng hiểu chuyện, ngồi tàu lượn siêu tốc khóc lóc làm tôi hoa cả mắt, tại sao con gái tôi không khóc lại thành quái thai? Quái thai con mẹ cô!”
Chửi xong thấy sảng khoái, ông mới có chút muộn màng nhận ra rằng mình nói những lời này trước mặt Thư Kiều là không thích hợp.
Thư Kiều im lặng không nói tiếng nào.
Cô nhặt ly nước mà Thư Đường Viễn vừa ném lên, lau bụi, vặn nắp uống một ngụm.
Đường hóa học ngọt đến phát ngấy, ngược lại có chút vị đắng.
Đó là tất cả những gì cô nhớ về hương vị của mùa hè được đến công viên giải trí duy nhất trong đời.
Cảm giác ngồi trong chiếc xe tốc độ cao này, rất giống với tàu lượn siêu tốc.
Vẫn là mùa hè, nhưng trong bụi đất, còn có mùi lá hoa violet.
Sau này Thương Thời Chu đã nói cho cô biết đáp án mà cô muốn biết. Lá của cây violet thường xuất hiện trong nhiều loại nước hoa, là một trong số rất nhiều mùi hương.
Thế là lá của cây violet phủ lên công viên giải trí mùa hè trong ký ức.
Rồi biến thành tiếng ồn ào lặp đi lặp lại trên núi Lê Đài.
Bản thân việc huấn luyện rất nhàm chán.
Bản đồ lộ trình mà Kha Dịch đưa cho cô gần như đã khắc sâu vào tâm trí. Ban đêm khi cô nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là những từ ngữ mà một tháng trước còn xa lạ với cô. Thỉnh thoảng cô mơ thấy mình cùng xe nhảy vọt lên, từ bên đường hiểm trở lao xuống vực sâu.
Cô bật dậy, thở hổn hển.
Ngày hôm sau, cô không dám nói gì về giấc mơ nhưng Thương Thời Chu vẫn nhận ra.
“Tôi cũng từng gặp ác mộng.” Khuôn mặt của anh được mũ bảo hiểm che kín, bộ đồ đua xe làm nổi bật lên dáng người cao lớn của anh. Trong khoang lái chật hẹp, anh ngồi vào toát lên vẻ uy nghiêm: “Khi yêu thích một điều gì đó, không có nghĩa là không thể sợ hãi. Sợ hãi giúp chúng ta cảnh giác, đừng bao giờ tự cao tự đại, hãy luôn kính sợ thế giới này.”
Kính sợ.
Thư Kiều thầm niệm lại hai chữ này, rồi lại không tránh khỏi nhớ đến tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí mùa hè.
“Hồi nhỏ tôi…” Cô khó khăn mở miệng: “Từng ngồi tàu lượn siêu tốc một lần.”
Những chuyện xảy ra sau đó cô rất khó diễn tả, lúc cô dừng lại một chút, Thương Thời Chu đã nghiêng đầu nhìn sang: “Rất thích sao?”
Thư Kiều chậm rãi gật đầu: “Rất thích, nhưng chỉ ngồi một lần.”
Thương Thời Chu nhìn cô thật lâu.
Cô ôm mũ bảo hiểm, bộ đồ đua xe mới được đặt may, cô ngồi đó, vẫn bé nhỏ như vậy, khuôn mặt nghiêng nghiêng được ánh mặt trời chiếu rọi vào gần như trong suốt.
Sau mấy ngày đêm huấn luyện không ngừng nghỉ, cô lại gầy đi rất nhiều, quầng thâm mắt còn rõ hơn cả lúc tập huấn thi đua.
Nhưng cô chưa từng phàn nàn điều gì, cho dù lúc đầu có nôn đến tối tăm mặt mũi dưới gốc cây, cô cũng chỉ im lặng đứng dậy, súc miệng, hít sâu, không nói một lời mà tiếp tục lên xe, nói một câu bắt đầu lại.
Thích, nhưng chỉ ngồi một lần, gia cảnh của cô cũng không tệ, sau khi xâu chuỗi mọi chuyện lại, Thương Thời Chu đã hiểu ra điều gì đó.
“Nhịp tim và sự k*ch th*ch đều là những thứ có thể tận hưởng, việc tận hưởng vốn dĩ không có gì sai cả.” Thương Thời Chu lên tiếng.
Thư Kiều có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh đang nhìn sang.
Ánh mắt anh rất dịu dàng, nhưng không hề có ý cười, giống như đang trần thuật một sự thật rất đỗi bình thường: “Và có những người luôn lộ ra khuôn mặt vô cùng bình tĩnh khi cảm xúc dao động kịch liệt.”
Ví dụ như cô.
Thư Kiều đột nhiên mỉm cười.
Động tác đội mũ bảo hiểm của cô đã rất thành thục, sau khi điều chỉnh xong tai nghe và micro, cô thắt chặt dây an toàn sáu điểm để cả người mình lọt thỏm vào ghế xe đua.
Chiếc xe mà họ lái cũng không phải là chiếc Thương Thời Chu thường hay lái mà đã được thay thế bằng chiếc xe đua chính thức: Phần giảm xóc cứng hơn và cao hơn, toàn bộ ghế ngồi được thay thế bằng ghế ôm sát người, hàng ghế sau bị tháo bỏ hoàn toàn, khung chống lật đan xen nhau đỡ phía sau ghế, vô lăng và bảng điều khiển trung tâm cũng được thay thế hoàn toàn.
Ngoài những thứ bên ngoài này thì từ động cơ bên trong đến trục khuỷu, pít-tông hay thanh truyền… gần như tất cả những thứ Thư Kiều từng nghe và chưa từng nghe đều được thay thế gần như toàn bộ.
Theo lời Thương Thời Chu, ngoài cái vỏ xe, tất cả những thứ bên trong đều được lắp ráp lại.
Quá trình độ xe này cũng là một trong những thú vui của việc chơi đua xe địa hình.
Những người chuyên nghiệp theo con đường thi đấu sẽ phối hợp với đội đua để đưa ra phương án và mài giũa, tháo rời và lắp ráp lại toàn bộ chiếc xe.
Những người không thi đấu thường chỉ có hứng thú với đua xe địa hình, cũng có thể giống như chiếc xe anh thường lái, chỉ độ lại một phần, thỉnh thoảng có thể chạy off-road.
Đua xe địa hình vốn dĩ không có yêu cầu gia nhập cao như F1, nhưng mức độ k*ch th*ch và mạo hiểm của môn thể thao này không hề thua kém F1, thậm chí còn cao hơn rất nhiều.
Thư Kiều cũng từng hỏi Thương Thời Chu tại sao lại không đua F1.
Lúc đó Thương Thời Chu cũng nói rằng anh thích phong cảnh dọc đường hơn là đua xe trên đường đua.
Sau đó Thư Kiều phát hiện ra.
Ở tốc độ xe cao như vậy, tất cả mọi thứ đều biến thành một đường động tuyến lướt qua trong nháy mắt, nếu muốn gọi đó là phong cảnh dọc đường…
Cũng không phải là không được, chỉ là hơi khó để nắm bắt.
Phải có thị lực tốt đến mức nào mới có thể nhìn rõ được.
Sự phân tâm trong suy nghĩ chỉ diễn ra trong giây lát.
Giọng nói của Thương Thời Chu truyền đến từ tai nghe, hơi bị méo tiếng, giống như tất cả những gì cô đang làm lúc này.
Tất cả những điều mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến trong quá khứ.
“Chuẩn bị xong chưa?” Anh đặt tay lên phanh tay, đường nét xương cổ tay rõ ràng và đẹp đẽ.
Trong tiếng gầm rú và rung động quen thuộc, Thư Kiều hít một hơi thật sâu: “Sẵn sàng rồi.”
“Ba, hai, một.”
Cùng lúc tiếng thứ ba vang lên là cú xuất phát tăng tốc mà Thư Kiều đã dần quen thuộc.
Toàn bộ chiếc xe lao vút đi như một viên đạn, lực giật mạnh mẽ khiến nhịp tim của cô gần như trống rỗng. Vào những lần đầu tiên cô còn th* d*c vì tim quá tải, nhưng bây giờ cô đã có thể cúi đầu trong tình huống như vậy, đọc được tất cả các ký hiệu trên bản đồ lộ trình một cách ổn định.
Đối với một tay đua, cảnh giới cao nhất được gọi là “người xe hợp nhất”.
Nơi trái tim hướng đến, chính là xông pha tiến về phía trước không lùi bước.
Hoa tiêu cũng không ngoại lệ.
Dọc đường, cô gần như chẳng có lấy một phút để ngẩng đầu nhìn mặt đường, tất cả đều nhờ vào cái cảm giác đường sá bẩm sinh của mình.
Vào cua, xuống dốc, nghiêng xe, chuyển hướng gấp, trôi xe.
Ánh mắt cô bị giam cầm trong những dòng chữ đen trên tờ giấy trắng trước mặt.
Cơ thể bị bó buộc trong không gian chật hẹp của chiếc ghế của xe đua.
Nhưng tâm hồn lại tự do.
Tự do bám víu vào chiếc xe này, tung hoành giữa bụi và đất, ngắm nhìn con đường dài từ trên cao.
Vào ngày nhận được giấy phép dẫn đường, cả đoàn xe đã tổ chức một buổi tiệc nhỏ để ăn mừng.
Anh chàng tóc xanh cưỡi chiếc xe máy Halley cùng vài người khác mà cô gặp được lúc trước cũng có mặt. Anh tóc xanh có một cái tên dễ nhớ, gọi là Lộ Soái, theo lời anh ta thì nó có nghĩa là “sinh ra đã định sẵn để làm anh chàng đẹp trai”.
Thư Kiều xoa xoa giấy phép của mình, cố nhịn, nhưng không nhịn được nên đã lập tức chụp một bức ảnh, nửa cái đầu xe lọt vào khung rồi đăng lên trang cá nhân của mình.
Không kèm theo mô tả.
Trang cá nhân của cô vốn trống rỗng, đột nhiên đăng bài thế này ít nhiều cũng thu hút sự chú ý.
Nhưng cô đã thêm filter, thoạt nhìn trông giống như ảnh tiện tay lưu từ mạng hơn.
Chỉ còn chưa tới ba ngày nữa là đến cuộc đua xe địa hình Bắc Giang, việc huấn luyện tạm thời cũng coi như kết thúc. Sự phối hợp giữa hai người đã ăn ý đạt đến mức khó tin, mỗi lần thử xe đều hoàn thành gần như hoàn hảo, thậm chí có lúc còn phá kỷ lục của Thương Thời Chu và Kha Dịch.
Ban đầu, người trong đội đua xe chẳng mấy kỳ vọng vào Thư Kiều. Sau khi họ tính toán một hồi, nghĩ rằng đoạn đua Bắc Giang có mất chút điểm cũng không sao, sau này kiếm điểm lại là được, không ảnh hưởng quá lớn đến tổng điểm nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua hành động “dắt gái” của Thương Thời Chu.
——Dù sao nếu Kha Dịch không thi đấu được, Thương Thời Chu sẽ phải lái một mình. Nếu dẫn theo một người thì chỉ cần không phá đám thì cũng chẳng khác gì.
Còn có người trêu Thương Thời Chu rất biết chơi, có thể vừa yêu đương vừa làm việc.
Sau đó bị tốc độ mà hai người này thể hiện vả cho một cú đau điếng.
Lộ Soái bảo, nếu để Kha Dịch biết chuyện này, chắc chắn sẽ khóc vài ngày.
Lời còn chưa dứt, giọng nói của Kha Dịch đã vang lên từ loa điện thoại của ai đó: “... Đang khóc đây, đang khóc đây, tôi có cảm giác mình sắp thất nghiệp rồi.”
Mọi người cười phá lên.
Thư Kiều cũng cười, tay vẫn cầm cuốn bách khoa toàn thư hướng dẫn sửa chữa đã lật được nửa.
Trên đường đua địa hình, khó tránh khỏi những lúc xe gặp vấn đề nhỏ. Thường thì tay đua và hoa tiêu phải tạm thời cùng nhau sửa xe.
Thư Kiều còn thiếu kinh nghiệm, chỉ biết dựa vào kiến thức lý thuyết để bù đắp, đồng thời cầu mong trên đường đừng xảy ra vấn đề gì to tát.
May là đoạn đường Bắc Giang này không quá dài, đường sá cũng không tệ lắm, chạy hết chưa đến hai tiếng là xong, chỉ cần không xui xẻo quá thì thường chẳng có gì bất ngờ.
Việc đoạt được thành tích thế này khiến cả đội xe đều thả lỏng hơn nhiều. Có người còn mang pháo hoa và rượu nhẹ đến, bảo nhất định phải ăn mừng một chút.
Trong thành phố cấm đốt pháo, nhưng ngoại ô thì chẳng ai quản nhiều.
Lộ Soái là người đầu tiên lao lên, châm một hàng pháo hoa đang được xếp theo hàng ngang rồi hét hò chạy về. Bóng dáng mờ ảo của anh ta trong bóng tối thoáng chốc được pháo hoa rực sáng phía sau soi rõ.
Tiếng pháo hoa mùa hè át cả tiếng ve kêu.
Thư Kiều đứng cạnh xe ngẩng đầu nhìn bầu trời. Cô thấy trăng sao thưa thớt bị pháo hoa thắp sáng, trong lòng sục sôi rồi lại bình yên chưa từng có.
Ly nước đầy đường hóa học ngọt ngấy ngày xưa ấy.
Ngấy không còn, đắng cũng chẳng thấy.
Người trong đội xe hét hò reo vui ầm ĩ, có người lôi điện thoại ra chụp ảnh. Vai Thư Kiều bị vỗ nhẹ, Lộ Soái đang cầm máy ảnh chĩa về phía cô, lại hét lên: “Chu gia nhìn tôi này!”
Thư Kiều vô thức cong khóe môi.
Khoảnh khắc trước khi nút chụp được bấm, có gì đó tiến gần cô.
Thương Thời Chu, người vốn đang đứng cạnh cô, khẽ cúi người xuống, lại gần, đầu ngón tay lướt qua cổ tay cô, rồi nắm lấy tay cô.
Mười ngón đan nhau.
Cô nhìn vào ống kính.
Anh nhìn cô.
Pháo hoa nở rộ, Bắc Giang hòa lẫn bụi đất và tiếng ồn của mùa hè, gói gọn trong một khoảnh khắc.