Bí thư Trần thật sự không muốn làm như vậy, thế nhưng khi sự việc ép lên đầu, hắn không còn lựa chọn nào khác. Nếu Vương Tử Quân ném phần tư liệu trong tay ra, sau khi Tiếu Tử Đông bị ép xuống đài thì chính mình cũng xem như đi tong.
Người không vì mình trời tru đất diệt, nếu chạm đến lợi ích của bản thân mình, chính mình cẩn phải giữ lấy mình, còn chuyện chính nghĩa, thuần túy chỉ là những lời nói chó má mà thôi. Trần Lộ Dao nhìn gương mặt bình tĩnh như không của vương tử quân, hắn chợt sinh ra một cảm giác quái lạ, Dương Quân Tài đang vui vẻ đắc ý thật sự giống như một tên ngốc.
Nhưng bây giờ chính Trần Lộ Dao sẽ phải vung tay dội một gáo nước lạnh lên đầu một tên ngốc đang vui vẻ đắc ý kia, điều này đối với Trần Lộ Dao thì thật sự là quá khốn nạn, quá khó khăn.
Trần Lộ Dao suy nghĩ một lát, hắn thầm hít vào một hơi, ngẩng cao đầu, cảm thấy không còn lựa chọn nào khác. Hắn cũng không tỏ ra lưỡng lự, dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người, hắn lấy kính lão đeo lên.
Trần Lộ Dao thật ra đã thuộc làu tài liệu kết luận sự việc của Tiếu Tử Đông, hắn sở dĩ mang kính giống như bản năng muốn nắm bắt một thứ gì đó, hắn phải đeo vào một thứ gì đó bảo vệ mình, đồng thời cũng ép cho tâm tình đang kích động của mình trở nên bình tĩnh.
Dương Quân Tài nhìn bộ dạng đeo kính nghiêm trang của Trần Lộ Dao, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác tán thưởng. Khoảnh khắc này hắn thậm chí sinh ra suy đoán, tên trợ thủ đa mưu túc trí này có phải đã từng nghiên cứu tâm lý học, không ngờ vào thời điểm thế này còn có hành vi như thế, còn có thể biểu diễn như vậy. Rõ ràng hành vi của bí thư Trần là rất tốt, càng bộc lộ hình tượng chăm chỉ công tác, công tư rõ ràng, dùng nó để đả kích bộ dạng ngạo mạn của Vương Tử Quân là rất phù hợp.
Hành động của Trần Lộ Dao dù chỉ là rất nhỏ thế nhưng lại cho ra những hiệu quả khá lớn và không một tiếng động, thật sự không tệ. Dương Quân Tài thầm cảm thán một câu, hắn thoải mái dựa người lên ghế, bắt đầu thản nhiên thưởng trà. Lúc này cái ly sứ trong tay bí thư Dương tuy không còn đẹp đẽ quý phái giống như ly đằng long trước kia, thế nhưng chiếc ly màu đen lúc này cũng có hình rồng được chạm nổi, lại càng làm cho bí thư Dương thêm khí phách.
- Thưa bí thư Dương, chủ tịch Vương, các vị lãnh đạo huyện ủy, các vị lãnh đạo khối chính quyền, tôi được tiếp nhận sự kiện của đồng chí Tiếu Tử Đông, sau khi tiếp nhận phân công của huyện ủy thì tôi cũng không dám lười biếng. Sau hai ngày xâm nhập điều tra, tôi đã điều tra rõ sự việc, bây giờ xin báo cáo với hai vị lãnh đạo và các vị thường ủy.
Giọng điệu của Trần Lộ Dao khá trầm thấp và có lực, thật sự biểu hiện sự trầm ổn của một phó bí thư huyện ủy.
Lúc này trong phòng họp thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi, những cặp lỗ tai đều dỏng lên nghe ngóng, ai cũng muốn được nghe kết quả điều tra. Dù mọi người đều đã có nhận định về kết quả lần này, thế nhưng trường hợp này quá nghiêm túc, nghe chính miệng Trần Lộ Dao báo cáo kết quả thật sự có một lực hấp dẫn rất lớn.
- Sau khi trải qua điều tra, sự kiện Tông Hiểu Bội thế thân người khác đến công tác ở cục điện lực hoàn toàn là thật.
Trần Lộ Dao nói ra những lời này với giọng điệu khẽ khàng, thế nhưng nó lọt vào trong tai không ít người, lại làm cho lòng bọn họ khẽ run lên. Bọn họ biết rõ đây chỉ là một mở đầu, ngay sau đó sẽ là những đòn công kích như cuồng phong bão tố.
- Thực tế thì có người thao túng sự việc này, và người đó chính là cục trưởng cục điện lực Ngụy Sinh Tân. Năm trước vì muốn lấy lòng chủ tịch Tiếu Tử Đông, dưới tình huống chủ tịch Tiếu không biết gì, Ngụy Sinh Tân đã chủ động sắp xếp cho cháu gái của chủ tịch Tiếu là Tông Hiểu Bội đến công tác ở cục điện lực. Vì biên chế của cục điện lực đã được khối chính quyền khống chế, thế cho nên Ngụy Sinh Tân mới để Tông Hiểu Bội tiếp nhận vị trí của con gái anh Triệu. Nhưng kết luận cuối cùng chính là đồng chí chủ tịch Tiếu căn bản không biết rõ tình hình.
Tiếu Tử Đông không biết rõ tình hình, những lời này ra khỏi miệng của Trần Lộ Dao thì giống như ném một quả bom tấn vào hội nghị thường ủy, làm cho mọi người nghẹn họng trừng mắt. Tất cả mọi người, dù là đám nhân viên đang đứng trầm tư cũng phải kinh ngạc ngẩng đầu lên, bọn họ ném ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trần Lộ Dao.
Bọn họ thật sự không tin vào lỗ tai của mình, đây là có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là mình nghe lầm?
Nhưng đám cán bộ trở thành thường ủy huyện ủy đều đã trải qua không ít sóng gió, bọn họ nhanh chóng áp chế tâm tình, thế là trong lòng liên tục xuất hiện những ý nghĩ không đồng nhất.
Trần Lộ Dao không ngờ lại lên tiếng nói giúp cho Tiếu Tử Đông, trong đó có vấn đề gì? Có phải là Tiếu Tử Đông đã chuyển sang hàng ngũ của Dương Quân Tài, hay Trần Lộ Dao đã chuyển sang đứng bên phía Vương Tử Quân?
Đám thường ủy huyện ủy đang cố gắng áp chế những ý nghĩ điên cuồng của mình, trước tiên bọn họ đưa mắt nhìn sang Dương Quân Tài, nhưng khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt áp chế cơn giận tột cùng của bí thư Dương, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là kết quả này cũng nằm ngoài dự đoán của Dương Quân Tài.
Nếu bí thư Dương không biết rõ tình hình, như vậy chỉ có thể nói là Trần Lộ Dao đột ngột thay đổi phương hướng. Nghĩ đến tình huống Trần Lộ Dao đột nhiên thay đổi chỉ sau hai ngày tham gia điều tra về sự kiện của Tiếu Tử Đông, dù là Đỗ Tự Cường hay Tả Minh Phương cũng phải đưa mắt nhìn về phía vị chủ tịch Vương Tử Quân vẫn rất bình tĩnh, căn bản giống như tất cả sự việc xảy ra không liên quan đến mình.
Không ngờ đến tình huống như thế này mà chủ tịch Vương còn có thể vung tay áp chế, lật bàn vào đúng thời điểm, xem ra khó thể nào tưởng tượng được.
Giọng điệu của Trần Lộ Dao vẫn rất bình thường, vẫn tiếp tục vang vọng bên tai của các nhân viên tham gia hội nghị, điều này làm cho tất cả mọi người ý thức được tất cả là sự thật.
"Đồng chí Tiếu Tử Đông cũng không biết rõ tình hình về chuyện này!"
Kết luận này đã quá rõ ràng, ý nghĩa của nó chính là nó không liên quan đến Tiếu Tử Đông, không có vấn đề gì với vị thường ủy huyện ủy này, thế là lúc này trong phòng họp chỉ vang vọng giọng điệu của Trần Lộ Dao.
- Điều này không thể nào.
Giọng điệu tràn đầy kinh ngạc được phát ra từ miệng của Lưu Truyền Pháp, âm thanh này nhanh chóng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Từng ánh mắt hầu như nhìn về phía Lưu Truyền Pháp, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, lúc này hắn mới chợt phát hiện mình mở miệng nói lời xúc động, không phải đang bày tỏ tâm tình không cam lòng sao? Nhưng lời nói ra khỏi miệng thì khó thể nào thu vào, dù hắn ý thức được chính mình vừa thất thố, thế nhưng lúc này nước hắt ra cũng khó thể thu hồi.
Gương mặt Dương Quân Tài vốn rất đờ đẫn, lúc này càng trở nên khó coi, tuy một câu của Lưu Truyền Pháp đã thật sự nói toạc ra ý nghĩ của mình, thế nhưng lúc này nói thật lòng rõ ràng sẽ là cái đích cho sự phản bác của mọi người. Lúc này đầu óc hắn liên tục vận chuyển, cũng không thể nào nghĩ ra một phương án để kéo những lời của Lưu Truyền Pháp quay về.
- Chủ nhiệm Lưu, truyền thống tốt đẹp của đảng chúng ta chính là không điều tra thì không có quyền lên tiếng, bí thư Trần là người được tổ chức ủy thác điều tra, anh ấy có quyền nói ra kết quả sau điều tra, còn anh không thể võ đoán chối bỏ kết quả điều tra của bí thư Trần, như vậy là quá mức chủ quan.
Người đầu tiên lên tiếng cũng không phải là Đỗ Tự Cường giống như mọi người nghĩ, mà chính là bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương.
Tả Minh Phương là phó bí thư huyện ủy, hắn tất nhiên sẽ có quyền và có lực để lên tiếng. Hắn lên tiếng như vậy càng làm cho gương mặt Lưu Truyền Pháp đỏ bừng bừng, nhưng đáng tiếc là đỏ mặt cũng không làm gì được, dù sao thì có rất nhiều người đã chuẩn bị nã đạn pháo vào đúng thời điểm biến đổi quá lớn như thế này, sao bọn họ có thể bỏ qua cho mình?
Hàn Minh Khải nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng đã sớm có quyết định. Hơn nữa hắn và Lưu Truyền Pháp cũng có chút vấn đề, bọn họ đều là những vị thường ủy mới nhận chức, hơn nữa hắn là người sắp xếp trên Lưu Truyền Pháp, thế nhưng Lý Thịnh lại cố gắng áp chế hắn ở nhiều phương diện, điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Hàn Minh Khải khó chịu đã lâu, bây giờ có cơ hội tốt, nào có thể bỏ qua cho được? Không chờ Tả Minh Phương nói xong, hắn đã lên tiếng tiếp tục:
- Chứ không phải chủ nhiệm Lưu đã sớm có điều tra về sự việc này, nếu thật sự là như vậy thì chuyện này cũng không đơn giản.
Hàn Minh Khải nói đến đây thì cố ý cười ha hả, nhưng ý nghĩa lời nói thì đã quá rõ ràng, không ai không hiểu.
Lưu Truyền Pháp thật sự rất lo lắng, không ngờ còn có loại người lên tiếng như vậy. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Hàn Minh Khải, hận không thể đấm cho đối phương ngã xuống và giẫm lên mặt vài cái. Nhưng bây giờ hắn nói ra một câu và trở thành đối tượng cho người ta tấn công, căn bản cũng chỉ có thể có ý nghĩ độc ác mà khó thể áp dụng được.
- Chủ nhiệm Truyền Pháp, tôi cảm thấy anh nên giải thích vấn đề này cho rõ ràng, nếu như anh có nghi vấn với kết quả điều tra của tổ điều tra, như vậy mời anh đưa ra chứng cứ, nếu như không có chứng cứ, tôi cảm thấy anh nên thu lại lời nói của mình, cũng thu về những suy luận của mình.
Gần đây Đỗ Tự Cường có quan hệ rất tốt với Tiếu Tử Đông, lúc này lão nào có thể bỏ qua cơ hội đánh rắn dập đầu với Lưu Truyền Pháp? Hơn nữa trước nay lão cũng rất nổi giận với Lưu Truyền Pháp, bây giờ sẽ từng bước áp sát:
- Chủ tịch Tiếu là cán bộ được đảng bồi dưỡng nhiều năm, tôi cảm thấy với giác ngộ chính trị của anh ấy sẽ không làm ra những chuyện thế này, bây giờ tổ điều tra vừa cho ra một kết quả tốt với đồng chí chủ tịch Tiếu, thế nào, chủ nhiệm Lưu cảm thấy nghi ngờ kết quả này sao?
Trần Lộ Dao nhìn Lưu Truyền Pháp lúc này đã bị nhiều người tấn công không thể nào hoàn thủ, ánh mắt của hắn cũng không khỏi nhìn qua Dương Quân Tài và Vương Tử Quân. Tuy vẻ mặt Dương Quân Tài dần khôi phục lại bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rất rõ, Dương Quân Tài rõ ràng đang cực kỳ nén giận về kết quả điều tra của mình.
Nhưng Dương Quân Tài nén giận thì có thể làm thế nào hơn? Sau khi Đỗ Tự Cường lên tiếng thì kinh nghiệm công tác nhiều năm nói cho Trần Lộ Dao biết một vấn đề, đó là lúc này mình nên biểu hiện một chút, nếu không thì chẳng phải chính mình cũng chột dạ sao?
- Bộp.
Trần Lộ Dao cũng là nhân vật có thể nói có thể làm, lúc này tên đã lên dây, hắn không thể không bắn. Hắn vỗ mạnh tay xuống bàn, tất nhiên nhanh chóng thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
- Đồng chí Truyền Pháp, nếu anh có ý kiến với tổ điều tra thì cứ thẳng thắn nói ra cho rõ, tôi là một tổ trưởng, nhất định sẽ giải đáp từng vấn đề của anh, nếu như anh không có chứng cứ, như vậy mong anh có thái độ tôn trọng kết quả điều tra của tổ công tác chúng tôi.
Lưu Truyền Pháp lúc này thật sự khổ sở như chó xuống nước, cho dù trong lòng rất khó hiểu thế nhưng cũng không dám tiếp tục mở miệng. Bây giờ điều hắn cần làm chính là phải làm sao ném những đốm lửa đang bùng cháy trên người mình đi chỗ khác.
Dương Quân Tài nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lưu Truyền Pháp thì trong lòng bùng sóng và cảm thấy cực kỳ khổ sở, hắn biết rõ vừa rồi nhiều người phê phán Lưu Truyền Pháp, tất nhiên cũng không phải là nhằm vào Lưu Truyền Pháp, phần lớn là nhằm vào một vị bí thư huyện ủy như mình. Người nào không biết Lưu Truyền Pháp là thủ hạ của mình? Lúc này nhiều người mở miệng công kích Lưu Truyền Pháp, không phải đang tấn công mình sao?
Nếu nhìn vào tình hình trước mắt thì thái độ của mọi người đã quá rõ ràng, Dương Quân Tài biết rõ mình dù làm thế nào cũng khó thể nào chối bỏ kết quả điều tra này, đồng thời mình có mở miệng thì cũng không còn tác dụng gì lớn. Dù sao thì Trần Lộ Dao và Vương Tử Quân đã dám liên thủ với nhau cho ra kết quả điều tra như vậy, như thế thì đối phương đã hoàn toàn có chuẩn bị. Lúc này nếu hắn thông qua quyền uy của bí thư để chối bỏ kết quả điều tra của Trần Lộ Dao, sau đó tổ điều tra lại cho ra kết luận tương tự, chính mình sẽ biến thành cái bia cho mọi người tấn công.
Nhẫn, nếu không nhẫn nhịn chuyện nhỏ sẽ ảnh hưởng đến chuyện lớn, đừng nghĩ rằng kết quả này được hội nghị thường ủy huyện ủy thông qua thì sẽ coi như tất cả đã xong, vì trên huyện Lô Bắc còn có thành phố An Dịch, còn có Tề Chính Hồng. Chỉ cần Tề Chính Hồng tiếp tục vung tay lên tiếng, thành phố An Dịch tiếp tục xiết tay, như vậy sẽ càng thêm sắc bén, đến lúc đó còn chưa biết rõ nai chết về tay ai.
Dương Quân Tài nhanh chóng cho ra quyết định, thế là ánh mắt không khỏi nhìn lên người Vương Tử Quân, đối phương vẫn ung dung ngồi đó, từ đầu đến cuối không nói lời nào. Hắn thật sự nổi giận, đồng thời cũng cảm thấy bội phục. Người này nếu so sánh với mình thì còn trẻ hơn, hơn nữa cũng chỉ mới đến huyện Lô Bắc được một năm, thế nhưng đối phương chỉ mất một năm đã có thể thống nhất các thế lực, căn bản không cần mở miệng khi mình cố ý làm khó mà cũng có thể nắm đại cục trong tay, tất nhiên hắn sẽ sinh ra cảm giác thẹn vì không thể sánh bằng.
Nhưng dù mình không đấu với đối phương ở phương diện này thì thế nào? Mình có người bên trên giúp đỡ, vẫn có thể tiếp tục ván bài, đến lúc đó Dương Quân Tài này sẽ cho tất cả mọi người thấy, ai mới thật sự là chúa tể của huyện Lô Bắc này.
- Đồng chí Truyền Pháp, tôi không thể không lên tiếng phê bình anh, bình thường cần phải học tập cho tốt, tuyệt đối không nên cho ra những lời như thế này. Anh xem kìa, hôm nay cung vì một câu nói dùng từ sai lầm của anh mà mọi người sinh ra hiểu lầm.
Dương Quân Tài xem như đứng ra hạ bậc thang cho Lưu Truyền Pháp, cũng không chờ người khác lên tiếng, hắn đã nói tiếp:
- Các đồng chí, kết quả điều tra hôm nay thật sự làm cho tôi cảm thấy rất vui, những tảng đá lớn treo trong lòng tôi đã hầu như được thả xuống.
- Tôi luôn nghĩ rằng một đồng chí tốt như chủ tịch Tiếu Tử Đông thì sao có thể làm ra những chuyện như vậy được? Lúc bắt đầu tôi cũng không tin, bây giờ thì tốt, trắng thì trắng đen thì đen. Tuy điều tra lần này có mang đến áp lực cho đồng chí Tử Đông, thế nhưng lại trả lại sự trong sạch cho đồng chí của mình, điều này là rất tốt.
Dương Quân Tài nâng ly nước lên nhấp một ngụm rồi tiếp tục nói:
- Các vị, tuy kết quả chuyện này làm cho mọi người vui sướng, thế nhưng nó cũng gõ vang một hồi chuông cảnh báo với chúng ta, đó là sau này mọi người bận rộn công tác cũng nên ước thúc ngôn từ của người ở bên cạnh mình, để tranh những loại chuyện như thế này tiếp tục phát sinh.
Lưu Truyền Pháp nghe Dương Quân Tài lên tiếng mà trong lòng thở dài một hơi, biết rõ sau đó sẽ không còn người nào đứng ra công kích mình. Nhưng lúc này hắn cũng hiểu rất rõ, bí thư Dương cho ra kết luận như vậy thì trong lòng đang nén giận đến mức nào, đây chẳng khác nào chính mình ép đối phương phải ném ra một đống rác nhưng cuối cùng lại phải tự mình đứng ra dọn dẹp không công. Tuy vẻ mặt bí thư Dương vẫn khá bình tĩnh, thế nhưng hội nghị thường ủy lần này thật sự là một nổi đau trong lòng bí thư Dương.
- Người này thật sự khó đối phó như vậy sao?
Lưu Truyền Pháp nhìn Vương Tử Quân đang lẳng lặng dùng trà mà trong lòng chợt bùng lên cảm giác bàng hoàng.
Hội nghị thường ủy mà mọi người nghĩ rằng sẽ bùng lên những cơn cuồng phong sóng dữ đến tận tầng trời lại kết thúc chỉ sau hơn hai mươi phút, xem như kết thúc mỹ mãn vì kết luận của bí thư Dương. Khi đám nhân viên công tác của khối chính quyền và huyện ủy đang nhỏ to bàn luận với nhau về quá trình họp bên trong, hơn nữa có người cảm thấy nên thông báo cho nhà khách huyện ủy chuẩn bị thức ăn cho lãnh đạo, đúng lúc phòng họp mở cửa ra.
Các vị thường ủy đi ra theo thứ tự rõ ràng, đi đầu là bí thư Dương và chủ tịch Vương, cả hai đang trò chuyện với nhau, trên mặt hai người là nụ cười nhàn nhạt, căn bản không có chút dấu hiệu khắc khẩu.
Vẻ mặt các vị thường ủy khác lại rất nghiêm túc, căn bản làm cho đám nhân viên cán bộ bên ngoài không hiểu hội nghị đã xảy ra chuyện gì. Nhưng những thứ này căn bản không gạt được đám nhân viên công tác trong huyện ủy, khi văn bản được truyền ra, đã có không ít người biết được kết quả của hội nghị thường ủy.
Dưới tình huống như vậy mà chủ tịch Vương vẫn có thể thắng, dựa theo kết quả điều tra được công bố trong hội nghị thường ủy, chủ tịch Tiếu tối đa cũng chỉ bị phạt cảnh cáo mà thôi, kết quả như vậy thật sự cách biệt một trời một vực với suy đoán của mọi người, thật sự là hơn kém quá xa.
Trong phòng làm việc của Lý Cẩm Hồ, khi phó chủ tịch Lý nghe được nhân viên văn phòng khối chính quyền kiêm thư ký của mình đến báo cáo tin tức thì thật sự không tin vào hai lỗ tai của mình, lúc này không phải là hắn nghĩ đến tình huống tiếp theo sẽ thế nào, chẳng qua chợt nghĩ đến một câu trước đó của chủ tịch Vương với mình.
- Thì ra lúc đó chủ tịch Vương đã nắm chắc kết quả này.
Lý Cẩm Hồ khẽ cảm khái nói một câu, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, tâm tư đi theo chủ tịch Vương của hắn lại càng thêm kiên định.
Nếu so sánh với đám người thích ồn ào náo nhiệt trong khu huyện ủy, thực tế chú ý đến chuyện này nhất chính là những người có liên quan mật thiết đến sự kiện là Tông Hiểu Bội và Tiếu Tử Đông. Đặc biệt là Tông Hiểu Bội, nàng cảm thấy mình thật sự phải xin lỗi cậu mình ở phương diện này, cảm giác áy náy làm cho cả đêm qua nàng không thể ngủ ngon giấc.
Sáng sớm, Tông Hiểu Bội rửa mặt qua loa và đi đến phòng văn thư của huyện ủy, nơi đây có một cô bạn gái tốt của nàng, và nàng chỉ có thể ngồi đó chờ đợi kết quả mà thôi. Tuy nàng biết về nhà cậu chờ tin cũng không muộn, thế nhưng nàng vẫn tình nguyện ngồi ở chỗ này chờ đợi.
- Sao còn chưa có kết quả?
Tông Hiểu Bội cảm thấy rất sốt ruột, khi hội nghị bắt đầu được năm phút thì nàng không khỏi quay sang hỏi cô bạn của mình, nhưng câu trả lời chỉ là cái lắc đầu bất đắc dĩ mà thôi.
Tông Hiểu Bội cũng hiểu rất rõ, hội nghị lần này sẽ không thể nào chấm dứt trong thời gian ngắn, nhưng những lo lắng trong lòng lại làm cho nàng nghĩ ra một đáp án tạm thời.
- Hiểu Bội, hội nghị thường ủy đã kết thúc, các vị thường ủy đã thông qua ý kiến của tổ điều tra, nói chủ tịch Tiếu không có chuyện gì.
Khi Tông Hiểu Bội đang cực kỳ lo lắng thì cô bạn gái đã nở nụ cười và dùng giọng cực kỳ hưng phấn lên tiếng.
Tông Hiểu Bội vừa nghe thấy như vậy thì hưng phấn đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, thế nhưng nàng nhìn vào đồng hồ và cảm thấy khí lực toàn thân mất đi như bóng xì hơi.
- Tiểu Như, không cần chọc mình, hội nghị mới mở được chưa đến 30 phút, cậu cảm thấy một hội nghị thường ủy như vậy sẽ chấm dứt đơn giản thế sao?
Tông Hiểu Bội cũng không nổi giận với bạn mình, nhưng trong lời nói của nàng vẫn có chút oán trách.
Cô gái Tiểu Như lúc này lại nhảy đến bên cạnh Tông Hiểu Bội, nàng vung vẫy một phần bản ghi chép của hội nghị rồi nói:
- Cậu không tin sao? Không tin thì thôi, đây là bản ghi chép của hội nghị, tôi phải vội in ấn ra để đưa sang cho chủ nhiệm Tôn.
Tông Hiểu Bội nhìn gương mặt tràn đầy hưng phấn của Tiểu Như mà lưc này mới tin tất cả là sự thật, nàng cướp lấy phần tài liệu trong tay của cô bạn gái, sau khi đọc xong về kết quả điều tra của Tiếu Tử Đông, nàng không nhịn được phải chảy cả nước mắt.
Không có việc gì, cậu mình không sao rồi, những áp lực ép xuống ba ngày qua đã vô hình biến mất, những giọt nước mắt liên tục xuất hiện trên mặt Tông Hiểu Bội.
"Tông Hiểu Bội, lúc này cô phải vui sướng lên, phải kiên cường lên mới đúng chứ?"
Tông Hiểu Bội đưa tay lau nước mắt, nàng thầm lên dây cót tinh thần cho chính mình.
- Hiểu Bội, chủ tịch Tiếu bây giờ không có chuyện gì nữa rồi, nhưng cậu thì khá thảm, tôi nghe nói dù kết quả điều tra có là thế nào thì bạn cũng không thể nào giữ được cương vị công tác hiện tại.
Tiểu Như nhìn cô bạn gái thân thiết của mình mà dùng giọng lo lắng nói.
- Sợ gì chứ, Tông Hiểu Bội tôi dù không có phần công tác kia cũng không thể chết đói được.
Tông Hiểu Bội đã khôi phục lại tâm tư tùy tiện, nàng cười ha hả nói.
- Đúng vậy, tôi cũng hiểu Tông Hiểu Bội bạn sẽ không chết đói, nhưng hôm nay bạn phải mời mình dùng cơm, nếu không sẽ bị đói mà gục xuống đấy. Hiểu Bội, lát nữa chúng ta cùng ăn một bữa cơm ngon, xem như chúc mừng chủ tịch Tiếu.
Tiểu Như vừa nói vừa nhắm cặp mắt tràn đầy mơ ước lại:
- Chủ tịch Vương thật sự không hổ danh là người mà mình sùng bái nhất, ngay cả những chuyện thế này cũng có thể giải quyết ổn thỏa, cũng không uổng công mình tôn thờ anh ấy.
Nếu như trước kia thấy bộ dạng của cô bạn gái như thế thì Tông Hiểu Bội chắc chắn sẽ lên tiếng chê cười hai câu, thế nhưng bây giờ nghe cô bạn nhắc đến chủ tịch Vương, trong lòng nàng không khỏi xuất hiện hình ảnh một tên thanh niên đẹp trai trong phòng làm việc của chủ tịch Vương, trong lòng thầm nghĩ, sau này mình cũng nên mời hắn một bữa cơm để cảm ơn.
Nếu so sánh với ý nghĩ của hai cô thiếu nữ đơn thuần là Tiểu Như và Tông Hiểu Bội thì những kẻ có kinh nghiệm quan trường đang khâm phục sự cao tay của Vương Tử Quân, đồng thời cũng cho rằng sự kiện sẽ chẳng dễ dàng chấm dứt như vậy được.
Trong quá trình điều tra, chủ tịch Vương đã rõ ràng ném cho bí thư Dương một cục gạch, hơn nữa cục gạch này lại đập lên đầu của bí thư Dương ngay trong hội nghị thường ủy. Nếu bí thư Dương là người bình thường thì sẽ chỉ có thể nuốt răng và máu xuống bụng, nhưng bí thư Dương là người có quan hệ ở thành phố và cấp tỉnh, nào có thể dễ dàng nhận thua như vậy?
Kịch hay còn nằm ở phía sau, việc này nhất định sẽ có người xuất hiện kéo xe, chuyện hay còn ở phía sau, ai là người cười cuối cùng thì cũng khó nói. Nếu so sánh với trước kia thì bây giờ vẫn có không ít người xem trọng Vương Tử Quân nhưng bọn họ lại vẫn cảm thấy áp lực rất lớn vì một Tề Chính Hồng đứng bên cạnh bí thư Dương.
Dương Quân Tài ngồi trên ghế của mình với tâm tình rất phức tạp, hắn khẽ uống một ngụm trà mà thư ký vừa pha, hắn thật sự hạ quyết tâm nhưng sự kiện này rất xấu hổ, khốn nổi đã đến tình thế này cũng khó thể làm gì khác hơn.
- Alo, chú Trình à, cháu là Quân Tài.
Dương Quân Tài bấm số điện thoại của Trình Vạn Thọ, giọng điệu có vài phần thân thiết.
Trình Vạn Thọ thật sự cảm thấy kinh ngạc vì giọng điệu thân thiết của Dương Quân Tài, tuy vị trí của hắn cao hơn Dương Quân Tài rất nhiều, thế nhưng đối phương là nhân vật xuất sắc nhất ở thế hệ thứ ba của Dương gia, sau này nhất định sẽ có cơ hội tiến lên tận tầng trời. Lúc này hắn đã đặt vị trí của Dương Quân Tài lên ngang hàng với mình, không, phải là đặt Dương Quân Tài lên mặt mình, bây giờ Dương Quân Tài khách khí như vậy thì thật sự làm cho hắn sảng khoái, đồng thời cũng cố gắng tỏ ra khiêm tốn.
Dương Quân Tài sở dĩ gọi điện thoại cho Trình Vạn Thọ mà không phải là Tề Chính Hồng vì cũng có suy xét rõ ràng. Cấp bậc của Trình Vạn Thọ vẫn có lực ảnh hưởng rất tốt, bình thường thì những lời đề nghị của hắn sẽ không phải quá giới hạn, mà Trình Vạn Thọ cũng sẽ không phản đối, còn nếu nói ra với Tề Chính Hồng thì hắn thật sự không nắm chắc sẽ nhận được sự đồng ý.
Tề Chính Hồng là người có khí thế, dù cũng thích nghiêng về người phía mình thế nhưng càng về sau thì càng thích đánh giá sự việc một cách đường đường chính chính. Tề Chính Hồng sợ rằng sẽ không mở miệng giúp đỡ sự kiện này, bây giờ sự kiện lại đổ vỡ, tạm thời chưa nói đến chuyện Tề Chính Hồng có giúp hay không, dù là giúp thì chỉ sợ sự việc sẽ rơi vào tai đám người ở thủ đô, khi đó sẽ có nhiều vấn đề không tốt với lực ảnh hưởng của mình.
- Chú Trình, nước ở huyện Lô Bắc này thật sự quá sâu, cũng không ngờ lần này Trần Lộ Dao lại lên tiếng giúp đỡ cho Tiếu Tử Đông, điều này làm cho cháu rất bị động.
Giọng điệu của Dương Quân Tài rất bình thản, cũng không biểu hiện bất kỳ cảm giác tức giận nào, hơn nữa âm thanh lại giống như một vãn bối có việc đến kể khổ với trưởng bối vậy.
Trình Vạn Thọ là người trà trộn trong quan trường cả nửa đời người, sao hắn không hiểu ý nghĩa những lời mà Dương Quân Tài muốn nói? Hắn nghiêm túc suy đoán về ý nghĩ của Dương Quân Tài, đồng thời trong lòng cũng cảm thán vì Dương Quân Tài đã vấp phải cánh cửa sắt, đối phương còn có thể lật bàn ngay vào thời điểm này, xem ra Vương Tử Quân kia là người không đơn giản.
- Quân Tài, giả thì sẽ khó thể che giấu, tuy một số người có thể vận dụng quyền lực trong tay để quấy nhiễu chân tướng của sự việc, thế nhưng tôi cũng muốn nói một câu, đó là những tính toán của bọn họ sẽ luôn giấu đầu hở đuôi, vĩnh viễn khó thể nào thực hiện được. Cậu không cần phải sinh ra gánh nặng tâm lý, dù sao thì cậu đến huyện Lô Bắc chưa lâu, lúc này chưa nắm được đại cục cũng là bình thường. Nhưng chỉ cần cậu có tâm tư đấu tranh với đám người bất chính, thị ủy và chính quyền sẽ là hậu thuẫn kiên cường cho cậu, đám quỷ sứ kia có thể hoành hành trong lúc nhất thời, thế nhưng cuối cùng cũng sẽ bị đánh ngã mà thôi.
Trình Vạn Thọ dùng giọng trầm thấp và có lực nói, thật sự giống như trưởng bối ân cần dạy bảo vãn bối vậy. Nhưng Dương Quân Tài lại không nghĩ như vậy, hắn mở miệng nói lời cảm tạ với bí thư Trình, đồng thời cũng hẹn bí thư Trình dùng cơm.
Dương Quân Tài dùng giọng nóng hổi nói thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại, lúc này hắn cảm thấy Trình Vạn Thọ là người phải giải sầu cho mình, nhưng hắn cũng thấy đối phương không có bản lĩnh quá lớn, khốn nổi lời nói vừa rồi của đối phương lại gây ra ấn tượng rất sâu trong lòng hắn. Người kia đã làm mình cảm ứng được thái độ, nhưng lại không nói ra rõ ràng, lời lẽ cực kỳ chính đáng, đúng là nhân tài khó kiếm.
Xem ra mình thật sự dùng ánh mắt thấp kém để nhìn anh hùng thiên hạ, Dương Quân Tài chợt có ý nghĩ như vậy, trong lòng chợt sinh ra ý nghĩ muốn tăng cường liên lạc với bí thư Trình.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Trần Lộ Dao đi vào trong phòng làm việc của Dương Quân Tài với gương mặt tràn đầy nụ cười. Dương Quân Tài thật sự rất tức giận với người này, vì đối phương đã làm cho mình mất hết thể diện, nhưng nghĩ đến Trình Vạn Thọ thì hắn cũng phải cố gắng áp chế cơn tức trong lòng.
- Bí thư Dương, tôi đến để xin lỗi.
Trần Lộ Dao cũng không ngồi xuống, hắn đi đến bên cạnh Dương Quân Tài, bộ dạng thật sự tiếp nhận kiểm điểm.
Khi Trần Lộ Dao đi đến bên cạnh Dương Quân Tài thì cũng là lúc mà Tiếu Tử Đông đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn tự tay dâng trà cho Vương Tử Quân, lại trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Chủ tịch Vương, anh ra tay như vậy thật sự cũng không đáng.
Tiếu Tử Đông nói ra những lời như vậy thì nụ cười tràn đầy trên mặt của Vương Tử Quân cũng có chút thu lại, tuy lời nói của Tiếu Tử Đông không quá rõ ràng, thế nhưng Vương Tử Quân lại hiểu được ý nghĩ của hắn.
Nếu như chỉ nhìn vào sự kiện thế thân lần này thì dù thế nào cũng không thấy có chút phiền toái nào kéo đến người Vương Tử Quân, nhưng bây giờ chuyện này đã không phải chỉ liên quan đến Tiếu Tử Đông, nó còn liên quan đến các vị lãnh đạo huyện ủy Hồng Bắc, cũng liên quan trực tiếp đến Vương Tử Quân.
Nếu như tuyến trên không hài lòng với kết quả này, hoặc lãnh đạo trực tiếp bác bỏ kiết quả điều tra, như vậy sẽ không biết tiếp theo sẽ biến thành bộ dạng gì. Tuy Vương Tử Quân không lên tiếng ở hội nghị thường ủy, thế nhưng lãnh đạo thị ủy cũng không phải kẻ điếc, lỗ tai không phải chỉ là một bài trí.
Sự việc nếu liên quan càng lớn thì sẽ càng gây bất lợi cho địa vị chủ đạo của Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc, vì thế nên Tiếu Tử Đông mới nói như vậy.
Nhìn gương mặt chân thành của Tiếu Tử Đông, Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới trầm giọng nói:
- Tử Đông, anh nói xem, anh có sắp xếp gì với chuyện lần này không? Nguồn tại http://TruyenGG
Tiếu Tử Đông không biết vì sao Vương Tử Quân lại lên tiếng hỏi lại một câu đã từng hỏi như thế này, nhưng hắn nhìn gương mặt đầy nghiêm túc của Vương Tử Quân, hắn không tự chủ được phải nghiêm mặt nói:
- Chủ tịch Vương, tôi không có sắp xếp gì cả.
- Anh đã không sắp xếp, không tham gia vào sự kiện kia, thế thì anh sợ cái gì?
Vương Tử Quân đang ngồi chợt đứng lên nói:
- Con người của tôi tuy có nhiều khuyết điểm thế nhưng sẽ không vì chút lợi ích nhất thời, vì tự bảo vệ mình mà làm cho những người khác chịu uất ức.
Vương Tử Quân tuy không nói quá lớn thế nhưng lọt vào trong tai lại không khỏi làm cho Tiếu Tử Đông sinh ra cảm động khó hiểu, hắn nhìn vị chủ tịch huyện đang dần đi đến bên cạnh mình, hắn chợt sinh ra cảm giác gặp tri kỷ theo bản năng.
- Tôi không sợ điều tra, chỉ sợ tuyến trên phái người đến điều tra và nhìn anh bằng ánh mắt có thành kiến, khi đó...
Tiếu Tử Đông nói ra những gì mình đang lo lắng, hắn biết rõ phía bên kia nhất định sẽ không chịu thua.
- Người ta có thể phản ánh, chúng ta cũng có thể phản ánh.
Vương Tử Quân vỗ vỗ bả vai của Tiếu Tử Đông, sau đó hắn khẽ cười một tiếng nói.
- Tử Đông, anh không cần tự tạo ra áp lực cho mình, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, đợi đến khi thị ủy cho ra kết luận thì sợ rằng anh muốn nghỉ ngơi một chút cũng khó khăn. Nếu không có anh xử lý những chuyện trong khối chính quyền này, tôi cảm thấy tay chân thật sự cứ luống cuống cả lên.
Vương Tử Quân khẽ nói, giọng diệu giống như một dòng nước mát chảy qua lòng Tiếu Tử Đông, làm cho Tiếu Tử Đông chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Tiếu Tử Đông biết rõ đây là những lời an ủi của Vương Tử Quân dành cho mình, dựa vào bản lĩnh của chủ tịch Vương Tử Quân, khối chính quyền căn bản khó thể nào làm cho chủ tịch Vương phải luống cuống tay chân. Hắn biết đó là lời an ủi của lãnh đạo thế nhưng trong lòng vẫn rất thoải mái, hắn cảm thấy mình đi theo một vị lãnh đạo như thế này thì thật sự không uổng cuộc đời.
- Tôi phải nắm chặt thời gian để nghỉ ngơi, nếu không sau này chủ tịch không cho nghỉ, tôi dù công tác bận rộn đến muốn khóc cũng khó thể nói gì hơn được.
Tiếu Tử Đông đáp lời, tuy lời nói không đáng buồn cười, thế nhưng hai người vẫn nở nụ cười vui vẻ.
- Chủ tịch Tử Đông, cháu gái của anh đã không còn thích hợp để đi công tác ở cục điện lực.
Vương Tử Quân ném cho Tiếu Tử Đông một điếu thuốc, chính mình lại được Tiếu Tử Đông châm lửa mồi thuốc, hắn hít vào một hơi thuốc rồi khẽ nói.
Tiếu Tử Đông tất nhiên đã có suy xét về cháu gái của mình, hắn biết rõ Tông Hiểu Bội dù thế nào cũng khó thể tiếp tục công tác ở cục điện lực, dù công tác ở khối chính quyền huyện cũng khó khăn, vì có rất nhiều con mắt nhìn vào sự kiện này. Lúc này trước mặt bao người thì hắn cũng phải cố gắng làm sao tránh hiềm nghi. Hắn khẽ gật đầu, cũng không nói gì, hắn cũng cảm thấy có hơi phiền vì vấn đề sắp xếp cho cháu gái mình.
- Tôi có một người bạn mở công ty ở Việt Đông, rất cần có người giúp đỡ, nơi đó dù cách xa nơi đây, thế nhưng tôi thấy một người còn trẻ thì cần phải mở rộng lòng mình, phải đi ra ngoài lưu lạc một thời gian, như vậy mới tốt.
Vương Tử Quân khi nói đến tình huống Tông Hiểu Bội còn trẻ thì cũng không có chút cảm giác khác thường, vì dù sao độ tuổi thật sự của hắn lớn hơn Tông Hiểu Bội rất nhiều.
Vương Tử Quân không có ý nghĩ gì khác thường, Tiếu Tử Đông cũng không có ý nghĩ gì khác thường. Tiếu Tử Đông đã có thói quen coi Vương Tử Quân chính là một đồng sự cùng lứa, thật sự đã quên đi tuổi tác của vị chủ tịch huyện này, thật ra cũng chỉ là bạn cùng lứa với cháu gái của mình mà thôi.
- Khi trở về tôi sẽ trưng cầu ý kiến của nó, cám ơn chủ tịch Vương.
Tiếu Tử Đông càng thêm cảm kích vì những lời nói tính toán và sắp xếp đường lui của Vương Tử Quân cho cháu gái của mình.
Hai người lại nói thêm vài câu, sau đó Tiếu Tử Đông cáo từ bỏ đi. Sau khi tiễn chân Tiếu Tử Đông, Vương Tử Quân chậm rãi dựa lưng lên ghế, hắn cảm thấy toàn thân sinh ra cảm giác mỏi mệt.
Tuy Vương Tử Quân nói với Tiếu Tử Đông là không có việc gì, thế nhưng lúc này hắn biết mình đang đi một nước cờ nguy hiểm, nếu như đi tốt thì tất nhiên sẽ bình an vô sự, nếu như không may mắn thì sẽ tạo nên tổn thương không nhỏ.
Nếu ở trong tỉnh Chiết Giang thì Vương Tử Quân sẽ có rất nhiều tài nguyên để sử dụng, nhưng sau khi đi vào tỉnh Sơn Nam, hắn căn bản không còn nhiều chỗ dựa, chút tài nguyên của hắn ở đây nếu không phải là cực kỳ cần thiết thì sẽ không lấy ra sử dụng. Dù sao thì tình cảm càng dùng càng ít đi, nhiều khi chính mình phải dựa vào sự cố gắng của bản thân thì hơn.
Vương Tử Quân nghĩ đến những lời nói dịu dàng của Tần Hồng Cẩm vào tối hôm qua, nói mình cũng cần nên nghỉ ngơi, cũng nói nếu quá mệt mỏi với công tác chính trị thì quay sang tiếp nhận công ty Quân Thành, điều này làm hắn cảm thấy ấm áp. Tuy Tần Hồng Cẩm chỉ là một tình nhân mỗi tháng lén lút gặp hắn được hai ngày, thế nhưng trong lòng hắn cũng hiểu mình quan tâm đến người phụ nữ này như thế nào.
Nghĩ đến Tần Hồng Cẩm thì tâm tư của Vương Tử Quân lại chuyển đến người Mạc Tiểu Bắc, không biết cô gái cuồng công nghệ kia bây giờ đang làm gì, đã một tháng rồi chưa đến bên cạnh mình. Khoảnh khắc khi sinh ra chút ý nghĩ oán trách thì hắn chợt nghĩ đến một vấn đề, đó là đơn vị người ta dừng chân trên địa bàn của mình, mà chính mình hình như đã lâu rồi không đến tìm nàng.
Một vị hôn phu như vậy thì hình như có chút không hợp cách, Vương Tử Quân nghĩ đến Mạc Tiểu Bắc thì tâm tình tốt lên vài phần, đúng lúc đang suy nghĩ vẩn vơ thì điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên.
Lúc này trên bàn làm việc của Vương Tử Quân có hai bộ điện thoại, bây giờ là chiếc điện thoại màu đỏ với số liên lạc được giữ bí mật đang đổ chuông, hắn nhìn số điện thoại biểu hiện trên màn hình mà không khỏi nhấc điện thoại lên.
- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân...
Vương Tử Quân nói những lời này thì bên trong điện thoại vang lên một âm thanh cởi mở:
- Đồng chí Tiểu Vương, cậu đi vào thành phố An Dịch và công tác khá tốt đấy.
Tuy đã đoán được người gọi điện thoại là ai thế nhưng lúc này nghe được âm thanh thì Vương Tử Quân không khỏi cảm thấy nóng lòng, nhưng hắn dù gì cũng là người sống hai đời, hắn áp chế tâm tình của mình rồi cười nói:
- Cám ơn bí thư Trịnh đã quan tâm, tôi công tác ở thành phố An Dịch khá tốt, những ngày nay vẫn buốn đến báo cáo cho anh, thế nhưng mỗi lần liên lạc thì văn phòng đều nói anh đang quá bận, vì vậy cũng không dám tùy tiện quấy rầy.
Trịnh Đông Phương thật sự rất bận rộn, lão là một bí thư một thành phố cấp phó bộ, trong khoảng thời gian thành phố An Dịch được thăng cấp thì rất bận rộn, thật sự có quá nhiều mối quan hệ cần lão xử lý cho tốt. Sau khi huyện Lô Bắc và Vương Tử Quân xác nhập vào thành phố An Dịch, Vương Tử Quân đã nhiều lần gọi điện thoại cho Trịnh Đông Phương, thế nhưng đáng tiếc là lúc nào bí thư cũng bận rộn.
Trịnh Đông Phương rõ ràng cũng biết chuyện Vương Tử Quân gọi điện thoại đến cho mình, lão cười vài tiếng rồi mắng:
- Cậu lúc nào cũng nói tôi bận, thực tế thì cậu cũng không đủ thành kính, nếu như cậu thật sự muốn đến báo cáo công tác, như vậy cũng không phải không biết phòng làm việc của tôi ở đâu.
Lãnh đạo mở miệng thì cái gì chẳng đúng, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không muốn tranh luận với Trịnh Đông Phương ở phương diện này, hắn cười hì hì nói hai câu với lãnh đạo, sau đó di chuyển chủ đề.
Trịnh Đông Phương hỏi về tình huống gần đây của huyện Lô Bắc, sau đó bắt đầu thay đổi chủ đề:
- Tử Quân, nghe nói huyện Lô Bắc gần đây phát sinh khá nhiều vấn đề?
Trịnh Đông Phương lên tiếng, tất nhiên Vương Tử Quân biết bí thư có lẽ muốn hỏi về chuyện của Tiếu Tử Đông. Bây giờ tài liệu của huyện Lô Bắc đã được gửi lên thị ủy An Dịch, là lúc mà đám người Trình Vạn Thọ bắt đầu phát lực.
- Chỉ là một chuyện nhỏ, chẳng qua có vài người muốn lợi dụng chuyện nhỏ này để xé ra to mà thôi.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, hắn dùng giọng cẩn thận nói ra rất thoải mái. Hắn muốn cho Trịnh Đông Phương thấy thái độ của mình, đồng thời cũng để cho bí thư Trịnh biết mình đã nắm tất cả trong tay.
Trịnh Đông Phương ở bên kia trầm ngâm một lát, sau đó nói tiếp:
- Chủ tịch Tử Quân, con đê ngàn dặm sẽ bị phá hủy chỉ bằng một tổ kiến, có một số việc cậu nên chú ý một chút.
Trịnh Đông Phương nói đến đây thì âm thanh trở nên có chút nghiêm túc:
- Có lãnh đạo thị ủy tỏ ra không hài lòng với báo cáo điều tra của huyện Lô Bắc đưa lên, muốn cho phòng giám sát của thị ủy xuống tiếp nhận điều tra, cậu cảm thấy thế nào?
Tâm tư của Vương Tử Quân lúc này đã hoàn toàn rơi vào câu nói cuối cùng của Trịnh Đông Phương, hắn biết rõ đây là bí thư Trịnh Đông Phương đang hỏi mình có thủ đoạn ứng phó hay không.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Bí thư Trịnh cứ yên tâm, huyện Lô Bắc chúng tôi có lòng tin với kết quả điều tra của mình, cũng vui vẻ tiếp nhận bất kỳ kiểm tra gì của thị ủy.