Justin cảm thấy vui vẻ khi thấy Thương Thời Chu chịu khổ, nhưng với sự hiểu biết của anh ấy về Thương Thời Chu, anh ấy rất chắc chắn mình sẽ bị đuổi ra khỏi phòng mau thôi.
Vì thế anh ấy mau lẹ hóa bị động thành chủ động, nhanh chóng quyết định đứng dậy: “Gọi cho tôi sau khi cậu xem xong văn kiện, gọi lúc nào tôi sẽ đến lúc đó.”
Vừa tới cửa, bước chân của Justin đã dừng lại.
Anh ấy lại quay lại, xé hai tờ giấy note rồi cầm bút lên, viết mấy chữ rồng bay phượng múa.
Thương Thời Chu ngước mắt lên, giọng điệu lạnh lùng nói: “Còn chưa cút đi, viết cái gì vậy?”
Justin cũng không có định gạt anh, viết xong mấy nét bút bèn giơ về phía Thương Thời Chu: “Viết cho cô bé đáng yêu phòng bên cạnh một tờ giấy nhỏ.”
Ánh mắt Thương Thời Chu lập tức trở nên sắc bén.
Justin không thèm để ý tới anh, anh ấy mỉm cười đi ra ngoài cửa. Sau đó mới quay đầu lại, nói một cách cợt nhả: “Không cho cậu biết viết cái gì đâu.”
Thương Thời Chu khẽ cười nhạo một tiếng rồi đứng dậy. Anh thầm nghĩ, ai mà thèm tò mò cậu viết gì chứ.
Anh bước hai ba bước tới trước cửa. Một giây trước khi cửa đóng lại cái “rầm”.
Anh nhìn thấy Justin uốn gối quỳ ở trước cửa phòng Thư Kiều, cúi thân hình 1m9 của mình xuống, lén lút nhét tờ giấy kia vào trong kẹt cửa.
... Quá đáng.
Chưa nói tới việc bất chấp chiều cao, Justin anh ấy dù gì cũng là người có giá trị tận mấy trăm triệu, vậy mà lại khom lưng đi nhét giấy ở đằng kia.
Rất giống loại người có mưu đồ gây rối chuyên đi nhét mấy tấm card quảng cáo.
Thương Thời Chu lạnh lùng đóng cửa lại.
Thật mất mặt mà.
Cánh cửa gỗ đóng chặt, bên ngoài cửa có tiếng bước chân khe khẽ dần đi xa, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng Justin huýt sáo cợt nhả.
Thương Thời Chu ở trong phòng khẽ nhíu mày, cầm lấy tài liệu. Qua khoảng chừng năm giây, anh mới nhận ra mình đã cầm ngược.
Dấu chấm than màu đỏ vẫn mãi ở trong đầu anh không mất đi được.
Nó càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Lớn tới nỗi Thương Thời Chu cảm thấy mình sắp trở thành một dấu chấm than.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh trải qua cảm giác bị block.
Anh cầm lấy điện thoại, liếc mắt quan sát một cái.
À, hóa ra khi bị block nhắn tin sẽ hiện giao diện này.
Thương Thời Chu: “...”
Đột nhiên rất muốn biết rốt cuộc Justin viết cái gì.
Trong tay anh ngoại trừ một xấp văn kiện mà Justin mang tới ra còn có một vài nội dung khác.
Dĩ nhiên Thương Thời Chu không cho rằng hôm đó Thư Kiều tới gõ cửa là vì nôn nóng tới trả dù.
Lúc đó anh còn ở hành lang, rõ ràng có nghe thấy tiếng cô lưu loát ấn mật mã, cộng thêm cả ánh mắt ngạc nhiên của cô khi nhìn thấy anh xuất hiện.
Mọi thứ đều quá trùng hợp.
Hiệu suất làm việc của trợ lý Lý rất cao, chủ nhà trước là người rất coi trọng hợp đồng, cũng không muốn nhiều lời, nhưng chỉ nói vài câu đã đủ rồi.
“Nghe nói người thuê cũ trước đây là một cô gái người Trung Quốc rất trẻ tuổi, vẫn còn đi học, ở được một năm tám tháng. Không phải do ngài mua nhà nên bị ép dọn ra ngoài, trước đây cô ấy cũng muốn hủy hợp đồng.” Trợ lý Lý nói rất rõ ràng, tỉ mỉ: “Có rất nhiều tin tức đối phương không muốn để lộ ra. Thương tổng, căn nhà xảy ra vấn đề gì sao?”
“Không có.” Thương Thời Chu chỉ đáp lại ngắn gọn. Nhớ tới hình ảnh cô kéo vali ở ven đường, anh mơ hồ hiểu ra gì đó: “Vậy gửi cho tôi một phần hợp đồng thuê nhà.”
Trong lúc nhất thời trợ lý Lý có chút không hiểu hai việc này có liên quan gì đến nhau, nhưng dù sao anh ấy cũng là một trợ lý đủ tư cách, cũng sẽ không hỏi thêm dù chỉ một từ. Anh ấy vội vàng lái xe mang hợp đồng ba thứ tiếng Anh Trung Đức tới, còn đích thân mang theo máy tính và máy in qua để chỉnh sửa tại chỗ.
Thương Thời Chu liếc mắt nhìn qua, xóa đi vài điều khoản hà khắc và thương nghiệp hóa quá mức bên trong, rồi bỏ thêm một vài nội dung điều khoản khái quát như:
“... Không phải chịu bất kỳ trách nhiệm sống chung, không phải chịu bất kỳ chi phí điện nước, nhà ở, không cần quét dọn vệ sinh, tất cả những thứ đó đều đã được gói gọn hết trong tiền thuê nhà.”
—— Từ góc độ trợ lý Lý mà nhìn, hợp đồng thuê nhà này ngoài chút yêu cầu đối phương đóng tiền thuê nhà ra, còn lại gần như là “cầu xin bạn hãy ở đây”.
Khung tiền thuê nhà vẫn còn trống, rõ ràng là để đối phương tùy tiện điền một con số.
Lượng tin tức quá lớn.
Trợ lý Lý không dám nghĩ nhiều.
Cũng không dám hỏi nhiều.
Càng không hiểu vì sao ông chủ nhà mình lại ở khách sạn gần nhà như vậy.
Nói về đạo lý, làm trợ lý nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy ông chủ từ bỏ dinh thự tư nhân và khách sạn năm sao dưới trướng.
Suy nghĩ trong đầu trợ lý Lý bay tứ tung nhưng bên ngoài vẫn không hỏi lấy một chữ. Anh ấy chỉ mau chóng đóng dấu, sau đó vội vã rời đi, tiếp tục vào trạng thái sẵn sàng đợi lệnh.
Dù bây giờ ông chủ có nói muốn thu mua lại cái khách sạn này, anh ấy cũng sẽ lập tức đi lấy phương án.
Thương Thời Chu v**t v* mấy bản hợp đồng thuê nhà kia một lúc rồi đứng dậy, đi hai ba bước tới cửa, định gõ cửa phòng bên cạnh nhưng lại dừng lại.
Đã bị block rồi, còn đi gõ cửa, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Thư Kiều sẽ không ở cửa.
Có khi còn giả vờ không nghe thấy.
Giả vờ là nhân viên tại quầy tiếp tân đi gõ cửa sợ là cũng không ổn.
Cuối cùng cũng chỉ có mỗi khổ nhục kế là chưa dùng.
Anh im lặng một lúc lâu.
Ánh mắt chậm rãi dừng trên tờ giấy note trên bàn.
Thương Thời Chu: “...”
Anh lắc đầu, cố bỏ qua hình ảnh lén lút của Justin vừa rồi.
Cưỡng ép bản thân di dời ánh mắt khỏi tờ giấy note.
Nhưng đổi tới đổi lui, ánh mắt anh vẫn lại rơi xuống tờ giấy note.
...
Nhất định là do căn phòng này quá nhỏ!
Chứ không phải vì anh không nghĩ ra cách nào khác!
Thương Thời Chu vừa lặng lẽ chửi thầm, vừa đi qua phía bên kia.
*
Sau khi Thư Kiều block Thương Thời Chu xong, toàn thân đều thấy sảng khoái, vui vẻ gọi điện cho Tô Ninh Phỉ.
Vẻ mặt Tô Ninh Phỉ nghẹn họng, trân trối từ “nghiệt duyên gì vậy”, cho tới “mẹ kiếp thật hay giả thế, được lắm, quá đỉnh rồi người chị em” thay đổi liên tục. Cuối cùng sau khi nghe Thư Kiều mạnh mẽ nhắn ba lần “kẻ ngốc”, đã biến thành vỗ chân cười lớn.
“Ha ha ha ha ha trong đầu tớ đã hiện lên hình ảnh anh ta chịu khổ.” Tô Ninh Phỉ nói xong, lại không kiềm được tò mò một câu: “Mà nhắc tới cái này, tớ có chút tò mò, anh chàng đẹp trai trường chúng ta năm đó có phải đã xấu đi rồi không?”
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một thời gian ngắn.
Có xấu đi không.
Đáp án cho câu hỏi này dĩ nhiên là không. Nói thật, gương mặt của Thương Thời Chu bây giờ quả thực là bản thăng cấp tinh xảo hơn lúc trước, đã bớt đi vẻ ngông cuồng của thời niên thiếu, chỉ còn lại sự tao nhã, kiêu ngạo do đồng Euro mang tới.
Nhưng Thư Kiều vô cùng không muốn nói chữ “Không có” này.
Vậy nên cô hạ giọng, nói một cách chắc chắn: “Xấu, xấu tới mức không thể xấu hơn.”
Tô Ninh Phỉ im lặng một giây: “Vậy cậu còn ngủ cùng...” anh ta?
Thư Kiều: “...”
Mẹ kiếp, quên mất ban nãy cô đã kể ra quá mức chi tiết, cái gì cũng nói cả.
Hai bên đầu điện thoại đồng thời rơi vào yên lặng.
Sau đó Thư Kiều nhìn thấy có thứ gì đó thò ra từ dưới cửa phòng.
Thư Kiều nhìn tới ngây người.
Cô thầm nghĩ sao tuyệt kỹ độc nhất đã truyền tới Châu Âu rồi.
Mang theo tâm trạng tò mò (cũng có thể là để trốn tránh sự xấu hổ trong điện thoại), Thư Kiều đứng dậy, đi qua nhặt tờ giấy kia lên.
Bên trên là tiếng Đức viết tay, không hề có số điện thoại hay gì linh tinh.
“Tôi là người vừa mới mở cửa cho cô ở phòng bên cạnh, tôi tên Justin. Cảm ơn cô đã để tôi nhìn thấy dáng vẻ chịu khổ của Thương, lần sau có cơ hội gặp mặt sẽ mời cô ăn cơm.”
Thư Kiều: “...”
Cô tỏ vẻ khó hiểu một lúc rồi kể cho Tô Ninh Phỉ.
Não Tô Ninh Phỉ chuyển động cực nhanh: “Có khi nào cái người tên Justin này muốn đào góc tường Thương Thời Chu không?”
Thư Kiều: “Chắc là không đi? Dù sao cũng không để lại số điện thoại.”
Tô Ninh Phỉ: “Cũng đúng... mà, anh ta so với Thương Thời Chu như thế nào.”
Thư Kiều không ngờ Tô Ninh Phỉ lại có bản lĩnh quay về đề tài lúc trước.
Thương Thời Chu cũng không ngờ mình vừa đi tới cửa Thư Kiều, cố gắng khắc phục chướng ngại tâm lý của mình, cúi người xuống, bày ra tư thế giống với Justin ban nãy thì đã nghe thấy câu hỏi như vậy truyền từ bên trong ra.
Lúc Thư Kiều gọi điện thoại trong phòng mình, vì yêu thích làm nhiều chuyện một lúc nên luôn thích mở loa. Ví dụ như bây giờ cô đang vừa nói chuyện, vừa xem email trên ipad.
Sau đó giấu đi sự thất vọng trong mắt.
Có lẽ do thất vọng quá nhiều lần rồi, bây giờ nỗi thất vọng của cô cũng đã phai nhạt, thậm chí còn có thể vừa trò chuyện vui vẻ với Tô Ninh Phỉ, vừa lạnh lùng đổi mới tin tức cho thuê phòng.
Mãi tới khi cô nghe thấy Tô Ninh Phỉ hỏi lại câu hỏi này.
Cô im lặng mấy giây.
Thương Thời Chu ở ngoài cửa cũng im lặng mấy giây.
Ai xấu đi?
Anh xấu đi?
...??
Có trong nháy mắt nào đó Thương Thời Chu còn định về phòng soi cái gương toàn thân xem xem trên mặt mình có gì không ổn hay không.
Tô Ninh Phỉ vừa xé túi khoai lát sột soạt vừa hỏi: “Cậu đâu rồi? Kiều Kiều, đừng giả vờ không nghe thấy để trốn tránh.”
Thư Kiều: “... Nhất định phải so sánh sao?”
Tô Ninh Phỉ: “Người ta đã gửi tờ giấy cho cậu, lén liếc mắt đưa tình trước mắt Thương Thời Chu rồi mà còn không thể so sánh sao?”
Liếc mắt đưa tình, hay lắm.
Thương Thời Chu lạnh lùng xoay cổ tay.
Thư Kiều đã nhìn đủ bản lĩnh ba hoa chích chòe, nói khùng nói điên của cô ấy rồi, cũng lười giải thích, chỉ bất lực nói: “Được rồi, nếu thế nào cũng phải so thì vẫn là Thương Thời Chu đẹp hơn.”
Thương Thời Chu: Ừm, nói rất đúng, nói thêm nhiều chút.
Nhưng trong lòng vừa mới thoải mái hơn chút đã nghe thấy Thư Kiều nói thêm.
“Có lẽ do gu của tớ tương đối thiên vị người Châu Á.”
À, không phải do anh thật sự đẹp hơn.
Mà là vấn đề gu của cô.
Nghĩa là nếu gu cô là Âu Mỹ, vậy Justin thắng rồi.
Hay, hay lắm.
“Vậy không phải vấn đề gì lớn.” Tô Ninh Phỉ mỉm cười càn rỡ: “Cậu ở Châu Âu thêm mấy năm nữa sẽ thích mấy anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh thôi! Ví dụ như tớ này, mới đầu cũng giống như cậu, bây giờ mới biết được chó săn nước Đức đỉnh, siêu đỉnh đó!”
Thương Thời Chu: “...”
Đây là những lời lẽ tục tĩu gì thế này!
Anh còn chưa tiếp tục động tác đã có một âm thanh hoảng hốt vang lên phía sau anh.
“Vị tiên sinh này, ngài làm gì ở đây vậy?” Dì quét dọn vệ sinh cảnh giác đứng ở cách đó không xa, nắm chặt cái chổi trong tay: “Nếu ngài không thể giải thích hợp lý hành vi của ngài, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Thư Kiều: “...?”
Với một linh cảm khó hiểu, cô đứng dậy đi tới bên cạnh cửa. Cô tự hỏi một lúc, nắm lấy dây xích khóa cửa phòng sau đó cẩn thận mở hé ra một khe hở nhỏ.
Thậm chí Thương Thời Chu còn chưa khôi phục tinh thần khi bị dì quét dọn vệ sinh bắt gặp, vẫn đang duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất, một tay nắm tờ giấy note, một tay cầm xấp hợp đồng cho thuê nhà.
Sau đó anh chậm rãi quay đầu lại, vừa hay chạm đúng vào ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài Thư Kiều từ trong khe hở nhỏ.
Điện thoại còn chưa tắt, Tô Ninh Phỉ đang vui vẻ nói rồi cười ha hả đầy sung sướng.
Hoàn mỹ tạo thành âm thanh nền cho khoảnh khắc này.
Thương Thời Chu: “...”