Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1820

- Bọn họ nói là muốn phỏng vấn Tiểu Mộ, hỏi xem Tiểu Mộ và cha mẹ Tiểu Khương có ý kiến gì hay không? Tiểu Hào nói đến đây thì dùng giọng có chút chần chờ nói: - Tôi muốn đuổi bọn họ đi, thế nhưng đám người kia là quá nhiều, tôi...

- Hừ, sự việc rối loạn cũng là vì đám người này, Tiểu Mộ bây giờ thế nào rồi? Niên Chí Tân lúc này cũng bất chấp những thứ khác mà hỏi Tiểu Hào.

Tiểu Hào có chút chần chờ nói: - Tiểu Mộ nhìn qua cũng khá tốt, nhưng đội trưởng Niên, tình huống này ngài cũng không cần phải đi qua...

Tuy Tiểu Hào không nói ra nhưng ý nghĩa lời nói là quá rõ ràng, Niên Chí Tân cũng hiểu được. Tuy hắn cực kỳ thừa nhận ý nghĩ của Tiểu Hào, thế nhưng hắn cũng biết đối phương có ý tốt.

Niên Chí Tân áp chế cảm giác tức giận trong lòng, hắn dùng sức vỗ vỗ lên tai Tiểu Hào rồi nói: - Tiểu Hào, có một số việc chúng ta có thể tránh đi, thế nhưng cũng có một số việc mà chúng ta căn bản không thể lùi bước. Tiểu Khương chính là anh em của chúng ta, khi mà cậu ấy còn chưa biết sống chết thế nào, chúng ta tuyệt đối không để cho người ta làm tổn thương đến người nhà cậu ấy.

Lúc này bên ngoài phòng bệnh của Tiểu Khương đã đầy người, có không ít phóng viên đang cầm máy quay và micro, đang ồn ào nói chuyện, ở cách đó không xa lại có một đám thân nhân người bệnh trong bệnh viện đang đứng xem náo nhiệt.

Niên Chí Tân không tự chủ được sinh ra cảm giác chán ghét những người đến tham gia náo nhiệt, đồng thời những lời nói của đám người chung quanh lọt vào ai lại càng làm hắn cảm thấy không thoải mái.

Cps đủ mọi lời nghị luận, nhiều nhất là trào phúng về Tiểu Khương, Niên Chí Tân vừa đi được vài bước thì đã nghe được năm sáu câu nói rằng kết quả xử lý là trừng phạt đúng tội.

Tiểu Khương thật sự là bị trừng phạt đúng tội sao? Niên Chí Tân dùng giọng oán hận nghĩ một cảnh sát tốt đẹp sao có thể làm ra những chuyện xấu xa như vậy.

- Cô Mộ, cô cảm thấy thế nào với kết quả xử lý của tuyến trên? Cô luôn miệng nói chồng mình bị oan, như vậy bây giờ cục công an tỉnh đã cho ra quyết định, chồng của cô cũng đã bị cách chức, xin hỏi tâm tình của cô bây giờ có phải là cực kỳ phức tạp không? Cô có cho rằng chồng đã phản bội lại tình cảm của mình không? Cô có cảm thấy rằng mình nên tiếp tục sống với anh ta hay không? Một nữ phóng viên mặc áo choàng khá dài dùng giọng dịu dàng nhưng sắc bén như dao kiếm hỏi Tiểu Mộ.

Khi cô gái phóng viên kia vừa hỏi thì đã có người nói theo: - Tôi nghe nói cô vừa kết hôn không được bao lâu, xin hỏi có phải là tình cảm giữa hai người không được tốt, thế cho nên chồng cô mới cho ra hành vi như vậy, thế nên cô đang tự trách mình sao?

- Cô Mộ, tôi là người của báo buổi sáng Nam Giang...

Tiểu Mộ bị đám phóng viên vây quanh mà gương mặt chợt trắng bệch, nàng nhìn bốn phía, giống như sắp ngất xỉu. Niên Chí Tân nhìn gương mặt của Tiểu Mộ, hắn cũng không bất chấp nhiều thứ, cất bước đi về phía nàng.

- Tôi có chứng cứ, tôi có chứng cứ chứng minh chồng tôi là trong sạch, tôi có chứng cứ... Tiểu Mộ đột nhiên la lớn lên như bị điên.

Cổng khu văn phòng thị ủy Đông Hồng rất rộng rãi, lúc này ánh nắng chan hòa làm say lòng người đang chiếu xuống khắp nơi, biển hiệu văn phòng thị ủy Đông Hồng càng giống như bừng sáng.

Trần Gia Hòa từ trong xe đi ra, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này rơi vào trong mắt đám nhân viên công tác, bọn họ cảm thấy nó giống như một luồng gió ấm áp thổi tan sương mù mùa đông.

Trần Gia Hòa thân thiết lên tiếng đáp lại những lời chào khắp bốn phía, một vài người cảm thấy mình có thân phận thì căn bản vây quanh hắn đi về phía bên trên giống như một đám thị vệ, rất có tư thái tiền hô hậu ủng.

- Chủ tịch Trần hôm nay có tâm tình rất tốt. Tôi còn tưởng rằng có phát sinh bão tố ấy chứ. Sau khi đi vào phòng làm việc của mình, cán bộ ban thông tin là Lý Minh Châu dùng giọng kinh ngạc nói với phó chủ nhiệm Triệu Đức Nguyên đang ngồi bên cạnh bàn làm việc.

Triệu Đức Nguyên nhìn thoáng qua Lý Minh Châu, sau đó trong mắt có vài phần chờ mong. Hắn là một người đàn ông đã kết hôn, hắn căn bản có chút chờ mong mập mờ với những cô gái trẻ trong văn phòng của mình, tuy sự chờ mong này căn bản không có hy vọng quá lớn.

- Minh Châu, cô dựa vào cái gì để nói tâm tình của chủ tịch Trần là không tốt? Triệu Đức Nguyên cố tình che giấu tâm tư của mình, hắn cười hì hì nói.

Lý Minh Châu nhìn thoáng qua Triệu Đức Nguyên, tuy nàng không phải là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng lại có vài phần quyến rũ, thế cho nên đưa mắt nhìn không khỏi làm cho Triệu Đức Nguyên có vài phần ngất ngây.

- Anh cũng không phải không biết đến nội dung hội nghị ngày hôm qua, như vậy tâm tình của chủ tịch Trần sẽ tốt được sao? Tôi bây giờ nghĩ đến mà còn cảm thấy có chút kinh sợ, cũng không ngờ bây giờ chủ tịch Trần lại rất vui vẻ hòa ái, nếu như không phải Tiểu Tôn đứng bên cạnh chủ tịch Trần, tôi còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm.

- Cô đấy, đừng căn cứ vào bộ dạng thành thật của anh Tôn mà lầm, người này biểu hiện với tuyến trên thì thành thật như vậy, thế nhưng bên dưới lại sinh ra nhiều động tĩnh ồn ào. Tôi nghe nói anh ta có người tình trong học viện nghệ thuật, nghe nói cô gái kia căn bản đã ba lần có thai với anh ta rồi. Triệu Đức Nguyên thấy trong mắt Lý Minh Châu có vài phần hướng đến Tiểu Tôn, thế là dùng giọng có chút ghen ghét nói.

- Anh Triệu, anh nghe ai nói những lời như vậy thế? Tôi thấy anh Tôn là người rất có trách nhiệm với vợ con. Lý Minh Châu nói đến đây thì khoát tay áo nói: - Tiểu Tôn có thế nào cũng không liên quan đến tôi, chúng ta bây giờ cần phải xác định chủ tịch Trần có phải thật sự vui vẻ thoải mái hay không, nếu như tâm tình của chủ tịch Trần là tốt đẹp như vậy, thế thì công tác của chúng ta mới thoải mái được.

- Điều này thì cô không cần phải nghi ngờ, vì tâm tình của chủ tịch Trần căn bản là rất tốt. Triệu Đức Nguyên khoát tay áo cực kỳ đắc ý, hắn dùng giọng khẳng định nói.

- Thật vậy sao? Chủ tịch Trần không phải đang cố gắng biểu hiện đấy chứ? Có chuyện gì xảy ra sao? Vì sao sau sự kiện hôm qua thì tâm tình của chủ tịch Trần lại tốt đẹp như vậy? Lý Minh Châu tuy mới biết đến chủ tịch Trần, thế nhưng nàng cũng biết chủ tịch Trần là người có tính tình không hay, đôi khi không bằng lòng sẽ trầm mặt, căn bản làm cho nhân viên cảm thấy rất áp lực.

Triệu Đức Nguyên tuy ghen ghét Lý Minh Châu ném tâm tư cho Tiểu Tôn, thế nhưng lúc này có cơ hội biểu hiện mình là người có kiến thức rộng rãi, hắn cũng không chịu bỏ qua. Hắn cười cười, sau đó dùng giọng có chút thần bí nói: - Cô không biết đâu, hôm qua cục công an tỉnh đã cho ra thông báo, đã cho ra kết luận với sự kiện của cục công an thành phố Đông Hồng, như vậy chủ tịch Trần sao mất vui cho được?

- Thật vậy sao? Cục công an tỉnh thật sự xác nhận rồi à? Lý Minh Châu nhìn Triệu Đức Nguyên, cái miệng nhỏ nhắn chợt mở lớn.

Triệu Đức Nguyên thấy Lý Minh Châu không tin lời nói của mình thì cảm thấy có chút không thoải mái, hắn cố gắng tỏ ra cực kỳ nghiêm túc nói: - Cô Lý, việc này tôi nói mà cô không tin sao?

- Không phải tôi không tin, chỉ là cảm thấy quá bất ngờ, mà vị cục trưởng cục công an tỉnh sao lại trở nên cứng tay như vậy rồi? Lý Minh Châu tuy còn trẻ nhưng cũng là người tám mặt lung linh, nàng thấy lời nói của mình làm cho Triệu Đức Nguyên không thoải mái, thế là nhanh chóng lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment