Thư Kiều dừng lại một lát.
Bất chợt cực kỳ kiên quyết đạp ra ngoài.
Nhưng mà lồng ngực của người đàn ông trước mặt cô rất rắn chắc, cô đá một cái như vậy mà anh vẫn không nhúc nhích tí nào, tay nắm lấy mắt cá chân của cô ngược lại còn chặt hơn, giống như giây tiếp theo sẽ kéo cô qua.
Thư Kiều không hề bị lay động, lạnh giọng lặp lại: "Buông tôi ra.''
Thương Thời Chu cũng không làm khó cô, chỉ cười một chút rồi buông ra.
Thư Kiều mạnh mẽ thu chân về, muốn đứng dậy nhưng lại có hơi lảo đảo.
Thương Thời Chu túm lấy cô, sau đó nhíu mày, ấn cô về lại sô pha trước khi Thư Kiều kịp giãy giụa.
Khi trở về, anh cầm lấy súng nhiệt kế trong tay, vừa đo, con số trên đó rõ ràng đã lên tới 38,5 độ.
Đại khái là vì ban ngày quá lạnh, cô lại ăn mặc quá ít, ban đêm lại bị cảm lạnh một lần nên Thư Kiều đã nghênh đón cơn sốt nghiêm trọng nhất kể từ khi trưởng thành.
Sốt cao dữ dội, hai mươi phút sau đo lại, con số không giảm mà còn tăng lên.
Thương Thời Chu nhíu mày, cầm di động lên, ra ban công gọi điện thoại, tiếng Đức trầm thấp chảy xuôi từ trong miệng anh.
Thư Kiều sốt đến đau đầu, lười vểnh tai nghe anh nói gì, nhưng cô vẫn cố chấp không chịu nằm xuống theo ý Thương Thời Chu.
Nói chuyện điện thoại xong trở về, Thương Thời Chu nhìn thấy thiếu nữ khoác áo sơ mi của anh ngồi trên tấm thảm trắng như tuyết, một tay lấy laptop từ trong túi xách của mình ra, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ như đang muốn mở nó ra.
Thương Thời Chu bước hai ba bước tới, muốn nói gì đó nhưng Thư Kiều lại mở miệng trước.
Cổ họng cô có hơi khàn: "Một bài luận văn có deadline gấp, ba giờ nữa là đến giờ rồi. Vốn là không gấp như vậy..."
Nhưng hai ngày nay vừa chuyển nhà vừa tìm nhà, cô bận rộn đến mức suýt quên mất chuyện này.
Những lời này bị cô nuốt xuống, cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Cho tôi thêm nửa tiếng nữa, tối đa nửa tiếng nữa là tôi sẽ có thể viết xong, sau đó sẽ đi ngay."
Thương Thời Chu cho rằng mình nghe lầm, anh phản ứng một lát: "Đi? Em muốn đi đâu?"
Thư Kiều gật đầu, ngón tay đã bắt đầu gõ trên bàn phím: "Vốn là bèo nước gặp nhau, tôi cũng không thể ở lại gây thêm phiền toái cho anh."
Cô nói rất đương nhiên.
Ánh mắt Thương Thời Chu dần trầm xuống.
Những năm gần đây, đã có rất ít thời điểm anh khó có thể khống chế như vậy, vả lại còn không nói được nửa chữ.
Hơi lạ lẫm, rồi anh lại đột nhiên cảm thấy ăn quả đắng trên tay Thư Kiều là một chuyện hết sức bình thường.
Kẻ đi không từ biệt chính là anh.
Bất kể là lý do gì, bất kể sau lưng có bao nhiêu bất đắc dĩ và ẩn tình, đều là lỗi của anh.
Trong thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím tách tách, Thư Kiều viết một hồi mới phát hiện sắc mặt của Thương Thời Chu cực kém.
Cô lướt mắt nhìn một chút, đối phương đã bắt được tầm mắt của cô, hỏi một câu: "Vậy vừa rồi thì sao?"
''Vừa rồi?" Thư Kiều dừng một chút: ''Cái gì vừa rồi?''
Từng cảnh tượng vừa rồi trở về ký ức.
Là cảnh tượng quá mức kiều diễm, nếu nói trong đó không có chút tình cảm nào thì chắc chắn là giả.
Nhưng chút ít tình cảm kia, rốt cuộc vẫn khó có thể phân biệt được đến tột cùng là giận hay yêu, là hận hay oán.
Hoặc là...
Một tay Thư Kiều lặng lẽ nắm chặt, móng tay đâm vào trong thịt nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh: "Theo như nhu cầu của người trưởng thành?"
Thương Thời Chu tuyệt đối không ngờ cô sẽ nói ra lời như vậy.
Anh gần như sắp bị chọc cười, giơ tay lên, yếu ớt chỉ vào Thư Kiều hai cái rồi lại buông xuống: "Thư Kiều, giữa chúng ta nhất định phải..."
Anh không thể nói hết.
Bởi vì Thư Kiều đã hời hợt liếc qua: "Thương Thời Chu, có phải anh đã quên, chúng ta đã sớm chia tay rồi không?''
Làm gì còn có cái gì mà "Giữa chúng ta" chứ?
Những lời này đã đóng đinh anh tại chỗ.
Bệnh cảm bộc phát quá nặng, Thư Kiều nhanh chóng bắt đầu rét run, ho khan, cô cố gắng giữ vững tinh thần, rốt cuộc cũng viết xong luận văn trong vòng nửa giờ, nhấn gửi đi.
Có người bấm chuông.
Thương Thời Chu đứng dậy mở cửa, thấp giọng nói chuyện vài câu rồi bước nhanh quay lại, giũ một tấm thảm lông, bọc kín cô trong ánh mắt khó hiểu của Thư Kiều, lúc này mới dùng tiếng Đức nói với cửa ra vào: "Vào đây đi.''
Là bác sĩ tư nhân mang theo hòm thuốc.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn chưa ngừng, bác sĩ tư nhân đã khá lớn tuổi tuy thở hổn hển nhưng biểu cảm lại không có bất kỳ một chút thiếu kiên nhẫn nào khi bị vớt tới nơi này trong đêm khuya như vậy.
Ông ấy nghiêm túc kiểm tra cho Thư Kiều, không chắc Thư Kiều có nói được tiếng Đức hay không, vì vậy ông ấy mở miệng bằng tiếng Anh với giọng Đức đặc sệt: "Cô gái, chỉ là cảm lạnh bình thường thôi, không cần quá lo lắng. Nằm trên giường nghỉ ngơi hai ba ngày, uống thuốc đúng giờ, quan sát nhiệt độ cơ thể, nếu vẫn không hạ sốt, có thể sẽ cần truyền dịch để điều trị.''
Thư Kiều gật đầu nói cảm ơn, uống thuốc xong lại đưa mắt nhìn bác sĩ tư nhân rời đi, sau đó cô đứng dậy.
Lúc Thương Thời Chu ở cửa ra vào trở về, cô đã thay lại quần áo của mình, trên vai vẫn khoác áo sơ mi của anh.
''Sau khi giặt sạch tôi sẽ gửi về. Tôi nhớ địa chỉ rồi." Thư Kiều đi về phía cửa.
Thương Thời Chu không cản cô.
Chỉ là lúc Thư Kiều kéo hành lý đi vào thang máy, anh dùng một tay chặn cửa thang máy.
Thương Thời Chu bước vào, trên khuỷu tay vắt một chiếc áo khoác gió màu lông lạc đà, anh đứng sau lưng Thư Kiều, khoác áo khoác lên vai cô rồi lên tiếng trước khi cô kịp từ chối: "Gửi về cùng."
Không phải Thư Kiều cố ý không mặc nhiều, chỉ là quần áo đều ở trong hành lý, mở hành lý ra rất phiền phức.
Giờ phút này mùi thơm và hơi ấm của hoa violet cùng nhau xâm nhập, lời từ chối của cô bị Thương Thời Chu phá hỏng, cho nên cô im lặng.
Cứ im lặng như thế mãi cho đến khi Thư Kiều kéo hành lý, cúi đầu nhìn bản đồ trên điện thoại di động, cố gắng tìm ra một khách sạn cách đó gần nhất mà vẫn còn phòng trống.
Thương Thời Chu vẫn chưa đi.
Thư Kiều khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Sao anh còn chưa đi?''
Thương Thời Chu nói: "Anh có ba đáp án, em muốn nghe đáp án nào?''
Thư Kiều: "..."
Thư Kiều: "Không muốn nghe cái nào."
Thương Thời Chu nhún nhún vai, cũng không có vẻ mất mát, chỉ là khi Thư Kiều tìm được hướng muốn đi thì anh cũng đuổi theo.
Thư Kiều đưa hộ chiếu ra ở quầy lễ tân, giọng nói đã khàn đến mức đối phương khó có thể nghe rõ, cô xoay người dùng sức ho vài tiếng, lúc chuẩn bị nói lại thông tin thì có một giọng nam trầm thấp dễ nghe bổ sung cho cô.
Cô giương mắt trừng anh, lại nghe cậu trai lễ tân lễ phép cười hỏi: "Hai người ở cùng phòng đúng không?"
Thư Kiều muốn từ chối nhưng Thương Thời Chu đã đưa thẻ căn cước của mình ra: "Không, đặt thêm một phòng nữa."
Thế là Thư Kiều lại bị chặn lại.
Cơn sốt còn chưa hạ, sắc mặt cô rất kém, cô mím môi, không nói một chữ nào.
Đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, xuyên qua màn đêm. Cậu trai lễ tân liếc nhìn hai người một cái, nở nụ cười vừa trêu chọc vừa thấu hiểu, không nói thêm gì, chỉ cúi đầu nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng. Khi đưa lại thẻ phòng cho Thương Thời Chu còn khẽ nói một câu: "Cố lên."
Thương Thời Chu cười một tiếng, đi theo phía sau Thư Kiều đang đi rất nhanh.
Vách thang máy sáng bóng, phản chiếu bóng dáng hai người. Thư Kiều vô tình nhìn lướt qua rồi lập tức quay đầu đi như thể bị chói mắt, giống như chỉ cần không nhìn là cô có thể phớt lờ sự tồn tại của người bên cạnh.
Cô mở cửa phòng, lúc đóng cửa, cô nhìn thấy Thương Thời Chu muốn nói gì đó nhưng cô không muốn nghe gì cả, bèn trở tay đóng cửa.
Nhưng lại bị ngăn cản.
Một bàn tay có xương khớp xinh đẹp bị kẹt trong khóa cửa.
Người đàn ông ngoài cửa nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Thư Kiều sửng sốt một lát, vội vàng mở cửa ra, lúc ánh mắt dừng lại trên vết đỏ trên ngón tay anh, có ký ức gì đó chôn sâu chui ra từ dưới đất.
Mùa hè năm ấy, anh cũng chặn cửa ngay khi cô muốn đóng cửa như thế, nói muốn nhìn cô thêm một chút.
Ánh mắt lúc đó của anh và bây giờ giống nhau như đúc.
Con người không thể bị nhấn chìm hai lần trong cùng một dòng sông.
Thư Kiều dừng lại một lát, đẩy tay và toàn thân anh ra ngoài cửa: "Tôi không đóng cửa quá mạnh, có vấn đề thì gọi điện cho quầy lễ tân. Tạm biệt."
Tiếng khóa cửa vang vọng trong hành lang.
Hồi lâu sau Thương Thời Chu mới cử động ngón tay còn đang đau nhức, cười nhạo một tiếng: "Khổ nhục kế năm đó không có tác dụng nữa rồi. Đúng là lòng dạ ác độc mà.”
*
Thư Kiều bị điện thoại đánh thức.
Vang lên hết lần này đến lần khác, là điện thoại bàn trên tủ đầu giường.
Cô di chuyển đến bắt máy, lúc mở miệng mới phát hiện giọng nói còn khàn hơn so với hôm qua: "Xin chào..."
Đầu dây bên kia là giọng nam quen thuộc: "Tỉnh rồi?"
Thư Kiều phản xạ có điều kiện muốn cúp điện thoại.
Âm thanh bên kia lại tiếp tục: "Đã qua xế chiều, anh đã gia hạn phòng giúp em rồi, không có điện thoại của em, cho nên đành phải gọi điện thoại bàn. Phòng có kèm bữa sáng, chắc vẫn còn đặt trước cửa phòng em. À đúng rồi, không phải mời em đâu, nhớ trả tiền lại đấy."
Thư Kiều: "..."
Thư Kiều: "???"
Đáng lẽ phải nói cảm ơn.
Nhưng không thể nói nên lời.
Sao lại là buổi chiều rồi!!!
Rõ ràng cô có kế hoạch dậy sớm, sau đó tiếp tục đi tìm nhà!!
Ngày hôm qua trời đã muộn, cô lại quá khó chịu, vì ở gần đây nên cô mới không so đo giá cả khá cao của khách sạn bốn sao này.
Kết quả không ngờ lại phải ở luôn hai đêm mới ra ngoài được.
Thư Kiều cảm thấy hết sức đau lòng.
Cô sờ điện thoại di động, lại phát hiện đã sớm tắt máy, nhưng sắc trời bên ngoài đã xác nhận Thương Thời Chu không lừa gạt người khác.
Cô yên lặng một lát, cúp điện thoại, sờ sờ trán mình, lại cử động tay chân một chút, cảm thấy cơn sốt hẳn là đã hạ.
Hơi thở phào nhẹ nhõm, cô thở phì phò đứng dậy, mở cửa phòng.
Một chiếc ghế nhỏ được đặt ở bên ngoài, bên trên có một cái khay.
Trên khay là cháo trắng, vẫn còn hơi nóng, còn có hai cái bánh bao, một ly sữa đậu nành và một túi thuốc cảm lạnh nhỏ, cùng với một chiếc nhiệt kế điện tử.
Trong thoáng chốc, Thư Kiều không phân biệt được rõ lắm rằng mình đang ở nơi nào.
Nhưng cuộc trò chuyện của những người khác trong hành lang đã giúp cô tỉnh táo lại.
Cô vẫn còn ở Đức.
Nhà hàng Đức tuyệt đối không phục vụ những thứ này.
Cho dù có, bữa sáng được để tới bây giờ làm sao vẫn còn có thể bốc hơi nóng.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng.
Những thứ này đều là do Thương Thời Chu chuẩn bị.
Anh không trực tiếp xuất hiện, trong điện thoại cũng chỉ nói hời hợt, hoàn toàn không đề cập tới những gì mình đã làm.
Trong dạ dày quả thật trống rỗng, cho dù đã quen với thức ăn nơi này, nhưng mỗi khi ốm đau đều là nhớ nhà nhất, một chén cháo trắng và hai cái bánh bao bình thường này mang theo sự dịu dàng nồng nặc, hoàn toàn bao bọc lấy cô.
Thức ăn không có lỗi.
Không hiểu sao trong lồng ngực Thư Kiều lại cảm thấy có hơi chua xót, giằng co một lát, cô chớp mắt thật mạnh rồi vẫn cúi người cầm khay vào phòng.
Chỉ là lúc đi được nửa đường, có một tờ giấy bay ra khỏi khay.
Cô đặt khay xuống, xoay người nhặt lên, lật đến mặt trước tờ giấy.
Phía trên là một danh sách.
"Giá phòng 168,5 euro.
Cháo trắng 3 euro.
Bánh bao 3 euro.
Sữa đậu nành 2 euro.
Thuốc cảm lạnh 28,8 euro.
Nhiệt kế điện tử 47 euro."
Có thể nói là tính toán rất rõ ràng, đến cả số thập phân cũng không bỏ sót.
Phía dưới là một mã QR, còn là in màu, ở giữa có một ảnh đại diện. Đây không phải mã thanh toán, mà là mã QR danh thiếp cá nhân trên WeChat.
Bên dưới mã còn có một dòng chữ: "Hỗ trợ thanh toán WeChat. Tỷ giá hối đoái hôm nay 1:7,3551."
Thư Kiều: "..."
Thư Kiều: "..."
Được, được lắm Thương Thời Chu.
Cô xem lại danh sách.
... Mấy cái khác không tính, nhưng ai muốn mua một cái nhiệt kế 47 euro chứ, đồ khốn!!!