Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 153

Editor: Phộn

 

––––––––––

 

Bảy giờ rưỡi tối, Lâm Hân và Lý Diệu trở về lâu đài.

 

Trên đường đi có nhận được điện thoại của quản gia Bạch. Nói Hạo Hạo giận, đang nằm khóc một mình trên giường ở trong phòng, ai dỗ cũng không được, Tiểu Bố đang trông chừng.

 

Lòng Lâm Hân như lửa đốt, vừa xuống xe bay thì vội vàng cùng Lý Diệu bước vào cửa, nhanh chóng đi lên phòng trẻ em ở tầng hai.

 

"Hu hu hu... ba Diệu xấu lắm... không giữ lời... hu hu..."

 

Vừa bước vào phòng đã nghe tiếng Hạo Hạo trách móc, khuôn mặt luôn điềm tĩnh của Lý Diệu thoáng hiện nét áy náy.

 

"Meo meo~" Tiểu Bố đưa cái chân nhỏ chạm nhẹ vào vai Hạo Hạo, báo với nhóc là ba đã về.

 

Hạo Hạo ngừng khóc, thò đầu ra khỏi lòng con thỏ lớn, đôi mắt đẫm lệ lờ mờ nhìn hai ba, rồi lại há miệng khóc to hơn.

 

Tiểu Bố dựng hết lông, nhảy xuống giường chuồn ra khỏi phòng. Nó thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể vinh dự lui về được rồi.

 

Lâm Hân luống cuống tay chân, chạy đến bên giường, định bế con trai ra khỏi lòng con thỏ.

 

"Hạo Hạo à, ba về rồi này."

 

"Hu oa oa..." Hạo Hạo ưỡn mông, vùi đầu sâu hơn vào lòng con thỏ, khóc thê thảm vô cùng.

 

Lâm Hân bất lực nhìn sang Lý Diệu.

 

Lý Diệu đau đầu xoa trán, vươn tay vỗ nhẹ mông nhóc con, dịu dàng nói: "Là ba sai, không nên thất hứa, không nên không đến đón con, ba xin lỗi con."

 

Tiếng khóc nhỏ đi một chút.

 

Hạo Hạo lộ ra nửa khuôn mặt đầy nước mắt, mắt mũi đỏ au, khiến Lâm Hân đau lòng không chịu nổi, thử bế con một lần nữa, may là cuối cùng nhóc con cũng chủ động nhào vào lòng cậu, Lâm Hân lập tức ôm chặt lấy con, cúi đầu hôn gương mặt đầy nước mắt của nhóc.

 

"Ba Diệu đã xin lỗi rồi, Hạo Hạo có thể tha thứ cho ba Diệu không?"

 

Lý Diệu ghé qua hôn lên má bên kia của Hạo Hạo.

 

Nhóc con vẫn còn giận, quay đầu vùi vào lòng Lâm Hân, vừa lau nước mắt vừa quệt mũi vào áo ba, giọng nghèn nghẹn: "Không—chịu—đâu—"

 

Từ lúc tan học đến lúc về nhà, bé đã cố kìm nước mắt, muốn chờ về nhà nghe ba giải thích, ai ngờ lại chẳng thấy ai, lần đầu tiên phải ăn tối một mình, bé buồn lắm, càng lúc càng giận, nước mắt cứ thế tuôn ra.

 

Tuy ba Hân từng dạy con trai thì đổ máu chứ không đổ lệ, nhưng mà... bé thật sự nhịn không nổi, đau lòng quá mà.

 

Giờ ba đã về, còn xin lỗi bé nữa, bé cũng không còn giận nhiều, nhưng bảo tha thứ liền thì tuyệt đối không chịu!

 

Hừ, bé cũng có lòng tự trọng chứ bộ!

 

Bị nhóc con giận dỗi, Lý Diệu đành bó tay, hắn có thể huấn luyện binh lính cứng đầu nhất, nhưng với con trai thì hoàn toàn bất lực. Xoa xoa sau đầu nhóc con, hắn nhẹ giọng hỏi: "Vậy phải làm sao Hạo Hạo mới chịu tha thứ cho ba?"

 

Hạo Hạo phồng má, bàn tay nhỏ nắm chặt áo Lâm Hân, ngập ngừng do dự.

 

Lâm Hân nháy mắt với Lý Diệu, ra hiệu hắn tiếp tục cố gắng.

 

Lý Diệu thở dài, cởi áo vest, cột tóc lên, sau đó quỳ xuống bằng cả hai tay hai chân.

 

"Ba làm ngựa cho Hạo Hạo cưỡi, chịu không?"

 

Hạo Hạo giật giật tai, ngẩng đầu, đôi mắt màu vàng giống hệt Lý Diệu sáng lấp lánh.

 

Lâm Hân nhẹ nhàng đẩy nhóc con. "Đi đi."

 

Hạo Hạo chui ra khỏi lòng cậu, trượt xuống giường, lanh lẹ leo lên lưng Lý Diệu, hai chân kẹp chặt, túm lấy đuôi tóc buộc của ba, hét lớn: "Cha! Cha!"

 

Lý Diệu cam chịu bò đi mấy bước.

 

"Khà khà khà——" Nhóc con bật cười sung sướng.

 

"Ba Diệu, nhanh lên, nhanh lên nữa!"

 

Hạo Hạo thúc giục, dần quên chuyện ba thất hứa, đôi mắt vừa khóc xong giờ trong veo rạng rỡ.

 

Lý Diệu cõng nhóc bò hai ba vòng trên tấm thảm, cuối cùng cũng dỗ được ông trời con này cười rạng rỡ. Đường đường là Nguyên soái Đế quốc mà phải làm ngựa cho con trai cưỡi, chuyện này mà truyền ra thì không biết sẽ dọa rớt bao nhiêu cái hàm.

 

Lâm Hân thấy cũng đủ rồi, bế Hạo Hạo xuống.

 

Hạo Hạo lưu luyến: "Không mà! Con còn muốn cưỡi ngựa~"

 

Lâm Hân véo mũi nhóc, dỗ dành: "Ba Diệu uống không ít rượu, nếu bò tiếp sẽ bị choáng đầu đó."

 

"Ò——" Hạo Hạo dài giọng.

 

Lý Diệu thở phào, ngồi xếp bằng dưới đất, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Hân.

 

Chỉ có Tiểu Hân là đau lòng hắn!

 

Lâm Hân đứng dậy vào nhà vệ sinh, vắt khăn ấm giúp con trai lau mặt lau tay. Bé con khóc đến mức lem nhem như con mèo nhỏ, giờ đã trắng trẻo mũm mĩm lại rồi.

 

"Con có muốn biết tại sao ba không đến đón con ở mẫu giáo không?" Cậu hỏi.

 

Hạo Hạo chu môi, gật gật đầu.

 

Khác với những đứa trẻ ba tuổi thông thường, Hạo Hạo vừa thông minh lại vừa hiểu chuyện, chỉ cần nói chuyện rõ ràng, bé đều có thể hiểu được.

 

Vì vậy có nhiều lúc Lâm Hân cũng không đơn thuần đối xử với bé như là một đứa bé bình thường.

 

Lâm Hân dùng cách dễ hiểu nhất để kể cho Hạo Hạo nghe cậu và Lý Diệu đã đi đâu, giải quyết chuyện gì, gặp những ai, và vì sao lại về nhà trễ.

 

Hạo Hạo mở to đôi mắt, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi, Lâm Hân kiên nhẫn giải đáp từng điều một.

 

Sau khi kể xong, cả căn phòng rơi im lặng.

 

Một lúc lâu sau, Hạo Hạo tiêu hóa xong lời ba nói, nghiêm túc căng cái mặt nhỏ nhìn Lý Diệu nói: "Ba ơi, ông cố Bạch từng nói với con là uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này ba đừng uống nhiều rượu nữa nha."

 

Lý Diệu ôm cục cưng mập ú vào lòng, cọ cọ hai má mềm ụt của con trai. "Được, ba hứa với con, sau này sẽ cố gắng không uống rượu."

 

Thật ra hắn vốn không phải người thích rượu, kỷ luật về đồ uống có cồn với chiến sĩ điều khiển mecha cực kỳ nghiêm ngặt. Nếu không phải vì nể mặt hoàng tử Oman thì tối nay hắn chẳng uống nhiều đến thế. Cũng may là Tiểu Hân đang mang thai, hoàng tử Oman không dám ép rượu, nếu không với tửu lượng "một ly đã gục" của Tiểu Hân thì chắc giờ này đã nằm bẹp trên giường, còn mình thì không biết làm sao dỗ được con.

 

Hạo Hạo bị râu mới mọc của ba chọc ngứa, vừa cười khúc khích vừa trốn tránh.

 

Cha con hai người hóa giải hiểu lầm, lại trở nên thân thiết tình cảm như trước.

 

Lâm Hân dịu dàng nhìn hai người nô đùa, nét mặt đầy mềm mại. Thế nhưng, nghĩ đến sau này có thể lại tiếp tục "thất hứa" như hôm nay, cậu không khỏi nhíu mày.

 

Họ là ba của Hạo Hạo, đồng thời cũng là quân nhân. Một khi chiến tranh bùng nổ, họ sẽ phải xông pha tiền tuyến không do dự, chắc chắn không thể luôn ở bên cạnh con. Hạo Hạo và hai bé sinh đôi sắp chào đời, tuổi còn nhỏ đã phải chịu cảnh chia ly.

 

Hiện tại cậu vẫn còn là sinh viên, lại đang mang thai nên có nhiều thời gian ở nhà, tạm thời có thể đồng hành cùng các con lớn lên. Nhưng một khi chính thức gia nhập quân đội, bắt đầu từ lính cấp thấp đi lên sẽ là một hành trình rất dài, số lần về nhà chắc đếm được trên đầu ngón tay. Đến lúc đó ba đứa trẻ không thấy cậu, không biết sẽ khóc đến mức nào nữa.

 

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, Lâm Hân đã vừa áy náy vừa quặn lòng.

 

Trở thành chiến sĩ mecha, chiến đấu vì hòa bình nhân loại là lý tưởng và mục tiêu của cậu từ nhỏ đến lớn.

 

Dù có vất vả, gian khổ, hay bị ràng buộc đến đâu, cậu cũng sẽ không dừng bước.

 

Tương tự, Lý Diệu là Nguyên soái của Đế quốc, gánh vác trọng trách bảo vệ an ninh quốc gia, số phận đã định là phải hy sinh cho gia đình.

 

Thừa dịp khoảng thời gian hiện tại còn có thể bên cạnh con cái, cậu chỉ có thể tận lực yêu thương bọn trẻ.

 

Hạo Hạo bị ba cù lét, vừa cười vừa hét, chơi vui đến quên trời đất, hoàn toàn không biết tương lai mình sẽ phải trở thành một người anh trai thật là tốt.

 

Chơi đủ rồi, Lý Diệu véo má con trai, cười hỏi: "Tối nay con tự ngủ một mình hay ngủ với hai ba?"

 

Hạo Hạo không chút do dự nói: "Con muốn ngủ với hai ba!"

 

"Đi thôi!" Lý Diệu vỗ nhẹ cái mông tròn vo của nhóc con, một tay bế cậu nhóc về phòng ngủ chính.

 

"Á! Thỏ của con—" Hạo Hạo nằm trên vai ba, nhìn con thỏ bông còn nằm trên giường.

 

Lâm Hân giúp nhóc mang theo, nhóc mới chịu ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

 

Một tiếng sau, Hạo Hạo ôm con thỏ ngủ ngon lành, Lâm Hân đắp chăn cho con, khe khẽ thở dài.

 

"Sao thế?" Lý Diệu vừa tắm xong, để trần thân trên, mái tóc bạc như dòng nước xõa tùy ý trên ngực, tạo thành đối lập với làn da màu đồng cổ khỏe khoắn.

 

Hắn mở vòng tay ra, Lâm Hân nhào tới liền, hai người ôm nhau, mặt kề mặt, hít thật sâu mùi pheromone của nhau.

 

"Em cứ cảm thấy có lỗi với Hạo Hạo." Với hai bé trong bụng nữa.

 

Lý Diệu nâng mặt cậu lên, hôn nhẹ hai cái lên đôi môi hồng. "Con của quân nhân phải trưởng thành sớm, bằng tuổi nó anh đã biết tự lập rồi."

 

Sau đó cha mẹ hắn hy sinh, chỉ sau đêm đó đã buộc phải trưởng thành.

 

Điều quan trọng nhất là, quản gia Bạch, người luôn ở lại bảo vệ gia tộc nhà họ Lý đã chỉ cho hắn con đường đúng đắn.

 

Cha mẹ là niềm tự hào của hắn, hắn sẽ kế thừa ý chí của họ, trở thành người mạnh mẽ, bảo vệ loài người, tiêu diệt dị thú, duy trì hòa bình vũ trụ.

 

Nếu không gặp được Lâm Hân, có lẽ cả đời này hắn sẽ sống trong cô độc.

 

"Cảm ơn em."

 

Ánh mắt Lý Diệu dịu dàng, thần sắc mềm mại. Lâm Hân như bị mê hoặc, khép mắt lại, hai người môi kề môi, cuốn lấy nhau trong nụ hôn triền miên.

 

Một lúc lâu sau, hai người tách ra, từ hơi thở gấp gáp có thể cảm nhận rõ cả hai đều đã động tình. Tiếc là hiện giờ điều kiện không cho phép, đành phải dừng lại.

 

"Trong [Sổ tay chăm sóc ông bầu] nam có viết, sau ba tháng... chúng ta có thể..." Những lời phía sau còn chưa nói ra đã bị Lâm Hân lấy tay bịt miệng, Lý Diệu nhướng mày.

 

"Em muốn đi ngủ." Lâm Hân rời khỏi vòng tay hắn, bò qua nằm phía bên kia của Hạo Hạo, nằm ngửa đắp chăn.

 

Lý Diệu liếc nhìn cục cưng đang nằm giữa hai người, đành phải kìm nén rung động trong lòng, ngoan ngoãn đi ngủ.

 

Một cục thôi mà đã khó xử lý đến vậy, thêm hai cục nữa chắc thiên hạ đại loạn luôn quá?

 

***

 

Thời gian sau đó, Lâm Hân và Lý Diệu luân phiên nhau đưa đón Hạo Hạo đến trường, không bỏ sót ngày nào. Nhóc con vì thế mà cũng vui vẻ hơn, miệng ngọt như quét mật, mỗi ngày đều hớn hở nhảy lên giường họ, nằm chen giữa hai người, cùng nhau đi ngủ.

 

Lý Diệu nhịn nửa tháng, cuối cùng không nhịn được nữa, gói ghém con trai và con thỏ bông của nhóc đuổi về phòng trẻ em.

 

"Hạo Hạo, con là nam tử hán nhỏ, nam tử hán phải học cách ngủ một mình."

 

"Nhưng mà..." Hạo Hạo ấm ức ôm thỏ bông.

 

"Không có nhưng nhị gì hết." Lý Diệu xoa đầu bé, nghiêm túc nói: "Con có muốn làm gương tốt cho em trai em gái không?"

 

"Ưm~" Nhóc con cắn ngón tay, phân vân lưỡng lự.

 

Lý Diệu tiếp tục dụ dỗ: "Thỉnh thoảng hai ba cũng cần một chút không gian riêng tư."

 

Hạo Hạo chớp đôi mắt to tròn. "Ba ơi, không gian riêng tư là gì vậy ạ?"

 

Lý Diệu chỉnh lại giường chiếu cho bé, bế bé đặt lên giường, đắp chăn, để con thỏ nằm bên ngoài.

 

"Không gian riêng tư là... nơi bí mật của một người."

 

"Bí mật ạ?" Hạo Hạo ngẩng đầu, bàn tay mũm mĩm chống cằm: "Là bí mật giữa ba Hân và ba Diệu sao?"

 

"Đúng rồi, Hạo Hạo thông minh lắm." Lý Diệu ấn nhóc xuống giường, nói: "Ngày mai muốn được hoa đỏ thì phải ngủ sớm dậy sớm đó."

 

Hạo Hạo ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng tay vẫn kéo kéo vạt áo ngủ của ba: "Ba ơi, con muốn nghe kể chuyện."

 

"Được." Lý Diệu lấy ra một quyển truyện tranh thiếu nhi từ nhẫn không gian, dùng giọng đọc trầm ấm, nhẹ nhàng kể chuyện cho bé con.

 

Nhóc con đã mệt cả ngày, chỉ nghe một lát liền chìm vào giấc ngủ.

 

Lý Diệu gấp sách lại, hạ ánh sáng xuống, dặn người máy bảo mẫu Ôn Sĩ trông chừng ban đêm rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

 

Về đến phòng ngủ chính, hắn khóa cửa lại, nhìn Lâm Hân đang tựa đầu giường xem màn hình ảo, nở một nụ cười hoàn hảo, thong thả leo lên giường.

 

"Chưa ngủ à?" Tay hắn luồn vào trong chăn.

 

Lâm Hân run người, lập tức tắt giao diện Weibo, vành tai đỏ ửng.

 

"Anh..."

 

Nửa tháng rồi chưa được thân mật trọn vẹn, đừng nói là chồng cậu không chịu nổi, ngay cả bản thân cậu cũng khó lòng kìm nén.

 

Lý Diệu được cho phép, lập tức ôm chặt lấy cậu vào lòng, trao một nụ hôn sâu.

 

Không còn cục cưng chen giữa, cuối cùng cũng có thể tự do ôm ấp.

 

Tuy phải kiêng cữ vì Lâm Hân đang mang thai nên không thể làm bước cuối cùng, nhưng mấy khía cạnh khác thì vẫn có thể... từ từ khám phá.

 

***

 

Sáng hôm sau, Lâm Hân ngủ quên.

 

Đến lúc cậu tỉnh thì Lý Diệu đã đưa Hạo Hạo đi học từ sớm.

 

Cậu lồm cồm bò dậy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, vô tình liếc vào gương thì thấy trên khóe môi còn dính thứ gì đó mà không rõ là gì, mặt lập tức đỏ bừng.

 

Tối qua mệt quá ngủ quên mất, vậy mà anh ấy không lau sạch cho mình à?!

Bình Luận (0)
Comment