Editor: Phộn
––––––––––
Lý Diệu bước đến trước cửa phòng VIP, người quản lý gõ nhẹ lên cửa, bảo an bên trong nghe thấy tiếng thì lập tức mở cửa.
Lý Ngạn nằm trên sofa đang muốn ngủ tới nơi giật bắn người dậy, hét lớn: "Tao được đi rồi đúng không? Chậc! Biết vậy sao không mở sớm—!"
Nhìn rõ người đàn ông tóc bạc đang đứng trước cửa, hắn ta trừng to mắt, như bị hóa đá, câm như hến.
Lý Diệu?
Anh ta đang làm nhiệm vụ mà? Sao lại ở đây?
Lý Ngạn chột dạ, cố gắng gượng cười: "Anh... anh họ... sao anh lại đến đây?"
Lý Diệu chậm rãi bước vào phòng, đôi mắt vàng kim lạnh như sương giá: "Tôi không được đến à?"
Lý Ngạn vô thức lùi lại, lòng lo lắng: "Haha... tất nhiên là được... đây là khách sạn Gia Thế mà, anh muốn đến lúc nào chẳng được."
Lý Diệu sắc bén quét từ đầu đến chân Lý Ngạn. Tóc tai bù xù, vest nhăn nhúm, cằm lởm chởm râu, mắt thì đỏ lừ vì thiếu ngủ, cái bộ dạng nhếch nhác này, ai không biết còn tưởng là thằng du côn chui từ đâu ra.
"Quậy cả đêm trong quán bar, say xỉn quấy rối người khác, còn mượn danh tôi để hù dọa, Lý Ngạn, cậu giỏi thật đấy." Lý Diệu lạnh giọng nói.
Lý Ngạn chột dạ, đôi mắt láo liên: "Không... không có chuyện đó! Anh họ đừng nghe người ta nói bậy!"
"Cậu nghĩ khách sạn không có camera à?" Lý Diệu nói, "Ai cho cậu cái gan dám dùng danh nghĩa của tôi hù người ta?"
"Em... em... Lý Ngạn cứng họng. Nếu Lý Diệu đến đây chất vấn, tất nhiên là đã xem video giám sát. Chuyện hắn ta xung đột với người ta chắc chắn không giấu được, dù có biện hộ cũng vô ích. Chi bằng liều một phen, nói cho ra lẽ.
Nghĩ như vậy, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ba mẹ em cũng có cổ phần ở khách sạn Gia Thế, sao không có chuyện làm chủ được? Đúng là em có uống chút rượu ở quán bar, sáng nay buồn ngủ quá nên định về khách sạn nhà mình nghỉ ngơi, ai ngờ lại ngửi thấy pheromone của một Omega hợp gu, không kiềm được nên có chút xúc động. Nhưng em cũng đâu làm gì quá đáng! Chỉ chạm nhẹ vai cô ta một cái, thế mà gọi là quấy rối à?"
Lý Diệu cười lạnh: "Không biết hối lỗi. Tôi có thể cho cổ phần cho ba mẹ cậu thì tôi cũng có thể lấy lại. Thay vì xài tiền của ba mẹ ăn chơi lêu lổng, chi bằng tự thân kiếm sống. Từ mai, tôi sẽ đóng băng toàn bộ tài khoản ngân hàng của cậu."
Lý Ngạn phẫn nộ: "Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?!"
Lý Diệu thản nhiên: "Dựa vào việc tôi là gia chủ của nhà họ Lý. Chỉ cần cậu là con cháu nhà họ Lý thì tôi có quyền quản. Hành tinh khai thác khoáng sản Arno đang thiếu một tổ trưởng, tôi thấy cậu rất hợp. Hôm nay tôi sẽ bảo quản gia Bạch sắp xếp cho cậu, đưa cậu đến đó nhận chức. Khi nào cậu tự thân vận động được thì về hành tinh thủ đô."
Mặt Lý Ngạn trắng bệch, tức run cả người.
Bắt một đại thiếu gia sống trong nhung lụa như hắn ta đi đến cái hành tinh nghèo nàn đầy đất đá để lao động khổ sai? Ác không ai bằng! Nhưng hắn ta hiểu rõ, Lý Diệu đã nói là làm, có muốn trốn cũng không thoát.
"Em... em sai rồi, anh họ, tha cho em lần này đi!" Lý Ngạn hạ giọng cầu xin, "Em xin lỗi hai vị khách kia là được chứ gì? Sau này nhất định em sẽ ngoan ngoãn, không dám ỷ thế hiếp người nữa! Chỉ cần không tới hành tinh Arno, anh bảo em làm gì cũng được!"
Lý Diệu lạnh lùng nhìn hắn ta hèn nhát cầu xin, chán chẳng muốn nói. Cùng là con cháu họ Lý, Lý Úc có chí khí hơn hắn ta biết bao nhiêu, mấy anh em họ khác cũng biết sống biết làm, chỉ có Lý Ngạn là bất tài, suốt ngày chơi bời lêu lổng, kết giao toàn bọn lưu manh, ba mẹ không biết dạy thì để hắn dạy.
"Xin lỗi khách là điều hiển nhiên." Lý Diệu nói, "Còn việc đến hành tinh Arno, cậu phải đi."
Lý Ngạn thấy Lý Diệu vẫn như vậy, biết không còn đường lui, vai sụp xuống, cúi đầu ủ rũ, ánh mắt lóe lên sự không cam lòng.
Lý Diệu đưa Lý Ngạn đến xin lỗi khách. Trong đại sảnh tầng một của khách sạn, Lâm Hân đang ngồi trên ghế nghỉ, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, trò chuyện vui vẻ cùng một nữ Omega có vẻ ngoài ngọt ngào.
"...Phá Quân biết không, sau khi em gái tôi xem trận thi đấu mecha của cậu, nó cứ nằng nặc đòi vào trường tiểu học trực thuộc Học viện Quân sự Tinh Nguyệt. Ban đầu chúng tôi cũng không nghĩ nó có thể đậu, vậy mà lúc thi thử lại đạt, giờ ngày nào nó cũng vui vẻ đến trường." Nữ Omega hào hứng nhìn Lâm Hân, "Ở Vương quốc Chu Tước chúng tôi, ai có năng lực thì được trọng dụng, bất kể là Alpha hay Omega, đều có thể làm việc mình thích."
Lâm Hân lặng lẽ lắng nghe đối phương thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng gật đầu, đáp vài câu.
Cậu không giỏi nói chuyện với người lạ, nhưng vị nữ Omega này thì có chút đặc biệt.
Năm phút trước, cậu đang chăm chú ôn bài thì nghe có người gọi mình là "Phá Quân", ngẩng đầu lên thì thấy một nữ Omega mặt mày hân hoan. Cậu nhớ rất rõ cô ấy là người bị Lý Ngạn quấy rối trong video giám sát. Chỉ là không hiểu sao cô lại xuất hiện một mình ở đại sảnh tầng một?
Vì lễ phép, cậu đáp lại một câu.
Nữ Omega thấy mình không nhận nhầm người, lập tức ngồi xuống trò chuyện rôm rả với Lâm Hân, vẻ hưng phấn đó hoàn toàn không giống người mới bị dọa sợ.
Xem ra Omega của Vương quốc Chu Tước có sức chịu đựng với năng lực điều tiết tâm lý mạnh hơn Omega mấy nước khác.
"Nghe chị em trong nhóm nói... cậu có em bé rồi?" Nữ Omega ôm ngực, mặt đầy mong đợi, hỏi: "Tôi có thể xem em bé trông như thế nào không?"
Con của Tiểu Phá Quân và Nguyên soái nhất định rất dễ thương, rất xinh đẹp! Hu hu hu, thật là may mắn, ngay ngày đầu tiên đến đế quốc Huyền Vũ đã gặp được thần tượng. Dù buổi sáng có chút chuyện không vui, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ lúc này.
"Được." Lâm Hân không từ chối, mở album trong thiết bị nhận dạng, tìm một tấm ảnh của Hạo Hạo.
Trong ảnh, cục cưng nhỏ trắng trẻo mập mạp ôm một con thỏ bông to hơn cả người mình, chu môi ra, đôi mắt to màu vàng óng ánh ngấn lệ, hiển nhiên là vừa mới khóc, vẻ mặt không vui, nhưng chính vì biểu cảm ấy lại càng đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn chui vào trong ảnh mà ôm chầm lấy bé.
Nữ Omega ôm lấy trái tim đang "thình thịch thình thịch" đập mạnh, cảm giác như sắp tan chảy vì dễ thương.
A a a a!
Sao lại đáng yêu thế này chứ!?
Có nhiêu ưu điểm Tiểu Phá Quân và Nguyên soái là bé lấy hết luôn, bơ-phẹt! Hu hu hu, chỉ muốn bắt cóc về nhà nuôi thôi!
Tất nhiên, cô chỉ dám nghĩ chứ không dám làm thật.
Trong phòng khách VIP, Lý Ngạn siết chặt nắm tay, mồ hôi đầm đìa, cúi đầu khom lưng xin lỗi người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
"Rất... rất xin lỗi! Sáng nay tôi uống say, nhất thời hồ đồ xúc phạm đến ngài, mong ngài tha lỗi."
Người đàn ông lười biếng tựa lưng vào sofa, gương mặt tuấn tú góc cạnh nở nụ cười nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm không thèm liếc Lý Ngạn đang xin lỗi trước mặt, mà quay sang nhìn Lý Diệu đang ngồi đối diện.
"Thật vinh hạnh khi được gặp Nguyên soái của Đế quốc ở đây." Miệng thì nói lời khách sáo, nhưng bản mặt thì ngạo mạn khỏi phải bàn, rõ ràng không phải người dễ nói chuyện.
Lý Diệu liếc nhìn Lý Ngạn đang bị ngó lơ rồi mỉm cười nói: "Tôi cũng vừa biết Hoàng tử Oman đến nước tôi du lịch, tiếp đãi không chu đáo, vẫn là mong điện hạ lượng thứ."
Vương quốc Chu Tước có bốn vị hoàng tử, Oman xếp thứ tư. Lý Diệu không biết nhiều về anh ta, chỉ từng chạm mắt nhau từ xa trong một bữa tiệc, không trò chuyện.
Hôm nay mới thật sự đối mặt, nói mấy câu khách sáo đã đủ biết, chuyện hôm nay không dễ giải quyết.
Lý Ngạn như người vô hình đứng bên cạnh, vừa xấu hổ vừa lúng túng, đã nói xin lỗi ba lần nhưng vẫn bị ngó lơ, không biết nên rút lui thế nào.
Lý Diệu kết thúc phần chào hỏi với A Mạn, đi vào chủ đề chính.
"Đứa em không học vấn không nghề nghiệp, đã mạo phạm đến điện hạ. Tôi dẫn cậu ấy đến đây, tùy điện hạ xử trí."
Lúc này Oman mới lười nhác liếc sang Lý Ngạn, ánh mắt đầy khinh thường. "Không nói ta cũng chẳng nhận ra cậu ta là em của Nguyên soái. Hai người chẳng giống nhau gì cả."
"Nó là em họ tôi, bình thường được ba mẹ cưng chiều quá mức, không biết trời cao đất dày. Tôi bận việc ở quân đội, không ngờ nó lại hỗn láo đến vậy. Giờ gặp rồi, tất nhiên không để nó tự ý phá phách nữa. Ngày mai sẽ phái người đưa nó đến hành tinh quặng mỏ để huấn luyện lại, chờ cải tà quy chính rồi thì sẽ cho về." Lý Diệu điềm tĩnh nói, "Để tỏ thành ý xin lỗi, mọi chi phí trong thời gian Điện hạ ở Đế quốc, nhà họ Lý sẽ chi trả toàn bộ."
Oman nhướng mày, vừa định đáp thì thiết bị nhận dạng kêu "tít tít" hai tiếng. Anh ta giơ tay ra hiệu tạm dừng, mở giao diện tin nhắn xem một lượt, rồi nở nụ cười có phần giảo hoạt.
"Không cần chi trả gì cả, ta cũng không keo kiệt đến mức ấy, chi bằng mời ăn một bữa cơm. Bạn gái ta rất ngưỡng mộ phu nhân của ngài."
Lý Diệu hơi cau mày.
Không ngờ tên hoàng tử Oman này lại khó chơi đến vậy.
***
Bốn giờ chiều, trước cổng trường mẫu giáo Hạo Nguyệt, các phụ huynh lục tục đến đón con.
Hạo Hạo xếp hàng, ngẩng đầu, ngó đông ngó tây.
Ba Diệu đã hứa sẽ đến đón bé tan học mà, sao chẳng thấy bóng dáng đâu vậy? Ba Diệu cao lớn, tóc dài màu bạc rất đặc trưng, chỉ cần đứng ở đó là như "hạc đứng giữa bầy gà", bé đã xếp hàng lâu vậy rồi mà vẫn không thấy ba đâu cả!
Nhìn các bạn phía trước lần lượt được đón đi, Hạo Hạo không vui bĩu môi.
Cô giáo Ngụy cũng thấy lạ, hôm qua đúng giờ này Phá Quân đã đến rồi. Hôm nay đổi thành Nuyên soái đến đón, sao lại không thấy? Chẳng lẽ kẹt xe nên đến muộn?
"Tiểu thiếu gia." Giọng một người đàn ông trầm ổn vang lên, cô giáo Ngụy ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trung niên đứng ở cổng.
"Bác là...?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Chào cô giáo Ngụy, tôi là quản gia Bạch Húc. Hôm nay phu nhân và Nguyên soái có việc gấp nên tôi đến đón tiểu thiếu gia về." Bạch Húc mỉm cười nói.
Cô giáo Ngụy cúi xuống hỏi Hạo Hạo: "Hạo Hạo, con có biết bác ấy không?"
"Là ông cố quản gia ạ." Hạo Hạo gật đầu, nghe nói cả ba Hân và ba Diệu đều không thể đến đón mình, mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.
Thấy bé nhận ra người đến đón, cô giáo mới cho bé đi theo.
Hạo Hạo bĩu môi, đi đến trước mặt Bạch Húc, ngửa đầu, giọng nghẹn ngào lên án: "Ông cố ơi, ba Diệu thất hứa rồi!"
Bạch Húc ôm lấy bé, vỗ vỗ lưng an ủi nhẹ nhàng: "Hôm nay là tình huống đặc biệt, hai ba có việc gấp không thể rời được. Đợi họ về, tiểu thiếu gia hỏi rõ lý do tại sao họ thất hứa nhé."
"Dạ..." Hạo Hạo ôm cổ Bạch Húc, tựa đầu lên vai ông, cố kìm nước mắt.
Về đến lâu đài, bé lập tức nhảy xuống xe bay, vừa bước vào cửa đã gọi to: "Ba ơi, ba ơi, Hạo Hạo về rồi!"
Nhưng trong lâu đài rộng lớn chỉ có tiếng vang vọng của bé.
Mai Lâm dịu dàng nói: "Nguyên soái và phu nhân vẫn chưa về, tôi đưa tiểu thiếu gia đi tắm nhé?"
Hạo Hạo lập tức bày ra khuôn mặt bánh bao cau có.
Tắm xong, cô đơn ngồi ăn tối trong phòng ăn, ăn xong cũng không đi dạo vườn hoa như thường lệ. Bé lôi con thỏ bông từ phòng ba ra, giận dỗi kéo về phòng trẻ em của mình.
Tiểu Bố ló đầu vào cửa, "meo meo" khe khẽ gọi hai tiếng.
Hạo Hạo kéo con thỏ lên giường, rồi cuộn mình thành một cục nhỏ, rúc vào lòng thỏ, nước mắt rơi lộp bộp như hạt châu.
Cục cưng giận rồi!
Là loại giận không dễ dỗ đâu!
Bé quyết định hôm nay và ngày mai sẽ không thèm để ý đến hai ba nữa!
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Bé con giận dỗi, hậu quả rất nghiêm trọng!