Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 35

Lúc trở về chung cư cạnh bờ sông, ánh mắt Thư Kiều khẽ dừng lại ở trên số nhà.

 

Con phố này có cái tên rất tục.

 

Brucekestrasse.

 

Dịch âm ra chính là đường Bruke, dịch ý là đường cầu.

 

Số 20.

 

Thương Thời Chu nhìn theo ánh mắt cô, cũng chú ý tới cái tên này. Ánh mắt anh hơi dừng lại, khẽ cong môi nở nụ cười thần bí.

 

Nếu không vì sao anh không ở dinh thự của gia đình mà lại một hai mua nơi này chứ.

 

Nhưng rõ ràng Thư Kiều không nghĩ tới việc này.

 

Cô chỉ cảm thấy vòng đi vòng lại, thế sự khó lường, vậy mà cô lại dọn về nơi này.

 

Mở cửa phòng ra, ngày hôm trước chỉ nhìn thoáng qua, hôm nay cô mới nghiêm túc đánh giá qua căn nhà với hiệu suất trang trí cực cao.

 

Là phong cách kiểu Pháp, toàn bộ căn nhà vừa lãng mạn vừa ưu nhã, lại xinh đẹp.

 

Thư Kiều không khỏi cảm thán một câu: “Đúng là có tiền có thể mua được ma quỷ.”

 

Thương Thời Chu đi theo phía sau cô: “Sao nào?”

 

Thư Kiều chỉ tay: “Đèn chùm pha lê được đổi thành đèn thiết kế âm tường, toàn bộ sơn tường đều được đổi, chưa kể tới bài trí đồ dùng sinh hoạt nữa. Trước kia tôi còn tưởng một công trình lớn như vậy ít nhất cũng phải một hai tháng, không ngờ chỉ mới một ngày rưỡi đã có thể hoàn thành rồi.”

 

Thương Thời Chu khó hiểu: “... Em đang nói gì vậy?”

 

Thư Kiều khẽ ngẩn người: “Anh không biết à? Căn nhà anh mua lúc trước là do tôi ở.”

 

Cô nói thêm: “Dĩ nhiên là thuê.”

 

Ngón tay Thương Thời Chu đặt trên tủ giày hơi dừng lại.

 

Nhớ lại, hình như không phải không có ấn tượng.

 

Tất cả mọi chuyện đều do thư ký làm thay, nhưng toàn bộ đều do anh đích thân ký.

 

Trước khi ký đúng là có từng nhìn thấy một chữ “SHU”, ánh mắt anh cũng có dừng lại ở đó trong thoáng chốc.

 

Cũng chỉ là vì cái phát âm này mà thôi.

 

Không ngờ thật sự lại là Thư mà anh nhung nhớ.

 

Thế sự thật sự vừa khó lường lại vừa thú vị.

 

Thư Kiều chỉ thuận miệng nói, dù gì cũng không phải chuyện gì quan trọng. Cô vẫn chưa tự luyến tới mức cho rằng Thương Thời Chu mua căn nhà cô từng ở, ép bức cô tới đường cùng để phải cậy nhờ anh như trong phim máu chó lúc 8 giờ.

 

Chưa nói tới việc Thương Thời Chu có nhàm chán như vậy hay không, nhưng lúc trước Thư Đường Viễn phá sản, cô là người đề nghị hủy hợp đồng với chủ nhà trước.

 

Thư Kiều đã đổi qua chuyện khác, cô có chút nghi ngờ ghé sát tai vào đồ dùng gia đình: “Nhưng chắc chắn là không có formaldehyde sao?”

 

Thương Thời Chu khẽ nhướng mày: “Em cho rằng trước kia tôi dọn vào không cho người tới kiểm tra sao?”

 

Thư Kiều nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm nhà tư bản đáng giận này.

 

Nhà tư bản ác độc cũng không để ý tới cảm xúc của cô, đẩy thẳng một cánh cửa: “Em ở phòng này đi, tôi thích ở khung cảnh ngoài cửa sổ phòng cho khách hơn.”

 

Lời cự tuyệt của Thư Kiều tới bên miệng rồi lại nuốt xuống.

 

Đúng là khung cảnh ngoài cửa sổ phòng cho khách đẹp hơn.

 

Cũng may, diện tích căn phòng này không kém phòng cho khách quá nhiều. Sau một lúc do dự ngắn ngủi, Thư Kiều đẩy vali đi theo sau Thương Thời Chu vào phòng ngủ chính.

 

Sau đó dừng bước.

 

Thư Kiều: “...”

 

Thương Thời Chu: “...”

 

Trên mặt đất vẫn cứ lộn xộn bừa bộn.

 

Đồ đạc trên tủ đầu giường bị rơi đổ hết nửa, thảm nghiêng lệch, chăn bị rơi xuống đất thành một đống lớn. Ngoại trừ thùng rác đã được thay túi đựng rác mới, trong không khí đã không còn mùi gì ở ngoài nữa ra, mọi thứ đều giống hệt ngày hôm đó bọn họ rời đi.

 

Rất khó để không nhớ lại vài chi tiết khiến người ta đỏ mặt khi nhìn thấy cảnh này.

 

Khuôn mặt Thư Kiều nóng bừng, cô cố gắng che giấu xúc động muốn xoay người bỏ chạy của mình. Ngón tay câu bấu chặt, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Không mời người quét dọn sao?”

 

Thương Thời Chu cúi người nhặt lấy viên ngọc bích Kashmiri xinh đẹp, khẽ xoa trên đầu ngón tay: “Ai dám?”

 

Thư Kiều: “...”

 

Không thể phản bác.

 

Dấu vết kỳ lạ trên thùng rác đã đủ chứng minh.

 

Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt hoang mang của dì dọn dẹp khi nhìn thấy mọi thứ, do dự mãi mới cất bước đi vào, nhưng cũng chỉ thay túi đựng rác.

 

“Khăn trải giường đều mới, chỉ có mình em từng ngủ qua.” Thương Thời Chu nói: “Dĩ nhiên nếu em để ý cũng có thể thay hết.”

 

Anh tùy tiện ném viên ngọc bích có giá trị xa xỉ vào trong túi, sau đó không chút hoang mang nhặt đống quần áo rơi rụng dưới đất lên: “Thân là chủ nhà nên cung cấp cho khách thuê một môi trường sạch sẽ, điểm này là do tôi thất trách. Để nhận lỗi, đêm nay tôi mời em một bữa.”

 

Anh không nói, Thư Kiều còn không để ý.

 

Anh nói vậy, Thư Kiều mới nhận ra hình như cô có chút đói bụng.

 

Cô thoáng do dự, mấy ngày qua mệt nhọc đúng là không muốn vào bếp. Vì thế cô gật đầu: “Quét dọn vệ sinh cũng không phải việc gì quá khó...”

 

Huống chi tạo thành đống hỗn độn này, cô có công đứng mũi chịu sào từ đầu tới cuối.

 

Khụ.

 

“Chỉ làm bạn cùng phòng thôi, dù sao cũng phải có khoảng cách, hay là chúng ta đặt ra 3 quy định đi.” Thư Kiều để vali dựa vào ven tường rồi xoay người lại, giơ ba ngón tay lên: “Thứ nhất, chưa có sự cho phép thì không được tự tiện vào phòng tôi.”

 

Thương Thời Chu rất biết nghe lời, lùi ra ngoài cửa, ngay cả mũi giày cũng ra khỏi cửa: “Không thành vấn đề.”

 

“Thứ hai, nhà chỉ có một cái nhà vệ sinh, vì tránh cho việc tranh giành không cần thiết, tôi sẽ dậy sớm hơn thường ngày nửa tiếng. Còn nữa, phải giữ gìn bồn cầu cho sạch sẽ.”

 

“Chắc chắn rồi.” Thương Thời Chu gật đầu.

 

“Thứ ba...” Thư Kiều thoáng dừng lại: “Thứ ba tôi còn chưa nghĩ ra, đợi nghĩ ra rồi bổ sung thêm.”

 

Thương Thời Chu: “Ừm.”

 

Sau đó anh đưa đôi mắt nhìn lên tủ đầu giường phía trước, trên đó còn có đồng hồ của anh: “Vậy xin hỏi cô Kiều, bây giờ tôi có thể vào được chưa?”

 

Ánh mắt Thư Kiều rõ ràng hơi dừng lại ở chiếc đồng hồ cô bán cho anh, giọng điệu có chút nghẹn lại: “Có thể.”

 

Lúc này Thương Thời Chu mới bước vào.

 

Anh đứng trước tủ đầu giường, cúi người cầm lấy đồng hồ. Nhưng sau đó anh không rời đi mà đứng yên ở đó, thong thả đeo đồng hồ lên trên cổ tay mình.

 

Dưới ánh hoàng hôn, sườn mặt của anh được in hằn một tầng ánh sáng dịu dàng. Sống mũi anh cao thẳng, hàng lông mi trước mặt tạo nên một lớp bóng nhạt, sắc mặt anh rất tập trung, dây da của chiếc đồng hồ xiết chặt lấy xương cổ tay anh.

 

Thư Kiều không thể dời mắt đi được.

 

Sau đó, cô trơ mắt nhìn Thương Thời Chu khoa chân múa tay mất nửa ngày. Rồi anh bỗng nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt có chút buồn rầu, nói một cách lễ phép: “Có thể nhờ cô Kiều giúp tôi được không?”

 

Anh hơi giơ tay lên ý bảo: “Không biết hôm nay sao lại thế, thử nhiều lần rồi vẫn không đeo được. Dĩ nhiên cũng có thể do lâu lắm rồi không đeo đồng hồ, giờ đã khác xưa, cổ tay có chút nhỏ đi.”

 

Thư Kiều: “...”

 

Cô giả vờ nghe không hiểu, “à” một tiếng rồi chậm rãi đi tới.

 

Thương Thời Chu nâng tay lên, đi tới trước mặt cô: “Làm phiền em.”

 

Thư Kiều mím môi nhận lấy dây đồng hồ.

 

Đúng là dây đồng hồ đã có dấu vết của thời gian.

 

Thậm chí lời Thương Thời Chu vừa nói cũng không phải lừa cô.

 

Mặt ngoài là ngọc bích, cũng không rõ có vết xước rõ ràng nhưng có chút lõm ở bên cạnh.

 

Lỗ thứ ba của dây đồng hồ đã bị lỏng, nhưng nếu dịch qua lỗ thứ tư thì đã chạm tới cái gần sườn ngoài nhất khiến nó bị kéo giãn một chút.

 

Trái ngược với một thân khí phái của Thương Thời Chu, tuy thương hiệu của chiếc đồng hồ này không phải thứ quá rẻ tiền nhưng nhìn qua cũng có chút nghèo mạt.

 

Hoặc nên nói, là không được đẹp.

 

Nhưng dĩ nhiên Thương Thời Chu không thèm để bụng, thậm chí còn không muốn đổi một cái dây đồng hồ mới.

 

Lòng bàn tay Thư Kiều sờ thoáng qua bên ngoài, vòng một vòng ở phần xương cổ tay xinh đẹp của Thương Thời Chu.

 

Lúc cô cúi đầu, mái tóc buông xuống gò má, chạm vào da anh có chút lạnh, cũng có chút ngứa, còn che khuất sắc mặt của cô.

 

Thư Kiều hơi nghiêng đầu, ngón tay dùng sức xuyên kim qua dây đồng hồ rồi nhét dây đồng hồ vào cái khóa đầu tiên.

 

Lúc đeo vào cái khóa thứ hai, cuối cùng Thương Thời Chu cũng vươn tay còn lại ra vén sợi tóc kia ra sau tai cô.

 

Đầu ngón tay còn khẽ chạm vào vành tai cô.

 

Tay Thư Kiều bất giác run lên.

 

Ngón tay nhẹ v**t v* cánh tay cơ bắp của Thương Thời Chu.

 

Anh cách gần quá, cô có thể cảm giác được hơi thở của anh đang phả ngay trên đỉnh đầu cô.

 

Trong không khí cuối thu hơi se lạnh, khó có thể tránh khỏi một chút ái muội.

 

Đồng hồ có chút nhỏ, ôm chặt lấy cổ tay anh không có lấy chút khoảng cách nào. Thư Kiều đeo dây đồng hồ xong, gần như là lùi ra sau nửa bước để né tránh: “Được rồi.”

 

Thương Thời Chu nhìn hành động của cô, một lúc lâu sau, trong mắt mới mất đi ý cười: “Cái đồng hồ này của anh làm phỏng tay em à?”

 

Thư Kiều không trả lời: “Còn chuyện gì khác không?”

 

Thương Thời Chu rũ mắt xuống, vuốt nhẹ dây đồng hồ đã có chút thô ráp của mình: “Xe dưới lầu.”

 

“Tôi nghĩ kỹ rồi.” Thư Kiều bỗng lên tiếng cắt ngang lời anh.

 

Thương Thời Chu: “Hả?”

 

Thư Kiều mím môi, dựng thẳng ba ngón tay lên: “Quy tắc thư ba, không đề cập tới chuyện xưa.”

 

Động tác của Thương Thời Chu thoáng dừng lại.

 

Anh cất bước.

 

Dưới ánh mắt có chút hoảng hốt của Thư Kiều, anh thong thả đi tới cửa, sau đó mới hỏi: “Chuyện cũ nào thì được tính là chuyện xưa?”

 

Anh lại nhìn thấy gì đó, bèn cúi người, dùng ngón tay móc thứ gì đó ra từ sau cánh cửa, lẳng lặng treo trên tay nhìn một lúc.

 

Ánh mắt Thư Kiều vô thức dõi theo anh, cũng nhìn thấy mảnh vải ở trên ngón tay anh.

 

Mảnh vải có chút quen mắt.

 

Trắng thuần, có viền ren, dây cột.

 

... Mẹ kiếp.

 

Mặt Thư Kiều đột nhiên đỏ lên.

 

Sao, sao nó... nó... còn ở đây!

 

Bảo sao hôm đó tìm khắp nơi mà chẳng tìm thấy!

 

Dì quét dọn không dám động vào viên ngọc bích quý giá thì thôi đi, sao cái này cũng...!

 

Tuy hôm ấy không tìm được là do ánh đèn mờ cộng với tâm trạng bất ổn, nhưng ai có thể nghĩ tới... lại bị ném vào trong chỗ khuất như sau cửa.

 

Sắc mặt của Thương Thời Chu vẫn không thay đổi.

 

—— Nếu không nói tới ý cười trêu chọc trong đáy mắt anh.

 

Trước khi Thư Kiều sắp bùng nổ tại chỗ, Thương Thời Chu rất nhẹ nhàng đặt đồ trên tay lên trên mặt bàn.

 

Thế cũng tốt, Thư Kiều âm thầm thở phào, hơn nữa cô định đợi Thương Thời Chu vừa biến mất khỏi tầm mắt mình thì sẽ xông lên ngay.

 

Thấy Thương Thời Chu còn một bước nữa thôi là sẽ bước ra khỏi cửa.

 

Thì giọng anh vang lên.

 

“Chuyện này có tính là cũ không?”

 

Một mảng yên tĩnh.

 

Một lúc sau, Thư Kiều hùng hổ đi lên, dùng hành động giúp anh đi nốt bước cuối cùng. Cô dùng một tay đẩy mạnh anh ra ngoài cửa, sau đó mạnh mẽ đóng cửa phòng ngủ chính là cái ‘rầm’.

 

Âm thanh hung hăng truyền từ bên trong truyền ra.

 

“Tính!”

 

Cô nói thêm.

 

“Chuyện trước hôm nay! Đều tính!”

Bình Luận (0)
Comment