Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 150

Editor: Phộn

 

––––––––––

 

Buổi chiều hôm đó, Lâm Hân vắng cả tiết võ thuật lẫn trọng lực.

 

Trong xe bay, cậu nhận lấy ly nước chanh từ quản gia Bạch đưa cho, uống một ngụm rồi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

 

Một tiếng trước, cậu đã báo với cố vấn học tập là huấn luyện viên Lục về tình hình của mình. Sau khi biết cậu mang thai, huấn luyện viên Lục sững người mất một lúc, sau đó cô lập thông báo cho các huấn luyện viên khác rồi mở một cuộc họp nhỏ tại văn phòng.

 

Họp hơn nửa tiếng, cuối cùng đưa ra một phương án phù hợp.

 

Lâm Hân có thể xin nghỉ ở nhà để dưỡng thai, nhưng các tiết văn hóa không được vắng, sẽ ở nhà học trực tuyến, các tiết huấn luyện thì tạm dừng, chờ sinh xong thì từ từ học lại.

 

May mắn là thực lực của Lâm Hân đã vượt xa tiêu chuẩn của một sinh viên mecha dự bị, dù có nghỉ học ở nhà thì việc giành hạng nhất toàn trường trong kỳ thi cuối kỳ của năm 4 cũng không phải điều khó khăn.

 

Dù sao thì, một người sở hữu tinh thần lực cấp tám ở tuổi hai mươi mốt cũng hiếm như lông phượng sừng lân.

 

Nhận được giấy phép nghỉ học, Lâm Hân trở về ký túc xá biệt thự thu dọn đồ đạc, rồi gọi cho quản gia Bạch đến đón mình, sau đó hai người cùng đến trường mẫu giáo Hạo Nguyệt đón Hạo Hạo.

 

Biết tin Lâm Hân mang thai, Bạch Húc không bất ngờ gì. Với độ ân ái của Nguyên soái và phu nhân mà nói, việc có thêm đứa con thứ hai là chuyện bình thường.

 

"Ông Bạch, ông có bài luyện tập nào phù hợp cho người mang thai không ạ?" Lâm Hân đặt ly nước xuống, ngập ngừng hỏi quản gia. Mang thai mười tháng, chẳng lẽ ngày nào cũng chỉ có ăn uống ngủ nghỉ?

 

"Có, nhưng đều là những bài vận động đơn giản, mục đích là rèn luyện thân thể, thích nghi với thay đổi trong thai kỳ, đồng thời giảm nhẹ gánh nặng khi sinh." Bạch Húc dịu dàng nói.

 

Lâm Hân mím môi, đôi mắt ánh lên chút thất vọng.

 

Vận động mà phù hợp với người mang thai thì chỉ có đi bộ, vân vân và mây mây, hoàn toàn không đáp ứng được cường độ huấn luyện của sinh viên mecha.

 

Nhưng thôi, có còn hơn không, vận động nhiều cũng có lợi.

 

Đúng bốn giờ chiều, xe bay đến trường mẫu giáo Hạo Nguyệt. Lâm Hân bước xuống xe, thấy phía trước cổng có rất nhiều phụ huynh đang chờ đón con.

 

Sự xuất hiện của cậu lập tức làm mọi người chú ý. Một số phụ huynh nhận ra cậu là ai thì vừa kinh ngạc vừa phấn khích.

 

Lâm Hân bình thản trước những ánh nhìn nóng bỏng đổ dồn về phía mình.

 

Một phụ huynh là nữ Omega can đảm tiến lên, mặt đỏ bừng chào hỏi: "Cái... cái đó... Phá Quân, chào anh!"

 

"Chào chị." Lâm Hân lịch sự đáp lại.

 

Nữ phụ huynh suýt nữa thì hét lên vì sung sướng.

 

A a a a!

 

Cô đã bắt đầu hâm mộ Phá Quân từ ba năm trước rồi, đặc biệt yêu thích phong thái anh dũng của cậu ấy trên sàn đấu mecha, chưa từng bỏ lỡ buổi livestream nào. Đáng tiếc là dạo gần đây Phá Quân càng ngày càng ít phát sóng, cô chỉ còn cách canh Weibo xem hôm nay cậu có đăng hay chia sẻ cái gì không.

 

Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp được Phá Quân ngay trước cổng trường mẫu giáo, đúng là vận may rơi bể đầu!

 

Hu hu hu ~ Nhìn gương mặt đẹp trai ở khoảng cách gần như thế này, thật sự quá đỉnh!

 

Giọng nói cũng dễ nghe nữa!

 

"Anh đến trường mẫu giáo là có việc gì ạ?" Nữ Omega cố gắng nén lại cảm xúc, gồng lên để trông thật bình tĩnh tự nhiên.

 

Lâm Hân gật đầu: "Vâng, tôi đến đón con."

 

Nữ phụ huynh chớp mắt hoang mang. Đón con? Con của ai? Bạn hay họ hàng?

 

Chẳng mấy chốc, cô đã biết là con ai.

 

Cổng trường mẫu giáo mở ra, từng lớp học sinh xếp hàng lần lượt đi ra, các giáo viên giao trẻ cho phụ huynh theo thứ tự.

 

Hạo Hạo đeo ba lô hình thỏ, ngoan ngoãn xếp hàng. Vừa thấy Lâm Hân, mắt cậu bé lập tức sáng lên, nở nụ cười rực rỡ.

 

"Ba ơi! Ba ơi!"

 

Lâm Hân cúi xuống, bế lấy nhóc con đang chạy đến.

 

Hạo Hạo ôm cổ Lâm Hân, dụi dụi vào người cậu. Lâm Hân vỗ nhẹ lên lưng bé, bảo nhóc con ngoan ngoãn một chút. Cậu quay sang giáo viên chủ nhiệm, nói: "Làm phiền cô giáo rồi."

 

Giáo viên chủ nhiệm là một Beta nữ, họ Ngụy, cô cười nói với Lâm Hân: "Hạo Hạo rất thông minh, tiếp thu nhanh, lại hay giúp đỡ bạn bè, các bạn nhỏ ai cũng thích bé cả."

 

Hạo Hạo ngọt ngào nói: "Ba ơi, con thích trường mới lắm!"

 

Trường mẫu giáo mới dạy nhiều điều thú vị, bạn bè không khóc nhè, không có trẻ lớn bắt nạt trẻ nhỏ, bé thích nhất là học thể dục, tuy thầy hơi nghiêm khắc nhưng hạng mục nào bé cũng đứng nhất, còn được tặng một huy chương nữa đó!

 

"Ba ơi, nhìn này, đây là phần thưởng của con đó!" Bé con khoe huy chương hình bông hoa đỏ cài trên ngực, "Thầy con bảo nếu gom đủ mười cái trong một tháng thì sẽ được đổi một cái cúp đó!"

 

"Hạo Hạo giỏi quá!" Lâm Hân hôn nhẹ má con.

 

Phía sau vẫn còn nhiều phụ huynh đang đợi đón con, Lâm Hân không trò chuyện nhiều với cô giáo chủ nhiệm, bế Hạo Hạo đi về phía xe bay.

 

Phụ huynh là nữ Omega kia nhìn bóng dáng hai ba con khuất dần, há hốc miệng.

 

Hả?

 

Phá Quân có con lúc nào vậy?

 

Cô là fan cứng mà chẳng biết gì cả!

 

Hu hu!

 

Bé cưng của bé cưng đáng yêu hết nấc!

 

***

 

Vừa lên xe bay, cái miệng nhỏ nhắn của Hạo Hạo hoạt động không ngừng, líu lo kể một đống chuyện thú vị ở trường mẫu giáo, Lâm Hân im lặng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu, nắm được đại khái tình hình ở trường.

 

Biết con trai thích nghi tốt, cậu cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

 

Về đến lâu đài, nhóc con vẫn còn rất phấn khích. Thấy Tiểu Bố đang nằm lười biếng trong sảnh thì vui vẻ hét to, chạy đến ôm lấy.

 

"Tiểu Bố, tao về rồi đây! Có nhớ tao không nào?"

 

Tiểu Bố hé một bên mắt, bất đắc dĩ để cho Hạo Hạo vừa ôm vừa dụi mặt, làm lông rụng đầy đất. Là một con mèo lông rậm, nó vốn không thích bị ôm ấp vào mùa hè.

 

"Meo~" Nó kêu một tiếng, coi như chào hỏi.

 

Hạo Hạo vuốt Tiểu Bố từ đầu đến đuôi, đến khi thỏa mãn mới buông tay, Tiểu Bố lập tức tung người bỏ chạy, biến mất nhanh như chớp.

 

Lâm Hân bế con trai lên lầu đi tắm. Ở trường cả ngày, quần áo nhóc con bẩn thỉu không chịu nổi, vô cùng nghi ngờ nhóc con đã lăn lộn trên đất trong tiết thể dục.

 

Bồn tắm lớn như một hồ bơi mini, Hạo Hạo như một chú cá nhỏ bơi qua bơi lại trong nước, Lâm Hân đợi con chơi chán rồi mới giữ lấy để tắm rửa cho sạch.

 

"Ha ha, nhột quá~"

 

Hạo Hạo né bàn tay của ba, trơn tuột như một con lươn nhỏ.

 

Lâm Hân bị văng nước đầy mặt, đau đầu giữ chặt nhóc con tiếp tục tắm. "Đừng động đậy, cẩn thận xà phòng vào mắt."

 

"Dạ~" Hạo Hạo ngoan ngoãn ngồi xuống, phồng má.

 

Lâm Hân cẩn thận xả hết bọt xà phòng trên đầu nhóc, rồi dùng khăn lau mặt tránh nước vào mắt.

 

Chăm một đứa thôi đã đủ bận rồi, không dám tưởng tượng có thêm hai đứa nữa thì cậu thành cái giống gì không biết.

 

"Hạo Hạo có thích em trai hoặc em gái không?" Lâm Hân nhẹ giọng hỏi.

 

"Ưm—" Hạo Hạo nhăn mũi, vẻ mặt rối rắm.

 

"Không thích à?" Lâm Hân nắm lấy bàn tay nhỏ của con.

 

Hạo Hạo chu môi nói: "Con không biết, con còn chưa gặp các em mà~"

 

Chưa gặp thì sao biết thích hay không chứ?

 

Ánh mắt Lâm Hân trở nên dịu dàng.

 

"Ba ơi, con có em trai em gái thật ạ?" Hạo Hạo rất thông minh, nghe ra được ý tứ trong lời nói của ba, tròn mắt ngạc nhiên.

 

"Ừ." Lâm Hân không phủ nhận, đối mặt với ánh mắt trong sáng của con, cậu không nói dối nổi, cũng không cần phải nói dối.

 

Bé con có quyền biết chuyện cậu đang mang thai.

 

Hạo Hạo tò mò nhìn tới nhìn lui: "Ở đâu? Ở đâu? Con có thể gặp các em không?"

 

"Ở đây nè." Lâm Hân nắm bàn tay nhỏ của con áp lên bụng mình, nhóc con phát ra tiếng trầm trồ.

 

"Woa? Thật á? Sao em trai em gái lại ở trong bụng ba?"

 

"Các em bé đều phải phát triển và lớn lên trong bụng trước đã." Lâm Hân dùng cách dễ hiểu nhất để giải thích về sự ra đời của em bé.

 

Hạo Hạo nghe chăm chú, mặt đầy tò mò, tay nhỏ cứ sờ tới sờ lui trên bụng ba.

 

"Lúc con còn nhỏ cũng ở trong bụng của ba ạ?"

 

Lâm Hân nghe vậy thì giật mình, nhẹ nhàng ôm lấy con. "Ừ, đã từng."

 

Cậu hơi cúi đầu, trong lòng dâng lên nỗi áy náy. Nếu có thể, cậu hy vọng mình đã mang thai Hạo Hạo một cách bình thường, chứ không phải để con phát triển trong tử c ung nhân tạo. Tuy hiện giờ nhìn con rất khỏe mạnh, nhưng cậu vẫn lo lắng rằng sau này con sẽ gặp phải những vấn đề ngoài ý muốn.

 

Hạo Hạo nghe mình từng ở trong bụng ba thì cười khúc khích, hoàn toàn không biết rằng thực ra chỉ ở vài ngày đã bị chuyển sang tử c ung nhân tạo rồi.

 

Tắm xong, nhóc con mặc áo thun quần đùi thoải mái, chạy nhảy khắp lâu đài, gặp ai cũng nói: "Con có em trai em gái rồi nha! Ở trong bụng ba con đó!"

 

Người hầu trong lâu đài mỉm cười đáp lại: "Chúc mừng tiểu thiếu gia sắp làm anh trai nhé."

 

Nhóc con vui vẻ ngẩng cao đầu, lấy ra đống đồ chơi của mình, đếm từng món một: "Chờ em trai em gái chào đời, con sẽ tặng hết mấy món này cho các em chơi."

 

"Tiểu thiếu gia đúng là một người anh tốt." Quản gia khen ngợi.

 

Đến bữa tối, Hạo Hạo lén lút gắp hết rau xanh trong chén ra ngoài, định đánh lừa qua chuyện. Lâm Hân ngăn lại, nói: "Hạo Hạo phải làm gương cho em trai em gái, không được kén ăn hay chỉ chọn món mình thích."

 

Hạo Hạo mặt mày nhăn nhó, miễn cưỡng gắp rau xanh cho vào miệng.

 

Làm anh đúng là vất vả quá đi, đến cả món mình không thích cũng phải ăn, đau khổ quá~

 

Buổi tối, Hạo Hạo ôm thỏ bông nằm trên giường, ngước mắt nhìn Lâm Hân đầy mong đợi. Lâm Hân chỉnh đèn ngủ mờ xuống, xoa đầu con.

 

"Ngủ thôi nào, mai còn đi học nữa."

 

Hạo Hạo buông con thỏ ra, lăn một cái chui vào lòng Lâm Hân, dang tay dang chân, đóng quân lên người ba.

 

"Ba ơi——"

 

"Ừ? Sao vậy con?"

 

Cảm thấy cậu nhóc hơi buồn buồn, Lâm Hân ôm bé, hôn nhẹ lên trán.

 

Hạo Hạo dụi đầu vào ngực cậu, nhỏ giọng hỏi: "Sau này em trai em gái cũng ngủ với ba ạ?"

 

Bé hơi lo lắng, sợ rằng em trai em gái sẽ cướp mất sự chú ý của ba.

 

Lâm Hân biết bé con đang lo cái gì, nhẹ nhàng vỗ lưng con. "Ba yêu con mà."

 

Hạo Hạo ngẩng đầu, hôn ba một cái thật to. "Hạo Hạo cũng yêu ba."

 

Đợi dỗ cho cậu bé ngủ say, Lâm Hân nhìn khuôn mặt ngọt ngào đang ngủ của con, khẽ thở dài.

 

Cậu là con một, tình cảm của ba mẹ nuôi dành cho cậu có hạn. Dù ba mẹ ruột đã quay lại, nhưng cậu đã không còn ở cái tuổi có thể thoải mái đòi hỏi tình thương từ ba mẹ, vì thế cũng không cảm nhận được sự bối rối khi có anh chị em trong nhà.

 

Cậu từng đọc một bài viết nói rằng, có những đứa trẻ bị cha mẹ lơ là bỏ qua sau khi có con mới nên dần sinh ra tâm lý lệch lạc. Đến lúc cha mẹ nhận ra vấn đề thì đã quá muộn.

 

Lâm Hân xem đó như một lời cảnh tỉnh, tuyệt đối không cho phép bản thân thiên vị. Nếu các con cảm thấy cậu không đủ quan tâm, vậy thì cậu sẽ cho tình yêu gấp bội.

 

Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Lâm Hân diễn ra rất có quy luật.

 

Buổi sáng đưa Hạo Hạo đến trường, sau đó trở về nhà, bắt đầu học online trong thư phòng đến 11 giờ trưa. Buổi chiều cậu ngủ một giấc ngắn, tỉnh dậy thì tập một bài quyền dưỡng sinh học từ ông quản gia.

 

Động tác bài quyền này đơn giản, có thể tĩnh cũng có thể động, giúp tăng dung tích phổi, tăng cường chức năng tim, thúc đẩy tuần hoàn máu và tiêu hóa.

 

Bốn giờ chiều, cậu đúng giờ có mặt ở cổng trường mẫu giáo Hạo Nguyệt, đón Hạo Hạo tan học.

 

Tuy đang nghỉ học ở nhà, nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú, chớp mắt đã nửa tháng.

 

Buổi tối, sau khi dỗ Hạo Hạo ngủ xong, Lâm Hân quay lại thư phòng học tiếp. Chiều nay huấn luyện viên gửi cho cậu hơn mười đề thi, cậu mới làm được một phần ba, hôm nay phải làm hết phần còn lại để còn nộp chung với lớp vào ngày mai.

 

Đang tập trung làm bài thì một tiếng "cạch" mở cửa truyền đến từ phòng ngủ.

 

Lâm Hân lập tức ngẩng đầu, tinh thần lực như mũi tên sắc bén phóng ra ngoài, "keng" một tiếng đâm sầm vào một màn chắn tinh thần lực kiên cố, kế đó là một giọng nam trầm thấp đầy từ tính vang lên từ phòng ngủ.

 

"Em yêu à, đây là cách em chào đón chồng mình về nhà hửm?"

Bình Luận (0)
Comment