Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 147

Editor: Phộn

 

––––––––––

 

Khi Hạo Hạo cùng cô Hà đến lớp mầm A, trong lớp đã có hơn chục bạn nhỏ, có bé ba tuổi cũng có bé bốn tuổi, đều là những em bé vừa vào mẫu giáo, vài bé còn đọng nước mắt ở khóe mắt, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.

 

Có hai cô giáo đang nhẹ nhàng dỗ dành các bé, trên bàn nhựa đầy màu sắc bày đủ các loại đồ chơi và xếp hình để làm các bé vui.

 

Tuy nhiên, so với đồ chơi, các em nhỏ vẫn chỉ muốn về nhà với mẹ, miệng xụ xuống, trông không vui chút nào.

 

Sự xuất hiện của Hạo Hạo thu hút sự chú ý của các bạn nhỏ, từng đôi mắt to tròn tò mò dõi theo người bạn mới.

 

Cô Hà để Hạo Hạo đứng trước lớp, cúi người nói: "Đây là ngày đầu tiên Hạo Hạo đến lớp, con giới thiệu bản thân với các bạn nhé?"

 

"Dạ được ạ." Hạo Hạo tự nhiên đáp lời, dõng dạc tự giới thiệu: "Chào các bạn, mình tên là Lý Hi Hạo, chữ Lý trong họ Mộc Tử, chữ Hi trong ánh bình minh, chữ Hạo trong ánh trăng sáng, năm nay mình ba tuổi."

 

Nói đến "ba tuổi", bé con giơ tay phải lên, chìa ba ngón tay mũm mĩm.

 

Cô Hà và hai cô trợ giảng nhìn nhau, đều ngạc nhiên trước màn giới thiệu của bé.

 

Biểu hiện của Hạo Hạo vượt ngoài dự đoán, phần lớn trẻ ba tuổi còn chưa nói sõi, huống chi là biết chữ.

 

Cô Hà dò hỏi: "Hạo Hạo biết viết tên mình không con?"

 

"Dĩ nhiên là biết rồi ạ!" Hạo Hạo chu môi đáp, "Tên con có rất nhiều nét, con học ba ngày mới viết được đó!"

 

Cô Hà lấy ra một bảng trắng và một cây bút, nhẹ nhàng bảo: "Hạo Hạo viết thử cho cô xem được không?"

 

Tuy hơi không muốn, nhưng nhớ lời ba dặn ngày đầu đi học phải ngoan ngoãn, Hạo Hạo cầm bút, cẩn thận viết từng nét tên mình lên bảng.

 

Khi các cô giáo nhìn thấy ba chữ "李曦皓" (Lý Hi Hạo) rõ ràng, ngay ngắn trên bảng, họ không thể không tin rằng cậu bé nhỏ xíu xinh xắn này thật sự biết viết chữ.

 

"Hạo Hạo giỏi quá!" Cô Hà vỗ tay đầu tiên, hai cô giáo còn lại cũng vỗ tay theo.

 

Được khen ngợi, Hạo Hạo nở nụ cười rạng rỡ. Ngoài tên mình, bé còn biết viết nhiều chữ khác nữa đó!

 

Không ngoài dự đoán, cô Hà lại thưởng cho Hạo Hạo một bông hoa nhỏ màu đỏ.

 

Các bạn nhỏ khác thấy vậy, cũng thi nhau giơ tay: "Cô Hà ơi, con cũng biết viết tên!"

 

"Cô ơi, con muốn viết tên để được bông hoa!"

 

Mấy bé vẫn còn sụt sịt thì ngơ ngác nhìn quanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy các bạn giơ tay thì cũng giơ tay theo.

 

Lần đầu tiên cô Hà thấy lớp học tích cực như vậy, cô hài lòng quay sang cô trợ giảng nói: "Cô Lam này, nhờ cô giúp Hạo Hạo tìm chỗ ngồi nhé."

 

"Vâng ạ." Cô Lam giúp Hạo Hạo tìm một chỗ trống, rồi để chiếc cặp thỏ con vào ngăn bàn bên dưới.

 

Các bạn khác vẫn tích cực giơ tay, cô Hà lần lượt gọi từng bạn lên viết tên.

 

Chẳng mấy chốc, bảng trắng đã đầy những nét chữ nguệch ngoạc, so với ba chữ "李曦皓" ở giữa thì đúng là chênh lệch rõ ràng.

 

Tất nhiên cô giáo không làm tổn thương sự tự tin của các bé, mỗi bạn đều được phát một bông hoa đỏ dán lên áo, các bé vui vẻ trở về chỗ ngồi, dần quên đi việc muốn về nhà.

 

Cô Hà phát sách mới cho Hạo Hạo, bé con chăm chú viết tên mình vào đầu trang của mỗi cuốn, háo hức chờ đợi một ngày học mẫu giáo.

 

Tuy nhiên, sau hai tiết học, bé bắt đầu cảm thấy... chán.

 

Bởi vì... những gì cô dạy, bé đều biết hết rồi.

 

Tiết học đầu tiên là nhận biết các động vật nhỏ. Cô giáo bật chế độ toàn cảnh 3D, cả lớp học biến thành đồng cỏ, trên đó có thỏ trắng, hươu sao, mèo con, vịt con... rồi cứ lặp đi lặp lại, cô giáo chỉ vào từng con vật rồi nói cho các bé biết đó là con gì.

 

Các bạn nhỏ liên tục phát ra tiếng ngạc nhiên, chỉ có Hạo Hạo chống cằm ngẩn người.

 

Cô Hà đang dạy thì phát hiện học sinh mới không tập trung nên dừng lại một chút, dịu dàng nhắc: "Hạo Hạo, trong giờ học không được ngẩn người đâu con!"

 

Hạo Hạo phồng má lên: "Nhưng con biết hết rồi mà!"

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của cô giáo, bé con lần lượt chỉ vào từng con vật, gọi chính xác tên của chúng: "Thỏ trắng, vịt con, mèo hoa, hươu sao."

 

Cô Hà và hai cô giáo còn lại nhìn nhau, không giấu nổi sự bất ngờ.

 

Ba tuổi mới bắt đầu được giáo dục vỡ lòng, nhiệm vụ của giáo viên mẫu giáo là rèn luyện cho các bé tính tự lập, ví dụ như tự mặc quần áo, mang giày, đi vệ sinh, rửa tay, ăn cơm, ngủ trưa... Đồng thời, còn phải dạy các bé khả năng quan sát, thưởng thức và phân biệt sự vật.

 

Các bạn nhỏ khác vẫn còn ngơ ngác, phải dạy đi dạy lại mới nhớ được, nhưng Hạo Hạo thì không cần dạy cũng biết hết.

 

Điều này thật sự khiến người khác khó xử.

 

Tuy vậy, trong lòng cô Hà lại có chút xúc động.

 

Không hổ là con trai của Nguyên soái và Phá Quân, thật sự rất thông minh và xuất sắc.

 

Cô hắng giọng hai tiếng, nén lại sự phấn khích, nhẹ nhàng nói: "Hạo Hạo giỏi quá, đã làm gương tốt cho các bạn. Nhưng mà, Hạo Hạo biết rồi, còn các bạn thì chưa. Con có muốn giúp cô chỉ cho các bạn không?"

 

Hạo Hạo chống cằm non nớt, đôi mắt vàng kim đảo một vòng, rồi chỉ vào một cậu bé có mái tóc kiểu quả dưa hấu: "Con có thể chỉ cho bạn ấy."

 

Cô Hà lập tức sắp xếp cho hai bé ngồi cạnh nhau.

 

Cậu bé đầu quả dưa tên là Tây Tây, hôm qua mới đến lớp, sáng nay khóc to nhất.

 

Hạo Hạo nghiêm túc chỉ vào chú thỏ trắng, nói với Tây Tây: "Đó là thỏ trắng."

 

Tây Tây nhìn bé, rồi nhìn thỏ, lí nhí lặp lại: "Đó là thỏ trắng."

 

Hạo Hạo lắc đầu: "Sai rồi, sai rồi, mình nói "đó là thỏ trắng", bạn chỉ cần nói "thỏ trắng" thôi là được rồi!"

 

Tây Tây cắn ngón tay, gương mặt ngơ ngác.

 

Hạo Hạo nhỏ mà lanh, thở dài một hơi, nghĩ nghĩ rồi chỉ vào thỏ trắng, nói ngắn gọn: "Thỏ trắng."

 

Tây Tây: "Thỏ trắng."

 

Hạo Hạo lại chỉ vào mèo hoa: "Mèo hoa."

 

Tây Tây nhìn theo: "Mèo hoa."

 

Cô Hà quan sát bên cạnh vài phút, cảm khái.

 

Cùng là trẻ ba tuổi, nhưng Hạo Hạo phát triển vượt xa các bạn cùng lứa.

 

Buổi sáng trôi qua, Hạo Hạo và Tây Tây đã thân thiết với nhau, đến trưa đi ăn, hai đứa còn nắm tay nhau cùng đi ăn.

 

Giáo viên chủ nhiệm và trợ giảng của từng lớp dắt học sinh xếp hàng vào nhà ăn, đến khu vực được chỉ định rồi ngồi vào chỗ, sau đó giáo viên phát đồ ăn cho từng bé con.

 

Khi Hạo Hạo và Tây Tây nắm tay nhau đi qua khu vực của lớp lá, một cậu bé khoảng năm sáu tuổi bỗng đứng dậy, túm lấy cánh tay của Tây Tây.

 

"Tây Tây, nó là ai? Sao lại nắm tay cậu?" Cậu bé tức giận chỉ vào mặt Hạo Hạo.

 

"Anh Lượng Lượng, tay em đau quá!" Tây Tây rõ ràng quen cậu bé, nhưng vì bị túm đau quá, chỉ biết la lên mà không trả lời.

 

Thấy Tây Tây sắp khóc, Hạo Hạo liền gỡ tay cậu bé kia ra: "Cậu buông Tây Tây ra ngay!"

 

Cậu bé kia bất ngờ dùng sức đẩy Hạo Hạo, nhưng do Hạo Hạo thường xuyên luyện võ với quản gia Bạch, đứng vững như bàn thạch, kết quả cậu bé kia không đẩy được mà còn bị bật ngược lại, va vào bàn ghế trong nhà ăn, ngã sõng soài ra đất.

 

Chuyện xảy ra quá nhanh, các giáo viên định can ngăn đều sững sờ.

 

"Oa oa oa—" Cậu bé lớn oà khóc.

 

Tây Tây sợ hãi trốn sau lưng Hạo Hạo, Hạo Hạo lạnh mặt, lạnh lùng nhìn cậu bé kia "diễn".

 

Một trận hỗn loạn, giáo viên nhanh chóng đưa cậu bé lớp lá đến phòng y tế, sau đó báo cho phụ huynh.

 

***

 

Phụ huynh của cậu bé tên Lượng Lượng là người đến nhanh nhất.

 

Trong phòng tiếp khách của phụ huynh, một phu nhân mặc toàn hàng hiệu đang ôm con, kích động lớn tiếng: "Các người làm giáo viên kiểu gì vậy hả? Trông trẻ con thôi mà cũng không xong? Con tôi có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm hả, hả? Trường mẫu giáo này cứ đợi đóng cửa đi!"

 

"Cô Trịnh, xin cô bình tĩnh." Giáo viên lớp lá nhẹ nhàng khuyên,

 

"Cô cũng đã xem đoạn video giám sát rồi, tuy rất xin lỗi nhưng đây đúng là một tai nạn ngoài ý muốn."

 

"Tai nạn?" Phu nhân Trịnh hét lớn, tay làm móng sắc nhọn chỉ vào vết thương trên trán con trai đã được dán băng cá nhân: "Nhìn trán con tôi đi, rách cả da đây này! Chuyện này rất nghiêm trọng, các người nhất định phải cho tôi một lời giải thích! Còn nữa, phụ huynh của đứa bé kia đâu? Tới chưa? Tôi muốn xem loại phụ huynh nào mà dạy ra một đứa trẻ hỗn láo như vậy!"

 

Cô Hà dẫn Lâm Hân đến trước cửa phòng tiếp khách, trên mặt đầy vẻ lúng túng.

 

Lâm Hân không có biểu cảm gì, đôi mắt đen lạnh như băng.

 

Ngay sau khi nhận điện thoại, cậu đã lập tức đến trường mẫu giáo. Cô Hà đứng chờ trước cổng, vừa gặp đã kể sơ qua sự việc.

 

Tóm lại, cậu bé lớn tên là Lượng Lượng và bé Tây Tây lớp mầm là hàng xóm. Thấy Tây Tây thân thiết với Hạo Hạo, có thể Lượng Lượng đã nảy sinh tâm lý ghen tuông, nên đã ra tay đẩy Hạo Hạo. Không ngờ Hạo Hạo đứng vững không nhúc nhích, mà Lượng Lượng lại té ngã tự đập trán vào cạnh bàn, trầy da một chút.

 

Vậy mà bây giờ mẹ của người gây chuyện còn hung hăng, xúc phạm người khác.

 

Cô Hà cắn răng đẩy cửa phòng tiếp khách, mời Lâm Hân vào.

 

"Chủ nhiệm Đỗ, ba của Hạo Hạo đến rồi." Cô Hà nhắc nhở.

 

"Mời vào nhanh." Chủ nhiệm Đỗ đang bị phu nhân Trịnh (mẹ Lượng Lượng) làm cho đau đầu.

 

Trẻ con có thể vào học ở mẫu giáo Trạch Thiên đều là con nhà giàu có hoặc có quyền lực, phu nhân Trịnh muốn ỷ thế bắt nạt cũng phải xem thử phụ huynh của đối phương là ai.

 

Phu nhân Trịnh kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn ra cửa. Cô ta đã nói hẳn danh tiếng và địa vị của chồng rồi vậy mà giáo viên và chủ nhiệm trường vẫn còn bao che, khiến cô ta tức tối muốn xem thử người nhà của cái thằng nhóc đó là loại gì.

 

Nhưng giây tiếp theo, cô ta trố mắt.

 

Một thanh niên mặc quân phục màu đen, ngực áo thêu huy hiệu của Học viện Vấn Thiên, khuôn mặt anh tuấn không tì vết, ánh mắt sắc lạnh, thần thái cao ngạo, khiến cô ta rụng rời hết cả tay chân, khí thế đang dâng cao cũng tự động tụt xuống.

 

Hạo Hạo đang ngồi trên ghế vừa thấy Lâm Hân liền nhảy xuống, dang tay chạy tới.

 

"Ba ơi!"

 

Lâm Hân cúi người đón lấy con trai, ôm chặt vào lòng.

 

Hạo Hạo dụi vào ngực ba, bao nhiêu tủi thân tích tụ hơn một tiếng đồng hồ cũng được giải tỏa. Bé giơ tay chỉ vào Lượng Lượng trong lòng phu nhân kia, tố cáo.

 

"Ba ơi, cậu ta ăn hiếp người ta! Cậu ấy làm đau Tây Tây, còn định đẩy con nữa, là cậu ấy tự té, nhưng mẹ của cậu ta lại đổ lỗi cho con!"

 

Lâm Hân vỗ lưng con trấn an, ánh mắt băng giá quét về phía phu nhân kia.

 

Phu nhân Trịnh chột dạ cúi đầu. Dĩ nhiên cô ta nhận ra người thanh niên kia là ai, Phá Quân nổi danh trên ở trên mạng, bạn đời của Nguyên soái Đế quốc Huyền Vũ.

 

Cô ta thật sự không thể ngờ được con trai mình lại chọc phải con của Nguyên Soái!

 

Giáo viên trường mẫu giáo cố tình không nhắc cô ta phải không? Để cô ta như một con ngu chửi bới nãy giờ, cũng không biết thanh niên kia đã nghe được bao nhiêu nữa.

 

Chồng cô ta có địa vị cao đến đâu thì có cao hơn Nguyên soái của Đế quốc không?

 

Lâm Hân còn chưa kịp lên tiếng thì ngoài cửa vang lên tiếng động, một Omega nữ mặc tạp dề hốt hoảng xông vào.

 

"Tây Tây! Mẹ tới rồi!" Giọng của Omega mặc tạp dề nức nở, như thể bị dọa sợ.

 

Tây Tây đang ngồi ngẩn người trong lòng cô giáo thì "oa" một tiếng khóc lớn. Omega mặc tạp dề ôm chầm lấy con, nước mắt rơi theo. Vừa nãy cô đang nấu ăn, nhận điện thoại của cô giáo thì sợ đến rơi cả xẻng.

 

Thấy con khóc, cô vừa lo vừa sợ, cũng khóc theo.

 

Chủ nhiệm Đỗ thấy cả ba phụ huynh của các bé liên quan đã đến đủ, bèn ho nhẹ: "Ờm... Hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện rõ ràng một chút?"

 

Omega mặc tạp dề vội lau nước mắt, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi mọi người."

 

Phu nhân Trịnh mặt mày cứng đờ, kéo con trai ngồi xuống.

 

Lâm Hân bình tĩnh, bế Hạo Hạo ngồi xuống đối diện cô ta.

 

Chủ nhiệm Đỗ nói: "Mời các vị cùng xem đoạn video giám sát."

 

Bà ấn điều khiển, trên không trung hiện ra một màn hình ảo khổng lồ, rõ đến mức có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông trên mặt người.

 

Trong video, Hạo Hạo và Tây Tây nắm tay nhau đi ngang qua chỗ Lượng Lượng. Lượng Lượng bỗng bật dậy, nắm tay Tây Tây, Tây Tây khóc vì đau, Hạo Hạo yêu cầu nó buông ra. Bỗng nhiên Lượng Lượng đẩy mạnh Hạo Hạo, rồi tự mất thăng bằng, đập vào bàn ghế, ngã lăn ra đất, bắt đầu khóc òa.

 

Toàn bộ quá trình rất rõ ràng, góc phải trên video còn có thời gian chạy, chứng minh video không bị cắt ghép.

 

Chỉ cần là người có mắt, đều có thể thấy rõ ràng, Hạo Hạo và Tây Tây mới là nạn nhân, còn Lượng Lượng là kẻ hung hăng vô lý.

 

Phu nhân Trịnh cố gượng cười, miễn cưỡng nói: "Nhà chúng tôi và nhà Tây Tây cùng sống trong một khu, Lượng Lượng thích chơi với Tây Tây, hôm nay thấy Tây Tây nắm tay bạn nhỏ khác nên có chút xúc động quá..."

 

Omega mặc tạp dề nhíu mày. Tuy sống cùng khu dân cư với nhà họ Trịnh, nhưng cô không có chút thiện cảm nào, vì Lượng Lượng rất hay bắt nạt Tây Tây. Mỗi lần chơi cầu trượt chung, Tây Tây thường bị bắt nạt đến phát khóc.

 

Cô thật sự rất muốn đến tìm phụ huynh nhà họ Trịnh để nói chuyện, nhưng vì địa vị không bằng nên đành phải nhịn.

 

Cô quay sang nhìn phụ huynh của bé còn lại, vừa nhìn xong thì ngây người.

 

A...?

 

Phá Quân?!

 

Sao cậu ấy lại có mặt ở đây?! Hồi nãy cô không có để ý!

 

Nữ Omega mặc tạp dề có chút ngơ ngác.

 

Lâm Hân liếc lạnh về phía bà Trịnh, rồi hỏi cô chủ nhiệm Đỗ: "Cánh tay của Tây Tây đã được bác sĩ kiểm tra chưa?

 

Chủ nhiệm Đỗ và các giáo viên nhìn nhau. Họ chỉ mải lo cho vết thương của Lượng Lượng, mà bỏ qua cánh tay của Tây Tây.

 

Một đứa trẻ mà kêu đau đến bật khóc thì lực ra tay chắc chắn không hề nhẹ.

 

Người phụ nữ mặc tạp dề nghe vậy liền xắn tay áo của Tây Tây lên, vừa nhìn thấy sợ tái mặt. Trên cánh tay trắng trẻo mềm mại của Tây Tây in rõ năm dấu tay đỏ rực.

 

"Tây Tây à, có đau không con?" Nữ Omega mặc tạp dề nhẹ nhàng chạm vào vết đỏ.

 

"Đau, đau lắm..." Tây Tây bật khóc nức nở.

 

Chủ nhiệm Đỗ áy náy nói: "Xin lỗi mẹ Tây Tây, đây là sơ suất của nhà trường."

 

Nữ Omega mặc tạp dề lắc đầu, nhìn thẳng vào phu nhân Trịnh, nói: "Phu nhân Trịnh, bình thường con cô ở khu dân cư thường xuyên bắt nạt Tây Tây nhà tôi đã đành, giờ đến trường cũng ra tay mạnh thế này! Cô không định giải thích gì sao?"

 

Hôm nay có đầy đủ chứng cứ, cả nhân chứng lẫn vật chứng, cuối cùng cô cũng có lý để chất vấn đối phương.

 

Phu nhân Trịnh không dám gây sự với Lâm Hân, nhưng ả đàn bà nội trợ này thì cô ta chẳng thèm để vào mắt. "Trẻ con nô đùa với nhau là chuyện bình thường. Lượng Lượng nhà tôi cũng bị trầy trán, biết tìm ai đòi đây?"

 

"Video giám sát chiếu rất rõ, chẳng phải là nó tự xô người ta rồi tự té sao?" Nữ Omega đeo tạp dề phản bác.

 

Phu nhân Trịnh nín họng.

 

Cô ta xem mà vẫn không hiểu nổi, sao con mình đẩy người ta mà lại tự ngã?

 

Bà nhìn về phía Lâm Hân cùng đứa trẻ trong lòng cậu. Chẳng lẽ gen của chiến sĩ mecha mạnh tới vậy à? Tới đứa con sinh ra cũng vượt trội hơn người như vậy sao?

 

Chủ nhiệm Đỗ biết cha mẹ nào cũng muốn bênh con mình, sợ họ cãi nhau nên lên tiếng hòa giải: "Chuyện hôm nay... hay là để các bé xin lỗi nhau một câu rồi bỏ qua? Nhận ra lỗi thì sau này mới trưởng thành hơn."

 

Phu nhân Trịnh và nữ Omega mặc tạp dề đều do dự, riêng Lâm Hân thì lạnh như băng hỏi: "Xin lỗi nhau? Không làm sai thì sao phải xin lỗi?"

 

Nữ Omega mặc tạp dề kia cũng gật đầu đồng tình: "Tây Tây nhà tôi là nạn nhân!"

 

Vẻ mặt phu nhân Trịnh lúng túng, còn Lượng Lượng thì rụt trong lòng mẹ. Trẻ con năm sáu tuổi đã hiểu chuyện, nghe hiểu lời người lớn nói. Bắt nó xin lỗi? Nó không muốn!

 

Lâm Hân nói: "Gọi cảnh sát đi!"

 

Cả đám người sững sờ.

 

"Đợi... đợi đã, chuyện này chưa đến mức phải gọi cảnh sát chứ?" Phu nhân Trịnh tái mặt.

 

Lâm Hân lấy điện thoại ra gọi ngay, lạnh nhạt nói: "Đúng sai thế nào thì để cảnh sát kết luận sẽ có sức thuyết phục hơn."

 

Giáo viên chủ nhiệm lớp mầm A sợ chuyện lớn lên nên khuyên can: "Ba của Hạo Hạo à, bọn trẻ còn nhỏ... báo cảnh sát có phải hơi nghiêm trọng không?"

 

"Trẻ vị thành niên phạm lỗi, người giám hộ sẽ chịu trách nhiệm." Lâm Hân vẫn giữ vững quan điểm, kiên quyết báo cảnh sát.

 

Mười phút sau, cảnh sát khu vực đến phòng tiếp khách, làm việc cẩn thận, kiểm tra kỹ video, xem xét vết thương, ghi lời khai giáo viên, cuối cùng đưa ra kết luận.

 

Lượng Lượng hoàn toàn chịu trách nhiệm, phải xin lỗi nạn nhân, đồng thời người giám hộ phải chi trả chi phí điều trị cho Tây Tây.

 

Ánh mắt phu nhân Trịnh nhìn Lâm Hân lúc này đầy sợ hãi.

 

Sau khi cảnh sát rời đi, Lâm Hân bế Hạo Hạo, nói với cô giáo Hà: "Hạo Hạo bị dọa rồi, tôi đưa con về trước."

 

"Vâng... vâng ạ." Cô Hà gật đầu.

 

"Ba ơi, ba ơi, ba quên balo thỏ nhỏ của con rồi." Hạo Hạo nằm tựa trên vai Lâm Hân, chu môi phụng phịu.

 

"Để cô đi lấy cho con." Cô Hà nói

 

Không lâu sau, cô Hà mang balo thỏ nhỏ tới, Hạo Hạo vui vẻ đeo lên lưng, lễ phép vẫy tay chào cô, được ba bế rời khỏi trường.

 

***

 

Trên xe bay, Hạo Hạo nằm trong lòng ba, làm nũng: "Ba ơi, trường mẫu giáo chán quá à, dạy gì con cũng biết hết rồi."

 

Lâm Hân xoa đầu con: "Lúc bị bạn kia đẩy, con có sợ không?"

 

"Không sợ!" Hạo Hạo giơ nắm tay nhỏ, tự tin nói: "Con giỏi hơn bạn đó nhiều!"

 

Lâm Hân hôn lên trán con: "Hạo Hạo giỏi lắm."

 

Cậu tin con mình đủ sức đánh bại Lượng Lượng dù thằng bé đó lớn hơn, nhưng Hạo Hạo nhớ lời cậu dặn, suốt quá trình không hề đánh lại.

 

Hạo Hạo ôm cổ ba, hôn lại một cái, chét đầy nước miếng lên mặt cậu.

 

"Chụt chụt chụt~"

 

Lâm Hân vỗ nhẹ mông nhóc con.

 

Hạo Hạo "a" một tiếng, đáng thương nói: "Ba ơi, con đói quá..."

 

Lâm Hân hơi nhíu mày: "Bữa trưa ăn không no hả?"

 

"Cơm dở lắm, con cũng chưa ăn hết."

 

Hạo Hạo chu môi.

 

Lâm Hân gọi cho cô Hà hỏi về bữa trưa.

 

"A... xin lỗi anh Lâm... là vì phu nhân Trịnh đến gấp, yêu cầu gặp Hạo Hạo và Tây Tây nên chúng tôi hơi vội, các bé còn chưa ăn xong bữa trưa đã..."

 

Cô Hà liên tục xin lỗi qua điện thoại.

 

Lâm Hân nói vài câu rồi cúp máy.

 

Sau đó cậu gọi cho Lý Diệu, bên kia bắt máy rất nhanh, hình ảnh 3D của người đàn ông tóc bạc nhanh chóng xuất hiện trong xe bay.

 

"Ba Diệu!" Hạo Hạo thấy hắn thì mừng rỡ giơ tay ra sờ, ai ngờ chạm vào không khí, suýt ngã khỏi ghế.

 

Lâm Hân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, đặt con ngồi lại.

 

Lý Diệu thấy vẻ mặt nghiêm túc của người yêu, dịu dàng hỏi: "Em sao thế, Tiểu Hân?"

 

Lâm Hân nhíu mày, nghiêm túc nói: "Anh, anh chắc chắn trường mẫu giáo Trạch Thiên là trường mẫu giáo tốt nhất của Đế quốc Huyền Vũ chứ?"

 

Lý Diệu: "?"

 

––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lâm Hân: Trường mẫu giáo tốt nhất, nhưng cũng không phải là trường phù hợp nhất.

 

Lý Diệu: Ừm, Tiểu Hân nói đúng.

Bình Luận (0)
Comment