Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 24

Ngày thi đấu, Tô Ninh Phỉ còn cố ý dẫn theo người anh họ chuyên ngành nhiếp ảnh của mình đến dựng hẳn một máy quay tại hiện trường, nói là nhất định phải quay lại dáng vẻ oai phong của Thư Kiều.

 

Khi Thư Kiều ngồi vào ghế phụ lái, cô còn nhắc đến chuyện này với Thương Thời Chu. Thương Thời Chu bật cười, vừa nghiêng đầu kéo dây đai dưới mũ bảo hiểm vừa nói: “Tôi đảm bảo đến lúc đó anh ta còn chưa nhìn rõ xe, chúng ta đã vượt qua mất rồi.”

 

Ánh nắng ban mai chiếu xuống, hơi chói mắt. Anh ngẩng đầu như vậy, yết hầu khẽ rung theo nhịp nói chuyện, đường nét hàm dưới sắc nét thoáng chốc bị ẩn dưới chiếc mũ bảo hiểm, lướt qua trong tích tắc.

 

Thư Kiều thu lại ánh nhìn, vừa định xoa vai gáy cho đỡ mỏi thì đã có một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy cho cô.

 

Thật ra lực đạo không mạnh lắm, nhưng do vai gáy của cô gần đây giữ nguyên một tư thế quá lâu, hơi cứng nên vừa bị xoa bóp như vậy, cô bất giác hít vào một hơi lạnh.

 

“Đau… Đau đau đau…”

 

Một tràng kêu đau còn chưa dứt, cửa sổ xe đang mở bỗng thò vào một cái đầu tóc xanh lam, Lộ Soái định nói gì đó rồi lại thôi, trợn mắt há mồm nhìn hai người, một lúc sau mới thốt lên: “Làm, làm phiền rồi.”

 

Rồi quay đầu nói: “Đợi chút, Chu gia và chị dâu đang… ừm, cái đó, ừm… mẹ nó, k*ch th*ch quá!”

 

Anh ta nói úp úp mở mở, giọng điệu lại phóng đại vô cùng, khiến người của toàn đội đều ngoái lại nhìn.

 

Trận đấu sắp bắt đầu, xe cộ đang trong giai đoạn điều chỉnh cuối cùng. Không khí đội xe vốn dĩ căng thẳng, nhưng nghe câu này xong, mọi người đều phá lên cười, bầu không khí lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn.

 

“Lúc này mà Chu gia vẫn còn tâm trạng này, xem ra hôm nay chắc chắn thắng đậm rồi.” Có người trêu chọc nói một câu: “Vẫn là Chu gia biết chơi.”

 

Kha Dịch vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, cố gắng trốn khỏi bệnh viện, tặc lưỡi hai tiếng: “Tôi thấy cái bệnh này của tôi đến thật đúng lúc. Từ nay về sau, tôi – Kha Dịch – đổi tên thành Kha Nguyệt Lão luôn cho rồi.”

 

Thư Kiều: “…”

 

Cái gì với cái gì thế này!

 

Cô thò đầu ra, hét một tiếng: “Lộ Soái anh đừng có nói bậy!”

 

Nhưng còn ai thèm nghe cô nữa đâu.

 

Cô càng thanh minh, mọi người càng cười vui vẻ.

 

“Nói bậy cái gì?” Thương Thời Chu lại cố tình lên tiếng: “k*ch th*ch, hay là chị dâu?”

 

Thư Kiều: “…”

 

Đúng là chỉ có anh biết cách chọc đúng chỗ ngứa.

 

Phần gáy âm ỉ đau khiến cô rụt cổ lại, cảm thấy bây giờ tốt nhất là mình nên im miệng lại.

 

Trò đùa chỉ là khúc nhạc đệm. Xe phía trước xuất phát, xe của họ cũng tiến lên điểm khởi hành, chờ khoảng cách thời gian.

 

Xe đã nổ máy từ lâu, lốp xe cũng đã được ma sát đến nhiệt độ tốt nhất, trước khi xuất phát, giọng nói của Thương Thời Chu truyền đến từ tai nghe.

 

“Có nguyện vọng gì không?”

 

Tiếng động cơ rất lớn nhưng trong tai nghe, giọng nói của anh lại trầm thấp ổn định, khiến trái tim đang đập nhanh của Thư Kiều bình tĩnh lại.

 

Giống như cả quãng đường này, chỉ cần có anh ở đó, mọi chuyện đều không cần lo lắng.

 

Anh hỏi về kỳ vọng của Thư Kiều với trận đấu lần này.

 

“Tôi có nguyện vọng gì anh đều thực hiện được sao?”

 

Thương Thời Chu bật cười một tiếng: “Đương nhiên. Cô muốn hạng nhất thì chúng ta tuyệt đối sẽ không về nhì.”

 

Thư Kiều cũng cười, cúi đầu nhìn bản đồ, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi: “Chúc Thương Thời Chu một đường bình an, được như ý nguyện.”

 

Trong tai nghe truyền đến những chỉ lệnh rõ ràng, ngay khoảnh khắc giọng cô vừa dứt, cả chiếc xe như mũi tên lao vút đi!

 

Con đường đã chạy qua vô số lần bị bánh xe nghiền nát dưới chân, bụi bay mù mịt sau đuôi xe, giọng nói của Thư Kiều đều đặn, rõ ràng đọc ra từng chuỗi chỉ dẫn liên tiếp.

 

Giờ phút này, con đường phía trước nằm trong tay anh, cũng nằm trong giọng nói của cô.

 

Chỉ có sự tin tưởng tuyệt đối vào nhau mới có thể tạo nên một cú vượt mặt ngoạn mục thế này.

 

Đến khi đi được hai phần ba chặng đường, tai nghe chợt xen vào giọng của nhân viên bấm giờ: “Hiện tại đang dẫn trước người thứ hai một phút bốn mươi tám giây tám, tiếp tục giữ vững.”

 

Đến hai khúc cua drift cuối cùng.

 

“Dẫn trước năm mươi hai giây ba, tiếp tục giữ vững.”

 

“Dẫn trước, giữ vững.”

 

“Dẫn trước.”

 

Khi đến khúc cua cuối cùng, cuối cùng Thư Kiều cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Ngoài lớp bụi mịt mù, vẫn là núi xanh ngút ngàn.

 

Trong khoảnh khắc mất tập trung ngắn ngủi này, cô chợt nhớ đến mẹ mình, người được chôn ở núi trước Lê Đài. Hai năm trước, trong đống di vật mẹ để lại, cô phát hiện một lá thư chưa từng mở, trên đó ghi rõ là để cô tự tay mở ra.

 

Thư Đường Viễn chưa từng nhắc đến chuyện này, không biết có phải là quên rồi không, Thư Kiều vừa hồi hộp vừa khó hiểu mở bức thư ra.

 

Thư không dài, nét chữ của mẹ cũng chẳng đẹp lắm. Bà viết rất tùy ý, không giống như đang dặn dò chuyện sau này cho con gái mà giống như vào một khoảnh khắc nào đó, khi nhìn thấy nụ hoa nhỏ đầu tiên của mùa xuân bên ngoài phòng bệnh, cảm xúc dâng trào nên tùy tiện tìm một tờ giấy, viết vội hai câu.

 

[Mùa xuân rất đẹp. Mẹ còn chưa kịp ngắm nhìn thế giới này nhiều, nếu con rảnh thì đi ngắm thay mẹ nhé.

 

Cuộc đời có quá nhiều điều tiếc nuối, chúc con có thể sống tự do tùy ý, không bị gò bó.]

 

Đây là lần đầu tiên cô làm theo ý thích trong cuộc đời luôn theo khuôn phép của mình.

 

Lần đầu tiên được tự do, chẳng vướng bận.

 

Giữa vô số tiếng hoan hô, họ lao qua vạch đích, phanh gấp, trượt dài cả mấy chục mét.

 

Đợi đến khi xe dừng hẳn, Thư Kiều mới hơi thất thần ngẩng đầu khỏi bản đồ.

 

Họ là người xuất phát cuối cùng, thành tích của tất cả những người khác đều đã có, gần như cùng lúc vượt qua vạch đích đã xác định được họ là nhà vô địch của giải đua xe địa hình Bắc Giang.

 

Giây tiếp theo, xe khởi động lại, drift 180 độ tại chỗ. Thư Kiều nhìn qua cửa sổ xe, thấy mọi người trong đội xe vừa hoan hô vừa lao về phía họ. Thương Thời Chu từ từ lái xe qua đám đông, dừng lại dưới cổng vòm cầu vồng ở vạch đích.

 

Không khí náo nhiệt bao trùm lấy họ, vô số ống kính máy ảnh và máy quay đều nhắm vào chiếc xe này. Thương Thời Chu tắt máy, bước xuống từ phía bên mình, rồi vòng sang bên kia, mở cửa xe phía Thư Kiều, kéo cô ra ngoài.

 

Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng chống tay vào thân xe, lộn người lên, rồi vươn tay kéo Thư Kiều lên theo.

 

Cách đó không xa, giọng nói dõng dạc của một phóng viên vang lên: “Bây giờ chúng tôi đang phát sóng trực tiếp lễ ăn mừng nhà vô địch của chặng đua xe địa hình Bắc Giang…”

 

Ống kính nhắm vào chiếc Subaru Impreza được bao quanh bởi hoa tươi và bóng bay, rồi hơi dịch lên, để hai bóng người đứng trên xe in vào mắt mọi người.

 

Chiều cao của hai bóng người này chênh lệch khá lớn. Người lái xe cao lớn chân dài giơ tay tháo mũ bảo hiểm của mình, tùy tiện ném vào đám đông, để lộ một gương mặt đẹp trai vượt chuẩn, vừa ngầu vừa kiêu ngạo đến mức không ai bì được.

 

Lộ Trình đang xem truyền hình trực tiếp trên TV, vừa cắn hạt dưa vừa vỗ đùi: “Cha ơi, cha mau nhìn đi, ôi chao đúng là thằng nhóc Thương Thời Chu này rồi.”

 

Đôi mắt của ông cụ Lộ cũng dán chặt vào TV, vẻ mặt vốn hơi căng thẳng cũng thả lỏng, trong mắt lộ vẻ vui mừng nhưng miệng lại lẩm bẩm: “Chắc chắn lát nữa ông Tần sẽ gọi điện đến mắng thằng con trai khốn nạn thích chạy lung tung này cho mà xem.”

 

Lộ Trình không nhịn được mà nói một câu: “Thậm chí còn không cho con trai theo họ của mình mà còn bày đặt làm cha cái nỗi gì.”

 

Ông cụ Lộ trừng mắt nhìn Lộ Trình: “Con cũng bốn mươi tuổi rồi, chuyện này mà cũng đem ra bàn à?”

 

Lộ Trình trợn trắng mắt, lộ ra biểu cảm đặc trưng của giáo viên chủ nhiệm, lười để ý đến ông cụ Lộ, tiếp tục xem TV.

 

Rồi ông ấy nhìn thấy cái người ngông nghênh kiêu căng kia đang cúi người xuống, động tác vô cùng dịu dàng giúp hoa tiêu có dáng người thấp bé, yểu điệu bên cạnh tháo mũ bảo hiểm.

 

Ông cụ Lộ xem mà tấm tắc kinh ngạc: “Ôi chao, thằng nhóc này chuyển tính rồi à? Cái tính điên lúc hất đổ bàn cờ của cha năm xưa đâu rồi? Cha cá là người bên cạnh nó là một cô bé đấy.”

 

Lộ Trình cười khẩy một tiếng: “Làm sao có chuyện đó được, suốt ba năm cấp ba bao nhiêu nữ sinh công khai lẫn thầm mến nó, thằng nhóc này có gần cô gái nào đâu…”

 

Giây tiếp theo, bên dưới chiếc mũ bảo hiểm lộ ra một khuôn mặt mộc mạc nhưng đủ khiến người ta kinh diễm.

 

… Hơn nữa còn rất quen mắt.

 

Lộ Trình: “...”

 

Lộ Trình: “?”

 

Lộ Trình đứng phắt dậy giữa tiếng “tấm tắc” của ông cụ Lộ.

 

Bộ đồ đua xe đều làm bằng chất liệu chống cháy, giữa ánh nắng của mùa hè, lại trong không gian kín mít, tóc của Thư Kiều đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Cô thở hổn hển, còn chưa kịp đưa tay lên thì Thương Thời Chu đã giúp cô vén một lọn tóc ướt đẫm mồ hôi ra phía sau tai.

 

Kha Dịch và Lộ Soái bên cạnh xúm lại, cả hai người đều cầm chai rượu sâm panh to tướng, vừa reo hò, vừa lắc mạnh.

 

“Bốp!”

 

Nút chai bị áp suất đẩy bật ra, cả hai người bắn tung tóe sâm panh vào đám đông xung quanh, miệng còn phát ra những tiếng reo hò kỳ quái. Có người còn đưa cho Thương Thời Chu và Thư Kiều mỗi người một chai, rõ ràng là muốn cả hai cùng tham gia vào cuộc vui này.

 

Tiếng ồn ào náo nhiệt, pháo giấy bay đầy trời, mùi sâm panh át cả mùi bụi đất. Thương Thời Chu một tay nhận lấy sâm panh, lơ đãng lắc lắc, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thư Kiều, khẽ cười một tiếng: “Thư Kiều, bây giờ còn cảm thấy mấy kẻ chạy quá tốc độ không phải người tốt nữa không?”

 

Thư Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu, thầm nghĩ không hiểu sao cái lời cằn nhằn trong lòng mình lúc đó mà tên này cũng biết được.

 

Gần như cùng lúc đó, nút chai sâm panh trong tay anh bị bật ra.

 

Anh không đợi Thư Kiều trả lời, nhét chai rượu vào tay cô, thuận thế vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, nắm tay cô, cười lớn hắt sâm panh vào những người xung quanh.

 

Đèn flash, máy quay phim, cổng vòm cầu vồng, âm thanh huyên náo, bụi đất, cây xanh, ánh mặt trời rực rỡ, sâm panh, pháo giấy.

 

Đây là mùa hè năm 2016 thuộc về Thư Kiều và Thương Thời Chu.

 

*

 

Khi nhận được điện thoại của Lộ Trình, Thư Kiều đang bị Tô Ninh Phỉ kéo đi xem ảnh.

 

Vẻ mặt anh họ có chút kỳ lạ, nhưng Tô Ninh Phỉ chẳng quan tâm, giật luôn qua tay mình.

 

Kết quả xem một vòng mới phát hiện, tốc độ xe quá nhanh, trong ảnh hầu như toàn là vệt mờ ảo. Thư Kiều xem hết tất cả ảnh cũng có chút dở khóc dở cười.

 

Tô Ninh Phỉ cũng chẳng nhìn ra được, nheo mắt: “Cái này có phải không? … Không đúng, cái này, chắc chắn là cái này!”

 

Thư Kiều ghé mắt nhìn qua, Tô Ninh Phỉ chỉ vào một chiếc Citroën và nói đó là Subaru.

 

… Biết nói sao đây, cũng ngang ngửa trình độ của cô một tháng trước nhỉ.

 

Lật đến tấm cuối cùng, thấy Thư Kiều vẫn lắc đầu, cả Tô Ninh Phỉ và anh họ đều căng thẳng: “Cái này thì chắc chắn đúng rồi chứ!”

 

Thư Kiều: “...”

 

Cô lựa lời một lúc: “Có tính nghệ thuật cao.”

 

Đúng là thế mà, mờ đến mức gần như không nhìn ra là xe gì.

 

Tô Ninh Phỉ đứng bên cạnh mắng anh họ vô dụng. Thư Kiều vừa cười vừa quay đầu nhìn Thương Thời Chu đang trao đổi với người trong đội đua ở cách đó không xa.

 

Sau đó cô chợt nhớ ra điện thoại mình vẫn chưa bật nguồn.

 

Cô lấy ra, màn hình vừa bật sáng thì điện thoại của Lộ Trình đã gọi đến.

 

Tiếng ồn ào xung quanh vẫn rất lớn, có phóng viên đang lớn tiếng đặt câu hỏi, muốn biết kế hoạch tiếp theo của Thương Thời Chu cũng như quyết tâm giành chức vô địch toàn chặng của anh.

 

Đến lúc này, Thư Kiều mới biết, danh tiếng của Thương Thời Chu trong giới đua xe địa hình trong nước lớn đến mức nào. Thế mà anh cũng chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn nào, vậy nên lúc này tất cả ống kính đều bị đội đua chặn lại.

 

Thương Thời Chu đang ngồi ở nơi khuất ống kính, châm một điếu thuốc.

 

Khói thuốc lượn lờ, anh rũ mắt, không nhìn rõ vẻ mặt.

 

Thư Kiều bắt máy: “Alo, thầy Lộ…”

 

Giọng nói của Lộ Trình mang theo vẻ thất vọng: “Thư Kiều, thầy không nhìn nhầm chứ? Người trên TV là em đúng không? Sao em lại đi theo cái thằng nhóc hỗn láo Thương Thời Chu đó làm cái chuyện liều mạng này? Nó quậy thì thôi đi, em làm sao vậy?”

 

Thư Kiều không nói gì.

 

Lộ Trình bla bla một hồi, đầu dây bên kia chỉ có tiếng reo hò vang vọng, thậm chí không nghe thấy tiếng thở của Thư Kiều.

 

Lộ Trình: “Thư Kiều? Em đâu rồi?”

 

“Em đây.” Thư Kiều có chút ngẩn người nhìn chằm chằm làn khói thuốc mờ ảo trên đầu ngón tay Thương Thời Chu, chậm rãi trả lời câu hỏi cuối cùng của Lộ Trình: “Em cũng quậy theo.”

Bình Luận (0)
Comment