Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 32

Thư Kiều click mở máy tính lên, tính toán một con số.

 

Rồi lạnh lùng quét mã kết bạn.

 

Không phải số wechat từng bị Thư Kiều block từ nhiều năm trước kia.

 

Có lẽ là mới đăng ký.

 

Tên wechat là tên thật của anh, avatar là một bức tranh.

 

“Đồng lúa mỳ với những con quạ” của Van Gogh.

 

Thư Kiều nhấn gửi lời mời kết bạn, đã được đồng ý rất nhanh.

 

Cũng may tài khoản wechat của cô còn mấy ngàn đồng tiền lẻ, cũng đủ để chi trả cho khoản tiền tai bay vạ gió này.

 

Cô nhập con số vào khung chuyển khoản.

 

“1860.”

 

Lời nhắn: ‘tiền dư chính là tiền bo.’

 

Sau đó nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt.

 

Định đợi khi nào Thương Thời Chu nhấn nút nhận thì lập tức block anh.

 

Kết quả cô chờ mãi, Thương Thời Chu đã nhấn năm cái like cho bài viết trên trang cá nhân của cô rồi mà vẫn chưa có nhận tiền chuyển khoản.

 

Sao vậy, nhấn cái vòng tròn màu vàng nhận tiền là sẽ bị phỏng tay hay gì?

 

Cơn tức giận vừa dập bớt của Thư Kiều lại bùng cháy trở lại.

 

Hôm qua trong lúc vô ý cô có nhìn thấy số phòng của Thương Thời Chu.

 

Cô kéo cửa ra, phát hiện ở ngay bên cạnh phòng mình. Vậy nên cô bước lên mấy bước, mạnh mẽ gõ cửa.

 

Một lúc sau, cửa được mở ra.

 

Một người đàn ông cao lớn, tuấn tú với mái tóc vàng và đôi mắt xanh hoang mang mở cửa: “... Cô gái này, có chuyện gì sao?”

 

Thư Kiều: “...”

 

Mẹ kiếp.

 

Người này đã trả phòng rồi sao!!

 

A a a a a a xấu hổ quá!

 

Mặt cô đỏ lên, điên cuồng xin lỗi rồi bỏ chạy trối chết.

 

Tiếng khóa cửa rõ ràng tới mức ở hành lang vẫn có thể nghe được. Người đàn ông người Đức vẫn chưa đóng cửa lại có chút hoang mang, nhìn thoáng ra bên ngoài để thăm dò rồi quay đầu lại: “Thương, cô gái Châu Á kia tới tìm cậu à?”

 

Thương Thời Châu ngước mắt lên khỏi màn hình điện thoại, trong mắt ẩn chứa ý cười khó che giấu. Anh thoải mái thừa nhận: “Ừm.”

 

Người đàn ông nước Đức nhướng mày nhìn anh: “Thương, có chuyện gì mà vui vậy? Quen cậu bốn năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu như vậy đấy.”

 

Lại đưa mắt ra bên ngoài thăm dò, anh ấy có chút nôn nóng: “Nếu tới tìm cậu, sao cậu không ra gặp chứ. Cô ấy đã đi rồi, có cần tôi đi gọi cô ấy giúp cậu không? Hình như tôi thấy cô ấy ở phòng bên cạnh.”

 

Thương Thời Chu không hề hoang mang, ngón tay khẽ lướt màn hình điện thoại, nhấn cái like thứ sáu cho vòng bạn bè của Thư Kiều: “Justin, đừng vội, cô ấy sẽ còn tới nữa.”

 

Justin tỏ vẻ không tin: “Sao có thể chứ, Thương, tôi thấy biểu cảm ban nãy của cô ấy không giống như sẽ quay lại, cậu dám cược không?”

 

Thương Thời Chu ngước mắt lên, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ không đem người phụ nữ của mình ra đánh cược.”

 

Justin cười ha hả: “Thương, bớt khoác lác đi, lấy câu nói của người Trung Quốc các cậu ra nói còn chưa có tính toán xem tuổi có hợp nhau hay không thì cậu đã bắt đầu đưa danh phận cho người ta rồi.”

 

Cả đoạn anh ấy đều nói bằng tiếng Đức, chỉ có mấy chữ “còn chưa có tính toán xem tuổi có hợp nhau hay không” là nói bằng những chữ tiếng Trung bập bẹ, nghe có vẻ khá buồn cười.

 

Thương Thời Chu mặc kệ anh ấy, ngón tay lại ấn cái like thứ tám.

 

Lúc Thư Kiều trở lại phòng, khuôn mặt vẫn còn khẽ đỏ lên.

 

Cô tạt ít nước lạnh lên trên mặt để hạ nhiệt độ.

 

Dù sao cũng đã trả tiền phòng, không ở cũng uổng, cô quyết định ngày mai lại ra ngoài cũng được. Cô còn có thể gửi mấy hành lý kia ở quầy tiếp tân, vậy cũng đỡ phải kéo cái vali lớn.

 

Dù sao thì đặt trực tiếp dưới gara cũng không an toàn, mà cốp xe và ghế sau đều đã bị cô nhét đầy mấy thứ đồ khác rồi.

 

Gần đây cuộc sống quá mức hỗn loạn, hiếm khi cô được nằm trên chiếc giường lớn như vậy. Thư Kiều giãy giụa một lát, cuối cùng vẫn quyết định cho mình nghỉ ngơi nửa ngày.

 

Đương nhiên cũng không đơn thuần chỉ nằm không, cô vẫn lên các trang web tìm nhà để thử vận may. Chỉ cần cô gửi email và đi xem nhà đủ nhiều, nhất định sẽ có căn nhà thích hợp.

 

Nghĩ tới đây, cô kêu lên một tiếng để tinh thần càng thêm hăng hái. Sau khi chọn được khu vực và giá cả, cô mau chóng xem một lượt, rất nhanh đã hỏi hết các căn nhà mới có trong vòng hai ngày nay. Lúc này cô mới click mở wechat, định mau chóng đi nhắn tin với Tô Ninh Phỉ tâm sự chuyện mình gặp được hai ngày nay.

 

Kết quả vừa mới mở wechat lên, cô lập tức nhìn thấy một vòng tròn nhỏ màu đỏ hiện lên trên vòng bạn bè.

 

Cùng với con số 7 bên trên.

 

Mang theo tâm trạng tò mò, Thư Kiều click mở.

 

Thương Thời Chu vẫn còn nhấn like cho cô, nhưng không có nhận tiền.

 

Quá đáng.

 

Thư Kiều tức giận cắn một miếng bánh bao còn nóng hổi. Cô hít sâu một hơi, click mở khung chat với anh ra rồi bắt đầu gõ chữ.

 

Mộc Kiều: [Xin hỏi anh là người máy nhấn like sao?]

 

Thương Thời Chu: [Hoan nghênh thử nghiệm kiểm tra Turing của người máy.]

 

Ngón tay Thư Kiều thoáng dừng lại.

 

Cô nhìn chằm chằm bốn chữ kiểm tra Turing mất một lúc.

 

Đoạn ký ức đã chôn sâu từ lâu bị đánh thức.

 

Đó là một buổi chạng vạng nào đó vào mùa hè năm 2016, cô tựa nửa người vào lòng Thương Thời Chu, có chút buồn ngủ. Còn anh đang cầm điều khiển bằng một tay để chọn phim, hàng lông mày hơi nhíu lại.

 

Sở thích của Thư Kiều rất khó tả.

 

Cũng có thể nói là có hơi nhàm chán.

 

Cô không thích hài kịch, không thích thần thoại, không thích văn nghệ, không thích phim tình cảm, không thích phim phóng sự, cũng không thích phim quảng cáo bắp rang.

 

Chọn phim không phải là một chuyện đơn giản.

 

Nhưng lần nào Thương Thời Chu chọn cũng đều chọn đúng gu của cô.

 

Lúc mới vào đầu bộ phim, cô còn có chút buồn ngủ. Mãi tới khi ánh đèn tối dần, hình ảnh sáng lên, cuối cùng tên phim được chiếu rõ.

 

“Trò chơi bắt chước”.

 

Cô mơ hồ cảm thấy mình đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó: “Nói về cái gì vậy?”

 

Thương Thời Chu hỏi: “Biết Turing không?”

 

Chưa đợi cô trả lời, Thương Thời Chu đã nói sơ qua về cuộc đời của Turing, trong giọng điệu anh còn có chút tiếc nuối. Nhưng cuối cùng anh đột nhiên nhắc: “Em biết bài kiểm tra Turing không?”

 

“Có, có biết sơ qua.” Thư Kiều gật đầu: “Lúc trước có từng xem qua “Người máy có mơ về cừu điện”.”

 

Là nguyên tác của , khúc dạo đầu có một đoạn cốt truyện kinh điển dùng bài kiểm tra Turing phán đoán xem rốt cuộc có phải là người máy hay không.

 

Thương Thời Chu mỉm cười: “Hay là em thử kiểm tra anh xem, xem xem anh có phải người máy hay không.”

 

Thư Kiều không nhớ rõ lắm nên lên baidu tra thử rồi hỏi: “Câu hỏi đầu tiên, 38479 cộng 22839 bằng bao nhiêu.”

 

Thương Thời Chu tính nhẩm một giây: “61318.”

 

Thư Kiều chỉ vào chữ trên màn hình điện thoại: “Tính nhanh như vậy chắc chắn là người máy.”

 

“Vậy em hỏi câu khác thử xem.”

 

Thư Kiều tiếp tục lướt xem các câu hỏi, thấy bên trên viết lúc máy móc bị hỏi một câu hỏi nhiều lần, sẽ lạnh lùng đưa ra cùng một câu trả lời.

 

Ví dụ như liên tục hỏi ba lần “bạn là heo à?”, người máy sẽ trả lời ba lần “không phải”, nhưng người bình thường đều sẽ mất kiên nhẫn trả lời “bạn bị điên à?”, “bạn mới là heo.” hoặc “bạn đủ chưa? Muốn đánh nhau à?”

 

Thư Kiều trầm ngâm một lúc: “Câu hỏi thứ hai, anh thích em không?”

 

Trong giọng điệu của Thương Thời Chu có chút ý cười: “Thích.”

 

Cô hỏi lại: “Anh thích em không?”

 

Vẫn là giọng điệu kiên nhẫn: “Thích.”

 

Thư Kiều mỉm cười: “Anh thích em không?”

 

Rồi nói tiếp: “Còn nói đáp án giống nữa sẽ thật sự là người máy.”

 

Cô đưa tay thủ thế “piupiu~”: “Người máy sẽ bị tiêu diệt!”

 

Thương Thời Chu nâng một bàn tay lên, ngón tay anh thon dài, chỉ một bàn tay đã có thể túm trọn lấy hai tay Thư Kiều trong lòng bàn tay mình. Sau đó anh cúi người xuống, hôn lên khóe môi cô, trả lời một câu khác với những câu ban nãy: “Không thích.”

 

Ánh mắt Thư Kiều hơi dừng lại.

 

Thương Thời Chu hôn lên môi cô: “Anh yêu em.”

 

Anh rất kiên nhẫn, dịu dàng lặp lại: “Anh yêu em.”

 

“Anh yêu em.”

 

Nội dung đoạn đầu phim dần hé mở, anh cũng cứ nhỏ giọng lặp lại bên tai cô như vậy: “Nếu yêu em sẽ bị phán là người máy, vậy thì tới tiêu diệt anh đi.”

 

Suy nghĩ của Thư Kiều bị kéo trở về.

 

Ánh mắt cô thoáng rời ra khỏi điện thoại, nhìn về phía bức tường trắng trước mặt. Cô đột nhiên nghĩ ra, hiểu rõ vì sao đối phương lại đột nhiên nhắc tới cái này với mình.

 

Mộc Kiều: [Câu hỏi đầu tiên, anh còn ở bên cạnh phòng tôi không?]

 

Thương Thời Chu: [Còn.]

 

Thư Kiều nhìn thoáng qua con chữ đúng như trong dự kiến.

 

Lại nhìn thoáng qua bức tường trắng, cô mơ hồ tưởng tượng ra dáng vẻ Thương Thời Chu ở bên kia ung dung thế nào, lại nhớ tới dáng vẻ xấu hổ của mình ban nãy, không khỏi cười lạnh một tiếng.

 

Lúc này cô mới cúi đầu xuống, chậm rãi gõ chữ.

 

Mộc Kiều: [Câu hỏi thứ hai, anh là kẻ ngốc à?]

 

Cô chưa đợi Thương Thời Chu trả lời đã mau chóng gõ chữ tiếp.

 

[Anh là kẻ ngốc à?]

 

[Anh là kẻ ngốc à?]

 

Sau đó lưu loát block anh.

 

Tiền anh có nhận hay không thì kệ, cũng chẳng phải là cô không chuyển, không nhận là chuyện của anh, cô cứ phải chờ làm gì?

 

Còn chơi đùa cô như vậy, hừ!

 

Cô đã không còn phải Thư Kiều khi xấu hổ chỉ biết moi chân và than vãn với Tô Ninh Phỉ như lúc trước nữa.

 

Bốn năm qua, cô đã sớm có thể bình thản ném sự xấu hổ này cho người khác rồi.

 

Bên kia tường, Justin cố nhịn cười. Anh ấy vừa liếc mắt đã nhìn thấy chữ trên điện thoại của Thương Thời Chu và cái dấu chấm than bắt mắt.

 

“Thương, cậu xem, cô ấy không chỉ không qua đây mà còn mắng cậu ngốc rồi block cậu nữa kìa.”

 

Thương Thời Chu: “...”

 

Thương Thời Chu: “...”

Bình Luận (0)
Comment