Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1994

Thử nghĩ mà xem, đối phương là cái gì mà đứng trước mặt mình? Chương Thu Mi đến nay căn bản không phục, kết quả không phục đó là câu trả lời mỉa mai Vương Tử Quân vào lúc này.

Chương Thu Mi tuy không hiểu rõ sự việc như đám người Lý Thừa Uyên, thế nhưng cũng biết lần này Vương Tử Quân khó thể xoay người. Vương Tử Quân đã là con vịt mạnh miệng khi sắp bị vặt lông, điều này làm cho Chương Thu Mi cảm thấy khinh thường và cực kỳ vui mừng.

Nếu Chương Thu Mi có thể đả kích được Vương Tử Quân, như vậy cũng gia tăng uy tín của mình. Nếu như Vương Tử Quân á khẩu không trả lời được, như vậy ngay cả chủ tịch Chử cũng phải giơ ngón tay cái lên với mình.

Một sự việc nhất cữ lưỡng tiện như vậy, Chương Thu Mi cũng không muốn buông tha. Vì vậy nàng căn bản không chút do dự, nhanh chóng đặt ra vấn đề, nàng muốn xem Vương Tử Quân có thể duy trì được bao lâu.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Chương Thu Mi, hắn nở nụ cười ung dung, sau đó nhìn đối phương rồi nói: - Đúng vậy, trưởng phòng Chương nói rất đúng, chúng tôi cũng không điều tra được con thuyền kia là khả nghi buôn lậu.

Vương Tử Quân nói làm cho vẻ mặt Chương Thu Mi càng thêm đắc ý, những lời như vậy là tự thừa nhận lời nói vừa rồi là không có chứng cứ, suy đoán lung tung. Rốt cuộc vẫn là nàng nhanh mồm nhanh miệng, nói câu đầu tiên đã ép Vương Tử Quân vào góc tường.

Chương Thu Mi căn bản cảm thấy cực kỳ có thành tựu khi lên tiếp áp chế Vương Tử Quân, có câu đuổi giặc đến cùng, nàng là một người phụ nữ, nàng cũng không muốn trở thành Sở bá vương để mọi người oán thán.

- Trưởng phòng Vương, anh đã không có chứng cứ, sao anh có thể nói đó là thuyền buôn lậu? Phải biết rằng phỉ báng cũng là một tội danh, tôi nhắc nhở anh một câu, thân phận của anh cũng không đại biểu cho cá nhân, vì vậy nói chuyện cũng nên thận trọng. Chương Thu Mi không hỗ danh là trưởng phòng tuyên truyền, lời nói ra khỏi miệng căn bản đều cực kỳ có ý nghĩa. Vương Tử Quân cười cười với Chương Thu Mi, sau đó hắn thản nhiên nói: - Cám ơn, ý của tôi là lần này căn bản không điều tra ra được, thế nhưng cũng không phải có nghĩa là trước đó con thuyền này không tham gia buôn lậu.

Vương Tử Quân nói những lời này làm cho Chương Thu Mi tức như điên, nhưng ngay sau đó thì nàng tỉnh táo lại. Vương Tử Quân có bộ dạng không nóng không lạnh, không nóng không vội, điều này làm nàng mẫn cảm ý thức được có vấn đề: Chẳng lẽ đối phương nắm chứng cứ gì trong tay sao?

Vương Tử Quân không phải là một người dễ dàng chịu thua, điều này Chương Thu Mi hiểu rất rõ ràng. Nhưng nàng cũng biết rõ người này làm việc căn bản suy nghĩ sâu xa, hơn nữa thường đi từ sau tới trước, dùng câu nói tính trước làm sau để miêu tả một người có lòng dạ cực kỳ sâu sắc như Vương Tử Quân là rất phù hợp. Người này không mưu sẽ không hành động, nếu hành động thì chắc chắn đã suy tính rất kỹ càng.

Chương Thu Mi ý thức được điều này thì mồ hôi lạnh đổ ra khắp người, dù sao nàng ngồi trên vị trí hiện tại cũng xem như tu luyện thành tiên trong quan trường, cũng là một phương chư thần. Dù lúc này vị trí của nàng có biến hóa thế nào đều không bị đánh vùi dập như người trần, căn bản không bao giờ có khả năng bị đánh về nguyên hình. Lần này nàng trêu chọc Vương Tử Quân, tương lai ngày nào đó đối phương sẽ ra tay sát thủ với mình.

Khi đầu óc Chương Thu Mi đang xoay chuyển, đang định đưa lập trường của mình đến vị trí trung dung để giảm bớt đối chọi gay gắt vào lúc này. Thế nhưng Vương Tử Quân không cho nàng cơ hội giải thích, chợt nghe hắn nói tiếp: - Chúng tôi đã nắm nhiều chứng cứ xác thực, mặc dù lần này con thuyền kia không buôn lậu, thế nhưng lại có hơn ba mươi lần trước vận chuyển hàng buôn lậu, sự việc cực kỳ trọng đại.

Vương Tử Quân nói những lời này làm cho Diệp Thừa Dân nắm chặt cây bút, vẻ mặt những người khác cũng cho ra những biến hóa không nhỏ.

Nếu thật sự có căn cứ chính xác để xác định con thuyền kia buôn lậu, như vậy tất cả vấn đề đều không còn là vấn đề, dù sao thì cũng xem như có kết luận. Nếu như lần này Vương Tử Quân không bị nắm bắt, như vậy đối phương sẽ không bao giờ bỏ qua cho hành vi cũ của mình.

Bầu không khí trong phòng họp cực kỳ ngưng trọng, tình thế xoay chuyển làm cho nhiều người mở rộng tầm mắt. Vương Tử Quân có chứng cứ trong tay, như vậy hội nghị thường ủy lần này không cần phải tiếp tục nữa rồi.

Mục đích mở hội nghị thường ủy không phải là vì cho ra một câu giải thích hợp lý với lãnh đạo thượng cấp sao? Bây giờ đã có chứng cứ, tất cả khó khăn bị giải quyết rõ ràng. Hơn nữa phương diện thẩm tra vụ án buôn lậu này sẽ là một vụ án cực kỳ lớn của tỉnh Nam Giang.

Đám người thầm nghĩ như vậy, thế là ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân rất phức tạp. Người này chắc chắn sẽ phải rời khỏi Nam Giang, thế nhưng tình huống đối phương khốn khổ rời đi căn bản không tái hiện.

Lúc này người có tâm tư thả lỏng nhất phải là Lỗ Kính Tu, nếu như sự thật giống như lời nói của Vương Tử Quân, có nghĩa là hắn không những không trải qua đại nạn, thậm chí còn có được công lao cực kỳ lớn.

Lúc này tâm tư của Chân Hồng Lỗi chợt rơi xuống đáy cốc, hắn không thể ngờ Vương Tử Quân lại dùng lời khẳng định nói rằng mình có chứng cứ. Sao có thể được? Sao đối phương lại có chứng cứ? Phải biết rằng hành động lần này được sắp xếp cực kỳ cẩn thận, trên thuyền không có chút dấu vết nào.

Chân Hồng Lỗi căn bản cảm thấy cực kỳ khó hiểu, hắn không rõ tên khốn quỷ kế đa đoan kia đột phá sự việc từ phương diện nào.

Vì vậy Chân Hồng Lỗi trầm ngâm giây lát, sau đó hắn trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, các vị lãnh đạo, nếu đã có căn cứ mới thì tôi sẽ đi xem xét, đợi sau khi điều tra rõ ràng sẽ đến báo cáo với các vị.

Chân Hồng Lỗi làm cục trưởng cục công an tỉnh, lúc này rời đi căn bản cũng không là vấn đề. Khi Diệp Thừa Dân chuẩn bị gật đầu thì Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Chân Hồng Lỗi rồi nói: - Cục trưởng Chân, anh không cần phải đi, có một số việc mà các đồng chí tuyến trên cần anh trả lời rõ ràng.

Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì cửa phòng họp bị đẩy ra, có vài người đàn ông mặc tây trang đi vào đứng ngay bên cửa.

Những người đàn ông này cũng không đi vào thế nhưng ánh mắt lại tập trung lên người của Chân Hồng Lỗi, ánh mắt của bọn họ không khỏi làm cho Chân Hồng Lỗi cảm thấy hoảng loạn. Hắn vô thức nhìn Vương Tử Quân, trong ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.

- Trịnh Uy Quân đã đầu thú vào tối qua. Vương Tử Quân nhìn Chân Hồng Lỗi rồi dùng giọng bình tĩnh nói.

Nhưng bây giờ giọng nói bình tĩnh của Vương Tử Quân giống như sấm sét giữa trời quang, làm cho tất cả phòng tuyến của Chân Hồng Lỗi chợt tan vỡ. Tên khốn Trịnh Uy Quân kia chịu khổ nhiều ngày, bây giờ lại từ lỗ nào chui ra, ý nghĩa của sự việc Trịnh Uy Quân đầu thú là thế nào thì Chân Hồng Lỗi hiểu rất rõ.

Hầu như Chân Hồng Lỗi dùng hết lực lượng để xoay người đi chỗ khác, hắn há hốc miệng không nói được một lời.

Tuy đám người ngồi đây đều không biết Trịnh Uy Quân là ai, thế nhưng nhìn gương mặt tái nhợt của Chân Hồng Lỗi, tất cả mọi người ý thức được sự việc khác thường, thế nên biểu hiện rất khác nhau, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Chân Hồng Lỗi đi ra khỏi phòng họp, lúc này vài người đàn ông đứng bên cửa nhanh chóng tiến lên vây quanh lấy hắn. Khi Chân Hồng Lỗi bị đám người này vây quanh, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi chợt lặng lẽ xuất hiện bên ngoài phòng họp.

- Bí thư Diệp, tôi có công tác cần báo cáo với ngài. Người đàn ông kia đi vào phòng họp thì khẽ nói với Diệp Thừa Dân.

Diệp Thừa Dân có biết người đàn ông kia, sau khi sự việc xảy ra với Chân Hồng Lỗi và người đàn ông này xuất hiện, lão đã ý thức được có chuyện gì xảy ra. Lão trầm ngâm giây lát, sau đó cùng người đàn ông kia đi vào trong một gian phòng họp nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment