Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2186

Vương Tử Quân dùng hai tay cầm ly trà đưa cho kỹ sư Trương: - Ngài đã khổ cực rồi, mời ngài uống nước.

Kỹ sư trương nhìn vị lãnh đạo thứ ba trong tỉnh tỏ ra quá bình dị gần gũi với mình, thế là không khỏi cảm động: - Bí thư Vương, theo tôi thấy nguyên nhân sự cố còn phải tiến hành điều tra thêm một bước nữa mới tìm được. Nếu không tìm ra được nguyên nhân thì khó thể nào cho ra kết luận vì sao công trình sụp đổ.

Vương Tử Quân gật gật đầu, đây chính là một trong những nguyên nhân làm cho hắn khó thể nào cho ra quyết đoán. Hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi: - Bây giờ đã kiểm tra đến phương diện nào rồi?

- Bí thư Vương, đã kiểm tra chất liệu, tính an toàn và chỉ tiêu vật liệu, tất cả đều không đáng lo ngại. Kỹ sư Trương nói đến đây rồi có chút do dự: - Bí thư Vương, những nhà thầu này cũng làm khá tốt.

Kết quả như vậy làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất khó hiểu, hắn hỏi: - Kỹ sư Trương, các anh có nhìn qua bản thiết kế chưa?

- Bản thiết kế? Kỹ sư Trương chợt sững sờ, lúc này có một người trẻ tuổi ở phía sau mở miệng: - Bí thư Vương, phía thành phố Hân Lũng tổ chức đấu thầu quốc tế, bản thiết kế do công ty Frost Man nổi tiếng thế giới làm ra, căn bản không có vấn đề.

Vương Tử Quân mặc dù ít tiếp xúc với nhiều phương diện, thế nhưng khi hắn còn công tác ở tỉnh Sơn Nam đã từng tiếp xúc nhiều với công tác xây dựng thành phố, cũng biết công ty Frost Man, biết rõ địa vị của công ty này ở phương diện thiết kế.

Thậm chí một kỹ sư đi đến công tác ở công ty Frost Man được một hai năm sẽ có một lý lịch cực kỳ chói sáng, sau này giá trị sẽ tăng lên gấp đôi. Nhưng Vương Tử Quân cũng không cho rằng công ty nước ngoài không phạm sai lầm, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với kỹ sư Trương: - Chúng ta nên kiểm tra một chút, cẩn thận vẫn là trên hết.

Kỹ sư Trương vội vàng gật đầu nói: - Bí thư Vương, tôi sẽ sắp xếp người chứng thực điều này.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nói vài câu với kỹ sư Trương rồi đi.

- Bí thư Vương rõ ràng là một lãnh đạo bình dị gần gũi, chỉ là có chút khoa tay múa chân ở phương diện chuyên môn. Khi mọi người ở đây chuẩn bị rời đi thì một người trẻ tuổi không khỏi lên tiếng.

...

- Vương Tử Quân rốt cuộc muốn làm gì? Không phải Sử Quảng Hán của phòng văn hóa thể thao du lịch đã thừa nhận rồi sao? Thế nào còn chưa chịu đi? Trong một căn biệt thự ở khu nhà dành cho thường ủy thị ủy Hân Lũng, một người phụ nữ không khỏi dùng giọng căm tức hỏi.

Nếu so sánh với người phụ nữ đang hổn hển bực tức thì người đàn ông ngồi ở phía đối diện chỉ không ngừng hút thuốc mà thôi.

- Trần Binh Dương, anh nói cho tôi xem, anh nhìn bộ dạng của mình kìa, năm xưa tôi không biết bị thứ gì nhồi vào đầu mà coi trọng một cẩu vật vô tình vô nghĩa như anh. Người phụ nữ thấy người đàn ông kia trầm mặc không nói thế là nổi giận, nhanh chóng chửi ầm lên.

Trần Binh Dương ngẩng đầu nhìn người phụ nữ của mình, hắn dụi điếu thuốc vào gạt tàn: - Anh ta không đi thì tôi có biện pháp nào sao?

- Anh không có biện pháp nào à? Sao anh không nói với hắn ta, để cho hắn ta cút đi? Người phụ nữ thấy Trần Binh Dương hỏi ngược lại thì không khỏi trả lời một cách mỉa mai, bộ dạng càng thêm nôn nóng.

Trần Binh Dương vốn có chút lo lắng nhưng bị người phụ nữ này mở miệng trách móc thì không khỏi càng thêm bực bội. Tình cảnh này làm hắn muốn ly hôn với người phụ nữ sư tử Hà Đông này, có lẽ nếu mình làm được như vậy thì sẽ chặt đứt đi gánh nặng đang mang trên lưng vào lúc này.

Nhưng ý nghĩ như vậy nhanh chóng bị Trần Binh Dương vứt bỏ, quan trường Mật Đông căn bản là khá rắc rối, hắn ly hôn với một người vợ có hậu trường không phải là điều sáng suốt. Nhiều năm qua hắn đã chịu đựng được, cần gì phải tự tạo phiền toái cho mình vào lúc này?

Trần Binh Dương nghĩ đến đây rồi nở nụ cười giễu cợt, sau đó lạnh giọng nói: - Tôi làm cho anh ta cút đi sao? Cô nói thì dễ lắm, cô không nhìn xem anh ta là ai, tôi là cái thá gì với người ta?

- Chỉ dựa vào tôi mà có thể đuổi một vị phó bí thư tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ tỉnh rời khỏi Hân Lũng được sao? Tôi đã nói với cô rồi, không buôn bán không gian dối không gian manh không phải thương nhân, Triệu Kỳ Sinh chính là loại người không có lợi nhuận sẽ không thò tay vào, cô không nên dính vào đám người thương nhân kia, không cần quá chú trọng chút lợi ích mà bọn họ ném cho cô. Bây giờ thì sao? Tôi đã nói rồi mà cô cứ xem như gió thổi bên tai, bây giờ thì tốt, biết đâu tôi cũng bị cô hãm hại thảm thiết.

Trần Binh Dương nói đến Triệu Kỳ Sinh thì người phụ nữ bên kia giảm bớt nóng giận hơn một chút, nàng khẽ nói: - Lúc đó em cũng không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa hai bên lại là thân thích, đơn giản chỉ là đi dùng cơm một bữa, cũng không ngờ...

- Lưu Linh ơi là Lưu Linh, cô thật sự quá khờ hay là giả vờ hồ đồ? Tôi là chủ tịch thành phố Hân Lũng, anh ta sẽ coi trọng thân phận của cô mà mời đi ăn sao? Trần Binh Dương lạnh giọng làm cho gương mặt Lưu Linh bình tĩnh lại, vẻ mặt nàng có chút tái nhợt, nàng dùng giọng mất hết sức lực nói: - Nếu không thì em gọi điện thoại cho bố, để ông ấy giúp đỡ một chút.

- Thôi, đi bước nào tính bước đó, bây giờ nếu để cho bố ra mặt thì có vẻ biến hay thành dở, giống như chúng ta đang thật sự lo sợ vậy. Vẻ mặt của Trần Binh Dương rất ảm đạm, hắn lắc đầu từ chối lời đề nghị của vợ.

Hai người trầm mặc một lát không nói gì, lúc này chợt nghe Lưu Linh nói: - Em nghe nói Vương Tử Quân đến thành phố Hân Lũng mà không bắt được cá lớn sẽ không về có phải không?

Trần Binh Dương chợt cảm thấy rất uể oải: - Em không nên tin những lời đồn nhảm nhí kia.

Lưu Linh há hốc miệng, nàng nhìn gương mặt ngưng trọng của Trần Binh Dương, cuối cùng cũng nhịn được.

Trần Binh Dương hút tiếp một điếu thuốc mà trong đầu vang vọng câu nói của vợ. Vương Tử Quân đi đến tỉnh Mật Đông tuy nhanh chóng đứng vững gót chân nhưng căn bản chưa từng lập uy, bây giờ sự việc ở Hân Lũng còn chưa có kết luận chính thức, có phải giống như tin đồn hay không? Phải bắt lấy vài người nữa mới chịu bỏ đi sao?

Trong thành phố Hân Lũng này không có nhiều người được gọi là cá lớn, thế nhưng Trần Binh Dương hắn tuyệt đối là một trong số đó.

Với những gì Trần Binh Dương biết về quan viên trong nước, đó là thời gian của bọn họ cực kỳ quý giá, đám quan viên làm việc đều có mục đích xác thực của mình. Nhưng hắn cũng cảm thấy chính mình làm chủ tịch thành phố cũng không có nhiều thời gian rảnh, còn nhiều hạng mục công tác cần xem xét, thế thì Vương Tử Quân phải bận rộn hơn cảm mình, vì sao Vương Tử Quân đến bây giờ vẫn chưa cho ra kết luận và bỏ đi, rốt cuộc có ý gì?
Bình Luận (0)
Comment