Thương Thời Chu nhìn chằm chằm Thư Kiều một lúc lâu.
Bị chọc tức tới nỗi buồn cười.
Nhưng nụ cười cười rất thong thả, ung dung của anh trong mắt Thư Kiều chính là bằng chứng của hành vi tống tiền, hệt như một nhà tư bản đang nghĩ cách móc con dao lớn dài 40 mét ra chém dê bò soàn soạt.
“Nếu em nói vậy.” Thương Thời Chu gập ngón tay, chỉ vào dây đồng hồ: “Không quá đáng chứ?”
À, đổi dây đồng hồ.
Để bạn gái cũ đổi linh kiện cho món quà lúc trước...
Thư Kiều thành thật nói: “Vậy vẫn hơi quá đáng.”
“Vậy là tốt rồi.” Thương Thời Chu gật đầu, không hề bị dáng vẻ thành thật của Thư Kiều mạo phạm mà vẫn thanh thản như cũ: “Quá đáng là được, nhớ rõ cảm giác này, đây chính là một mặt đáng ghê tởm của nhà tư bản.”
Thư Kiều: “.”
Thư Kiều: “?”
Thương Thời Chu đứng dậy, đi tới kéo cửa ra, nhẹ hất cằm ra bên ngoài: “Bây giờ nhà tư bản độc ác muốn hỏi em...”
Thư Kiều cảnh giác: “??”
Cô đột nhiên ngồi thẳng người, hơi mở to mắt, cực kỳ giống mèo con đang xù lông.
Đặc biệt là do ban nãy cô bật dậy quá mạnh, tóc còn chưa chải mượt, giờ phút này còn có mấy sợi tóc rũ xuống đỉnh đầu.
Thương Thời Chu tràn đầy hứng thú nhìn chăm chú dáng vẻ này của cô. Trước khi Thư Kiều hoàn toàn dậm chân, anh chậm rãi nói: “Ăn cơm không?”
Mùi thơm đồ ăn thoang thoảng chậm rãi bay vào, nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, bụng Thư Kiều mau chóng kêu lên.
Âm thanh vừa lớn vừa rõ.
Thư Kiều: “...”
Hay cho cái bụng này, vào lúc quan trọng lại hoạt động rất tốt.
Cô lập tức từ bỏ ý định làm bộ làm tịch, ngoan ngoãn lặng lẽ đứng dậy: “Ăn.”
Thương Thời Chu không nhịn được trêu cô một câu: “Tôi còn tưởng em sẽ thề sống thề chết không chịu khuất phục?”
Có ai chống chọi lại được thức ăn.
Thư Kiều chửi thầm, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Tôi tưởng đây là yêu cầu của nhà tư bản.”
Thương Thời Chu nhẹ nhướng mày, khẽ mỉm cười vì câu nói của cô: “Không sai, đây là nhà tư bản yêu cầu.”
Nhà tư bản quá biết cách dùng viên đạn bọc đường.
Một bàn đồ ăn hoàn toàn hợp với cái dạ dày Trung Quốc của cô. Thực ra gần đầy việc ăn uống của Thư Kiều không được tốt lắm, một phần là do mọi chuyện xảy ra quá rối ren, phần còn lại là tuy đã ở nước Đức lâu vậy rồi nhưng cô vẫn chưa quen với thói quen ăn uống ở nơi này.
Nhà tư bản còn giúp cô kéo ghế dựa ra, đốt nến thơm, bưng trà rót nước, cuối cùng còn mở một bình rượu.
Cái loại giá cả bằng một năm tiền thuê nhà của cô.
Nhưng mà không có liên quan gì tới người dị ứng cồn như cô.
Cô mau chóng nhìn thấy Thương Thời Chu một chai nước ép táo hữu cơ, rót vào trong ly rượu vang đỏ trước mặt cô.
Nến thơm của mùi hoa huệ thoang thoảng, hệt như đêm đen lạnh lẽo nhưng không buồn tẻ này.
“To my new roomate.” Tay Thương Thời Chu khẽ lắc chén rượu, nói.
Dưới ánh đến, đôi mắt xanh của anh lại càng sâu, ánh mắt nhìn Thư Kiều càng rõ ràng như thể vực sâu không lường trước được.
Thư Kiều khẽ nhíu mày nhìn anh một cái, rồi cụng ly với anh tạo nên âm thanh thanh thúy. Cô khẽ nhấp một ngụm rồi bật cười: “Thương Thời Chu, anh biết không, dáng vẻ của anh bây giờ thật sự rất giống sugar daddy.”
Đây không phải là từ tốt.
Thương Thời Chu cũng không tức giận, chỉ hơi ngạc nhiên cúi đầu nhìn mình một cái.
Quần tây, áo sơ mi cởi hai cúc áo lụa màu xanh lam, nguyên bộ là do Savile Row ở Luân Đôn Anh quốc chế tác, thời gian may thủ công mỗi bộ đều hơn 100 tiếng đồng hồ.
Trên cổ tay là chiếc đồng hồ cũ kia.
Mặt ngoài viên ngọc bích phản xạ ánh nến và khuôn mặt cô gái phía đối diện.
“Tuổi của anh mà nói làm sugar daddy có phải hơi sớm không.” Thương Thời Chu khẽ cười một tiếng, lắc lư chén rượu rồi một hơi cạn sạch. Sau đó anh dựa về phía sau, cong khuỷu tay lên đặt ở bên cạnh ghế, để lộ ra một đoạn xương cổ tay.
Trực giác Thư Kiều mách bảo chủ đề này có chút nguy hiểm, nhưng cô không kiềm được mà tự đẩy bản thân vào sự nguy hiểm này.
“Cũng đúng.” Cô rũ mắt, cố che giấu cảm xúc trong mắt: “Nhiều nhất là sugar brother.”
Có là do tác dụng của cồn.
Cũng có lẽ là do người đàn ông đang im lặng ngồi dưới ánh nến kia có khí chất quá mạnh mẽ.
—— Khác hoàn toàn với đêm hè và đông của bốn năm trước, cũng khác với người đội mũ giáp nặng nề, kiêu ngạo cầm tay lái trong giải đua xe Rally đó.
Thư Kiều học cùng lúc hai chuyên ngành quan hệ quốc tế và kinh tế, trên điện thoại có bảy tám cái app tin tức thời sự, ngày nào có tin tức mới cô cũng phải coi qua.
Sao có thể không biết bây giờ Thương Thời Chu là CEO tập đoàn lớn, thường xuyên lên trang đầu các trang báo kinh tế tài chính.
Âm thanh của đế ly tiếp xúc với mặt bàn vang lên.
“Vậy à?” Người đàn ông trẻ tuổi đối diện khẽ mỉm cười, giọng điệu còn có chút khiêu khích và nguy hiểm: “Vậy em muốn ăn kẹo không?”
Thư Kiều rũ mắt, rõ ràng có đũa nhưng cô vẫn lấy dao nĩa cắt một miếng thịt thăn chua ngọt ra thành từng mảnh nhỏ. Tiếng dao dĩa va chạm tạo thành một vài âm thanh trong trẻo.
Sau đó cô mới dùng nĩa xiên vào một cục, nho nhã giơ lên, lại không quá văn nhã cắn lấy một miếng: “Không phải đã ăn rồi sao?”
Thương Thời Chu nhìn chằm chằm cô một lúc rồi bỗng chốc đứng thẳng người, đi tới cúi thấp người xuống, lạnh lùng đưa một tay ra giữ chặt cổ cô sau đó thô lỗ kéo cô lại gần mình.
Sau đó anh hung hăng hôn lên môi cô.
“Đây mới là ăn kẹo.”
Tính chất bữa cơm này đã bị thay đổi như vậy.
Rất khó nói là tự ăn hay bị ăn.
Thậm chí trong thoáng chốc, Thư Kiều còn cảm thấy may mắn vì thói quen ăn uống của cô gần đây không theo quy luật, không được nhiều như lúc trước, dạ dày có chút nhỏ đi.
Mới có thể chỉ ăn mấy miếng đã bị lăn qua lộn lại mà không cảm thấy quá đói.
Bóng đêm sâu thẳm, bức màn không được kéo lại, bên ngoài cửa sổ sát đất, quang cảnh hồ Constance về đêm hiện rõ mồn một.
Trong mắt Thư Kiều phản chiếu ánh xanh nhạt của hồ, ánh sáng của mặt nước và bóng tối mờ ảo của hai người in trên mặt kính.
“Sao em lại muốn học thêm chuyên ngành kinh tế vậy?” Khi cúi đầu rúc vào gáy cô, anh đột nhiên hỏi.
Anh biết chuyện này cũng không có gì bất ngờ.
Định hướng luận văn vừa rồi của cô cũng đã đủ rõ ràng.
Thư Kiều còn chưa nghĩ xem nên trả lời thế nào, động tác của Thương Thời Chu đã mạnh hơn khiến cô bị đau, còn phải cắn môi rên khẽ một tiếng.
Vì thế anh cúi người xuống, khẽ cười nói bên tai cô: “Chuyên ngành kinh tế nào?”
“Kinh doanh Thương Thời Chu sao?”
*
Tên khốn kiếp Thương Thời Chu này.
Sáng hôm sau dậy tìm quần áo, Thư Kiều lại thầm mắng anh lần nữa.
Dựa vào cái gì mà hôn tới mức người cô mềm nhũn ra, mà anh ngủ một giấc dậy lại chỉ nhắn wechat nói với cô mới 5 giờ sáng nay anh đã lên xe đi Zurich rồi.
Trông dáng vẻ rất phấn chấn, thậm chí còn chưa đã thèm.
Thời gian không cho phép cô lựa chọn nhiều, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên của học kỳ, Thư Kiều vẫn muốn ăn diện một chút trong khả năng có thể.
Ít nhất... ít nhất cũng nên che chút quầng thâm mắt.
Thư Kiều không muốn tự mình lái xe, cô định gọi taxi đi.
Chờ tới lúc không thể không xuất phát, Thư Kiều mới lấy điện thoại ra bắt xe. Lúc cô vừa gọi điện thoại kêu xe vừa mở cở ra thì một chàng trai mặc vest phẳng phiu lễ phép đứng ngay cửa thang máy, khẽ mỉm cười với cô: “Cô Thư, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Thương, kêu tôi Tiểu Lý là được. Tổng giám đốc Thương muốn tôi phụ trách đưa đón cô đi học.”
Thậm chí anh ấy đã ấn xong thang máy rồi.
Thư Kiều không ra vẻ gì, chỉ gật đầu rồi cùng đi vào thang máy, xuống dưới gara.
Sau đó cô nhìn thấy... một chiếc Rolls-Royce Cullinan màu hồng.
Ngay cả trục bánh xe cũng là màu hồng nhạt.
Lúc cô đang ngây người, cửa xe chiếc Rolls-Royce màu hồng nhạt đã được thư ký Lý đeo bao tay lên mở ra: “Thời gian gấp gáp, tốc độ xe sẽ hơi nhanh, mong cô thông cảm.”
Trong lúc Thư Kỳ nhíu mày bước lên xe, anh ấy nói tiếp: “Mới đổi sang màu hồng nhạt trong hai ngày nay, nếu cô Thư không thích màu hồng nhạt này thì có một bảng màu trong tầm tay cô, cứ trực tiếp nói cho tôi biết cô thích màu nào là được, chiếc xe được đặt chế tác riêng cho cô vẫn chưa sản xuất xong.”
Thư Kiều đang thầm mắng Thương Thời Chu trong lòng lại tạm dừng trong vài giây.
Người khác đều chọn màu sắc son môi, cô lại đi chọn màu sắc Rolls-Royce.
Cái sugar brother này chút thái quá, nhập vai sâu quá rồi.
Chắc chắn là không thể chọn, Thư Kiều không có hứng thú nhiều với chiếc Rolls-Royce màu hồng này. Tuy rất cảm ơn Thương Thời Chu mới 5 giờ đã ra cửa, còn sắp xếp xe cho cô đi học.
Nhưng việc nào ra việc đó, cô sẽ không thật sự trở thành con chim hoàng yến của Thương Thời Chu.
Bọn họ chỉ là quan hệ bạn cùng nhà mà thôi.
... Ừm, chỉ là mối quan hệ có hơi sâu sắc chút.
Cô đưa mắt nhìn qua bảng màu, ánh mắt hơi dừng trên màu xanh lá một lúc rồi ném qua một bên.
Từ hồ Constance tới đại học Konstanz cần phải đi xuyên qua một khoảng rừng núi dài, thư lý Lý lái rất cẩn thận, Thư Kiều có thể chỉnh trang lại phần trang điểm có chút hấp tấp của mình.
Lúc thư ký Lý dừng xe mở cửa cho cô còn cách tiết đầu tiên khoảng chừng mười phút.
Thư Kiều thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xuống xe, cô đang định nói lời cảm ơn thư ký Lý thì đã có một âm thanh mang đầy vẻ ác ý vang lên từ xa.
“Chậc, Thư Kiều, cô được lắm, sao nào, mới mấy ngày đã đổi người bao nuôi mới rồi hả? Còn đổi xe à?” Trần Nhạc Ý cầm một ly cà phê đứng ở ven đường, dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Thư Kiều vừa bước xuống xe: “Đây là lý do từ chối tôi sao? Hóa ra lốp xe dự phòng lại nhiều tới như vậy?”
Bên cạnh gã ta còn có một vài bạn du học sinh khác, sắc mặt đều có chút vi diệu và kỳ quái nhìn từ trên xuống dưới chiếc Rolls-Royce bên cạnh Thư Kiều rồi lại dừng ánh mắt trên người thư ký Lý.
Bình tĩnh nhìn nhận, thư ký Lý còn chưa tới 30, cao 1 mét tám mấy, lại mặc một thân đồ vest, khuôn mặt tuấn tú, còn đeo kính đen. Người có thể làm thư ký của Thương Thời Chu, dù có đặt ở đâu cũng được coi là trai trẻ độc thân hiếm có.
Thư Kiều đã sớm miễn dịch với mấy tin đồn nhảm trêu chọc của Trần Nhạc Ý, cô mỉm cười xin lỗi thư ký Lý, định làm lơ đi. Thư ký Lý đã sớm lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Nhạc Ý, sau đó bắt đầu cởi cúc áo vest.
Thư Kiều: “???”
Đang nói chuyện bình thường, sao đột nhiên lại cởi áo?!
Thư Kiều khiếp sợ nhìn thư ký Lý cởi áo khoác ngoài ra, gấp gọn rồi bỏ lên ghế phụ, sau đó nới lỏng cà vạt, cởi bỏ cúc tay áo sơ mi sau đó tùy tiện xắn lên, để lộ ra cơ bắp cường tráng mà khi mặc vest không nhìn thấy được.
Thư ký Lý lễ phép mỉm cười với Thư Kiều đang trợn mắt, há hốc mồm rồi khẽ khom lưng: “Để cô Thư chê cười rồi.”
Rồi anh ấy cất bước đi tới trước mặt Trần Nhạc Ý.
Trần Nhạc Ý cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành như thế. Gã ta bị khí chất của thư ký Lý ép buộc lùi về sau theo bản năng: “Anh... Anh muốn làm gì? Tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Thư ký Lý lấy một tấm danh thiếp trong túi đưa qua, lịch sự trả lời: “Phía trên có phương thức liên hệ luật sư của tôi, mọi công việc tiếp theo cứ liên hệ với anh ấy. Mà bây giờ, cậu phải trả giá vì cái miệng thúi và phỉ báng của cậu.
Sau đó Thư Kiều nhìn thấy thư ký Lý giơ nắm đấm lên.
Sau đó nữa, Trần Nhạc Ý ôm mặt, lùi về sau ba bước, cả người xụi lơ ngồi phục xuống đến, khuôn mặt sưng như cái đầu heo trông rất buồn cười.
Một loạt động tác quá mức trôi chảy. Cho nên mãi đến khi thư ký Lý lại chỉnh trang lại áo sơ mi, cà vạt, mặc lại áo khoác, Thư Kiều còn có chút chưa phản ứng lại.
Thư Kiều hoang mang nói: “... Vậy nên bây giờ làm thư ký phải vất vả như vậy sao?”
Thư ký Lý khiêm tốn mỉm cười: “Bên cạnh Tổng giám đốc Thương có quá nhiều nhân tài, tôi chỉ là một nhân viên bình thường trong số đó mà thôi. Tôi ở bãi đỗ xe chờ cô Thư tan học, chúc cô có một ngày học vui vẻ.”