Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1821

Đàn ông tất nhiên lúc nào cũng muốn mình là người hiểu biết trước mặt phụ nữ, mặc dù người phụ nữ này không phải là người yêu của mình, thế nhưng nụ cười trên mặt Triệu Đức Nguyên vẫn sáng lạn. Hắn nhìn thoáng qua bộ ngực đang bị bó chặt của Lý Minh Châu, sau đó nuốt nước miếng nói: - Cục công an khi nào thì mạnh tay cứng rắn như vậy? Chủ tịch Chử chỉ thị thế nên cục công an tỉnh mới tận tâm như thế.

- Thì ra là chủ tịch Chử lên tiếng, hèn gì sự việc mới tiến triển như vậy. Nhưng lần này xem như chủ tịch của chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với trưởng phòng Vương rồi. Lý Minh Châu nói đến trưởng phòng Vương thì hai mắt có vài phần mơ màng.

Cảm giác mơ màng thế này của phụ nữ rõ ràng là đang sùng bái một người nào đó, tuy Lý Minh Châu chỉ là hôm qua phụ vụ hội nghị thì được gặp tận mặt Vương Tử Quân, thế nhưng khi thấy trưởng phòng Vương ép cho chủ tịch Trần không thở nổi, nàng sinh ra ý nghĩ muốn gả cho hắn.

Nhưng Lý Minh Châu muốn gả cho Vương Tử Quân cũng không dễ dàng, chẳng qua đó là quyền lợi mơ tưởng của nàng, không ai cấm đoán được. Bây giờ nghe thấy thần tượng của mình gặp phải vấn đề, tất nhiên nàng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Khi Lý Minh Châu chuẩn bị tìm hiểu thêm vài thông tin từ miệng Triệu Đức Nguyên, chợt nghe thấy có người nói: - Các anh chị đang làm gì mà náo nhiệt như vậy?

Khi nhân viên công tác nghị luận về lãnh đạo của mình và bị người ta bắt quả tang thì căn bản sẽ rất kinh hoảng, Triệu Đức Nguyên và Lý Minh Châu không khỏi đưa mắt nhìn ra cửa, chợt thấy một người đàn ông hơn hai mươi tuổi mặc áo sơ mi quần tây đi vào.

Khi thấy người này thì nụ cười trên mặt Lý Minh Châu càng thêm sáng lạn, nàng hầu như ghé sát vào người đàn ông kia: - Anh Tôn, anh xem mình kìa, đến cũng không nói một tiếng, thiếu chút nữa làm em sợ hét toáng lên rồi.

Lý Minh Châu vừa nói vừa dùng tay khẽ vuốt bộ ngực cao ngất của mình, bộ dạng cực kỳ quyến rũ. Lúc này ánh mắt của Tiểu Tôn cũng bị nàng hấp dẫn, thế là không khỏi đưa mắt nhìn về phía bộ ngực của nàng.

Gương mặt Triệu Đức Nguyên lại có vài phần lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó lại tươi cười nói với Tiểu Tôn: - Trưởng ban Tôn, anh đại giá quang lâm làm cho chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Mời anh ngồi, chỗ này của tôi có trà ngon, mời ngài nếm thử.

Tiểu Tôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Triệu Đức Nguyên, sau đó dùng giọng lạnh nhạt nói: - Anh Triệu, anh cứ giữ lại trà của mình, bây giờ tôi có chuyện, cũng không có thời gian.

"Không có thời gian mà chạy đến nơi này, đúng là chó đuôi lớn, căn bản giả vờ làm quân tử!" Tuy trong lòng thầm mắng nhưng Triệu Đức Nguyên vẫn phải cười nói: - vậy thì chờ lần sau, nếu sau này trưởng ban Tôn có thời gian, chúng ta sẽ cùng nhau dùng trà.

Tuy Lý Minh Châu và Triệu Đức Nguyên không có chút quan hệ gì, thế nhưng Triệu Đức Nguyên vẫn cảm thấy mình là người đến trước, thế nên có chút chủ quyền riêng. Tuy chủ quyền này chính là thứ mà chính hắn tự nhận định, căn bản không có hiệu lực pháp luật, nhưng như vậy thì có sao? Dù gì thì hắn cũng là người ở gần hơn, thấy được ánh trăng sớm và sáng hơn.

- Được rồi, lần sau nhất định sẽ uống. Tiểu Tôn đang nói thì đưa mắt nhìn Lý Minh Châu: - Em Minh Châu, giúp anh tìm số liệu vận hành kinh tế của thành phố trong năm nay.

Mặc dù Tiểu Tôn không phải là lãnh đạo trực tiếp của Lý Minh Châu, thế nhưng Lý Minh Châu căn bản không cho ra bất kỳ lời dị nghị nào với sắp xếp của Tiểu Tôn. Triệu Đức Nguyên thì thầm oán trong lòng, lúc này cũng phải nhiệt tình đi tìm tài liệu cho Tiểu Tôn.

- Trưởng ban Tôn, sao anh lại đến đây tìm tài liệu này? Lý Minh Châu có ưu thế của một nữ cán bộ, nàng vừa lật xem tư liệu vừa khẽ hỏi.

- Anh cũng không muốn gây phiền cho em, chẳng qua chủ tịch đang cần. Tiểu Tôn ngồi xuống chiếc ghế vốn là của Lý Minh Châu, hắn trêu đùa: - Vẫn là ghế của Minh Châu thì tốt, ngồi xuống đã thấy hương thơm tươi mát. Anh Triệu, tiểu tử anh rõ ràng có phúc, văn phòng ở trong bụi hoa, căn bản là sướng chết người.

Triệu Đức Nguyên cười ha hả nói: - Trưởng ban Tôn, anh cũng không biết tôi căn bản là rất dày vò, tuy hương thơm ngát nhưng tâm tư của Minh Châu lại đặt lên người khác mất rồi.

Hai người nói đùa với nhau vài câu, Lý Minh Châu đã lấy ra một văn kiện, sau đó nàng đưa cho Tiểu Tôn rồi nói: - Trưởng ban Tôn, hai anh rõ ràng là không đứng đắn, tôi sẽ nói những lời của hai anh cho chị nhà nghe đấy.

- Ha ha ha, Minh Châu thật sự lợi hại, nhưng anh không sợ, chỉ sợ anh Triệu sẽ gặp vấn đề mà thôi. Thế này đi, xem như anh nói sai lời, anh xin lỗi em, mà cũng mong em đừng làm khó anh Triệu. Tiểu Tôn tiếp nhận tài liệu rồi cười hì hì nói.

- Trưởng ban Tôn, có phải là có vấn đề gì về số liệu nên chủ tịch Trần mới tìm lại văn kiện này không? Triệu Đức Nguyên là một phó chủ nhiệm, vị trí của hắn trong văn phòng căn bản là khá chính đáng, hắn chỉ sợ làm cho lãnh đạo nổi giận, thế nên dùng giọng chú ý hỏi Tiểu Tôn.

- Con số cũng không có gì sai, hơn nữa dù có sai sót thì lãnh đạo cũng không truy cứu. Tiểu Tôn cầm tài liệu lên, sau đó xoay người rồi nói: - Chủ tịch Trần sẽ tham gia hội nghị kinh tế toàn tỉnh vào sáng nay, thế nên muốn làm quen với số liệu một chút.

Tiểu Tôn nghênh ngang rời đi, Triệu Đức Nguyên tiễn chân ra đến ngoài cửa. Dù gương mặt Triệu Đức Nguyên căn bản là cười tươi như hoa, thế nhưng sau khi đối phương rời đi thì nhanh chóng trầm xuống. Khi hắn đang cảm thấy có chút bức bối, thậm chí là vừa ghen ghét vừa hâm mộ Tiểu Tôn, chợt nghe thấy Lý Minh Châu dùng giọng có chút chần chờ nói: - Không phải có chủ tịch Vương tham gia hội nghị kinh tế toàn tỉnh sao? Vì sao bây giờ lại là chủ tịch Trần đi tham gia hội nghị?

Chủ tịch Vương chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Hồng, hắn là người được xác định tham gia hội nghị kinh tế toàn tỉnh, nhưng bây giờ lại đổi thành chủ tịch Trần, căn bản có vài vấn đề khó nghĩ ra.

Triệu Đức Nguyên vốn cũng không thoải mái, lúc này bị câu nói của Lý Minh Châu làm cho bừng tỉnh, hắn trầm ngâm giây lát thì hiểu ra vấn đề. Hắn ngồi xuống ghế uống một hớp nước, sau đó mới dùng giọng có vài phần ý nghĩa dạy bảo nói: - Minh Châu, cô cũng không biết đấy thôi, thực tế thì sự việc này rất đơn giản. Hôm qua chủ tịch Trần xem như bị mất mặt, bây giờ đã tìm được thể diện của mình, tất nhiên phải lộ mặt nhiều hơn, cô nói xem có đúng không?

Lý Minh Châu có chút ngạc nhiên, nàng không thể tin được, thế nhưng vẫn cảm thấy lời nói của Triệu Đức Nguyên có vài phần đúng đắn.

- Hì hì, không cần làm cho hình tượng của lãnh đạo thêm thần bí như vậy, năm xưa Sở bá vương còn nói công thành danh toại không khác gì cẩm y dạ hành, huống hồ là chủ tịch Trần?

...
Bình Luận (0)
Comment