Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 155

Editor: Phộn

 

––––––––––

 

AM - 5:00

 

Đúng giờ, Bạch Húc tỉnh dậy, rời giường rửa mặt, mặc vào bộ tây trang quản gia chỉnh tề, chải chuốt tóc tai gọn gàng rồi tao nhã bước ra khỏi phòng.

 

AM - 5:30

 

Toàn bộ nhân viên trong lâu đài đều ngồi yên tĩnh trong phòng ăn, chờ quản gia Bạch ngồi vào vị trí riêng của mình, ra hiệu cho mọi người có thể bắt đầu dùng bữa, lúc này họ mới bắt đầu thưởng thức bữa sáng thơm ngon.

 

AM - 6:00

 

Các nhân viên bắt đầu công việc của mình. Mai Lâm và bếp trưởng ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng phong phú cho các chủ nhân.

 

Bạch Húc bước vào vườn dị thực, giải phóng tinh thần lực, giao tiếp với tất cả những dị thực có linh trí, giúp chúng nâng cao và phát triển tinh thần lực hiệu quả hơn.

 

Các kỹ sư làm vườn cẩn thận chăm sóc từng cây dị thực dưới sự chỉ dẫn của Bạch Húc: bón phân, tưới nước, trừ sâu, tỉa cành...

 

AM - 6:20

 

Bạch Húc ngồi trong văn phòng quản gia, mở máy tính quang học, xem xét báo cáo công việc từ các quản lý của các sản nghiệp. Gặp vấn đề nào có thể xử lý ngay thì sẽ đưa ra giải pháp tối ưu nhất. Nếu gặp vấn đề khó nhằn, ông sẽ cẩn thận ghi chú vào sổ tay rồi xử lý sau.

 

AM - 7:00

 

Xử lý xong công việc, Bạch Húc rời khỏi văn phòng, đứng đúng vị trí ở đầu cầu thang lâu đài, chờ đón các chủ nhân thức dậy.

 

"Chào buổi sáng, ông Bạch!"

 

"Chào buổi sáng, quản gia Bạch!"

 

"Chào buổi sáng, ông cố~"

 

Gia đình năm người nhan sắc xuất chúng bước từ tầng trên xuống, vui vẻ chào hỏi ông.

 

"Chào buổi sáng, Nguyên soái, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư."

 

Bạch Húc mỉm cười thân thiện đáp lại.

 

AM - 7:30

 

Bạch Húc đứng trước cổng lâu đài, tiễn các chủ nhân lên xe bay, đến khi chiếc xe bay khuất khỏi tầm mắt, ông mới thu lại ánh nhìn.

 

Khi quay người lại, ánh mắt ấm áp lập tức biến mất, thay vào đó là khí thế sắc bén lan tỏa khắp người.

 

AM - 7:45

 

Thay sang bộ vest xanh lam đậm kiểu doanh nhân, Bạch Húc ngồi trên chiếc xe bay đắt đỏ, bay xuyên qua các con phố phồn hoa đô thị. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước một tòa nhà chọc trời.

 

Người quản lý đã đợi sẵn ở cổng nhanh chóng bước tới, cung kính đón ông xuống xe.

 

"Tổng giám đốc Bạch, các quản lý bộ phận đều đã có mặt ở phòng họp."

 

"Ừ."

 

Bạch Húc thẳng lưng bước vào trụ sở chính của Gia Thế. Nhân viên nào gặp ông cũng đều cúi đầu chào, ông bình thản đáp lại, vào thang máy riêng, tới tầng 15, thư ký điều hành đã đứng chờ sẵn ở cửa thang máy.

 

"Tổng giám đốc Bạch, đây là tài liệu ngài yêu cầu."

 

Khi ông vừa bước ra khỏi thang máy, thư ký điều hành lập tức đưa ông một tập hồ sơ dày.

 

Bạch Húc tiện tay nhận lấy, tiến thẳng về phía phòng họp. Thư ký theo sát phía sau.

 

Khi hai người họ xuất hiện ở cửa phòng họp, tất cả các quản lý đều đứng dậy, cung kính chào.

 

Bạch Húc ung dung ngồi vào vị trí chính giữa, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống.

 

Mở hồ sơ, không vòng vo, Bạch Húc vào thẳng vấn đề: "Quản lý Hà, báo cáo chi tiết tình hình mỏ khoáng HR2."

 

"Vâng, tổng giám đốc Bạch." Quản lý Hà là một Beta, 35 tuổi, vào tập đoàn Gia Thế cách đây 10 năm, nhờ năng lực xuất sắc mà được thăng chức thành quản lý mỏ khoáng, thành tích nổi bật, rất được chú ý, là hậu bối mà Bạch Húc coi trọng.

 

"Mỏ khoáng HR2 do Gia Thế và Hàn Triều cùng hợp tác khai thác, giai đoạn đầu không có vấn đề gì. Nửa tháng trước, hai công nhân của hai bên xảy ra mâu thuẫn. Đội trưởng khai thác không những không xử lý được mà còn khiến sự việc leo thang, dẫn đến một cuộc ẩu đả bằng máy móc quy mô lớn, khiến 13 người bị thương, không có ai tử vong. Hiện tại, công việc khai thác đã tạm dừng, nhưng công nhân đang rất kích động, nếu không xử lý tốt, e là sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn."

 

Kèm theo phần báo cáo của quản lý Hà, trên bàn họp xuất hiện màn hình ảo chiếu lại trận hỗn chiến giữa các công nhân.

 

Các quản lý khác nhìn thấy đều âm thầm rùng mình.

 

Mỏ khoáng nằm trên một hành tinh nguyên thủy, tất cả trật tự đều do người khai thác thiết lập, công nhân khai khoáng ở đó tương đương với cư dân. Dù điều kiện sống lạc hậu nhưng lương bổng cao, rất nhiều người sẵn sàng làm người khai hoang.

 

Tuy nhiên, môi trường khép kín dễ sinh ra các hành vi thiếu văn minh.

 

Ví dụ lần này, nguyên nhân bắt đầu từ việc một Alpha của Hàn Triều tỏ tình với một Beta của Gia Thế, bị từ chối nên tức giận, định dùng bạo lực. Đồng nghiệp A của Beta phát hiện rồi đánh Alpha kia một trận ra trò.

 

Alpha của Hàn Triều mang lòng thù hận, kích động đồng nghiệp gây rối, cuối cùng biến thành ẩu đả tập thể giữa hai nhóm công nhân của hai tập đoàn.

 

Nghe xong báo cáo, Bạch Húc không lập tức đưa ra giải pháp mà hỏi thái độ phía Hàn Triều.

 

Quản lý Hà đáp: "Tổng giám đốc Lạc của Hàn Triều muốn trực tiếp gặp ngài để bàn bạc."

 

"Lạc Phàm à?" Bạch Húc cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng, "Cậu ta không đủ tư cách. Bảo Hàn Dụ Tiêu đích thân đến nói chuyện với tôi."

 

Quản lý Hà sững người.

 

Lạc Phàm là tổng giám đốc điều hành mới nhậm chức của Hàn Triều, gần đây đang rất đắc ý. Sau vụ mỏ khoáng, dù là bên sai nhưn gã không những không xử lý công nhân gây chuyện mà còn mượn cớ gây khó dễ cho Gia Thế, yêu cầu vô lý, lại còn đòi gặp trực tiếp tổng giám đốc Bạch.

 

Nhưng tổng giám đốc Bạch là ai?

 

Là tổng giám đốc điều hành của Gia Thế suốt trăm năm qua, là quản gia nắm phụ trách toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Lý, uy danh vang xa trong ngành, ai gặp cũng phải kính trọng gọi một tiếng "ông Bạch". Một kẻ mới nổi như Lạc Phàm đúng là chưa đủ tư cách.

 

Còn Hàn Dụ Tiêu, cũng tức là chủ tịch Hàn Triều, tuổi tác ngang ngửa với tổng giám đốc Bạch, những năm gần đây ở ẩn nên không thấy xuất hiện, như đang an hưởng tuổi già.

 

Nhưng ai cũng biết rõ, Hàn Dụ Tiêu vẫn nắm giữ quyền lực trong tay, không cam lòng buông bỏ. Lạc Phàm là người được ông ta đỡ đầu, có vẻ sẽ là người kế nghiệp nên được giao kha khá quyền lực.

 

Khó trách Lạc Phàm ngạo mạn tới vậy, dám đối đầu với tổng giám đốc Bạch.

 

"Vậy... sau cuộc họp tôi sẽ truyền đạt lại ý của ngài cho tổng giám đốc Lạc?" Quản lý Hà hỏi.

 

Bạch Húc gõ lên mặt bàn, nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, hành tinh mỏ khoáng HR2 thuộc sở hữu của hoàng thất Đế quốc, Gia Thế có 60% quyền khai thác."

 

"Đúng vậy." Quản lý Hà chạm vào màn hình máy tính quang học trên bàn, dữ liệu lập tức xuất hiện trên không trung: "Hàn Triều chỉ nắm giữ 10% quyền khai thác."

 

Bạch Húc điềm nhiên nói: "Vậy thì khỏi cần đàm phán, Gia Thế ra giá gấp 10 lần giá hoàng thất đưa ra để mua lại quyền khai thác của Hàn Triều, yêu cầu đội khai thác của Hàn Triều rút khỏi mỏ HR2 trong thời gian sớm nhất."

Bình Luận (0)
Comment