Editor: Phộn
––––––––––
Ba giờ chiều, Lâm Hân và Hạo Hạo trở về lâu đài.
Bạch Húc đứng ở cửa chờ sẵn, thấy Lâm Hân bế Hạo Hạo đang ngủ say bước xuống xe bay, vội tiến lên nói: "Phu nhân, để tôi bế tiểu thiếu gia cho!"
Nửa tiếng trước, ông nhận được cuộc gọi từ Nguyên Soái, biết được chuyện xảy ra với tiểu thiếu gia ở trường mẫu giáo thì lòng đầy áy náy. Là ông sơ sót, không điều tra kỹ việc trường mẫu giáo Trạch Thiên đã đổi hiệu trưởng từ một năm trước. Hiệu trưởng này là họ hàng của một vị bộ trưởng, tiếng tăm bình thường, giới giáo dục không ít người phê bình về tác phong làm việc của ông ta.
Chuyện xảy ra hôm nay, có thể nói là làm danh tiếng trăm năm của Trạch Thiên lung lay dữ dội.
"Không cần, con bế là được rồi ạ." Lâm Hân nhẹ giọng nói, cúi đầu nhìn bé mập mạp đang ngủ chảy cả nước miếng trong lòng mình.
Bạch Húc thấy bàn tay nhỏ của tiểu thiếu gia đang nắm chặt vạt áo phu nhân, cũng không nói gì thêm.
Lâm Hân bế Hạo Hạo phòng ngủ ở trên lầu, nhẹ nhàng đặt bé lên giường. Vừa chạm vào gối trẻ em mềm mại, Hạo Hạo nhanh chóng cọ cọ vào, bàn tay nhỏ buông lơi khỏi áo Lâm Hân.
Lâm Hân ngồi bên giường nhìn con một lát, cúi xuống hôn nhẹ lên má mềm, rồi đắp chăn cho con.
"Ôn Sĩ, có thể qua đây một chút không?"
"Vâng, thưa chủ nhân."
Trí tuệ nhân tạo của phòng ngủ vang lên giọng nói của Ôn Sĩ. Một lúc sau, Ôn Sĩ xuất hiện ở cửa phòng ngủ, cung kính hành lễ với Lâm Hân.
Là người máy bảo mẫu vạn năng, theo sự lớn lên của tiểu thiếu gia, vai trò của Ôn Sĩ dần chuyển từ người trông trẻ thành máy học tập vỡ lòng cho trẻ nhỏ.
Lâm Hân để Ôn Sĩ trông Hạo Hạo, còn mình thì xuống lầu tìm quản gia.
Trong phòng khách, Lâm Hân ngồi trên sofa, uống trà quýt do quản gia pha.
"Phu nhân và Nguyên Soái đã bàn bạc thế nào rồi?" Bạch Húc hỏi.
"Đổi trường mẫu giáo ạ." Lâm Hân đặt tách trà xuống, quả quyết nói.
Hạo Hạo phát triển sớm, vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi. Cộng thêm sự chỉ dạy tận tình của ông quản gia, trình độ của bé đã tương đương với học sinh lớp 2. Để bé học cùng những đứa trẻ ngây ngô ở mẫu giáo chẳng khác nào lãng phí thời gian, hoàn toàn không có lợi ích gì.
Trước đây cậu nghĩ sai rồi, cho rằng em bé phải trưởng thành theo từng bước một.
Tuy nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Hạo Hạo không phải là một đứa trẻ bình thường, tài năng của bé không có gì sánh kịp, không nên và cũng không thể bị kìm hãm.
Bạch Húc tỏ ý tán thành quyết định của Lâm Hân.
Tiểu thiếu gia thông minh như vậy, đã định sẵn có một tương lai không tầm thường.
"Phu nhân có thể cân nhắc cho tiểu thiếu gia học ở trường mẫu giáo Hạo Nguyệt." Bạch Húc nhẹ nhàng chạm vào thiết bị nhận dạng, một kiến trúc 3D nổi lên giữa không trung. "Đây là bản đồ của trường mẫu giáo Hạo Nguyệt, quy mô không kém Trạch Thiên, cơ sở vật chất tương đương, đội ngũ giáo viên thậm chí còn vượt trội hơn. Học sinh ở đây phần lớn đều có thiên phú vượt bậc, sau này đều hoạt động trong các lĩnh vực quan trọng. Chỉ có một điểm trừ là môi trường quản lý mang tính quân sự, nên nhiều cha mẹ không nỡ để con chịu khổ."
Kèm theo lời giới thiệu của Bạch Húc, các màn hình ảo dần hiện ra chi tiết thông tin về mẫu giáo Hạo Nguyệt.
Hai mươi phút sau, Lâm Hân gọi điện thoại cho Lý Diệu, quyết định cho Hạo Hạo chuyển sang trường mới.
***
Hôm qua Hạo Hạo ngủ nhiều nên sáu giờ sáng đã tỉnh. Bé con với mái tóc đen bù xù ngóc đầu dậy từ trong chăn lụa, thấy ba còn đang ngủ, liền kéo con thỏ sang chơi một mình.
Lúc thì kéo tai dài của thỏ, lúc thì cưỡi thỏ làm ngựa, chơi cực kỳ vui vẻ.
Lâm Hân bị nhóc con làm ồn tỉnh dậy, mở mắt nắm lấy bàn chân nhỏ của bé.
"Á!" Hạo Hạo đang tập trung chơi hét lên một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của ba đầy ý cười thì nhanh chóng buông con thỏ, vui vẻ nhào vào lòng Lâm Hân.
"Ba ơi, chào buổi sáng!" Hai bàn tay mũm mĩm ôm lấy mặt ba, "chụt chụt" hai cái, hôn ngọt ngào vô cùng.
Lâm Hân bị con hôn đến trái tim mềm nhũn, xoa đầu bé con. "Chào buổi sáng, cục cưng."
Hạo Hạo dụi đầu vào ngực ba, ngửi ngửi. Mùi thơm thơm, dễ chịu quá.
Lâm Hân bế con ngồi dậy, vỗ nhẹ vào mông bé. "Dậy thôi nào."
"Không muốn đâu, ba với Hạo Hạo nằm nướng chút nữa đi mà~" Tuy đã dậy sớm nhưng bé vẫn không nỡ rời khoảnh khắc thân mật này với ba.
"Không được nằm nướng đâu nhé." Lâm Hân kéo con ra khỏi lòng, nhéo nhẹ mũi của bé.
Hạo Hạo cười khanh khách, vùng vẫy phản kháng, thi triển vài chiêu thoát thân học được từ quản gia. Đáng tiếc thân nhỏ sức yếu, bị ba dễ dàng tóm lại sau hai ba chiêu.
"A a a, ba mau thả cục cưng ra!" Nhóc con hét toáng lên, nằm sấp trên chăn, vung tay vung chân như chú rùa con.
Lâm Hân ấn nhẹ lên lưng bé rồi buông ra.
Được tự do, Hạo Hạo lăn lộn mấy vòng, bò đến sau lưng thỏ bông trốn, đôi mắt to tròn màu vàng kim lóe sáng, lén nhìn ba.
Lâm Hân cười cười, xuống giường vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Hạo Hạo nhanh nhẹn trượt xuống giường, xỏ dép thỏ bông, lẹp bẹp lẹp bẹp chạy vào phòng tắm.
"Ba ơi, con muốn đi tè!"
Trong phòng riêng của bé thì có bồn cầu cho trẻ em, còn trong phòng tắm của ba là loại dành cho người lớn, nên lúc muốn tè thì bé phải nhờ Lâm Hân.
Lâm Hân đặt bàn chải xuống, giúp con trai đi vệ sinh.
Xong xuôi, Hạo Hạo tự kéo quần lên, lẹp bẹp lẹp bẹp chạy ra khỏi phòng tắm, nhảy phốc lên giường tiếp tục chơi với thỏ bông.
Sau khi Lâm Hân rửa mặt xong, cậu đưa bé con vào phòng tắm trẻ em để đánh răng rửa mặt.
Đồ đạc trong phòng tắm trẻ em không chỉ nhỏ xinh mà còn có thể điều chỉnh độ cao phù hợp với chiều cao tăng dần của trẻ, sử dụng được đến 12 tuổi.
Hạo Hạo rất nghiêm túc đánh răng rửa mặt, không cần ba giúp, tự tay lau rửa sạch sẽ, sau đó còn xếp đồ dùng gọn gàng lại.
"Ba ơi, con xong rồi!"
"Hạo Hạo giỏi quá!"
Được Lâm Hân khen, nhóc con kiêu ngạo ưỡn ngực ra.
Ăn sáng xong, Bạch Húc, Lâm Hân, và Hạo Hạo cùng lên xe bay đến trường mẫu giáo Hạo Nguyệt.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Lâm Hân đã nói với Hạo Hạo rằng sẽ đổi trường mẫu giáo. Lúc đó bé con cũng không hứng thú lắm, nhưng khi nghe nói phải thi đầu vào, tinh thần chiến đấu lập tức trỗi dậy.
"Ba ơi, con nhất định sẽ đạt thành tích xuất sắc nhất!"
"Được, Hạo Hạo cố lên."
Lâm Hân động viên con trai.
***
Tám giờ sáng, xe dừng trước cổng trường mẫu giáo Hạo Nguyệt.
"Aiya, đoàn trưởng đại nhân, lâu rồi không gặp!" Một người đàn ông trung niên mặc quân phục màu trắng hồ hởi dang tay về phía Bạch Húc.
Bạch Húc cười ôm ông ấy. "Đúng là lâu thật. Tôi không ngờ một tên cao to thô kệch như cậu lại mở trường mẫu giáo."
"Hahaha, là vợ tôi thích, tôi chỉ thuận theo thôi." Người đàn ông trung niên tên là Mục Trình Phong, từng là thành viên của quân đoàn Griffin, nhỏ hơn Bạch Húc hai mươi tuổi, đã nghỉ hưu từ bốn mươi năm trước và cùng vợ mở trường mẫu giáo Hạo Nguyệt.
Tối qua nhận được điện thoại của đoàn trưởng cũ, ông vô cùng phấn khích. Biết con trai của Nguyên soái sẽ đến học ở trường mình, ông cảm thấy rất vinh hạnh nên sáng sớm nay đã đích thân đứng trước cổng trường chờ đón.
Hàn huyên xong, Mục Trình Phong nhìn về phía chàng trai trẻ mặc quân phục học viện và cậu nhóc ba tuổi đứng cạnh.
Cậu bé đội mũ lính nhỏ, mặc đồng phục quân đội của trẻ con cực dễ thương, đeo cặp thỏ bông, đôi mắt vàng to tròn tò mò nhìn xung quanh.
Chàng trai trẻ thì tuấn tú không tì vết, khí chất trầm ổn, vừa mang vẻ nội liễm vừa có khí thế sắc bén của một quân nhân.
Bạch Húc giới thiệu: "Đây là phu nhân của chúng tôi, còn đây là tiểu thiếu gia."
Mục Trình Phong cười tủm tỉm nói: "Chào phu nhân, tôi là Mục Trình Phong, hiệu trưởng trường mẫu giáo Hạo Nguyệt."
Lâm Hân cúi người chào lại, "Chào thầy Mục, cứ gọi tôi là Lâm Hân là được. Đây là con trai tôi, Lý Hi Hạo."
Mục Trình Phong hơi kinh ngạc, sau đó giơ tay chào đáp lễ: "Hoan nghênh hai cha con đến trường."
"Con chào ông hiệu trưởng ạ!" Hạo Hạo hô to vang dội bằng giọng trẻ con ngọt ngào, sau đó còn thực hiện một cú chào chuẩn chỉnh theo lễ nghi quân đội.
Mục Trình Phong bị bé con làm cho bật cười: "Ừ, ừ, ừ, đúng là một bé ngoan!"
Tuy nhiên, dù đứa trẻ có giỏi đến đâu, thì kỳ thi đầu vào vẫn không thể miễn.
Mục Trình Phong dẫn họ đến phòng huấn luyện, nơi kiểm tra đầu vào, đã có ba giáo viên đứng đợi sẵn.
Một cô giáo Omega dạy văn hóa, một cô giáo Beta phụ trách sinh hoạt, một thầy giáo Alpha dạy thể chất.
Hạo Hạo siết chặt nắm tay nhỏ xíu, nét mặt nghiêm túc, chuẩn bị tinh thần cho bài kiểm tra.
Ba giáo viên thấy thế thì không hẹn mà cùng mỉm cười.
"Đầu tiên là kiểm tra môn văn hóa. Hạo Hạo có tự tin không?" Mục Trình Phong cúi người, hiền hòa hỏi bé con.
"Có ạ!" Hạo Hạo trả lời đầy quyết tâm, rồi lắc tay Lâm Hân: "Ba ơi, cổ vũ con đi!"
Lâm Hân ngồi xổm xuống, giúp bé chỉnh lại chiếc mũ lính hơi lệch. "Ừ, Hạo Hạo cố lên nhé."
Hạo Hạo ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, đầy khí thế bước vào kỳ thi.
Môn đầu tiên: bài kiểm tra văn hóa.
Hạo Hạo ngồi ngay ngắn trước bàn, lấy bút chì từ trong balo thỏ ra, chờ cô giáo Omega phát đề.
Cô giáo Omega nhẹ nhàng đặt đề thi lên bàn bé.
Hạo Hạo lập tức cầm bút lên đọc đề và viết câu trả lời.
Phần lớn đề thi là trắc nghiệm, một số ít là tự luận, tổng cộng 50 câu. Chỉ cần được học sơ qua ở nhà là làm được.
Hạo Hạo làm bài rất nhanh, chỉ 15 phút đã hoàn thành, đặt bút xuống rồi giơ tay nói: "Cô ơi, con làm xong rồi~"
Cô giáo Omega mỉm cười cầm lấy bài làm của bé, chấm tại chỗ. Đến câu cuối cùng, cô hơi ngạc nhiên nhìn bé ngoan ngồi yên chờ kết quả.
Câu cuối là bài toán khá phức tạp, cần dùng cả bốn phép tính cộng trừ nhân chia, nhiều bạn nhỏ không làm được, nhưng Hạo Hạo lại giải từng bước rất rõ ràng.
"Tròn 100 điểm!" Cô giáo Omega đưa bài thi cho hiệu trưởng xem.
Mục Trình Phong nhận lấy bài, lật nhanh một lượt, liên tục gật đầu, đến câu cuối thì không kìm được nụ cười.
"Phu nhân dạy tiểu thiếu gia giỏi quá." Ông nhìn về phía Lâm Hân.
Lâm Hân khiêm tốn đáp: "Là ông Bạch dạy giỏi thôi ạ."
Bình thường cậu đi học, anh trai thì đi làm, người thực sự dạy bảo bé ở nhà là ông quản gia.
"Tiểu thiếu gia rất thông minh, trí nhớ cũng tốt, học cái gì cũng nhanh." Bạch Húc nói.
Mục Trình Phong trả bài lại cho cô giáo Omega. "Môn văn hóa: xuất sắc, ghi vào đi."
"Vâng, thưa hiệu trưởng." Cô giáo Omega đánh dấu năm bông hoa đỏ vào cột văn hóa trong phiếu đánh giá nhập học của Hạo Hạo.
Mục thứ hai là kiểm tra khả năng tự lập trong sinh hoạt, do cô giáo Beta phụ trách ra đề.
Hạo Hạo thể hiện xuất sắc, từ mặc quần áo, mang giày, đến rửa tay, ăn cơm, đi vệ sinh... tất cả đều làm một mình, thuần thục linh hoạt, nhìn là biết không phải học vội.
Cô giáo Beta cũng cho năm bông hoa đỏ.
Cuối cùng là kiểm tra thể lực.
So với sự nhẹ nhàng của cô giáo Omega và Beta, thầy giáo Alpha nghiêm khắc hơn hẳn.
Dù trong phòng thi có phụ huynh và hiệu trưởng, anh vẫn không nương tay chút nào.
Bài kiểm tra là chạy 100 mét.
Không giới hạn thời gian, chỉ cần chạy hết là đạt yêu cầu.
Thể lực của trẻ ba tuổi có hạn, không được luyện tập thì chạy được 50 mét đã là tốt rồi.
Hôm nay Hạo Hạo mang giày thể thao, phù hợp chạy bộ. Bé đứng ở vạch xuất phát, nhún nhảy hai cái rồi tạo tư thế sẵn sàng rất chuẩn.
Thầy giáo Alpha giơ tay: "Chuẩn bị— chạy!"
Hạo Hạo phóng đi như thỏ, không chút giấu giếm mà dồn tinh thần lực vào đôi chân, sử dụng khinh công Bạch Húc dạy, "vèo vèo" vài cái là xong 100 mét.
Thầy giáo Alpha nhìn đồng hồ bấm giờ, lại nhìn bé con ba tuổi mặt không đỏ, thở không gấp.
Tám giây!
Đây mà là tốc độ một bé con có thể đạt á?
Người lớn bình thường cũng khó mà làm được đó!
Trừ khi là Alpha sau khi phân hóa, có tinh thần lực đạt cấp ba trở lên thì mới có thể chạy được thế này.
Nếu không tận mắt thấy, anh còn tưởng đồng hồ bị hỏng.
"Bốp bốp bốp——"
Mục Trình Phong vỗ tay. "Xuất sắc, quá xuất sắc!"
Trong ba mươi năm làm nghề giáo dục, đây là đứa trẻ có thiên phú tốt nhất ông từng thấy.
Hạo Hạo được ông hiệu trưởng khen thì hí hửng chạy đến bên Lâm Hân. "Ba ơi, con thi xong rồi!"
Lâm Hân cúi người ôm bé lên, thơm vào má bé một cái. "Hạo Hạo giỏi quá."
Hạo Hạo cười tít mắt, cái đuôi nhỏ như muốn dựng ngược lên.
"Phải cảm ơn ông quản gia đã dạy dỗ." Lâm Hân nói.
Hạo Hạo vươn tay về phía Bạch Húc, Bạch Húc bế bé lên, bé con lập tức hôn hai cái ngọt ngào lên má ông.
"Chụt chụt~"
"Con cảm ơn ông cố ạ!"
Giọng càng thêm ngọt.
Bạch Húc dịu dàng đáp: "Là do tiểu thiếu gia giỏi thôi."
Mục Trình Phong đứng một bên nhìn mà ghen tị. Cháu trai nhà ông chẳng bao giờ thân thiết với ông như thế, đừng nói là hôn thơm thơm.
Nhưng mà, khoan đã —
Bé con gọi lão đoàn trưởng là "ông cố", còn ông thì là "ông hiệu trưởng", này... hình như vai vế bị lệch thì phải?