Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 154

Editor: Phộn

 

––––––––––

 

Ở thời điểm này hai bé song sinh đã ra đời và lớn rồi, Hạo Hạo cũng lớn nên đổi xưng hô từ "bé" thành "cậu" nha.

 

Lâm Hân từ "cậu" sẽ thành "anh".

 

***

 

Gần đây Hạo Hạo rất nhức đầu.

 

Lẽ ra cậu sẽ có một kỳ nghỉ hè thật vui vẻ, vậy mà hai người ba chuyên "nuốt lời" của cậu lại tiếp tục bay vào không gian làm nhiệm vụ.

 

Thế là, với tư cách là anh cả, cậu đành phải gánh vác trọng trách chăm sóc hai đứa em song sinh.

 

"Hu hu hu, ăng ơi... em gái giành gấu của em... hu hu hu..." (Anh ơi)

 

Một cậu bé ba tuổi tóc đen mắt đen vừa khóc vừa nhào vào lòng Hạo Hạo, tủi thân tố cáo hành vi xấu xa của em gái.

 

Hạo Hạo mặt không cảm xúc đặt cây bút làm bài tập hè xuống, ôm lấy em trai mặt mũi nước mắt nước mũi tèm lem, rồi nhìn sang cô em gái đang chiếm giữ hai con gấu trúc nhồi bông trên ghế sofa.

 

Phát hiện anh hai đang nhìn mình, cô bé tóc bạc mắt vàng càng ôm chặt lấy con gấu trúc to hơn cả người mình, đáng tiếc thân thể nhỏ xíu nên cả người lại bị chôn vùi trong đống gấu.

 

"Lý Duyệt Lâm, trả gấu trúc lại cho Dương Dương ngay." Hạo Hạo nghiêm mặt gọi đầy đủ tên em gái.

 

"Không trả!" Lâm Lâm nắm chặt hai chân trước của hai con gấu trúc, phồng má lắc đầu.

 

Thấy con gấu trúc của mình bị cướp, Dương Dương lập tức nước mắt lưng tròng, chen cái thân ú nu của mình vào lòng anh hai, òa khóc thảm thiết.

 

Hạo Hạo nổi gân xanh.

 

Tại sao một đứa trẻ mới bảy tuổi như cậu lại phải đối mặt với cái cảnh oái oăm như vậy mỗi ngày chứ?

 

Dẹp, khỏi làm bài tập hè luôn đi.

 

"Đừng khóc nữa." Hạo Hạo vỗ nhẹ lưng em trai, rút một tờ khăn giấy ở trên bàn, giúp em trai lau nước mắt nước mũi. "Anh cho em mượn thỏ bông lớn của anh chơi, được không?"

 

"Dạ~~" Dương Dương lập tức nín khóc, trời quang mây tạnh.

 

Hạo Hạo để em ngồi lên sofa, sau đó chạy vào phòng mình, bế con thỏ trắng to đùng ra, nhét vào lòng em trai.

 

"Cho em nè."

 

Dương Dương vui vẻ ôm chặt thỏ bông, cho cậu một nụ cười tươi không cần tưới. "Cảm ơn ăng khai!" (Anh hai)

 

Hạo Hạo sửa lại: "Là anh hai, không phải ăng khai."

 

Dương Dương gật đầu: "Dạ, ăng khai."

 

Hạo Hạo không nhịn được, véo má em một cái cho bõ tức.

 

Mặt khác trên chiếc ghế sofa, Lâm Lâm nhìn hai con gấu trúc mình đang ôm, rồi lại nhìn con thỏ bông mà anh hai đưa cho Dương Dương, miệng mếu máo, lại òa khóc.

 

"Hu hu hu, ăng khai thiên vị! Bé cũng muốn thỏ thỏ–––"

 

Dương Dương lập tức ôm chặt thỏ bông, cảnh giác nhìn em gái.

 

Hạo Hạo vất vả vừa dỗ xong một đứa thì đứa kia lại khóc, cậu đành đau đầu bước qua, ôm lấy em gái, kiên nhẫn nói: "Em đã có hai con gấu rồi, không được tham lam nữa nha!"

 

Lâm Lâm gục đầu vào lòng anh hai, nức nở: "Nhưng... nhưng mà gấu gấu không phải thỏ thỏ... gấu gấu không có tai dài, cũng không trắng như tuyết..."

 

Hạo Hạo rất muốn gọi điện hỏi chú Úc rằng tại sao lúc trước không tặng cho cặp sinh đôi thỏ trắng giống của cậu mà lại là một cặp gấu trúc?

 

"Gấu gấu cũng dễ thương mà, tròn vo, ngốc ngốc, còn biết lăn nữa."

 

Hạo Hạo vừa nói vừa đẩy nhẹ con gấu trúc, nó lăn tròn trên sofa.

 

Lâm Lâm chu môi, nước mắt vẫn còn lấp lánh nơi khóe mắt.

 

Hạo Hạo xoa xoa mái tóc bạc của cô bé, nghiêm túc giáo dục: "Bạn nhỏ phải học cách chia sẻ, không được ích kỷ. Chúng ta là người một, phải biết nhường nhịn lẫn nhau. Em đã có một con gấu rồi mà còn giành gấu của Dương Dương, hành vi đó rất đáng xấu hổ."

 

Lâm Lâm cúi đầu, cố nhịn nước mắt.

 

Hạo Hạo hỏi: "Biết sai chưa?"

 

Lâm Lâm đáp lí nhí, không được tự nhiên: "Biết rồi ạ..."

 

Hạo Hạo tiếp lời: "Em xin lỗi Dương Dương đi."

 

Lâm Lâm ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Dương Dương, nhưng Dương Dương thì lại ôm chặt thỏ thỏ, quay đầu không thèm nhìn.

 

Hạo Hạo nhẹ nhàng đẩy Lâm Lâm, cổ vũ bé: "Xin lỗi thì phải có thành ý."

 

"Dạ." Lâm Lâm kéo theo một con gấu trúc, lề mề đi tới, "Ăng Dương Dương, em xin lỗi... em trả gấu gấu cho anh này."

 

Dương Dương úp mặt vào lớp lông mềm của thỏ thỏ.

 

Lâm Lâm đáng thương ngẩng đầu nhìn Hạo Hạo, Hạo Hạo ra hiệu bằng tay, bảo bé phải cố gắng.

 

"Ăng Dương Dương, sau này em... sẽ không giành đồ chơi của anh nữa..." Lâm Lâm ôm lấy Dương Dương, chu miệng hôn má Dương Dương mấy cái "chụt chụt chụt". "Chúng ta móc ngoéo nhé, được không?"

 

Lúc này Dương Dương mới ngẩng đầu lên, đưa ngón út ra móc ngoéo với em gái.

 

"Không được lừa anh đó nha!"

 

"Ừ ừ, lừa anh là chó con!"

 

Cuối cùng cặp song sinh cũng làm hòa, Dương Dương hào phóng nhường thỏ bông cho em gái chơi chung.

 

Lâm Lâm reo lên một tiếng vui mừng, vùi mặt vào cái bụng mềm mại của thỏ bông.

 

Hạo Hạo thở dài một hơi, bấm bấm thiết bị nhận dạng trên cổ tay, quay lại video hai em đang chơi thỏ bông rồi thuần thục gửi mail cho ba.

 

"Cốc cốc——"

 

Bạch Húc xuất hiện ở cửa phòng, hiền hậu hỏi: "Thiếu gia Hạo Hạo, cơm trưa đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi."

 

"Dạ, ông cố." Hạo Hạo tắt giao diện, quay sang nói với hai đứa em đang chơi đùa, "Dương Dương, Lâm Lâm, đi ăn cơm trưa nào."

 

"Không muốn, không muốn, em còn muốn chơi mà."

 

Lâm Lâm kéo tai dài của thỏ bông không chịu rời tay.

 

Hạo Hạo nhìn con thỏ bị hai đứa chơi đến biến dạng, mặt đầy xót xa. Từ nhỏ đến lớn cậu rất nâng niu con thỏ này, dù đã bốn, năm năm vẫn còn mới tinh như vừa mua. Nhưng từ khi hai đứa sinh đôi ra đời, thỏ bông đã biến dạng, cũ kỹ, rụng lông thấy rõ.

 

Nhưng biết làm sao được?

 

Ai bảo hai đứa nhóc phiền phức này là em ruột của cậu chứ?

 

Tuy chúng rất quậy, thường khiến cậu nổi nóng, nhưng không thể phủ nhận có chúng ở bên cạnh, mỗi lần ba đi làm nhiệm vụ dài ngày, cậu sẽ không còn cảm thấy cô đơn lạc lõng nữa.

 

"Không ăn cơm thì sẽ đói bụng, đói bụng lâu sẽ đau bụng." Hạo Hạo mỗi tay dắt một đứa, cùng ông cố quản gia xuống lầu.

 

"Thỏ thỏ, gấu gấu..." Dương Dương quay đầu nhìn đầy tiếc nuối.

 

"Ăn cơm xong rồi chơi tiếp." Hạo Hạo nắm chặt tay em trai, kiên quyết không cho mang hai con thú nhồi bông to tướng vào phòng ăn.

 

Hai nhóc song sinh bị kéo đi mà mặt mũi không cam lòng.

 

Hạo Hạo nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Ông cố, lúc con ba tuổi cũng như vậy sao?"

 

Bạch Húc mỉm cười nhìn ba nhóc tì. "Thiếu gia Hạo Hạo rất ngoan và biết nghe lời."

 

Hạo Hạo hài lòng với câu trả lời, nghiêm túc nói với cặp song sinh: "Nghe thấy chưa? Ông cố nói anh ba tuổi ngoan hơn hai đứa, nghe lời hơn hai đứa."

 

"Dương Dương cũng sẽ ngoan ngoãn!"

 

"Lâm Lâm cũng ngoan giống vậy!"

 

Hai nhóc cùng đồng thanh đáp.

 

Hạo Hạo nhướng mày. Tốt lắm, lúc này thì đoàn kết vô cùng.

 

Ánh mắt Bạch Húc đầy hiền từ.

 

Có lẽ do cách thai nghén đặc biệt mà ngay từ khi còn là phôi thai, thiếu gia Hạo Hạo đã biết sử dụng tinh thần lực. Sau khi sinh ra lại thể hiện năng lực vượt trội, với tinh thần lực cấp 4 chưa từng có tiền lệ, qua vài năm huấn luyện, đến nay khi mới bảy tuổi đã đạt cấp 4 cao cấp, chẳng bao lâu nữa sẽ đột phá lên cấp 5. Hiện đang theo học lớp ba Trường tiểu học trực thuộc Học viện Vấn Thiên.

 

Thiếu gia Dương Dương và tiểu thư Lâm Lâm lúc mới sinh có tinh thần lực cấp 2, đến ba tuổi lên thì cấp 3, tuy không bằng Hạo Hạo nhưng vẫn hơn hẳn người thường.

 

Đừng nhìn thiếu gia Dương Dương và tiểu thư Lâm Lâm ngây ngốc đáng yêu vậy mà lầm, thật ra trong đầu nhiều toan tính lắm.

 

Là người hướng dẫn và huấn luyện chúng từ nhỏ, Bạch Húc hiểu rất rõ.

 

Bữa trưa rất phong phú, Mai Lâm dặn phòng bếp làm một bàn đầy món ngon phù hợp với trẻ nhỏ, còn chuẩn bị thêm dĩa trái cây và bánh ngọt tự tay dì làm.

 

Có Hạo Hạo làm gương, Dương Dương và Lâm Lâm tự cầm muỗng, ăn từng muỗng một, ngon lành vui vẻ.

 

Ăn xong, Hạo Hạo dẫn hai nhóc nghỉ ngơi tiêu cơm trong phòng khách.

 

Dương Dương phát hiện con mèo Ragdoll đang nằm ườn trên sofa ngủ trưa, mừng rỡ reo lên: "Tiểu Bố Bố!"

 

Tiểu Bố Bố cảnh giác mở mắt, thấy hai đứa nhóc ú nu lao tới, nhanh như chớp nhảy vọt lên tầng cao của trụ mèo, rồi cẩn thận rút đuôi vào.

 

Em bé loài người gì đó, đáng sợ nhất trần đời!

 

Từng bị coi như đồ chơi "tra tấn" không thương tiếc, đến giờ Tiểu Bố Bố vẫn còn sợ hãi. Giờ mà thấy hai đứa nhóc là lập tức né cho xa, sợ bị tóm lại rồi rụng lông lần nữa.

 

"Tiểu Bố Bố, xuống đây chơi với bọn cháu đi mà!"

 

Lâm Lâm đứng dưới kệ vẫy tay, Dương Dương cố gắng nhảy nhót, muốn với tới tầng cao nhất của kệ.

 

"Meo meo meo~"

 

Tiểu Bố rụt cả đầu lại.

 

Không xuống!

 

Nhất quyết không xuống!

 

Xuống là lại bị vặt lông cho trọc mất thôi! Hai đứa sinh đôi này còn nghịch hơn cả anh chúng nữa!

 

Hạo Hạo bế hai nhóc lại, đặt chúng ngồi yên trên ghế sofa, nhét cho mỗi đứa một quyển truyện tranh.

 

"Không được nghịch, chú Tiểu Bố không thích bị nhổ lông."

 

Hồi nhỏ cậu cũng từng nhổ lông của Tiểu Bố, bị ba dạy cho một trận, sau đó ba để Hằng Hằng chơi với cậu. Hiển nhiên cặp song sinh có đãi ngộ như cậu, Hằng Hằng là khu sử thú của ba Hân, phải đi theo làm nhiệm vụ nên không thể ở nhà.

 

Dương Dương cầm sách ngọ nguậy trên sofa, cái đầu nhỏ thi thoảng lại liếc về phía Tiểu Bố.

 

Lâm Lâm lén nháy mắt với anh trai, hai đứa như tâm linh tương thông cùng buông sách xuống, nhân lúc anh hai không chú ý, lặng lẽ bò về phía trụ mèo.

 

Tuy nhiên, còn chưa kịp chạm chân trụ thì Hạo Hạo chẳng cần ngẩng đầu đã nói: "Không được phá chú Tiểu Bố, không thì lát nữa không có pudding ăn đâu."

 

Vì pudding, hai nhóc chu môi, ấm ức ngồi trở lại ghế sofa.

 

Nửa tiếng sau, Mai Lâm mang pudding lên cho tụi nhỏ, ăn xong ngon lành, Hạo Hạo liền giục đi ngủ trưa.

 

Hoạt động ngủ trưa diễn ra trong phòng ngủ chính của ba.

 

Giường của ba rất rộng, ba đứa nhỏ nằm vẫn dư dả, hơn nữa trong phòng vẫn còn mùi của hai ba, khiến chúng ngủ rất yên tâm.

 

Hạo Hạo dỗ em trai em gái ngủ xong thì nhẹ nhàng trèo xuống giường, cầm bài tập hè còn dang dở buổi sáng, nằm sấp trên giường chăm chú làm bài.

 

Bạch Húc bước vào nhìn một cái, cười hỏi: "Thiếu gia Hạo Hạo không ngủ trưa sao?"

 

"Con không buồn ngủ." Hạo Hạo lắc đầu. "Bài tập nhiều lắm."

 

Phải tranh thủ làm lúc này, nếu không đợi hai đứa em tỉnh dậy tiếp tục quậy phá, có muốn cũng đừng hòng làm bài.

 

Bạch Húc xoa đầu cậu.

 

"Thiếu gia Hạo Hạo vất vả rồi."

 

"Haiz, ai bảo con có hai ông ba không đáng tin chứ?" Hạo Hạo thở dài như ông cụ non.

 

Lớn lên rồi cậu mới hiểu, có hai ông ba làm quân nhân là như thế nào, chỉ cần bận chút là mất tăm mất tích, mười ngày nửa tháng không về nhà. Lâu dần cậu cũng quen.

 

Giờ cậu đã học tiểu học, là quân nhân mecha dự bị, hiểu được trách nhiệm và sứ mệnh của quân nhân, dần dần cũng thông cảm cho nỗi khổ của hai ba, không còn giận dỗi nữa.

 

Ánh mắt Bạch Húc đầy tán thưởng.

 

Chính sự giác ngộ đặc biệt và tâm huyết của con cháu nhà họ Lý như vậy mới khiến ông tình nguyện ở lại lâu đài này làm một quản gia trung thành, nuôi dưỡng từng thế hệ siêu anh hùng siêu, không phụ lòng dặn dò của đồng đội năm xưa.

 

***

 

Ba giờ chiều, sân huấn luyện trong lâu đài——

 

Bạch Húc mặc đồ huấn luyện gọn gàng, một tay để sau lưng, tao nhã chỉ dạy Hạo Hạo dũng mãnh như sói con.

 

"Đừng sợ tấn công chính diện. Khi muốn áp chế đối thủ, cậu phải học cách ra tay trước."

 

Hạo Hạo nhào lộn vài vòng trên không, tiếp đất vững vàng, dao găm ngưng tụ bằng tinh thần lực trong tay biến mất. Khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm mồ hôi, đôi mắt vàng sắc sảo và tập trung khóa chặt vào Bạch Húc.

 

Dù thực lực hai bên chênh lệch nhưng cậu chưa từng nản lòng, tấn công hết lần này đến lần khác, thất bại rồi lại tiếp tục, càng thất bại càng dũng cảm hơn, rút kinh nghiệm từ sai lầm, không ngừng nâng cao bản thân.

 

Chỉ cần kiên trì, đá trúng đối phương thì coi như chiến thắng.

 

"Ăng khai cố lên!"

 

"Ăng khai cố lên!"

 

Cặp sinh đôi ngồi trên ghế nhỏ bên sân huấn luyện cổ vũ cho anh hai, hai đứa mặc đồ luyện võ cổ giống nhau y hệt, trông chẳng khác gì tranh vẽ Tết, đáng yêu vô cùng.

 

Tuy được cổ vũ hết mình, Hạo Hạo vẫn không đánh thắng được Bạch Húc, đơn phương bị "ăn đòn" suốt nửa tiếng, cuối cùng thở hổn hển bước xuống sân.

 

"Dương Dương, đến lượt em đó."

 

Dương Dương nhảy bật khỏi ghế, tạo dáng chiêu "Bạch Hạc Lưỡng Sí", khí thế hừng hực hét lớn: "Ăng khai, xem Dương Dương báo thù cho anh đây——"

 

Bạch Húc cười ha hả nhìn nhóc con mũm mĩm như chú hổ con lao tới, dễ dàng tránh được từng đòn.

 

"Hây, hây, ha, ha, hây!" Dương Dương ra đòn rất có bài bản, do chưa sử dụng thuần thục tinh thần lực nên thỉnh thoảng đánh lệch, ra tay quá mạnh khiến cậu nhóc nhào đầu xuống đất, nhưng không khóc không kêu, chỉ lồm cồm bò dậy rồi tiếp tục xông lên.

 

Mười lăm phút sau, nhóc con mệt đến mức nằm vật ra đất, không dậy nổi nữa.

 

Bạch Húc cúi người đỡ dậy, khen ngợi: "Thiếu gia Dương Dương tiến bộ rồi."

 

"Thật ạ?" Dương Dương nghe xong thì mắt sáng như sao.

 

Bạch Húc gật đầu.

 

Được khen, Dương Dương hí hửng chạy về phía Hạo Hạo. "Ăng khai, ông cố nói em tiến bộ rồi đó!"

 

Hạo Hạo lấy khăn ướt lau mặt bẩn cho em, "Ừ, Dương Dương giỏi lắm."

 

Dương Dương cười toe toét, ngồi sát lại bên Hạo Hạo.

 

Lâm Lâm đã sớm chờ đến sốt ruột, vừa xoa tay vừa nhảy bổ về phía Bạch Húc, nhưng mới chạy được hai bước thì... ngã sấp mặt.

 

"Dậy mau, xông lên nào em gái——" Dương Dương hét cổ vũ.

 

Lâm Lâm cố nhịn nước mắt, hai tay chống đất, nhẹ nhàng nhảy lấy đà, như một chú cá chép dính ngải heo bay lên khỏi mặt nước, xoay một vòng giữa không trung, nắm chặt nắm đấm lao về phía Bạch Húc.

 

Bạch Húc vẫn đứng yên, tùy cơ ứng biến, vừa đánh vừa dạy bé ú cách ra đòn hiệu quả hơn.

 

"Hây ha, hây ha——hahaha——"

 

Tấn công liên tục mười phút, Lâm Lâm mệt lả ngồi phịch xuống đất.

 

Bạch Húc ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: "Tiểu thư Lâm Lâm cũng tiến bộ nhiều lắm."

 

Lâm Lâm giơ nắm đấm bé xíu lên: "Con nhất định sẽ đánh thắng ông~"

 

"Được, tôi mong chờ ngày đó." Bạch Húc đỡ bé dậy.

 

Vậy là hôm nay lại hoàn thành buổi huấn luyện siêu đáng yêu của ba nhóc con.

 

***

 

Buổi tối, ba nhóc được người máy bảo mẫu Ôn Sĩ tắm rửa sạch sẽ thơm tho nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính của hai ba.

 

Hạo Hạo nằm giữa, tay cầm một quyển truyện cổ tích, Dương Dương và Lâm Lâm mỗi đứa nằm một bên, bên cạnh còn đặt hai chú gấu trúc bông lông xù.

 

"...... Ngày xửa ngày xưa, có ba chú heo con muốn xây một ngôi nhà của riêng mình..."

 

Hạo Hạo diễn cảm kể truyện [Ba chú heo con], hai nhóc song sinh vừa nghe vừa ngáp, mắt dần nhắm lại. Đến đoạn "Sói lớn đến rồi" thì hai nhóc đã ngủ say từ lúc nào.

 

Hạo Hạo đặt sách xuống, đắp chăn cho em trai em gái, chỉnh đèn ngủ mờ đi, hít hà hương sữa thoang thoảng, rồi cũng lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

 

Nửa đêm, hai chiếc mecha siêu cấp đáp xuống sân lâu đài. Bạch Húc đã nhận được thông tin từ trước, nghiêm túc đứng đợi ở cửa để đón hai vị chủ nhân.

 

"Nguyên soái, phu nhân, mừng hai người đã về."

 

Lâm Hân và Lý Diệu mặc quân phục cùng nhảy xuống khỏi mecha, phong trần mệt mỏi.

 

"Lũ nhỏ có khóc nhè không ạ?" Lâm Hân lo lắng hỏi. Lần này đi làm nhiệm vụ hết nửa tháng, dù ngày nào cũng nhận được mail của Hạo Hạo nhưng lòng anh vẫn không yên. Vừa xong việc, anh với chồng lập tức lái mecha trở về hành tinh thủ đô.

 

"Không có, hai thiếu gia và tiểu thư đều rất ngoan." Bạch Húc mỉm cười trấn an.

 

Lâm Hân thở phào.

 

Lý Diệu xoa đầu anh, âu yếm nói: "Hạo Hạo là một người anh rất tốt."

 

"Vâng." Lâm Hân đáp. Chính vì Hạo Hạo quá hiểu chuyện nên anh lại càng thấy áy náy.

 

Cả hai vội vàng lên lầu, nhìn phòng ngủ chính có ba chú heo con đang ngủ lăn lóc, đạp chăn tứ tung, người máy bảo mẫu Ôn Sĩ kiên nhẫn đắp lại chăn cho từng đứa.

 

Ánh mắt Lâm Hân dịu dàng.

 

Sáng sớm hôm sau, Hạo Hạo bị chen chật chội mà tỉnh dậy.

 

Cậu dụi mắt ngái ngủ ngồi dậy, phát hiện mình trở thành "bánh quy kẹp nhân", bị Dương Dương và Lâm Lâm chen chúc đến mức sắp không còn chỗ nằm.

 

Đang định đẩy hai nhóc ú này ra một chút thì phát hiện trên giường có thêm hai người lớn.

 

"Chào buổi sáng, Hạo Hạo." Lâm Hân dịu dàng ôm con vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu.

 

"Ba... ba..." Hạo Hạo kinh ngạc nhìn Lâm Hân rồi lại nhìn Lý Diệu, "Hai ba... hai ba về từ bao giờ vậy?"

 

"Nửa đêm."

 

Lý Diệu nhéo má cậu, "Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?"

 

Hạo Hạo ra vẻ bình tĩnh, lạnk lùnk nói: "Không có!"

 

Nhưng ánh mắt lại không giấu được vui mừng.

 

Quả nhiên là một nhóc con ngoài lạnh trong nóng.

 

Lý Diệu đưa tay vò tóc cậu, vò xù cả cái đầu, bị Hạo Hạo phản kháng dữ dội.

 

"Ba hư!"

 

Hạo Hạo trốn vào lòng Lâm Hân.

 

"Ba... ba..." Dương Dương và Lâm Lâm cũng mơ màng tỉnh giấc, thấy ba ở trên giường, hai đứa không hẹn mà cùng lúc nhào vào người Lâm Hân, "chụt chụt" hôn lia lịa, "Ba ơi, con nhớ ba lắm luôn!"

 

Lâm Hân bị hôn ướt hết mặt, "Dương Dương ngoan, Lâm Lâm ngoan, ba cũng nhớ các con."

 

Ba nhóc thi nhau chui vào lòng anh, khiến anh cậu ngồi không vững, ngã nhào lên giường.

 

Lý Diệu nằm cạnh nhìn mà ghen tị không thôi.

 

Không biết là ghen vì con chỉ bám lấy Lâm Hân, hay ghen vì tụi nhỏ có thể ôm ngã Lâm Hân.

 

"Mấy đứa không nhớ ba Diệu à?" Hắn chen vào, cù léc lũ nhỏ.

 

"A ha ha, ha ha ha, nhột quá, ba ơi dừng lại đi..."

 

Ba nhóc con vừa cười vừa hét, ồn ào vô cùng.

 

Hạo Hạo tinh ranh đẩy hai đứa em về phía ba Diệu, còn mình thì độc chiếm ba Hân.

 

Ánh nắng sớm rọi qua khe rèm, chiếu sáng căn phòng, cả gia đình vang lên tiếng cười hạnh phúc.

 

––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Bé Cả: Lý Hi Hạo, 7 tuổi, nam, tóc đen mắt vàng, tên thân mật là Hạo Hạo. Tương lai là Alpha.

 

Bé Hai: Lý Ngọc Dương, 3 tuổi, nam, tóc đen mắt đen, tên thân mật là Dương Dương. Tương lai là Omega.

 

Bé ba: Lý Duyệt Lâm, 3 tuổi, nữ, tóc bạc mắt vàng, tên thân mật là Lâm Lâm. Tương lai là Alpha.

 

––––––––––

 

Ẻdito: Ngoại truyện của các em bé đến đây là kết thúc, 3 chương tiếp theo sẽ là vlog một ngày bình thường của quản gia Bạch nha =))))

Bình Luận (0)
Comment