Dĩ nhiên không chỉ một mình Thư Kiều bị chấn động... hoặc nên nói là kinh sợ.
Câu nói cuối cùng kia của thư ký Lý cũng coi như nguyện vọng thành sự thật, những ngày này của Thư Kiều... không thể nói là không thoải mái.
Nói đúng thì phải là quá sung sướng.
Nhờ phúc thư ký Lý.
Hoặc nói đúng hơn là nhờ phúc Thương Thời Chu, Thư Kiều cũng coi như một trận thành danh.
Buổi sau lúc cô đi tìm giáo sư còn bị trêu chọc hai câu.
“Thư, thầy nghe nói hôm nay lúc em tới trường rất chấn động.” Giáo sư Stager nhướng mày, cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ -- nói cũng thật trùng hợp, cửa sổ đối diện tầm mắt của ông ấy vừa hay có thể nhìn thấy chiếc Roll-royce màu hồng nhạt xinh đẹp vô cùng chói mắt.
Thư Kiều hiểu ông ấy muốn nói gì, giáo sư Stager lại tháo mắt kính xuống lần nữa. Ông ấy đặt lên trên bàn, sau đó lại nhìn về phía cô: “Thư, lần sau gặp phải loại chuyện này – ý tôi là chuyện giống như Trần thì em cũng có thể tới gặp tôi.”
Ông ấy vừa nói, vừa cởi ít cúc ở cổ tay áo của chiếc áo sơ mi trước giờ chưa bao giờ nhăn nhúm ra, để lộ cánh tay với đường cong cơ bắp đầy khoa trương.
Thư Kiều không ngờ giáo sư xưa giờ luôn ít nói, nghiêm túc, hướng nội lại có một mặt như vậy. Cô thoáng sửng sốt rồi mỉm cười: “Cảm ơn thầy.”
Trong đôi mắt xanh thẳm của giáo sư Stager cũng mang theo ý cười: “Còn một việc nữa, không phải em luôn muốn có một cơ hội ra ngoài thực tập sao?”
Thư Kiều đột nhiên ngồi thẳng, đôi mắt cô sáng rực.
Giáo sư Stager đưa cho cô một tập hạng mục, nói ít nhưng hiểu nhiều: “Bonn, Hamburg, Berlin, trong hai tháng, báo cáo thực tập này bằng tám tín chỉ, thầy nghĩ không có hạng mục nào hợp với em hơn cái này.”
Thư Kiều càng xem nội dung hạng mục, đôi mắt càng sáng rực.
Đúng như lời giáo sư Stager nói.
Cô học chuyên ngành quan hệ quốc tế, bây giờ lại học khoa kinh tế, đúng là rất thích hợp đi bàn bạc một vài hạng mục công việc kinh doanh giữa Trung Đức.
Nhưng ý nghĩa của hạng mục này dĩ nhiên không chỉ đơn giản là thực tập không. Với việc liên lạc qua lại với nhóm xí nghiệp quốc tế như vậy, cô không chỉ có được kinh nghiệm mà quan trọng hơn là có mối quan hệ, đây chính là nền móng cho tương lai của cô.
Huống chi, nhìn nội dung công việc cô phụ trách, gần như là đã đặt toàn bộ công việc quan trọng lên trên người cô.
Giáo sư Stager chờ cô xem xong mới cười hỏi: “Có được không?”
Thư Kiều hít sâu một hơi, trịnh trọng ôm bản hạng mục kia trong lòng, đôi mắt ngập tràn vẻ cảm kích. Cô nghiêm túc gật đầu: “Em sẽ cố gắng hết sức.”
Giáo sư Stager gật đầu, viết email trả lời trước mặt cô rồi còn hỏi lại một câu: “Chiều nay sẽ xuất phát, về phương diện thời gian em không có vấn đề gì chứ?” Thư Kiều nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.
Thư Kiều vô ý thức nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ bên ngoài.
Bóng dáng màu hồng kia phản chiếu nơi đáy mắt cô. Thư Kiều chậm rãi chớp mắt, sau đó di dời tầm mắt đi, khẽ nở nụ cười: “Không có vấn đề gì.”
*
Kết quả của việc ở Konstanz mấy ngày chính là chuyến này trở về, Thương Thời Chu bận tới mức một ngày phải uống tận năm ly cà phê, ngay cả lúc ăn cơm cũng đang xem hợp đồng.
Justin có tới tìm anh nhiều lần, nhưng ngồi ở văn phòng cả một buổi trưa cũng không được sắp xếp cho vào gặp Thương Thời Chu. Mãi tới giờ cơm tối, Thương Thời Chu mới đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe.
Justin vội vàng đuổi theo: “Thương, cậu đi đâu vậy?”
Giữa mày Thương Thời Chu có chút mệt mỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Sao nào, không có việc gì thì không thể tới tìm cậu à?” Justin thuận miệng hỏi một câu. Mới nói được một nửa thấy Thương Thời Chu lại cất bước rời đi, anh ấy vội vàng đuổi theo: “Có việc, có việc, thật sự có việc! Tôi muốn đi Bonn một chuyến, một vài ngôi sao sáng trong thương hội nhờ tôi hỏi xem cậu có thể cùng tham dự được không...”
“Không rảnh.” Thương Thời Chu nói rất ngắn gọn: “Cậu không biết tôi muốn đi đâu sao?”
Justin thoáng dừng lại, để lộ ra vẻ mặt chán ghét khi nghe thấy cẩu lương: “Không phải chứ? Cậu đã làm việc ba ngày liên tục, còn chưa nghỉ ngơi một chút đã lại muốn lên đường sao?”
Thương Thời Chu thậm chí còn không thèm nhíu mày, chỉ để lại cho Justin một bóng lưng.
Justin ở phía sau lưng Thương Thời Chu lại càng lộ rõ vẻ mặt ghét bỏ.
Sau một lúc ghét bỏ, trong ánh mắt lại ánh lên sự hâm mộ, sau đó anh ấy cúi đầu lướt danh sách điện thoại. Một lúc lâu sau, anh ấy khẽ thở dài: “Bỏ đi, công việc, công việc, công việc làm ta vui vẻ, công việc làm ta hạnh phúc, công việc làm ta...”
Không nói được nữa, còn nói nữa sẽ khóc.
Bên này Justin cố gắng bình tĩnh, hít sâu để bình phục tâm tình sau đó lại tiếp tục lao đầu vào con đường công việc.
Bên kia Thương Thời Chu khẽ xoa trán, cuối cùng vẫn giao tay lái lại cho tài xế.
Nằm chợp mắt một lúc ở ghế sau. Trong ba ngày qua, đây là lần đầu tiên Thương Thời Chu chợp mắt, nhưng rồi anh lại mở bừng mắt ra.
“Tới trang viên Manton trước.” Thương Thời Chu nói.
Trong rừng rậm sâu thẳm cạnh biên cương Thụy Sĩ, một trang viên tư nhân với diện tích cực lớn dần xuất hiện. Nhóm người làm ở đây cũng trở nên sôi nổi, lu bu công việc vì chủ nhân một năm chưa chắc đã ghé qua đây một lần đã đến.
Sau đó bọn họ phát hiện sau khi Thương Thời Chu tới chỉ tắm rửa một cái, thay một bộ đồ, suốt quá trình không vượt quá một tiếng. Rồi chiếc xe màu đen kia lại lặng lẽ lăn bánh ra khỏi trang viên như một bóng ma.
Quản gia nhìn đuôi xe dần biết mất, khẽ nhướng cao mày, hít sâu một hơi rồi tự lẩm bẩm vài tiếng: “Mùa xuân sắp tới rồi sao?”
Chiếc Bentley màu đen đi trong ánh hoàng hôn của ngày mùa thu. Hoàng hôn dần buông xuống, bầu không khí trời thu dần dày đặc, hiển nhiên cách cái mùa xuân trong miệng quản gia còn rất xa.
Tài xế nghiêm túc nắm tay lái, mắt nhìn thẳng giống như không để ý tới chuyến trở về qua trang viên Manton của Thương Thời Chu. Anh quay về thay một bộ Âu phục được đặt chế tác riêng, lại xịt thêm chút nước hoa ở cổ tay, cổ áo, mùi trầm hương trong xe cũng vì thế mà nồng lên chút.
Chờ tới lúc nhập cảnh nước Đức, dừng lại ở dưới lầu chung cư, lúc tài xế nhìn theo Thương Thời Chu đi vào trong thang máy, cuối cùng vẫn cứ ngước mắt lên nhìn con số thay đổi liên tục ở cửa thang máy.
Trong lòng lại nảy sinh một suy nghĩ.
Vì sao cậu chủ không ở lại cái trang viên chẳng xa mấy kia, dù không tới Manton thì anh cũng có một biệt thự với cảnh hồ xinh đẹp khác ở Konstanz, việc gì phải một hai ở chỗ này?
Lúc Thương Thời Chu vừa ra khỏi cửa thang máy, vẻ mặt đã dịu dàng hơn, khác hẳn dáng vẻ kiêu căng, lạnh lùng trước mặt những người khác ban nãy.
Thậm chí trong lòng anh còn thử đoán xem lúc Thư Kiều nhìn thấy anh sẽ có biểu cảm gì.
Sau đó anh mới bước tới, ấn khóa vân tay rồi mở cửa phòng ra.
Trong căn phòng ngập tràn hoa violet đang nở rộ.
Lúc trước mấy đóa hoa này được vận chuyển bằng máy bay, tuần nào cũng vượt qua Europa để tới Bắc Giang chỉ vì có thể chất đầy một phòng khiến Thư Kiều vui, lại còn có thể nhìn cô cầm bình bận rộn tưới nước.
Chuyện cũ như một giấc mộng, Thương Thời Chu đứng trước hành lang một lúc lâu. Anh cảm thấy mọi thứ như trở về mùa hè năm đó vậy.
Anh điều chỉnh lại sắc mặt, đi lên trước vài bước, định nở nụ cười nhưng lại muộn màng phát hiện ra trong phòng trống không.
Phòng Thư Kiều không sáng đèn.
Thậm chí cửa phòng kia cũng không khóa. Lúc anh gõ cửa rồi đẩy ra, bên trong không được ngăn nắp cho lắm, giống như chủ nhân căn phòng chỉ đi ăn bữa khuya rồi rất nhanh sẽ trở về.
Nhưng trên bàn đã phủ một lớp bụi mỏng.
—— Dì dọn dẹp vệ sinh đã sớm được dặn đừng mở cánh cửa kia ra vì chủ nhân phía sau cánh cửa đó muốn có sự riêng tư.
Biểu cảm của Thương Thời Chu hơi sượng lại.
Ánh mắt anh trầm xuống, lấy điện thoại ra mới nhận thấy lịch sử trò chuyện của anh và Thư Kiều chỉ dừng lại ở mấy ngày trước.
Anh không cho rằng Thư Kiều định dọn ra khỏi đây mà không báo lại cho anh, Thư Kiều không phải loại người có tính cách như vậy.
Nhưng dĩ nhiên Thư Kiều không có bất kỳ ý định sẽ báo cho anh biết gì về đoạn rời đi ngắn ngủi của mình.
Ngón tay Thương Thời Chu đặt ở khung chat mấy lần nhưng lại rời đi.
Vào giờ phút này, Tổng giám đốc Thương trẻ tuổi luôn một mình gánh vác sóng gió thương trường lại không biết nói gì. Bây giờ trong lòng anh ngập tràn sợ hãi, cứ gõ chữ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, lại sửa, cuối cùng anh vẫn để khung chat trở lại trống không.
Lá hoa violet nở rộ, người đàn ông đã ba ngày không chợp mắt vẫn cẩn thận chỉnh trang đứng trong căn phòng thơm ngào ngạt, đưa mắt đảo qua bốn phía rồi đột nhiên khẽ cười.
Là tự giễu.
Tự giễu mình tự mình đa tình... và tự làm tự chịu.
Cô chỉ coi anh là bạn cùng phòng.
Vượt rào, mập mờ không rõ nhưng vẫn chỉ là bạn cùng phòng.
Thậm chí còn không bằng sugar brother mà cô vui đùa.
Cho dù gặp lại, cho dù đỏ mặt, cho dù có những sự dây dưa và những tiếng âu yếm trong đêm tối.
Cô đã sớm không còn là người sẽ ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh, sẽ chỉ rõ con đường phía trước cho anh, sẽ nói chúc mừng sinh nhật anh trong ánh nến lung linh, còn nói sẽ viết cho thuê quảng cáo trên bảng vinh danh giống như anh nữa.
Càng sẽ không ngồi trong đống hoa violet, ngước mắt lên nở nụ cười xinh đẹp với anh rồi nói một câu đã lâu không gặp.
Cuối cùng anh cũng nhận ra.
Giữa bọn họ, có một khoảng trống bốn năm không gặp.