Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 54

PHIÊN NGOẠI

___________

 

Khi Thư Kiều lấy quà sinh nhật mà cô chuẩn bị cho Thương Thời Chu, Thương Thời Chu đã từng ước ao suy đoán rất nhiều thứ.

 

Anh đã nghĩ đến có lẽ đó sẽ là một sợi dây đồng hồ mà anh từng rất chờ mong hơn nữa còn từng lập lờ biểu đạt cho cô, cũng nghĩ đến một ít trường hợp cảm động khác có khả năng sẽ xảy ra.

 

Kết quả anh bị tình yêu làm mờ mắt, tưởng tượng ra quá nhiều khung cảnh lãng mạn, làm cho mình mất ngủ thức trắng đêm, đối diện với bầu trời đêm, cảm xúc mênh mông không thể nào bình tĩnh được.

 

—— Đúng vậy, đến bây giờ, cho dù là vào giờ phút này thì cũng có rất nhiều khoảnh khắc đêm khuya anh giật mình thức giấc vẫn sẽ cảm thấy giống như mình vừa trải qua một giấc mơ.

 

Một giấc mơ Thư Kiều đã quay về.

 

Sau đó lại chờ thật lâu sau anh mới dần dần hoàn hồn lại.

 

Thì ra đây là giấc mơ biến thành sự thật.

 

Anh đã chuẩn bị sẵn quà tặng cho Thư Kiều rồi.

 

Nói đúng ra thì không phải một phần quà tặng.

 

Từ nhỏ đến lớn đều phải chờ bốn năm mới chúc mừng sinh nhật anh một lần, mỗi lần đều cực kỳ long trọng, giống như muốn bù đắp cho những năm không thể ăn sinh nhật.

 

Nhưng mà khoảng cách bốn năm là quá dài, làm cho người ta mất đi cảm giác chờ mong mỗi năm, ngược lại khiến nó trở nên không còn quan trọng nữa, càng giống như một sự kiện ngẫu nhiên sẽ diễn ra hơn.

 

Từ trước đến nay anh đều chưa bao giờ chờ mong về sinh nhật.

 

Cũng không phải chỉ là vì ngày sinh nhật của anh quá đặc biệt.

 

Càng quan trọng hơn là anh vẫn luôn cảm thấy thật ra anh không nên sinh ra trên cõi đời này.

 

Có lẽ cha mẹ anh từng yêu nhau, có lẽ ở rất nhiều khoảng cách năm tháng kia cũng từng thật lòng với đối phương.

 

Nhưng ở rất nhiều thời điểm, sự thật lòng đó lại chính là thứ dễ bị vứt bỏ nhất trên đời.

 

Hiện thực, sự nghiệp, sự chờ mong đối với tương lai và trả thù, ở trước mặt tất cả những thứ này, quốc tịch và khoảng cách không gian thời gian ngược lại trở thành thứ nhỏ bé không đáng kể nhất.

 

Có rất nhiều lần Thương Thời Chu đã muốn hỏi cha anh một câu.

 

Ông ấy có từng hối hận không.

 

Hối hận vì làm anh ra đời, hối hận bởi vì sự tồn tại của anh mà ở phương diện nào đó đã trở ngại con đường tiếp tục phát triển của ông ấy.

 

Cha anh là người có địa vị rất cao, đã xây dựng nên ảnh hưởng rất lớn, đối mặt với đứa con trai cực kỳ nổi loạn ở lứa tuổi dậy thì, khi thấy anh tham dự những môn vận động cực hạn mà cả gia đình đều không thể nào hiểu nỗi, ông ấy đều chỉ biết nổi giận.

 

Nhưng ngoại trừ phương diện này ra, trên thực tế ngoại trừ ông ấy không thể cho anh một gia đình ấm áp như bao đứa nhỏ của gia đình bình thường khác ra, cha của anh chưa từng keo kiệt về bất cứ thứ gì.

 

Ông ấy cũng sẽ quan tâm anh.

 

Ngày lễ ngày tết sẽ gọi điện thoại đến hỏi thăm, thỉnh thoảng đêm khuya còn sẽ nhận được tin nhắn từ ông ấy.

 

—— Mặc dù Thương Thời Chu đã từng cho rằng mấy tin nhắn kia đều là do thư ký của ông ấy gửi.

 

Ông ấy đương nhiên cũng cho anh rất nhiều tiền.

 

Không chỉ ông ấy, ông ấy và gia đình ông ấy đều tự cảm thấy bọn họ khiến anh thiệt thòi đủ điều, cho dù là biết được năng lực tài chính của bà ngoại Thương Thời Chu rồi thì bọn họ cũng không cảm thấy rằng mình có thể vì thế mà bỏ mặc không quan tâm đến anh.

 

—— Cho nên từ nhỏ Thương Thời Chu đã có vài cái thẻ ngân hàng, số dư ít nhất trong mỗi cái thẻ cũng đều là bảy con số.

 

Thật sự từ trước đến nay, đối với anh mà nói, tiền... đều chỉ là một con số mà thôi.

 

Ông ấy chỉ keo kiệt sự bầu bạn.

 

Ông ấy quá bận.

 

Cho nên từ khi còn nhỏ, mỗi lần anh nhớ cha thì chỉ có thể tìm kiếm bóng dáng của ông ấy trên ti vi và báo chí, thậm chí còn ngây ngốc làm một quyển tranh ảnh cắt từ báo chí.

 

Có một lần khi anh lại chọc giận cha, bởi vì quá tức giận nên anh đóng sầm cửa lại rồi đi ra ngoài. Ngược lại sau khi cha anh đi vào phòng của anh, vô tình nhìn thấy được quyển tranh ảnh cắt từ báo chí đó.

 

Cũng là sau sự kiện lần đó, anh được mang về nước hoàn thành chương trình giáo dục tiếp theo.

 

Có một đoạn thời gian anh đã từng ảo tưởng về tình thương của cha, cũng cảm thấy mối quan hệ cha con trên đời này không phải ai cũng giống như ai, nói không chừng đây chính là cách mà hai cha con anh chung sống với nhau.

 

Mãi đến một ngày nọ anh biết được cha anh đã đi thêm bước nữa, thậm chí cũng đã có một đứa con mới, ở một thời điểm nào đó mà đến cả anh cũng không biết, anh đã có thêm một người em trai và một cô em gái.

 

Anh chẳng qua chỉ là một thứ còn sót lại trong quá khứ bí ẩn được giấu bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng của ông ấy.

 

Cho dù anh là trạng nguyên của kỳ thi đại học thì sao chứ, anh thi đậu Thanh Hoa thì lại sao, anh có thể là niềm kiêu ngạo của bất cứ một người cha nào, chỉ là vĩnh viễn không thể nào sóng vai đứng cạnh cha mình.

 

Tất cả, tất cả mọi thứ giống như đều bị phai màu.

 

Lại mất đi ý nghĩa.

 

Vào đúng khoảnh khắc này, anh lại gặp được Thư Kiều.

 

Thật ra khi đó anh đã hạ quyết tâm rồi, bà ngoại đã từng bảo anh về Châu Âu tiếp nhận sản nghiệp rất nhiều lần. Tuy rằng bà ấy còn rất khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, nói tóm lại chính là muốn lui ra sau sân khấu ẩn lui.

 

Thương Thời Chu không từ chối.

 

Anh vốn dĩ không có quá nhiều vướng bận, chỉ còn lại một chấp niệm cuối cùng chính là muốn chạy cho xong chặng đường đua Rally kia.

 

Anh không ngờ rằng mình sẽ gặp được Thư Kiều ở Bắc Giang.

 

Càng chưa bao giờ tưởng tượng đến những ngày tháng như nở rộ sáng ngời trong cuộc đời u ám của anh.

 

Anh cũng đã từng cố gắng khống chế, cũng từng nghĩ đến việc có lẽ sẽ rất khó chấm dứt.

 

Nhưng khi thiêu thân nhìn thấy lửa, sao nó có thể khống chế bản năng được chứ.

 

Anh thật sự đã từng nghĩ đến chuyện sẽ dẫn cô theo cùng.

 

Tư liệu về cuộc đời của Thư Kiều rất đơn giản, mẹ mất sớm, cha bận rộn chuyện làm ăn, không tiếp xúc quá nhiều với ông bà hai bên nội ngoại, theo lý thuyết thì cô sẽ không có quá nhiều vướng bận về phương diện tình thân.

 

Nếu bàn về chất lượng dạy học, có rất nhiều trường đại học nổi tiếng ở Châu Âu chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến tương lai sự nghiệp của cô.

 

Mãi đến khi anh nghe thấy cô nói cô muốn làm nhân viên ngoại giao.

 

Tiến vào học viện ngoại giao hoặc là học viện quan hệ quốc tế, nắm giữ thành thạo một hoặc vài loại ngoại ngữ, cô sẽ có được lý lịch từng sinh sống ở nước ngoài, nhưng cuối cùng vẫn sẽ quay về nước để thực tập...

 

Tất cả các trình tự để tiến vào bộ môn ngoại giao đều tràn ngập ước mơ không nên bị quấy rầy của cô.

 

Mọi dự đoán đều tan biến, tất cả dần dần mất khống chế.

 

...

 

Khoảng thời gian đó là đoạn quá khứ Thương Thời Chu không muốn quay đầu nhìn lại nhất.

 

Sáng sớm hôm sinh nhật cô, Thương Thời Chu dậy thật sớm, anh và Thư Kiều đã hứa với nhau sẽ lấy ngày hai mươi tháng hai làm cột mốc cả hai cùng nhau ăn sinh nhật, nhưng ở trong lòng anh lại giống như điều mà anh đã từng nói đi nói lại rất nhiều lần.

 

Thư Kiều vui vẻ.

 

Anh cũng vui vẻ.

 

Tất cả những chờ mong của anh dành cho ngày hôm đó đều dừng lại trên người của Thư Kiều.

 

Thậm chí khi chờ đợi anh còn cảm thấy có chút lo lắng căng thẳng – thứ cảm giác mà lâu rồi anh không có.

 

Justin đứng bên cạnh anh, nhìn thấy vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trên thực tế trong một phút mà đã xem đồng hồ bốn lần, chỉnh nơ hai lần của anh, không nhịn được mở miệng nói: “Thương, nếu không phải tôi biết hôm nay là ngày gì thì tôi còn sẽ tưởng rằng cậu đang chuẩn bị tiến vào lễ đường hôn lễ nữa đó.”

 

Thương Thời Chu đương nhiên cũng biết mình có hơi căng thẳng thái quá, nhưng cảm xúc này không phải thứ mà anh có thể khống chế được.

 

Ít nhất thì anh còn có thể khống chế biểu cảm của mình một cách hoàn hảo, anh bình tĩnh ngước mắt lên hỏi: “Vậy sao? Tôi không cảm thấy như thế.”

 

Không ngờ còn phản bác lời anh ấy nữa.

 

Justin nhướng mày thật cao, bắt đầu liệt kê ra những biểu hiện từ sáng đến nay của Thương Thời Chu. Trong đó bao gồm mới bốn giờ sáng đã bắt đầu thức dậy tạo kiểu tóc, sau khi nhìn thấy dạo gần đây trong điện thoại của Thư Kiều mới cài đặt thêm một game mobile mới, hơn nữa cô còn rất thích một nhân vật tóc bạc trong game cho nên anh cũng nhuộm tóc bạc theo... vân vân, những hành vi này làm Justin cảm thấy vô cùng khó giải thích.

 

Cuối cùng Justin vô cùng nghiêm túc cảm thán: “... Tình yêu thật sự là một thứ quá đáng sợ, có thể làm một người thay đổi thành một gương mặt mới.”

 

Từ một phương diện nào đó mà nói, Thương Thời Chu đúng là đã thay đổi một gương mặt mới: “...”

 

Anh có chút hối hận vì sao mình lại kể cho tên này biết chuyện anh sẽ ăn sinh nhật, dù sao thì anh cũng nên lường trước đến việc cho dù có phải vượt muôn sông nghìn núi thì cái tên này cũng nhất định sẽ chạy đến.

 

Kết quả Thương Thời Chu chờ mãi chờ mãi, cũng không chờ được Thư Kiều đi xuống.

 

Justin đứng đến mỏi chân, kéo một cái ghế ra chẳng có tí hình tượng nào ngồi xuống, sau đó nhìn thấy quản gia có chút hốt hoảng mất khống chế chạy xuống nói: “Cô Thư... cô ấy không có ở trong phòng!"

 

Thương Thời Chu hiếm khi thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Justin thật sự không nhịn được, sau khi kinh ngạc xong lại cười phá lên: “Thương, có khi nào cậu nghiêm túc chuẩn bị, nhưng cô ấy lại quên mất chuyện này không, ha ha ha ha –"

 

Tiếng cười to của anh ấy đột nhiên im bặt trong tiếng gầm rú có phần đáng sợ kia.

 

Âm thanh kia vang lên trong trang viên yên ắng có thể nói là cực kỳ ồn ào. Thông thường thì loại âm thanh này chỉ cần tiếp cận phạm vi bán kính vài cây số đã được lễ phép khuyên đi đường vòng để tránh quấy rầy đến chủ nhân đang nghỉ ngơi bên trong trang viên.

 

Nhưng giờ phút này, âm thanh kia dùng tốc độ cực nhanh từ xa đến gần. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Justin còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã đến gần rồi!

 

Tóc bạc của Thương Thời Chu bị gió nóng ập đến thổi bay lên. Ngay khoảnh khắc âm thanh quen thuộc kia vang lên, anh đã hơi ngẩn ra, hiện tại đang hơi nghiêng đầu có vẻ như phản ứng khá chậm chạp --

 

Lại vừa lúc nhìn thấy cửa sổ ở ghế điều khiển đang từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt cười tươi rói vô cùng xinh đẹp của Thư Kiều.

 

Bốn mắt nhìn nhau.

 

Cả hai đều sửng sốt.

 

Thư Kiều sững sờ đương nhiên là bởi vì mái tóc bạc làm cô suýt chút nữa không nhận ra anh là Thương Thời Chu.

 

Phải nói như thế nào nhỉ, Thương Thời Chu có vẻ ngoài xinh đẹp quá mức như thế, tóc bạc mắt xanh, chân dài eo thon lưng rộng, lại còn mặc áo vest được cắt may tỉ mỉ vô cùng đứng đắn, sau đó đứng ở trước một loạt cột trụ ngoài hành lang trước cổng chính trang viên nghiêng đầu nhìn cô...

 

Trong một chớp mắt nào đó, cô thậm chí còn sinh ra ảo giác có phải cô đã xuyên không đến thế giới giả tưởng nào rồi không.

 

Thư Kiều nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, thoáng buông lỏng chân ga trong một giây, xe vụt về phía trước một chút, cô mới hoàn hồn đột nhiên đạp phanh.

 

Còn Thương Thời Chu --

 

Chiếc xe mà Thư Kiều đang lái chính là Subaru Impreza.

 

Chính là chiếc xe cô đã bỏ ra rất nhiều tiền và công sức để vận chuyển từ trong nước đến Đức, nhưng nó đã được tân trang và cải tạo thêm, giống y như đúc ngoại hình lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, thậm chí đến cả mấy cái băng đô của nhà tài trợ dán trên đó cũng không khác quá nhiều.

 

Cơn gió vào tháng hai ở Đức cũng chẳng dịu dàng gì, mùi khói xe Subaru vẫn đang tràn ngập trong không khí, mang theo chút mùi khói thuốc súng.

 

Nhưng khoảnh khắc cả hai đối diện nhau, không khí xung quanh dường như bị bùng cháy lên ngay lập tức. Trong tích tắc này, cơn sóng nhiệt vào mùa hè tại Bắc Giang, tiếng ve kêu ồn ào và ánh nắng chói mắt đều được tái hiện lại.

 

Câu chuyện của hai người bọn họ bắt đầu từ tiếng động cơ nổ vang và một cái phanh xe, cho dù đã từng thoáng kết thúc trong một ngày nào đó của mùa hè, nhưng vẫn còn chưa bị xóa bỏ hoàn toàn.

 

Chẳng hạn như người ngồi ghế điều khiển có thể là Thương Thời Chu, cũng có thể là...

 

“Tuy là thế này cũng được, nhưng nếu muốn ôn lại chuyện cũ thì có phải nên để anh lái xe sẽ thích hợp hơn không?” Thương Thời Chu mở cửa xe cúi người ngồi vào trong xe rồi vẫn cứ nhịn không được nói.

 

Thư Kiều nhìn cái đầu bạc vô cùng bắt mắt của anh, cảm thấy đối với một người thanh niên hai mươi lăm... Sắp hai mươi sáu tuổi thì màu tóc này có hơi trẻ trâu nhưng cũng rất thích hợp, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

 

“Không bằng anh tự nhìn lại xem mình đang mặc cái gì đi?” Thư Kiều thành thạo đổi số xe: “Tổng giám đốc Thương, em không cảm thấy bộ quần áo anh đang mặc phù hợp để lái xe, nhất là lái chiếc xe này.”

 

Trong lúc nói chuyện, Thư Kiều còn cúi người sang thắt lại dây an toàn cho Thương Thời Chu đang trợn mắt há hốc mồm. Sau đó ngay lúc anh còn chưa phản ứng lại, cô lại đạp mạnh cả chân ga và phanh, thực hiện một cú lao vọt về phía trước.

 

Thương Thời Chu: “...!!!”

 

Suýt chút nữa anh đã kinh ngạc hô thành tiếng, dưới cảm giác mất trọng lực như thế, nhịp tim đập nhanh hơn, đồng thời đương nhiên còn có cảm giác adrenalin dâng trào, lâu lắm rồi chưa được vui sướng như thế.

 

May mà mặt đất của trang viên đủ bằng phẳng và rộng lớn, có thể làm cho Thư Kiều chở theo Thương Thời Chu kéo theo một đống bụi đất ồn ào nhốn nháo, thậm chí còn làm được một cứ hất đuôi tuyệt đẹp.

 

Bên dưới lớp bụi mù kia.

 

Justin bị gió thổi ập vào mặt im lặng nhìn chiếc Subaru nghênh ngang chạy xa kia, rút một tờ khăn giấy ra, há miệng phun vài ngụm nước miếng lẫn bụi đất, cảm thấy răng mình hơi ê rồi.

 

Nhất là vào giây phút chiếc xe kia đột nhiên dừng lại, anh ấy nhìn thấy cái đầu tóc bạc vô cùng bắt mắt kia đang được một cánh tay thon dài ôm lấy, cơ thể hai người dán sát vào nhau, rõ ràng là đang hôn nhau đắm đuối.

 

Justin: “...”

 

Justin: “...”

 

Thay đổi hoàn toàn!

 

Thay đổi hoàn toàn rồi!

 

Cái gì mà tình yêu làm người ta thay đổi hoàn toàn chứ, rõ ràng là anh ấy thay đổi thì có.

 

Anh ấy ghen tị đến mức biến thành một con người khác luôn rồi!

Bình Luận (0)
Comment