Bí Thư Trùng Sinh

Chương 307

Vương Tử Quân cảm nhận được áp lực lạnh buốt đến từ Tề Chính Hồng, tâm tình của hắn rất bình tĩnh, hai con ngươi nhìn về phía Tề Chính Hồng nói:

- Chủ tịch Tề, tam đệ của ngài từ một người nông dân không biết được vài chữ đã được đề bạt lên làm một vị cục trưởng, việc này cũng không thể phục chúng, chủ tịch Tiếu vì người thân bị người ta sắp xếp mà bị xử phạt, vậy có phục chúng không? Chẳng lẽ chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn?

Vẻ mặt Tề Chính Hồng chợt biến đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng ngẩng đầu nhìn Tề Chính Hồng, vẻ mặt bình tĩnh như nước.

Chuyện về tam đệ của Tề Chính Hồng chính là Vương Tử Quân được xem qua một bản tin vào kiếp trước, nhưng đó không phải là bản tin phản diện về Tề Chính Hồng, mà chính là một bài báo tán dương Tề Chính Hồng. Chủ tịch Tề thân là cán bộ lãnh đạo đã biết kiềm chế bản thân, dẫn đầu hàng ngũ trong quá trình sàng lọc cán bộ, đã cách chức người em không thích hợp với công tác hành chính lại được đề bạt lên vị trí cục trưởng của mình.

Dù chuyện này còn chưa xảy ra thế nhưng lại nhắc nhở Vương Tử Quân, hắn vào lúc chuẩn bị cho sự kiện của Tiếu Tử Đông thì đã thông qua công ty Quân Thành để về nguyên quán của Tề Chính Hồng để điều tra, chuyện tam đệ của Tề Chính Hồng được đề bạt làm cục trưởng cũng là tin tức mà Vương Tử Quân biết được vào thời gian sau này.

Vẻ mặt Tề Chính Hồng liên tục biến đổi, hắn thật sự còn chưa biết chuyện em trai của mình được đề bạt làm cục trưởng, nhưng lúc này Vương Tử Quân dám nói ra sự việc, như vậy đã chứng tỏ vấn đề, đó là không có lửa sao có khói, việc này xem ra tám phần là thật.

Một cảm giác không cam lòng chợt bùng lên trong lòng, theo sau cảm giác không cam lòng này còn có chút tức giận khó kiềm chế.

- Anh đang uy hiếp tôi sao?

Giọng điệu của Tề Chính Hồng đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

- Tất nhiên nó không phải là uy hiếp anh, thực tế anh cũng không biết rõ tình hình, cũng giống như chủ tịch Tiếu của chúng tôi, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Những chuyện này đều là vì người bên dưới vì nịnh hót mà lén lút ra tay, tôi chỉ lấy việc này để nói rõ bản chất của vấn đề mà thôi.

Vương Tử Quân nở nụ cười nhạt, hắn thật sự giống như một con cáo đang trộm gà.

Tề Chính Hồng nhiều năm qua phát triển rất đắc ý trong quan trường, bây giờ không ngờ lại bị tiểu tử này uy hiếp.

Tề Chính Hồng nhìn gương mặt không kiêng nể gì của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy cực kỳ tức giận, tàn thuốc sắp cháy đến tay nhưng hắn vẫn không nỡ ném đi. Hắn hận không thể thiêu đốt cả phòng làm việc của mình, thiêu hủy tên khốn đang ngồi trước mặt mình, nếu không thể nào dung túng thì hủy diệt cũng là một khoái cảm cực tốt.

Nhưng sau khi phẫn nộ thì Tề Chính Hồng đã nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn biết rõ dù mình vẫn có thể lợi dụng quyền lực trong tay để tiếp tục sự việc này, thế nhưng có một số việc lại dễ nói nhưng không dễ nghe, mọi người có ý nghĩ về quyết định thiên vị của hắn hay không thì khó xác định rõ ràng. Hắn là người cực kỳ am hiểu trò chơi chính trị, nếu không phải là những thứ có liên quan đến lợi ích của bản thân, như vậy cần gì phải làm cho hai bên lưỡng bại câu thương? Hắn nghĩ như vậy mà cảm thấy tâm tính yên ổn hơn.

- À, chủ tịch Tử Quân, cám ơn cậu đã báo cáo cho tôi biết, chuyện này tuy nhỏ nhưng lại là một hồi chuông cảnh báo cho tất cả cán bộ lãnh đạo chúng ta. Tôi hy vọng sau khi quay về thì các cán bộ lãnh đạo các cấp cần phải mở rộng hoạt động tự tra cứu về bản thân, không phải chỉ quản lý tốt tay chân của mình, còn phải quản lý miệng mũi và người ở bên cạnh, cố gắng không cho những tình huống như thế này có thể phát sinh.

Tề Chính Hồng lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có, hắn dùng giọng ôn hòa và có lực nói.

Vương Tử Quân nhìn Tề Chính Hồng, hắn dùng giọng kiên quyết và cung kính nói:

- Chủ tịch Tề, chúng tôi sẽ kiên quyết chứng thực chỉ thị của anh, sau khi trở về sẽ lập tức triển khai mở rộng công tác tự tra cứu bản thân, cần phải tiêu diệt những trạng thái nảy sinh của những sự kiện không tốt như thế này.

Hai người đối thoại đều dùng những từ ngữ rất chính nghĩa, thế nhưng khi nói hết những lời như vậy, hai người sẽ chẳng còn gì khác hơn để lên tiếng.

Không còn gì để nói thì tất nhiên phải rời đi, khi Vương Tử Quân chậm rãi bỏ đi thì cửa phòng làm việc của Tề Chính Hồng chậm rãi đóng lại.

Sự kiện phát sinh ở huyện Lô Bắc thật sự cũng không thể nào xem là chuyện nhỏ với thành phố An Dịch, dù sao nó cũng liên quan đến chỉ thị của một vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh và tương lai của một vị phó chủ tịch thường vụ huyện. Sau khi huyện Lô Bắc có tài liệu báo cáo kiểm tra thì cũng không tương đồng với ý kiến của thị ủy.

Nói tóm lại là cần phải tiếp tục phái người xuống điều tra, chủ tịch Lý đã tỏ thái độ rõ ràng, cần phải điều tra vụ này rõ ràng. Bí thư Trịnh dù không tỏ thái độ rõ ràng, thế nhưng cũng có chút khuynh hướng về phía chủ tịch Lý.

Vì muốn cẩn thận xem xét thái độ của lãnh đạo tỉnh với sự kiện này, thị ủy quyết định tổ chức hội nghị văn phòng bí thư để nghiên cứu, dù phần lớn mọi người đều đồng ý, thế nhưng đối với lãnh đạo thì có quyết định của tập thể sẽ là sự giúp đỡ rất lớn.

Trình Vạn Thọ là người thao túng cụ thể cho sự kiện này, vì thế trước khi hội nghị văn phòng bí thư được tổ chức, hắn cũng nhanh chóng đi về phía phòng họp. Phòng họp chỉ có hai gian lớn nhỏ, những thiết bị lắp đặt bên trong thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác rất trang nhã.

- Bí thư Trình, chuyện này có phải làm quá qua loa rồi không? Tôi cảm thấy chúng ta nên tin tưởng các đồng chí tuyến dưới.

Phó bí thư Liêu chủ quản tuyên truyền đụng mặt Trình Vạn Thọ trong phòng họp, thế là mỉm cười tủm tỉm hỏi Trình Vạn Thọ.

Trình Vạn Thọ cũng cười tươi với phó bí thư Liêu, nhưng trong lòng hắn đã xác định vị phó bí thư này là kẻ địch lớn nhất của mình. Hai người cũng không có thù hận gì, chỉ là hai người đều là phó bí thư, thế cho nên cũng không thể nào làm hòa hoãn mối quan hệ mâu thuẫn được.

- Bí thư Liêu, có một số việc không điều tra rõ ràng thì khó thể nào nói rõ được. Lần này huyện Lô Bắc rõ ràng xuất hiện tình huống quan lại bao che cho nhau, lúc đó khi công nhân viên của cục điện lực huyện Lô Bắc đứng ra tố cáo, tôi cảm tháy chủ tịch Tề rất tức giận, kết quả như vậy rõ ràng sẽ không thể phục chúng.

Trình Vạn Thọ khẽ gật đầu lên tiếng, nhưng thái độ của hắn là rất kiên quyết.

- Không điều tra thì không có quyền lên tiếng, chuyện này anh đã kiên trì như vậy thì tôi cũng chỉ có thể bỏ quyền mà thôi.

Phó bí thư Liêu dù có nghi vấn với vấn đề này thế nhưng cũng không muốn chính xác hóa mối tranh chấp với Trình Vạn Thọ. Dù sao đối với những người như bọn họ, dù trong lòng có nghĩ như thế nào, biểu hiện ra bên ngoài cũng phải là cực kỳ hòa hợp êm thấm.

Trình Vạn Thọ cười ha hả nói:

- Vậy thì cám ơn bí thư Liêu.

Trình Vạn Thọ tuy có biểu hiện cực kỳ mừng rỡ thế nhưng thực tế lại cực kỳ hy vọng phó bí thư Liêu có thể đề xuất ý kiến phản đối ở hội nghị văn phòng bí thư, như vậy thì hắn sẽ có thể thông qua những thứ mà mình đã chuẩn bị tốt để đả kích uy tín của phó bí thư Liêu.

Tuy đó chỉ là chút đả kích nho nhỏ, thế nhưng như vậy có thể áp chế bộ dạng bệ vệ cao ngạo của vị phó bí thư luôn theo sát bí thư Trịnh này xuống, đáng tiếc là đối phương cũng là cáo già, căn bản không phải thích là gì thì làm.

Trình Vạn Thọ cùng phó bí thư Liêu đi đến cửa phòng họp, hắn chợt phát hiện lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ mà thôi, vị phó bí thư chủ khảo kinh tế và phó bí thư nắm công tác kiểm tra kỷ luật còn chưa đến, thế thì đừng nói đến bí thư Trịnh và chủ tịch Lý.

- Bí thư Trình, có điện thoại.

Khi Trình Vạn Thọ đặt sổ xuống thì thư ký đi vào nói.

Trình Vạn Thọ đưa mắt nhìn thư ký của mình, dù hắn có chút mất vui nhưng vẫn đứng lên. Hắn biết rõ lần này thư ký đi vào thì chứng tỏ người gọi điện thoại đến phải là đại nhân vật với chuyện gì đó quan trọng, nếu không thì viên thư ký này dù có trừng mắt lên cũng không dám đến nơi này.

Đi đến cửa phòng họp, thư ký đưa một chiếc điện thoại di động vào trong tay của Trình Vạn Thọ, hắn khẽ nói:

- Là chủ tịch Tề.

Chủ tịch Tề cũng có lúc ngồi không yên sao? Không thể nào, trong đầu chợt có ý nghĩ như vậy, hắn cũng không chút nhàn rỗi, hắn nhanh chóng tiếp điện thoại và dùng giọng cung kính nói:

- Chào lãnh đạo, tôi là Vạn Thọ, chuyện này anh cứ yên tâm, chủ tịch Lý và bí thư Trịnh cũng đã bày tỏ thái độ, tôi cũng đã liên hệ với hai vị lãnh đạo, đã quyết định sẽ cho tổ công tác của phòng giám sát thị ủy xuống huyện Lô Bắc điều tra. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ chấp hành chỉ thị của anh, tuyệt đối cẩn thận tỉ mỉ, không có chút qua loa.

Giọng điệu trầm thấp của Tề Chính Hồng từ phía bên kia truyền đến, nhưng cũng không có gì nhiều, chỉ là bốn chữ:

- Dừng lại được rồi.

Sau đó Tề Chính Hồng nói một câu:

- Đã làm Vạn Thọ cậu vất vả.

Cuối cùng Tề Chính Hồng cũng không chờ Trình Vạn Thọ lên tiếng mà cúp điện thoại, cuộc điện thoại này khá ngắn, chỉ là hai câu ngắn ngủi, nhưng nó lại làm cho trong đầu của Trình Vạn Thọ xuất hiện một câu hỏi lớn.

- Đây là có chuyện gì?

Trình Vạn Thọ lẩm bẩm một câu, hắn rơi vào trong tình huống tiến thối lưỡng nan. Hắn muốn làm tốt công tác với Dương Quân Tài, nhưng Tề Chính Hồng đã tỏ thái độ, hai sự việc quá mâu thuẫn, thật sự làm cho hắn sinh ra cảm giác khó biết làm sao cho tốt.

Chủ tịch Tề không phải giúp đỡ chuyện này sao? Bây giờ sao lại như vậy? Dựa theo những gì Trình Vạn Thọ biết về Tề Chính Hồng, vị lãnh đạo này là người kiên định, nếu biết chuẩn sự việc thì rất ít khi thay đổi. Nhưng bây giờ lãnh đạo lại chợt đẩy ngã những quyết đoán của chính mình vào ngày hôm qua sao?

Chẳng lẽ có người nào tiến ra cản chân? Trình Vạn Thọ chợt sinh ra ý nghĩ như vậy, hắn cảm thấy đầu rất đau, nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ, hắn đã hao tổn nhiều tâm trí ở sự kiện này, bây giờ là lúc cất vó bắt cá, thế nhưng lại nhận được chỉ thị của chủ tịch Tề. Truyện được copy tại Truyện FULL

Tuy hắn rất muốn thành lập một mối quan hệ không chia rời với Dương Quân Tài, thế nhưng nếu so sánh giữa Tề Chính Hồng và Dương Quân Tài, tất nhiên Trình Vạn Thọ sẽ chọn lựa Tề Chính Hồng. Dù sao bây giờ Dương Quân Tài cũng chỉ là một tiểu bối, mà Tề Chính Hồng mới là thượng cấp của Trình Vạn Thọ, hơn nữa bây giờ hắn chứng thực ý kiến của Tề Chính Hồng, Dương Quân Tài ở bên kia cũng không thể làm gì hơn được.

- Quân Tài, lần này chú phải xin lỗi cháu thôi.

Trình Vạn Thọ thầm nói một câu, sau đó hắn nhanh chóng bước về phía phòng họp.

Khi đi vào phòng họp thì Trình Vạn Thọ phát hiện bí thư Trịnh Đông Phương và chủ tịch Lý Dật Phong đã ngồi chờ trên mặt ghế, hắn lập tức nói vài lời nhận lỗi, sau đó chú ý ngồi xuống vị trí của mình.

Trịnh Đông Phương cười gật đầu với Trình Vạn Thọ, sau đó lão lên tiếng với Lý Dật Phong:

- Chủ tịch Lý, sự việc ở huyện Lô Bắc cho ra ảnh hưởng không tốt, bọn họ đã có báo cáo lên trên, vì chúng ta còn phải báo lên tỉnh, thế cho nên mới tổ chức họp hôm nay.

Trịnh Đông Phương lên tiếng giống như những gì đã nói chuyện điện thoại với Vương Tử Quân, lão sẽ tuyệt đối không vì một chuyện nhỏ nhặt thế này mà đắc tội với một vị lãnh đạo thường ủy tỉnh ủy. Thế cục trước mắt cực kỳ quan trọng với Trịnh Đông Phương, bây giờ lão là cán bộ cấp phó bộ, thế nhưng lão vẫn chưa tiến vào trong danh sách thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, thái độ tốt nhất vào lúc này chính là bảo trì sự bình thản công chính, cố gắng bảo trì sự an phận của mình trước khi tiến vào trong hàng ngũ thường ủy tỉnh ủy.

Những lời vừa rồi đã cho thấy thái độ của Trịnh Đông Phương, đó chính là nếu các anh đại đa số thông qua yêu cầu tiếp tục điều tra, tôi sẽ cho ra quyết định điều tra.

Nếu như không tiếp nhận cuộc điện thoại của Tề Chính Hồng thì Trình Vạn Thọ sẽ nhất định cảm thấy rất vui sướng, thế nhưng lúc này hắn lại thấy đau đớn. Hắn là người luôn trông mong bí thư Trịnh sẽ tỏ thái độ phản đối, nếu như Trịnh Đông Phương phản đối thì hắn cũng không cần phí sức, dù sao bí thư Trịnh cũng là bí thư thị ủy, có thể nhất ngôn cửu đỉnh.

Trịnh Đông Phương đã mở miệng, Lý Dật Phong chuẩn bị lên tiếng. Lý Dật Phong trước đó đã thương lượng tốt với Trình Vạn Thọ, nhưng lúc này Trình Vạn Thọ nhìn vị chủ tịch đặt ly nước trà xuống, hắn thật sự cảm thấy nôn nóng.

Động tác này chính là thói quen của chủ tịch Lý, đó chính là chủ tịch muốn lên tiếng, nếu như hai vị lãnh đạo đều lên tiếng quyết định, như thế sự việc sẽ càng thêm phiền.

Một chuyện nhỏ nhặt mà mình không làm cho xong, như vậy chủ tịch Tề sẽ nhìn mình bằng ánh mắt thế nào? Thân trong quan trường cũng không sợ người ta có ý kiến với mình, chỉ sợ lãnh đạo không vừa lòng mà thôi. Trình Vạn Thọ nhanh chóng suy xét các vấn đề, biết rõ cơ hội ở ngay trước mắt, nếu như mình bây giờ không lên tiếng, chỉ sợ sẽ rơi vào thế bị động.

- Bí thư Trịnh, tôi xin nói hai câu.

Không đợi Lý Dật Phong mở miệng thì trình vạn thọ đã tiến lên một bước cướp lời, điều này làm cho chủ tịch Lý đã nhấp một ngụm trà nhuận họng phải ho khan một cái. Nhưng ho khan thì ho khan, Lý Dật Phong cũng không thể lên tiếng tước đoạt lại Trình Vạn Thọ, thế cho nên chỉ trừng mắt nhìn mà thôi.

Trình Vạn Thọ tất nhiên hiểu ánh mắt của chủ tịch Lý Dật Phong là thế nào, chủ tịch Lý muốn nói không phải chúng ta đã nói chuyện với nhau tốt rồi sao? Tôi ní thì có khác gì anh nói? Nhưng Trình Vạn Thọ lại thầm nghĩ nó khác nhau quá lớn, nếu như anh lên tiếng nói trước, sợ rằng sự việc khó thể vãn hồi.

Trình Vạn Thọ thầm xin lỗi chủ tịch Lý Dật Phong, sau đó hắn hắng giọng nói:

- Bí thư Trịnh, chủ tịch Lý, tôi cảm thấy sự kiện này chúng ta nên tin tưởng các đồng chí huyện Lô Bắc, không thể vì một chuyện nhỏ mà làm tổn thương tình cảm của các vị đồng chí huyện Lô Bắc. Gần đây huyện Lô Bắc chuyển sang nằm dưới sự quản lý của thành phố An Dịch, nếu như chúng ta cứ mãi nắm lấy không buông một chuyện nhỏ nhặt như thế này, chỉ sợ sẽ sinh ra những chuyện bất lợi đối với thế cục đoàn kết tốt đẹp trước mắt.

Trình Vạn Thọ nói ra những lời như vậy thật sự làm cho đám lãnh đạo ở trong phòng cảm thấy rất khó hiểu, hai ngày qua Trình Vạn Thọ chính là người liên tục lên tiếng phái tổ điều tra xuống huyện Lô Bắc, bây giờ sao lại mở miệng nói ngược lại như thế?

Những người đang ngồi trong phòng đều không nghĩ rằng Trình Vạn Thọ bị lừa đá vào đầu, nếu như nói bị lừa đá làm cho ngây ngốc thì không bằng nghĩ rằng có người đã cho ra chỉ thị, nếu không thì Trình Vạn Thọ sao có thể công nhiên mở miệng tự tát vào mặt mình ở hội nghị văn phòng bí thư như thế này?

Tề Chính Hồng, hầu như chỉ sau phút chốc thì cái tên này xuất hiện trong lòng các vị lãnh đạo nơi đây, chỉ có như vậy thì Trình Vạn Thọ mới bị ảnh hưởng và nói ngược như thế, nhất định đó là Tề Chính Hồng.

Trong đầu Trịnh Đông Phương xuất hiện gương mặt nghiêm túc của Tề Chính Hồng, trong lòng lại xuất hiện một gương mặt thanh niên cực kỳ kiên định. Người thanh niên tháo vát thông minh và gan dạ kia đã thông qua thủ đoạn gì để có thể bắt buộc Tề Chính Hồng phải nói lời dừng tay?

Hàng loạt ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Trịnh Đông Phương, sau đó gương mặt Vương Tử Quân càng thêm rõ ràng, lão chợt cảm thấy mình hình như đã sai khi không tỏ thái độ ủng hộ đối phương. Lúc này mình nên tu bổ quan hệ với Vương Tử Quân, điều này là rất cần thiết. Trong đầu có ý nghĩ như vậy, lão nhanh chóng gật đầu nói:

- À, bí thư Trình nói rất đúng, chúng ta cần quan tâm đến tình cảm của các đồng chí ở huyện Lô Bắc, nhưng chủ tịch Tề thì thế nào?

Trình Vạn Thọ hiểu ý nghĩ của Trịnh Đông Phương, hắn thầm mắng đối phương cáo già, đồng thời lại cười nói:

- Với kinh nghiệm cộng sự của tôi và chủ tịch Tề, sự thật thì chủ tịch Tề là một người khoan dung và tiết chế bản thân, anh ấy thường nói các đồng chí phạm vào sai lầm cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần không phạm vào tính nguyên tắc thì biết sai và sửa sẽ vẫn là đồng chí tốt. Vị chủ tịch Tiếu của huyện Lô Bắc chỉ là quản lý không nghiêm mà thôi, chúng ta chỉ cần phê bình cảnh cáo là xong, chủ tịch Tề nhất định sẽ đồng ý.

Các vị phó bí thư sẽ không muốn làm những chuyện đắc tội với người ta, nhưng lúc này đám phó bí thư đang phụ họa theo bí thư Trịnh lại thầm nghĩ đến một cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ, người này có thể vung tay hóa giải sự kiện khó xử kia biến thành vô hình, đó chính là chủ tịch huyện Lô Bắc, rõ ràng không phải là đèn cạn dầu.

- Bí thư Trình, anh sao lại như vậy?

Khi Lý Dật Phong đi ra khỏi phòng họp thì khẽ nói một câu với Trình Vạn Thọ, điều này làm cho Trình Vạn Thọ càng cảm thấy ngột ngạt. Hắn biết rõ sự việc này sau này dù có truyền lưu như thế nào, chỉ sợ sẽ không quá tốt với uy tín của mình.

Không tốt thì không tốt, dù sao thì ông cũng không quan tâm. Trình Vạn Thọ tự an ủi chính mình, sau đó cất bước về phía phòng làm việc của mình.

Khi nhóm người Trình Vạn Thọ rời khỏi phòng họp, trong phòng làm việc của trưởng phòng Cát Trường Lễ có hai vị khách, bọn họ đang trò chuyện rất nhiệt liệt. Hai vị khách này đều là người đến từ huyện Lô Bắc, chính là Dương Quân Tài và Lưu Truyền Pháp.

Nếu nói bọn họ đến đây để chờ đợi tin tức thì thật sự có chút bất công, dù sao thì Trình Vạn Thọ đã vài lần liên hệ điện thoại với Dương Quân Tài, nói rằng đã nắm chắc mười phần về chuyện cử tổ điều tra xuống huyện Lô Bắc. Lần này Dương Quân Tài tự mình chạy đến, chẳng qua chỉ là muốn thông qua Trình Vạn Thọ để được gặp người của tổ điều tra một lần.

- Quan trường, cậu tuy đến huyện Lô Bắc chưa lâu nhưng lại nhanh chóng tiến vào đúng vị trí, trên cơ bản đã mở ra cục diện công tác. Cậu còn trẻ mà đơn thương độc mã tiến vào huyện Lô Bắc, hơn nữa lại khai sáng ra một cục diện tốt, thật sự không dễ dàng gì.

Cát Trường Lễ vừa uống trà vừa mỉm cười nói lời tán dương với Dương Quân Tài.

Cát Trường Lễ nói phần lớn là những lời nể mặt, thật sự hắn biết rõ tình huống của Dương Quân Tài ở huyện Lô Bắc, nếu nói tự mình mở ra cục diện thì rõ ràng là có chút miễn cưỡng, nhưng trong trí nhớ của Cát Trường Lễ, có vị bí thư huyện ủy nào không mở ra cục diện khi tiến vào đúng vị trí công tác?

Dương Quân Tài cũng chỉ có thể khiêm tốn với những lời tán thưởng của Cát Trường Lễ, nhưng hắn thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ thông qua đợt kiểm tra lần thứ hai ở huyện Lô Bắc để xác lập vị trí nói một không hai của mình, loại trừ những lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân.

- Trưởng phòng Cát, anh xem lần này ai sẽ được thị ủy phái đi dẫn đầu tổ điều tra?

Sau khi nói vài câu vui đùa thì Dương Quân Tài nhanh chóng thỉnh giáo trưởng phòng Cát Trường Lễ.

Nếu là người khác hỏi thì Cát Trường Lễ nhất định sẽ tìm cách từ chối, vì đối với một cán bộ làm công tác tổ chức, dù chỉ là việc nhỏ cũng cần phải giữ bí mật, chỉ có thể cười ha hả cho qua, vì tính chất công tác quyết định tất cả. Nhưng Dương Quân Tài mở miệng muốn hỏi, Cát Trường Lễ lại không dám từ chối. Dù hắn không tham gia hội nghị văn phòng bí thư, nhưng hắn là trưởng phòng tổ chức, đám cán bộ trong thành phố đều nằm trong túi của hắn, tất nhiên sẽ biết rõ phái người nào đi.

- Có lẽ là Tiểu Nhâm của phòng giám sát.

Cát Trường Lễ trầm ngâm một lát rồi nói ra một cái tên, là đồng chí Tiểu Nhâm, người này không nhỏ tuổi, hơn bốn mươi tuổi là chủ nhiệm phòng giám sát, cũng chính là cán bộ cấp huyện.

Dương Quân Tài cũng không biết người này nhưng Lưu Truyền Pháp thì đã từng có quan hệ, hắn biết rõ Tiểu Nhâm này có quan hệ không tầm thường với trưởng phòng Cát, thế là chen lời nói:

- Trưởng phòng Cát, người nào không biết chủ nhiệm Nhâm chính là hạ cấp của anh được đề bạt lên, hôm nay chúng tôi đến chỗ anh, chính là thăm miếu trước khi gặp mặt thầy.

Tuy mỗi ngày đều nghe được những tiếng nịnh hót vang lên bên tai, nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt bức thiết của Dương Quân Tài, bộ dạng giống như đang chờ được dạy bảo, điều này làm cho Cát Trường Lễ cảm thấy có chút sảng khoái. Nhưng lúc này hắn lại nghĩ đến huyện Lô Bắc, trong lòng thầm nghĩ, huyện Lô Bắc rốt cuộc có ẩn giấu một đại thần như thế nào, sao lại có thể làm cho một kể kiêu ngạo hống hách như Dương Quân Tài phải cúi đầu như thế?

- Giữa trưa gọi Tiểu Nhâm đến, để cậu ấy uống vài ly với Quân Tài. Người này không có gì đáng nói, thế nhưng tửu lượng lại khá tốt.

Cát Trường Lễ nói làm cho bầu không khí càng thêm ôn hòa, khi hắn còn đang cùng mọi người thương lượng xem hôm nay sẽ mời bí thư Trình Vạn Thọ đi dùng cơm ở đâu, đúng lúc thư ký của hắn đi vào trong phòng.

- Trưởng phòng Cát, bí thư Dương, hội nghị văn phòng bí thư đã xong.

Thư ký dùng giọng cực kỳ chú ý nói với ba người đang uống trà.

Tuy đã biết trước kết quả thế nhưng trong lòng Dương Quân Tài vẫn có chút hưng phấn, dù sao thì sự kiện được hội nghị văn phòng bí thư thông qua, như vậy sẽ biểu thị đợt tấn công của Dương Quân Tài vào Vương Tử Quân đã chính thức bắt đầu.

- Chủ nhiệm Nhâm có dẫn đội đi không?

Dương Quân Tài dù biết chính mình hỏi như vậy là thừa, vui vẻ như thế là có hiềm nghi, thế nhưng lúc này quá phấn khởi nên hắn cũng bất chấp nghĩ nhiều như vậy, hắn cảm thấy dù mình có nói như thế nào thì Cát Trường Lễ cũng không chộp lấy đó để làm khó.

Cát Trường Lễ chỉ cười ha hả không nói gì, hắn đưa mắt nhìn thư ký của mình. Thư ký cũng là kẻ thông minh, biết rõ bí thư Dương là người mà trưởng phòng nhà mình không dám đắc tội, thế là lập tức lên tiếng:

- Không phải.

- Không phải chủ nhiệm Nhâm thì là ai?

Dương Quân Tài lúc này có chút nôn nóng.

- Hội nghị văn phòng bí thư đã thông qua tài liệu báo cáo kết quả kiểm tra của huyện Lô Bắc và sẽ đăng báo cho chủ tịch Tề.

Thư ký nhìn gương mặt của Dương Quân Tài, trong lòng chợt có chút nôn nóng, giọng điệu càng thêm nhanh.

"Thông qua rồi?"

Dù là gương mặt của Dương Quân Tài hay Cát Trường Lễ cũng đều biến đổi, bọn họ đã chuẩn bị tất cả rất tốt, Dương Quân Tài là người đi đầu trong công tác chuẩn bị mọi thứ, lúc này cảm thấy giống như bị sét đánh giữa trời quang, thật sự đả kích có hơi lớn.

Tại sao lại có kết quả như vậy? Trình Vạn Thọ rõ ràng đã vỗ ngực nói lời chém đinh chặt sắt, hơn nữa mình cũng đã chuẩn bị tất cả thủ đoạn phản công, vì sao đến phút cuối lại xuất hiện thiêu thân? Chẳng lẽ lực ảnh hưởng của người kia thật sự lớn như vậy sao?

Nếu muốn nói tình huống cụ thể thì thư ký của Cát Trường Lễ cũng không biết, thế là Cát Trường Lễ vung tay, thư ký nhanh chóng lui ra.

- Hừ, hội nghị văn phòng bí thư thông qua thì thế nào? Tôi sẽ đi tìm chú Tề, chỉ cần chú Tề không đồng ý, như vậy vẫn sẽ phải làm điều tra.

Dương Quân Tài đứng lên khỏi ghế sa lông, hắn tức giận nói với Cát Trường Lễ.

Vẻ mặt Cát Trường Lễ lúc này càng thêm ngưng trọng, hắn tất nhiên không đồng ý với chút xúc động của Dương Quân Tài, vì sự việc náo loạn đến mức này đã nên xong việc, nếu thật sự cứ bấu víu thì dù là ai cũng không tốt.

Nhưng khi Cát Trường Lễ thấy hai mắt đầy máu của Dương Quân Tài thì trong lòng thầm thở dài một hơi, những lời nói đến bên miệng lại được nuốt vào trong bụng. Hắn thấy những người này đội vầng hào quang và trên cơ thể được dát vàng, không nên nói ra những lời giảng dạy, nếu không chỉ sợ sẽ chẳng có gì tốt lành, chỉ sợ kẻ có hại chính là mình.

Khi hai người đang rơi vào trầm tư thì Trình Vạn Thọ đẩy cửa đi vào, hắn đưa mắt nhìn Dương Quân Tài, sau đó khẽ nói:

- Quân Tài, chuyện này dừng lại ở đây, đó là ý của chủ tịch Tề.

Dương Quân Tài vốn có đầy bụng lời nói muốn chất vấn Trình Vạn Thọ, bây giờ sau khi nghe ba chữ chủ tịch Tề thì phải nuốt tất cả xuống bụng. Trong lòng hắn biết rõ, trong tỉnh Sơn Nam chỉ cần là quyết định của Tề Chính Hồng, dù là Dương Quân Tài có nói rách miệng cũng không còn tác dụng gì.

Nhưng thật sự là Dương Quân Tài khó thể cam lòng cho được.

Rất nhiều gió mây xuất hiện, bầu trời u ám, một sự kiện ở cục điện lực huyện Lô Bắc tác động đến thần kinh của không ít lãnh đạo tỉnh thị lại hạ màn một cách không tiếng động, chủ tịch Tề đồng ý với kết quả điều tra của huyện Lô Bắc, cũng tiếp nhận phương án xử lý của huyện Lô Bắc.

Trong trại an dưỡng yên tĩnh của phân khu tỉnh Sơn Nam, Trương lão gia tử đặt điện thoại xuống, trên gương mặt khô gầy lộ ra nụ cười, lão dùng giọng tán thưởng nói:

- Tiểu tử này thật sự có bản lĩnh.

Trương Lộ Giai đứng bên cạnh Trương lão gia tử để thu dọn gian phòng cũng thở phào một hơi, cái miệng nhỏ nhắn xinh xăn cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này càng sáng lạn như hoa dưới ánh nắng mặt trời.

Một ngày mới, Tông Hiểu Bội cảm thấy đây là ngày mình vui vẻ nhất, nàng nhìn cô bạn lấy ra văn kiện xử lý mà tảng đá lớn ở trong lòng cuối cùng cũng biến mất.

Tuy cậu Tiếu Tử Đông của Tông Hiểu Bội vẫn bị xử phạt cảnh cáo, nàng cũng bị xử phạt, hơn nữa kết quả là miễn đi công chức, nhưng nàng vẫn rất hưng phấn. Lúc này cảm giác áy náy ở trong lòng nàng cũng dần tiêu tán.

- Hiểu Bội, đúng là đáng mừng, tuy chủ tịch Tiếu bị cảnh cáo nhưng bầu trời đầy mây đen đã bị gió thổi tan.

Tiểu Như là nhân viên của phòng văn thư huyện ủy, nàng dùng ánh mắt vui vẻ nhìn cô bạn thân của mình rồi nói.

- Không có việc gì, không có gì.

Tông Hiểu Bội đối diện với cô bạn gái thân thiết của mình, nàng cuối cùng cũng không áp chế được cảm giác vui sướng trong lòng, thế là nàng dùng tay ôm lấy Tiểu Như, sau đó nhảy cẫng lên vui sướng.

Hai thiếu nữ tràn đầy sức sống cùng nhảy nhót trong phòng văn thư tẻ ngắt, thế là không khỏi làm cho gian phòng chợt bừng bừng sức sống. Tuy lúc này đã là cuối thu nhưng các cô gái vẫn ăn mặc không nhiều, may mà lúc này ở đây cũng không có người ngoài, thế nên ánh mắt cũng không bị hỗn loạn vì tình cảnh trước mắt.

Đúng là rất thoải mái, hai người cùng nhau phát tiết những cảm giác buồn bực, sau đó ngồi trên ghế với gương mặt đỏ bừng nhưng lại tràn trề sức sống. Lúc này hai cô nàng như hai quả táo chín, làm cho người ta nhìn thấy mà không khỏi sinh ra xúc động muốn cắn một cái.

- Cậu đúng là, càng ngày càng lớn, làm người ta khó chịu.

Tông Hiểu Bội khôi phục lại bộ dạng thường ngày, nàng vung tay sờ một cái lên ngực của cô bạn gái, sau đó dùng giọng đùa giỡn nói.

Bị một cô gái trêu đùa, điều này làm cho Tiểu Như cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng nàng cũng không cam chịu yếu thế, thế là hai người quấn lấy nhau trêu đùa.

Sau khi đùa nghịch chán thì hai người bình tĩnh trở lại, Tiểu Như cầm lấy bản danh sách những người cần xử lý rồi nói:

- Hiểu Bội, từ hôm nay trở đi thì cậu sẽ là một nhân viên theo kiểu tạp vụ như mình, không có biên chế, thật sự là quá khó khăn.

Tông Hiểu Bội biết Tiểu Như đang an ủi mình, nàng cười hì hì mà không trả lời. Tiểu Như cho rằng Tông Hiểu Bội đang buồn vì chuyện này, thế là lên tiếng:

- Phòng này chỉ có một mình mình, thật sự rất bận rộn, nếu không thì cậu nói với chủ tịch Tiếu, để cậu đến đây. Hai chúng ta cùng liên thủ công tác, như vậy phòng in ấn văn thư này không phải sẽ là giang sơn cho hai ta tung hoành sao?

- Tung hoành cái đầu cậu, xem cậu nghĩ cái gì kìa?

Tông Hiểu Bội nhìn cô bạn gái thân thiết của mình, nàng do dự một chút rồi nói:

- Tiểu Như, tôi phải cáo biệt cậu, cậu của mình nói chủ tịch Vương đã sắp xếp cho tôi một công tác ở Việt Đông, để tôi sang đó làm việc.

- Việt Đông, xa như vậy sao?

Tiểu Như cảm thấy trái tim run lên, nàng cảm thấy Tông Hiểu Bội rõ ràng là đến Việt Đông để làm công.

- Đúng vậy, nghe nói làm nhân viên của một tập đoàn Quân Thành, cũng không biết như thế nào.

Tâm tư của thiếu nữ thật sự rất khó đoán, vừa rồi nàng còn tỏ ra vui mừng không thôi, bây giờ lại tỏ ra lo lắng vì tương lai của mình.

- Tập đoàn Quân Thành? Không phải cậu nói đến tập đoàn Quân Thành đấy chứ?

Tiểu Như chợt giống như mèo bị giẫm phải đuôi, nàng nhanh chóng tìm từ trong đống báo chí tạp chí ra mười mấy quyển, trên những quyển tạp chí kia có in hình bìa một cô gái mặc váy dài màu tím, bộ dạng ung dung đẹp đẽ và quý phái.

Tiểu Như lật tập chí ra xem, bên trên đó là một bài viết về tập đoàn Quân Thành. Tông Hiểu Bội nhìn thấy vài chữ tập đoàn Quân Thành thì trầm ngâm một chút:

- Chính là cái tên này, có lẽ là nó.

- Tông Hiểu Bội ơi là Tông Hiểu Bội, cậu gặp vận may lớn rồi có biết không? Tập đoàn Quân Thành bây giờ chính là xí nghiệp nổi danh cả nước, chưa nói đến phương diện bọn họ là xí nghiệp chiếm thị phần bán lẻ ở tỉnh Chiết Giang, bây giờ còn đang mạnh mẽ phóng xạ ở các tỉnh khác. Lúc này bọn họ đang đầu tư vào phương diện gia công điện tử ở Việt Đông, bây giờ đã chiếm hai phần thị trường trong nước. Nghe nói đãi ngộ cho nhân viên của bọn họ là cực kỳ tốt, mình đúng là hâm mộ cậu đến chết mất.

Tiểu Như lúc này giống như biến thành Tiểu Tinh Tinh, bộ dạng cực kỳ hâm mộ.

Tông Hiểu Bội nhìn thấy biểu cảm của cô bạn gái không giống như giả vờ, thế là trong lòng cũng có ý nghĩ gì đó khác lạ, nàng trầm ngâm một chút rồi lo lắng nói:

- Chỗ mình sắp đến chẳng biết có phải là Quân Thành này không.

- Thế nào? Lo lắng sao? Đừng lo, mình cảm thấy chính là tập đoàn Quân Thành này, một xí nghiệp nổi tiếng như thế, ai dám đặt trùng tên với bọn họ.

Khi thấy bộ dạng của Tông Hiểu Bội, Tiểu Như là người đã hiểu không ít về tập đoàn Quân Thành, nàng chợt cười hì hì khuyên bảo.

Hai cô gái líu ríu hàn huyên vài câu về tập đoàn Quân Thành, Tiểu Như dùng giọng hâm mộ nói:

- Hiểu Bội, chưa nói đến những gì chủ tịch Vương đã làm với chủ tịch Tiếu, không những anh ấy giải quyết được những chuyện lớn, ngay cả chuyện công tác của cậu cũng xử lý rất tốt, hơn nữa lại sắp xếp vào làm việc ở tập đoàn Quân Thành. Cậu nói mình nghe xem, ngoài bộ ngực mình có lớn hơn một chút, thì mình có điểm nào kém cậu chứ? Vì sao cậu có thể xuất hiện trước mặt chủ tịch Vương vài lần, trong khi mình lại không có được chút cơ hội nào?

- Nha đầu chết tiệt này, lại đứng đây nói lời si mê, nếu cậu thật sự thích chủ tịch Vương, không bằng để tôi nói cậu giới thiệu cho, khi đó cậu trở thành chủ tịch phu nhân, cũng có thể vung tay giúp đỡ mình.

Tông Hiểu Bội cũng không nể tình mà lên tiếng châm chọc cô bạn gái của mình.

- Cậu đừng chọc mình, chủ tịch Vương người ta nào để mắt đến mình chứ? À, đúng rồi, không nói chuyện với cậu nữa, các vị lãnh đạo đang chờ đợi văn kiện này, bây giờ tôi phải đi phân phát cho bọn họ, thật sự là mệnh khổ.

Tiểu Như cầm lấy những văn kiện đã in ấn, nàng cười hì hì đi ra ngoài phòng.

Tông Hiểu Bội cũng đứng lên nói:

- Cậu cứ làm việc đi, mình đến gặp cậu mình.

Hai người nói một câu rồi cùng đi ra khỏi phòng.

Sau khi chia tay với Tiểu Như thì Tông Hiểu Bội cất bước đi về phía phòng làm việc của cậu mình, lúc này nàng cảm nhận được bầu trời xanh, mây trắng chậm rãi bay, tất cả đều tốt đẹp. Khi nàng đang sôi nổi cất bước thì thấy một hình bóng trẻ tuổi lướt qua.

Khi Tông Hiểu Bội nhìn thấy người kia thì chợt nghĩ đến cặp mắt của tên thanh niên từng gặp trong phòng làm việc của chủ tịch Vương, khi đó đối phương tạo ra ấn tượng không tốt với mình. Nhưng các cô gái dù sao cũng có tấm lòng lương thiện, nàng nghĩ đến thời điểm mình đang bất lực thì đối phương cho ra một hy vọng, thế là nàng hạ quyết tâm, nhất định phải cảm tạ đối phương.

Nhưng đối phương đi đứng có vẻ rất ung dung nhàn nhã, Tông Hiểu Bội chợt cảm khái một tiếng, sau đó nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói:

- Còn nhớ tôi không? Tôi thật sự phải cảm ơn anh vài chuyện ngày hôm đó.

Vương Tử Quân đang cúi đầu suy nghĩ chợt kinh ngạc, nhưng ngay sau đó hắn chợt nhận ra Tông Hiểu Bội. Hắn nhìn thân hình tràn đầy sức sống thanh xuân của nàng, sau đó khẽ gật đầu nói:

- Không có gì, tôi cũng chỉ là một người truyền lời mà thôi.

Vương Tử Quân nói dứt lời thì chợt cảm thấy giọng điệu của mình có hơi đông cứng, hắn lại nói:

- Chuyện lần này rất bình thường, xử lý như vậy là hợp lý, cô cũng đừng sinh ra gánh nặng tâm lý. Cô còn trẻ, đường đi còn rộng rãi thênh thang, sau khi đi ra ngoài mới phát hiện ánh mắt của mình trước đó là hạn hẹp.

Vương Tử Quân không phát giác chính hắn đã đặt mình lên vị trí trưởng bối, thế là giọng điệu mới giống như trưởng bối khuyên bảo hậu bối như vậy.

Dù đối diện với Vương Tử Quân làm cho Tông Hiểu Bội sinh ra chút cảm giác mất tự nhiên, thế nhưng lúc này nghe lời khuyên của hắn thì nàng cảm thấy tâm tình của mình thêm thoải mái, giống như mỗi câu nói của đối phương đều khắc trong lòng mình. Một cảm giác thân thiết chợt bùng lên từ tận đáy lòng của nàng.

- Cám ơn sự quan tâm của anh, tôi thật sự không có việc gì.

Tông Hiểu Bội chờ Vương Tử Quân nói hết lời thì cười hì hì nói.

Xem ra cô gái này kiên cường hơn mình nghĩ, Vương Tử Quân thầm vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy chính mình có chút dài dòng, hắn khẽ cười nói:

- Vậy thì tốt, cô đi tìm chủ tịch Tiếu sao? Anh ấy ở bên trên, tôi còn có chút việc, tôi đi trước.

Tông Hiểu Bội nhìn hình bóng Vương Tử Quân đi xuống lầu mà trong lòng chợt sinh ra chút ý nghĩ thất lạc, giống như sâu trong lòng thật sự muốn nói thêm với hắn vài câu vậy.

Hình bóng tráng kiện kia càng lúc càng xa, nàng nhìn hình bóng đó mà trong lòng chợt sinh ra chút thương cảm muốn khóc, cảm giác này đến rất vội vàng, nhưng nó lại làm cho Tông Hiểu Bội cảm nhận được một cảm giác đờ đẫn rất quỷ dị.

- Hiểu Bội, sao cháu lại đến đây?

Một âm thanh ấm áp chợt vang lên, Tiếu Tử Đông từ trên lầu đi xuống với nụ cười trên môi, lúc này hắn cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, đầy sức sống.

- Không có việc gì, cháu đến thăm cậu.

Tông Hiểu Bội hít hít vài hơi rồi khẽ nói.

Tiếu Tử Đông cũng không phát hiện ra sự khác thường của cháu gái mình, hắn cười ha hả nói:

- Cậu còn phải đi theo chủ tịch Vương ra ngoài một chuyến, thế này đi, tối nay cháu đến nhà dùng cơm, cậu sẽ nói mợ làm vài món ngon tiếp đãi.

Tiếu Tử Đông vừa nói cũng vừa nhanh chóng đi về phía Vương Tử Quân.

Tông Hiểu Bội nhìn bộ dạng cậu mình hấp tấp chạy đến bên cạnh người kia, tuy nàng không nghe được tiếng nói của hai người bọn họ, thế nhưng nhìn hướng đi của bọn họ, nàng là người đã công tác ở đơn vị một thời gian, tất nhiên cũng phán đoán được vài phần.

Cậu mình lại đi sau tên kia, hơn nữa bộ dạng giống như một kẻ phụ thuộc vậy. Tông Hiểu Bội thầm cảm thấy kinh ngạc, vô tình ngây cả người ra.

- Đây không phải là Hiểu Bội sao? Đến gặp chủ tịch Tiếu sao?

Một người phụ nữ trung niên với nụ trên môi từ trên lầu đi xuống, khi thấy Tông Hiểu Bội thì cười hì hì nói.

Tông Hiểu Bội đã từng gặp người phụ nữ này ở nhà cậu, cũng coi như là bạn của cậu mình, nhưng nàng thật sự không biết tên của đối phương. Dù là như vậy thì nàng vẫn phải khôn khéo chào một tiếng dì, sau đó nói:

- Vừa mới gặp cậu, nhưng cậu lại có việc cần phải đi ngay.

Người phụ nữ trung niên nhìn về phía ngón tay của Tông Hiểu Bội, sau đó nàng cười hì hì nói:

- Chủ tịch Tiếu bây giờ rất bận, đây cũng là vì anh ấy được chủ tịch Vương coi trọng, việc gì cũng không thể không qua tay anh ấy.

- Chủ tịch Vương, người kia là chủ tịch Vương sao?

Tông Hiểu Bội ngẩng đầu dùng giọng nghi hoặc hỏi.

- Cái gì mà người kia là chủ tịch Vương, đó chính là người đang đi cùng với chủ tịch Tiếu.

Người phụ nữ trung niên chỉ về phía Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Đối phương là chủ tịch Vương, ý nghĩ này bùng lên trong lòng làm cho Tông Hiểu Bội không biết nó có hương vị gì. Thì ra người an ủi mình, sắp xếp công tác cho mình chính là chủ tịch Vương, và chính là hắn. Nhưng không biết vì sao mà Tông Hiểu Bội lại hy vọng hắn không phải là vị chủ tịch Vương làm cho mình ngưỡng mộ, hy vọng hắn chỉ là một tên nhân viên lười nhác nhưng lại lớn gan có thể ngồi trên ghế của chủ tịch Vương, hy vọng hắn chỉ là một tên thanh niên gặp mình cũng có chút thất thố...

Nhưng tất cả hy vọng chỉ là hy vọng mà thôi, Tông Hiểu Bội biết rõ hình bóng của người kia đang dần xa cách mình, càng ngày càng xa xôi.

- Đường phía trước còn dài...

Không biết vì sao câu nói cuối cùng của Vương Tử Quân lại hiện lên trong lòng Tông Hiểu Bội, nàng lại ngẩng đầu lên, sau đó xiết tay thật chặt.
Bình Luận (0)
Comment