Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 39

Thư Kiều bận như điên.

 

Dù đã đến hiện trường trước ba ngày, phối hợp với đội ngũ nhân viên chuẩn bị tiến hành nhưng vì hạng mục của xí nghiệp đề cập tới quá nhiều, tài liệu cũng quá tỉ mỉ nên cho dù có xem qua sơ lược một lần cũng cần một lượng lớn thời gian.

 

Càng chưa nói tới đối phương còn đang có nhu cầu sửa đổi một vài thứ linh tinh, vụn vặt.

 

Ví dụ như tổng giám đốc nào đó chỉ uống nước khoáng thuần thiên nhiên có độ Fillico thấp, một vị khác chỉ uống nước sông băng Iluliaq.

 

Ví dụ có người muốn hôm đó sẽ ăn thử món giò heo da giòn Cologne Brauhaus Frueh Am Dom, cũng có người vì lý do cá nhân nên nếu bữa tiệc tối cùng ngày có xuất hiện món ăn từ thịt heo thì chỉ e là sẽ xin vắng họp.

 

Nói thế nào nhỉ? Nghĩ tới thân phận của đội ngũ tới dự hội nghị, những yêu cầu chi tiết này đã chuyển từ khó tin sang hợp lý.

 

Nhưng vẫn không thể tránh được bực mình.

 

Đặc biệt là khi có mấy vị yêu cầu khá nhiều, văn bản cơ bản gửi tới cũng đã 800 từ, vậy mà tiếp theo lại còn có thể gửi tới thêm 400 từ nữa.

 

Khi thi đại học môn văn cũng không viết dài như vậy.

 

Công tác phối hợp và lên kế hoạch phức tạp như một đại dương mênh mông, những công tác xác nhận lại và chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ và kéo dài liên tục kia ở bên trong đống công việc đó lại giống hệt như mấy giọt nước bé tí không thể nhìn thấy rõ.

 

Sự kiên nhẫn của Thư Kiều cuối cùng cũng đạt đến ngưỡng giới hạn khi vị thư ký của vị tổng giám đốc Kha chỉ uống Fillico gửi tới yêu cầu mới là muốn ăn giò heo da giòn, còn nói giò heo gia dòn nhất định phải được ăn kèm cùng với dưa leo muối chua và khoai tây chiên. Bản thân con heo cũng phải là heo hữu cơ đen được chạy bộ mùa đông, bơi lội mùa hè, tốt nhất là có thể trực tiếp mời nhóm đầu bếp chính tới hiện trường mới đúng giá trị.

 

Cô lạnh lùng mở danh sách ra, muốn xem thử xem vị có rất nhiều yêu cầu cực kỳ phô trương còn muốn heo đen chạy bộ, bơi lội tổng giám đốc Kha kia rốt cuộc là thần thánh của công ty nhà ai.

 

Kết quả cô nhìn hai con chữ to đùng rất quen mắt.

 

Kha Dịch.

 

Thư Kiều im lặng nhìn chằm chằm cái tên đó một lát. Trợ lý Tiểu Cảnh bên cạnh cũng ghé qua, đưa mắt nhìn tài liệu trong tay Thư Kiều sau đó a lên một tiếng: “Cô Thư cũng biết Tổng giám đốc Kha à?”

 

Thư Kiều bình tĩnh hỏi: “Anh ấy rất nổi tiếng à?”

 

Tiểu Cảnh lấy điện thoại ra mở Douyin lên, click vào một tài khoản hơn trăm vạn fans nào đó: “Tổng giám đốc nổi tiếng trên mạng, nhớ không lầm thì mới đầu anh ấy đăng video đua xe, sau này bị người ta đào ra những chiếc xe đua đó đều là của nhà anh ấy, anh ấy còn nuôi một nhóm đua xe chỉ vì thích. Tiếp tục đào nữa, vậy mà lại đào ra tập đoàn phía sau anh ấy. Anh ấy cũng theo đó mà lộ mặt, thoải mái tuyên truyền cho công ty nhà mình, độ hảo cảm của người qua đường khá cao. Em nhớ lúc đó còn lên hot search, thuận thế kéo theo một đợt giá cổ phiếu công ty nhà anh ấy, có thể nói là rất biết cách vận dụng mức độ nổi tiếng của mình.”

 

“Theo ý em thì đúng là trong số rất nhiều tổng giám đốc, gương mặt này rất xuất sắc, quan trọng nhất là trẻ tuổi, nghe nói anh ấy là rể vàng nổi tiếng của thủ đô.” Tiểu Cảnh chậc chậc hai tiếng: “Nhưng không ngờ anh ấy lại là người sống trong nhung lụa thích bắt bẻ người khác như vậy, đúng là, không thể tin vào internet được.”

 

Ảnh thẻ trên giấy chứng nhận rất trưởng thành, đứng đắn, trong phút chốc Thư Kiều còn không nhận ra.

 

Lúc này nhìn thấy khuôn mặt càng quyến rũ, khí chất hơn năm đó trên Douyin, Thư Kiều còn gì mà không chắc nữa.

 

Cô tìm kiếm avatar mà đã lâu rồi cô chưa liên lạc, gửi thử một dấu chấm câu nhỏ trước.

 

Phát hiện mình không bị block, trang cá nhân của đối phương vẫn được cập nhật như thường lệ. Phía trên dòng chữ ghi tên đối phương có một dòng [đối phương đã nhập đoạn chat], cô chụp một tấm ảnh “yêu cầu ăn uống của Tổng giám đốc Kha” khoảng hai trăm chữ vừa được gửi sang qua.

 

Sau đó nhíu mày gõ chữ.

 

Thư Kiều: [Tổng giám đốc Kha, đối chiếu xác nhận với ngài một chút, còn có chỗ nào cần sửa không?]

 

*

 

Kha Dịch vừa chán nản cúp điện thoại của đối phương vì người đó không bắt máy.

 

Tuy rằng hồi tháng hai lúc anh ấy đến Thụy Sĩ chơi, anh ấy từng lì lợm la l**m ngồi canh đến tận khuya, chờ cái tên Thương Thời Chu cuồng công việc kia làm việc xong ra về chỉ để cũng gặp mặt một lần, còn cùng nhau ăn... bữa sáng? Hoặc là bữa khuya?

 

Đây là lần đầu tiên trong đời Kha Dịch ăn cơm vào lúc 5 giờ rưỡi sáng, anh ấy cũng không biết nên gọi đây là bữa gì nữa.

 

Nhưng sau khi xuống sân bay ở Frankfurt, anh ấy vẫn tràn ngập hứng thú bắt đầu gọi điện thoại cho Thương Thời Chu dù biết tám mươi phần trăm là mình sẽ là không được để ý.

 

Không có gì bất ngờ, quả nhiên vẫn không ai nghe máy.

 

Nhưng Kha Dịch là người nào chứ, không nghe lần này thì gọi lần khác.

 

Hôm nay không nghe thì ngày mai lại gọi.

 

Nhân tiện nhắn mấy tin nhắn làm phiền.

 

Kha Dịch: [Tôi đi tham gia Bonn, nhàm chán quá, ông già một hai đòi tôi tới hu hu.]

 

Kha Dịch: [Trong tài liệu tham gia có tập đoàn các cậu, cậu tới à? Đợi cậu, đợi cậu, đợi cậu.]

 

Kha Dịch: [Cậu không tới cũng không sao, tôi đi tìm cậu! Nhưng lần trước cái món Raclette kia quá khó ăn, đổi nhà hàng khác được không?]

 

...

 

Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, có thể nói là không biết sợ.

 

Anh ấy là người từng được ngồi ghế phụ của Thương Thời Chu, có thế nào thì Thương Thời Chu cũng không thể block anh ấy được.

 

Bởi vì Thương Thời Chu không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, Kha Dịch đã chán đến chết còn cộng thêm bị bắt tham gia nên thuận tay phát tiết cảm xúc cho ban tổ chức, đưa ra một vài yêu cầu linh tinh rất khó tin.

 

Kết quả khi đảo mắt nhìn thấy một cái wechat đã lâu không liên lạc lại nhắn tin tới, anh ấy lập tức đứng bật dậy.

 

Kha Dịch đứng đó, tay cầm điện thoại, con ngươi run rẩy mạnh.

 

Sau một lúc lâu, mới lẩm bẩm ra một câu: “... Mẹ kiếp.”

 

Sao lại làm cho vị thần sống này trồi ra rồi!!

 

Trong đầu anh ấy vội vàng nhớ lại chuyên ngành Thư Kiều học trên đại học cùng với tình hình sau khi ra nước ngoài mà anh ấy được nghe nói, rồi bắt đầu to gan suy đoán.

 

Chẳng lẽ những yêu cầu quái đản của anh ấy đều được ném hết tới chỗ Thư Kiều?

 

Quá đáng, vậy không phải là tự ném boomerang vào người chính mình hay sao.

 

Sau khi gọi điện thoại cho thư ký, xác nhận người phụ trách hạng mục lần này tên là Thư Kiều, Kha Dịch hít sâu một hơi.

 

Não bộ mau chóng chuyển động.

 

Sau một lúc, anh ấy chụp ảnh lại gửi cho Thương Thời Chu.

 

Kha Dịch có chút bực bội đi qua đi lại trong phòng. Anh ấy kéo mạnh bức màn, cảnh đêm Bonn bên ngoài cửa sổ cũng trở nên ảm đạm. Sông Rhine yên tĩnh, tiếng dòng nước nhỏ tới mức mở cửa sổ ra cũng không thể nghe thấy.

 

Mãi tới khi tiếng chuông điện thoại anh ấy kêu lên trong đêm đen yên tĩnh.

 

Nhìn thấy tên thông báo và thời gian, Kha Dịch nhướng mày, lộ ra biểu cảm đắc ý như thể “chậc chậc chậc, lại bị tôi đoán trúng rồi”.

 

Sau đó anh ấy nhanh chóng gửi phần tin nhắn đã soạn thảo xong đi.

 

[Ai nha, sao còn làm phiền em gái Thư chứ? Chuyện này tôi toàn là thuận miệng nói thôi, đâu có nhiều yêu cầu nhảm nhí như vậy. Tôi là người dễ tính, uống nước gì cũng được.]

 

*

 

Ngay sau đó Thư Kiều bèn nhận được điện thoại của thư ký Kha Dịch gọi tới để xin lỗi, còn nói tận bảy tám lần, thái độ lễ phép khác hoàn toàn dáng vẻ lạnh lùng lần trước.

 

Trong hội trường ồn ào, âm thanh trong điện thoại được cô mở rất lớn. Thế nên cô đã quên mất Tiểu Cảnh đang ở bên cạnh lắng nghe với ánh mắt dần trở nên khiếp sợ.

 

“Cô Thư, cô giỏi thật đó.” Tiểu Cảnh ra dấu respect rồi khẽ cảm thán: “Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác em mách bảo cô Thư không hề đơn giản.”

 

Thư Kiều cũng không gạt cô ấy, nhìn lướt qua tin nhắn Kha Dịch gửi tới rồi tùy tiện trả lời một sticker mỉm cười: “Không có chuyện gì mờ ám cả, chỉ là chúng tôi từng quen lúc còn đi học thôi.”

 

Tiểu Cảnh nhướng mày, tỏ vẻ không có ý kiến.

 

Quen thôi.

 

Quen mà có thể làm loại người có thân phận như này cung kính tới thế?

 

Chậc.

 

Thư Kiều nhìn thời gian, đã 11 giờ rưỡi tối rồi. Cô đứng dậy: “Ngày mai sẽ họp chính thức, hôm nay chỉ tới đây thôi, về nhà tranh thủ nghỉ ngơi, ngày mai phải dốc hết toàn lực đấy.”

 

Trên con phố dài trong đêm đen.

 

Vừa mới có một trận mưa thu xong, bậc thềm ướt đẫm, trên đường đã chẳng còn mấy người đi đường. Ánh đèn đường phản chiếu xuống mặt đường tạo nên một mảng ánh sáng mơ hồ, mờ mịt

 

Thư Kiều quấn chặt lấy áo khoác, lặng lẽ bước đi trên con hẻm nhỏ ở Bonn, cô khẽ ngáp một cái. Cùng lúc đó ở sân bay tư nhân Konstanz, một chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ đang đèn đuốc sáng trưng.

 

Justin thở hổn hển, vừa lăn vừa bò chạy chậm vào máy bay, nhìn về phía người đàn ông bởi vì chờ anh ấy suốt nửa tiếng mà đã dần mất đi kiên nhẫn, anh ấy cũng cực kỳ bực bội.

 

“Sao lúc trước tôi hỏi cậu có đi hay không, cậu toàn mặc kệ tôi, bây giờ lại đổi ý là sao?” Justin tùy tiện đóng cửa khoang lại, sau đó bắt đầu liến thoắng như pháo nổ: “À, có phải đi Konstanz không thuận lợi không? Muốn đi Bonn giải sầu à?”

 

“Đi giải sầu chỗ nào mà chả được, một hai phải đi Bonn, cậu đúng là người cuồng công việc, hay...”

 

Justin hơi dừng lại rồi suy đoán: “Chẳng lẽ cô ấy cũng đi Bonn?”

 

Thương Thời Chu lạnh lùng nhìn qua: “Cửa cabin đóng rồi nhưng vẫn có thể mở ra bất cứ lúc nào.”

 

Justin lập tức ngồi xuống, làm ra hành động kéo khóa miệng lại.

 

Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không yên, ngồi đối diện làm mặt quỷ.

 

Thương Thời Chu trực tiếp đeo bịt mắt lên, mắt không thấy thì tâm không phiền.

 

... Cũng không hẳn là vì bị Justin làm phiền.

 

Anh nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ và mệt mỏi ập đến, làm việc liên tục lâu vậy rồi khiến cho ai cũng không chống lại được.

 

Nhưng anh không ngủ được.

 

Hiếm có người biết được anh đã bị bệnh mất ngủ từ lâu rồi.

 

Nếu không sử dụng thuốc thì anh rất khó ngủ ngon.

 

Nhưng hôm đó ở bên cạnh Thư Kiều, anh hiếm khi có được một đêm ngủ say không mộng mị, vì anh biết tỉnh giấc rồi vẫn có cô bên cạnh.

 

Trước giờ cô đều là toàn bộ chứng bệnh không có thuốc chữa của anh.

 

Cũng là thuốc giải duy nhất của anh.

 

*

 

Ngày thứ hai hội nghị tiến triển đâu vào đấy, tuy số lượng tham gia nhiều nhưng vì giai đoạn trước đã chuẩn bị đủ nên mọi thứ đều thuận lợi đúng như dự đoán.

 

Thư Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lại đã trưởng thành hơn nhiều của Kha Dịch ở bên trong đám người.

 

Hiển nhiên đối phương cố ý đi tìm cô.

 

Nhưng cô cũng không có ý định đến gặp mặt Kha Dịch.

 

Những lúc không cần cô thì cô cũng không nhất định phải nổi bật, ẩn nấp phía sau màn vậy cũng khá tốt.

 

Kết quả của sự nhẹ nhõm là Thư Kiều đã ngủ gật mấy phút ở phía sau hội trường.

 

Trong lúc đó dường như có cái gì đó xôn xao, cô ngước mắt lên, tùy tiện nhìn thoáng qua. Chẳng có gì cả, thời gian cũng còn sớm, cô lại mệt mỏi nhắm mắt lại.

 

Hình như có người đi ngang qua cô, khẽ nói nhỏ gì mà “Từ trước đến giờ Tổng giám đốc Thương đều không tham gia mấy hoạt động này, lúc trước người có quan hệ đi mời anh ấy cũng bị từ chối thẳng thừng, sao hôm nay đột nhiên lại tới vậy”.

 

Thư Kiều nghe tai trái, ra tai phải.

 

Mãi tới khi Tiểu Cảnh mò qua, dùng bả vai huých nhẹ cô, đánh thức cô dậy khỏi sự mơ màng.

 

“Cô Thư, tỉnh lại đi, nếu không phải em bị ảo giác thì vị Trương tiên sinh mới xuất hiện kia... hình như đang nhìn cô.” Giọng Tiểu Cảnh rất nhỏ, ánh mắt thần bí nhìn về phía đối phương.

 

Thư Kiều không nghe rõ câu nói phía trước, chỉ theo bản năng đưa mắt nhìn qua.

 

Trong khoảnh khắc đó, mọi ồn ào náo nhiệt xung quanh đều biến mất.

 

Đám đông chen chúc nhau, ai nấy đều mặc những bộ đồ sang trọng, tráng lệ, ăn uống linh đình.

 

Cuối tầm mắt là người kia với bộ âu phục phẳng phiu. Anh chỉ tùy tiện đứng đó đã trở thành tiêu điểm âm thầm của ánh mắt mọi người, dẫn tới rất nhiều suy đoán.

 

Cô biết lúc này đang có rất nhiều người âm thầm suy đoán xem lần này Tổng giám đốc Thương trẻ tuổi xuất hiện sẽ đại diện cho việc gì.

 

Là tập đoàn sau lưng anh sắp sửa đưa ra hành động lớn nào đó.

 

Hay là muốn đạt được hợp tác chiến lược sâu với tập đoàn gì nên anh mới đích thân đi chuyến này.

 

Nghe nói anh đột nhiên thay đổi ý định, ngồi máy bay tư nhân tới đây trong đêm.

 

Vô số suy đoán xôn xao khiến Bonn trở nên náo nhiệt vô cùng.

 

Kha Dịch mất một lúc lâu vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Thư Kiều

 

Nhưng ánh mắt Thương Thời Chu chỉ cần nhìn quanh hội trường hỗn loạn một vòng, lướt qua mọi thứ đã dừng thẳng ngay trên người cô không lệch chút nào.

 

Sau đó anh khẽ cười.

 

Giờ phút này, Thư Kiều nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh.

 

Cho dù có giả vờ không thấy, dù có dời ánh mắt đi, dù không bước thêm nữa vì sợ ảnh hưởng tới công việc của người kia.

 

Cô vẫn biết.

 

Anh mệt mỏi đi đường xa như thế.

 

Là để tới đây vì cô.

Bình Luận (0)
Comment