Máu nhiều chuyện bị đốt cháy hừng hực của Tiểu Cảnh cuối cùng vẫn không được thỏa mãn.
Vì vị Thương tiên sinh kiêu cang cao ngạo tuổi còn trẻ đã có địa vị cao kia chỉ liếc mắt một cái ngắn ngủi rồi lập tức dời mắt đi.
Giống như việc tìm kiếm và trao đổi ánh mắt vừa rồi chỉ là do mọi người diễn giải thái quá mà thôi.
Chỉ có Kha Dịch nhìn thoáng theo ánh mắt của Thương Thời Chu ban nãy mới nhạy bén định vị được Thư Kiều đang trốn trong góc.
Sau đó trước ánh mắt khó lường của Thương Thời Chu, anh ấy căng thẳng đi dọc theo góc tường tới bên cạnh Thư Kiều.
“Em gái Thư, đã lâu không gặp.” Anh ấy kéo một cái ghế qua, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh, còn nhẹ nhàng lướt nhìn qua Tiểu Cảnh đang lén dựng lỗ tai lên.
Tiểu Cảnh hơi giật mình, vội vàng lùi về phía sau rồi xoay người rời đi.
Liền mạch và lưu loát.
Đùa à, nhiều chuyện đâu có quan trọng bằng tính mạng.
Hơn nữa cũng không phải không thu hoạch được gì, dù sao cũng nghe được một tiếng em gái Thư.
Quen biết bình thường sẽ xưng hô vậy sao?
Trực giác của cô ấy không sai mà!
Cô Thư quả nhiên không phải dạng vừa!
Thư Kiều không phải dạng vừa đang đáp lại Kha Dịch cực kỳ đơn giản. Cô cười như không cười quay qua nhìn vị tổng giám đốc hot mạng này, sau đó nhẹ gật đầu.
Coi như là đã chào hỏi.
Kha Dịch: “...”
Cái cảm giác bị cô em gái Thư này dùng khí chất áp chế toàn diện mà anh ấy đã lâu rồi không cảm nhận được lại xuất hiện!
Còn không phải do trận chung kết năm đó anh ấy xảy ra vấn đề, cô phải thay anh ấy ra trận đột xuất thay anh ấy rồi còn giành cúp trở về sao!
Từ nay về sau anh ấy chẳng còn dám ngẩng đầu lên trước mặt cô nữa!
Sao đã cách biệt nhiều năm rồi, ký ức đáng chết này vẫn còn công kích anh ấy!
Kha Dịch khẽ chửi thầm rồi lại thành thật kéo ghế dựa, xoay lưng ghế lại rồi ngồi xuống.
Dù sao cũng ở trong góc, anh ấy không thèm để ý tới hình tượng mà tựa cằm lên tấm lót lưng ghế, khẽ thở dài, không còn chút dáng vẻ nào của một người nổi tiếng trên mạng hay một tổng giám đốc nữa.
“Đừng có nói là cô còn giận tôi đó nha.” Mặt Kha Dịch ủ rũ: “Tôi thật sự không cố ý đâu mà, muốn trách phải trách ông già nhà tôi, tôi đã sợ giao tiếp rồi mà ông ấy còn một hai bắt tôi tới tham gia bữa tiệc này, ép tôi xã giao. Tôi quá tức giận lại không có chỗ phát tiết nên mới tìm sai nơi thôi mà.”
Thư Kiều: “...”
Cô cạn lời nhìn Kha Dịch rồi lại nhớ lại dáng vẻ khổng tước xòe đuôi lòe loẹt của anh ấy trong buổi xã giao với truyền thông.
Sợ giao tiếp xã hội.
Cái này rất khó nhận xét.
Hiển nhiên da mặt Kha Dịch đã dày ngoài mức tưởng tượng, dưới ánh mắt vi diệu của Thư Kiều, anh ấy tiếp tục nói: “Còn chưa tính tới mấy cái khác, trời xa đất lạ, dù gì bây giờ cũng đã có hướng dẫn, rất tiện. Quan trọng là không thông thạo ngôn ngữ, đi tới đâu cũng bi ba bi bô, không hiểu gì cả...”
Nói tới đây, anh ấy nhất thời nổi hứng, thuận miệng hỏi: “Này em gái Thư, cô có bận không? Tôi trả lương cho cô, cô đi làm phiên dịch cho tôi mấy ngày đi? Chắc chắn sẽ không bạc đãi cô đâu, mỗi ngày 500 Euro, cộng thêm tiền bo, thế nào?”
Nói xong lời này, tim Kha Dịch đập còn mạnh hơn.
Trong đầu đã hiện lên vô số khả năng bị Thư Kiều từ chối cộng thêm mấy câu châm chọc, mỉa mai.
Câu nói từ chối đúng là đã ở bên miệng Thư Kiều.
Nói đùa à, cô sắp thành con quay rồi, làm gì rảnh rỗi... Khoan đã, 500 Euro?
Thư Kiều mau chóng ước lượng bóp tiền xẹp lép của mình.
Hạng mục lần này không phải không có tiền lương, nhưng phải chờ tới sau khi hạng mục kết thúc mới được kết toán.
Nếu được trả 500 Euro một ngày, cho dù cô làm việc mấy ngày đều có thể giảm bớt tình hình kinh tế khó khăn trước mắt của cô.
Thư Kiều co được dãn được, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ khi lấy tiền lương từ chỗ bạn bè. Cô ngoan ngoãn sửa miệng: “500 Euro? Được thôi, mấy ngày? Cần ký hợp đồng không?”
Cô vừa nói vừa cúi đầu đối chiếu với lịch trình của mình: “Tôi rảnh 5 ngày từ ngày 18 tới ngày 22, có trùng với thời gian đi phiên dịch cho cậu không?”
Kha Dịch: “!!!”
Đồng, đồng ý rồi!
Em gái Thư đã khom lưng trước thế lực của đồng tiền!!
Tiền tài của Kha Dịch anh ấy đã có tác dụng rồi!
Kha Dịch mừng ra mặt, còn cộng thêm vài phần cảm động.
Ngoài trừ Kha Tiểu Dịch anh ấy ra, còn có ai trợ giúp bạn bè tới mức này nữa!
Nhìn thoáng qua Thương Thời Chu vừa nghe tới hai chữ Thư Kiều thì đã không còn bận, không còn mệt nữa, chạy từ Zurich tới đây ngay trong đêm, kết quả thì sao.
Kết quả đã gặp được người ta rồi, cũng nhìn nhau rồi, lại không dám tiến lên nói một câu!
Chậc!
Vẫn phải để Kha Dịch anh ấy ra tay!
Kha Dịch cố kiềm chế không móc mấy tờ màu tím bên trong bóp tiền ra. Anh ấy cố tỏ ra trấn tĩnh, mở điện thoại lên giả vờ như đang check lịch trình của mình, thực tế là đang điên cuồng nhắn tin cho cái tên Thương Thời Chu sẽ không bao giờ đáp lại anh ấy.
Kha Dịch điên cuồng ấn dấu chấm than: [18 tới 22, cậu phải để lịch trống cho tôi!!!!!]
Hiếm khi Thương Thời Chu trả lời nhanh tới vậy: [?]
Kha Dịch lọc cọc gõ chữ: [Em gái Thư! Tôi hẹn được cho cậu rồi!! Cảm ơn thì không cần đâu, cho tôi chiếc Cullinan trong gara cậu là được!!]
Sau khi nhắn xong, Kha Dịch quay đầu qua, thoải mái cười nói: “Tôi đã đối chiếu lại với thư ký rồi, lịch trình không có vấn đề gì. Bên tôi không cần ký hợp đồng, sẽ trả tiền về tài khoản cá nhân của cô, cô thì sao? Có cần ứng tiền không?”
Thư Kiều lắc đầu: “Không cần.”
Nói xong, cô nhìn thời gian, sắp tới lúc công việc tiếp theo của cô bắt đầu rồi.
Cô đứng dậy, hơi vận động gân cốt rồi bước đi lên trước mấy bước. Sau đó cô dừng lại, giơ điện thoại lên, liếc nhìn Kha Dịch một cái: “Hẹn gặp lại.”
*
Người đàn ông mệt mỏi tới đây vì cô lại rất thoải mái, bình tĩnh tự nhiên qua lại giao tiếp ở trong đám đông.
Giống như chuyến đi vất vả trong đêm khuya này hoàn toàn không liên quan gì tới cô cả.
Cái liếc mắt ban nãy cũng chỉ là ảo giác.
Nếu không phải lần nào Thư Kiều quay qua cũng đối diện với ánh mắt của Thương Thời Chu quay đầu lại, cô còn tưởng những suy nghĩ của mình trước đây là những ảo tưởng đơn phương của cô.
Trong trường hợp này, thân phận hai người khác nhau quá lớn, Thư Kiều không có ý định đóng mấy cảnh vô cùng xấu hổ trong phim truyền hình lúc tám giờ kia, cũng có chút lo lắng đề phòng.
Nhưng tâm trạng khẩn trương của cô mau chóng khôi phục như cũ.
Thương Thời Chu đang nhìn cô từ đằng xa.
Nhưng không có bất kỳ hành động nào là muốn lên quấy rầy cô.
Kiềm chế, bình tĩnh, lạnh lùng.
Chỉ có lần nọ lúc gặp thoáng qua, bước chân của anh hơi dừng lại khiến cho người đi cùng nhạy bén kêu lên một tiếng: “Tổng giám đốc Thương?”
Bước chân anh mau chóng rời đi.
Chóp mũi cô phảng phất mùi hoa Violet giống như một cảm giác mơ màng khi vô tình chạm nhẹ vào tấm vải.
Bữa trưa là tiệc buffet.
So với việc ăn no, trong trường hợp này bữa cơm trưa càng giống như một nơi để xã giao hơn.
Dựa vào việc khẩu vị giống để kéo gần quan hệ, hoặc là cụng ly để quyết định hạng mục hợp tác đều là chuyện vô cùng tự nhiên bình thường.
Thư Kiều đang lấy Tapas.
Nguyên liệu nấu bữa trưa và cách trình bày đều khá đắt đỏ, nhưng Thư Kiều không có tâm trạng thưởng thức đồ ăn ngon trong trường hợp này.
Ba bốn miếng Tapas là vừa đủ no bụng.
Đầu bếp trưởng rất cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả Tapas cũng rất đa dạng, dự tính làm khoảng bảy tám vị khác nhau.
Thư Kiều khẽ nhíu mày lựa chọn, xung quanh lại vang lên một trận ồn ào.
Sau đó, cô vô tình đụng phải một người.
Người đàn ông trung niên áy náy liên tục nói xin lỗi cô, nhưng lại không có ý định tránh xa.
Thư Kiều ngước mắt lên, thấy trung tâm của trận ồn ào đúng là Thương Thời Chu.
Trong lòng cô hiểu rõ, mỉm cười với người đàn ông đã nắm chặt danh thiếp trong lòng bàn tay sắc mặt khẩn trương kia: “Không sao, cơ hội hiếm có, chúc ngài thành công.”
Sự áy náy trên mặt người đàn ông trung niên càng nhiều thêm, lời cảm ơn cũng chân thành hơn hẳn, hơi khom người gật đầu: “Cảm ơn cô đã hiểu cho.”
Vào lúc ông ấy cất lời, một âm thanh trầm ấm, dễ nghe vang lên bên cạnh: “Tổng giám đốc Ngô.”
Người đàn ông trung niên đeo bảng tên viết ba chữ “Ngô Dương Văn” trên ngực ngẩn ra, sau đó mới dám xác nhận là Thương Thời Chu kêu mình.
Thậm chí trên mặt Thương Thời Chu còn mang theo chút ý cười: “Tài liệu đấu thầu của Tổng giám đốc Ngô vẫn luôn ở trên mặt bàn của tôi, nhưng do gần đây bận quá nên chưa liên hệ với ngài, hôm nay vừa hay có duyên gặp nhau.”
Anh vừa dứt lời, trợ lý Lý bên cạnh đã hiểu ý, đưa tay thủ thế: “Tổng giám đốc Ngô, cụ thể công việc tôi sẽ trao đổi với ngài, mời đi bên này.”
Tấm danh thiếp được Tổng giám đốc Ngô nắm trong tay đã bị mồ hôi làm ướt mất một góc, ông ấy mơ hồ vì đột ngột nhận tin trúng thầu, đi sau trợ lý Lý như người bị mộng du.
Cuối cùng Thương Thời Chu cũng thuận thế nhìn thẳng vào Thư Kiều, một cái liếc mắt như chuồn chuồn lướt nước.
... Hoặc có thể nói là chuồn chuồn chết đuối.
Trong đôi mắt xanh của anh có chút ấm áp, khiến cho chiếc điều hòa 17 độ đang hoạt động bỗng như gặp trục trặc.
Bàn tay lấy đồ ăn của Thư Kiều hơi cứng lại, nhưng dù sao cô cũng là nhân viên công tác ở đây nên rất thoải mái lùi về sau nửa bước: “Mời ngài lấy trước.”
Thương Thời Chu dừng bước, những người xung quanh anh cũng dừng bước theo.
Đúng lúc để lại cho hai người một khoảng cách nho nhỏ ở giữa.
Thương Thời Chu nhìn cô thật sâu, ánh mắt dừng lại trong đĩa đồ ăn chỉ có hai cái Tapas ít ỏi của cô. Ánh mắt anh trở nên sâu hơn, nhưng giọng điệu vẫn bình thản: “Ưu tiên con gái.”
Anh đã nói vậy rồi, Thư Kiều chỉ có thể đi lại phía trước.
Gần quá.
Rõ ràng không phải chưa từng trải qua khoảng cách gần gũi như vậy, nhưng trong trường hợp thế này, cô nâng khuỷu tay lên là có thể chạm vào cánh tay anh rồi. Với cô mà nói, vậy là quá gần.
Dĩ nhiên cô không còn tâm trạng rảnh rỗi nhàn nhã chọn đồ như lúc trước nữa, thậm chí còn chẳng thèm nhìn, định tùy tiện gắp lấy hai cái rồi rời đi.
Chút nhạc đệm nho nhỏ này dĩ nhiên không thể ngăn cản mấy ông chủ khó khăn lắm mới tiếp cận được Thương Thời Chu, đang tranh thủ thời gian giới thiệu cho anh nghe về ưu thế công ty mình.
Trong lúc bọn họ đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên nghe thấy Thương Thời Chu nói ra năm chữ.
“Cái món đó có cồn.”
Mấy ông chủ đưa mắt nhìn nhau, đều thấy rõ sự hoang mang trong mắt đối phương.
Có cồn?
Cái gì có cồn?
... Rượu?
Hả?
Tổng giám đốc Thương đang ám chỉ gì sao?
Chỉ có tay Thư Kiều là hơi dừng lại, lặng lẽ chuyển hướng qua bên kia.
Lúc này Thương Thời Chu mới cất bước như thể chỉ tùy tiện đi ngang qua đây.
Chứ không phải đặc biệt tới kề sát vai với cô.
Một bữa ăn mà không biết mùi vị thức ăn là gì, nhưng lại vì một vài nhạc đêm nhỏ mà có chút mùi vị khác.
Thậm chí Thư Kiều còn quay lại lấy thêm hai cái Tapas, sau đó nhìn đồng hồ rồi đi vào toilet trang điểm.
Bên cạnh toilet có một hành lang nhỏ khá yên ắng, rất thích hợp tranh thủ thời gian nghỉ ngơi sau bữa trưa.
Trước đây Thư Kiều đã nghiên cứu địa hình ở đây, sau khi trang điểm xong bèn theo thói quen đi qua đó.
Hành lang không dài, ở cuối còn có một cái cửa sổ. Ánh sáng ban trưa hắt vào trong cửa sổ, chiếu xuống đất một mảng loang lổ.
Có cảm giác rất yên bình.
Thư Kiều thoáng dừng lại, cô hiểu nơi này đã bị người khác phát hiện ra, cũng không muốn quấy rầy nên lập tức xoay người.
Một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay cô, nhẹ kéo cô lại. Tiếp đó, cô bị đè lên trên tường.
Hơi thở quen thuộc bao phủ lấy cô, rất khó để giải thích vì sao người này có hút thuốc nhưng mùi thuốc lá lại không bao quanh thân thể anh.
Dường như anh và thuốc lá chẳng có liên quan gì tới nhau.
Anh chỉ có liên quan tới cô.
Thương Thời Chu không dùng lực mạnh, cũng không cố ý hoàn toàn chặn đường cô. Nhưng hành lang nhỏ hẹp, thân hình anh đã đủ bao phủ lấy cô.
Cô còn tưởng anh sẽ chất vấn vì cô không từ mà biệt.
Hoặc sẽ chỉ trích cô thấy anh nhưng cố tình vờ như không thấy và né tránh.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
“Cô Thư, em còn không về nhà thì hoa sẽ héo khô đấy.”