Hôm cô đến Berlin, tuyết bay đầy trời.
Diễn đàn hội nghị tài chính thượng đỉnh được dời đến sau kỳ nghỉ Giáng Sinh, Thư Kiều ở chỗ này ăn lễ Giáng Sinh xong cũng không cần vội vàng chạy về Konstan, cô còn phải đi công tác thêm một khoảng thời gian nữa.
Thư Kiều cách cửa sổ xe xem cảnh phố bên ngoài.
Cô sống ở Đức lâu như thế rồi, khi còn nhỏ cũng đã đến đây vài lần, lại là lần đầu tiên đến Berlin, ngắm nhìn phong cảnh thủ đô của quốc gia này.
“Lúc bà ngoại của anh đến Đức, bà ấy đầu tiên là sống ở Hannover một khoảng thời gian, sau đó mới định cư ở Berlin. Trong thời kỳ Đức bị phân chia thành hai khu vực Đông và Tây, bà ấy sống ở khu Tây của Đức. Khoảng thời gian đó...” Thương Thời Chu nắm lấy một bàn tay của cô, giọng nói rất trầm thấp, giống như muốn hòa làm một với những kiến trúc màu tro đen đặc trưng của thời kỳ trước Liên Xô hai bên đường.
Nói đến đây, anh hơi dừng lại, bởi vì không có ngôn từ nào có thể hình dung những năm tháng đó.
Ở trước mặt dòng nước lũ cuồn cuộn của lịch sử, tất cả mọi người đều vô cùng nhỏ bé, là bụi bặm bị bánh xe nghiền áp qua.
Dứt khoát không nói nữa.
Những kiến trúc trầm lặng đứng sừng sững nơi đó đã chứng kiến tất cả mọi thứ, viết nên năm tháng, cũng ghi chép lại những năm tháng kia.
Sau đó bà ngoại kiếm được rất nhiều tiền, trang viên của bà ấy trải rộng khắp cả lục địa Châu Âu, tiểu đảo Thái Bình Dương, Manhattan, Quận Pitkin, Queenstown tại châu Úc.
Nhưng không có bất cứ nơi nào chịu tải tất cả những niềm vui và nỗi buồn, cũng chứng kiến mọi huy hoàng và nghèo túng của bà ấy giống như Berlin.
Mà tất cả mọi thứ cũng giống như chính cái thành phố này.
Cho nên những năm gần đây, cho dù đang ở nơi này thì bà ấy cũng sẽ quyết định mời cả nhà về Berlin ăn lễ Giáng Sinh.
Bà ấy đã không còn nhà của mình nữa rồi.
Cũng chỉ những khi đứng trên mảnh đất này, dám nhìn về phía phương Bắc, đứng từ xa nhớ lại những ký ức đã trôi qua hơn nửa thế kỷ.
Lúc đó khu phố mà bà ấy sinh sống đã thay đổi hoàn toàn từ lâu, đại đa số người quen cũ cũng đã không còn.
Khi bắt đầu bán đấu giá đất đai, bà ngoại Thương Thời Chu bỏ ra một số tiền lớn mua lại toàn bộ mảnh đất kia, cũng không cố chấp mà khôi phục nó lại nguyên trạng, bà ấy không phải một người tự vây nhốt mình ở quá khứ không muốn đi ra ngoài.
Không có tòa nhà cũ nào như trong trí tưởng tượng của Thư Kiều, xe chậm rãi chạy vào một căn nhà yên tĩnh vắng lặng. Nơi này đã có vài chiếc xe đậu trước, có lẽ là những họ hàng gần khác của Thương Thời Chu.
Ánh mắt của cô chỉ hơi khựng lại một chút, Thương Thời Chu đã cúi người đến: “Có lẽ bọn họ được bà ngoại gọi đến ăn mừng lễ Giáng Sinh, đều là những người thân thiết nhất.
Anh hơi dừng lại rồi nói thêm: “Bọn họ cũng đều biết đến em.”
Thư Kiều hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.
Thương Thời Chu lại không nói thêm quá nhiều, nghiêng người xuống xe, lúc anh mở cửa xe ra giúp cô thì cánh cửa bằng đồng dày nặng của biệt thự cũng được người từ bên trong mở ra cùng một lúc, hơi ấm trong nhà bay ra xua tan gió tuyết ở bên ngoài cửa.
Thương Thời Chu nắm chặt tay Thư Kiều, dẫn cô bước từng bước một tiến lên.
Những người khác đều biết năm nay anh sẽ không quay về một mình, càng biết người bên cạnh anh có chìa khóa do đích thân bà ngoại của anh tặng, đương nhiên cũng hiểu được ý nghĩa ở bên trong hành vi này.
Thương Thời Chu lần lượt giới thiệu mọi người cho Thư Kiều.
Không có quá nhiều người, có người có gương mặt đặc trưng của người Caucasus, cũng có người vừa nhìn là biết ngay là con lai Địa Trung Hải cười thật tươi, bọn họ đều đến từ năm châu bốn bể, tất cả các nơi trên thế giới.
Cô dì chú bác, anh họ chị họ, có họ hàng gần, cũng có họ hàng xa.
Chỉ là không có cha mẹ anh.
Rõ ràng ở nơi này, anh vẫn cứ là một người côi cút.
Trong không gian nhộn nhịp này, trong nháy mắt nào đó khi Thư Kiều cúi đầu uống nước, trong lòng cô đột nhiên thoáng đau nhói.
Chờ đến khi ngẩng đầu lên, cô lại mỉm cười, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trước khi tiệc tối bắt đầu, quản gia mời Thư Kiều lên lầu nói chuyện.
Thư Kiều biết đây là bà ngoại của Thương Thời Chu muốn gặp riêng cô.
“Em đừng sợ.” Thương Thời Chu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Bà ngoại là một người rất hiền hòa.”
Thư Kiều cũng không cảm thấy một người phụ nữ có thể thành lập ra vương quốc thương nghiệp bề thế như thế này sẽ là một người hiền hòa.
Khi đi vào phòng trà, bà cụ ngồi trên ghế sofa vải nhung bưng tách trà theo phong cách châu Âu, có chút ghét bỏ nhíu mày cúi đầu nói một tràng tiếng Nga dài gì đó với quản gia đứng bên cạnh. Tóc của bà ấy đã trắng ngần, hơi cong nhẹ rồi lại được chải chuốt vô cùng gọn gàng, đây là gương mặt Caucasus sắc bén xinh đẹp điển hình.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt giống hệt mắt Thương Thời Chu của bà ấy, không ngờ rằng Thư Kiều lại không hề cảm thấy căng thẳng nữa.
Bà ấy ra hiệu mời Thư Kiều ngồi xuống, vô cùng tự nhiên đổi thành tiếng Đức lại mang theo chút khẩu âm của tiếng Nga, mới vừa mở lời đã giống như quen biết với cô từ lâu lắm rồi: “Trà của Anh thua xa trà Trung Quốc, cũng không biết trong mấy món quà Giáng Sinh lần này, có ai có tâm mang theo trà Trung Quốc cho bà không nữa.”
Thư Kiều hơi khựng lại trong tích tắc, hơi chớp mắt, theo bản năng nói: “... Con có mang theo.”
—— Huyết mạch của người Trung Quốc thức tỉnh, tặng trà.
Bà ngoại cũng không ngờ lại trùng hợp như thế, cong môi cười tỏ vẻ bà ấy rất vui lòng nhận lấy, lại thuận tay đặt tách trà trong tay sang bên cạnh, ra hiệu cho Thư Kiều ngồi xuống đối diện mình.
Giọng điệu nói chuyện của bà ấy rất hiền hòa, mặt mày lạnh lùng xinh đẹp lại không nghiêm khắc, cho dù đã đến lứa tuổi như hiện tại thì vẫn cứ là một người phụ nữ xinh đẹp chói mắt, cũng có thể tưởng tượng ra được khi còn trẻ bà ấy sẽ còn xinh đẹp quyến rũ đến cỡ nào.
Có lẽ vì đã có tuổi rồi, ánh đèn màu vàng ấm làm cho gương mặt bà ấy càng thêm dịu dàng, hai mắt bà ấy có màu xanh nhạt, giống như một hồ nước vô cùng mê người.
Giờ phút này, Thư Kiều đột nhiên hiểu được vì sao mọi người trong nhà họ Thương đều yêu thích ngọc bích Kashmiri đến như thế.
“Khi bà biết được tên của con, là vào năm năm trước.” Bà ấy cũng không nói lời dạo đầu quá nhiều, những chuyện vặt vãnh kia cũng không nằm trong phạm vi hứng thú của bà ấy. Ánh mắt bà ngoại vô cùng nhẹ nhàng nhìn về phía Thư Kiều: “Là vào cái lần mà hai đứa con cùng nhau giành giải quán quân đó.”
Thư Kiều hơi ngạc nhiên.
Thì ra là sớm như thế sao.
“Bà nuôi Eden lớn lên, cho dù có bận rộn đến cỡ nào thì bà cũng sẽ phá lệ để ý quan tâm đến chuyện của nó.”
Bà ngoại cười nhẹ, cô cảm thấy nụ cười này rất rụt rè và đầy sự tự chủ, nhưng cũng không hề cảm thấy bà ấy lạnh nhạt: “Sau đó nó bị buộc phải quay về Châu Âu, cắt đứt liên lạc với con.”
Thật ra Thư Kiều cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ cho lắm, nhưng bởi vì tôn trọng bà cụ nên cô cũng không xen lời.
Chỉ yên lặng lắng nghe.
“Bà vô ý nhắc đến chuyện xưa, hơi mạo phạm rồi, dù sao thì cho dù là với con hay với nó thì khoảng thời gian đó cũng chẳng phải là quá khứ đáng để nhớ lại gì.” Bà ngoại lại đột nhiên dừng đề tài kịp lúc, chỉ đặt một cái hộp sắt không khóa lên trên bàn trà giữa hai người nói: “Chỉ là có một vài việc bà không muốn để con hiểu lầm.”
Thư Kiều rũ mắt nhìn về phía cái hộp kia, trái tim đột nhiên đập hẫng một nhịp.
Một loại dự cảm khó hiểu đột nhiên nảy lên trong lòng cô.
Trực giác mách bảo cô, có lẽ bên trong cái hộp không quá lớn này đang chịu tải một bộ phận năm tháng trong bốn năm qua của Thương Thời Chu.
Trực giác này làm ngón tay của cô hơi co rụt lại, mãi vẫn không có động tác gì.
Bà ngoại cũng không thúc giục, bà ấy bình tĩnh nhìn cô, mãi đến khi cuối cùng Thư Kiều cũng mở cái hộp kia ra.
Bên trong là vô số vé máy bay, thư gửi ra ngoài lại bị chặn lại, tên ghi bên trên vé máy bay cũng không giống nhau, thậm chí còn có hai cuốn hộ chiếu giả, ảnh chụp là ảnh của Thương Thời Chu nhưng tên lại là tên khác.
Ngay từ đầu thời gian in trên vé máy bay rất sát nhau.
Mỗi tháng anh đều không ngừng thử, sau đó dần trở nên xa hơn, qua một khoảng thời gian lại mang theo cái tên khác xuất hiện.
Cứ thế vòng đi vòng lại, mãi đến khi đột nhiên chấm dứt.
Chỉ là bên trong những cuốn hộ chiếu kia đều trống rỗng, không có dấu mộc của hải quan.
Những cái vé máy bay đó đều còn hoàn chỉnh tuyệt đối, không hề bị xé xuống một bên.
“Lần nào cũng đều là bà gọi người đến sân bay cản nó lại.” Bà ngoại nhìn chằm chằm vào cô. Bà ấy ở vị trí cao lâu rồi, khí thế rất mạnh, nhưng khi bà ấy nhìn Thư Kiều, Thư Kiều lại cảm thấy ánh mắt của bà ấy rất hiền hòa: “Bao gồm cả những lá thư nó gửi cho con, nó muốn dùng bất cứ cách gì để liên lạc với con, đều bị bà chặn lại hết.”
Ngón tay đang cầm vé máy bay của Thư Kiều dần dần siết chặt lại.
“Tình yêu của mấy thanh niên bọn con.” Giọng nói của bà ngoại rất lạnh nhạt: “Bà đã là người từng trải. Thời gian, không gian, trên đời này có rất nhiều thứ có thể l*m t*nh yêu hòa tan. Con là một đứa bé ngoan, con có cuộc sống của con, có chí hướng của con, không cần thiết, cũng không nên vì Eden mà thay đổi thế giới của con.”
Mãi đến nửa câu sau, Thư Kiều mới có chút kinh ngạc ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt màu xanh lam đã trải qua đủ mọi chuyện lang bạt khắp nơi, giàu sang nghèo khó trên đời.
Bà ngoại nhìn cô nói: “Trừ khi cuộc sống của con vốn dĩ phải giao nhau với nó.”
Ngay từ đầu Thư Kiều cũng thật sự cho rằng đây là lời dạo đầu khuôn sáo gì đó trong phim truyền hình.
Mãi đến khi cô nghe xong câu nói cuối cùng.
Là cuộc sống của cô vốn dĩ phải giao nhau với anh.
Một lần, hai lần.
Mãi đến khi giao nhau hội tụ thành một dòng sông dài chảy xuôi.
Bà ngoại đã ngăn cản, rồi cũng tác thành.
Tác thành cuộc sống và ước mơ của cô.
“Chuyện mà con muốn làm vốn dĩ không nên bị bất cứ nhân tố nào khác đánh bại.” Bà ấy nhìn chăm chú vào Thư Kiều, trong mắt tràn ngập hiền từ và hoài niệm khôn kể: “Đúng là Thương thị có được rất nhiều tài sản, mà số tài sản đó, ngược lại sẽ trở thành một loại trói buộc.”
“Thư Kiều.” Bà ấy gọi tên cô, câu chữ rõ ràng, cũng không có vẻ quái dị như khi người nước ngoài nói tiếng Trung, bình thản lại tràn ngập sức mạnh: “Con là một cô bé rất tài giỏi, bà hi vọng rằng sự tồn tại của Eden và bà sẽ không tạo thành bối rối cho con.”
Ra khỏi phòng trà, Thương Thời Chu đã đứng ở một nơi cách đó không xa chờ cô.
Anh mặc áo vest đen được đặt may riêng, vô cùng gọn gàng ngăn nắp, trông còn long trọng hơn cả những lúc tham dự cuộc họp nữa.
Vẻ mặt Thư Kiều có chút hoảng hốt.
Thương Thời Chu cúi đầu nhìn cô: “Bà ngoại của anh nói gì thế?”
Thư Kiều há miệng th* d*c, lại phát hiện ra cô rất khó có thể thuật lại những lời nói tràn ngập sức mạnh kia.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Đúng như những gì anh nói, bà ngoại thật sự rất... hiền hòa.”
Không phải là loại hiền hòa như bình thường.
Mà là cho dù bà ấy đã có được quyền lực và tài sản áp đảo đại đa số mọi người trên thế giới thì bà ấy vẫn cứ giữ tấm lòng tôn trọng đối với những thứ đơn giản thuần túy nhất.
Cô dừng chân, quay đầu nhìn thoáng qua phòng trà ở cuối đường, khi quay đầu lại, cô đã nhìn Thương Thời Chu cười thật tươi: “Em quên nói cho anh biết, lần này sau khi thực tập xong, em sẽ bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp và tìm công việc.”
Cô không mang theo cái hộp sắt chứa đựng sự giãy dụa và bàng hoàng trong suốt bốn năm qua của Thương Thời Chu đi, mà quyết định để lại nó trên bàn trà.
Cô vừa nói vừa giơ tay ôm lấy khuỷu tay của Thương Thời Chu, khi anh dần dần lộ ra biểu cảm dần dần nghiêm túc hơn, cô tiếp tục nói: “Em nhớ, em đã nói cho anh nghe ước mơ của em.”
Sao anh không nhớ được chứ.
Ánh sáng nơi đáy mắt Thương Thời Chu hơi tối xuống, nhưng anh vẫn cứ mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Đèn tường bên cạnh cầu thang xoắn ốc lần lượt sáng lên, đứng ở phòng khách lầu ba nhìn xuống, vừa lúc có thể nhìn thấy ngôi sao vàng rực lộng lẫy trên đỉnh cây thông Noel to lớn đứng sừng sững ở giữa phòng khách.
Dưới gốc cây chất chồng vô số hộp quà.
Thư Kiều nhìn thấy phần quà tặng mà cô chuẩn bị cho mọi người, giấy gói quà màu đỏ mang theo họa tiết may mắn của Trung Quốc hòa hợp với những cách trang trí khác trên toàn thế giới, trông cũng không quá khác lạ.
Có người ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang đứng trên hành lang lầu ba, cười vẫy tay với cô.
Cô cũng mỉm cười vẫy tay chào lại.
Tóc đen từ hai bên má cô rũ xuống, đèn treo cực to trên đỉnh cây thông Noel chiếu ánh sáng xuống mái tóc cô. Cô cài một cái nơ con bướm bằng nhung tơ vô cùng xinh đẹp, có chất liệu giống hệt bộ đồ vest mà Thương Thời Chu đang mặc, ánh sáng trên đỉnh đầu mạ quanh cơ thể cô, làm cô tỏa ra một lớp ánh sáng dịu dàng lại lộng lẫy.
“Em không muốn thi viên chức cho lắm, cho nên em muốn thử nộp sơ yếu lý lịch cho một ít cơ cấu quốc tế. Giáo sư Stager đã đồng ý sẽ viết thư đề cử cho em rồi, em cũng sẽ cố tranh thủ thêm thư đề cử của các giáo sư khác.”
Cô quay đầu lại, lại nhìn về phía Thương Thời Chu: “Phương hướng mà em muốn phát triển chính là rà soát đánh giá thương mại. Em không có quá nhiều kinh nghiệm, có lẽ vẫn sẽ phải bắt đầu từ nhân viên thực tập. Chờ lễ Giáng Sinh kết thúc, em sẽ bắt đầu nộp sơ yếu lý lịch, anh có sẵn lòng trau chuốt chỉnh sửa sơ yếu lý lịch giúp em không?”
Trong một góc phòng khách dưới cầu thang, ban nhạc giao hưởng trong nhà cỡ nhỏ bắt đầu đàn tấu nốt nhạc đầu tiên, âm nhạc bắt đầu vang vọng. Ngôi sao Giáng Sinh giống như rơi vào trong mắt Thư Kiều, lại chậm rãi đốt cháy lên đôi mắt màu xanh xám vừa mới có chút vắng lặng của Thương Thời Chu.
Anh nhìn chăm chú vào Thư Kiều thật lâu, rõ ràng niềm vui sướng đã ánh lên mi mắt, nhưng anh vẫn cứ hỏi lại: “Không phải vì anh sao?”
Anh lại bổ sung thêm một câu: “Ý của anh là, anh hi vọng, nếu như em muốn ở lại châu Âu thì đó là vì chính em muốn chứ không phải vì anh.”
Trong lòng Thư Kiều vô cùng cảm động.
Cô nghĩ, cô đã biết vì sao khi cô đối diện với đôi mắt màu xanh giống hệt như băng tuyết của bà ngoại, cô không chỉ không bị khí thế của bà ấy dọa sợ mà ngược lại còn cảm thấy rất thân thiết và quen thuộc.
Bởi vì trong mắt của bọn họ đều tràn ngập vẻ tôn trọng và bao dung đối với cô.
Cô giơ tay.
Thương Thời Chu theo bản năng cúi người, anh còn tưởng rằng trên tóc mình dính phải pháo giấy mà mọi người vừa mới phóng lúc ăn mừng khi nãy.
Thư Kiều lại vòng tay qua cổ anh, kéo anh về phía mình, lần đầu tiên chủ động hôn nhẹ lên má anh.
“Là do chính em muốn.”
Đàn cello đàn tấu ra hợp âm linh hoạt kỳ ảo, trong gia đình anh có và người là tín đồ thành kính, còn mời thần phụ đến phòng cầu nguyện để làm lễ Missa.
Âm thanh linh hoạt kỳ ảo và thế tục hỗn loạn với nhau, giống như trần gian đan chéo vào nhau. Mà giọng nói của Thư Kiều lại xuyên thấu qua tất cả mọi thứ, kéo Thương Thời Chu – người chưa bao giờ tham dự vào những sự kiện này, cho dù ở bên trong nhưng cũng chưa bao giờ có được lòng trung thành – về lại mặt đất.
“Trên đời này hiếm khi có thứ gì có thể trọn vẹn cả hai đàng.” Thư Kiều nói: “Nhưng em lại càng muốn.”
Cô càng muốn trọn vẹn cả hai đàng.