Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 34

Nước Đức ngày thu ngập tràn lạnh lẽo, trong khách sạn thoải mái hơn vì đã sớm mở máy sưởi.

 

Nhưng bây giờ, Thương Thời Chu thà rằng không khí đừng có nóng như vậy.

 

Vậy sẽ không làm da mặt vốn dễ ngại ngùng của anh bị lộ rõ hơn.

 

Tuy cuối cùng Thư Kiều đã kịp lên tiếng trong lúc Tô Ninh Phỉ còn đang cười lớn, tạm thời cúp điện thoại, cũng đã giải thích với dì quét dọn vệ sinh giúp anh là hai người có quen nhau, chỉ hiểu lầm thôi rồi nghiêm túc nói cảm ơn.

 

Nhưng dĩ nhiên dì quét dọn vệ sinh cũng không hoàn toàn tin tưởng.

 

Bà ấy thẳng thắn nói cứ nửa tiếng bà ấy sẽ tới tầng này một lần, nếu Thư Kỳ có bất kỳ yêu cầu gì cứ gọi.

 

Còn uyển chuyển đề nghị Thư Kiều đừng đóng cửa phòng.

 

“Cô gái, không phải sợ.” Dì quét dọn vệ sinh vỗ nhẹ cánh tay Thư Kiều rồi nhìn thoáng qua Thương Thời Chu, cũng không hề hạ giọng: “Trên thế giới này, rất nhiều đàn ông tồi mặc vest, cần phải nhìn cho kỹ.”

 

Thương Thời Chu: “...”

 

Mặc vest là lỗi của anh sao.

 

Sau đó Thư Kiều thật sự không đóng cửa lại.

 

Cô ngồi ở mép giường, ý bảo Thương Thời Chu ngồi ở trên ghế xa hơn một chút. Cô cũng không nói gì, chỉ chờ anh lên tiếng trước.

 

Nhưng rõ ràng ánh mắt cô đã đảo qua tờ giấy note trong tay anh.

 

Sau đó dường như cảm thấy có chút quen mắt, ánh mắt cô hơi dừng lại rồi nhìn qua một tờ giấy note khác của Justin bị cô ném một cách tùy tiện trên bàn.

 

Lập tức hiểu rõ vài phần.

 

Đồng thời còn có ngạc nhiên.

 

... Dù là hiểu rõ hay ngạc nhiên cũng đều khiến Thương Thời Chu đứng ngồi không yên.

 

Thậm chí anh hận bản thân không thể có bản lĩnh chỉ liếc mắt qua cũng nhìn thấu được cảm xúc của người khác.

 

Bầu không khí yên lặng như đã chết.

 

Chỉ có điện thoại Thư Kiều kêu lên.

 

Tô Ninh Phỉ đột nhiên bị cúp điện thoại nhận ra gì đó, còn đang lo lắng.

 

Qua hai lần này, cô ấy đã rút ra một kết luận.

 

Thư Kiều chắc chắn sẽ không cúp điện thoại của cô ấy một cách vô cớ.

 

Trừ khi gặp phải Thương Thời Chu.

 

Tô Ninh Phỉ cảm thấy mình giống hệt con chồn ăn dưa nhảy nhót lung tung.

 

Thậm chí còn có xúc động muốn mua vé đi Konstanz một chuyến.

 

Dĩ nhiên Thư Kiều cũng không muốn như vậy mãi, cô thu lại ánh mắt khỏi người Thương Thời Chu, cầm lấy điện thoại.

 

Ánh mắt Thương Thời Chu cũng dừng ở điện thoại cô.

 

Anh không có ý định xem nội dung bên trong, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy cô mở wechat ra.

 

Dấu chấm than màu đỏ lại lần nữa hiện lên trong đầu.

 

Thương Thời Chu buột miệng kêu lên: “... Em block tôi?”

 

Đầu Thư Kiều còn chẳng ngẩng lên: “Hay là anh mở mã QR chuyển khoản ra đi, tôi quét anh cũng được.”

 

Không có lấy chút chột dạ hay áy náy nào.

 

Thương Thời Chu: “...”

 

Chạm phải cái đinh không mềm cũng chẳng cứng, Thương Thời Chu giơ tay sờ mũi mình để che đi chút xấu hổ, còn khẽ hắng giọng.

 

Anh đã suy nghĩ mấy câu nói mở đầu, nhưng kết quả lại không nói ra được một câu nào.

 

Thư Kiều hoàn toàn không tò mò.

 

Cô không hỏi vì sao anh ở đó.

 

Không hỏi anh nghe thấy cái gì.

 

Rõ ràng thấy có đồ trong tay anh, cũng không hỏi bên trên đó là gì.

 

Thương Thời Chu không thể không thừa nhận.

 

Câu nói “còn chưa tính xem có hợp tuổi hay không” của Justin là đúng.

 

Ánh mắt anh trở nên nặng nề, một lúc lâu sau anh mới mở miệng nói: “Thực xin lỗi.”

 

Thư Kiều có chút bất ngờ.

 

Ban nãy trong khoảng thời gian im lặng này, không phải cô không nghĩ Thương Thời Chu sẽ nói gì.

 

Nhưng cô không ngờ anh lại trực tiếp xin lỗi như vậy.

 

Khiến một bụng lời mỉa mai của cô không có chỗ để dùng.

 

Ngón tay của Thư Kiều hơi khựng lại, sau đó ngước mắt lên.

 

Ánh mặt trời lúc hoàng hôn rất ấm, cơn mưa mấy ngày qua cuối cùng cũng tạnh, ngoài cửa sổ là ánh nắng đầu tiên của Konstanz trong tháng này.

 

Thương Thời Chu ngồi dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn của anh được ánh mặt trời phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp. Thư Kiều còn loáng thoáng thấy rõ lông tơ trên chóp mũi anh và vệt sáng đậu ngay trên hàng lông mi nhỏ dài của anh.

 

Câu đầu tiên thốt ra khiến câu nói tiếp theo trở nên trôi chảy hơn nhiều.

 

Thương Thời Chu không né tránh, nhìn thẳng vào đôi mắt Thư Kiều, nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Thực xin lỗi, là tôi đùa quá trớn, mong em có thể tha thứ cho tôi.”

 

Ngón tay Thư Kiều hơi rụt lại, im lặng một lúc.

 

Thương Thời Chu không thúc giục cô, chỉ kiên nhẫn nhìn cô.

 

—— Hoặc nên nói, dùng từ “kiên nhẫn” cũng không đúng lắm, vẻ mặt anh rất khó miêu tả.

 

Gần như có thể nói là chuyên tâm.

 

Hoặc có thể nói là, tham lam.

 

Giống như cô có tha thứ cho anh hay không cũng chẳng quan trọng, anh chỉ muốn nhìn cô thêm cái nữa.

 

Thêm một cái nữa cũng được.

 

Thư Kiều có chút không dám đối mặt với anh.

 

Khuôn mặt anh quá thâm thúy, lại nhìn người khác thâm tình tới vậy, thâm tình tới nỗi dường như giữa bọn họ không có bốn năm trống vắng kia.

 

“À.” Thư Kiều nói một cách lạnh lùng: “Còn chuyện gì khác không?”

 

Thương Thời Chu vô cùng thản nhiên đưa tờ giấy note trên tay mình qua.

 

Là hàng chữ xinh đẹp, sắc bén của anh.

 

Thư Kiều rất quen thuộc.

 

Loại chữ này ở bất kỳ trường hợp nào đều là làm người ta cảm thấy thích, phù hợp dùng cho mọi dịp.

 

Nhưng lúc này nó chỉ có thể xuất hiện trên tờ giấy note nho nhỏ có logo của khách sạn.

 

Bốn còn chữ tràn ngập vẻ cầu khẩn đáng thương.

 

“Để ý tôi đi.”

 

Thư Kiều: “...”

 

Khó khăn lắm cô mới có thể duy trì được sắc mặt của mình không bật cười thành tiếng khi nhìn thấy bốn chữ này.

 

Cô mau chóng quay mặt đi.

 

Cô không nói gì, không nhìn anh, Thương Thời Chu cũng rất kiên nhẫn. Anh im lặng giơ tờ giấy note lên, giống như cam tâm tình nguyện chờ tới khi địa lão thiên hoang.

 

Thư Kiều không phải loại người thích chiến tranh lạnh.

 

Sau khi quản lý lại sắc mặt của mình, cô một lần nữa nhìn về phía Thương Thời Chu, nói một cách có lệ: “Có để ý anh.”

 

Giống như trả lời “khen anh” cho câu “khen anh đi” vậy, coi như là một phương thức để kết thúc chủ đề nói chuyện.

 

Nhưng có một số người vẫn muốn nói chuyện dù trong hoàn cảnh như vậy.

 

Thương Thời Chu mau chóng đi xuống theo bậc thang vững chắc mà Thư Kiều bày ra.

 

“Tôi nhận được một cái email.” Thương Thời Chu nói bâng quơ: “Thật trùng hợp, tên tài khoản là tên em. Tôi nghĩ du học sinh ở Konstanz cũng không nhiều, nói không chừng có lẽ là em thật nên qua hỏi em một chút.”

 

Thư Kiều có chút bối rối.

 

Mọi chuyện diễn ra ngoài dự đoán của cô.

 

“... Email gì?”

 

Ngón tay Thương Thời Chu v**t v* mép hợp đồng, cố tình rũ mắt che giấu ý cười trong mắt: “Em cũng từng qua căn phòng chung cư kia của tôi rồi, dù gì cũng có chút trống trải.”

 

Thư Kiều: “...?”

 

Đột nhiên có dự cảm bất an.

 

“Tôi cũng không thường ở Konstanz, chỉ lâu lâu qua đây xử lý công việc nhưng tôi không có thói quen ở khách sạn.”

 

Thư Kiều gần như nói ngay lập tức: “Vậy anh ở đây làm gì?”

 

Nói xong cô lại hối hận.

 

Bởi vì trong đôi mắt màu xám xanh của Thương Thời Chu mang theo ý cười như không cười, giống như đang nói “Em còn không rõ là vì sao à.”

 

Nhưng lại không nói ra.

 

Giọng anh vẫn bình thản như cũ, hệt như đang xử lý công việc nhưng thường lệ: “Vậy nên tôi đăng bài cho thuê nhà lên mạng, em là người đầu tiên gửi email qua mà thời gian của tôi cũng có hạn, không định lãng phí nhiều sức lực vào chuyện này. Nếu thật sự là em thì tốt quá rồi.”

 

Thực ra lời này có trăm ngàn chỗ hở, vô cùng mâu thuẫn.

 

Nhưng Thư Kiều đang chìm đắm trong suy đoán càng lúc càng rõ ràng dĩ nhiên là không chú ý tới.

 

Thương Thời Chu cũng không cho cô quá nhiều thời gian suy nghĩ, anh cúi đầu, ấn điện thoại mấy cái: “Tôi có trả lời lại email, em xem có phải là email của em không.”

 

Thư Kiều: “...???”

 

Cô gần như chết lặng cúi đầu, cảm nhận được thứ trong lòng bàn tay mình khẽ rung lên. Sau đó quả nhiên cô nhìn thấy có một email trả lời lại từ trang web cho thuê nhà.

 

Sau đó cô ngẩng đầu lên, hiển nhiên chạm mắt với Thương Thời Chu đang bình tĩnh nhìn động tĩnh trên điện thoại cô.

 

Thư Kiều: “...”

 

Mẹ kiếp.

 

Đã đơ rồi.

 

Ngón chân cô chậm rãi cuộn tròn.

 

Sao mọi chuyện lại giống hệt như cô vừa dự cảm vậy.

 

Đúng là cô lười.

 

Cô tìm nhà đến chết lặng rồi, hoàn toàn không hề đi xem từng cái cẩn thận, lựa chọn kỹ càng như lúc đầu, cô chỉ cần một chỗ ở, có tồi tàn cũng được, sau này lại đổi.

 

Nên cô trực tiếp lên trang web điền mẫu.

 

Sau đó nhấn gửi một loạt nhà mới cho thuê chỉ bằng một cú click.

 

Nhưng vấn đề là, cô chắc chắn mình sử dụng chức năng [chỉ xem nhà dưới 350 Euro một tháng].

 

Căn chung cư kia dù chỉ cho thuê có một gian phòng khách thôi cũng chắc chắn không có giá thấp như vậy.

 

...Nhưng nếu, Thương Thời Chu thật sự cho thuê phòng, đúng là... có thể nhận được email của cô.

 

Mà bây giờ, email trả lời lại đang yên lặng nằm trong hộp thư.

 

Có thể nói bằng chứng vô cùng xác thực.

 

Thư Kiều: “...”

 

Không khí có chút yên tĩnh.

 

Nhưng.

 

Sau khoảng thời gian xấu hổ và khó tin ngắn ngủi.

 

Không thể không nói, Thư Kiều đã động lòng.

 

Chưa kể tới chuyện căn chung cư kia thật sự có thể nhìn thấy hết toàn cảnh đẹp ở Konstanz, mà cô đã ở đó lâu vậy rồi, đúng là rất quen thuộc.

 

Điều quan trọng nhất là tới bây giờ, đúng là cô... chỉ nhận được một email trả lời của Thương Thời Chu thôi.

 

Đúng là có thể giải quyết được vấn đề cấp bách của cô.

 

Sắp tới khai giảng rồi, cô thật sự cần một nơi để ở.

 

Sức mê hoặc quá lớn.

 

Thậm chí cô còn không thèm tự hỏi liệu Thương Thời Chu có cố ý hay không.

 

Ánh mắt Thư Kiều chậm rãi nhìn về phía văn kiện trong tay Thương Thời Chu.

 

Thương Thời Chu tốt bụng đẩy hợp động về phía trước.

 

Thư Kiều nhận lấy, cố gắng kiềm nén sự xấu hổ trong lòng, mau chóng xem qua.

 

Sau đó trong đầu cô hiện lên một cái dấu chấm hỏi to đùng.

 

Thậm chí không tới 350 Euro.

 

Chỉ có 200.

 

Thư Kiều nhìn chằm chằm con số hồi lâu.

 

“... Anh đang làm từ thiện à?” Cô hỏi một cách không chắc chắn.

 

“Tôi làm từ thiện tương đối nhiều, em muốn nói lần nào?”

 

Thư Kiều: “...”

 

Thư Kiều quyết định từ bỏ nói chuyện với anh.

 

Xóa đi sự quen biết giữa hai người.

 

Xóa đi sự quen biết tương đối sâu sắc.

 

Cũng xóa đi mọi trải nghiệm sâu sắc mà cô còn mới ôn lại không lâu trước đây.

 

Chỉ cần da mặt cô đủ dày, cô hoàn toàn có thể coi như đây là nhà tư bản độc ác đột nhiên muốn giúp đỡ cô sinh viên nữ có hoàn cảnh gia đình khó khăn.

 

Huống chi, thông qua bản hợp đồng này, cô hoàn toàn không hề chịu thiệt.

 

Trước khi đặt bút, Thư Kiều thoáng chần chừ. Cuối cùng cô hỏi: “Một tuần anh tới mấy lần? Tôi thật sự không cần làm gì?”

 

“Nhiều nhất một lần.” Thương Thời Chu nói rất chắc chắn, anh chậm rãi nói tiếp: “Nếu em muốn có thể tưới hoa giúp tôi.”

 

Lại là tưới hoa.

 

Ngón tay Thư Kiều hơi cuộn lại.

 

Không định đáp lại lời anh.

 

Cô chậm rãi ký tên mình xuống, vừa viết còn vừa nhìn sắc mặt Thương Thời Chu.

 

“Yên tâm đi, người làm từ thiện lúc làm từ thiện sẽ không đổi ý đâu.” Lúc cô ký nét cuối cùng, Thương Thời Chu mới nói.

 

Thư Kiều: “...”

 

Hóa ra vừa rồi anh nghe hiểu.

 

Cô lạnh lùng đưa lại hợp đồng: “Khi nào có thể dọn qua.”

 

“Dĩ nhiên là mọi lúc.” Thương Thời Chu đưa tay nhận lấy, rũ mắt nhìn qua hai chữ Thư Kiều.

 

Đầu ngón tay anh vươn ra trước thêm một chút, nhẹ v**t v* hai con chữ đó một lúc rồi mới mở miệng nói.

 

“Có phải nên gỡ block tôi ra rồi hay không?”

 

Thư Kiều: “... Đây là yêu cầu của chủ nhà hay là thỉnh cầu của cá nhân?”

 

Thương Thời Chu nhướng mày: “Em thích loại nào hơn?”

 

Thư Kiều không tình nguyện: “Nói thật thì đều không thích, nhưng yêu cầu của chủ nhà thì không thể từ chối được.”

 

Thương Thời Chu lại mỉm cười, đưa ra đáp án thứ ba: “Là thỉnh cầu của chủ nhà.”

 

Thư Kiều không ngờ anh lại nói vậy.

 

Cô thoáng ngẩn ra, trong lòng khe khẽ thở đài.

 

Đúng là anh luôn có cách dỗ dành cảm xúc của cô.

 

Cô rũ mắt xuống để che đậy cảm xúc của mình, gỡ block cho Thương Thời Chu: “Được rồi.”

 

Thương Thời Chu nhìn cô một lát.

 

Như thể không yên tâm, anh lại gửi cái icon qua.

 

Lần này không xuất hiện dấu chấm than.

 

Thương Thời Chu khẽ cong môi.

 

Một khi đã vậy thì cũng không cần ở lại đây thêm nữa.

 

Thư Kiều đi qua một bên lấy vali. Vừa đi được hai bước cô đã đột nhiên quay đầu lại, vươn tay ra.

 

Thương Thời Chu không kịp phản ứng lại: “Cái gì cơ?”

 

“Giấy note.” Thư Kiều hung hăng nói: “Không phải viết cho tôi sao? Vậy nên là của tôi.”

 

Thương Thời Chu: “...”

 

Anh rõ ràng không tình nguyện móc tờ giấy note đã có chút nhăn nhúm ở trong túi ra, đặt vào trong tay Thư Kiều.

 

Thư Kiều gật đầu, nghiêng người đợi anh đi ra ngoài sau đó không chút lưu tình đóng cửa lại cái “rầm”.

 

Thương Thời Chu cảm thấy nếu mình ra trễ một giây thôi, cánh cửa nhất định sẽ đập vào gót chân anh.

 

Nhưng anh nhìn cánh cửa gỗ dày trước mặt, khuôn mặt lại hiện rõ vẻ vui sướng.

 

Bước chân trở về căn phòng bên cạnh cũng trở nên nhẹ nhàng.

 

Trở về phòng, sau khi đóng cửa lại, Thương Thời Chu cầm lấy điện thoại, mau chóng chụp màn hình lịch sử trò chuyện của anh và Thư Kiều.

 

Sau đó đắc ý gửi cho Justin.

 

Justin trả lời lại rất nhanh: [?]

 

[Thấy không? Không còn dấu chấm than nữa.]

 

Justin: [...]

 

Justin: [Thương, mau đi tắm rửa đi.]

 

Justin: [Bây giờ cả người cậu đều là mùi chua, còn chưa yêu đương mà đã chua tới mức này rồi.]

 

Thương Thời Chu: “.”

Bình Luận (0)
Comment