Hai ngày nay tâm tình của Dương Quân Tài thật sự không được tốt, hắn thường xuyên muốn ngủ trong phòng làm việc, thế nhưng vừa mới nhắm mắt thì một cảm giác buồn bực khó tả đã kéo đến đánh thức. Đối với hắn thì cảm giác này thật sự rất bực bội, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác đau đớn khó chịu.
Dương Quân Tài nằm mơ cũng không ngờ mình vừa đến huyện Lô Bắc này thì đã gặp phiền toái. Trước khi hắn đến đây đã nghiên cứu kỹ, huyện Lô Bắc có sáu bảy trăm ngàn dân, là một huyện nghèo cấp quốc gia, cơ sở kém, tài nguyên kém, là nơi dễ phát triển. Hơn nữa huyện Lô Bắc bây giờ nằm trong sự quản lý của thành phố An Dịch, những ưu thế này là động cơ để huyện Lô Bắc có thể phát triển nhanh chóng.
Dương Quân Tài biết rất rõ chỉ cần công tác tốt ở huyện Lô Bắc thì cơ hội để mình tiếp tục tăng tiến trên bậc thang chính trị là cực kỳ rõ ràng, nhưng nếu mình làm không tốt, chỉ sợ huyện Lô Bắc sẽ trở thành một lò nung với mình. Nếu nói trên phương diện khách quan, Dương Quân Tài dù xuống cơ sở mạ vàng thế nhưng trong lòng vẫn xác định sẽ làm chuyện đại sự, sẽ công tác thật hào hùng, quyết tâm bày ra đầy đủ những phương án đặc sắc, biến huyện Lô Bắc trở thành một điểm nhấn trong cuộc đời chính trị của mình.
Sự kiện thế thân đã qua đi, kết quả xử lý đã được phổ biến, sau đó sự kiện bị dẹp loạn không một tiếng động. huyện Lô Bắc đã bình tĩnh trở lại, các vị lãnh đạo của huyện cũng bắt đầu bận rộn vì công tác của mình.
Tình huống bình tĩnh như vậy làm cho đám người đứng ngoài bàng quan cảm thấy có hơi khác lạ, thậm chí có người còn nghĩ rằng chủ tịch Vương sẽ không tiếp tục để cho bí thư Dương dắt mũi, thế nhưng những đòn phản kích mà bọn họ chờ đợi đã không xuất hiện, chủ tịch và bí thư lại phối hợp rất êm thấm.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng múa hát vừa mới khởi nghiệp ở huyện Lô Bắc, trước mắt là một chai nước ngọt có ga, tuy đã mở nắp nhưng bên trong đầy nước chứng tỏ hắn còn chưa động vào.
Cũng giống như Vương Tử Quân, chai nước có ga trước mặt Mạc Tiểu Bắc cũng chưa có dấu hiệu động vào. Nhưng nếu so sánh với bội dạng lười nhác của hắn thì lúc này thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng lại ngồi rất nghiêm chỉnh, những ngôi sao trên cầu vai liên tục lóe ra những luồng sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Mạc Tiểu Bắc thật sự rất đẹp, hai mắt quyến rũ, gương mặt trắng nõn, cằm nhọn xinh xắn, dù nàng mặc chế phục thế nhưng dáng người yểu điệu lại giống như khó thể che giấu, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác sùng bái.
- Nha đầu, em ăn mặc chính thức như vậy làm gì? Em đi với anh chứ không phải là đi họp.
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng trêu đùa nói.
Khi huyện Lô Bắc dần tiếp xúc với thành phố An Dịch thì càng có những biến hóa lớn, phòng ca múa này chính là một trong những nhân tố mới vừa xuất hiện. Sau khi nhận được điện thoại của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân đã sắp xếp địa điểm gặp mặt của hai người, đó chính là phòng ca múa nhạc này.
Mạc Tiểu Bắc giống như đã tập mãi thành quen với trò trêu chọc của vương tử quân, nàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó khẽ giải thích:
- Em đi đến Bắc Kinh tham gia một cuộc thí nghiệm, những ngày vừa rồi thật sự rất bận rộn.
Mạc Tiểu Bắc giải thích làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đổ mồ hôi, đây chính là những lời uyển chuyển của nàng giải thích vì sao những ngày qua không liên lạc với mình. Hắn thầm vui vẻ, đồng thời cũng có chút xấu hổ, những ngày qua mình cũng đâu có liên lạc với nàng?
Nha đầu này vẫn có chút đơn thuần, Vương Tử Quân chợt nghĩ như vậy, hắn cười ha hả cố ý che giấu đi sự xấu hổ của mình, sau đó ân cần hỏi han:
- Mọi việc thuận lợi cả chứ?
- À, khá tốt.
Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu một cái, sau đó nàng dùng giọng quan tâm hỏi:
- Nghe nói Dương Quân Tài ức hiếp anh?
Nha đầu này nói thế nào vậy? Cái gì gọi là ức hiếp mình? Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chuẩn bị phản bác thì chợt nghe Mạc Tiểu Bắc tiếp tục nói:
- Người này từ nhỏ đã thích bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nếu anh ta ức hiếp anh, anh cho anh ta một đòn thật đau, như vậy sau đó anh ta cũng không còn có tâm tư như vậy nữa.
Đúng là quá mạnh mẽ, Vương Tử Quân căn bản không ngờ Mạc Tiểu Bắc có thể nói ra những lời như vậy, thế là hắn không khỏi gật đầu nói:
- Em nói không sai, anh đang chuẩn bị cho anh ta một đòn thật mạnh.
Mạc Tiểu Bắc nhìn bộ dạng vò đầu của Vương Tử Quân, nàng chợt nở nụ cười thản nhiên, giống như mùa xuân ấm áp đang đến.
- Ông nội đã nói, anh cần phải mạnh tay và hung ác với những kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà sợ hãi người mạnh, vì những kẻ như vậy giống như lò xo, anh yếu thì hắn mạnh, nhưng nếu anh mạnh thì hắn lại co rút mà thôi.
Mạc Tiểu Bắc giống như cảm ứng được điều gì đó, nàng khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn hai cánh tay của Mạc Tiểu Bắc đặt nơi góc áo mà trong lòng chợt nóng lên, thông qua những ngày tiếp xúc thì hắn biết rõ có tính cách thế nào, nàng là người ít khi nào muốn giải thích. Bây giờ nàng lải nhải với hắn về những vấn đề của Dương Quân Tài, chỉ có một giải thích hợp lý: Nha đầu kia quan tâm đến tình cảnh và nhữn cảm nhận của mình vào lúc này.
Vương Tử Quân chợt vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Mạc Tiểu Bắc, sau đó vuốt ve rất tình cảm, giống như bắt được một khối ngọc mềm mại, trong suốt và ấm áp.
Khi hai người đang chìm đắm trong cảm giác ấm áp vô hạn thì bốn phía chợt vang lên tiếng la hét, âm nhạc như tiếng kim loại nặng va vào nhau chợt vang lên trong sảnh.
Vương Tử Quân chợt nhíu mày, hắn nhìn sang thấy Mạc Tiểu Bắc cũng nhíu mày, thế là hận không thể đổi nhạc về lại thể loại vừa rồi. Nhưng khi thấy không ít thanh niên bắt đầu lắc lư theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc, hắn nở nụ cười tự giễu, sau đó thầm nghĩ chính mình lại biểu hiện tâm tính của kẻ làm quan, sao có thể làm cho người ta mất hứng chỉ vì chút yêu thích của riêng mình?
- Đi thôi!
Vương Tử Quân kéo tay Mạc Tiểu Bắc đi ra bên ngoài.
Mạc Tiểu Bắc cũng không có hứng thú với loại nhạc đinh tai nhức óc này, nàng khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó dịu dàng đi theo hắn ra bên ngoài.
- Ôi, không ngờ vào chỗ này còn có thể gặp một cô gái mặc đồng phục. Ha ha, xem rừng lớn thì chim thú gì cũng có, hôm nay xem ra có chuyện vui rồi.
Một âm thanh mang theo vài phần men say chợt vang lên bên cạnh khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đi ra đến bên cửa.
Giọng điệu của đối phương có vài phần khiêu khích, Vương Tử Quân nhìn sang thấy hai tên đàn ông say khướt đi đến với bộ dạng loạng choạng. Vương Tử Quân cũng không muốn chấp nhất với kẻ say, thế nên hắn kéo tay Mạc Tiểu Bắc tiếp tục đi ra ngoài.
- Nhị ca, không ngờ là một cô nàng mặc quân trang, ha ha ha, cô nàng này rất tốt, chúng ta gọi cô ấy đến cùng vui một chút chứ?
Sau khi âm thanh cảm thán của tên đàn ông say rượu, một âm thanh khác vang lên với vài phần nịnh hót.
Tên đàn ông say rượu thất tha thất thểu ngồi xuống ghế sa lông rộng trong đại sảnh, hắn dùng ánh mắt say lờ đờ nhìn bóng hình hoàn mỹ vô khuyết của Mạc Tiểu Bắc dưới ánh đèn, vô tình hắn có chút ngây người. Lúc này nghe được lời đề nghị của tên đàn ông bên cạnh, thế là tranh thủ gật đầu như gà mổ thóc.
Tên đàn ông nịnh nọt thật sự có việc cần cầu cạnh, lúc này thấy đối phương có hứng thú với nữ sắc, nào có chút chần chừ? Hắn đứng lên khỏi ghế sa lông, sau đó đi vài bước đến trước mặt Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc, hắn chặn đường hai người lại rồi mỉm cười nói:
- Tiểu thư, cô ăn mặc rất có tính cách, không thích váy mà thích quân trang, rất có cá tính, tôi thích như vậy. Ông chủ của chúng tôi muốn tâm sự với cô, giá cả bao nhiêu cô cứ nói, chúng tôi đều có thể đồng ý.
Người đàn ông này đi ra ngăn cản Mạc Tiểu Bắc, đồng thời hắn cũng nhìn sang Vương Tử Quân, hắn thấy cô gái được mình nhìn trúng đang nắm tay một tên mặt trắng, thế là không khỏi dùng ánh mắt dò xét và miệt thị nhìn Vương Tử Quân, lại dùng giọng không sợ hãi để lên tiếng.
Mạc Tiểu Bắc dù không thèm quan tâm đến những người bên ngoài, thế nhưng nàng cũng nghe và hiểu được lời nói của tên đàn ông này, thấy đối phương thích thú vì mình mặc quân trang, thế là vẻ mặt chợt lạnh lẽo, lại lạnh lùng nói:
- Cút đi.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc giống như có cảm ứng, khi Mạc Tiểu Bắc nói ra những chữ kia thì chợt dừng lại, thế là càng làm cho âm thanh tức giận của nàng chợt vang xa vài phần. Vài người có địa vị đang ngồi cùng một chỗ với tên đàn ông say rượu ở bên kia nghe được lời nói của Mạc Tiểu Bắc thì hầu như cùng cười phá lên ha hả.
- Ha ha ha!
Tên đàn ông kia thấy đám bạn cười thì cũng cười theo, hắn đột nhiên vươn tay chụp lấy tay của Mạc Tiểu Bắc:
- Cô em, em muốn anh cút đi, nhưng anh lại thích bò hơn, hơn nữa là bò trên giường, em có thể làm gì được anh?
Người đàn ông kia có nhiều tiền, hơn nữa lại quen biết vài người, hắn chợt cảm thấy mình là con cua có thể bò ngang bò dọc, cảm thấy ở nơi này ông trời là đại ca thì mình sẽ là nhị ca. Vì thế lúc này hắn đối diện với Mạc Tiểu Bắc mặc quân trang, hắn căn bản không cần quan tâm.
Chỉ là hành động của tên đàn ông này lại phải tiếp nhận một bài học khó quên trong đời, không đợi bàn tay của hắn kịp cầm lấy bàn tay của Mạc Tiểu Bắc, nàng đã tung ra một đạp.
- Á!
Tên đàn ông bị Mạc Tiểu Bắc đá văng ra phía sau, đập người lên mặt bàn, một bàn vốn bày đầy rượu đã bị đánh văng xuống đất vỡ nát.
Dù tiếng nhạc vang lên đinh tai nhức óc nhưng tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ nát vẫn thu hút sự chú ý của không ít người, tên đàn ông bị đá văng lên bàn cũng đã lồm cồm bò dậy, hắn thẹn quá hóa giận chỉ vào Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng không sạch sẽ nói:
- Con khốn này, làm gái mà muốn lập bàn thờ sao? Mày dám đánh ông, chuyện này ông sẽ không bỏ qua cho mày.
Khi người đàn ông lên tiếng thì có vài tên thanh niên tóc húi cua đi đến, dù là trời thu nhưng cả đám ăn mặc khá mỏng, để lộ ra một cơ thể cường tráng.
- Làm gì vậy? Mau thành thật một chút đi là vừa.
Khi đi đến trước mặt đám người bên này, tên đàn ông tóc húi cua đi đầu đã lớn tiếng nói.
- Khâu Lão Nhị, hét cái gì vậy? Không thấy tôi bị người ta đánh sao?
Tên đàn ông bị đánh thấy tên đàn ông tóc húi cua thì giọng điệu không khỏi cao lên vài phần.
Tên đàn ông được gọi là Khâu Lão Nhị thấy người vừa mở miệng thì gương mặt hùng hổ chợt bình tĩnh trở lại, gương mặt hắn tràn đầy vui vẻ, hắn tranh thủ thời gian lên tiếng chịu tội:
- Anh Xuân Long, anh không có chuyện gì chứ? Ai lớn gan như vậy, dám xúc phạm đến quyền thế của anh? Khâu Lão Nhị tôi sẽ phế nó ngay.
- Chính là con quỷ nhỏ kia và thằng mặt trắng đó, giữ hai đứa chúng nó lại, đừng cho chúng nó bỏ đi.
Tên đàn ông được gọi là anh Xuân Long chỉ tay về phía Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc rồi lớn tiếng nói.
Khâu Lão Nhị đã sớm nhìn thấy Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc, hắn đang định tìm lời điều đình cho cả hai, bây giờ lại cho ra một quyết định mới. Hắn nhìn bộ quân trang trên người Mạc Tiểu Bắc, sau đó nhếch miệng nói:
- Anh Xuân Long cứ yên tâm, em sẽ thu thập bọn họ.
- Trước tiên không động đến cô gái kia, đánh cho tên khốn kia một trận nhớ đời. Coi như con nha đầu kia gặp may, cục trưởng Triệu coi trọng nó, tôi dù thế nào cũng phải nể mặt cục trưởng Triệu.
Anh Xuân Long tuy toàn thân đầy mùi rượu thé nhưng vẫn không quên dùng giọng nịnh hót nói.
Khâu Lão Nhị nghe thấy anh Xuân Long nhắc đến cục trưởng Triệu thì càng nhiệt tình hô lớn:
- Cục trưởng Triệu cũng đến sao? Ôi, xem ra tôi đây mắt chó mà không nhìn rõ lãnh đạo, các anh em, có nghe thấy anh Xuân Long nói gì chưa? Còn chưa ra tay nữa sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, sau đó hắn chợt nhíu mày. Tuy hắn không biết đối phương là vị cục trưởng nào, thế nhưng tố chất của đối phương quá kém, thật sự đã đủ rút ra kết luận. Hơn một năm qua hắn cảm thấy mình khống chế trật tự trị an ở huyện Lô Bắc là rất tốt, bây giờ không ngờ loại chuyện không ra gì như thế này lại xảy ra, hơn nữa lại xảy ra ngay trước mắt mình.
Mạc Tiểu Bắc nhìn vài tên đàn ông vây quanh, ánh mắt càng thêm lạnh, nhưng lúc này chỉ là vài tên lưu manh bắt chó trộm gà, nào phải là đối thủ của nàng?
- Các người làm gì, dừng tay lại cho tôi.
Một tiếng quát khẽ vang lên từ ngoài cửa, sau đó có vài cảnh sát đi đến, đi đầu là một nữ cảnh sát mặc đồng phục, chính là Đỗ Tiểu Trình.
Khi thấy mặt Đỗ Tiểu Trình thì Khâu Lão Nhị vừa rồi còn tỏ ra lợi hại như xã hội đen, bây giờ đã giống như chuột thấy mèo, vẻ mặt càng lộ ra nụ cười sáng lạn như hoa.
- Đội trưởng Đỗ, ngọn gió nào thổi chị đến đây vậy? Bên ngoài rất nóng, chị còn phải đảm bảo trật tự trị an xã hội, đảm bảo cho đám tiểu dân chúng tôi một cuộc sông bình an, thật sự quá khổ cực. Người đâu, mau đưa đến cho đội trưởng Đỗ một bình trà xanh.
Đỗ Tiểu Trình dùng ánh mắt chán ghét nhìn Khâu Lão Nhị, nàng vung tay lên nói:
- Các người làm gì vậy? Muốn đánh nhau ẩu đả sao? Tôi sẽ bắt giữ các người.
- Đội trưởng Đỗ, chúng tôi là những người tuân theo nguyên tắc năm điều thanh niên cần làm, sẽ không đánh nhau. Nhưng có người bới lông tìm vết, chúng tôi không nhịn được, định đưa bọn họ đến đồn công an cho các vị xử lý chứ không có ý gì khác.
Khâu Lão Nhị thấy mặt Đỗ Tiểu Trình thì thật sự sợ hãi, khi thấy Đỗ Tiểu Trình lên tiếng thì cũng vội vàng giải thích như một đứa cháu nội.
- Các đồng chí cảnh sát, các anh cũng không nên để cho cặp nam nữ này chạy thoát, tôi muốn tố cáo bọn họ tiến hành tấn công thân nhân của tôi. Đặc biệt là cô gái này, cô ta mặc quân trang mà ức hiếp dân chúng, các người cũng không thể bỏ mặc được.
Anh Xuân Long thấy thái độ của Khâu Lão Nhị thì cũng biết đối phương không thể ra tay, vậy là nhanh chóng chỉ tay về phía Mạc Tiểu Bắc, sau đó lớn tiếng tố cáo.
Đỗ Tiểu Trình nhìn theo ngón tay của anh Xuân Long, nàng thấy Mạc Tiểu Bắc đang mặc một bộ quân trang. Lúc này đèn đường đã sáng rực, Mạc Tiểu Bắc mặc quân trang càng thêm oai hùng, càng có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đỗ Tiểu Trình là một cô gái xinh đẹp, nàng rất có lòng tin với mình, nhưng khi nhìn một cô gái với gương mặt quen thuộc nhưng lại không nghĩ ra đó là người phương nào, trong lòng nàng không khỏi có chút ghen ghét theo bản năng. Người phụ nữ kia mặc chế phục vào còn đẹp hơn cả nàng, tuy nàng có chút ghen ghét thế nhưng nó lại không thể cải biến được nguyên tắc của nàng. Nàng thấy Mạc Tiểu Bắc vốn không phải là một người sẽ ra tay đánh người.
- Đồng chí, là chị ra tay đánh anh ta trước sao?
Đỗ Tiểu Trình khẽ cười hỏi thăm Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đỗ Tiểu Trình, sau đó nàng lạnh lùng nói:
- Đúng vậy.
Khi Đỗ Tiểu Trình hỏi thăm Mạc Tiểu Bắc thì Vương Tử Quân thầm nghĩ, vợ của mình thì mình tự biết, Mạc Tiểu Bắc sẽ có tính tình thế nào? Nàng đã trả lời Đỗ Tiểu Trình khá hay, vì nàng thật sự không thích những chuyện thế này, đồng thời nàng cũng có thói quen như vậy.
Dù là bản thân Đỗ Tiểu Trình hay là những tên cảnh sát đi theo sau lưng lúc này cũng không biết phải làm sao cho phải. Dù bọn họ cảm thấy nữ quân nhân với gương mặt trong trẻo lạnh lùng kia sẽ không phải là kẻ ra tay đánh người, thế nhưng vấn đề là cô nàng đã thừa nhận mình đánh người, điều này mới làm cho người ta đau đầu.
Đúng lúc Đỗ Tiểu Trình đang cố gắng tìm đối sách, phải làm sao để giải quyết tình huống này, nàng chợt ngẩng đầu, thấy Vương Tử Quân đang mỉm cười đứng sau lưng mỹ nữ quân nhân, hơn nữa bàn tay của hắn còn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nữ quân nhân này.
Vương Tử Quân ước hẹn với người ta, lại để cho người ta mặc đồng phục đi đến chỗ hỗn loạn thế này, đây không phải là chẳng xem ai ra gì sao? Nhìn vào bộ dạng không muốn buông tay của hắn, Đỗ Tiểu Trình chợt cảm thấy có chút ê ẩm, thế là nàng không khỏi cài lên đầu chủ tịch Vương một câu bình luận rất kém.
- Đội trưởng Đỗ, cô thấy rồi đấy, bọn họ đã thừa nhận, cô còn không mau chủ động cho chúng tôi? Tôi muốn làm một kiểm tra toàn thân, ôi, đau chết mất.
Lúc này anh Xuân Long không khỏi đắc ý, hắn thầm nghĩ, nữ quân nhân kia đúng là ngốc nghếch, đánh người cũng không có vấn đề, chẳng qua là quá ngốc, biết người ta đào sẵn hố sâu mà vẫn nhảy xuống.
- Vì sao chị đánh người?
Đỗ Tiểu Trình dù có chút bực bội vì chủ tịch Vương đứng trước mặt bao người mà nắm chặt bàn tay nhỏ của mỹ nữ quân nhân, thế nhưng nàng vẫn tin tưởng vào chủ tịch Vương. Nàng biết rõ dù nữ quân nhân này ra tay đánh người trước, sợ rằng cũng có nguyên nhân.
- Vừa rồi tôi đi đường không cẩn thận va vào bọn họ, thế là bọn họ mắng tôi, bạn của tôi tiến lên xin lỗi, không ngờ bọn họ lại ra tay đánh người, thật sự là coi trời bằng vung. Đội trưởng Đỗ, tôi thường xuyên có liên hệ với cục trưởng Lý, lúc này cô cũng nên cho tôi một câu trả lời phù hợp.
Cục trưởng Triệu lúc này dùng giọng có vài phần men say nói.
Đỗ Tiểu Trình trừng mắt nhìn cục trưởng Triệu chỉ vào Vương Tử Quân, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía cục trưởng Triệu, sau đó nàng trầm giọng nói:
- Anh xác định là anh ta mắng anh sao?
- Điều này là đương nhiên, cô cho rằng tôi sẽ nói dối sao?
Cục trưởng Triệu lúc này đã tỉnh rượu hơn một chút, thế là quan uy càng bùng phát. Đây là người của cục công an, nếu là người của cục nhân sự thì sợ rằng đã bị hắn mắng xối máu chó vào đầu.
Đỗ Tiểu Trình trừng mắt nghịch ngợm nhìn Vương Tử Quân, sau đó nàng cười hì hì nói:
- Nếu anh ấy đã sỉ nhục anh, hơn nữa còn ra tay đánh anh, như vậy tôi sẽ phải điều tra rõ ràng một phen. Nhưng dựa theo trình tự thì tôi vẫn phải làm bản ghi chép, làm phiền anh phối hợp một chút, để tôi làm bản ghi chép cho rõ ràng.
Đỗ Tiểu Trình lên tiếng, một tên cảnh sát ở phía sau cầm đến một chiếc cặp, lấy từ bên trong ra vài tờ giấy đưa cho Đỗ Tiểu Trình.
- Không có vấn đề, không phải chỉ là làm bản ghi chép sao? Nhưnng này đội trưởng Đỗ, tôi nói cho cô biết, nếu như các cô xử lý vụ này không làm tôi vừa lòng, tôi sẽ không bỏ qua đâu.
Đỗ Tiểu Trình khẽ gật đầu, nàng cũng không nói gì, nhanh chóng ghi lại lời khai của đối phương. Khi đó bản ghi chép của đồn công an cũng không phức tạp như thời hiện đại, chỉ mất vài phút thì Đỗ Tiểu Trình đã viết xong.
Vương Tử Quân khẽ giữ chặt tay của Mạc Tiểu Bắc, tỏ ý cho nàng an tâm chờ đợi. Đỗ Tiểu Trình nháy mắt với Vương Tử Quân, tất nhiên hắn sẽ hiểu rõ ý nghĩ của nàng là gì. Tuy hắn không quan tâm đến những thủ đoạn nhỏ như vậy, thế nhưng Đỗ Tiểu Trình đã tình nguyện, hắn cũng sẽ phối hợp mà không quan tâm.
- Mong anh xem lại bản ghi chép, nếu như tình huống là thật, mong anh ký tên của mình xuống bên dưới.
Đỗ Tiểu Trình nói rồi đưa bản ghi chép đến cho cục trưởng Triệu.
Luc này đèn đã bật lên hơn phân nửa, trong phòng ca múa nhạc chợt bừng sáng, cục trưởng Triệu đưa mắt nhìn bản ghi chép, sau đó cầm lấy bút của Đỗ Tiểu Trình để ký tên của mình. Nếu nhìn qua chữ ký thì thấy vị cục trưởng này trước nay có lẽ đã đặc biệt rèn luyện, vì ba chữ Triệu Quyền Trung thật sự giống như rồng bay phượng múa.
Đỗ Tiểu Trình nhận bản ghi chép mà trên mặt lộ ra nụ cười xảo quyệt như hồ ly, nàng nhoẻn miệng cười với cục trưởng Triệu, điều này làm cho vị cục trưởng Triệu háo sắc thiếu chút nữa bị ma quỷ ám ảnh. Hắn thầm nghĩ nếu có thể vặn ngã nữ cảnh sát này, như vậy cũng không uổng phí cuộc đời.
Cục trưởng Triệu thầm cảm khái, đúng lúc thấy nữ cảnh sát kia chợt đứng nghiêm, sau đó nàng vung tay chào nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi phó cục trưởng Triệu Quyền Trung của cục nhân sự đã tố cáo anh dùng ngôn ngữ ô uế để công kích anh ấy, mong anh phối hợp tiếp nhận điều tra của chúng tôi.
Chủ tịch Vương? Vừa nghe thấy ba chữ kia thì cục trưởng Triệu chợt ngây người, cảm giác say đã biến mất không còn chút tăm hơi.
Trong huyện Lô Bắc người được xưng là chủ tịch căn bản chỉ có vài người, mà chủ tịch Vương thì có có một người cực kỳ nổi tiếng là Vương Tử Quân. Triệu Quyền Trung nhìn gương mặt tràn đầy nghiêm túc của Đỗ Tiểu Trình, hắn không khỏi cảm thấy đầu óc nổ ầm một tiếng.
Triệu Quyền Trung nhìn về phía Vương Tử Quân dưới ánh đèn, hắn thấy đó là một người đàn ông còn trẻ, chẳng lẽ đó chính là Vương Tử Quân chấp chưởng khối chính quyền huyện Lô Bắc? Mà mình vừa rồi đã làm gì? Nói Vương Tử Quân mắng mình? Đồng thời còn làm bản ghi chép, đây không phải là muốn mạng của mình sao?
- Chủ tịch Vương, tôi...Tôi thật sự không phải cố ý.
Triệu Quyền Trung chợt cảm thấy lúc này mình không thể nào tìm được từ ngữ nào cho phù hợp, hắn nói năng lộn xộn, không thể nên lời.
Vương Tử Quân nhìn thấy lúc này có nhiều người đến xem náo nhiệt, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa, thế là hừ lạnh một tiếng, nói ngày mai Đỗ Tiểu Trình đến phòng làm việc của mình, cho tôi một kết quả xử lý. Sau đó hắn cùng Mạc Tiểu Bắc xoay người đi ra khỏi phòng ca múa nhạc.
Dù là vẻ mặt của anh Xuân Long hay Khâu Lão Nhị thì đều cực kỳ khó coi, con bà nó, rõ ràng là ma xui quỷ khiến mình đâm đầu vào chủ tịch huyện, hơn nữa còn điềm nhiên làm ra bản ghi chép vu cáo đối phương. Đây không những là chọc tay vào tổ ong vò vẽ, hơn nữa còn để lại cả chứng cứ quá rõ ràng.
- Xong rồi, xong rồi...
Triệu Quyền Trung nhìn Vương Tử Quân bỏ đi mà đặt mông ngã ngồi xuống ghế sa lông, hắn đã tỉnh táo lại trong giấc mộng muốn tiến lên làm cục trưởng cục nhân sự, lúc này hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều bị hớ.
- Làm phiền các vị về cục hỗ trợ điều tra, chuyện này chúng tôi sẽ cho các vị một câu trả lời phù hợp. Đồng thời cục trưởng Triệu cũng không nên quá lo lắng, dù là ai, chỉ cần hắn ta dùng ngôn ngữ ô uế công kích anh, lại còn đánh anh, đều sẽ bị pháp luật nghiêm trị.
Đỗ Tiểu Trình giống như một nữ thần chính nghĩa, nàng dùng giọng cực kỳ chính đáng để chế nhạo cục trưởng Triệu.
- Ầm!
Triệu Quyền Trung nghe thấy lời nói của Đỗ Tiểu Trình, hắn chợt ngã xuống mặt đất giống như núi sập.
Bầu không khí sáng sớm rất tươi mát, Vương Tử Quân nhìn vào những bản sơ lược lý lịch các cán bộ chính khoa mà phòng tổ chức báo cáo lên, trên gương mặt bình tĩnh lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Chủ tịch Vương, hôm nay huyện ủy sẽ tổ chức hội nghị thường ủy, sẽ bàn về các vị lãnh đạo của cục nhân sự và vài ban ngành khác.
Tôn Hạ Châu rót nước trà cho Vương Tử Quân rồi khẽ nhắc nhở.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tôn Hạ Châu, sau đó hắn đặt văn kiện xuống. Lúc này trên văn kiện có ba chữ Triệu Quyền Trung rất lớn, chức vụ sắp được đề bạt chính là cục trưởng cục nhân sự.
- Chủ tịch Vương, nghe nói hôm qua anh mắng người này?
Đỗ Tự Cường đẩy cửa đi vào rồi cười tủm tỉm hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không thể không cảm thấy ngoài ý muốn với chuyện Đỗ Tự Cường biết rõ như vậy. Đỗ Tự Cường vào phòng thì ngồi xuông đối diện với Vương Tử Quân, cũng không quên đưa một điếu thuốc sang cho lãnh đạo.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Sự việc như thế nào thì có nhiều người được thấy, xanh đỏ đen trắng thế nào cũng không phải anh ấy thích nói gì thì nói.
Đỗ Tự Cường đặt một phần ghi chép xuống trước mặt Vương Tử Quân, sau đó lên tiếng:
- Chủ tịch Vương, tái ông thất mã sao biết không phải là phúc? Ngài bị mắng, ha ha, bên kia đang muốn nắm bắt vị trí cục trưởng cục nhân sự, bây giờ người sắp được đề bạt lại có vấn đề.
Vương Tử Quân biết rõ Đỗ Tự Cường muốn nói gì, hắn khẽ cười nói:
- Có người nói cho tôi biết, chúng ta nên đánh cho những kẻ chỉ thích bắt nạt kẻ yếu mà sợ hãi kẻ mạnh vài tát, phải làm cho đối phương biết thế nào là nhún nhường, anh thấy thế nào? Tôi cảm thấy ý này là khá hay.
- Cho vài tát?
Đỗ Tự Cường nhai nuốt lại lời nói của Vương Tử Quân, sau đó vẻ mặt chợt càng trở nên ngưng trọng.
Hội nghị thường ủy huyện Lô Bắc lại được tổ chức trong phòng họp nhỏ của huyện ủy.
Lúc này Dương Quân Tài đã khôi phục lại bộ dạng tỏa sáng như ánh nắng mặt trời, hắn khẽ gõ bàn nói:
- Thưa các đồng chí, bây giờ chúng ta bắt đầu họp. Năm nay huyện Lô Bắc chúng ta có xu thế phát triển rất tốt, đã có được nhiều thành quả tốt, càng nhận được nhiều lời khích lệ của lãnh đạo thị ủy. Nhưng trong quá trình phát triển thì chúng ta cũng gặp phải vài vấn đề, hơn nữa đó đều là những vấn đề mà chúng ta cần phải nhanh chóng giải quyết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thế cục phát triển tốt đẹp của huyện.
- Tất nhiên chúng ta cũng không thể xóa bỏ tất cả vấn đề, chúng ta cần đi theo từng bước một, cần phải hoàn thành từng giai đoạn. Chỉ cần chúng ta có thể nắm bắt trọng điểm, nắm thật chặt, như vậy sẽ có thể tạo nên hoàn cảnh tốt cho cả huyện phát triển. Vài ngày trước trưởng phòng Quốc Lương có phản ứng với tôi, nói là trong huyện ủy có vài đồng chí đã đến tuổi về hưu, tôi cảm thấy đã đến thời điểm chúng ta cần suy xét, cần cho phòng tổ chức sàng lọc, chọn ra những nhân tuyển phù hợp, sau đó chúng ta cùng thông qua.
Dù Dương Quân Tài bị Vương Tử Quân đả kích trong lúc tranh nhau các hạng mục trong khu quy hoạch, thế nhưng Dương Quân Tài vẫn có chút ưu thế trên phương diện nhân sự. Trong công tác nhân sự thì bí thư, phó bí thư chủ quản tổ chức và trưởng phòng tổ chức chính là bộ ba có lực ảnh hưởng cực mạnh, nếu ba người này đã đồng ý, như vậy sẽ có quyền uy lớn trong phương diện nhân sự.
Bây giờ Trần Lộ Dao tuy có chút ngăn cách với Dương Quân Tài, thế nhưng hai người vẫn đi rất gần, còn Tôn Quốc Lương thì luôn chạy theo Trần Lộ Dao, cũng tạo nên một ưu thế cực mạnh cho Dương Quân Tài ở phương diện nhân sự.
Thực tế thì Dương Quân Tài rất có lý luận đối với quyền mưu, hắn luôn khắc ghi bốn câu châm ngôn trên quan trường: Giỏi rình rập, dám tranh đoạt, biết cách ứng phó, có thể phỏng đoán. Vừa mưu quyền vừa dùng quyền, cũng cố quyền, dâng quyền lực, vào thời điểm thích hợp cũng phải động tay vào một vài cán bộ, xây dựng những cán bộ thuộc dòng chính của mình, cũng cố thế lực và phe phái, như vậy sẽ thấy được những hiệu quả tương ứng.
Chỉ là nếu động vào cán bộ thì sẽ bứt dây động rừng, không thể nóng đầu thay thế các cán bộ tuổi trẻ, cần phải án binh bất động, chờ cơ hội chín muồi, cố gắng đạt đến phương diện thiên thời địa lợi nhân hòa, như vậy mới có thể tùy thời mà động. Vì thế sau khi xem xét một thời gian, Dương Quân Tài cuối cùng cũng cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để mình ra tay.
Vương Tử Quân chờ Dương Quân Tài nói xong thì đặt bút trong tay xuông và khẽ nói:
- Tôi đã xem qua bản danh sách mà bí thư Dương vừa nhắc đến, tôi cũng có vài ý kiến, muốn trao đổi với các vị.
Tôn Quốc Lương đang chuẩn bị mở miệng dựa theo những gì mình đã bàn bạc với Dương Quân Tài trước đó, cũng không ngờ Vương Tử Quân lại bổ nhào đến cho ra một đòn. Dù hắn cảm thấy không thoải mái thế nhưng ngoài miệng lại không dám nói lời nào, dù sao hắn cũng là trưởng phòng tổ chức, nhưng Vương Tử Quân là phó bí thư huyện ủy, còn là chủ tịch huyện, nếu so sánh với Vương Tử Quân thì hắn còn kém rất nhiều ở trên các phương diện.
Dương Quân Tài thấy Vương Tử Quân mở miệng thì khẽ nhíu mày, quyền nhân sự là quyền lực lớn nhất của bí thư, sau vài lần giao chiến thì Vương Tử Quân luôn đả kích uy tín của hắn. Thế nhưng lúc này ở phương diện nhân sự, hắn cũng không tỏ ra yếu kém, chẳng lẽ Vương Tử Quân muốn chen tay vào?