Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 149

Editor: Phộn

 

––––––––––

 

Sau khi sắp xếp ổn thỏa chuyện nhập học cho Hạo Hạo ở trường mẫu giáo mới, Lâm Hân để quản gia Bạch đưa cậu đến Học viện Vấn Thiên.

 

Từ khi lên năm 4, tinh thần lực của cậu đã đạt cấp 8, sở hữu 5 khu sử thú nên không còn thường xuyên nhờ quản gia Bạch đưa đón đến trường nữa.

 

Với thực lực hiện tại của cậu, việc đối phó dị thú cấp 6 không còn là vấn đề. Huống chi ba năm trước, toàn liên sao đã tiến hành một đợt thanh trừng lớn, các ký sinh thú cấp cao không còn chỗ ẩn náu, con nào bị bắt thì bị bắt, thoát được thì chạy trốn, xã hội cũng vì thế mà yên bình hơn.

 

Không ngoài dự đoán, hôm nay cậu lại đến muộn.

 

Do đã xin phép đặc biệt nên huấn luyện viên Phùng thấy cậu đứng ở cửa báo cáo thì cũng chỉ hơi gật đầu rồi nhẹ nhàng cho qua.

 

Tiết học này là giờ kiểm tra, các bạn trong lớp nghe thấy động tĩnh cũng không dám phân tâm, đều vùi đầu làm bài. Lâm Hân ngồi xuống chỗ của mình, ung dung lấy bút, mở bài thi ra rồi bắt đầu làm bài.

 

Chỉ còn hai mươi phút nữa là hết giờ, nếu muốn đạt kết quả tốt thì cậu phải hoàn thành sáu mặt đề kiểm tra trong thời gian ngắn ngủi đó.

 

Tối qua sau khi dỗ Hạo Hạo ngủ, cậu đã vào thư phòng ôn bài đến tận mười một giờ, nên hôm nay làm bài vô cùng tự tin.

 

"Soạt soạt soạt——" Tiếng viết của cậu vang lên không ngừng, gần như không cần suy nghĩ đã viết ra đáp án. Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, cậu cũng vừa kịp hoàn thành câu hỏi cuối cùng.

 

Bạn học ngồi bàn sau đứng dậy thu bài nộp cho huấn luyện viên, khi nhận lấy bài của Lâm Hân thì ngạc nhiên chớp mắt.

 

Trời ơi, bạn học Lâm quả thật không phải con người, chỉ nửa tiết mà làm xong bài kiểm tra, không chừa lại một câu hỏi nào luôn!

 

Huấn luyện viên Phùng thích chấm điểm ngay tại chỗ, ông bật máy chấm bằng trí tuệ nhân tạo, cho toàn bộ bài thi của lớp vào. Hai phút sau, trước bảng đen hiện lên một màn hình ảo, kết quả của tất cả sinh viên được liệt kê rõ ràng.

 

"Ah, quả nhiên hạng nhất lại là bạn học Lâm, đạt điểm tuyệt đối!" Đường Tuyết Phi cảm thán. Không hổ danh là Phá Quân mà cô thần tượng!

 

Đàm Nặc thấy tên mình xếp thứ hai, bị trừ năm điểm, âm thầm hạ quyết tâm cố gắng hơn để rút ngắn khoảng cách với bạn học Lâm.

 

Huấn luyện viên Phùng nhìn vào màn hình nhỏ trước mặt, kiểm tra tỷ lệ làm sai của từng sinh viên. "Câu cuối cùng là câu tổng hợp, cả lớp chỉ có bạn học Lâm làm đúng, những người khác cần cố gắng hơn. Đừng chỉ giới hạn trong kiến thức sách giáo khoa, rảnh thì nên đọc thêm sách tham khảo."

 

Sau khi huấn luyện viên rời đi, Đường Tuyết Phi ghé vào bàn Lâm Hân, tò mò hỏi: "Bạn Lâm, tui là tui muốn hỏi từ lâu rồi nhé, mỗi lần bạn đều được điểm tuyệt đối, có phải có phương pháp học đặc biệt gì không? Chia sẻ cho tui đi mò~"

 

Các bạn khác đều vểnh tai lên, muốn học lỏm bí quyết.

 

Kết quả, Lâm Hân chỉ nhàn nhạt đáp: "Không có phương pháp đặc biệt gì cả."

 

"Ể? Không có thật à?" Đường Tuyết Phi không tin.

 

Lâm Hân suy nghĩ một chút rồi nói: "Thư phòng của nhà tớ có rất nhiều sách, lĩnh vực nào cũng có, lúc rảnh tớ sẽ đọc chúng."

 

"Chỉ vậy thôi?" Đường Tuyết Phi trợn mắt.

 

"Ghi chép học tập hồi trước của anh trai mình, tính không?" Lâm Hân lấy ra từ nhẫn không gian một cuốn sổ tay đã cũ theo thời gian.

 

Đường Tuyết Phi há hốc mồm. "Anh trai" trong miệng Lâm Hân chính là Nguyên soái, nghe nói Nguyên soái từng nổi tiếng là ông hoàng học tập, kẻ hủy diệt điểm số, ghi chép của ngài ấy đúng là báu vật vô giá!

 

Bảo sao Lâm Hân luôn đứng đầu, thì ra là có chồng iu trợ giúp!

 

Cô chà xát hai tay, mặt dày hỏi: "E hèm... Tớ mượn ghi chép của Nguyên soái một xíu được không? He he he~"

 

Lâm Hân hào phóng đưa qua.

 

Đường Tuyết Phi mừng rỡ reo lên, nhận lấy rồi bật chế độ chụp ảnh của thiết bị nhận dạng, chụp lia lịa cuốn sổ.

 

Hạ Nhược Minh ghé đầu lại gần. "Bạn Lâm, cho tớ mượn nữa nha?"

 

"Ừ." Lâm Hân gật đầu.

 

Đường Tuyết Phi dùng khuỷu tay huých eo Hạ Nhược Minh. "Đừng vội, đợi tớ chụp xong rồi gửi cho mọi người."

 

"Cảm ơn chị Tuyết!" Hạ Nhược Minh cười nịnh nọt.

 

"Xê ra xê ra." Đường Tuyết Phi vừa chụp ảnh vừa đuổi khéo.

 

Buổi trưa, sau khi ăn xong, Lâm Hân đến thẳng khoa sản của bệnh viện.

 

Hôm qua vì chuyện của Hạo Hạo làm gián đoạn nên cậu lỡ hẹn với bác sĩ Vệ. Sáng nay cậu đã hẹn lại, đúng 12 giờ 30 có mặt tại bệnh viện để kiểm tra.

 

Trong phòng khám, ánh mắt nâu đậm của bác sĩ Vệ dịu dàng nhìn Lâm Hân, nhưng câu hỏi lại khiến người ta đỏ mặt.

 

"Lần ph át tình gần đây nhất là lúc nào?"

 

Lâm Hân cúi mắt, mím môi nhẹ giọng đáp: "Mười hai ngày trước ạ."

 

Bác sĩ Vệ gõ vài chữ trên bàn phím ảo.

 

"Vậy thì chụp phim trước đã."

 

Thế là, Lâm Hân lần thứ hai bước vào máy chụp X-quang của khoa sản.

 

Rất nhanh, trên bàn làm việc của bác sĩ Vệ hiện lên đủ loại thông tin, trong đó có một tấm ảnh chụp rõ ràng tử c ung của Lâm Hân.

 

"Á!" Bác sĩ Vệ nhanh chóng kéo tấm ảnh đó qua, phóng to lên, hai phôi thai nhỏ bé hiện ra rõ mồn một.

 

Lâm Hân bước ra khỏi máy chụp, nghe thấy tiếng hô khẽ của bác sĩ Vệ thì lo lắng hỏi, "Sao... sao rồi ạ?"

 

Bác sĩ Vệ kéo tấm ảnh đến trước mặt cậu, chỉ vào hai chấm trắng nhỏ trong tử c ung.

 

"Chúc mừng phu nhân, là một cặp song sinh đáng yêu."

 

Lâm Hân tưởng mình nghe nhầm, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào hai chấm trắng trong hình.

 

Một cặp... song sinh?

 

Vậy là cậu... mang thai rồi?

 

Cậu... thật sự mang thai rồi sao?

 

Lần đó hai người phê pha quá, lần cuối còn ôm tâm lý may mắn, kết quả vẫn trúng chiêu!

 

Lâm Hân cảm thấy chuyện này thật quá mức khó tin.

 

Cậu đỏ mặt, nói qua một số chi tiết mơ hồ, đồng thời nêu ra nghi vấn của bản thân.

 

Bác sĩ Vệ vẫn giữ nụ cười, kiên nhẫn giải thích.

 

"Khả năng sinh sản của Alpha được công nhận là rất mạnh, tinh trùng hoạt động rất tốt. Chỉ cần có một ít sót lại trong cơ thể Omega thì khả năng thụ thai vẫn rất lớn."

 

Hai tay Lâm Hân bất giác ôm lấy bụng mình.

 

Thật sự quá bất ngờ, cậu lại mang thai lần nữa, còn là thai đôi nữa.... cảm giác cứ như đang mơ ấy.

 

Bác sĩ Vệ thấy ông ba tương lai có vẻ đang ngẩn người, thiện chí nhắc nhở: "Lần này phu nhân mang thai đôi nên sức khỏe rất quan trọng. Xin hãy dừng tất cả các hoạt động huấn luyện cường độ cao, chú ý chế độ ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ. Ba tháng đầu tuyệt đối không được vận động mạnh để tránh sẩy thai."

 

"Ngừng huấn luyện ạ?" Lâm Hân ngẩn người, "Con là sinh viên mecha mà..."

 

Nếu sinh viên mecha ngừng huấn luyện trong thời gian dài, tốc độ phản xạ và năng lực tấn công sẽ bị chậm đi, thậm chí còn tụt dốc. Năm 4 rất quan trọng, thành tích cuối kỳ sẽ quyết định cơ hội thực tập của năm thứ 5.

 

Quân đội sẽ sắp xếp nơi thực tập theo thành tích, cậu muốn đến căn cứ do anh trai phụ trách thì bắt buộc phải nằm trong top 10 của toàn năm học.

 

Giờ lại bất ngờ mang thai, chẳng khác nào phải nghỉ học ở nhà một năm.

 

Thật sự là một chuyện khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn.

 

Rời khỏi bệnh viện, cả người Lâm Hân vẫn như lạc hồn. Về đến ký túc xá biệt thự trong học viện, cậu ngồi đờ người trên ghế sofa, một lúc lâu sau mới nhớ ra điều gì đó, liền mở danh bạ trong thiết bị nhận dạng rồi bấm gọi.

 

"Tút tút tút tút—"

 

Chuông vang hơn nửa phút, đối phương không hề phản hồi.

 

Cậu cụp mắt, vẻ mặt thất vọng.

 

Chắc là hắn đang bận.

 

Cắn móng tay, cậu ngồi thừ thêm mười phút, lại bấm gọi cho Lý Diệu một lần nữa.

 

Lần này Lý Diệu bắt máy rất nhanh.

 

"Tiểu Hân, xin lỗi em, lúc nãy anh đang họp."

 

Từ trong phòng họp bước ra, Lý Diệu không bật chế độ gọi 3D mà chỉ dùng giọng nói.

 

Lâm Hân hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng rồi chậm rãi nói: "Anh à... em mang thai rồi, bác sĩ Vệ nói lần này là thai đôi á."

 

Nói xong, Lý Diệu mãi không lên tiếng, tiếp đó là tiếng bước chân vội vã, rồi "rầm" một tiếng lớn, cửa bị đóng sầm lại.

 

"Tít~"

 

Chế độ giọng nói lập tức chuyển thành chế độ 3D, Lý Diệu đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Lâm Hân, hai người gần đến mức suýt chạm môi.

 

Lâm Hân giật mình ngả người ra sau.

 

"Anh, anh làm em sợ đấy."

 

"Cục cưng à, người bị dọa là anh mới đúng." Đôi mắt vàng kim nóng rực của Lý Diệu nhìn chằm chằm vào bụng Lâm Hân. "Xác nhận rồi à?"

 

Đêm đó, lần cuối cùng họ không dùng biện pháp phòng tránh vì đã hết bao, nhưng vẫn không thể kiềm chế được h@m muốn mà chiều theo cảm xúc luôn. Sau đó, hắn cẩn thận bế Tiểu Hân vào bồn tắm làm sạch kỹ càng, vậy mà vẫn có "kẻ lọt lưới" thành công vượt ải, tiến vào "chốn bồng lai tiên cảnh", nảy mầm bén rễ.

 

"Bác sĩ Vệ không sai đâu." Lâm Hân phồng má, vẻ mặt rầu rĩ giống hệt Hạo Hạo.

 

Lý Diệu chỉ hận không thể lập tức xuyên không về bên cậu, ôm chặt cậu, hôn cậu, dỗ dành cậu.

 

Vẻ mặt thiếu niên khẽ nhíu mày, để lộ cảm xúc bất an.

 

"Nửa tháng nữa anh sẽ về." Lý Diệu nói.

 

"Không phải anh nói phải hai tháng sao?" Lâm Hân thắc mắc.

 

"Cuộc họp lúc nãy đã định kế hoạch tác chiến, trong vòng một tuần sẽ giải quyết xong đợt dị thú triều." Lý Diệu nói, "Phần việc còn lại giao cho quân đồn trú, tàu Dao Quang sẽ quay về sớm."

 

"Ồ." Lâm Hân ngước nhìn Lý Diệu qua hình ảnh 3D, dù đã 21 tuổi rồi, nhưng trước mặt người đàn ông này vẫn không kiềm được mà lộ ra vẻ trẻ con.

 

Còn Lý Diệu thì lại thích nhất điểm này của cậu, thẳng thắn, đáng yêu, khiến người ta muốn yêu thương đến tận xương tủy.

 

"Ngoan, có gì buồn phiền, đợi anh về rồi nói." Anh nghiêng người tới, hôn lên môi cậu qua khoảng cách không gian.

 

"Vâng." Cảm xúc bất an của Lâm Hân dần được xoa dịu.

 

––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Hạo Hạo: A, ba Hân ơi, có phải Hạo Hạo sắp có em trai và em gái đúng không?

 

Lâm Hân: Đúng đó, con có vui không?

 

Hạo Hạo: Có hơi không vui ạ.

 

Lâm Hân: Sao lại không?

 

Hạo Hạo: Có em trai và em gái rồi, ba không phải là ba của một mình Hạo Hạo nữa.

 

Lâm Hân: ......

Bình Luận (0)
Comment