Bí Thư Trùng Sinh

Chương 306

Vương Tử Quân trả lời làm cho Trịnh Đông Phương bên kia chợt rơi vào trầm mặc, nửa phút sau Trịnh Đông Phương mới tiếp tục lên tiếng:

- Như vậy thì quá tốt, Tử Quân, hai ngày nữa không có việc gì thì đến thành phố tìm tôi, chỗ này của tôi còn một chai rượu Xá Đắc, chúng ta cùng uống cho vui.

Trịnh Đông Phương nói đến hai chữ Xá Đắc thì giọng điệu đề cao hơn một chút, Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ ý nghĩa của hai chữ này, nó có nghĩa là cam lòng, hắn biết bí thư Trịnh đang ám chỉ mình, cam lòng và cam lòng, có bỏ mới có được.

Bỏ cái gì, được cái gì? Trịnh Đông Phương không nói rõ điều này, nhưng có rất nhiều chuyện lãnh đạo không cần nói ra khỏi miệng. Ý nghĩa lời nói của Trịnh Đông Phương đã biểu đạt quá rõ ràng, thân ở trong quan trường thì ít nhất cũng phải có lực cảm ngộ, anh phải làm sao lĩnh hội được ý nghĩ của lãnh đạo trong những lời nói hàm hồ, như vậy mới xem như là hợp cách.

Trong huyện Lô Bắc thì Trịnh Đông Phương xem Vương Tử Quân như một phần tử thuộc ô dù của mình, tuy quan hệ giữa hai người chưa tiến lên một bước thăng hoa, thế nhưng có rất nhiều lý niệm không mưu mà hợp, điều đó làm cho quan hệ giữa hai người liên tục ấm dần lên. Sự kiện lần này phát sinh, Vương Tử Quân tất nhiên phải suy xét đến thái độ của Trịnh Đông Phương, còn bây giờ thì mọi việc đã rõ ràng, thái độ của Trịnh Đông Phương cũng không có gì quá khó khăn.

Trịnh Đông Phương là một vị bí thư một thành phố cấp phó bộ, lúc này lão cũng không muốn là một cánh tay đối kháng với Tề Chính Hồng, vì thế mới cho ra một lời đề nghị "cam lòng" với Vương Tử Quân. Dù sao thì trong mắt của hắn, một Tiếu Tử Đông dù có cũng như không, còn chưa đến mức để cho lão phải đưa mắt nhìn, căn bản là một trời một vực khi so sánh với thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ tỉnh là Tề Chính Hồng.

Thái độ của Trịnh Đông Phương cũng nói rõ cho Vương Tử Quân biết thị ủy sẽ căn bản khó thể nào thông qua kết quả báo cáo của huyện Lô Bắc, nhưng Trịnh Đông Phương nói như vậy, đợi đến khi trong tỉnh phái tổ điều tra đến, chắc chắn sẽ làm bùng sóng trong huyện Lô Bắc.

Áp lực của Tiếu Tử Đông cũng chính là áp lực của Vương Tử Quân, hắn kẹp điếu thuốc trong tay, không phát hiện ra đã cháy gần tàn. Hắn nhìn ba chữ Tề Chính Hồng không biết đã viết lên tờ giấy bên dưới từ khi nào, một hào khí cuồn cuộn chợt bốc lên trong lòng hắn.

Từ xưa đường lên Hoa Sơn đã không dễ dàng, nếu không không thể nào xuống được nữa thì cũng chỉ có thể đi lên, dù hành động này có mạo hiểm thì ít nhất cũng mạnh hơn so với tình huống bị người ta xỏ mũi dẫn đi. Vương Tử Quân chợt có quyết định sau khoảnh khắc, hắn nhấc bút xóa ba chữ Tề Chính Hồng đi.

...

Thành phố Sơn Viên là tỉnh thành của tỉnh Sơn Nam, mức độ phồn hoa của Sơn Viên thật sự không kém thành phố Giang Thị, ánh mặt trời sáng sớm giống như đang mơn man đánh thức cả thành phố dậy sau giấc ngủ dài.

Vương Tử Quân đã đến trung tâm quyền lực của tỉnh Sơn Nam này vào tối qua, hắn đã suy nghĩ thật kỹ, sau đó mới chạy thẳng đến thành phố Sơn Viên. Hắn thấy chuyện này cần phải giải quyết cho rõ ràng, mở chuông cần tìm người buộc chuông, căn nguyên của vấn đề nằm ở trên người Tề Chính Hồng.

- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đến chỗ nào?

Tuy Vương Tử Quân đã sắp xếp cho Thái Thần Bân nghỉ ngơi trong nhà khách, thế nhưng mới sáng sớm thì Thái Thần Bân đã đi theo Vương Tử Quân đến ăn súp thịt dê thơm ngon thuần khiết trong một con hẻm nhỏ. Sau khi nhìn bộ dạng tản bộ không chút vội vàng của Vương Tử Quân, Thái Thần Bân không nhịn được phải hỏi.

- Đi đến chợ đồ cổ.

Vương Tử Quân vừa đi về phía trước vừa nói, chung quanh là không gian ồn ào rộn rã của phố thị buổi sáng sớm.

- Đi đến chợ đồ cổ? Đến làm gì?

Thái Thần Bân thật sự có chút khó hiểu, nhưng hắn có một điểm tốt chính là biết cũng làm mà không biết cũng phải làm, hắn trước nay luôn nghe theo lời phân phó của Vương Tử Quân giống như nhận được thánh chỉ vậy.

Thái Thần Bân nhìn Vương Tử Quân đang chậm rãi đi về phía trước, hưans chợt nghĩ đến một vấn đề. Đó là chủ tịch Vương căn bản không hỏi người đi đường, cứ như vậy mà đi về phía trước, giống như chủ tịch rất quen thuộc với đường đi lối lại ở thành phố Sơn Viên này.

Chẳng lẽ chủ tịch Vương chính là người biết trước được tất cả? Trong đầu liên tục quay cuồng ý nghĩ như vậy, Thái Thần Bân suy tư một lúc, sau đó vội vang chạy theo Vương Tử Quân.

Đi được một trăm mét thì một chợ đồ cổ tranh hoa thú cưng chợt xuấ thiện trước mắt hai người, các loại hoa cỏ được bày bán, đủ mọi loại chim chóc, nơi đây rất náo nhiệt, còn có một nhà đặt một thùng thủy tỉnh lớn, cá lớn nhỏ bên trong bơi lượn rất tự tại.

Thái Thần Bân nhìn chủ tịch Vương Tử Quân cò kè mặc cả với tên chủ quán mà không khỏi trợn mắt há mồm, chủ tịch Vương là người trời sinh làm chuyện lớn, bây giờ không ngờ lại ra đây mua bán trả giá giống hệt như người thường.

Chủ tịch Vương đến thành phố Sơn Viên có lẽ là vì chuyện của chủ tịch Tiếu, bây giờ chủ tịch lại đến chợ đồ cổ, không phải là đến mua quà cáp đấy chứ? Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Thái Thần Bân chợt cảm thấy tin tưởng vào phán đoán này của mình.

Thái Thần Bân thấy quà cáp lễ vật càng đắt thì sẽ càng tốt, nhưng khi thấy Vương Tử Quân cò kè mặc cả một lúc mới mua được một cặp vẹt bình thường, thế là hắn có chút nghi ngờ.

Cái này là quà cáp sao? Hai cặp vẹt giá cả chưa đến một trăm đồng, quà cáp như vậy thật sự khá khó coi. Nhưng những lời này Thái Thần Bân cũng chỉ có thể đặt trong lòng, hắn nhanh tay lẹ mắt tính tiền thay cho Vương Tử Quân, sau đó cũng cầm lấy hai con vẹt cho lãnh đạo.

- Nói chào buổi sáng đi.

Vương Tử Quân nhìn cặp vẹt trong tay của Thái Thần Bân, hắn khẽ nói. Nhưng đáng tiếc hai con vẹt này thuộc về loại cứng đầu khó khuất phục, vì bỏ ra khá ít tiền thế nên cũng không thèm nể mặt chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân thấy hai con vẹt không lên tiếng thì không những không tức giận mà còn tỏ ra vui vẻ hưng phấn, hắn nhìn sắc trời rồi quay sang nói với Thái Thần Bân:

- Thần Bân, chúng ta đến trại an dương của phân khu tỉnh Sơn Nam.

Thái Thần Bân đã khá quen thuộc bản đồ của thành phố Sơn Viên, nhưng hắn lần đầu tiên được nghe nhắc đến trại an dưỡng của phân khu Sơn Nam. Nhưng hắn cũng không có cơ hội để lên tiếng hỏi, Vương Tử Quân đã cất bước đi về phía đậu xe.

Cũng may là Vương Tử Quân biết đường, thế nên Thái Thần Bân cũng không cảm thấy xấu hổ. Dưới sự chỉ dẫn của Vương Tử Quân, xe bẻ cua vài lần, một khu vườn rậm rạp xanh mướt chợt xuất hiện trước mặt Thái Thần Bân.

Trại an dưỡng của phân khu tỉnh Sơn Nam tuy nhỏ nhưng cũng có hai viên cảnh sát quân sự đứng ngay cổng, Thái Thần Bân vừa chạy xe đến cổng đã bị hai vị cảnh sát chặn lại.

- Tôi đi tìm ông Trương ở nhà số ba.

Vương Tử Quân xuống xe rồi cười nói với đám cảnh sát quân sự.

Đám cảnh sát quân sự căn bản không thích chiếc xe cùi của Vương Tử Quân, người đến đây luôn là học giả uyên thâm, không ai là người không có lai lịch, nơi này há là chốn đám người bình thường có thể đến? Xe tượng trưng cho thân phận của khách, bình thường khách đến đây cấp bậc thấp nhất cũng là Audi, bây giờ lại là một chiếc Santana quá xấu, thế là hai viên cảnh sát cũng sinh ra cảm giác coi thường.

- Thật xin lỗi, xin hỏi anh có hẹn trước không? Nếu có hẹn trước thì chúng tôi mới có thể cho anh vào.

Viên cảnh sát quân sự quét mắt nhìn Vương Tử Quân, nói từng chữ từng chữ rồi dừng lại.

Vương Tử Quân gãi gãi đầu, dĩ vãng hắn theo chân người lớn trong nhà đến đây thì nào cần phải hẹn ước? Nhưng bây giờ người ta lại bắt phải có hẹn trước, hắn thật sự không thể xông vào làm liều được. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, hắn nhanh chóng lấy ra một quyển sổ điện thoại.

- Tút, tút, tút!

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị gọi điện thoại thì một chiếc xe Audi màu đen biển số quân đội bấm còi inh ỏi sau chiếc Santana của hắn, ngay khi tiếng còi xe vang lên, một tên thanh niên cao lớn mày rậm mắt to vóc dáng mạnh khỏe chợt hạ cửa sổ xe xuống nói:

- Này, chó khôn không chặn đường, mau nhường đường, tôi đang vội.

Thái Thần Bân cảm thấy rất bức bối, trong huyện Lô Bắc có ai dám dùng giọng điệu càn rỡ như vậy để nói với chủ tịch Vương? Nhưng đây là thành phố Sơn Viên, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu mà thôi. Dù sao thì những người xuất hiện nơi đây đều là loại cây lớn rễ sâu, không biết có bối cảnh hùng hậu thế nào.

Khi Thái Thần Bân chuẩn bị dịch xe ra chỗ khác, Vương Tử Quân đang lật qua lật lại quyển sổ điện thoại rất bất đắc dĩ chợt cười rồi nói:

- Trương Thiên Tâm, tiểu tử cậu vừa nói gì vậy?

Một câu nói này của vương tử quân tràn đầy tình cảm vui mừng, làm cho người nghe sinh ra cảm giác giống như gặp được bạn bè lâu năm. Lúc này Vương Tử Quân cũng rất kích động, hắn nhìn gương mặt trẻ tuổi vẫn còn đọng trong ký ức của mình, tâm tình không khỏi trở nên vui sướng.

Trương Thiên Tâm chính là người bạn thân có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân vào lúc còn nhỏ, khi đó hai ông cụ của hai nhà đều đang công tác ở tỉnh Sơn Nam, cả hai nhà đều ở trong khu nhà tỉnh ủy, thế nên cùng chơi đùa với nhau. Thời gian dần trôi, cũng không làm thay đổi tình cảm của hai người, đây chính là một trong số ít những người bạn vào kiếp trước của Vương Tử Quân.

Nhưng lúc này Trương Thiên Tâm lại đang đi trên một con đường khác, là con đường mới lưu hành vào thời bấy giờ, đó là: Kinh doanh. Dưới sự che chở của gia tộc, Trương Thiên Tâm lúc bắt đầu cũng xuôi chèo mát mái, nhưng sau khi bố về hưu thì càng ngày càng làm ăn tụt dốc. Sau khi phá sản trong một trường hợp đầu tư bất động sản thất bại, Trương Thiên Tâm chưa đến bốn mươi đã nhảy lầu tự vẫn ở thành phố Sơn Viên.

Trước khi tự tử thì Trương Thiên Tâm đã gửi thư cho Vương Tử Quân, trong thư cũng không nhắc đến chuyện làm ăn thất bại, chỉ nói đến những dĩ vãng xưa kia của cả hai, một lá thư của Trương Thiên Tâm thật sự làm cho Vương Tử Quân sinh ra đầy lòng thương cảm.

Bây giờ Vương Tử Quân lại được thấy người bạn cùng mình chơi đùa từ nhỏ, hắn không khỏi cảm thấy lòng mình nóng lên. Thời gian đã quay trở lại, điều này làm cho Vương Tử Quân vô cùng cảm khái, lúc này hai mắt của hắn cũng không khỏi có chút ẩm ướt.

Một tiếng gọi Trương Thiên Tâm vang lên ở phía bên này, người kia cũng vội vàng nhìn đến, khi ánh mắt rơi lên người của Vương Tử Quân thì hắn nhanh chóng xuống xe. Hắn đi nhanh đến bên cạnh Vương Tử Quân, vung tay giữ lấy tay của Vương Tử Quân rồi nói:

- Vương Tử Quân, tiểu tử cậu thế nào lại chạy đến tỉnh Sơn Nam này thăm tôi vậy? Ôi, ôi, hai người chúng ta chỉ hai năm chưa gặp nhau, sao cậu cứ xem như trăm năm chưa gặp lại vậy? Tôi nói cho cậu biết, tâm lý của tôi rất bình thường, cậu cũng đừng tỏ ra đồng tính luyến ái, tôi không chịu được đâu.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hô hào của Trương Thiên Tâm mà không nhịn được phải cười một tiếng, sau đó dùng nắm đấm khẽ đánh lên vai của Trương Thiên Tâm, sau đó mới cười nói:

- Tiểu tử cậu vẫn lắm mồm như vậy, xem ra tôi nên tố cáo với ông Trương, cho ông đánh cậu một trận no đòn.

Hai người nói chuyện với nhau, chút lạ lẫm vì ngăn cách về thời gian đã biến mất sạch sẽ, hai bên ôn chuyện rất chân tình, tình cảm ấm dần lên.

- Tử Quân, cậu đến thăm ông nội của tôi, tôi nghĩ rằng cậu nên chờ đến trưa thì hay hơn. Hai anh em ta đã lâu không gặp, cũng nên cho tôi một cơ hội tận tình địa chủ chứ? Tôi sẽ cho cậu được thưởng thức sự phong tình của các cô gái trong tỉnh Sơn Nam. Đúng rồi, tôi vừa phát hiện ra hai cô gái cực phẩm ở Phẩm Tiên Nhi, tôi sẽ cho cậu mở mang kiến thức, thế nào?

Trương Thiên Tâm tùy tiện vỗ vai Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa để trêu chọc Vương Tử Quân.

Trước kia Trương Thiên Tâm dụ dỗ Vương Tử Quân làm chuyện xấu cũng có bộ dạng thế này, bây giờ nhìn gương mặt và hình dáng của người bạn trong ký ức, Vương Tử Quân càng thêm vui vẻ. Nhưng may mà lý trí nhiều năm đã ép hắn không nói ra một lời là muốn đi ngay.

- Đi chơi thì không vội, chúng ta vào bái kiến ông cụ cái đã rồi nói sau.

Vương Tử Quân nghĩ đến chuyện mình cần làm, hắn trầm giọng nói với Trương Thiên Tâm.

- Tiểu tử cậu cũng đứng đắn như vậy sao? Vừa muốn làm gái vừa được lập bàn thờ sao? Tôi nói cho cậu biết, qua thôn phải qua vài cửa hàng, nếu như để cho người ta nẫng mất hai cô gái kia, cậu sẽ phải khóc vì tiếc hận.

Trương Thiên Tâm cười hi hi ha ha vỗ vai Vương Tử Quân rồi trêu đùa nói.

Hai người nói đùa vài câu rồi đi vào trong trại an dưỡng, lúc này có Trương Thiên Tâm dẫn dường, hai bên đi đứng rất nhanh chóng. Vương Tử Quân để Thái Thần Bân chờ ngoài cửa, chính mình trực tiếp leo lên xe của Trương Thiên Tâm.

Nếu so sánh với Thái Thần Bân thì Trương Thiên Tâm lái xe như máy bay, chiếc Audi phun ra một làn khói đen, sau đó phóng ào ào vào trong khu an dưỡng.

Vương Tử Quân trước kia chỉ từng ghé trại an dưỡng một lần, đó là một lần ông Trương phải mổ, hắn và Vương lão gia tử cùng đi đến, khi đó hắn còn đang học phổ thông. Tuy bây giờ cảnh vật đã đổi dơi, vài năm trôi qua nhưng hoàn cảnh của khu trại an dưỡng này vẫn không có nhiều biến đổi.

Xe của Trương Thiên Tâm dừng lại trước một căn nhà có sân rộng, khi xe dừng lại thì cửa được mở ra, một cô gái xinh đẹp thò đầu ra ngoài. Nhưng chỉ sau phút chốc thì cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh đẹp đã mím lại, ngay sau đó phát ra giọng điệu oán trách nghiêm nghị:

- Trương Thiên Tâm, em làm gì vậy? Đến đây mà chạy xe như thế sao? Chị nói cho em biết, nếu ông mà biết được thì đừng hòng được chạy xe nữa.

Trương Thiên Tâm mới vừa rồi còn lớn tiếng hô hào với Vương Tử Quân, nói rằng sẽ tùy tiện đưa Vương Tử Quân đi chơi, bây giờ bị cô gái kia khiển trách thì thật sự giống như chuột gặp mèo, lập tức ngậm miệng không nói gì. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của Vương Tử Quân, hắn chợt lớn tiếng nói:

- Nhị tỷ, em đây chính là vì chị, nếu như không phải để chị nhanh chóng được nhìn thấy chồng, em cũng không chạy nhanh như vậy, chị xem ai đến này.

Vương Tử Quân còn chưa kịp phản ứng đã bị một Trương Thiên Tâm không tim không phổi đẩy ra ngoài xe. Khi Vương Tử Quân nhìn thấy cô gái kia, hắn đã có được ký ức về nàng, nhưng chút ký ức ấm áp đó lại bị những lời nói rối loạn của Trương Thiên Tâm làm cho Vương Tử Quân càng thêm nóng mặt.

Trương Lộ Giai là chị của Trương Thiên Tâm, lớn hơn Vương Tử Quân năm tuổi. Khi Vương Tử Quân và Trương Thiên Tâm còn nhỏ, đại đa số thời gian cả hai đều chạy theo chơi đùa với người chị này. Khi đó Vương Tử Quân có bộ dạng khá đẹp trai, đáng yêu hơn Trương Thiên Tâm rất nhiều, thế cho nên Trương Lộ Giai thích ôm Vương Tử Quân dùng làm búp bê, còn Trương Thiên Tâm tất nhiên sẽ là đối tượng bị chị gái cho ra rìa.

Thời gian Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai xa cách nhau còn dài hơn cả so với Trương Thiên Tâm, lúc này Trương Lộ Giai đã đứng ra ngoài cửa, nàng mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh nhạt nhưng thân hình yểu điệu càng làm cho bộ quần áo bình thường thêm đẹp đẽ. Một cảm giác quyến rũ chợt bùng lên làm cho nàng giống như đã biến thành một trái đào chín, thật sự no đủ, toàn thân trong suốt, càng làm cho người ta yêu thương hơn so với những cô gái trẻ.

Vì khi còn bé Trương Lộ Giai rất thích ôm Vương Tử Quân chơi đùa, thế cho nên bị gia trưởng của hai nhà coi là con rể, tất nhiên đây chỉ là những lời trêu đùa mà thôi, vì tuổi tác giữa hai người bọn họ cách nhau quá lớn, gia trưởng của hai bên cũng thầm cảm thấy việc tác hợp là không thể.

Đối với Trương Lộ Giai, khi còn bé thì nàng thật sự có chút ý nghĩ với Vương Tử Quân, nhưng khi hắn mười tám tuổi thì giống như Trương Lộ Giai kết hôn. Lúc đó Vương Tử Quân cố gắng lảng tránh nói về những chuyện có liên quan đến Trương Lộ Giai.

Nhưng sau khi trọng sinh thì Vương Tử Quân cảm thấy những suy nghĩ của mình năm xưa là ngây thơ cỡ nào, hắn bây giờ đã hoàn toàn có thể thản nhiên đối mặt với tất cả, tất nhiên kể cả những vấn đề mơ hồ của quá khứ.

Khi Trương Lộ Giai nhìn thấy cậu thanh niên đẹp trai trước mặt thì cũng không khỏi ngẩn ngơ, dù là người đàn ông này còn cao hơn cả mình nhưng khóe miệng mang theo nụ cười lại làm cho nàng không sinh ra cảm giác thân thuộc nào. Năm xưa khi còn nhỏ thì mình luôn tay ôm lấy cậu bé này, bây giờ không ngờ hắn đã thành một người lớn như vậy.

Năm xưa đứa bé này từng tè cả lên người nàng, chỉ một miếng thịt nhỏ trên người nó lại làm cho quần áo bông của nàng ướt sũng. Bây giờ tất nhiên hắn đã khác hẳn, sẽ không còn là một con sâu lông như trước nữa...Trương Lộ Giai chợt cảm thấy mình có chút ngây người, sao lại nghĩ ra những thứ như vậy nhỉ? Thế là nàng không khỏi cúi đầu, nàng ý thức được Vương Tử Quân đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt của hắn sáng ngời như điện.

- Tử Quân, thật sự là cậu sao?

Trương Lộ Giai cười tươi nói, trong mắt chợt lé lên cảm giác quyến rũ khó thể che giấu.

Bàn tay của Trương Lộ Giai vẫn trắng nõn như năm xưa, nhưng bây giờ bị bàn tay nhỏ bé trắng nõn này giữ lấy, Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác khác thường. Bàn tay này mềm mại như bông, trắng nõn êm ái, hàng loạt từ ngữ miêu tả cảm giác xuất hiện trong lòng Vương Tử Quân, hắn không nhịn được thầm mắng chính mình cầm thú, mình hôm nay bị làm sao vậy? Vì sao vừa thấy Trương Lộ Giai thì sinh ra những ý nghĩ này? Text được lấy tại Truyện FULL

Vương Tử Quân cố gắng trấn định tâm thần, lúc này hắn mới dùng giọng nho nhã lễ độ chào chị Lộ Giai. Hắn vốn định rút tay về, thế nhưng bàn tay nhỏ của Trương Lộ Giai có vẻ giữ lấy hơi chặt, hắn muốn rút cũng khó thể nào ra được.

Bầu không khí vào mùa thu cũng không nóng, Trương Lộ Giai mặc quần áo ở nhà khá mỏng, khi hai người tiếp xúc thì Vương Tử Quân cảm thấy một mùi hương tuồn vào trong mũi. Hắn nhìn gương mặt vui vẻ của Trương Lộ Giai, hắn vội vàng cúi đầu, sợ mình lại có ý nghĩ gì đó không tốt với người chị này.

Nhưng chủ tịch Vương cúi đầu lại càng ép mình vào tình huống túng quẫn, hắn cao hơn Trương Lộ Giai một cái đầu, bây giờ vừa cúi đầu thì lại nhìn qua bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình của nàng, thấy trước ngực nàng trắng bóng một mảnh.

Tuy không nhìn rõ hoàn cảnh, thế nhưng hai đỉnh núi cao và trắng như tuyết lại như ẩn như hiện giữa quần áo, làm cho tinh thần của Vương Tử Quân thêm chấn động.

May mà Trương Lộ Giai không phát hiện ra sự khác thường của Vương Tử Quân, bàn tay trắng nõn của nàng khẽ kéo tay Vương Tử Quân, sau đó nàng đi về phía cửa.

"Sau này nên giảm bớt tình huống tiếp xúc với người chị này!"

Ý nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu của vương tử quân, hắn nhắm mắt đi theo Trương Lộ Giai vào trong nhà của ông Trương. Lúc này Trương Thiên Tâm lại không được ai quan tâm, hắn chỉ có thể xách lồng chim, thầm nói:

"Chị Trương Lộ Giai, đúng là không biết ai là em của chị nữa!"

Nếu so với Trương Thiên Tâm có thân hình cao lớn thì Trương lão gia tử lại khá gầy gò, nhưng giọng nói của ông Trương năm nay gần bảy mươi vẫn rất lớn và mạnh mẽ. Khi nhìn thấy Vương Tử Quân, ông cho Vương Tử Quân một đấm khá mạnh rồi nói:

- Thằng nhãi khỉ con này, nghe nói bây giờ đã sang tỉnh Sơn Nam, sao đến bây giờ mới đến thăm ông?

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vị trưởng bối mà khi mình còn nhỏ thường nói chuyện như sấm sét, hắn chỉ có thể nở nụ cười ngây ngô mà không biết nói gì hơn. Nhưng cũng may là Trương lão cũng không dây dưa ở vấn đề này, lão tiếp nhận hai con vẹt từ trong tay của Trương Thiên Tâm rồi nói:

- Không ngờ tiểu tử này vẫn còn nhớ sở thích của ông, coi như lần này tạm tha cho cậu.

- Ông nội, Tử Quân người ta chạy từ tỉnh Chiết Giang đến đây, ngài cũng không thể không mời người ta miếng nước chứ?

Trương Lộ Giai giống như không nhìn thấy vẻ túng quẫn của Vương Tử Quân, nàng là người đầu tiên lên tiếng giải vây cho hắn. Trương Thiên Tâm có một người chị trượng nghĩa, thế cho nên hắn chỉ trừng mắt với Vương Tử Quân, căn bản chỉ núp ở phía sau mà không nói lời nào cho mệt.

Trương lão treo lồng chim lên móc, sau đó lão cười hì hì nói;

- Cái gì mà chạy từ tỉnh Chiết Giang đến đây? Tôi nói cho cô cậu biết, Tử Quân bây giờ là người tỉnh Sơn Nam.

Trương lão gia tử vừa nói vừa nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi tiếp tục:

- Vài ngày trước ông nội của cậu đã gọi điện thoại cho tôi, nói cậu đã đến tỉnh Sơn Nam, tôi vẫn luôn chờ cậu đến, thế nhưng tiểu tử cậu lại để tôi chờ hơi lâu.

Trương Thiên Tâm vừa nghe nói Vương Tử Quân đã sớm là người tỉnh Sơn Nam, thế là cũng lên tiếng:

- Này, Tử Quân, tiểu tử cậu cũng không được, đến tỉnh Sơn Nam mà không báo cho tôi một tiếng, sợ anh đây không mời cậu được một bữa....À, một bữa cơm ngon sao?

Trương Thiên Tâm vốn muốn nói đến phương diện khác, thế nhưng lúc này ông nội và chị gái đều có mặt, hắn tạm thời đổi nội dung thành bữa cơm. Nhưng những lời như vậy vẫn bị Trương Lộ Giai trừng mắt nhìn, nàng là chị gái của Trương Thiên Tâm, tất nhiên nàng hiểu rõ em trai của mình, em trai muốn nói gì thì nàng cũng hiểu rất rõ.

Trương Thiên Tâm vội vàng thè lưỡi với Vương Tử Quân, sau đó vội vàng tránh né. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng bát quái của Trương Thiên Tâm mà trong lòng thầm sinh ra cảm giác ấm áp, hắn nhìn về phía ông Trưởng rồi cười ha hả nói:

- Huyện chúng cháu vừa chuyển sang nằm dưới sự quản lý của tỉnh Sơn Nam, những ngày nay đều bận rộn đến mức không phân biệt được nam bắc, nếu không phải có sự việc bắt buộc, sợ rằng đã sớm đến thăm ngài rồi.

Trương lão gia tử trừng hai mát, trong hai mắt chợt lóe lên những luồng sáng rực rỡ, nhưng luồng sáng này nhanh chóng xuất hiện và cũng nhanh chóng biến mất. Ngay sau khi luồng sáng biến mất, lão chỉ tay vào Vương Tử Quân rồi nói:

- Con khỉ con này, dám dùng những lời khách sáo để làm cho tôi đây vui vẻ, có gì thì cứ nói ra, tôi đây không có tâm tư đi đường vòng với cậu.

Trương Lộ Giai và Trương Thiên Tâm đều sững sờ, lão gia tử đã lâu rồi không nói những lời như vậy với kẻ khác. Dù là hai người trước nay lớn lên dưới uy nghiêm của Trương lão, bọn họ cũng thầm đổ mồ hôi thay cho Vương Tử Quân, cũng không dám nói chen vào lời nào.

Vương Tử Quân trầm ngâm trong nháy mắt, sau đó hắn trầm giọng nói:

- Ông Trương, cháu muốn ngài sắp xếp một chút, để cháu gặp mặt chủ tịch Tề.

Vẻ mặt đầy nụ cười của Trương lão gia tử chợt trầm xuống, hai con ngươi của lão giống như hai con dao nhỏ nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, điều này làm cho Vương Tử Quân sinh ra áp lực rất lớn, giống như có thứ gì đó đang áp chế lòng mình.

Dưới áp lực như vậy, Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác sợ hãi theo bản năng, nhưng ngay sau đó hắn đã mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trực tiếp đối diện với ánh mắt sáng ngời của ông cụ. Hắn biết rất rõ, áp lực của Trương lão gia tử cũng giống như áp lực đến từ ông nội mình, đều được tạo nên sau nhiều năm ở trên cương vị cao, khí thế này không phải là thứ có được sau một thời gian ngắn, cũng không phải sẽ nhanh chóng biến mất. Tuy lúc này bọn họ đã về hưu, thế nhưng uy quyền năm xưa nắm quyền một phương cũng giống như chưa từng biến mất.

Trương lão gia tử có quan uy, tất nhiên Tề Chính Hồng cũng có quan uy, nếu như mình gặp khó khăn ở cửa ải của Trương lão, như vậy sao có thể đi gặp Tề Chính Hồng? Sao có thể dám lên tiếng nói lời nghịch thiên cải mệnh?

Dù đối phương có quan uy như núi thì tâm tình của mình vẫn vững như sắt thép, ý nghĩ này quay cuồng trong đầu của Vương Tử Quân, ánh mắt hắn chợt đối diện với ánh mắt của Trương lão.

Bốn phía trở nên yên ắng, Trương Lộ Giai và Trương Thiên Tâm đều không tự chủ được cảm thấy trái tim mình đập lên bình bịch. Cả hai đều cảm nhận được uy nghiêm của ông cụ nhà mình, trong ấn tượng của bọn họ, dù bố mình là cán bộ cấp chính sảnh cũng phải nơm nớp lo sợ trước uy nghiêm của ông. Nhưng không ngờ bây giờ một người bạn cùng thế hệ với mình lại có thể đối diện với quan uy của ông.

Trương Thiên Tâm dù cảm thấy có chút nghi ngờ khó hiểu, thế nhưng hắn cũng không khỏi không tin một sự thật, chính là tâm trí của Vương Tử Quân mạnh hơn mình rất nhiều.

Nếu so sánh với sự khiếp sợ của Trương Thiên Tâm, Trương Lộ Giai lại có những suy nghĩ sâu sắc hơn, càng nhẵn nhụi hơn, trong mắt nàng thì cậu trai năm xưa luôn gọi mình bằng chị tuy vẫn đẹp trai tuấn tú thế nhưng bây giờ đứng đây lại sinh ra áp lực như núi.

Hắn là một ngọn núi đỉnh thiên lập địa, đứng yên bất động.

- Hảo tiểu tử, hèn gì còn trẻ như thế đã là một chủ tịch huyện, quả nhiên cũng có chút tâm tính. Ông đây cũng có vài câu muốn nói cho cháu biết, đó chính là có một vài việc nên lui một bước thì trời cao biển rộng, cứng quá thì dễ gãy.

Trương lão gia tử thu hồi ánh mắt, ngay sau đó đã cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

Trương Lộ Giai và trương thiên tâm nghe được những lời nói của Trương lão gia tử mà chợt cảm thấy giống như đứng trong sương mù, nhưng Vương Tử Quân lại hiểu ý của ông cụ. Xem ra Trương lão cũng chưa thật sự biến rõ hoàn toàn về tình hình ở huyện Lô Bắc, bây giờ ông cụ khuyên mình như vậy, chính là bày tỏ thái độ.

Lùi một bước trời cao biển rộng, nhưng lùi ra một bước thì sẽ bỏ qua đồng sự cùng chung chí hướng, biết đâu Trương lão gia tử nói ra những lời như vậy thì có lý lẽ của mình, nhưng Vương Tử Quân là một người trọng sinh, hắn không hy vọng cuộc sống của mình lại có thứ gì đó tiếc nuối.

- Xưa nay chỉ có một con đường tiến lên Hoa Sơn, ông, cháu cảm thấy chỉ cần đi đúng hướng, chỉ cần có thể kiên định ý kiến của mình, có thể đi thì tiếp tục đi, cháu cũng không muốn làm những chuyện bỏ lở giữa chừng.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn nói ra từng câu từng chữ với Trương lão gia tử.

Trương lão gia tử trầm mặc một lát, lão nhìn gương mặt trẻ tuổi kiên định của Vương Tử Quân, trong lòng liên tục xuất hiện nhiều ý nghĩ. Lão thầm cảm khái ông bạn già của mình có người kế tục, đồng thời cũng bị thuyết phục vì dũng khí của người này. Nhưng lão cảm thấy Vương Tử Quân căn bản là cố gắng vô ích, chỉ cần Tề Chính Hồng ở bên kia không chịu lên tiếng, như vậy dù huyện Lô Bắc có điều tra được kết quả thế nào thì cũng chỉ là người mù cầm đèn, tốn công vô ích mà thôi.

Trương lão gia tử cảm thấy lúc này nên hy sinh một Tiếu Tử Đông, mượn lực mà làm ra một chiến lược điều chỉnh mới. Khi Vương Tử Quân đến thì lão chuẩn bị nói ra ý nghĩ này của mình, nhưng bây giờ lão lại chợt thay đổi ý nghĩ.

Lúc cần thiết cũng phải để cho nó bị gõ đầu, vì tính tình của nó quá cứng rắn và mạnh mẽ, nếu bây giờ chịu đả kích sớm, biết đâu sẽ có ý nghĩa rất lớn? Dù sao thì nó vẫn còn trẻ. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, ánh mắt Trương lão gia tử rơi lên người đứa cháu của mình, thế là không khỏi sinh ra chút ghen ghét.

- Được, nếu cậu đã nghĩ kỹ như thế, tôi sẽ sắp xếp cho cậu.

Trương lão gia tử vung tay lên, vẻ mặt lại khôi phục nụ cười như thường.

Trương lão gia tử lại khôi phục như thường, bộ dạng vẫn hòa ái dễ gần, nhưng đối với một người vừa được cảm nhận uy nghiêm của ông cụ, hắn cảm thấy đó là một cây kiếm sắc giấu trong vỏ, không ra tay thì không sao, đã ra tay thì uy thế vô cùng.

- Tử Quân, vừa rồi ông nói đến chức vụ chủ tịch huyện, tiểu tử cậu bây giờ đã là phó chủ tịch huyện rồi sao? Cậu đúng là rất giỏi.

Trương Thiên Tâm thừa dịp Trương lão gia tử đi nhìn hai con vẹt, hắn đấm lên vai Vương Tử Quân rồi nói.

Lời nói của Trương Thiên Tâm thật sự cũng không sai, tuy đối với địa vị của gia đình hắn thì một chức vụ phó chủ tịch huyện căn bản chẳng là gì, thế nhưng hắn lại rất coi trọng tiềm lực phát triển của Vương Tử Quân. Người này còn trẻ mà đã là phó chủ tịch huyện, nếu phối hợp với một Vương gia có thế lực mạnh, như vậy Vương Tử Quân sẽ tiến lên như diều gặp gió thôi.

- Phó chủ tịch? Hừ, cậu cũng đừng mở miệng là nói bừa, nếu tính đúng thì cậu còn lớn hơn Tử Quân hai tuổi, nhưng bây giờ người ta là một chủ tịch huyện, còn cậu thì sao? Cả ngày chỉ biết chơi đùa rối loạn với đám bạn không ra gì, cái quái gì mà kinh doanh, sao không học tập theo Tử Quân?

Trương lão gia tử không biết xuất hiện sau lưng Trương Thiên Tâm từ khi nào, ông cũng không để lại cho đứa cháu của mình chút mặt mũi nào.

- Một vị chủ tịch huyện?

Trương Thiên Tâm biết tính cách của ông cụ nhà mình, luôn nói lời thật, không bao giờ sai lệch, chẳng lẽ Vương Tử Quân này đã là một vị chủ tịch huyện nắm quyền một phương rồi?

Trương Thiên Tâm nãy giờ luôn tỏ ra bội phục Vương Tử Quân, lúc này lại sinh ra cảm giác ngưỡng mộ. Một chủ tịch huyện cấp chính xứ, điều này cũng không phải là địa vị mà đám cán bộ cấp huyện ở những nơi khác có thể so sánh được.

Trương Lộ Giai dù không nói lời nào nhưng trong lòng thầm chấn động, rõ ràng vừa rồi nàng cũng nghe được lời nói của ông nội, cũng thầm nghĩ Vương Tử Quân chỉ là một phó chủ tịch huyện mà thôi.

- Chỉ là may mắn mà thôi, coi như chiếm được chút lợi ích.

Vương Tử Quân dùng giọng khiêm tốn nói với Trương lão gia tử.

- Chiếm được chút lợi ích? Hì hì, chút lợi ích này sao tôi không có được? Nhưng này tiểu tử, cậu mạnh còn có người mạnh hơn, cậu nên cẩn thận một chút thì hơn. Tôi vốn còn có chuyện cần nói với cậu, nhưng bây giờ tôi cũng không muốn xen vào chuyện của cậu, tôi nào dám chơi trò cao tay với ông lão kia ở thủ đô.

Trương lão gia tử tuy rộng lượng nhưng rõ ràng vẫn có chút bức bối vì Vương Tử Quân không chịu tiếp nhận ý kiến của mình, thế là lúc này cũng không quên đâm chọc Vương Tử Quân một cái.

Trương Thiên Tâm trầm ngâm một lát, sau đó hắn giật mình hỏi:

- Tử Quân, cậu không phải cùng công tác một chỗ với Dương Quân Tài đấy chứ?

- Tôi chính là người cùng nhập gánh công tác với Dương Quân Tài.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của Trương Thiên Tâm, hắn càng cảm thấy rất thân thiết.

Bốn người bàn luận thêm vài câu về Dương Quân Tài, sau đó cũng không tiếp tục lên tiếng nói về chuyện này, đổi thành những câu chuyện gia đình. Lúc này không biết Trương Lộ Giai đã thay một bộ váy liền thân từ khi nào, nàng càng biểu hiện vẻ quyến rũ, hai cẳng chân trắng nõn của nàng giống như hai đoạn măng non xinh đẹp lộ ra bên ngoài.

Tuy Vương Tử Quân thầm nói với mình không nên nhìn, thế nhưng vẫn không nhịn được quét mắt qua hai chân thon dài của Trương Lộ Giai vài lượt. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng là một người sống qua hai đời, căn bản cũng có thể áp chế được tâm tư rối loạn của mình.

Sau khi ăn một bữa cơm gia đình ở trong nhà của Trương lão gia tử, sau đó Vương Tử Quân bị đá ra ngoài. Nhưng trước khi bị đá ra khỏi cửa thì Trương lão gia tử nói cho hắn biết đã ước hẹn với Tề Chính Hồng, nói hắn buổi chiều đến phòng làm việc của Tề Chính Hồng.

Sau khi cám ơn Trương lão gia tử, Vương Tử Quân rời khỏi trại an dưỡng, Trương Thiên Tâm muốn đi cùng nhưng lại bị Trương lão gia tử biện lý do có việc để giữ lại, còn Trương Lộ Giai thì chỉ nói một tiếng tạm biệt, cũng không nói lời nào khác.

- Tiểu tử này còn cứng hơn cả ông nội của nó, không cụng đầu vào tường là không được.

Trương lão gia tử nhìn hình bóng Vương Tử Quân bỏ đi mà không khỏi dùng giọng cảm khái nói.

- Ông, Vương gia mong ngài quan tâm đến Vương Tử Quân, ngài cũng không thể để cậu ấy đụng đầu vào tường chứ?

Không chờ Trương Thiên Tâm mở miệng, Trương Lộ Giai đã vội vàng hỏi. Lúc này cặp mắt như làn thu thủy của nàng giống như còn mang theo vài phần cấp bách.

Trương lão gia tử dùng ánh mắt khác thường nhìn qua đứa cháu của mình, sau đó ông thu hồi ánh mắt nói:

- Cho thanh niên đụng đầu vào tường thì cũng là vì tốt cho hắn, nhưng này Thiên Tâm, Tử Quân là người làm đại sự, các người từ nhỏ đã chơi đùa với nhau, bây giờ cần giữ liên lạc nhiều hơn, sau này sẽ có nhiều chỗ tốt cho cháu.

Vương Tử Quân cũng không nghe được những lời cảm khái của Trương lão gia tử, hắn chờ đến hai giờ bốn mươi thì đến chờ ở bên ngoài phòng làm việc của Tề Chính Hồng.

Vương Tử Quân ngồi trên ghế trong phòng khách với biểu hiện cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng lại bùng sóng, hắn nghĩ đến tình huống gặp mặt Trương lão gia tử, trong lòng càng thầm suy đoán về những câu nói của Trương lão gia tử. Tất nhiên hắn hiểu ý nghĩa lời nói của Trương lão gia tử, mà hắn cũng cố gắng kiên trì ý nghĩ của mình.

Đây là một lần Vương Tử Quân mạo hiểm gặp mặt Tề Chính Hồng, nhưng hắn nhất định phải làm. Dù là lấy hạt dẻ ra khỏi lò lửa hay buông tay đánh cược một lần thì hắn nhất định phải làm tốt.

Cách vách phòng khách chính là phòng làm việc của Tề Chính Hồng, lúc này Tần Hồng Cẩm đang khẽ uống trà, nhưng hắn cũng không nghĩ đến Vương Tử Quân đang ngồi ở bên kia, hắn đang nghĩ về Trương lão gia tử là người đã lên tiếng hẹn ngày gặp mặt.

Sau khi xem xét lại một lượt thì trên mặt Tề Chính Hồng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, người thanh niên kia dù có chút thủ đoạn, thế nhưng lại quá ngây thơ ở phương diện đại cục, chẳng lẽ hắn cho rằng nhờ Trương lão gia tử đứng ra hẹn ước, như vậy chính mình sẽ nể mặt Trương lão gia tử sao?

- Chủ tịch Tề, đã đến đúng giờ.

Thư ký chú ý đi đến bên cạnh khẽ nói với Tề Chính Hồng.

Tề Chính Hồng khoát tay áo, hắn thản nhiên nói:

- Người đang nóng thì nên cho chút thời gian để nguội đi.

Tề Chính Hồng nói rồi tiếp tục xem xét văn kiện.

Khi Tề Chính Hồng xem xét văn kiện thì ánh mắt Vương Tử Quân cũng rơi lên chiếc đồng hồ trước mặt, hắn nghe một câu nói rằng chủ tịch Tề đang tạm thời nghe báo cáo của thư ký mà chỉ cười nhạt không tiếp lời, nhưng trong lòng lại có thêm vài phần coi thường Tề Chính Hồng.

Rõ ràng đối phương không quá phóng khoáng, những ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

Nửa giờ trôi qua, Vương Tử Quân mới được thư ký đưa vào trong phòng làm việc của Tề Chính Hồng. Sau khi Vương Tử Quân đi vào thì Tề Chính Hồng vẫn yên lặng xem xét văn kiện, giống như căn bản không biết Vương Tử Quân đi vào.

Vương Tử Quân cũng biết ý nghĩ của Tề Chính Hồng, hắn tự định giá lại những gì mình cần phải làm, lúc này hắn cũng không tỏ ra bối rối, hắn cung kính và nở nụ cười nhàn nhạt ngồi ở bên kia, căn bản không có chút biểu hiện gì khác thường.

Tề Chính Hồng dù đang xem xét văn kiện thế nhưng dư quang khóe mắt vẫn không quên quan sát Vương Tử Quân, khi nhìn thấy bộ dạng bất động của đối phương, thế là chính mình chậm rãi mất đi tính nhẫn nại. Chút thủ đoạn này của hắn thì người làm lãnh đạo thường dùng, hơn nữa bình thường có chút tác dụng nhưng bây giờ xem ra thủ đoạn của mình khó dùng tốt, ngược lại sẽ là cho người thanh niên kia nghĩ mình không phóng khoáng.

- Chủ tịch Vương đến rồi đấy à? Uống trà nhé?

Tề Chính Hồng khẽ đặt văn kiện xuống, trên mặt là nụ cười hòa ái, làm cho người ta nhìn qua và cảm thấy đó là một vị lãnh đạo dễ gần.

Vương Tử Quân vội vàng đứng lên nói:

- Cám ơn chủ tịch Tề, tôi vừa mới uống khá nhiều trà ở phòng khách, lúc này cũng không cần.

Tề Chính Hồng nhìn vẻ mặt trả lời bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn càng vứt bỏ tâm tư gây khó Vương Tử Quân ở những chuyện nhỏ nhặt, hắn nghĩ rằng mình nên dứt khoát và trực tiếp từ chối cho xong chuyện. Đối phương chỉ là một chủ tịch huyện nho nhỏ, căn bản không cần một vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh như hắn phải hao tâm tổn trí làm gì cho mệt.

- Tiểu Vương, cậu muốn báo cáo công tác thì nên đến tìm bí thư Trịnh hoặc chủ tịch Lý, sao lại chạy đến đây tìm tôi?

Tề Chính Hồng nở nụ cười với Vương Tử Quân rồi dùng giọng ôn hòa nói.

Tề Chính Hồng tuy khách khí nhưng ý nghĩa lại đã quá rõ ràng, đó là Vương Tử Quân cậu không có tư cách báo cáo với tôi, không có chuyện gì thì tranh thủ cút đi.

Vương Tử Quân hiểu ý của Tề Chính Hồng, hắn khẽ cười một tiếng nói:

- Nói ra thì lần này đến báo cáo với chủ tịch Tề là vượt cấp, nhưng chủ tịch Tề gần đây rất quan tâm đến dân sinh, chuyện này lại có liên quan đến anh, nếu không đến báo cáo trực tiếp với anh, tôi thật sự cảm thấy không tốt cho lắm.

"Không tốt cho lắm?"

Tề Chính Hồng thầm cười lạnh một tiếng, ngày hôm qua hắn đã biết được quyết định của hội nghị thường ủy huyện Lô Bắc, đồng thời cũng áp chế cảm giác tức giận với Vương Tử Quân. Tuy hắn không đồng ý với cách thức của Dương Quân Tài, thế nhưng dù thế nào hắn cũng phải trợ giúp Dương Quân Tài xong việc lần này.

- À, chỉ có vậy thôi sao?

Vẻ mặt Tề Chính Hồng vẫn không thay đổi, hắn khẽ nói.

- Chủ tịch Tề, sự việc đã qua điều tra, nguyên nhân là vì cục trưởng cục điện lực muốn nịnh hót với chủ tịch Tiếu nên phát sinh vấn đề, chủ tịch Tiếu thật sự không biết rõ sự kiện kia, nhưng huyện Lô Bắc chúng tôi cũng sẽ cho ra xử phạt cảnh cáo với anh ấy.

Vương Tử Quân cũng không giải thích nhiều, hắn bình tĩnh nói cho xong.

Tề Chính Hồng nhìn gương mặt cực kỳ bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng thầm cảm thấy người này thật sự không chỉ mạnh hơn Dương Quân Tài một bậc, nhưng càng là như vậy thì hắn càng có tâm tư chèn ép người trẻ tuổi này. Dù sao thì hắn là người mà Dương Độ Lục đã cất nhắc lên, không thể không suy nghĩ cho Dương Quân Tài.

- Chủ tịch Vương, cậu cảm thấy kết quả như vậy sẽ làm cho người bên dưới phục tùng sao?

Tề Chính Hồng tuy vẫn tươi cười nhưng giọng điệu đã trở nên lạnh lẽo hơn.
Bình Luận (0)
Comment