Trong kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, Thư Kiều không đi đâu cả, chỉ vùi đầu trực tiếp viết xong luận văn tốt nghiệp.
Thương Thời Chu hiếm khi rảnh rỗi, có thể có sức lao động miễn phí, Thư Kiều cười tủm tỉm chống cằm nhìn anh chỉnh sửa ngữ pháp cho cô, thuận tiện thảo luận ý tưởng viết luận văn với anh, lúc thảo luận đến hăng say thì mấy người khác trong nhà nghe được, cũng đến tham dự vào đề tài.
Thư Kiều cảm thấy lần này đến đây cô hời to rồi.
Bên ngoài cửa sổ vẫn cứ có tuyết rơi, nhưng vẫn có ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua nền tuyết rơi xuống.
Thương Thời Chu dựa lưng vào đệm dựa phía sau, nhìn ánh nắng mặt trời chiếu xuống, Thư Kiều ngồi trên tấm thảm lông dê mềm mại trước mặt anh, tư thế ngồi rất thoải mái, trò chuyện vui vẻ với những người khác, đôi lúc lại gõ lách cách lên laptop ghi chép lại gì đó.
Mái tóc đen của cô ánh lên chút màu vàng nhạt, chói mắt giống hệt như nụ cười của cô.
Thương Thời Chu cảm thấy cái lỗ trống rỗng luôn tồn tại trong lòng anh cuối cùng cũng được lấp đầy khi Thư Kiều thật sự tồn tại trước mặt anh.
Ánh mắt của anh quá nóng cháy, cuối cùng Thư Kiều cũng không nhịn được quay đầu trừng mắt liếc nhìn anh, đổi thành tiếng Trung nói: “Anh xem em mãi làm gì.”
Thương Thời Chu lại không thay đổi ngôn ngữ, vẫn cứ dùng tiếng Đức: “Bởi vì em xinh đẹp.”
Vì thế tất cả mọi người trong phòng đều cười ầm lên.
Mặt Thư Kiều lập tức đỏ bừng.
Thậm chí cô cũng ngại cũng dám trừng Thương Thời Chu nữa.
Cuối cùng vẫn là chú họ của Thương Thời Chu lôi đề tài lại: “Eden, con thật sự không cần bọn chú giúp đỡ à? Chú có rất nhiều người quen trong WTO...”
“Nếu như em ấy được tuyển dụng, con lại đi tìm bọn họ giúp, nhờ bọn họ cho em ấy mấy dự án tốt.” Thương Thời Chu nhướng mày lại nhìn về phía Thư Kiều: “Em cảm thấy thế nào?”
Thư Kiều gật đầu: “Ít nhất em muốn tự tay mở cánh cửa này ra.”
Từ sau khi vào đại học, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thư Kiều luôn không theo quy luật cho lắm, nhất là lúc bận rộn, điên đảo ngày đêm, cũng đã từng nhìn thấy cảnh đêm lúc bốn giờ rưỡi sáng của tất cả các thành thị mà cô từng đến.
Thương Thời Chu lại thường xuyên mất ngủ, nhưng tuyệt đối không cho phép Thư Kiều đi ngủ sau mười một giờ rưỡi.
Ngay từ đầu Thư Kiều còn giả vờ giả vịt mới mười một giờ là bắt đầu tắm rửa, thậm chí còn tắt đèn.
Lại không ngờ hai giờ đêm Thương Thời Chu còn chạy đến kiểm tra, bắt tại trận cảnh Thư Kiều thức khuya làm việc.
Trong đêm đen, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thư Kiều: “...”
Sau ngày hôm đó, Thương Thời Chu lập tức mượn cớ muốn giám sát quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Thư Kiều, quang minh chính đại dọn vào phòng của cô.
Thư Kiều bị bắt phải ngủ sớm, thậm chí bảy giờ rưỡi sáng còn phải đi chạy bộ nửa tiếng đồng hồ. Sau khi kéo dài lối sống lành mạnh này được một tuần, khi đi tắm cô đã phát hiện ra cô thậm chí còn có được cơ bụng.
Mà Thương Thời Chu cuối cùng cũng có được giấc ngủ bình thường sau nhiều năm mất ngủ.
Thậm chí anh còn thử không sử dụng bất cứ loại thuốc nào phụ trợ.
Ngày hôm sau Thư Kiều đã phát hiện ra hộp thuốc đặt trên tủ đầu giường Thương Thời Chu.
Bên trên là một đống tiếng Pháp cô xem không hiểu, nhưng mà bởi vì nguồn gốc ngôn ngữ này đều xuất phát từ tiếng Latinh, cho nên cô cũng loáng thoáng đoán được tác dụng của mớ thuốc này.
Cô không lộ ra, trả đống lọ thuốc kia về đúng vị trí cũ.
Đêm hôm đó, Thư Kiều chủ động leo lên giường trước, lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn về phía Thương Thời Chu.
Thương Thời Chu nghi ngờ có phải anh đã nhìn thấy ảo giác gì rồi không.
Thư Kiều vỗ nhẹ vị trí bên cạnh mình nói: “Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe.”
Tối hôm đó, Thương Thời Chu thật sự ngủ rất ngon, nửa đêm chưa từng giật mình thức giấc, mãi đến thật lâu sau đó, anh cũng không biết rằng nửa đêm hôm đó, chuyện Thư Kiều cúi người hôn nhẹ xuống trán anh là do anh nằm mơ hay là sự thật nữa.
Nhưng anh đã không còn như lúc trước nữa.
Những đêm mất ngủ trắng đêm, chờ trời hừng sáng mới chợp mắt được một tí, sau đó lại nằm mơ bừng tỉnh, tỉnh dậy trong lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng hốt hoảng, tất cả những gì trong mơ chẳng qua chỉ là khoảng thời gian quá khứ đẹp đẽ, tất cả đều bị anh quăng ra sau đầu.
Anh cúi người vén mái tóc rối trên má Thư Kiều ra sau, hôn nhẹ cô: “Chào buổi sáng.”
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Thư Kiều lao đến hội nghị tài chính, Thương Thời Chu là khách mời đặc biệt chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, đến tối đã phải bay đến Los Angeles.
Chờ đến khi hội nghị tài chính kết thúc, Thư Kiều quay về Konstan mở cửa chung cư ra, hoa Violet tươi mới đã được c*m v** bình, khí sưởi ấm áp, tủ lạnh cũng được lấp đầy, giống như hai người bọn họ chưa bao giờ rời đi.
Tất cả mọi thứ giống như quay về điểm xuất phát, nhưng cái tên Thương Thời Chu yên lặng được Thư Kiều ghim lên hàng đầu trong danh bạ Wechat của mình.
Khi đi học, Thư Kiều thỉnh thoảng cũng sẽ lái chiếc Rolls-Royce màu hồng nhạt kia.
Người bạn học cùng trường họ Trần nào đó mà cô sắp quên mất tên họ sau khi bị đánh cũng biết cách quản lý cái miệng mình hơn rồi, nhưng vẫn cứ ghen tị đỏ mắt, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng màu hồng nhạt kia, biểu cảm đều vô cùng vặn vẹo.
Mà chờ đến khi gã ta nghe nói Thư Kiều là người tích có đủ tín chỉ sớm nhất trong số các sinh viên cùng khóa, chỉ còn thiếu luận văn tốt nghiệp, hơn nữa còn đang xin vị trí thực tập cực kỳ khó xin của tổ chức WTO, lại còn lọt vào vòng phỏng vấn thứ hai, bạn học họ Trần kia nhìn đến thành tích 5.0 thi rớt một môn nào đó của mình, đột nhiên cảm thấy mùa Đông tại nước Đức năm nay cực kỳ rét lạnh.
—— Chỉ là đối với gã ta mà thôi.
Đối với Thư Kiều đang ngồi trên xe Rolls-Royce, mùa đông năm nay sáng sủa và ấm áp hơn bất cứ mùa đông nào.
Thi viết và thi phỏng vấn đan xen nhau, cô vùi đầu vào bên trong biển kiến thức cuồn cuộn của lĩnh vực càng rộng lớn hơn, đôi lúc bừng tỉnh, cô lại cảm thấy cô giống như quay về mùa hè thời cấp ba với những tiếng ve kêu.
Đêm giao thừa, cô nhận được cuộc điện thoại quốc tế từ Thư Đường Viễn mà đã lâu lắm rồi không có tin tức.
“Mọi chuyện đã được giải quyết rồi!” Trong giọng nói của Thư Đường Viễn tràn ngập vui vẻ: “Cha cam đoan với con, chuyện tình tiếp theo cha chắc chắn sẽ không nhìn lầm nữa! Lần này đều là vì cha hồ đồ, bị người ta bắt tay nhau hãm hại, may mà Tiểu Thương cho cha mượn hai người luật sư. Con kết bạn được một người bạn tốt lắm!”
Thư Kiều: “...”
Thư Kiều im lặng một lúc hỏi: “Cha nói ai chứ?”
Thư Đường Viễn “ủa” một tiếng: “Thằng bé nói nó là đàn anh thời cấp ba của con, rất thân với con. Nó không nói cho con biết chuyện này à? Tính ra thì... Thằng bé đó tên Thương gì nhỉ? Cha cứ quen gọi là tổng giám đốc Thương giống như mấy luật sư kia, còn chưa biết tên của thằng bé nữa, phải cảm ơn cho đàng hoàng mới được.”
Thư Kiều im lặng.
Năm mới, đồng chí Thư Đường Viễn vẫn cứ không đáng tin như cũ.
Cúp điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Thương Thời Chu cảm ơn, lại nhìn đồng hồ, hiện tại bên anh chắc là đã khuya rồi.
Cho nên cô cũng không chờ mong anh sẽ trả lời.
Nhưng màn hình điện thoại lại nhanh chóng sáng lên.
Thương Thời Chu: [Anh chỉ đang thực hiện lời hứa của anh thôi.]
Thư Kiều vẫn chưa phản ứng lại, gửi cho anh một dấu chấm hỏi.
Thương Thời Chu đã gửi một bức ảnh sang.
Là đèn hoa sen.
Năm xưa, cô đã từng thả ba ngọn đèn hoa sen ở dưới chân cầu Yến Quy Viện ở Bắc Giang, mà sau khi cô rời đi, anh đã vớt hết đèn trên sông lên, chỉ là vì muốn tìm kiếm ba điều ước đó của cô.
Cô nói, điều ước bị nhìn thấy sẽ không còn linh nữa.
Anh lại nói, nếu như không có ai nhìn thấy thì lấy ai ra thực hiện điều ước cho cô.
Anh nhìn thấy.
Cho nên anh đã làm ông già Noel, làm Phúc Lộc Thọ Tinh, làm Thần Đèn Aladin, làm Elpis, làm Doraemon cho cô.
Anh không thể thực hiện tất cả mọi thứ, may mà vẫn còn có cơ hội đền bù.
Mắt Thư Kiều đột nhiên rưng rưng.
Hôm Giáng Sinh, cô không mang cái hộp sắt mà bà ngoài đưa cho cô về nhà.
Nhưng cô đã cầm đi vài tờ vé máy bay trong số đó.
Trong bốn năm qua, năm nào cũng thế, trước hôm sinh nhật của cô, anh đều muốn vượt qua núi sông, đi đến bên cạnh cô.
—— Cho dù sau này đến cả chính anh cũng biết việc này không thể nào thực hiện được thì anh vẫn cứ bướng bỉnh muốn làm.
Anh sẽ viết một dòng chữ ở mặt trái vé máy bay khởi hành vào ngày hai mươi tháng hai.
Ngày này năm nào cũng thế, năm này sang năm nọ.
[Chúc Kiều Kiều của anh sinh nhật vui vẻ.]
Nét thanh nét đậm rõ ràng.
Nét chữ vô cùng cứng rắn.
[Anh muốn mọi nguyện vọng của Thư Kiều đều trở thành hiện thực.]
Lúc trước khi đưa ra lời mời cùng nhau ăn sinh nhật, Thư Kiều cũng chỉ là thuận miệng nói đến mà thôi.
Nó lại biến thành sự bướng bỉnh suốt những tháng đổi năm dời sau đó của anh, là một cuộc hẹn mà không có ai có thể hiểu được.
Sinh nhật của anh vào ngày hai mươi chín tháng hai bốn năm mới có một lần, mà từ đó về sau, tất cả những điều ước của anh đều là về cô.
Thư Kiều đột nhiên nhớ đến bài hát tiếng Pháp vang lên trong xe anh vào cái ngày bọn họ gặp lại trên đường Konstan lúc trước.
[J\”aime quand tu joues dans le noir.]
Anh ở trong bóng đêm yêu em.
Anh đúng là đã ở trong bóng đêm không ai nhìn thấy, trong những năm tháng không biết có hi vọng hay không kia, cứ thế yên lặng mà yêu cô.
Thư Kiều hít một hơi thật sâu, cố nén cảm giác cay cay trên sống mũi, gọi điện thoại cho anh hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ nữa?”
Trong giọng nói của Thương Thời Chu mang theo chút ý cười: “Đang đợi em cảm ơn anh đó. Cảm động không?”
Thư Kiều: “...”
Vốn dĩ còn khá cảm động.
Nhưng bây giờ thì hết rồi.
Thương Thời Chu, anh giỏi thật đó.
Hơi thở của hai người thông qua sóng điện thoại nối liền giao nhau, Thư Kiều đột nhiên hỏi: “Bây giờ anh còn bị mất ngủ nữa không?”
Thương Thời Chu cũng biết cô đã phát hiện ra từ lâu, cũng không kinh ngạc nói: “Thỉnh thoảng vẫn còn.”
Thư Kiều nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, chậm rãi chớp mắt nói: “Nếu hiện tại em nói em yêu anh thì anh có nhắm mắt lại không?”
Bên phía Thương Thời Chu lại chìm vào trong yên lặng.
Sau đó lại vang lên tiếng sột sột soạt soạt, anh nói: “Anh vốn dĩ đã nhắm mắt lại rồi, bây giờ lại mở mắt ra.”
Thư Kiều cười phá lên.
“Thư Kiều, em giỏi thật đó.” Anh buồn bã nói: “Mẹ nó, thế này rồi anh còn ngủ kiểu gì nữa.”
“Em chỉ là đột nhiên phát hiện ra một việc, hình như em đã nhớ ra cách yêu một người rồi.” Thư Kiều dùng một tay chống cằm, tay còn lại kề sát loa điện thoại vào lỗ tai mình.
“Bởi vì người kia không phải anh thôi.” Thương Thời Chu tiếp lời cô ngay: “Không phải em không biết yêu, là bởi vì người em muốn yêu không phải anh.”
Anh nói: “Thư Kiều, em chấp nhận số phận đi, nếu một đời người chỉ có thể yêu một người, vậy thì người mà em yêu nhất định phải là anh.”
Thư Kiều có chút kinh ngạc trợn to mắt, không thèm xoay bút nữa: “... Thương Thời Chu, anh tự luyến thật đó.”
Thương Thời Chu mỉm cười, cơn buồn ngủ ít ỏi của anh cũng biến mất sạch sẽ: “Đây cũng không phải ngày đầu tiên em quen biết anh mà.”
Một lúc sâu, trong lòng anh vô cùng kích động, nhìn ra bóng đêm Tokyo bên ngoài cửa sổ nói: “Tối hôm nay ánh trăng rất đẹp.”
Ánh trăng rất đẹp.
Anh rất yêu em.
Cuộc điện thoại xuyên quốc gia này kéo dài rất lâu, trước khi Thư Kiều sắp đi ngủ đã nhìn thấy có người trong một group tin ngoài lề của giới tài chính nào đó đã nói tại hội nghị tài chính ngày hôm nay, sếp Thương đến muộn, nhưng trông anh lại có vẻ như rất vui sướng, khóe môi luôn mang theo ý cười, cũng không biết đã có chuyện vui gì, không lẽ Thương Thị lại sắp sửa có tin tức chấn động nào đó.
Thư Kiều cười khẽ, chụp hình gửi cho Thương Thời Chu.
Một lúc sau, Thương Thời Chu như có thâm ý trả lời: [Thương Thị sắp có nữ chủ nhân rồi, em nói coi tin tức này đã đủ chấn động chưa.]
Thư Kiều: !!!
Cô chậm rãi rúc vào trong chăn, dùng chăn che mắt mình lại.
Nhưng vẫn không thể nào che được đôi mắt cười cong tít hết cả lên kia.
Khoảng thời gian đó rõ ràng bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, rất khó có thể tính ra múi giờ chênh lệch giữa đôi bên, Thư Kiều còn chưa kịp chỉnh lại đồng hồ thì Thương Thời Chu đã lại bay đến một quốc gia khác rồi.
Cô cũng chạy ngược chạy xuôi, vượt qua lần lượt các cuộc thi viết và phỏng vấn, lại còn phải nghiên cứu viết luận văn tốt nghiệp, chờ đến khi cô phản ứng lại, mới chớp mắt đã đến tháng hai rồi.
Cuối cùng Thương Thời Chu cũng quay về Đức, cô lại chạy đến Na Uy công tác, cô phải khuyên nhủ mãi mới cản không cho Thương Thời Chu lên máy bay chạy đến gặp cô.
“Chỉ là một ngày thôi mà.” Cô nói: “Anh ngoan ngoãn ở Konstan chờ em, sáng mai em sẽ về.”
Thương Thời Chu không quá tình nguyện mà đồng ý.
Cô nói như thế, một ngày trước sinh nhật của cô, cô đã bước lên máy bay từ Na Uy về Thụy Sĩ, trên đường đi lại gặp phải một trận tuyết lớn nên đến trễ, chờ đến khi cô lái xe từ Zurich về đến Konstan thì trời đã tối mịt, kim đồng hồ sắp chỉ về số 12.
Cô đậu xe ở ven đường, trên đường có rất ít người đi lại, chờ đến khi ngẩng đầu lên nhìn, trong chung cư chỉ còn một ngọn đèn duy nhất sáng lên, phác họa ra một bóng người đang ngồi làm việc bên trong.
—— Anh thật sự ở chỗ này chờ cô đúng như những gì anh đã hứa.
Nước Đức tháng hai vẫn cứ có gió se lạnh, Thư Kiều phà ra một luồng hơi ấm, chúng nó ngưng tụ thành sương mù trắng trong không khí, làm tầm nhìn của cô mờ đi.
Giờ phút này, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác sung sướng bất ngờ vào đêm giao thừa năm xưa, khi đó cô ở nhà một mình, anh lại bảo cô nhìn ra bên ngoài.
Chỉ có điều lần này đổi thành cô chạy về phía anh.
“Thương Thời Chu.” Cô gọi điện thoại cho anh: “Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ đi.”
Bóng người ngồi cạnh cửa sổ hơi ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên đứng bật dậy. Bởi vì lực đứng lên quá mạnh, ghế dựa bị đẩy ngã xuống đất. Anh mở cửa sổ ra, kinh ngạc thò người nhìn ra ngoài.
Thư Kiều đặt hai tay bên môi làm loa, lớn tiếng nói: “Thương Thời Chu – Chúc anh sinh nhật vui vẻ --"
Cô lại nói: “Em cũng vui vẻ --"
Sau năm năm Thư Kiều và Thương Thời Chu xa cách, đây là sinh nhật năm 22 tuổi của cô và sinh nhật 26 tuổi của anh.
Trình độ viết chữ bằng kem bơ của Thương Thời Chu cũng chẳng tiến bộ hơn năm năm trước bao nhiêu, vẫn cứ nguệch ngoạc, thậm chí còn có thể nhận ra mấy năm nay anh không có quá nhiều cơ hội viết tiếng Trung.
Thư Kiều chụp một bức ảnh, theo thường lệ cười nhạo rồi mới hỏi anh.
“Anh có điều ước gì không?”
Anh không nói gì mà chỉ lấy một cái vé máy bay ra.
Lần này, vé máy bay đã bị xé đi bên mép, chứng minh nó đã từng được sử dụng, là vé máy bay cô dùng để chạy về phía anh.
Chữ viết đằng sau vé máy bay hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn.
Chúc Kiều Kiều của anh sinh nhật vui vẻ.
Anh muốn mọi nguyện vọng của Thư Kiều đều trở thành hiện thực
Bên dưới hai câu này còn có một hàng chữ từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện.
[Anh cũng vui vẻ.]
Giống hệt như năm năm trước, cô ngủ một giấc tỉnh lại, anh đã rời đi, cũng viết thêm một hàng chữ như thế bên dưới bánh kem.
Mắt Thư Kiều lập tức rưng rưng.
Tối hôm đó, Thư Kiều đã ngủ. Thương Thời Chu click mở trang cá nhân, nhìn thấy ảnh bánh kem Thư Kiều vừa mới đăng lên, lại không phải là cái bánh của tối hôm nay.
Đó là cái bánh kem vào sinh nhật năm cô mười tám tuổi. Đêm hôm đó anh ở Bắc Giang đã dùng hoa Violet và hoa hồng trải thành một con đường nhỏ dẫn đến nơi anh, lại dùng kem bơ viết xuống một chữ “Kiều” xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ký ức trong quá khứ đột nhiên ồn ào náo động, thì ra tiếng ve kêu trong mùa hè năm đó cũng có thể vĩnh viễn không dừng lại.
Cô viết:
[Thì ra cái bí mật nguệch ngoạc của em cũng có thể có một kết cục chẳng hề qua loa tí nào.
Mọi điều ước của em đều đã trở thành sự thật.
Sinh nhật vui vẻ.]