Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1995

Bầu không khí trong phòng họp lặng ngắt như tờ.

Chử Vận Phong nhìn vị trí trống trong phòng, ngón tay liên tục run rẩy. Chân Hồng Lỗi là người được lão đề bạt lên, bây giờ người này lại xảy ra chuyện, ý nghĩa của nó là thế nào? Rõ ràng là lão không làm tốt nhiệm vụ của một Bá Nhạc, ngược lại còn là một người cận thị.

Chử Vận Phong là người ngồi trên vị trí lãnh đạo cấp cao nhiều năm, căn bản dự kiến trước được rất nhiều chuyện, chỉ cần có gió thổi cỏ lay là có thể ngửi được hương vị bên trong. Tuy lão tự nhận mình là người bình tĩnh ung dung, thế nhưng Chân Hồng Lỗi gặp chuyện không may vẫn làm cho lão cảm thấy hoảng hốt, không thể nào bảo trì được sự bình tĩnh tự tin vốn có của mình.

Nếu như việc Chân Hồng Lỗi gặp chuyện không may giống như một viên đạn, như vậy mục tiêu mà viên đạn kia bắn đến sẽ là ai? Chử Vận Phong căn bản hiểu chắc chắn điều này, thế là không khỏi nhìn về phía Lý Thừa Uyên. Lúc này lão thấy gương mặt Lý Thừa Uyên giống như có thể vặn ra nước, không thể nào che giấu được vẻ bối rối của mình.

Chử Vận Phong lại nhìn về phía Vương Tử Quân ở bên kia, vẻ mặt đối phương quá bình tĩnh, không nói một lời với bất kỳ ai, lẳng lặng ngồi đó cực kỳ bình tĩnh.

Khi bầu không khí trong phòng họp càng làm cho người ta cảm thấy bị đè nén, lúc này cửa phòng họp nhỏ bên trong được mở ra, người đàn ông trung niên đi ra khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó cất bước rời đi. Diệp Thừa Dân lúc này vẫn đứng yên nơi cửa phòng.

- Chủ tịch Chử, có chuyện cần thông báo với anh. Diệp Thừa Dân nhìn Chử Vận Phong, lão nói một câu rồi đi vào trong phòng.

Cửa phòng lại đóng lại, mọi người nhìn về phía căn phòng nhỏ mà không khỏi cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ, vì căn phòng nó rất có thể sẽ diễn ra một sự kiện kỳ tích.

- Trưởng phòng Vương, hút điếu thuốc đi. Đậu Minh Đường có chút do dự, sau đó đưa cho Vương Tử Quân một điếu thuốc. Hành động mờ ám của hắn căn bản đã phá vỡ bầu không khí bình tĩnh trong phòng.

Mời thuốc là một hành động mờ ám, nhưng đằng sau hành động mờ ám này chính là biểu hiện sự lo lắng. Nếu như nói trước kia Vương Tử Quân đến thì Lỗ Kính Tu và Đậu Minh Đường căn bản đã mất đi thế cục, cực kỳ không yên, nhưng bây giờ bọn họ đã đến bờ vô cực thái lai, đáng để chúc mừng.

- Bí thư Đạu, tôi cũng muốn một điếu. Lỗ Kính Tu đã trầm mặc quá lâu, bây giờ đưa bàn tay to về phía Đậu Minh Đường, sau đó trầm giọng nói. Hắn biết mình muốn lấy thuốc của Đậu Minh Đường là quá rêu rao, thế nhưng bây giờ hắn cũng cần phải biểu hiện chính mình.

Vừa rồi Lỗ Kính Tu như một con chó bị đánh rơi xuống nước, bây giờ tất cả không còn giống như trước. Lỗ Kính Tu hắn không những không còn là chó rơi xuống nước, ngược lại còn là anh hùng, là người hiệp nghĩa can đảm, không thể bỏ qua công lao.

Vừa rồi chính Lỗ Kính Tu không còn cách nào khác, không thể không đứng lên nhận tội thay. Bây giờ gió mây biến đổi, sự việc đã định, nếu như hắn không đứng lên biểu hiện tư thế anh hùng, như vậy không phải những uất ức vừa nhận là không công sao?

Đậu Minh Đường biết rõ tâm tình của Lỗ Kính Tu vào lúc này, hắn cũng không cho rằng đối phương làm như vậy có gì là không đúng. Hắn nhanh chóng lấy một điếu ra ném cho Lỗ Kính Tu.

Lỗ Kính Tu hút thuốc rồi nhìn về phía Vương Tử Quân ngồi cách đó không xa, lúc này hắn thật sự cảm khái ánh mắt nhìn xa trông rộng của anh mình, lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Vương Tử Quân tuy xử lý chuyện này, thế nhưng một người có khả năng mạnh mẽ như vậy lại phải rời khỏi Nam Giang, điều này là một tiếc nuối lớn với Lỗ Kính Tu hắn.

Khi Lỗ Kính Tu nghĩ đến những điều này thì cửa phòng họp lại mở ra.

Chử Ngôn Huy ngồi trong một nhà hàng nhỏ bên đường, hắn thản nhiên tự đắc uống trà. Lúc này trong lòng hắn tràn đầy kiêu ngạo, người mà ai ai cũng kiêng kỵ ở Nam Giang bây giờ đã thất bại.

Tất cả đều được Chử Ngôn Huy hắn nắm trong lòng bàn tay, đối phó với người kia chỉ là dùng hai chiêu nhỏ mà thôi. Chiêu thứ nhất làm cho đối phương phải cút đi; chiêu thứ hai làm cho người ta phải xám xịt rời đi, thuận tiện còn diệt trừ tận gốc những gì mà đối phương đã gầy dựng ở Nam Giang. Đối đãi với một người như Vương Tử Quân thì phải nhổ cỏ tận gốc, phải phát huy ý nghĩa của câu nói này đến cực hạn.

Vương Tử Quân biết Chử Ngôn Huy hắn làm ra những thứ này thì cũng được gì? Với trí thông minh và tài trí của Vương Tử Quân thì biết điều này không là vấn đề. Chủ nhiệm nhìn nữ nhân viên đang pha trà cho mình, hắn khẽ cười nói: - Em gái, anh hỏi em một chút, trên đời này người hiểu em nhất là ai?

Cô gái có hơi đỏ mặt, nàng đưa mắt nhìn Chử Ngôn Huy rồi ngượng ngùng cúi đầu: - Điều này...Dù sao cũng không phải là anh.

Chử Ngôn Huy nhìn cô gái còn đang trong thời điểm phát dục mà không khỏi có chút động tâm, thế nhưng hắn biết rõ mình có thể thực hiện cuộc tình một đêm với cô gái này, thế nhưng nếu muốn cùng nhau chung sống thì căn bản là chuyện không thể.

Sau khi cắt đứt ý nghĩ của mình, Chử Ngôn Huy cười ha hả nói: - Ha ha, anh nói cho em biết, trên đời này người hiểu rõ về em nhất chính là kẻ thù của em.

Câu nói của Chử Ngôn Huy làm cho cô gái có chút ngạc nhiên, sau đó nàng lắc đầu chối bỏ: - Tiểu Lệ trong nhà hàng là bạn tri kỷ của em, nhưng cô ấy không phải là kẻ địch của em.

Cô gái căn bản vẫn còn chút tính trẻ con, Chử Ngôn Huy lắc đầu, hắn biết đây không phải là người mình có thể tâm sự, thế nên mở miệng dùng giọng qua loa nói: - Em vẫn còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu.

- Người ta không phải còn nhỏ, đã là người lớn rồi đấy nhé. Vì Chử Ngôn Huy là khách quen, hơn nữa giọng điệu ôn hòa nhã nhặn, thế cho nên cô gái cũng rất có hảo cảm với hắn.

Chử Ngôn Huy nhìn cô gái xinh đẹp giống như một đóa hoa đang hé nụ, tâm tình của hắn rất tốt. Cô gái kia càng lúc càng có hương vị của phụ nữ, thế là hắn nuốt nước bọt rồi cười nói: - Ừ, là một quả táo chín.

Những cô gái thông minh luôn hiểu cách nhìn mặt nói chuyện, khi nàng thấy Chử Ngôn Huy vui vẻ thì cũng gom góp hứng thú nói: - Chử tiên sinh, tôi thấy hôm nay ngài rất vui, không phải có việc vui gì đấy chứ?

- À, cũng coi như là có, có một người bạn sẽ phải cút đi, tất nhiên anh sẽ thấy vui sướng. Nếu như trước mặt người có quan hệ thân thiết với mình thì Chử Ngôn Huy tuyệt đối sẽ không nói những lời cởi mở thế này, nhưng bây giờ đối mặt với hắn là một thiếu nữ trong sáng không biết gì nhiều, hắn cảm thấy mình nên mở cõi lòng cho thoải mái.

Cô gái kia tất nhiên không hiểu được lời nói của Chử Ngôn Huy, sự việc này là quá khó hiểu.

Chử Ngôn Huy nhìn bộ dạng như tỉnh như mê của cô gái, hắn có chút đắc ý: - Anh là người đẩy người bạn kia cút đi.

- Em nghĩ mà xem, người ta biết anh ra tay, thế nhưng lại không làm gì được, có phải là tức chết hay không? Ha ha.

Cô gái sợ hãi an ủi: - Oan gia nên giải không nên kết, em cảm thấy mọi người nên giải tỏa khúc mắc thì hay hơn.

- Anh không cho người ta cơ hội xin lỗi sao? Cô gái có chút do dự rồi hỏi.
Bình Luận (0)
Comment